Trong tay nàng bưng chậu đồng rửa mặt, thản nhiên đi vào, bắt đầu hầu hạ Phong Phi Vân rửa mặt, nói ra:
- Ta nhìn thấy Diêu cô nương rời khỏi, vừa đi trong chốc lát.
Đôi mắt dễ thương óng ánh, lông mày thon dài trắng nõn như ngọc mang mang theo vài phần đỏ ửng nhàn nhạt, giống như không quan tâm tới.
Phong Phi Vân gật gật đầu, tùy ý ứng một tiếng, sau nửa ngày mới nói:
- Ta nghĩ rằng ngươi đã đi.
Rửa mặt hoàn tất, Bạch Như Tuyết chải tóc cho Phong Phi Vân, nghe nói như thế bàn tay mảnh khảng hơi dừng lại, bờ môi khẽ mở, nói:
- Nếu đêm qua ta đi, hôm nay ta đã chết.
Phong Phi Vân nói:
- Ngày hôm qua Diêu Cát cầu tình cho ngươi, chính là cho ngươi con đường sống, đêm qua ta cố ý cho ngươi cơ hội đào tẩu, ngươi nếu thật sự đi thì ta cũng không truy cứu, chỉ xem như chưa gặp qua ngươi.
Nghe được Phong Phi Vân nói lời thật tình, Bạch Như Tuyết tự nhiên là hối hận, nhưng mà nàng cũng biết hối hận cũng chậm, chợt cười cười nói:
- Diêu cô nương lợi hại như vậy cũng nịnh bợ ngươi, thậm chí muốn thân cận ngươi, ta tự nhiên cũng như thế, dù tương lai làm tiểu thiếp cũng tốt...
Nàng lại nói:
- Nhưng ta cũng biết đây chỉ là hy vọng xa vời mà thôi, tiểu thiếp sẽ bị chính thê đánh chết, có thể làm một tùy tùng cũng không tệ.
- Tiểu thiếp, nhà, hài tử. . .
Phong Phi Vân cười cười, không nói thêm gì nữa.
...
Vào lúc giữa trưa, Phong Phi Vân cùng Bạch Như Tuyết rời xa trấn nhỏ bảy ngàn dặm, trên đường đi đi qua không ít thành trấn nhỏ, nhưng mà hơi dừng lại ở một tòa cổ thành, tốn hao số tiền lớn mua sắm Sư Hổ cổ xa tại phân bộ Ngân Câu phiệt, chính là ba đầu sư hổ tu vị tám trăm năm.
Sư hổ tu vị tám trăm năm thân dài sáu mét, toàn thân vàng óng, mọc ra hai cánh, có thể kéo xe bay trong mây, cũng có thể chạy trên mặt đấy, ngày đi hai vạn dặm, tối đi một vạn ba ngàn dặm.
Đương nhiên mà nói, Sư hổ phi hành có tốc độ nhanh hơn, nhưng mà càng tốn khí lực hơn khi chạy trên đất, nếu đi đường xa, đi không vội thì cứ đi trên mặt đất.
Thần Tấn vương triều có quan đạo thập phần rộng lớn, chính là vô số thế hệ mở ra trong mấy ngàn năm, vốn dùng trong thời điểm chiến tranh thuận tiện cho chiến xa Thần Vũ quân và chiến thú thông hành, cũng giống như sông Tấn, đều liên kết với tám phủ của Thần Tấn vương triều, một đường bộ, một đường thủy.
Ở trên quan đạo, đừng nói ba đầu Sư hổ, cho dù mười đầu Sư hổ cũng đi được.
Phong Phi Vân ngồi trong xe, hắn lấy hộp đá trong giới linh thạch ra, cái này cái hộp phía trên khắc đầy huyễn vân phong phù, chừng dài ba xích, thập phần trầm trọng, nắm ở trong tay là có thể làm cho người cảm giác được bên trong truyện đến âm hàn chi khí, đông lạnh biết dùng người xương cốt run lên.
Hộp đá này là Diêu Cát cho hắn, nàng nói đồ bên trong còn quý hơn cả tứ phẩm linh khí.
Phong Phi Vân thời điểm tiếp nhận hộp đá cũng đã đoán được đồ vật bên trong là cái gì, sau khi mở hộp đá ra, cũng khẳng định suy đoán của hắn là chính xác.
Tay trái diêm vương.
Trong hộp đá chứa một cánh tay máu chảy đầm đìa, có vô số tà văn đan vào nhau, tà khí bên trong suýt nữa ăn mòn cả chiếc xe, tuy Phong Phi Vân tùy thời khép hộp đá, nhưng mà hắn giống như cổ thuyền hoa lệ có trăm ngàn vết rách, rách tung toé, trở nên cổ xưa không chịu nổi, thật giống như mới đào từ trong lòng đất ra.
NGAO.
NGAO.
