Vừa nói Quách Đại Hải liền lấy ra một quả cổ ngọc, đặt ở trên án trước mặt Phong Phi Vân. Đây là Ngọc Phi Phù gửi đến từ Thần Đô.
Phong Phi Vân cầm Ngọc Phi Phù vào trong tay, một vầng sáng từ đầu ngón tay tràn ra. Một đạo tin tức liền theo cánh tay, truyền vào trong óc Phong Phi Vân. Đây chính là thư của Long La Phù truyền cho Phong Phi Vân.
Thấy Phong Phi Vân nhắm hai mắt lại, Quách Đại Hải, Mạc quân sư cũng không dám nhiều lời mà lẳng lặng đứng ở một bên. Cho đến lúc Phong Phi Vân lại mở mắt lần nữa, Quách Đại Hải mới hỏi:
- Thần Vương đại nhân, đây là ai gửi ngọc tin đến.
Phong Phi Vân bóp nát viên ngọc cầm trong tay, hóa thành một dúm phấn vụn. Sau đó hắn mới thản nhiên cười nói:
- Tấn Đế.
Nghe được hai chữ này, vẻ mặt của Quách Đại Hải và Mạc quân sư đều hoàn toàn cung kính, không dám hỏi tiếp thêm nữa.
Phong Phi Vân nói:
- Hiện nay mỗi bộ tộc ở phủ Cổ Cương đang náo động, nha phủ triều đình nhìn vậy mà không có tác dụng. Tấn Đế cố ý muốn ta trợ giúp triều đình bình loạn, thống nhất mỗi đại bộ tộc phủ Cổ Cương.
- Mạt tướng nhất định toàn lực tương trợ.
Quách Đại Hải và Mạc quân sư đều quỳ một gối trên mặt đất.
- Đứng dậy đi, nói cho ta nghe một chút về tình huống cụ thể hiện nay phủ Cổ Cương. Nếu như đủ khả năng, ta đúng là có khả năng giúp một tay.
Quách Đại Hải và Mạc quân sư đứng lên, trong lòng đều cũng có chút sợ hãi. Thần Vương chính là Thần Vương, ngay cả Tấn Đế cũng không buồn nể mặt. Đủ khả năng mới giúp một tay, nếu như không thể đủ lực thì chẳng phải liền buông tay mặc kệ sao.
Chỉ sợ cũng chỉ có Thần Vương mới dám cao giọng như thế với Tấn Đế.
Quách Đại Hải lấy ra một cái bản đồ, trên đó có vẽ toàn cảnh phủ Cổ Cương, chi chít chằng chịt các đường ranh giới, các vị trí quan trọng cũng có đánh dấu đặc thù. Mỗi bộ phận xứ sở Thập Vạn Hà Sơn, tất cả cũng có đánh dấu trên bản đồ.
- Phủ Cổ Cương tổng cộng có hàng chục quận, mặc dù số lượng quận không được nhiều như bẩy phủ khác, nhưng mà chiều ngang mỗi một quận đều cực kì lớn. Đương nhiên phủ Cổ Cương có nhiều núi cao, sông lớn, rừng cây rậm rạp, ranh giới giữa các quận kỳ thật rất mơ hồ, chẳng được rõ ràng như ranh giới mỗi đại bộ lạc của người Cổ Cương.
- Chín mươi lăm phần trăm Phủ Cổ Cương trở lên đều là người Cổ Cương. Người Cổ Cương lại chia làm ba bộ lạc lớn nhất, Phụng Thiên Bộ, Ám Vực Bộ, Thiên Vu Bộ. Ở dưới Tam Đại Bộ Lạc vẫn còn có rất nhiều bộ lạc lớn nhỏ phân bố giữa các vùng núi non trùng điệp. Có một số làng xóm của bộ tộc thậm chí còn xâm nhập vào trong Thập Vạn Hà Sơn.
- Trong đó ở gần Cương Môn Quan nhất chính là 'Thiên Vu Bộ', thực lực cường đại nhất chính là 'Phụng Thiên Bộ', thần bí nhất sâu xa chính là 'Ám Vực Bộ'.
