Ông Tuấn đi Mỹ về, thấy nhà khá yên ắng:
- Lan ơi, Lam ơi? Hai mẹ con đâu rồi?
-Lam ơi
Ông gọi mãi mà chả thấy ai chả lời. Ông liền chạy ra hỏi tên vệ sĩ:
- Bà và cô chủ đâu?
- Dạ.. thưa ông... tôi - Tên vệ sĩ ngập ngừng
- Sao? Nói mau, có chuyện j'?
- Không phải hỏi đâu anh, cô ta bỏ anh theo trai rồi - Một giọng nói chua ngoa vang lên
- Kiều Oanh? Cô làm gì ở đây? Vợ và con gái tôi đâu?
- Cô ta làm sao xứng làm vợ anh. Vợ anh phải là em mới đúng
- Đừng ăn nói linh tinh. Vợ tôi đâu?
- Em đã nói rồi, vợ ảnh bỏ anh đi theo người đàn ông khác rồi và tất nhiên cô ta cũng đem cả con Lam đi nữa. Anh đừng tiếc làm gì.
- Đừng ăn nói xằng bậy. Tuyết Lan không như vậy. Cô đừng vu khống cho vợ tôi.
- Anh không tin? Không sao. Em có chứng cứ mà. Ảnh đây, anh xem đi.
Ông Tuấn nhìn vào bức ảnh 2 người đang ôm nhau. Có bức thì là người dắt tay cười nói vui vẻ, bé Lam thì được người đàn ông kia bố trên tay. Và đặc biệt hơn là họ đang ở sân bay. Ông khá là hoảng hốt. Cố gắng bình tĩnh lại, ông nói :
- Không thể nào. Chắc chắn là có hiểu lầm mà
- Đến giờ anh cũng không tin? Anh à! Cô ta lừa dối anh thật mà. Khi em phát hiện được , em đến tìm cô ta. Cô ta hoảng hốt, và đã thuê người đâm em, tạo dựng nên 1 vụ tai nạn. Nhưng vì ông trời thương em, người đàn ông đó ko nhẫn tâm giết em nên đã báo em mọi chuyện. Em không làm j' cô ta, thậm chí còn đến và bào cô ta là :"Tôi đưa cô 1 số tiền, cô hãy mau cầm lấy và buông tha cho anh Tuấn. Cô đi đi, cô có thể mang theo Lam nhưng phải để Quân ở lại. Cô không yêu anh Tuấn mà phải không?Vì vậy cô hãy cầm lấy nó và đi đi. Tôi sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt. Làm ơn buông tha cho anh Tuấn, tôi sẽ không nói chuyện này với ai đâu. Cô đi đi". Thế mà cô ta đã trả lời :''Đúng. Tôi không yêu anh Tuấn, tôi đến với anh ta là chỉ vì tiền. Nhưng chuyện này cô cũng biết nên tôi sẽ đi. Tôi sẽ mang theo Lam nhưng mà Kiều Oanh à, số tiền này quá ít, không đủ cho 2 mẹ con tôi.'' Nghe vậy, em liền bảo với cô ta:''Được, cô đi đi, hàng tháng tôi sẽ chu cấp tiền cho cô'' Vì vậy mà cô ta đã đem đồ đạc bỏ vào vali và đi mất. Anh xem, như vậy thì còn yêu cô ta làm gì chứ. Em sẽ chăm sóc, lo lắng cho anh mà.Phải không?
-Không thể nào. Tôi thể.
-Con vẫn không tin? Cô ta làm vậy mà con vẫn không tin à? Tại sao con lại dấn thân vào tình yêu mù quáng như thế chứ? Nếu con nghe lời mẹ thì đâu đến nước này? Nếu con nghe lời mẹ lấy Kiều Oanh từ trước thì chả phải chúng ta sẽ có 1 gia đình hạnh phúc từ ban đầu rồi hay sao?
- Được rồi. Đủ rồi. Các người im đi. Để tôi yên. - Nói rồi ông Tuấn liền chạy lên phòng. "Tại sao? tại sao em lại bỏ anh mà đi? Tại sao? Người con trai đó có j' tốt hơn anh sao? Nếu em không yêu anh thì anh sẽ từ bỏ. Chúc em hạnh phúc'' - Đó là những dòng suy nghĩ của ông Tuấn.
Dưới nhà, cô Kiều Oanh liền lên tiếng:
-Bác à! Sao bây giờ? Anh ấy.......
