Tu sĩ phật môn truy cầu cả đời thanh tịnh, thời điểm còn sống đã thanh tịnh, chết cũng nên để cho bọn họ chết thanh tịnh, Vô Tướng khẩn cầu Phong huynh giơ cao đánh khẽ, cho tiền bối được ngủ say, Vô Tướng có thể xuất ra một kiện phật bảo bồi thường cho Phong huynh.
Vô Sắc Vô Tương lấy ra phật châu màu vàng lớn chừng nắm tay, chính là hộ thể phật bảo của hắn, linh tính tràn đầy, xem xét cũng không phải là phàm phẩm, giá trị cũng không kém gì ba viên Xá Lợi Tử, đưa cho Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân vốn đã tế ra Thiên Tủy Binh Đảm, ý đào hài cốt này ra, nhưng mà nghe được Vô Sắc Vô Tương nói thế thì xấu hổ, thu hồi Thiên Tủy Binh Đảm, cười nói:
- Không đào thì không đào, thật sự là xui, sau này ta kiên quyết không tầm bảo với hòa thượng, cái này không thể đào, cái khác không thể đào, thật không thú vị.
- Đây là một viên phật châu, Phong huynh cho dù như thế nào cũng nhận lấy đi.
Vô Sắc Vô Tương nói.
- Ngươi cũng gọi ta là Phong huynh, ta làm sao không biết xấu hổ nhận đồ của ngươi chứ, lại nói ta không thiếu bảo vật, sở dĩ đào hài cốt này ra chính là muốn lấy Xá Lợi Tử đưa cho Nạp Lan, nhưng mà nha đầu kia không thích tu phật, xem như xong.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, trên đường đi lại nhìn thấy hai kiện phật môn thánh bảo, một kiện là thanh đồng cổ phật, một kiện khác là một cái phật chung to lớn, trên hai kiện thành bảo này nhiễm đầy máu tươi, đã dung nhập vào trong chúng, tà khí còn lớn hơn Kim Cương Xử vô số lần, giống như đại ma đầu bị phong ấn trong hàn băng.
Trong không khí tràn ngập tà khí đậm đặc, yêu ma chi huyết trong người Phong Phi Vân bị tà sát khí ảnh hưởng nên đã rục rịch, đặc biệt là sống lưng diêm vương đã chấn động mạnh, tỏa ra rất nhiều hắc khí, không ngừng tuôn ra ngoài.
Lưng Phong Phi Vân giống như hóa thành hắc long, tà vô cùng đậm đặc, lưng diêm vương giống như muốn xé nát thân thể Phong Phi Vân lao ra ngoài.
Oanh.
Lưng diêm vương bị huyết khí ảnh hưởng, bộc phát âm thanh chói tai trong người Phong Phi Vân, sâu trong lưng, trong xương tủy dường như có âm thanh mang theo tà khí:
- Ta muốn thiên hắc ám trọn đời; ta muốn địa thấm nhiễm máu tươi; ta muốn thiên hạ phật tu, tận luân tà đạo...
Lưng Phong Phi Vân giống như hóa thành hắc long, kinh mạch hiện ra trên làn da, trở nên đen kịt giống như dây leo dài hẹp, làm cho hắn giờ phút này bộ dáng trở nên đặc biệt hung lệ, giống như tà ma xuất thế.
Phong Phi Vân tự nhiên biết rõ biến hóa của mình, tư tưởng càng lúc càng hỗn loạn, ánh mắt đỏ như máu, tràn ngập sát khí và dục niệm, hai cảm xúc mặt trái này không tới từ yêu ma chi huyết, mà là là lưng diêm vương.
Trong lưng diêm vương có một tà hồn cực kỳ cường đại ẩn thân sâu trong nó, không ngừng quán thâu sát ý và dục niệm vào đầu Phong Phi Vân, ảnh hưởng tâm thần Phong Phi Vân.
Ma tính của hắn bắt đầu kích phát lần nữa.
Phong Phi Vân liền tranh thủ mặc Cưu Cửu Quái Bào lên người mình, cố gắng áp chế ma tính và dục niệm trong đầu, ma vân trên người thối lui một ít, ảm đạm không ít, nhưng vẫn không cách nào áp chế được.
Vô Sắc Vô Tương phát giác được Phong Phi Vân biến hóa, vội vàng chắp tay trước ngực, miệng niệm Tĩnh tâm , phật văn không ngừng xuất hiện khi hắn tụng niệm, dung nhập vào trong người của Phong Phi Vân.
Oanh.
Lưng diêm vương bộc phát tà khí mạnh hơn trước, một đạo tà khí vô cùng cường đại lao ra khỏi thân thể Phong Phi Vân, hắn không ngừng rống to, lập tức đánh bay Vô Sắc Vô Tương ra ngoài.
