- Nhưng mà Bổn vương cũng không muốn trăm họ lầm than, lại càng không nghĩ đuổi tận giết tuyệt đối với Cổ Cương tộc các ngươi. Ngược lại ta còn muốn giúp Phụng Thiên Bộ các ngươi một tay, trợ giúp Phụng Thiên Bộ các ngươi thống nhất cả phủ Cổ Cương, trở thành chủ nhân cả phủ Cổ Cương.
Nghe được những lời Phong Phi Vân đã nói, Thường Đại Khải sáng mắt lên, con ngươi quay tròn như muốn lồi ra từ khóe mắt. Hiện nay Phụng Thiên Bộ đúng là đang lúc gian nan nhất, ngay cả ăn cơm đều cũng khó khăn. Nếu như thật sự có thể được triều đình trợ giúp thì đó quả thực chính là một chuyện vui cực lớn. Nếu như nói việc này cho Thần Nữ nương nương, sợ là nàng sẽ khen lão Thường ta đôi câu.
Trong đầu vừa nghĩ tới nếu như Thần Nữ nương nương có thể hé mở nụ cười, trên mặt Thường Đại Khải liền lộ ra nụ cười hồn nhiên như đứa trẻ, cũng như nụ cười chất phác của chú hồ lì nhà cái.
- Nhưng mà, Phụng Thiên Bộ các ngươi thật sự khiến cho ta rất thất vọng, thật sự rất thất vọng. Lại có người không cho ta vào cửa thành, lại còn có người dám nhục mạ Bổn vương là một tiểu thí hài chưa cai sữa.
Phong Phi Vân vẫn nói đến nước miếng bay ngang như trước, âm thanh rất lớn. Ngay cả rất nhiều người Cổ Cương trong Vu Thần Man Thành cũng nghe được lời của hắn. Những người Cổ Cương này tất cả cũng bị tác động bắt đầu trở nên bất an.
Trong đó càng có nhiều người bắt đầu tức giận mắng Thường Đại Khải rất không hiểu chuyện, mang đến đại họa cho Phụng Thiên Bộ.
Cũng có người tiếc hận không thôi, cảm giác nếu như Thường Đại Khải không đắc tội với Thần Vương, có lẽ Phụng Thiên Bộ có thể sẽ được rất nhiều tài nguyên và của cải, có thể vượt qua cửa ải khó này. Đáng tiếc hiện tại đều đã chậm.
- Cái...kia... Thần Vương đại nhân...
Thường Đại Khải vội vàng nhảy xuống từ trên tường thành cao vài trăm thước. Thân thể của hắn vốn cao hơn bốn thước đã gần năm thước. Đôi cánh tay cực kì dài, nếu như duỗi thẳng thì có thể chạm đến đầu gối, tựa như một con Viên Hầu khổng lồ nện ở trên mặt đất, khoét ra một cái hố thật lớn, nửa thân thể đều rơi vào trong hố.
Thường Đại Khải mang theo Cự Phủ nặng mười vạn cân, hắn đi bước một leo lên từ trong hố to đi ra, trên mặt hiện lên vẻ ngượng nghịu, hắn nói:
- Cái...kia... Cái...kia... vừa rồi đều là phát sinh hiểu lầm...
Mạc Trùng Cơ đều phải cười ra thành tiếng. Thần Vương đại nhân thật đúng là lợi hại, ba câu hai lời là có thể làm cho một vị Bộ Chủ cúi đầu, tránh được một hồi chiến đấu.
Phủ Chủ phủ Cổ Cương Trần Đạo Nhiên dưới cửa thành giờ phút này cũng là cực kì sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ, không hổ là người có thể giữa triều đình nói cho Bắc Minh Mặc Thủ đến á khẩu không trả lời được. Khó trách chủ nhân thế gia đã sớm thông báo ta, cần phải học tập Phong Phi Vân nhiều hơn, xem ra thật là không có sai.
- Phát sinh hiểu lầm.
Phong Phi Vân sắc mặt hoàn toàn trang nghiêm. Vẻ nghiêm túc khiến cho Thường Đại Khải lại lần nữa phải ú ớ, sắc mặt trở nên càng đỏ hơn. Nhưng mà ngay sau đó Phong Phi Vân lại đổi đề tài câu chuyện, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười, hắn nói:
- Phát sinh hiểu lầm thật là bình thường, dù sao Cổ Cương tộc lấy cường giả vi tôn, Phụng Thiên Bộ càng toàn bộ đều là nam nhân thực sự. Bộ Chủ đại nhân chẳng qua chỉ là muốn thử dò xét tu vi của Bổn vương, cho nên mới bày ra trò đùa này, mà ta không biết.
- Ha ha, đương nhiên là như vậy, đương nhiên là như vậy.