-Cháu không phải lo, rồi Tuấn sẽ lại lấy cháu thôi. Chúng ta sẽ là 1 gia đình. Đứa con của cháu sẽ có ba mà, tội nghiệp đứa trẻ bất hạnh. Cố ta không xứng làm vợ Tuấn, làm con dâu của gia tộc này đâu. Cháu mới là người con dâu phù hợp nhất của cái nhà này. - Nói rồi bà liền ôm cô vào lòng. Ai biết được trên khuôn mặt ấy nở một nụ cười khinh bỉ, gian trá. Ai biết được trong cái đầu của cô ta có những mưu mô, xảo quyệt j'. Cô ta nghĩ :''Cô sẽ luôn thua tôi mà thôi Tuyết Lan à, cái j' là của tôi thì mãi mãi là của tôi. Haha''
Và cũng từ đó, Kiều Oanh mang con mình đến đây thương xuyên hơn, ra vào tự nhiên như mìh đã là chủ của ngôi nhà vậy. Và rồi, một hôn lễ mới đã được tổ chức cho cô Kiều Oanh và ông Trọng Tuấn. Cô dâu thì cười tươi còn chú rể thì buồn và rất trầm, đâu đó phảng phất vẻ lạnh lùng. Ai biết được buổi lễ hôm ấy đã được một người nhìn thấy, cô gái đó đau lòng, những giọt nước mắt như giọt pha lê rơi xuống gò má trắng mịn màng. Đó không ai khác chính là bà Tuyết Lan. Tuyết Lan rất buồn vì ông Trọng Tuấn, và căm ghét cô ta - Kiều Oanh. Đứa trẻ non nớt Tuyết Lam nhìn mẹ khóc mà thấy chạnh lòng. Nhìn người ba yêu thương mình mà giờ đi cưới người khác - người đã hãm hại mẹ con mình, ai biết được, trong lòng đứa trẻ ngây thơ trong sáng đã chứa đầy ý nghĩa hận thù người đàn bà kia. Cái gia đình mang tên hạnh phúc giờ không còn. Những quan khác không lấy làm ngạc nhiên vì Vũ Thị đã đưa tin người mẹ và con gái cũ bị tai nạn mà chết nên các quan khách chỉ thấy thương cảm và chúc cho cuộc hôn nhân này hạnh phúc mà thôi. Còn Mạnh Quân, người anh trai thì còn bé nên không hiểu sự tình, chỉ biết là mẹ đã ra đi mà thôi. Bởi lẽ Quân không quay trở về, vẫn du học bên Mỹ nhưng trong cs đầu non nớt kia có rất nhiều nghi ngờ về cs chết của mẹ và em gái[ thông minh quá]
Một gia đình hạnh phúc đã bị tan vỡ.
- Lan ơi, Lam ơi? Hai mẹ con đâu rồi?
-Lam ơi
Ông gọi mãi mà chả thấy ai chả lời. Ông liền chạy ra hỏi tên vệ sĩ:
- Bà và cô chủ đâu?
- Dạ.. thưa ông... tôi - Tên vệ sĩ ngập ngừng
- Sao? Nói mau, có chuyện j'?
- Không phải hỏi đâu anh, cô ta bỏ anh theo trai rồi - Một giọng nói chua ngoa vang lên
- Kiều Oanh? Cô làm gì ở đây? Vợ và con gái tôi đâu?
- Cô ta làm sao xứng làm vợ anh. Vợ anh phải là em mới đúng
- Đừng ăn nói linh tinh. Vợ tôi đâu?
- Em đã nói rồi, vợ ảnh bỏ anh đi theo người đàn ông khác rồi và tất nhiên cô ta cũng đem cả con Lam đi nữa. Anh đừng tiếc làm gì.
- Đừng ăn nói xằng bậy. Tuyết Lan không như vậy. Cô đừng vu khống cho vợ tôi.
- Anh không tin? Không sao. Em có chứng cứ mà. Ảnh đây, anh xem đi.
Ông Tuấn nhìn vào bức ảnh 2 người đang ôm nhau. Có bức thì là người dắt tay cười nói vui vẻ, bé Lam thì được người đàn ông kia bố trên tay. Và đặc biệt hơn là họ đang ở sân bay. Ông khá là hoảng hốt. Cố gắng bình tĩnh lại, ông nói :
- Không thể nào. Chắc chắn là có hiểu lầm mà
- Đến giờ anh cũng không tin? Anh à! Cô ta lừa dối anh thật mà. Khi em phát hiện được , em đến tìm cô ta. Cô ta hoảng hốt, và đã thuê người đâm em, tạo dựng nên 1 vụ tai nạn. Nhưng vì ông trời thương em, người đàn ông đó ko nhẫn tâm giết em nên đã báo em mọi chuyện. Em không làm j' cô ta, thậm chí còn đến và bào cô ta là :"Tôi đưa cô 1 số tiền, cô hãy mau cầm lấy và buông tha cho anh Tuấn. Cô đi đi, cô có thể mang theo Lam nhưng phải để Quân ở lại. Cô không yêu anh Tuấn mà phải không?Vì vậy cô hãy cầm lấy nó và đi đi. Tôi sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt. Làm ơn buông tha cho anh Tuấn, tôi sẽ không nói chuyện này với ai đâu. Cô đi đi". Thế mà cô ta đã trả lời :''Đúng. Tôi không yêu anh Tuấn, tôi đến với anh ta là chỉ vì tiền. Nhưng chuyện này cô cũng biết nên tôi sẽ đi. Tôi sẽ mang theo Lam nhưng mà Kiều Oanh à, số tiền này quá ít, không đủ cho 2 mẹ con tôi.'' Nghe vậy, em liền bảo với cô ta:''Được, cô đi đi, hàng tháng tôi sẽ chu cấp tiền cho cô'' Vì vậy mà cô ta đã đem đồ đạc bỏ vào vali và đi mất. Anh xem, như vậy thì còn yêu cô ta làm gì chứ. Em sẽ chăm sóc, lo lắng cho anh mà.Phải không?