Bên ngoài truyền tới tiếng kêu Sư hổ, cả cổ xe cũng chấn động mạnh, trực tiếp dừng lại.
Bạch Như Tuyết đang đánh xe ở bên ngoài, vội vàng dò hỏi:
- Công tử, phát sinh chuyện gì?
Nàng vốn vô cùng kính sợ Phong Phi Vân, nàng phải gọi là thần vương, nhưng mà Phong Phi Vân hiện tại thân phận mẫn cảm, xưng hô thần vương này không thể gọi bậy, vì vậy đổi giọng gọi là công tử.
- Không có chuyện gì, tiếp tục đánh xe.
Phong Phi Vân thản nhiên nói.
Tuy Bạch Như Tuyết trong lòng nghi hoặc, lông mày kẻ đen chau lên, nhưng mà không dám làm trái Phong Phi Vân nửa câu, dù sao tu vị Phong Phi Vân hiện tại không phải nàng có khả năng phản kháng, trầm tư một lát sau đó tiếp tục lái xe rời đi.
Thời điểm buổi sáng Phong Phi Vân đã tế Vũ Hóa Thai ra, lấy một đám linh hồn của Bạch Như Tuyết trấn áp bên trong Vũ Hóa Thai, cũng chính bởi vì như thế nàng mới nghe lời, đối phó nữ nhân thông minh, tự nhiên phải dùng phương pháp cực đoan, bằng không thì căn bản không thể khống chế được.
- Tại sao Diêu Cát có được tay trái diêm vương, yêu nữ này càng ngày càng thần bí.
Phong Phi Vân khẽ nhíu mày, con mắt híp mắt lại.
- Dung nhập tay trái này vào cơ thể, ngươi sẽ càng cường đại hơn.
Nói chuyện tự nhiên là diêm vương đã thức tỉnh, trong giọng nói mang theo thần thái kích động.
Phong Phi Vân nói:
- Trở nên cường đại hơn chính là ngươi.
- Đây là chuyện hai bên cùng có lợi, ngươi có thể có được tà lực trong cánh tay, thân thể càng mạnh hơn nữa, ta cũng có thể khôi phục nhiều tinh hồn và lực lượng, đây là chuyện cả hai cùng có lợi, ai cũng không thiệt thòi.
Diêm vương nói.
Phong Phi Vân không có động tâm, ý định phong ấn cánh tay vào hộp đá, cho vào giới linh thạch.
Diêm vương vội vàng nói:
- Nếu ngươi có thể dung hợp cánh tay trái này, ta có thể miễn phí cho ngươi mượn lực lượng một lần, thời khắc mấu chốt có lẽ có thể cứu ngươi một mạng.
Hắn nói đến chỗ này Phong Phi Vân mới động tâm, lực lượng diêm vương hiện tại chính là nửa tôn chân nhân, nếu dung hợp cánh tay trái này thì lực lượng của hắn còn mạnh hơn nữa, nếu như thật sự tới thời khắc mấu chốt mượn lực lượng của hắn, kỳ thật cũng là chuyện không tệ.
Đương nhiên chuyện này cũng ẩn chứa hung hiểm, không khác bảo hổ lột da, một khi lực lượng của diêm vương đạt tới mức Phong Phi Vân không cách nào khống chế thì hắn có thể bị đoạt xá thân thể, tuy Phong Phi Vân còn có thể tự bạo tinh hồn phượng hoàng dọa hắn, nhưng mà ai có thể nghĩ tới vạn nhất.
Chuyện này còn rất khó nói, nhưng mà ít nhất hiện tại Phong Phi Vân không cho rằng diêm vương có lực lượng đoạt xá hắn, trong thân thể có kim tằm phật khí, cũng có thể tạo áp lực áp chế hắn.
- Chuyện này cứ quyết định thế đi!
Phong Phi Vân cười cười, trên bàn tay tràn ngập kim tằm phật khí, vầng sáng sáng chói, phật âm mênh mông bao phủ toàn bộ hộp đá, để ngừa tà khí trong tay trái diêm vương tràn ra ngoài.
Phong Phi Vân hiện tại thực lực rất mạnh nhưng vẫn phi thường nghiêm túc, lập tức bắt đầu luyện hóa cánh tay trái diêm vương vào tay của mình.
Trong chiếc xe có khí tức cường đại tán dật ra ngoài, làm cho tu sĩ trên quan đạo kinh hãi, biết rõ trong chiếc xe có siêu cấp cường giả đang tồn tại.
- Lại là bá chủ một phương đi ngang qua, hẳn là đi tới Phổ Đà sơn tham gia tà đạo thịnh hội.
Một Thần Cơ đại viên mãn cưỡi kỳ ngưu đi trên quan đạo, nhìn qua xe sư hổ lướt đi, cỗ xe biến mất vô tung.
Đây là một đội hộ vệ tay cầm trường thương, tu vị đều rất mạnh thủ hộ đội xe.
/2057
|