Trong Vu thần Man Thành có một loại lực lượng đáng sợ, khiến cho những dị thú này không dám tiếp cận đến gần.
Mạc Trùng Cơ này đã không phải lần đầu tiên đến Vu thần Man Thành, trong lòng vẫn có chút cảm khái. Hắn nói:
- Đồn đại một tòa Vu thần Man Thành này chính là phần mộ của Thiên Vu đại thần, có được lực lượng khổng lồ của Vu thần để bảo vệ một tòa Man Thành này. Coi như là trong Thập Vạn Hà Sơn có những mãnh thú cái thế hơn đời thì cũng không dám đến Vu thần Man Thành để quấy rối. Đây là một mảnh đất được thần linh phù hộ.
Phong Phi Vân triển khai Phượng Hoàng Thiên Nhãn, nhìn về hướng Vu thần Man Thành. Hắn chỉ thấy phía trên Man Thành có một loại hình ảnh hùng dũng rung động lòng người. Hình thái giống như người lại giống như thú, cao gần ba nghìn bảy trăm trượng, cầm trong tay một chiếc Ô Quang Chiến Chùy, nhưng mà lại không có đầu. Trên người có một lượng lớn thiết toả ( xích sắt) to lớn. Trên đỉnh đầu chạm vào một đám mây màu đỏ rực giữa trời cao.
Cái này quả thực chính là giống như Man tộc Thánh Linh trong thần thoại cổ xưa đã được kể trong truyền thuyết. Một chùy nện xuống, có thể đánh nát một góc đại lục, chỉ trong nháy mắt là có thể hủy diệt một tòa Vương triều.
Đây là hình ảnh hùng dũng trong không trung Vu thần Man Thành, khí thế mà hào hùng, cực kì khiếp người.
Phong Phi Vân thu hồi Phượng Hoàng Thiên Nhãn, thở ra một hơi thật dài mà lẩm bẩm nói:
- Có lẽ một tòa Vu thần Man Thành này thật sự có lai lịch khó lường. Nói không chừng thật sự chính là thân hình một nhân vật hoành hành trong thiên địa nào đó biến thành.
Mạc Trùng Cơ không thấy được tình hình trong không trung trên Vu thần Man Thành, đương nhiên cũng không có cường lực rung động như Phong Phi Vân. Hắn chỉ là kinh ngạc không hiểu ra sao cả mà nhìn chăm chú Phong Phi Vân, rồi hỏi:
- Thần Vương đại nhân lại tinh thông xem khí thuật và xem tinh thuật.
Phong Phi Vân đáp:
- Hiểu sơ sơ một hai.
Mặc dù Phong Phi Vân trả lời rất khiêm nhường, nhưng mà Mạc Trùng Cơ vẫn khá kích động, hắn nói:
- Thần Vương đại nhân thật sự là khiêm nhường, phải biết rằng muốn nhìn xuyên khí tượng, liền cần phải thông hiểu thiên văn địa lý, biết rõ chuyển vận, địa thế hướng đi, số mệnh đại đạo. Thậm chí đối với Nguyệt Tinh thần đều phải có nghiên cứu rất sâu, e là Cửu Phẩm Trí Sư cũng không chắc làm được điểm này. Cả Thần Tấn Vương Triều, người có thể tinh thông xem khí thuật chỉ sợ sẽ không vượt qua hàng chục. Mỗi một vị đều là trí giả kiến thức bác học, hoặc là tu vi kề cận Thiên đạo Chân Nhân.
- Không sợ Thần Vương đại nhân chê cười, ta nghiên cứu thiên văn địa lý, theo đuổi Nguyệt Tinh Tượng hơn ba trăm năm, tất cả cũng không tu luyện tới cảnh giới như Thần Vương đại nhân quan sát khí tượng. Chỉ có thể mơ hồ nhìn ra hình ảnh trên người một chút thiên tài tuấn kiệt. Còn giống như loại xem được địa thế khí tượng, ta thật là nhập môn đều vẫn còn không đạt tới. Người giống như ta đây có thể hiểu được một chút quan sát bề ngoài thì tịnh không phải số ít. Nhưng mà có thể làm được giống như Thần Vương đại nhân loại chuyện vừa ngước mắt, là người có thể nhìn xuyên qua khí thế một tòa đại thành, thì mới thật sự là người tinh thông xem khí thuật. Cả Vương triều chỉ có vài người thôi.
Quả thực sự kính nể của Mạc Trùng Cơ đối với Phong Phi Vân đã đạt đến trình độ cao nhất,
Phong Phi Vân lại không cho rằng điều này có gì đặc biệt hơn người. Dù sao chỉ cần tu luyện Phượng Hoàng Thiên Nhãn, hơn nữa trong kiếp trước hắn cũng có nghiên cứu về quy tắc đối với Thiên Đạo, địa thế, phải xem xét khí tượng, ngắm nhìn tinh tượng. Nay quả thực hắn tiện tay mang ra dùng, chỉ là không nghĩ rằng những người khác xem ra lại nhìn điều này thần thánh như thế.