Đây là lực lượng vô cùng mạnh mẽ, trùng kích lên thân thể Vô Sắc Vô Tương và đụng nát phật khí hộ thân trên người hắn, thân thể bay ra thật xa, hắn bay thẳng ra ngoài, đụng nát hai tảng đá ở miệng hầm rượu, hắn bị trọng thương.
Phốc.
Vô Sắc Vô Tương miệng phun máu tươi, trong ánh mắt lộ vẻ không thể tin nổi, trong người Phong Phi Vân bộc phát tà tính quá mạnh mẽ, không thua gì nửa bước chân nhân.
Ầm ầm.
Tiếng nổ kinh thiên động địa truyền ra, núi đá sụp đổ xuống, hầm rượu cũng tan nát.
Nạp Lan Tuyết Tiên cùng La Ngọc Nhi nghe tiếng động thì nhanh chóng chạy qua.
Các nàng vốn vẫn còn thi đấu, nhưng mà tiếng động quá lớn đã hấp dẫn các nàng.
Nạp Lan Tuyết Tiên thập phần vội vàng nói:
- Vô Sắc Vô Tương đại sư, ngươi bị thương như thế, chẳng lẽ là người Sâm La Điện đã đuổi tới?
Vô Sắc Vô Tương giờ phút này bị người ta đả thương, nàng không thể nghĩ ra ai khác ngoài Sâm La Điện, làm cho Nạp Lan Tuyết Tiên kinh hãi.
- Không phải người Sâm La Điện.
Vô Sắc Vô Tương lắc đầu, sắc mặt có hơi trắng bệch.
- Phong Phi Vân đi nơi nào, là người phương nào làm ngươi bị thương?
La Ngọc Nhi rất lo lắng an nguy của Phong Phi Vân, đặc biệt là nhìn thấy vách núi trước mặt sụp đổ, làm cho nàng có dự cảm xấu.
Nàng không biết vì sao mình quan tâm an nguy của Phong Phi Vân như vậy, giống như việc nàng cũng chẳng hiểu vì sao đáp ứng quyết đấu với Nạp Lan, có lẽ là bởi vì Phong Phi Vân nếu xảy ra chuyện thì không ai bảo vệ nàng, hoặc có lẽ bởi vì nàng đã sinh ra ỷ lại vào Phong Phi Vân.
Tay Vô Sắc Vô Tương chỉ vào vách đá sụp đổ, nói:
- Phong Phi Vân. . . Hóa ma. . . Phốc.
Hắn lại phun ra một ngụm máu tươi, vừa rồi thân thể Phong Phi Vân bộc phát tà khí quá cường hãn, làm cho hắn bị thương rất nặng, vội vàng khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu chữa thương, nếu như không chữa thương, hắn có thể chết.
- Hóa ma.
Sắc mặt Nạp Lan Tuyết Tiên biến đổi đột ngột, nàng tự nhiên biết rõ Phong Phi Vân trong người có yêu ma chi huyết, một khi hóa ma sẽ trở nên vô cùng đáng sợ, thậm chí có khả năng biến thành ma đầu không có lý trí, giết người thành tính.
La Ngọc Nhi tự nhiên không biết những chuyện này, nhưng mà nàng biết rõ Phong Phi Vân khẳng định tao ngộ chuyện không tốt, trong lòng có chút sốt ruột khó hiểu, cầm thần trượng màu trắng quét qua, quét bay một khối cự thạch nặng vạn cân, sau đó tiếp tục quét bay tảng đá khác.
Nạp Lan Tuyết Tiên cũng nhanh chóng đi hỗ trợ, phải nhanh chóng mở ra thông đạo đi vào huyệt động.
...
Mà đúng lúc này một đám tu sĩ tà đạo đã cách nơi bọn họ vài trăm dặm, tổng cộng có vài chục người, tu vị đều cực kỳ cường đại, chính là tu sĩ Sâm La Điện, bọn chúng đã theo vào thập vạn sơn hà.
- Đoạn đường này thật sự là hung hiểm, dị thú vô cùng cường đại, còn có linh thú hung cầm, nếu không phải sinh mệnh hành giả đại nhân ra tay, sợ rằng chúng ta đã toàn quân bị diệt.
Lục hộ pháp trưởng lão nói ra.
Lục hộ pháp trưởng lão cũng có tu vị cự phách hậu kỳ, nhưng mà đối mặt với linh thú khủng bố trong thập vạn sơn hà cũng cảm thấy sợ hãi khó hiểu.
- Không biện pháp, ai bảo Thiên Vu thần nữ mất trong tay chúng ta, loại chuyện hung hiểm này cứ giao cho chúng ta thôi.
