Đôi mắt nàng rất lớn, lông mi cong cong, lại mang theo vài phần khiếp nhược, ngọc thể thướt tha linh lung nhẹ nhàng run rẩy, tựa như một con chim cút nhỏ vậy.
Bốn vị tu sĩ Sâm La Điện khiêng bạch ngân thần kiệu kia đều thấy thất thần, vị Thiên Vu Thần Nữ này quả thực giống như một vị tiểu tiên nữ bị đánh rơi phàm trần, rơi vào động ma vậy.
Mà trên thực tế vị Thiên Vu Thần Nữ này cũng không tính nhỏ, đã chừng hai mươi, có vài phần trẻ trung của thiếu nữ, cũng có vài phần thẹn thùng của thục nữ, cái cổ giống như tuyết ngọc, bộ ngực cũng thập phần cao thẳng, ngọc eo hết sức nhỏ nhắn mê người.
Lúc nàng đi ra khỏi bạch ngân thần kiệu, ngọc thân thon dài mà cao gầy liền triển lộ ra, mông ngọc mượt mà, hai chân thon dài, cầm trong tay thần trượng màu bạc, mặc bạch ngân trường bào, tóc đẹp đến eo, khiến năm vị Hộ Pháp trường lão dưới tế đàn đều cảm thấy huyết mạch bành trướng, tròng mắt cũng như muốn rớt ra.
Cổ Lực Đạt càng kích động phi phàm, lửa nóng trong lòng không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung, đôi tròng mắt như đậu nành trợn lên nhìn chằm chằm vào Thiên Vu Thần Nữ, trong lòng cuồng hô, Thiên Vu đại thần đối đãi ta không tệ.
Đã cách nhiều năm, nữ nhân bán trà đã từng quần áo thô ráp, nay đã duyên dáng yêu kiều, thanh tú thướt tha, áo bào màu bạc bao tthân, mang theo một loại khí chất thần tú chung linh, thật giống như tụ tập ngàn vạn cưng chiều trong một thể vậy.
Nàng dần qua liền không sợ nữa, dáng người đứng ngạo nghễ, ngực ngọc cao thẳng, đôi mắt dễ thương sinh ra thần thánh đoạt mệnh chi quang, khẽ mở hàm răng, thanh âm thanh nhã, nói:
- Các ngươi đến cùng là người nào.
Ngón tay khô quắt của Cổ Lực Đạt nhẹ nhàng sờ lên chòm râu như đống rơm rạ trên cằm, cười nói:
- Dựa theo bối phận mà tính thì ta chính là sư thúc tổ của ngươi.
- Sư phó nói, sư thúc tổ chính là tà ác Vu sư, đã bị trục xuất Vu Thần Điện.
Thiên Vu Thần Nữ nhẹ nhàng cau lại lông mày thanh tú, đôi mắt như thu thủy, mặc dù biết được lão già trước mặt này chính là tà ác Vu sư nhưng trong mắt của nàng lại không có nửa phần sát ý, lộ ra thập phần thanh tịnh, giống như hai vinh sinh mệnh tuyền thủy vậy.
Thiện lương, hồn nhiên.
- Cạc cạc, có phải là sư thúc tổ hay không hiện giờ đã không quan trọng nữa, tương lai cũng không quan trọng.
Đôi mắt đỏ sậm của Cổ Lực Đạt diệu diệu phát quang, nhìn chằm chằm vào đường cong thân thể động lòng người của Thiên Vu Thần Nữ, giống như muốn nhìn thấu thần bào màu bạc trên người nàng, nhưng trên người Thiên Vu Thần Nữ lại bao phủ một tầng hơi nước, cách trở lấy tất cả vầng sáng thế gian.
Cổ Lực Đạt thu hồi ánh mắt, khóe miệng có chút giương lên, cũng đã là nhũ dê nhi trên thớt, cần gì gấp trong nhất thời, cười lạnh nói:
- Tế tự bắt đầu.
- Tế tự làm gì.
Thiên Vu Thần Nữ cho dù có đần hơn nữa cũng có thể cảm nhận được một cổ hào khí nguy hiểm, tựa hồ tất cả đều là đnag nhằm vào nàng.
Trong mắt Cổ Lực Đạt đồng thời mang theo vầng sáng không sạch sẽ và thần thánh, cười nói:
- Dùng lực lượng tế tự, tỉnh lại một tia thần niệm của Thiên Vu đại thần, thỉnh cầu hắn giao thân thể và Thiên Vu Thần Thụ trong thân thể ngươi cho ta.
Cổ Lực Đạt kích động đến run rẩy, hai tay như tiều tụy nhịn không được với tới trước, giống như muốn nắm lấy ngọc thể dịu dàng của Thiên Vu Thần Nữ, trên mặt lộ ra thần sắc hưng phấn đến phát run, cũng không biết là vì có được Thiên Vu Thần Thụ mà hưng phấn hay là vì có được ngọc thể mỹ tư khuynh thành của Thiên Vu Thần Nữ mà hưng phấn nữa, hoặc là nói, cả hai đều có.
