Một lão giả chậm rãi xuất hiện sau lưng Long Thanh Dương, thấp giọng nói.
Long Thanh Dương trên mặt lộ ra nụ cười đáng yêu, kéo lấy sa y chảy xuống, đôi mắt mang theo sóng gợn, ôn nhu cười nói:
- Mạnh Thu Nam chính là một đồ đần, chuyện tổn hại đến danh tự Liễu Duệ Hâm như thế hắn cung làm được, muốn đánh mã thí tâng bốc Bạch Nguyệt sứ giả, nhưng lại đánh vào đùi ngựa rồi, ha ha, đúng rồi, người của chúng ta bố trí thế nào rồi?
Lão giả kia nhìn nhìn da thịt tuyết trắng tinh tế tỉ mỉ trước mắt, còn có ngọc nhan tinh xảo tuyệt mỹ kia nữa, nhịn không được một hồi tâm viên ý mã, thầm nuốt nước miếng một cái, nói:
- Đã bố trí xong, nếu Phong Phi Vân xuất hiện, nhất định sẽ không dấu được tai mắt của chúng ta.
Trên giường ngọc, Long Thanh Dương có chút ngồi dậy, uốn éo eo ngọc, lông mi run lên một cái, đôi mắt đẹp ngóng nhìn bốn phía, đôi mắt kia quả thực sáng ngời tựa như ngôi sao, cuối cùng có chút cau mày lại, bộ dáng quả thực khiến bất luận nam nhân nào cũng phải phát điên, lắc đầu, nói:
- Ta có cảm giác, hắn đã đến.
- Cái gì, hắn đã đến, sao người của chúng ta lại không phát hiện được hắn?
Lão giả kia kinh ngạc nói.
- Phong Phi Vân nếu dễ dàng bị người phát hiện như vậy thì hắn cũng không phải là Phong Phi Vân rồi, yên tâm đi, người Bắc Minh phiệt và Ngọc Càn vương triều còn sốt ruột hơn cả chúng ta, chúng ta trước không nên động thủ, chờ xem kịch vui là được.
Long Thanh Dương ngọc thể mềm mại, lại nằm xuống, cặp môi đỏ mọng óng ánh, tràn đầy xuân ý, mang theo một vòng tươi cười kỳ dị mà quyến rũ.
Phong Phi Vân đã biết rõ người Nhật Nguyệt tiên giáo nhất định sẽ còn tìm đến hắn, chỉ là không nghĩ đến bọn hắn lại đến nhanh như thế, cười cười, nói:
- Người là ta đánh không sai, Nhật Nguyệt tiên giáo các ngươi môn quy quá rời rạc, không quản tốt đệ tử, ta giúp các ngươi quản một chút, về phần khinh nhờn vị cô nương nọ, loại chuyện này ta ngược lại chưa từng làm, nếu các ngươi đã nói là ta làm, vậy thì ta cũng chỉ có thể nhận thôi.
Tán tu này thật sự quá kiêu ngạo, nói chuyện cũng thập phần muốn ăn đòn
Thương thế trên người Tiêu Thiên Nhạc còn không chưa tốt, cánh tay vẫn còn nhỏ máu, nhưng hiện giờ có Mạnh Thu Nam làm chỗ dựa, hắn liền không sợ hãi nữa, âm thanh lạnh lùng nói:
- Giáo quy Nhật Nguyệt tiên giáo chúng ta há ngươi có thể nói này nói no, sư bá, ta cảm thấy tên này chính là đang cố ý đang gây hấn với Nhật Nguyệt tiên giáo chúng ta .
Lại bỏ thêm cho Phong Phi Vân một tội lớn.
Mạnh Thu Nam sắc mặt tái nhợt, âm thanh lạnh lùng nói:
- Nếu các hạ đã không để Nhật Nguyệt tiên giáo vào mắt như thế, vậy thì để ta xem thử Phật hiệu của ngươi mạnh thế nào.
Oanh.