Hộ pháp trưởng lão Thác Bạt Hoành cũng buồn bực, đừng nhìn cường giả Sâm La Điện thì oai phong, mà bọn họ bởi vì làm mất Thiên Vu thần nữ cho nên nhất định phải đi vào thập vạn sơn hà.
Vô Sắc Vô Tương lấy ra phật châu màu vàng lớn chừng nắm tay, chính là hộ thể phật bảo của hắn, linh tính tràn đầy, xem xét cũng không phải là phàm phẩm, giá trị cũng không kém gì ba viên Xá Lợi Tử, đưa cho Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân vốn đã tế ra Thiên Tủy Binh Đảm, ý đào hài cốt này ra, nhưng mà nghe được Vô Sắc Vô Tương nói thế thì xấu hổ, thu hồi Thiên Tủy Binh Đảm, cười nói:
- Không đào thì không đào, thật sự là xui, sau này ta kiên quyết không tầm bảo với hòa thượng, cái này không thể đào, cái khác không thể đào, thật không thú vị.
- Đây là một viên phật châu, Phong huynh cho dù như thế nào cũng nhận lấy đi.
Vô Sắc Vô Tương nói.
- Ngươi cũng gọi ta là Phong huynh, ta làm sao không biết xấu hổ nhận đồ của ngươi chứ, lại nói ta không thiếu bảo vật, sở dĩ đào hài cốt này ra chính là muốn lấy Xá Lợi Tử đưa cho Nạp Lan, nhưng mà nha đầu kia không thích tu phật, xem như xong.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, trên đường đi lại nhìn thấy hai kiện phật môn thánh bảo, một kiện là thanh đồng cổ phật, một kiện khác là một cái phật chung to lớn, trên hai kiện thành bảo này nhiễm đầy máu tươi, đã dung nhập vào trong chúng, tà khí còn lớn hơn Kim Cương Xử vô số lần, giống như đại ma đầu bị phong ấn trong hàn băng.
Trong không khí tràn ngập tà khí đậm đặc, yêu ma chi huyết trong người Phong Phi Vân bị tà sát khí ảnh hưởng nên đã rục rịch, đặc biệt là sống lưng diêm vương đã chấn động mạnh, tỏa ra rất nhiều hắc khí, không ngừng tuôn ra ngoài.
Lưng Phong Phi Vân giống như hóa thành hắc long, tà vô cùng đậm đặc, lưng diêm vương giống như muốn xé nát thân thể Phong Phi Vân lao ra ngoài.
Oanh.
Lưng diêm vương bị huyết khí ảnh hưởng, bộc phát âm thanh chói tai trong người Phong Phi Vân, sâu trong lưng, trong xương tủy dường như có âm thanh mang theo tà khí:
- Ta muốn thiên hắc ám trọn đời; ta muốn địa thấm nhiễm máu tươi; ta muốn thiên hạ phật tu, tận luân tà đạo...
Lưng Phong Phi Vân giống như hóa thành hắc long, kinh mạch hiện ra trên làn da, trở nên đen kịt giống như dây leo dài hẹp, làm cho hắn giờ phút này bộ dáng trở nên đặc biệt hung lệ, giống như tà ma xuất thế.
Phong Phi Vân tự nhiên biết rõ biến hóa của mình, tư tưởng càng lúc càng hỗn loạn, ánh mắt đỏ như máu, tràn ngập sát khí và dục niệm, hai cảm xúc mặt trái này không tới từ yêu ma chi huyết, mà là là lưng diêm vương.
Trong lưng diêm vương có một tà hồn cực kỳ cường đại ẩn thân sâu trong nó, không ngừng quán thâu sát ý và dục niệm vào đầu Phong Phi Vân, ảnh hưởng tâm thần Phong Phi Vân.
Ma tính của hắn bắt đầu kích phát lần nữa.
Phong Phi Vân liền tranh thủ mặc Cưu Cửu Quái Bào lên người mình, cố gắng áp chế ma tính và dục niệm trong đầu, ma vân trên người thối lui một ít, ảm đạm không ít, nhưng vẫn không cách nào áp chế được.
Vô Sắc Vô Tương phát giác được Phong Phi Vân biến hóa, vội vàng chắp tay trước ngực, miệng niệm Tĩnh tâm , phật văn không ngừng xuất hiện khi hắn tụng niệm, dung nhập vào trong người của Phong Phi Vân.
Oanh.
Lưng diêm vương bộc phát tà khí mạnh hơn trước, một đạo tà khí vô cùng cường đại lao ra khỏi thân thể Phong Phi Vân, hắn không ngừng rống to, lập tức đánh bay Vô Sắc Vô Tương ra ngoài.
Đây là lực lượng vô cùng mạnh mẽ, trùng kích lên thân thể Vô Sắc Vô Tương và đụng nát phật khí hộ thân trên người hắn, thân thể bay ra thật xa, hắn bay thẳng ra ngoài, đụng nát hai tảng đá ở miệng hầm rượu, hắn bị trọng thương.