Thiên Vu Thần Nữ hoa dung thất sắc, tự nhiên biết lão đầu tử trước mắt này muốn làm gì, trên người ngân hoa vạn trượng, tay nâng bạch ngân thần trượng, ngưng tụ ra Vu lực vô cùng vô tận, muốn phản kháng.
- Tiểu thần nữ, ngươi phản kháng không được đâu.
Cổ Lực Đạt tế ra một tấm da thú óng ánh sáng long lanh, da thú trở nên lớn mấy trăm trượng, ngưng tụ ra đồ văn núi non sông ngòi, thôn phệ lấy lực lượng bộc phát ra từ trong bạch ngân thần trượng, khí kình khổng lồ trực tiếp khiến Thiên Vu Thần Nữ ngã trên mặt đất.
Cổ Lực Đạt thu hồi da thú, điên cuồng cười to, trực tiếp đi tới chỗ Thiên Vu Thần Nữ, âm trầm nói:
- Nếu ngươi phối hợp thì lão phu còn có thể ôn nhu với ngươi một chút, ngân ngân, tiểu nữ oa nhi không biết tốt xấu, hiện giờ ta liền lột sạch ngươi, ném vào trong tế trì, khiến ngươi biết cái gì gọi là sống không bằng chết.
Trong mắt Cổ Lực Đạt lộ vẻ âm tàn mà tàn nhẫn, hắn từng ném một người sống vào trong vu đỉnh, rèn luyện sinh mệnh lực để gia tăng thọ nguyên, những người kia toàn bộ cũng không phải thọ nguyên hao hết mà chết, mà là bị chôn sống luyện chết.
Mà ngay cả những Tà Đạo tu sĩ Sâm La Điện có rất nhiều đều cảm thấy tiếc hận, một Thần Nữ khuynh quốc khuynh thành như thế sao lại bị một lão già họm hẹm chà đạp, bất quá lại không một ai lên tiếng, dù sao tất cả mọi chuyện đều là ý của Tà Hoàng đại nhân, không ai dám làm trái ý chí của Tà Hoàng đại nhân cả.
Ngay khi Cổ Lực Đạt ngồi xổm người xuống, vươn ra thủ chưởng thì trong hư không phía sau hắn xuất hiện một tia rung động, Cổ Lực Đạt dù sao chính là tu sĩ có thể sánh với cự phách hậu kỳ, đã nhạy cảm nhận ra được một tia chấn động này, thân thể lập tức kéo căng, dùng tốc độ nhanh nhất tế ra da thú.
PHỐC.
Sau lưng, trong hư không, đạo sát cơ kia càng nhanh hơn.
Chỉ thấy hư không giống như bị đánh mở ra, một đạo bóng người thanh sắc, cầm trong tay mũi nhọn màu trắng, đâm ra như tia chớp, đâm thủng phần lưng Cổ Lực Đạt, tung tóe ra một mảng lớn máu tươi.
Một màn này xảy ra thật sự quá đột ngột, chỉ trong tốc độ ánh sáng Cổ Lực Đạt cũng đã bị trọng thương, cột sống trên lưng cũng đứt một nửa, nếu không phải mỗi khối xương cốt của hắn đều dùng vu văn khắc lục qua, hợp thành một cái chỉnh thể vậy thì một thương vừa rồi đã lấy mạng hắn rồi.
Hắn dù sao cũng là cường giả cấp bậc cự phách hậu kỳ cấp, ngay nháy mắt khi rung động trong hư không xuất hiện đã tránh được chỗ hiểm trí mạng, giữ được một mạng, sau lưng đẫm máu, quay cuồng ra ngoài, dùng da thú chăm chú bao trùm thân thể.
Bóng người màu xanh kia nhẹ ồ lên một tiếng, muốn lại bổ một kích, triệt để đóng đinh Cổ Lực Đạt, nhưng năm vị Hộ Pháp trường lão phía dưới tế đàn đã đồng thời ra tay, mỗi người đều đánh ra một đạo thủ ấn khổng lồ, đánh qua.
- Lớn mật, lại dám nhiễu loạn tế tự.
Thanh âm lôi đình xé trời chấn khiến Thiên Địa run rẩy, năm đạo chưởng ấn, giống như năm cái thương thiên chi thủ đè ép xuống.
Nhưng ngay trong nháy mắt, bóng người màu xanh kia lại đột nhiên biến mất vô tung, thủ ấn của ngũ đại hộ pháp trưởng lão đánh vào hư không
Bóng người màu xanh kia xuất hiện cực kỳ rất nhanh, nhanh đến mức không ai có thể thấy rõ hình dạng của hắn, biến mất cũng càng thêm nhanh, chỉ nháy mắt đã ngay chút khí tức cũng không để lại, nếu không phải Cổ Lực Đạt còn nằm rạp trên mặt đất ho ra máu thì tất cả Tà Đạo tu sĩ còn tưởng rằng tất cả vừa rồi chỉ là ảo giác nữa ấy chứ.
/2057
|