Phong Phi Vân truy theo phía sau hạt châu huyết sắc, băng đèo lội suối, đuổi theo về phía trước. Viên hạt châu huyết sắc kia bộc phát ra ánh sáng càng lúc càng mạnh.
Bắc Minh Thần Phi hẳn đang ở gần đây, nàng lại chạy thoát được xa như vậy.
Đuổi tới trong một khu rừng, Phong Phi Vân rốt cục thấy được Bắc Minh Thần Phi. Nàng đang ngồi an vị ở trong một cái mộc đình, dáng người yểu điệu, ngọc thể thướt tha, trên người còn có vết máu. Vào lúc ánh mắt của Phong Phi Vân nhìn chăm chú vào trên người nàng, ánh mắt của nàng cũng chăm chú nhìn vào Phong Phi Vân.
Còn về phần ông lão áo xám và nam nhân mặc áo giáp màu đen kia, khí tức trên người che giấu đi, nay chỉ tựa như hai người đi đường bình thường đang ngồi nghỉ ngơi hóng mát ở trong mộc đình.
Phong Phi Vân vốn là đang truy sát Bắc Minh Thần Phi, thừa dịp vết thương của nàng chưa lành mà giết chết nàng, nhổ cỏ tận gốc.
Nhưng mà Phong Phi Vân cũng không hề tùy tiện ra tay. Bởi vì ngoài Bắc Minh Thần Phi ra thì ở trong mộc đình còn có mặt hai người khác. Một ông lão áo xám, một nam nhân mặc thiết giáp thật dầy, lưng đeo một thanh Thiết Kiếm.
Căn mộc đình này chính là do thợ săn phủ Cổ Cương dựng lên, có vẻ cực kì xấu xí.
Nơi này đã là xứ sở phủ Cổ Cương, ở trong vùng núi non trùng điệp có nhiều mãnh thú hung cầm, đương nhiên cũng rải rác có các bộ lạc Cổ Cương Man nhân ở. Những bộ lạc này sống bằng nghề săn thú, thường xuyên đều sẽ tiến vào trong núi thẳm đầm lầy lớn săn thú. Để cho tiện nghỉ ngơi trên đường, nên mới dựng lên một tòa mộc đình này.
Ông lão áo xám và nam nhân mặc thiết giáp kia, vừa nhìn là biết cũng không phải Cổ Cương Man nhân. Nhưng nếu không phải Cổ Cương Man nhân, tại sao lại xuất hiện ở trong chốn núi rừng hoang dã này, nhưng lại còn ngồi ở trong cùng một mộc đình với Bắc Minh Thần Phi.
Phong Phi Vân quan sát vẻ mặt thăm dò ý tứ, trong mơ hồ có thể thấy được tựa hồ Bắc Minh Thần Phi có hơi e ngại đối với hai người kia. Nhìn thấy vẻ mặt của nàng như thế, khiến cho trong lòng Phong Phi Vân càng thêm hiếu kỳ.
- Bắc Minh nương nương, ngươi thoát được thật đúng là rất nhanh.
Phong Phi Vân thu hồi viên huyết châu đang trôi nổi ở giữa không trung vào trong tay, dè dặt đi về hướng tới mộc đình.
Ông lão áo xám kia ngẩng đầu lên, nếp nhăn tại khóe mắt và ở trên trán giãn ra. Lão nở một nụ cười hiền lành, tựa như một ông lão vùng núi bình thường nào đó.
Nhưng mà bản năng của Phong Phi Vân nói cho hắn, ông lão này tuyệt đối không phải một ông lão vùng núi.
Bắc Minh Thần Phi mặc dù bị thương, nhưng mà hận ý đối với Phong Phi Vân lại cũng không hề giảm bớt đi nửa phần. Nàng điều động linh khí trên người, bổ một chưởng về hướng Phong Phi Vân mà đè xuống trước. Nhưng mà cánh tay của nàng vẫn còn chưa duỗi thẳng, trong thân thể liền truyền đến âm thanh ken két , tựa như xương gẫy đang cọ vào nhau.