- Nếu Thần Vương đại nhân tinh thông xem khí tượng và nhìn tinh thuật, ta có một lời muốn kính dâng lên.
Mạc Trùng Cơ nói.
Phong Phi Vân vỗ vỗ bả vai Mạc Trùng Cơ mà cười nói:
- Lão Mạc, lấp lửng làm cái gì, còn không mau nói ra.
Mạc Trùng Cơ đi đã lâu với Phong Phi Vân, đương nhiên biết Phong Phi Vân là người hiền hoà, hắn cười cười nói:
- Nghe nói Thiên Vu Thần Nữ được truyền thừa trí tuệ và Vu thuật của Cảnh Phong Đại Trí Sư, cũng là một vị trí tuệ tinh thông thiên tượng và địa lý. Nếu như Thần Vương đại nhân có thể trao đổi học thuật một phen với Thiên Vu Thần Nữ, có lẽ điều này có lợi ích lớn lao đối với hành trình đi Cổ Cương lần này. Chỉ cần có thể chiếm được thiện cảm của Thiên Vu Thần Nữ, như vậy chẳng khác nào là giành được lòng người của cả Cổ Cương tộc. Như thế hành động của chúng ta tại Cổ Cương tộc cũng càng như cá gặp nước.
- Ha ha, trao đổi học thuật, được rồi, ta thích cái từ này. Việc này liền giao cho ngươi đi thu xếp đi.
Con vật cưỡi tuyệt trần của Phong Phi Vân phi đi như bay về hướng Vu thần Man Thành, trong đầu đột nhiên hiện ra thiếu nữ bán trà ở thành Linh Châu với mặt mũi khiếp nhược, đang xấu hổ cúi gập thân thể bị lột trần truồng, hai tay chắp lại thi lễ, tựa như một con chim cút bé nhỏ khóc lóc cầu xin
- Phong thiếu gia, van cầu ngươi, ta vẫn còn nhỏ tuổi. Ngươi hãy bỏ qua cho ta đi...
Hiện nay thiếu nữ tội nghiệp này đã trở thành lãnh tụ tinh thần của cả Cổ Cương tộc, đại danh đỉnh đỉnh Thiên Vu Thần Nữ. Người ta đều nói con gái đến năm mười tám thì biến đổi lớn. Phong Phi Vân thật sự rất muốn biết tiểu nha đầu này hiện tại rốt cuộc đã biến thành dạng gì.
Hoàng hôn buông xuống, hắt ra bên ngoài Vu Thần Man Thành một cái bóng thật dài. Phong Phi Vân, Mạc Trùng Cơ, Bạch Như Tuyết, còn có năm mươi binh sĩ Thần Vũ Quân cưỡi dị thú hung dữ mãnh liệt, hất bụi mù mịt phóng đến. Nhưng mà đi được đến cách cửa thành hơn trăm trượng thì đã có người quát lên một tiếng
- Người mới đến dừng lại.
Tiếp theo nhất tề phập phập, một loạt mũi tên vàng chói, mỗi một mũi cũng dài bẩy, tám thước, to như cây cột, vô cùng bén nhọn, bay đến như những tia sáng màu vàng lung linh. Chúng mang theo âm thanh xé gió đáng sợ, cắm ở phía trước Phong Phi Vân để ngăn cản đường đi.
Mạc Trùng Cơ vẻ mặt nghiêm túc, quát lạnh một tiếng:
- Cũng dám ngăn cản Thần Vương vào thành, lá gan ai lại to lớn như thế.
Dưới cửa thành, Trần Đạo Nhiên vẻ mặt khó chịu, hắn mặc dù chính là Phủ Chủ phủ Cổ Cương, nhưng mà lại cũng không có thực quyền. Cho nên căn bản vô phương ngăn lại những Cổ Cương Man Sĩ này ra tay xuất thủ.
Đệ Lục Bộ Chủ Thường Đại Khải ngồi ở trên tường thành hùng vĩ như núi đang ngắm nghía cây Cự Phủ mười nặng vạn cân cầm trong tay, hắn ngẩng đầu, cười nói:
- Thần Vương cái gì, chưa nghe nói đến. Không phải là một thằng nhãi vẫn còn chưa cai sữa sao. Lại liền dám xưng chính mình là Thần Vương, đừng mang ra hù dọa ta, thật buồn cười, ha ha.
Tất cả những Cổ Cương Man Sĩ này cũng cười to không thôi, chúng nhìn thấy Phong Phi Vân trẻ tuổi mà lại có thân hình yếu đuối , nên rốt cục cảm giác chỉ thò tay nắm một cái, là có thể bóp vụn thân thể của hắn.