Mạc quân sư phân tích từng điểm trong quan hệ và mâu thuẫn giữa Tam Đại Bộ Tộc.
Phong Phi Vân hỏi:
- Tại phủ Cổ Cương triều đình cũng thành lập phủ nha, mỗi một quận cũng có Quận Thủ. Cuộc tranh giành giữa Tam Đại Bộ Tộc, sức mạnh chính quyền của triều đình vì sao không trực tiếp ra mặt trấn áp.
Mạc quân sư lắc lắc đầu, cười nói:
- Không trấn áp được, cũng không có khả năng trấn áp. Người Cổ Cương vốn có tính bài ngoại, một khi xuất binh trấn áp thì sẽ kích động tất cả bộ tộc phản đối. Hơn nữa coi như xuất binh trấn áp cũng không có tác dụng. Những người Cổ Cương này,mọi người lực lớn vô cùng vô tận, lại quanh năm sinh sống tại vùng khỉ ho cò gáy, năng lực sinh tồn cực mạnh. Cho dù là Thần Vũ Quân tiến vào vùng núi trấn áp, chỉ sợ vẫn còn chưa trấn áp phản loạn xong thì quân đội cũng đã hao tổn một nửa.
Phong Phi Vân gật đầu, rốt cục hắn biết nguyên nhân triều đình không thể làm gì nổi đối với phủ Cổ Cương.
Mạc quân sư lại nói:
- Kỳ thật không ai nguyện ý đi phủ Cổ Cương làm quan. Mà ngay cả Phủ Chủ phủ Cổ Cương đều chỉ có thể làm bộ đối nhân xử thế trước mặt Bộ Chủ mỗi đại bộ tộc. Còn các quan viên khác liền càng khổ không thể tả, cơ cấu của triều đình tại phủ Cổ Cương quả thực liền nhìn vậy mà không có tác dụng.
Quách Đại Hải có hơi giật giật mép, nhưng mà cuối cùng lại vẫn còn không nói ra.
Phong Phi Vân đương nhiên thấy hắn muốn nói lại thôi, liền khuyến khích:
- Quách Thần Tướng, có cái gì muốn nói thì cứ nói đừng ngại.
Quách Đại Hải gãi đầu rồi nói:
- Kỳ thật chiến loạn giữa các tộc phủ Cổ Cương hiện nay, có một người có khả năng bình ổn.
- Ai ?
- Thiên Vu Thần Nữ.
Quách Đại Hải lại nói:
- Mỗi đại bộ tộc người Cổ Cương đều thờ phụng Thiên Vu đại thần, cho rằng Thiên Vu đại thần chính là Chân Thần duy nhất trong thiên địa. Mà Thiên Vu Thần Nữ chính là con gái của Thiên Vu đại thần. Truyền thuyết Thiên Vu Thần Nữ cứ cách một vạn năm thì sẽ luân hồi một lần tại thế gian loài nguời. Một khi Thiên Vu Thần Nữ xuất thế, như vậy cũng có ý nghĩa một thời đại hoàn toàn mới của Cổ Cương tộc đã đến.
- Thiên Vu Thần Nữ có sứ mạng truyền thừa giáo hóa, truyền thụ Vu Điển ( bí kíp phù thủy). Hiện nay Thiên Vu Thần Nữ đã xuất thế, sau khi Cảnh Phong Đại Trí Sư chết, thì nàng liền trở thành lãnh tụ tinh thần của Phụng Thiên Bộ.
Ánh mắt của Phong Phi Vân có hơi lòe ra một ánh chói ngời, sau đó khóe miệng có hơi nhếch lên một cái. Hắn cười nói:
- Nếu Tấn Đế muốn Bổn vương xuất một phần lực, vậy Bổn vương liền đi đến phủ Cổ Cương một chuyến. Mạc quân sư chọn lựa năm mươi Thần Vũ Quân tinh nhuệ đồng hành theo ta.
- Thần Vương, người Cổ Cương cậy mạnh, dân tình quen thói hung hãn...