Thường Đại Khải xoa xoa những giọt mồ hôi trên trán to như hạt ngô. Con mẹ nó, rốt cục tìm được một chỗ để xuống thang.
Phong Phi Vân đứng ở nơi đó ngạo nghễ vô cùng, toàn thân thẳng tắp mà nói:
- Nếu Bộ Chủ đại nhân muốn thử hai chiêu cùng Bổn vương, vậy Bổn vương đương nhiên phải đón tiếp. Như vậy đi, để đạt được công bằng, Bổn vương liền không sử dụng linh khí, tay không tiếp ba lưới búa của Bộ Chủ đại nhân.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người bị kinh ngạc biến sắc.
Rất nhiều người Cổ Cương đều liền biến sắc mặt, chẳng lẽ Thần Vương nhìn như hiền lành này lại là Tiếu Diện Hổ ( kẻ nham hiểm).
Bao gồm Mạc Trùng Cơ và Trần Đạo Nhiên đều cho rằng Phong Phi Vân là đang cố ý hù dọa Thường Đại Khải, bức Thường Đại Khải quỳ xuống đất cầu xin tha thứ. Dù sao tu vi của Phong Phi Vân không có khả năng tiếp được ba lưỡi búa của Thường Đại Khải, Thường Đại Khải cũng không dám thật sự chém Phong Phi Vân.
Nhưng mà, bọn họ lại cũng không biết, Phong Phi Vân lần này là nghiêm túc.
...
Mạc Trùng Ky thần sắc khẽ động, giương giọng nói:
- Thần Vương đại nhân, vạn lần không được, ngươi chính là vạn kim chi thân, vạn nhất có sơ suất gì, Tấn Đế truy cứu xuống thì khó ai đảm đương được trách nhiệm này a.
Cổ Cương Phủ phủ chủ Trần Đạo lại có chút khom người, gấp đến độ sắp khóc, cũng nói:
- Tuyệt đối không được, bản phủ đã ở trong thành bày ra tiếp phong tửu yến, thỉnh Thần Vương đại nhân hiện giờ liền di giá đến dinh thự.
Phong Phi Vân thần thái thong dong, nhẹ nhõm mà tự nhiên, nói:
- Bổn vương chỉ là muốn luận bàn với bộ chủ đại nhân một chút, các ngươi có thể yên tâm, nào, nào, nào, bộ chủ đại nhân, ngươi tới chém bản vương ba búa, ngàn vạn đừng lưu tình.
Phong Phi Vân tự nhiên có ý nghĩ của mình, muốn khiến Cổ Cương Nhân này cam tâm tình nguyện thần phục, nhất định phải dùng lực lượng tuyệt đối áp đảo bọn hắn, mà không phải dựa vào miệng lưỡi thuyết phục bọn hắn, coi như là miệng bọn hắn phục thì trong lòng cũng sẽ không phục.
Nhưng, nếu Phong Phi Vân dựa vào lực lượng tuyệt đối đánh bại Thường Đại Khải, vậy thì mới chính thức đạt được sự tôn kính của những Cổ Cương Nhân này.
Nếu là lúc trước, Thường Đại Khải tự nhiên rất thích ý bổ Phong Phi Vân hai búa, nhưng sau khi Phong Phi Vân quát tháo một chầu, hắn giờ phút này nghĩ lại vẫn còn thấy sợ, nào còn dám thực sự động thủ với Phong Phi Vân, vạn nhất bổ bị thương Thần Vương đại nhân tôn quý này vậy thì phiền toái lớn rồi.
Thường Đại Khải mặt sắc khác thường, líu lo thưa dạ nói:
- Thần Vương đại nhân. . . Ngươi đừng nói đùa, lão Thường ta một búa bổ xuống, sợ là có thể nện mở cả một tòa núi lớn. . .
- Bộ chủ đại nhân cứ toàn lực ra tay, nếu là bổn vương không tiếp được búa của ngươi, vậy chỉ là do bổn vương tu vị không tinh, ném đi mặt mũi Thần Tấn vương triều ta, chết chưa hết tội.
Phong Phi Vân khí định thần nhàn đứng ở nơi đó, mặt mày thanh tú, có phần có vài phần phong phạm hào kiệt, nói:
- Bộ chủ đại nhân nếu còn không ra tay, vậy cũng khiến bổn vương xem nhẹ binh sĩ Cổ Cương các ngươi rồi.
Lời cũng đã nói đến mức này, tất cả mọi người biết rõ Phong Phi Vân dĩ nhiên là nói thật, muốn tay không tiếp ba búa của Thường Đại Khải.
Cái này. . . Điều này thật sự là quá điên cuồng, thực lực Thường Đại Khải chính là tồn tại có thể so với cự phách sơ kỳ, nhân vật cấp bậc đại lão chính thức.