Vết thương của nàng, so với hình thức bề ngoài thì còn phải nghiêm trọng hơn. Đầu khớp xương trong thân thể có nhiều chỗ đã bị nứt ra, nếu như không có Linh Đan chữa thương, nàng chỉ dựa vào tu vi của chính mình thì rất khó lành lặn lại được.
Nàng gượng gạo đánh ra một chưởng, chưởng ấn lờ mờ, chỉ dài hơn ba thước. Nhưng liền bị Phong Phi Vân chém một đao cắt đứt.
- Phong Phi Vân, chờ vết thương của ta khỏi hẳn, nhất định sẽ nghiền xương ngươi thành tro.
Khóe miệng trắng bệch của Bắc Minh Thần Phi tràn ra một vết máu nhỏ, hàm răng cắn chặt, lạnh lùng nhìn chăm chú Phong Phi Vân.
- Ngươi còn có thể có cơ hội kia sao.
Phong Phi Vân mang theo Thiên Tủy Binh Đảm, đi vào trong mộc đình.
Ông lão áo xám kia đang ngồi trên một đống cỏ, ở chỗ thái dương đã có vài sợi tóc bạc. Lão đứng lên, sửa sang lại quần áo trên người rồi nói:
- Xem ra nơi này lại muốn phát sinh một thảm án, Huyền Vệ, chúng ta có lẽ đi thôi.
Ông lão áo xám vẻn vẹn chỉ là muốn gặp Phong Phi Vân một lần, nhìn qua kẻ được xưng là thiên tài hàng đầu trong số nhân tài mới xuất hiện ở Thần Tấn Vương Triều, rốt cuộc là một nhân vật như thế nào. Lúc này đã thấy được rồi nên lão tự nhiên cũng muốn rời đi.
Về phần Bắc Minh Thần Phi có thể chết ở trong tay Phong Phi Vân hay không thì có quan hệ gì đâu với lão.
Lão là một người rất thẳng tính, nếu Bắc Minh Thần Phi không nói cho lão điều mà lão muốn hiểu cho rõ, thì lão cũng sẽ không hỏi nữa. Bởi lão xem ra, những tin tức hỏi được từ trong miệng nữ nhân cũng chưa chắc chính là sự thật.
Nhưng mà Phong Phi Vân lại không phải một người thẳng tính. Chỉ cần hắn muốn hiểu cho rõ câu chuyện thì liền chắc chắn đưa đến một kết quả như thế nào.
Sau khi ông lão áo xám và Huyền Vệ rời đi, Phong Phi Vân liền gác đao ở trên cổ Bắc Minh Thần Phi, nói với âm thanh lạnh lùng:
- Hai người bọn họ là ai ?
Bắc Minh Thần Phi cảm giác được trên cổ có một tia lành lạnh, nhưng vẫn nói:
- Dựa vào cái gì ta phải nói cho ngươi ?
Bắc Minh Thần Phi là một nữ nhân rất kiêu ngạo. Bởi nàng xem ra, Phong Phi Vân chẳng qua chỉ là một thiếu niên lưu manh, chỉ nhờ vận số tốt mới được làm Thần Vương. Nếu không phải trong lòng có hận ý đối với Phong Phi Vân, thì với sự cao ngạo của mình, căn bản nàng cũng sẽ không thèm liếc mắt nhìn Phong Phi Vân.
- Dựa vào cái gì, chỉ cần hiện tại ngươi đã rơi vào trong tay ta.
Phong Phi Vân thu hồi Thiên Tủy Binh Đảm, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai phong bế đan điền của Bắc Minh Thần Phi. Sau đó hắn dùng tay túm chặt lấy người của nàng, nâng gương mặt nghiêng nước nghiêng thành của nàng ngẩng lên, khiến cho ánh mắt của nàng phải nhìn thẳng vào hắn.