Sau lưng Mãnh Thu Nam vọt lên một vầng sáng Thần Nguyệt, bao phủ thân thể, bao lấy toàn thân, trên hai tay không ngừng ngưng tụ ấn quyết, vầng sáng Thần Nguyệt càng lúc càng cường thịnh, bộc phát ra thần mang chói mắt, cơ hồ khiến người không mở mắt ra nổi.
- Đây là một loại bảo thuật khủng bố của Nhật Nguyệt tiên giáo, tu luyện tới cực hạn, có thể thay trời đổi đất, có thể khiến cho ban ngày biến đêm tối.
Cách đó không xa, những tu sĩ kia toàn bộ đều tế ra bổn mạng pháp khí, thủ hộ bản thân, sợ bị một chiêu này của Mạnh Thu Nam ngộ thương.
Bành.
Chỉ nghe thấy một tiếng vang thật lớn, như là có người đang đánh Phật chung vậy.
Đột nhiên, vầng sáng Thần Nguyệt tán đi, Mạnh Thu Nam miệng thổ huyết bay ngược ra ngoài, ầm ầm rơi xuống đất, cắm vào trên mặt đất.
Cái gì.
Đây chính là một vị nửa bước cự phách, nhưng bây giờ lại cắm đầu vào đất, hai chân chỉ lên trời, tựa như một nén nhang cắm ở đó vậy, rất không chân thật, nhưng giờ phút này lại không ai có thể cười được, mà đều nhìn chăm chú vào tán tu tay cầm Phật chung kia.
Mọi người kinh ngạc, tại sao có thể như vậy, nhân vật như Mạnh Thu Nam lại bị người một kích đánh bay, đây là tán tú cường thế từ nơi nào đến
Ở trong tán tu có thể xưng bá rồi.
Trên một loại cổ xa và thiết hạm, có lão nhân tu vị cao nhìn chăm chú chằm chằm vào Phong Phi Vân, vuốt khẽ chòm râu, trên mặt lộ ra thần sắc đăm chiêu, tán tu này không đơn giản, Nhật Nguyệt tiên giáo lần này chỉ sợ phải lật thuyền trong mương, ăn thiệt thòi lớn rồi.
Đám đệ tử Nhật Nguyệt tiên giáo đều cảm thấy toàn thân đang phát run, thân thể một mảnh lạnh như băng, tán tu này tu vị vượt ngoài dự đoán của bọn hắn, thật sự quá kinh khủng, tay cầm một khẩu Phật chung, có thể quét ngang nửa bước cự phách, ngay cả sư bá cũng bị hắn đánh bay
Tiêu Thiên Nhạc mới vừa rồi còn khí thế khinh người càng sắc mặt trắng bệch, hai đùi run run, sợ tới mức thiếu chút nữa đã nằm sấp trên đất, đối với Phong Phi Vân sinh ra sợ hãi cực lớn.
- Nhật Nguyệt tiên giáo chẳng lẽ không có một người phân rõ phải trái sao?
Phong Phi Vân cầm Thanh Đồng Phật trong tay ném trên mặt đất, ra vẻ đạo mạo hô to một tiếng.
Bàn Long Đại Chung khổng lồ cao 9m dựng ở đó, trực tiếp trầm xuống sâu nửa mét, ánh sáng màu xanh dịu dàng, khí thế khiếp người.
Có một ít người khôn khéo, nhìn thấy Thanh Long Chung tự động chìm xuống đất, ánh mắt lộ ra vẻ suy tư, sau đó tinh mang trong mắt tăng vọt, cái Thanh Long Chung này sức nặng siêu phàm, không chỉ đơn giản như bề ngoài.
Tất cả đệ tử Nhật Nguyệt tiên giáo ở đây đều không dám trả lời, trong đó có hai người đào Mạnh Thu Nam bị cắm ngược trên đất ra, phát hiện vị nửa bước cự phách này lại bị đánh ngất xỉu, sống mũi, cái cằm, cái trán đều bị Thanh Long Chung đụng nát, mặt cơ hồ đều muốn lõm xuống, nếu không phải nửa bước cự phách sinh mệnh lực cường đại, hơn nữa Phong Phi Vân cũng không muốn huyên náo chuyện đến không thể vãn hồi thì hắn đã bỏ mạng rồi.