Cự phách sơ kỳ và nửa bước cự phách đỉnh phong, tuy rằng nhìn như chỉ chênh lệch một cảnh giới, nhưng giữa cả hai có cách biệt một trời, một cái trên trời, một cái dưới đất, không thể đánh đồng được.
Nghe được những lời Phong Phi Vân đã nói, Thường Đại Khải sáng mắt lên, con ngươi quay tròn như muốn lồi ra từ khóe mắt. Hiện nay Phụng Thiên Bộ đúng là đang lúc gian nan nhất, ngay cả ăn cơm đều cũng khó khăn. Nếu như thật sự có thể được triều đình trợ giúp thì đó quả thực chính là một chuyện vui cực lớn. Nếu như nói việc này cho Thần Nữ nương nương, sợ là nàng sẽ khen lão Thường ta đôi câu.
Trong đầu vừa nghĩ tới nếu như Thần Nữ nương nương có thể hé mở nụ cười, trên mặt Thường Đại Khải liền lộ ra nụ cười hồn nhiên như đứa trẻ, cũng như nụ cười chất phác của chú hồ lì nhà cái.
- Nhưng mà, Phụng Thiên Bộ các ngươi thật sự khiến cho ta rất thất vọng, thật sự rất thất vọng. Lại có người không cho ta vào cửa thành, lại còn có người dám nhục mạ Bổn vương là một tiểu thí hài chưa cai sữa.
Phong Phi Vân vẫn nói đến nước miếng bay ngang như trước, âm thanh rất lớn. Ngay cả rất nhiều người Cổ Cương trong Vu Thần Man Thành cũng nghe được lời của hắn. Những người Cổ Cương này tất cả cũng bị tác động bắt đầu trở nên bất an.
Trong đó càng có nhiều người bắt đầu tức giận mắng Thường Đại Khải rất không hiểu chuyện, mang đến đại họa cho Phụng Thiên Bộ.
Cũng có người tiếc hận không thôi, cảm giác nếu như Thường Đại Khải không đắc tội với Thần Vương, có lẽ Phụng Thiên Bộ có thể sẽ được rất nhiều tài nguyên và của cải, có thể vượt qua cửa ải khó này. Đáng tiếc hiện tại đều đã chậm.
- Cái...kia... Thần Vương đại nhân...
Thường Đại Khải vội vàng nhảy xuống từ trên tường thành cao vài trăm thước. Thân thể của hắn vốn cao hơn bốn thước đã gần năm thước. Đôi cánh tay cực kì dài, nếu như duỗi thẳng thì có thể chạm đến đầu gối, tựa như một con Viên Hầu khổng lồ nện ở trên mặt đất, khoét ra một cái hố thật lớn, nửa thân thể đều rơi vào trong hố.
Thường Đại Khải mang theo Cự Phủ nặng mười vạn cân, hắn đi bước một leo lên từ trong hố to đi ra, trên mặt hiện lên vẻ ngượng nghịu, hắn nói:
- Cái...kia... Cái...kia... vừa rồi đều là phát sinh hiểu lầm...
Mạc Trùng Cơ đều phải cười ra thành tiếng. Thần Vương đại nhân thật đúng là lợi hại, ba câu hai lời là có thể làm cho một vị Bộ Chủ cúi đầu, tránh được một hồi chiến đấu.
Phủ Chủ phủ Cổ Cương Trần Đạo Nhiên dưới cửa thành giờ phút này cũng là cực kì sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ, không hổ là người có thể giữa triều đình nói cho Bắc Minh Mặc Thủ đến á khẩu không trả lời được. Khó trách chủ nhân thế gia đã sớm thông báo ta, cần phải học tập Phong Phi Vân nhiều hơn, xem ra thật là không có sai.
- Phát sinh hiểu lầm.
Phong Phi Vân sắc mặt hoàn toàn trang nghiêm. Vẻ nghiêm túc khiến cho Thường Đại Khải lại lần nữa phải ú ớ, sắc mặt trở nên càng đỏ hơn. Nhưng mà ngay sau đó Phong Phi Vân lại đổi đề tài câu chuyện, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười, hắn nói:
- Phát sinh hiểu lầm thật là bình thường, dù sao Cổ Cương tộc lấy cường giả vi tôn, Phụng Thiên Bộ càng toàn bộ đều là nam nhân thực sự. Bộ Chủ đại nhân chẳng qua chỉ là muốn thử dò xét tu vi của Bổn vương, cho nên mới bày ra trò đùa này, mà ta không biết.
- Ha ha, đương nhiên là như vậy, đương nhiên là như vậy.
Thường Đại Khải xoa xoa những giọt mồ hôi trên trán to như hạt ngô. Con mẹ nó, rốt cục tìm được một chỗ để xuống thang.