-Không thể nào. Tôi thể.
-Con vẫn không tin? Cô ta làm vậy mà con vẫn không tin à? Tại sao con lại dấn thân vào tình yêu mù quáng như thế chứ? Nếu con nghe lời mẹ thì đâu đến nước này? Nếu con nghe lời mẹ lấy Kiều Oanh từ trước thì chả phải chúng ta sẽ có 1 gia đình hạnh phúc từ ban đầu rồi hay sao?
- Được rồi. Đủ rồi. Các người im đi. Để tôi yên. - Nói rồi ông Tuấn liền chạy lên phòng. "Tại sao? tại sao em lại bỏ anh mà đi? Tại sao? Người con trai đó có j' tốt hơn anh sao? Nếu em không yêu anh thì anh sẽ từ bỏ. Chúc em hạnh phúc'' - Đó là những dòng suy nghĩ của ông Tuấn.
Dưới nhà, cô Kiều Oanh liền lên tiếng:
-Bác à! Sao bây giờ? Anh ấy.......
-Cháu không phải lo, rồi Tuấn sẽ lại lấy cháu thôi. Chúng ta sẽ là 1 gia đình. Đứa con của cháu sẽ có ba mà, tội nghiệp đứa trẻ bất hạnh. Cố ta không xứng làm vợ Tuấn, làm con dâu của gia tộc này đâu. Cháu mới là người con dâu phù hợp nhất của cái nhà này. - Nói rồi bà liền ôm cô vào lòng. Ai biết được trên khuôn mặt ấy nở một nụ cười khinh bỉ, gian trá. Ai biết được trong cái đầu của cô ta có những mưu mô, xảo quyệt j'. Cô ta nghĩ :''Cô sẽ luôn thua tôi mà thôi Tuyết Lan à, cái j' là của tôi thì mãi mãi là của tôi. Haha''
Và cũng từ đó, Kiều Oanh mang con mình đến đây thương xuyên hơn, ra vào tự nhiên như mìh đã là chủ của ngôi nhà vậy. Và rồi, một hôn lễ mới đã được tổ chức cho cô Kiều Oanh và ông Trọng Tuấn. Cô dâu thì cười tươi còn chú rể thì buồn và rất trầm, đâu đó phảng phất vẻ lạnh lùng. Ai biết được buổi lễ hôm ấy đã được một người nhìn thấy, cô gái đó đau lòng, những giọt nước mắt như giọt pha lê rơi xuống gò má trắng mịn màng. Đó không ai khác chính là bà Tuyết Lan. Tuyết Lan rất buồn vì ông Trọng Tuấn, và căm ghét cô ta - Kiều Oanh. Đứa trẻ non nớt Tuyết Lam nhìn mẹ khóc mà thấy chạnh lòng. Nhìn người ba yêu thương mình mà giờ đi cưới người khác - người đã hãm hại mẹ con mình, ai biết được, trong lòng đứa trẻ ngây thơ trong sáng đã chứa đầy ý nghĩa hận thù người đàn bà kia. Cái gia đình mang tên hạnh phúc giờ không còn. Những quan khác không lấy làm ngạc nhiên vì Vũ Thị đã đưa tin người mẹ và con gái cũ bị tai nạn mà chết nên các quan khách chỉ thấy thương cảm và chúc cho cuộc hôn nhân này hạnh phúc mà thôi. Còn Mạnh Quân, người anh trai thì còn bé nên không hiểu sự tình, chỉ biết là mẹ đã ra đi mà thôi. Bởi lẽ Quân không quay trở về, vẫn du học bên Mỹ nhưng trong cs đầu non nớt kia có rất nhiều nghi ngờ về cs chết của mẹ và em gái[ thông minh quá]
Một gia đình hạnh phúc đã bị tan vỡ.
/74
|