Phong Phi Vân cười lạnh một tiếng, thân thể khẽ động, tốc độ cực nhanh, tựa như tia chớp, chỉ nháy mắt đã rơi xuống trước mặt Liễu Duệ Hâm, Liễu Duệ Hâm sắc mặt hơi đổi, cảm giác được sau lưng có tiếng gió vang lên, bờ vai mảnh mai lại bị Phong Phi Vân đè lấy.
Sắc mặt của nàng lại biến, trên ngón tay ngọc nhuận sinh ra một đạo tinh mang, hóa thành một linh quang đoản nhận, đâm tới ngực Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân cười nhạt một tiếng, duỗi ra bàn tay lớn ánh vàng rực rỡ, bóp nát đoản nhận, sau đó một bả nắm lấy vòng eo mảnh khảnh như xà mỹ nữ, một ngón tay điểm vào đan điền nàng, phong bế tu vi của nàng, sau đó ôm nàng đến trước Phật chung, dựa vào thân Phật chung lạnh buốt.
- Lão tặc, ngươi muốn làm gì vậy.
Hai tuổi trẻ tài tuấn vọt Nhật Nguyệt tiên giáo tiến lên, nhưng lại bị Phong Phi Vân tiện tay đánh bay ra ngoài, tựa như hồ lô ngã lăn trên mặt đất, không bò dậy nổi nữa.
Phong Phi Vân run rẩy ống tay áo, cười lạnh nói:
- Đi nói cho mấy sư thúc tổ Nhật Nguyệt tiên giáo các ngươi biết, muốn ta thả Liễu Duệ Hâm thì mang Tam phẩm đỉnh phong chiến binh 'Trấn Tiêu Cổ Kiếm' của Nhật Nguyệt tiên giáo các ngươi đến trao đổi, cho các ngươi thời gian uống cạn một chun trà, nếu sau thời gian uống cạn một chun trà ta còn chưa nhìn thấy Trấn Tiêu Cổ Kiếm, ta liền sẽ thật sự khinh nhờn nàng cho các ngươi xem.
Long Thanh Dương trên mặt lộ ra nụ cười đáng yêu, kéo lấy sa y chảy xuống, đôi mắt mang theo sóng gợn, ôn nhu cười nói:
- Mạnh Thu Nam chính là một đồ đần, chuyện tổn hại đến danh tự Liễu Duệ Hâm như thế hắn cung làm được, muốn đánh mã thí tâng bốc Bạch Nguyệt sứ giả, nhưng lại đánh vào đùi ngựa rồi, ha ha, đúng rồi, người của chúng ta bố trí thế nào rồi?
Lão giả kia nhìn nhìn da thịt tuyết trắng tinh tế tỉ mỉ trước mắt, còn có ngọc nhan tinh xảo tuyệt mỹ kia nữa, nhịn không được một hồi tâm viên ý mã, thầm nuốt nước miếng một cái, nói:
- Đã bố trí xong, nếu Phong Phi Vân xuất hiện, nhất định sẽ không dấu được tai mắt của chúng ta.
Trên giường ngọc, Long Thanh Dương có chút ngồi dậy, uốn éo eo ngọc, lông mi run lên một cái, đôi mắt đẹp ngóng nhìn bốn phía, đôi mắt kia quả thực sáng ngời tựa như ngôi sao, cuối cùng có chút cau mày lại, bộ dáng quả thực khiến bất luận nam nhân nào cũng phải phát điên, lắc đầu, nói:
- Ta có cảm giác, hắn đã đến.
- Cái gì, hắn đã đến, sao người của chúng ta lại không phát hiện được hắn?
Lão giả kia kinh ngạc nói.
- Phong Phi Vân nếu dễ dàng bị người phát hiện như vậy thì hắn cũng không phải là Phong Phi Vân rồi, yên tâm đi, người Bắc Minh phiệt và Ngọc Càn vương triều còn sốt ruột hơn cả chúng ta, chúng ta trước không nên động thủ, chờ xem kịch vui là được.