Mạc quân sư có hơi lo lắng,
- Năm mươi người là đủ rồi.
Phong Phi Vân đáp.
Quách Đại Hải và Mạc quân sư đều không cần phải nhiều lời nữa, bèn lui xuống.
Phong Phi Vân cũng không lập tức xuất phát, tính toán trước tiên nghỉ ngơi một đêm ở trong quân doanh Thần Vũ.
Bên ngoài doanh trướng bố trí chín tầng trận pháp, bất luận kẻ nào cũng không được vào bên trong. Phong Phi Vân ngồi một mình ở bên bàn, hai mắt nhắm nghiền, chung quanh thân thể lao ra vô số dị thú chiến hồn, đến chừng một vạn con, tràn ngập cả bên trong doanh trướng.
Phong Phi Vân vừa mới đột phá Thiên Mệnh Đệ Ngũ Trọng, cảnh giới còn không yên. Hắn cần đến lượng linh khí khổng lồ để củng cố tu vi hiện tại.
Phong Phi Vân liên tiếp ăn vào tám viên Tam Phẩm Tụ Linh Đan. Đan dược hóa giải, linh khí bên trong đan khí so sánh với trong long mạch thì còn thuần khiết và đậm đặc hơn, tựa như dòng dung dịch nhũ tương màu bạc đang chảy trong thân thể, đi thẳng hướng đến đan điền, sau đó lọt vào Tử Phủ Trung Cung, biến thành bản thân linh khí.
Mỗi một viên Tam Phẩm Tụ Linh Đan đều có thể rút ngắn thời gian nửa năm khổ tu cho Phong Phi Vân.
Nếu như nói Phong Phi Vân muốn từ Thiên Mệnh Đệ Ngũ Trọng, tu luyện tới Thiên Mệnh Đệ Lục Trọng tương đương cảnh giới Bán Bộ Cự Phách, thì cần phải có thời gian sáu mươi năm. Như vậy tám viên Tam Phẩm Tụ Linh Đan, là có thể khiến cho Phong Phi Vân rút ngắn lại thời gian tu luyện được bốn năm.
Phong Phi Vân cầm Ngọc Phi Phù vào trong tay, một vầng sáng từ đầu ngón tay tràn ra. Một đạo tin tức liền theo cánh tay, truyền vào trong óc Phong Phi Vân. Đây chính là thư của Long La Phù truyền cho Phong Phi Vân.
Thấy Phong Phi Vân nhắm hai mắt lại, Quách Đại Hải, Mạc quân sư cũng không dám nhiều lời mà lẳng lặng đứng ở một bên. Cho đến lúc Phong Phi Vân lại mở mắt lần nữa, Quách Đại Hải mới hỏi:
- Thần Vương đại nhân, đây là ai gửi ngọc tin đến.
Phong Phi Vân bóp nát viên ngọc cầm trong tay, hóa thành một dúm phấn vụn. Sau đó hắn mới thản nhiên cười nói:
- Tấn Đế.
Nghe được hai chữ này, vẻ mặt của Quách Đại Hải và Mạc quân sư đều hoàn toàn cung kính, không dám hỏi tiếp thêm nữa.
Phong Phi Vân nói:
- Hiện nay mỗi bộ tộc ở phủ Cổ Cương đang náo động, nha phủ triều đình nhìn vậy mà không có tác dụng. Tấn Đế cố ý muốn ta trợ giúp triều đình bình loạn, thống nhất mỗi đại bộ tộc phủ Cổ Cương.
- Mạt tướng nhất định toàn lực tương trợ.
Quách Đại Hải và Mạc quân sư đều quỳ một gối trên mặt đất.
- Đứng dậy đi, nói cho ta nghe một chút về tình huống cụ thể hiện nay phủ Cổ Cương. Nếu như đủ khả năng, ta đúng là có khả năng giúp một tay.