Phốc.
Vô Sắc Vô Tương miệng phun máu tươi, trong ánh mắt lộ vẻ không thể tin nổi, trong người Phong Phi Vân bộc phát tà tính quá mạnh mẽ, không thua gì nửa bước chân nhân.
Ầm ầm.
Tiếng nổ kinh thiên động địa truyền ra, núi đá sụp đổ xuống, hầm rượu cũng tan nát.
Nạp Lan Tuyết Tiên cùng La Ngọc Nhi nghe tiếng động thì nhanh chóng chạy qua.
Các nàng vốn vẫn còn thi đấu, nhưng mà tiếng động quá lớn đã hấp dẫn các nàng.
Nạp Lan Tuyết Tiên thập phần vội vàng nói:
- Vô Sắc Vô Tương đại sư, ngươi bị thương như thế, chẳng lẽ là người Sâm La Điện đã đuổi tới?
Vô Sắc Vô Tương giờ phút này bị người ta đả thương, nàng không thể nghĩ ra ai khác ngoài Sâm La Điện, làm cho Nạp Lan Tuyết Tiên kinh hãi.
- Không phải người Sâm La Điện.
Vô Sắc Vô Tương lắc đầu, sắc mặt có hơi trắng bệch.
- Phong Phi Vân đi nơi nào, là người phương nào làm ngươi bị thương?
La Ngọc Nhi rất lo lắng an nguy của Phong Phi Vân, đặc biệt là nhìn thấy vách núi trước mặt sụp đổ, làm cho nàng có dự cảm xấu.
Nàng không biết vì sao mình quan tâm an nguy của Phong Phi Vân như vậy, giống như việc nàng cũng chẳng hiểu vì sao đáp ứng quyết đấu với Nạp Lan, có lẽ là bởi vì Phong Phi Vân nếu xảy ra chuyện thì không ai bảo vệ nàng, hoặc có lẽ bởi vì nàng đã sinh ra ỷ lại vào Phong Phi Vân.
Tay Vô Sắc Vô Tương chỉ vào vách đá sụp đổ, nói:
- Phong Phi Vân. . . Hóa ma. . . Phốc.
Hắn lại phun ra một ngụm máu tươi, vừa rồi thân thể Phong Phi Vân bộc phát tà khí quá cường hãn, làm cho hắn bị thương rất nặng, vội vàng khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu chữa thương, nếu như không chữa thương, hắn có thể chết.
- Hóa ma.
Sắc mặt Nạp Lan Tuyết Tiên biến đổi đột ngột, nàng tự nhiên biết rõ Phong Phi Vân trong người có yêu ma chi huyết, một khi hóa ma sẽ trở nên vô cùng đáng sợ, thậm chí có khả năng biến thành ma đầu không có lý trí, giết người thành tính.
La Ngọc Nhi tự nhiên không biết những chuyện này, nhưng mà nàng biết rõ Phong Phi Vân khẳng định tao ngộ chuyện không tốt, trong lòng có chút sốt ruột khó hiểu, cầm thần trượng màu trắng quét qua, quét bay một khối cự thạch nặng vạn cân, sau đó tiếp tục quét bay tảng đá khác.
Nạp Lan Tuyết Tiên cũng nhanh chóng đi hỗ trợ, phải nhanh chóng mở ra thông đạo đi vào huyệt động.
...
Mà đúng lúc này một đám tu sĩ tà đạo đã cách nơi bọn họ vài trăm dặm, tổng cộng có vài chục người, tu vị đều cực kỳ cường đại, chính là tu sĩ Sâm La Điện, bọn chúng đã theo vào thập vạn sơn hà.
- Đoạn đường này thật sự là hung hiểm, dị thú vô cùng cường đại, còn có linh thú hung cầm, nếu không phải sinh mệnh hành giả đại nhân ra tay, sợ rằng chúng ta đã toàn quân bị diệt.
Lục hộ pháp trưởng lão nói ra.
Lục hộ pháp trưởng lão cũng có tu vị cự phách hậu kỳ, nhưng mà đối mặt với linh thú khủng bố trong thập vạn sơn hà cũng cảm thấy sợ hãi khó hiểu.
- Không biện pháp, ai bảo Thiên Vu thần nữ mất trong tay chúng ta, loại chuyện hung hiểm này cứ giao cho chúng ta thôi.
Hộ pháp trưởng lão Thác Bạt Hoành cũng buồn bực, đừng nhìn cường giả Sâm La Điện thì oai phong, mà bọn họ bởi vì làm mất Thiên Vu thần nữ cho nên nhất định phải đi vào thập vạn sơn hà.
/2057
|