Long Thanh Dương ngọc thể mềm mại, lại nằm xuống, cặp môi đỏ mọng óng ánh, tràn đầy xuân ý, mang theo một vòng tươi cười kỳ dị mà quyến rũ.
Phong Phi Vân đã biết rõ người Nhật Nguyệt tiên giáo nhất định sẽ còn tìm đến hắn, chỉ là không nghĩ đến bọn hắn lại đến nhanh như thế, cười cười, nói:
- Người là ta đánh không sai, Nhật Nguyệt tiên giáo các ngươi môn quy quá rời rạc, không quản tốt đệ tử, ta giúp các ngươi quản một chút, về phần khinh nhờn vị cô nương nọ, loại chuyện này ta ngược lại chưa từng làm, nếu các ngươi đã nói là ta làm, vậy thì ta cũng chỉ có thể nhận thôi.
Tán tu này thật sự quá kiêu ngạo, nói chuyện cũng thập phần muốn ăn đòn
Thương thế trên người Tiêu Thiên Nhạc còn không chưa tốt, cánh tay vẫn còn nhỏ máu, nhưng hiện giờ có Mạnh Thu Nam làm chỗ dựa, hắn liền không sợ hãi nữa, âm thanh lạnh lùng nói:
- Giáo quy Nhật Nguyệt tiên giáo chúng ta há ngươi có thể nói này nói no, sư bá, ta cảm thấy tên này chính là đang cố ý đang gây hấn với Nhật Nguyệt tiên giáo chúng ta .
Lại bỏ thêm cho Phong Phi Vân một tội lớn.
Mạnh Thu Nam sắc mặt tái nhợt, âm thanh lạnh lùng nói:
- Nếu các hạ đã không để Nhật Nguyệt tiên giáo vào mắt như thế, vậy thì để ta xem thử Phật hiệu của ngươi mạnh thế nào.
Oanh.
Sau lưng Mãnh Thu Nam vọt lên một vầng sáng Thần Nguyệt, bao phủ thân thể, bao lấy toàn thân, trên hai tay không ngừng ngưng tụ ấn quyết, vầng sáng Thần Nguyệt càng lúc càng cường thịnh, bộc phát ra thần mang chói mắt, cơ hồ khiến người không mở mắt ra nổi.
- Đây là một loại bảo thuật khủng bố của Nhật Nguyệt tiên giáo, tu luyện tới cực hạn, có thể thay trời đổi đất, có thể khiến cho ban ngày biến đêm tối.
Cách đó không xa, những tu sĩ kia toàn bộ đều tế ra bổn mạng pháp khí, thủ hộ bản thân, sợ bị một chiêu này của Mạnh Thu Nam ngộ thương.
Bành.
Chỉ nghe thấy một tiếng vang thật lớn, như là có người đang đánh Phật chung vậy.
Đột nhiên, vầng sáng Thần Nguyệt tán đi, Mạnh Thu Nam miệng thổ huyết bay ngược ra ngoài, ầm ầm rơi xuống đất, cắm vào trên mặt đất.
Cái gì.
Đây chính là một vị nửa bước cự phách, nhưng bây giờ lại cắm đầu vào đất, hai chân chỉ lên trời, tựa như một nén nhang cắm ở đó vậy, rất không chân thật, nhưng giờ phút này lại không ai có thể cười được, mà đều nhìn chăm chú vào tán tu tay cầm Phật chung kia.
Mọi người kinh ngạc, tại sao có thể như vậy, nhân vật như Mạnh Thu Nam lại bị người một kích đánh bay, đây là tán tú cường thế từ nơi nào đến
Ở trong tán tu có thể xưng bá rồi.
Trên một loại cổ xa và thiết hạm, có lão nhân tu vị cao nhìn chăm chú chằm chằm vào Phong Phi Vân, vuốt khẽ chòm râu, trên mặt lộ ra thần sắc đăm chiêu, tán tu này không đơn giản, Nhật Nguyệt tiên giáo lần này chỉ sợ phải lật thuyền trong mương, ăn thiệt thòi lớn rồi.