Quách Đại Hải và Mạc quân sư đứng lên, trong lòng đều cũng có chút sợ hãi. Thần Vương chính là Thần Vương, ngay cả Tấn Đế cũng không buồn nể mặt. Đủ khả năng mới giúp một tay, nếu như không thể đủ lực thì chẳng phải liền buông tay mặc kệ sao.
Chỉ sợ cũng chỉ có Thần Vương mới dám cao giọng như thế với Tấn Đế.
Quách Đại Hải lấy ra một cái bản đồ, trên đó có vẽ toàn cảnh phủ Cổ Cương, chi chít chằng chịt các đường ranh giới, các vị trí quan trọng cũng có đánh dấu đặc thù. Mỗi bộ phận xứ sở Thập Vạn Hà Sơn, tất cả cũng có đánh dấu trên bản đồ.
- Phủ Cổ Cương tổng cộng có hàng chục quận, mặc dù số lượng quận không được nhiều như bẩy phủ khác, nhưng mà chiều ngang mỗi một quận đều cực kì lớn. Đương nhiên phủ Cổ Cương có nhiều núi cao, sông lớn, rừng cây rậm rạp, ranh giới giữa các quận kỳ thật rất mơ hồ, chẳng được rõ ràng như ranh giới mỗi đại bộ lạc của người Cổ Cương.
- Chín mươi lăm phần trăm Phủ Cổ Cương trở lên đều là người Cổ Cương. Người Cổ Cương lại chia làm ba bộ lạc lớn nhất, Phụng Thiên Bộ, Ám Vực Bộ, Thiên Vu Bộ. Ở dưới Tam Đại Bộ Lạc vẫn còn có rất nhiều bộ lạc lớn nhỏ phân bố giữa các vùng núi non trùng điệp. Có một số làng xóm của bộ tộc thậm chí còn xâm nhập vào trong Thập Vạn Hà Sơn.
- Trong đó ở gần Cương Môn Quan nhất chính là 'Thiên Vu Bộ', thực lực cường đại nhất chính là 'Phụng Thiên Bộ', thần bí nhất sâu xa chính là 'Ám Vực Bộ'.
Mạc quân sư phân tích từng điểm trong quan hệ và mâu thuẫn giữa Tam Đại Bộ Tộc.
Phong Phi Vân hỏi:
- Tại phủ Cổ Cương triều đình cũng thành lập phủ nha, mỗi một quận cũng có Quận Thủ. Cuộc tranh giành giữa Tam Đại Bộ Tộc, sức mạnh chính quyền của triều đình vì sao không trực tiếp ra mặt trấn áp.
Mạc quân sư lắc lắc đầu, cười nói:
- Không trấn áp được, cũng không có khả năng trấn áp. Người Cổ Cương vốn có tính bài ngoại, một khi xuất binh trấn áp thì sẽ kích động tất cả bộ tộc phản đối. Hơn nữa coi như xuất binh trấn áp cũng không có tác dụng. Những người Cổ Cương này,mọi người lực lớn vô cùng vô tận, lại quanh năm sinh sống tại vùng khỉ ho cò gáy, năng lực sinh tồn cực mạnh. Cho dù là Thần Vũ Quân tiến vào vùng núi trấn áp, chỉ sợ vẫn còn chưa trấn áp phản loạn xong thì quân đội cũng đã hao tổn một nửa.
Phong Phi Vân gật đầu, rốt cục hắn biết nguyên nhân triều đình không thể làm gì nổi đối với phủ Cổ Cương.
Mạc quân sư lại nói:
- Kỳ thật không ai nguyện ý đi phủ Cổ Cương làm quan. Mà ngay cả Phủ Chủ phủ Cổ Cương đều chỉ có thể làm bộ đối nhân xử thế trước mặt Bộ Chủ mỗi đại bộ tộc. Còn các quan viên khác liền càng khổ không thể tả, cơ cấu của triều đình tại phủ Cổ Cương quả thực liền nhìn vậy mà không có tác dụng.
Quách Đại Hải có hơi giật giật mép, nhưng mà cuối cùng lại vẫn còn không nói ra.