Phong Phi Vân đương nhiên không phải chánh nhân quân tử. Hắn đã làm thiếu niên hư hỏng, đã làm lưu manh, đã làm cường đạo, đương nhiên không biết dùng cung cách chánh nhân quân tử kia để đối phó kẻ địch.
Thấy một đôi mắt hơi có tà tính kia của Phong Phi Vân, Bắc Minh Thần Phi cũng có hơi luống cuống. Nàng muốn điều động linh khí trên người thì mới phát hiện đan điền đã bị Phong Phi Vân dùng phép cấm để phong bế, ngay cả cơ hội sắp chết phản công thì cũng không cho chừa cho nàng.
- Phong Phi Vân, ngươi... Ngươi muốn làm gì ?
Bắc Minh Thần Phi thở gấp hổn hà hổn hển, bộ ngực cao ngất đang không ngừng phập phồng.
Bởi vì quần áo nàng bị máu làm ướt sũng, nên chúng dán chặt trên ngọc thể mềm mại, vẽ lại bề ngoài đường cong bộ ngực vô cùng nhuần nhuyễn. Lồng ngực căng tròn phảng phất liền bại lộ ngay trước mắt Phong Phi Vân.
- Ngươi thử nói ta muốn làm gì ?
Phong Phi Vân khóe miệng nhếch lên, ngón tay vuốt qua trên gương mặt nhẵn nhụi của Bắc Minh Thần Phi, hắn nói cực kì nhẹ nhàng:
- Thần phi nương nương thật sự là có thuật trú nhan, da thịt vẫn còn mềm mại nhẵn nhụi như vậy. Chính là không biết ngoài làn da trên mặt ra, thì da những chỗ khác có thể cũng trơn bóng như vậy hay không, cạc cạc.
Bắc Minh Thần Phi đương nhiên biết Phong Phi Vân là hạng người gì. Xác thực mà nói, cả Thần Tấn Vương Triều đều không ai không biết những tình yêu của Phong Phi Vân. Phàm là nữ nhân muốn giết Phong Phi Vân, sợ nhất chính là rơi vào trong tay Phong Phi Vân.
Bắc Minh Thần Phi hẳn đang ở gần đây, nàng lại chạy thoát được xa như vậy.
Đuổi tới trong một khu rừng, Phong Phi Vân rốt cục thấy được Bắc Minh Thần Phi. Nàng đang ngồi an vị ở trong một cái mộc đình, dáng người yểu điệu, ngọc thể thướt tha, trên người còn có vết máu. Vào lúc ánh mắt của Phong Phi Vân nhìn chăm chú vào trên người nàng, ánh mắt của nàng cũng chăm chú nhìn vào Phong Phi Vân.
Còn về phần ông lão áo xám và nam nhân mặc áo giáp màu đen kia, khí tức trên người che giấu đi, nay chỉ tựa như hai người đi đường bình thường đang ngồi nghỉ ngơi hóng mát ở trong mộc đình.
Phong Phi Vân vốn là đang truy sát Bắc Minh Thần Phi, thừa dịp vết thương của nàng chưa lành mà giết chết nàng, nhổ cỏ tận gốc.
Nhưng mà Phong Phi Vân cũng không hề tùy tiện ra tay. Bởi vì ngoài Bắc Minh Thần Phi ra thì ở trong mộc đình còn có mặt hai người khác. Một ông lão áo xám, một nam nhân mặc thiết giáp thật dầy, lưng đeo một thanh Thiết Kiếm.
Căn mộc đình này chính là do thợ săn phủ Cổ Cương dựng lên, có vẻ cực kì xấu xí.
Nơi này đã là xứ sở phủ Cổ Cương, ở trong vùng núi non trùng điệp có nhiều mãnh thú hung cầm, đương nhiên cũng rải rác có các bộ lạc Cổ Cương Man nhân ở. Những bộ lạc này sống bằng nghề săn thú, thường xuyên đều sẽ tiến vào trong núi thẳm đầm lầy lớn săn thú. Để cho tiện nghỉ ngơi trên đường, nên mới dựng lên một tòa mộc đình này.