Mạc Trùng Cơ này đã không phải lần đầu tiên đến Vu thần Man Thành, trong lòng vẫn có chút cảm khái. Hắn nói:
- Đồn đại một tòa Vu thần Man Thành này chính là phần mộ của Thiên Vu đại thần, có được lực lượng khổng lồ của Vu thần để bảo vệ một tòa Man Thành này. Coi như là trong Thập Vạn Hà Sơn có những mãnh thú cái thế hơn đời thì cũng không dám đến Vu thần Man Thành để quấy rối. Đây là một mảnh đất được thần linh phù hộ.
Phong Phi Vân triển khai Phượng Hoàng Thiên Nhãn, nhìn về hướng Vu thần Man Thành. Hắn chỉ thấy phía trên Man Thành có một loại hình ảnh hùng dũng rung động lòng người. Hình thái giống như người lại giống như thú, cao gần ba nghìn bảy trăm trượng, cầm trong tay một chiếc Ô Quang Chiến Chùy, nhưng mà lại không có đầu. Trên người có một lượng lớn thiết toả ( xích sắt) to lớn. Trên đỉnh đầu chạm vào một đám mây màu đỏ rực giữa trời cao.
Cái này quả thực chính là giống như Man tộc Thánh Linh trong thần thoại cổ xưa đã được kể trong truyền thuyết. Một chùy nện xuống, có thể đánh nát một góc đại lục, chỉ trong nháy mắt là có thể hủy diệt một tòa Vương triều.
Đây là hình ảnh hùng dũng trong không trung Vu thần Man Thành, khí thế mà hào hùng, cực kì khiếp người.
Phong Phi Vân thu hồi Phượng Hoàng Thiên Nhãn, thở ra một hơi thật dài mà lẩm bẩm nói:
- Có lẽ một tòa Vu thần Man Thành này thật sự có lai lịch khó lường. Nói không chừng thật sự chính là thân hình một nhân vật hoành hành trong thiên địa nào đó biến thành.
Mạc Trùng Cơ không thấy được tình hình trong không trung trên Vu thần Man Thành, đương nhiên cũng không có cường lực rung động như Phong Phi Vân. Hắn chỉ là kinh ngạc không hiểu ra sao cả mà nhìn chăm chú Phong Phi Vân, rồi hỏi:
- Thần Vương đại nhân lại tinh thông xem khí thuật và xem tinh thuật.
Phong Phi Vân đáp:
- Hiểu sơ sơ một hai.
Mặc dù Phong Phi Vân trả lời rất khiêm nhường, nhưng mà Mạc Trùng Cơ vẫn khá kích động, hắn nói:
- Thần Vương đại nhân thật sự là khiêm nhường, phải biết rằng muốn nhìn xuyên khí tượng, liền cần phải thông hiểu thiên văn địa lý, biết rõ chuyển vận, địa thế hướng đi, số mệnh đại đạo. Thậm chí đối với Nguyệt Tinh thần đều phải có nghiên cứu rất sâu, e là Cửu Phẩm Trí Sư cũng không chắc làm được điểm này. Cả Thần Tấn Vương Triều, người có thể tinh thông xem khí thuật chỉ sợ sẽ không vượt qua hàng chục. Mỗi một vị đều là trí giả kiến thức bác học, hoặc là tu vi kề cận Thiên đạo Chân Nhân.
- Không sợ Thần Vương đại nhân chê cười, ta nghiên cứu thiên văn địa lý, theo đuổi Nguyệt Tinh Tượng hơn ba trăm năm, tất cả cũng không tu luyện tới cảnh giới như Thần Vương đại nhân quan sát khí tượng. Chỉ có thể mơ hồ nhìn ra hình ảnh trên người một chút thiên tài tuấn kiệt. Còn giống như loại xem được địa thế khí tượng, ta thật là nhập môn đều vẫn còn không đạt tới. Người giống như ta đây có thể hiểu được một chút quan sát bề ngoài thì tịnh không phải số ít. Nhưng mà có thể làm được giống như Thần Vương đại nhân loại chuyện vừa ngước mắt, là người có thể nhìn xuyên qua khí thế một tòa đại thành, thì mới thật sự là người tinh thông xem khí thuật. Cả Vương triều chỉ có vài người thôi.
Quả thực sự kính nể của Mạc Trùng Cơ đối với Phong Phi Vân đã đạt đến trình độ cao nhất,
Phong Phi Vân lại không cho rằng điều này có gì đặc biệt hơn người. Dù sao chỉ cần tu luyện Phượng Hoàng Thiên Nhãn, hơn nữa trong kiếp trước hắn cũng có nghiên cứu về quy tắc đối với Thiên Đạo, địa thế, phải xem xét khí tượng, ngắm nhìn tinh tượng. Nay quả thực hắn tiện tay mang ra dùng, chỉ là không nghĩ rằng những người khác xem ra lại nhìn điều này thần thánh như thế.