Phong Phi Vân đứng ở nơi đó ngạo nghễ vô cùng, toàn thân thẳng tắp mà nói:
- Nếu Bộ Chủ đại nhân muốn thử hai chiêu cùng Bổn vương, vậy Bổn vương đương nhiên phải đón tiếp. Như vậy đi, để đạt được công bằng, Bổn vương liền không sử dụng linh khí, tay không tiếp ba lưới búa của Bộ Chủ đại nhân.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người bị kinh ngạc biến sắc.
Rất nhiều người Cổ Cương đều liền biến sắc mặt, chẳng lẽ Thần Vương nhìn như hiền lành này lại là Tiếu Diện Hổ ( kẻ nham hiểm).
Bao gồm Mạc Trùng Cơ và Trần Đạo Nhiên đều cho rằng Phong Phi Vân là đang cố ý hù dọa Thường Đại Khải, bức Thường Đại Khải quỳ xuống đất cầu xin tha thứ. Dù sao tu vi của Phong Phi Vân không có khả năng tiếp được ba lưỡi búa của Thường Đại Khải, Thường Đại Khải cũng không dám thật sự chém Phong Phi Vân.
Nhưng mà, bọn họ lại cũng không biết, Phong Phi Vân lần này là nghiêm túc.
...
Mạc Trùng Ky thần sắc khẽ động, giương giọng nói:
- Thần Vương đại nhân, vạn lần không được, ngươi chính là vạn kim chi thân, vạn nhất có sơ suất gì, Tấn Đế truy cứu xuống thì khó ai đảm đương được trách nhiệm này a.
Cổ Cương Phủ phủ chủ Trần Đạo lại có chút khom người, gấp đến độ sắp khóc, cũng nói:
- Tuyệt đối không được, bản phủ đã ở trong thành bày ra tiếp phong tửu yến, thỉnh Thần Vương đại nhân hiện giờ liền di giá đến dinh thự.
Phong Phi Vân thần thái thong dong, nhẹ nhõm mà tự nhiên, nói:
- Bổn vương chỉ là muốn luận bàn với bộ chủ đại nhân một chút, các ngươi có thể yên tâm, nào, nào, nào, bộ chủ đại nhân, ngươi tới chém bản vương ba búa, ngàn vạn đừng lưu tình.
Phong Phi Vân tự nhiên có ý nghĩ của mình, muốn khiến Cổ Cương Nhân này cam tâm tình nguyện thần phục, nhất định phải dùng lực lượng tuyệt đối áp đảo bọn hắn, mà không phải dựa vào miệng lưỡi thuyết phục bọn hắn, coi như là miệng bọn hắn phục thì trong lòng cũng sẽ không phục.
Nhưng, nếu Phong Phi Vân dựa vào lực lượng tuyệt đối đánh bại Thường Đại Khải, vậy thì mới chính thức đạt được sự tôn kính của những Cổ Cương Nhân này.
Nếu là lúc trước, Thường Đại Khải tự nhiên rất thích ý bổ Phong Phi Vân hai búa, nhưng sau khi Phong Phi Vân quát tháo một chầu, hắn giờ phút này nghĩ lại vẫn còn thấy sợ, nào còn dám thực sự động thủ với Phong Phi Vân, vạn nhất bổ bị thương Thần Vương đại nhân tôn quý này vậy thì phiền toái lớn rồi.
Thường Đại Khải mặt sắc khác thường, líu lo thưa dạ nói:
- Thần Vương đại nhân. . . Ngươi đừng nói đùa, lão Thường ta một búa bổ xuống, sợ là có thể nện mở cả một tòa núi lớn. . .
- Bộ chủ đại nhân cứ toàn lực ra tay, nếu là bổn vương không tiếp được búa của ngươi, vậy chỉ là do bổn vương tu vị không tinh, ném đi mặt mũi Thần Tấn vương triều ta, chết chưa hết tội.
Phong Phi Vân khí định thần nhàn đứng ở nơi đó, mặt mày thanh tú, có phần có vài phần phong phạm hào kiệt, nói:
- Bộ chủ đại nhân nếu còn không ra tay, vậy cũng khiến bổn vương xem nhẹ binh sĩ Cổ Cương các ngươi rồi.
Lời cũng đã nói đến mức này, tất cả mọi người biết rõ Phong Phi Vân dĩ nhiên là nói thật, muốn tay không tiếp ba búa của Thường Đại Khải.
Cái này. . . Điều này thật sự là quá điên cuồng, thực lực Thường Đại Khải chính là tồn tại có thể so với cự phách sơ kỳ, nhân vật cấp bậc đại lão chính thức.
Cự phách sơ kỳ và nửa bước cự phách đỉnh phong, tuy rằng nhìn như chỉ chênh lệch một cảnh giới, nhưng giữa cả hai có cách biệt một trời, một cái trên trời, một cái dưới đất, không thể đánh đồng được.
/2057
|