Ông lão áo xám và nam nhân mặc thiết giáp kia, vừa nhìn là biết cũng không phải Cổ Cương Man nhân. Nhưng nếu không phải Cổ Cương Man nhân, tại sao lại xuất hiện ở trong chốn núi rừng hoang dã này, nhưng lại còn ngồi ở trong cùng một mộc đình với Bắc Minh Thần Phi.
Phong Phi Vân quan sát vẻ mặt thăm dò ý tứ, trong mơ hồ có thể thấy được tựa hồ Bắc Minh Thần Phi có hơi e ngại đối với hai người kia. Nhìn thấy vẻ mặt của nàng như thế, khiến cho trong lòng Phong Phi Vân càng thêm hiếu kỳ.
- Bắc Minh nương nương, ngươi thoát được thật đúng là rất nhanh.
Phong Phi Vân thu hồi viên huyết châu đang trôi nổi ở giữa không trung vào trong tay, dè dặt đi về hướng tới mộc đình.
Ông lão áo xám kia ngẩng đầu lên, nếp nhăn tại khóe mắt và ở trên trán giãn ra. Lão nở một nụ cười hiền lành, tựa như một ông lão vùng núi bình thường nào đó.
Nhưng mà bản năng của Phong Phi Vân nói cho hắn, ông lão này tuyệt đối không phải một ông lão vùng núi.
Bắc Minh Thần Phi mặc dù bị thương, nhưng mà hận ý đối với Phong Phi Vân lại cũng không hề giảm bớt đi nửa phần. Nàng điều động linh khí trên người, bổ một chưởng về hướng Phong Phi Vân mà đè xuống trước. Nhưng mà cánh tay của nàng vẫn còn chưa duỗi thẳng, trong thân thể liền truyền đến âm thanh ken két , tựa như xương gẫy đang cọ vào nhau.
Vết thương của nàng, so với hình thức bề ngoài thì còn phải nghiêm trọng hơn. Đầu khớp xương trong thân thể có nhiều chỗ đã bị nứt ra, nếu như không có Linh Đan chữa thương, nàng chỉ dựa vào tu vi của chính mình thì rất khó lành lặn lại được.
Nàng gượng gạo đánh ra một chưởng, chưởng ấn lờ mờ, chỉ dài hơn ba thước. Nhưng liền bị Phong Phi Vân chém một đao cắt đứt.
- Phong Phi Vân, chờ vết thương của ta khỏi hẳn, nhất định sẽ nghiền xương ngươi thành tro.
Khóe miệng trắng bệch của Bắc Minh Thần Phi tràn ra một vết máu nhỏ, hàm răng cắn chặt, lạnh lùng nhìn chăm chú Phong Phi Vân.
- Ngươi còn có thể có cơ hội kia sao.
Phong Phi Vân mang theo Thiên Tủy Binh Đảm, đi vào trong mộc đình.
Ông lão áo xám kia đang ngồi trên một đống cỏ, ở chỗ thái dương đã có vài sợi tóc bạc. Lão đứng lên, sửa sang lại quần áo trên người rồi nói:
- Xem ra nơi này lại muốn phát sinh một thảm án, Huyền Vệ, chúng ta có lẽ đi thôi.
Ông lão áo xám vẻn vẹn chỉ là muốn gặp Phong Phi Vân một lần, nhìn qua kẻ được xưng là thiên tài hàng đầu trong số nhân tài mới xuất hiện ở Thần Tấn Vương Triều, rốt cuộc là một nhân vật như thế nào. Lúc này đã thấy được rồi nên lão tự nhiên cũng muốn rời đi.
Về phần Bắc Minh Thần Phi có thể chết ở trong tay Phong Phi Vân hay không thì có quan hệ gì đâu với lão.