- Nếu Thần Vương đại nhân tinh thông xem khí tượng và nhìn tinh thuật, ta có một lời muốn kính dâng lên.
Mạc Trùng Cơ nói.
Phong Phi Vân vỗ vỗ bả vai Mạc Trùng Cơ mà cười nói:
- Lão Mạc, lấp lửng làm cái gì, còn không mau nói ra.
Mạc Trùng Cơ đi đã lâu với Phong Phi Vân, đương nhiên biết Phong Phi Vân là người hiền hoà, hắn cười cười nói:
- Nghe nói Thiên Vu Thần Nữ được truyền thừa trí tuệ và Vu thuật của Cảnh Phong Đại Trí Sư, cũng là một vị trí tuệ tinh thông thiên tượng và địa lý. Nếu như Thần Vương đại nhân có thể trao đổi học thuật một phen với Thiên Vu Thần Nữ, có lẽ điều này có lợi ích lớn lao đối với hành trình đi Cổ Cương lần này. Chỉ cần có thể chiếm được thiện cảm của Thiên Vu Thần Nữ, như vậy chẳng khác nào là giành được lòng người của cả Cổ Cương tộc. Như thế hành động của chúng ta tại Cổ Cương tộc cũng càng như cá gặp nước.
- Ha ha, trao đổi học thuật, được rồi, ta thích cái từ này. Việc này liền giao cho ngươi đi thu xếp đi.
Con vật cưỡi tuyệt trần của Phong Phi Vân phi đi như bay về hướng Vu thần Man Thành, trong đầu đột nhiên hiện ra thiếu nữ bán trà ở thành Linh Châu với mặt mũi khiếp nhược, đang xấu hổ cúi gập thân thể bị lột trần truồng, hai tay chắp lại thi lễ, tựa như một con chim cút bé nhỏ khóc lóc cầu xin
- Phong thiếu gia, van cầu ngươi, ta vẫn còn nhỏ tuổi. Ngươi hãy bỏ qua cho ta đi...
Hiện nay thiếu nữ tội nghiệp này đã trở thành lãnh tụ tinh thần của cả Cổ Cương tộc, đại danh đỉnh đỉnh Thiên Vu Thần Nữ. Người ta đều nói con gái đến năm mười tám thì biến đổi lớn. Phong Phi Vân thật sự rất muốn biết tiểu nha đầu này hiện tại rốt cuộc đã biến thành dạng gì.
Hoàng hôn buông xuống, hắt ra bên ngoài Vu Thần Man Thành một cái bóng thật dài. Phong Phi Vân, Mạc Trùng Cơ, Bạch Như Tuyết, còn có năm mươi binh sĩ Thần Vũ Quân cưỡi dị thú hung dữ mãnh liệt, hất bụi mù mịt phóng đến. Nhưng mà đi được đến cách cửa thành hơn trăm trượng thì đã có người quát lên một tiếng
- Người mới đến dừng lại.
Tiếp theo nhất tề phập phập, một loạt mũi tên vàng chói, mỗi một mũi cũng dài bẩy, tám thước, to như cây cột, vô cùng bén nhọn, bay đến như những tia sáng màu vàng lung linh. Chúng mang theo âm thanh xé gió đáng sợ, cắm ở phía trước Phong Phi Vân để ngăn cản đường đi.
Mạc Trùng Cơ vẻ mặt nghiêm túc, quát lạnh một tiếng:
- Cũng dám ngăn cản Thần Vương vào thành, lá gan ai lại to lớn như thế.
Dưới cửa thành, Trần Đạo Nhiên vẻ mặt khó chịu, hắn mặc dù chính là Phủ Chủ phủ Cổ Cương, nhưng mà lại cũng không có thực quyền. Cho nên căn bản vô phương ngăn lại những Cổ Cương Man Sĩ này ra tay xuất thủ.
Đệ Lục Bộ Chủ Thường Đại Khải ngồi ở trên tường thành hùng vĩ như núi đang ngắm nghía cây Cự Phủ mười nặng vạn cân cầm trong tay, hắn ngẩng đầu, cười nói:
- Thần Vương cái gì, chưa nghe nói đến. Không phải là một thằng nhãi vẫn còn chưa cai sữa sao. Lại liền dám xưng chính mình là Thần Vương, đừng mang ra hù dọa ta, thật buồn cười, ha ha.
Tất cả những Cổ Cương Man Sĩ này cũng cười to không thôi, chúng nhìn thấy Phong Phi Vân trẻ tuổi mà lại có thân hình yếu đuối , nên rốt cục cảm giác chỉ thò tay nắm một cái, là có thể bóp vụn thân thể của hắn.
/2057
|