Phong Phi Vân đương nhiên thấy hắn muốn nói lại thôi, liền khuyến khích:
- Quách Thần Tướng, có cái gì muốn nói thì cứ nói đừng ngại.
Quách Đại Hải gãi đầu rồi nói:
- Kỳ thật chiến loạn giữa các tộc phủ Cổ Cương hiện nay, có một người có khả năng bình ổn.
- Ai ?
- Thiên Vu Thần Nữ.
Quách Đại Hải lại nói:
- Mỗi đại bộ tộc người Cổ Cương đều thờ phụng Thiên Vu đại thần, cho rằng Thiên Vu đại thần chính là Chân Thần duy nhất trong thiên địa. Mà Thiên Vu Thần Nữ chính là con gái của Thiên Vu đại thần. Truyền thuyết Thiên Vu Thần Nữ cứ cách một vạn năm thì sẽ luân hồi một lần tại thế gian loài nguời. Một khi Thiên Vu Thần Nữ xuất thế, như vậy cũng có ý nghĩa một thời đại hoàn toàn mới của Cổ Cương tộc đã đến.
- Thiên Vu Thần Nữ có sứ mạng truyền thừa giáo hóa, truyền thụ Vu Điển ( bí kíp phù thủy). Hiện nay Thiên Vu Thần Nữ đã xuất thế, sau khi Cảnh Phong Đại Trí Sư chết, thì nàng liền trở thành lãnh tụ tinh thần của Phụng Thiên Bộ.
Ánh mắt của Phong Phi Vân có hơi lòe ra một ánh chói ngời, sau đó khóe miệng có hơi nhếch lên một cái. Hắn cười nói:
- Nếu Tấn Đế muốn Bổn vương xuất một phần lực, vậy Bổn vương liền đi đến phủ Cổ Cương một chuyến. Mạc quân sư chọn lựa năm mươi Thần Vũ Quân tinh nhuệ đồng hành theo ta.
- Thần Vương, người Cổ Cương cậy mạnh, dân tình quen thói hung hãn...
Mạc quân sư có hơi lo lắng,
- Năm mươi người là đủ rồi.
Phong Phi Vân đáp.
Quách Đại Hải và Mạc quân sư đều không cần phải nhiều lời nữa, bèn lui xuống.
Phong Phi Vân cũng không lập tức xuất phát, tính toán trước tiên nghỉ ngơi một đêm ở trong quân doanh Thần Vũ.
Bên ngoài doanh trướng bố trí chín tầng trận pháp, bất luận kẻ nào cũng không được vào bên trong. Phong Phi Vân ngồi một mình ở bên bàn, hai mắt nhắm nghiền, chung quanh thân thể lao ra vô số dị thú chiến hồn, đến chừng một vạn con, tràn ngập cả bên trong doanh trướng.
Phong Phi Vân vừa mới đột phá Thiên Mệnh Đệ Ngũ Trọng, cảnh giới còn không yên. Hắn cần đến lượng linh khí khổng lồ để củng cố tu vi hiện tại.
Phong Phi Vân liên tiếp ăn vào tám viên Tam Phẩm Tụ Linh Đan. Đan dược hóa giải, linh khí bên trong đan khí so sánh với trong long mạch thì còn thuần khiết và đậm đặc hơn, tựa như dòng dung dịch nhũ tương màu bạc đang chảy trong thân thể, đi thẳng hướng đến đan điền, sau đó lọt vào Tử Phủ Trung Cung, biến thành bản thân linh khí.
Mỗi một viên Tam Phẩm Tụ Linh Đan đều có thể rút ngắn thời gian nửa năm khổ tu cho Phong Phi Vân.
Nếu như nói Phong Phi Vân muốn từ Thiên Mệnh Đệ Ngũ Trọng, tu luyện tới Thiên Mệnh Đệ Lục Trọng tương đương cảnh giới Bán Bộ Cự Phách, thì cần phải có thời gian sáu mươi năm. Như vậy tám viên Tam Phẩm Tụ Linh Đan, là có thể khiến cho Phong Phi Vân rút ngắn lại thời gian tu luyện được bốn năm.
/2057
|