Lão là một người rất thẳng tính, nếu Bắc Minh Thần Phi không nói cho lão điều mà lão muốn hiểu cho rõ, thì lão cũng sẽ không hỏi nữa. Bởi lão xem ra, những tin tức hỏi được từ trong miệng nữ nhân cũng chưa chắc chính là sự thật.
Nhưng mà Phong Phi Vân lại không phải một người thẳng tính. Chỉ cần hắn muốn hiểu cho rõ câu chuyện thì liền chắc chắn đưa đến một kết quả như thế nào.
Sau khi ông lão áo xám và Huyền Vệ rời đi, Phong Phi Vân liền gác đao ở trên cổ Bắc Minh Thần Phi, nói với âm thanh lạnh lùng:
- Hai người bọn họ là ai ?
Bắc Minh Thần Phi cảm giác được trên cổ có một tia lành lạnh, nhưng vẫn nói:
- Dựa vào cái gì ta phải nói cho ngươi ?
Bắc Minh Thần Phi là một nữ nhân rất kiêu ngạo. Bởi nàng xem ra, Phong Phi Vân chẳng qua chỉ là một thiếu niên lưu manh, chỉ nhờ vận số tốt mới được làm Thần Vương. Nếu không phải trong lòng có hận ý đối với Phong Phi Vân, thì với sự cao ngạo của mình, căn bản nàng cũng sẽ không thèm liếc mắt nhìn Phong Phi Vân.
- Dựa vào cái gì, chỉ cần hiện tại ngươi đã rơi vào trong tay ta.
Phong Phi Vân thu hồi Thiên Tủy Binh Đảm, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai phong bế đan điền của Bắc Minh Thần Phi. Sau đó hắn dùng tay túm chặt lấy người của nàng, nâng gương mặt nghiêng nước nghiêng thành của nàng ngẩng lên, khiến cho ánh mắt của nàng phải nhìn thẳng vào hắn.
Phong Phi Vân đương nhiên không phải chánh nhân quân tử. Hắn đã làm thiếu niên hư hỏng, đã làm lưu manh, đã làm cường đạo, đương nhiên không biết dùng cung cách chánh nhân quân tử kia để đối phó kẻ địch.
Thấy một đôi mắt hơi có tà tính kia của Phong Phi Vân, Bắc Minh Thần Phi cũng có hơi luống cuống. Nàng muốn điều động linh khí trên người thì mới phát hiện đan điền đã bị Phong Phi Vân dùng phép cấm để phong bế, ngay cả cơ hội sắp chết phản công thì cũng không cho chừa cho nàng.
- Phong Phi Vân, ngươi... Ngươi muốn làm gì ?
Bắc Minh Thần Phi thở gấp hổn hà hổn hển, bộ ngực cao ngất đang không ngừng phập phồng.
Bởi vì quần áo nàng bị máu làm ướt sũng, nên chúng dán chặt trên ngọc thể mềm mại, vẽ lại bề ngoài đường cong bộ ngực vô cùng nhuần nhuyễn. Lồng ngực căng tròn phảng phất liền bại lộ ngay trước mắt Phong Phi Vân.
- Ngươi thử nói ta muốn làm gì ?
Phong Phi Vân khóe miệng nhếch lên, ngón tay vuốt qua trên gương mặt nhẵn nhụi của Bắc Minh Thần Phi, hắn nói cực kì nhẹ nhàng:
- Thần phi nương nương thật sự là có thuật trú nhan, da thịt vẫn còn mềm mại nhẵn nhụi như vậy. Chính là không biết ngoài làn da trên mặt ra, thì da những chỗ khác có thể cũng trơn bóng như vậy hay không, cạc cạc.
Bắc Minh Thần Phi đương nhiên biết Phong Phi Vân là hạng người gì. Xác thực mà nói, cả Thần Tấn Vương Triều đều không ai không biết những tình yêu của Phong Phi Vân. Phàm là nữ nhân muốn giết Phong Phi Vân, sợ nhất chính là rơi vào trong tay Phong Phi Vân.
/2057
|