Đám đệ tử Nhật Nguyệt tiên giáo đều cảm thấy toàn thân đang phát run, thân thể một mảnh lạnh như băng, tán tu này tu vị vượt ngoài dự đoán của bọn hắn, thật sự quá kinh khủng, tay cầm một khẩu Phật chung, có thể quét ngang nửa bước cự phách, ngay cả sư bá cũng bị hắn đánh bay
Tiêu Thiên Nhạc mới vừa rồi còn khí thế khinh người càng sắc mặt trắng bệch, hai đùi run run, sợ tới mức thiếu chút nữa đã nằm sấp trên đất, đối với Phong Phi Vân sinh ra sợ hãi cực lớn.
- Nhật Nguyệt tiên giáo chẳng lẽ không có một người phân rõ phải trái sao?
Phong Phi Vân cầm Thanh Đồng Phật trong tay ném trên mặt đất, ra vẻ đạo mạo hô to một tiếng.
Bàn Long Đại Chung khổng lồ cao 9m dựng ở đó, trực tiếp trầm xuống sâu nửa mét, ánh sáng màu xanh dịu dàng, khí thế khiếp người.
Có một ít người khôn khéo, nhìn thấy Thanh Long Chung tự động chìm xuống đất, ánh mắt lộ ra vẻ suy tư, sau đó tinh mang trong mắt tăng vọt, cái Thanh Long Chung này sức nặng siêu phàm, không chỉ đơn giản như bề ngoài.
Tất cả đệ tử Nhật Nguyệt tiên giáo ở đây đều không dám trả lời, trong đó có hai người đào Mạnh Thu Nam bị cắm ngược trên đất ra, phát hiện vị nửa bước cự phách này lại bị đánh ngất xỉu, sống mũi, cái cằm, cái trán đều bị Thanh Long Chung đụng nát, mặt cơ hồ đều muốn lõm xuống, nếu không phải nửa bước cự phách sinh mệnh lực cường đại, hơn nữa Phong Phi Vân cũng không muốn huyên náo chuyện đến không thể vãn hồi thì hắn đã bỏ mạng rồi.
Phong Phi Vân cười lạnh một tiếng, thân thể khẽ động, tốc độ cực nhanh, tựa như tia chớp, chỉ nháy mắt đã rơi xuống trước mặt Liễu Duệ Hâm, Liễu Duệ Hâm sắc mặt hơi đổi, cảm giác được sau lưng có tiếng gió vang lên, bờ vai mảnh mai lại bị Phong Phi Vân đè lấy.
Sắc mặt của nàng lại biến, trên ngón tay ngọc nhuận sinh ra một đạo tinh mang, hóa thành một linh quang đoản nhận, đâm tới ngực Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân cười nhạt một tiếng, duỗi ra bàn tay lớn ánh vàng rực rỡ, bóp nát đoản nhận, sau đó một bả nắm lấy vòng eo mảnh khảnh như xà mỹ nữ, một ngón tay điểm vào đan điền nàng, phong bế tu vi của nàng, sau đó ôm nàng đến trước Phật chung, dựa vào thân Phật chung lạnh buốt.
- Lão tặc, ngươi muốn làm gì vậy.
Hai tuổi trẻ tài tuấn vọt Nhật Nguyệt tiên giáo tiến lên, nhưng lại bị Phong Phi Vân tiện tay đánh bay ra ngoài, tựa như hồ lô ngã lăn trên mặt đất, không bò dậy nổi nữa.
Phong Phi Vân run rẩy ống tay áo, cười lạnh nói:
- Đi nói cho mấy sư thúc tổ Nhật Nguyệt tiên giáo các ngươi biết, muốn ta thả Liễu Duệ Hâm thì mang Tam phẩm đỉnh phong chiến binh 'Trấn Tiêu Cổ Kiếm' của Nhật Nguyệt tiên giáo các ngươi đến trao đổi, cho các ngươi thời gian uống cạn một chun trà, nếu sau thời gian uống cạn một chun trà ta còn chưa nhìn thấy Trấn Tiêu Cổ Kiếm, ta liền sẽ thật sự khinh nhờn nàng cho các ngươi xem.
/2057
|