Ừm. À. Tôi có chuyện muốn nhờ ông giúp đỡ. - Bà ta nghiêm túc hẳn, đi thẳng vào vấn đề
- Chuyện gì thế?
- Chắc ông cũng chả muốn dạy mấy đứa nhà nghèo kiết xác nhỉ?
- Ai chả thích tiền
- Vậy thì tôi nghĩ chúng ta nên đuổi bọn chúng ra?
- Bằng cách nào? Trường ko có quyết định cấm học sinh nghèo vào học đâu? Tôi lại ko thể tự đặt ra quyết định đó được
- Ko sao. Tôi đã tính rồi. Đây là một ngôi trường quý tộc vì vậy mỗi học sinh phải toát lên vẻ cao sang thế mới ko làm mất được danh tiếng ngôi trường. Vì vậy chúng ta phải tổ chức một buổi lễ hội nhằm nhìn vào đó mà đánh giá từng học sinh. Những đứa đầu đường xó chợ sẽ ko thể làm tốt được. Ta sẽ lấy lí đó mà đuổi chúng ra khỏi trường
- Một kế sách hay, hoàn hảo. Nhưng nhỡ chúng là người thắng thì sao?
- Thì coi đó chỉ là một buổi giao lưu thôi. Mà chắc chắn chúng sẽ thua vì chúng thì được học gì chứ.
- Ừm. Chúng ta sẽ thử. Nhưng khi nào đây
- Giờ cũng gần 20-11. Chúng ta sẽ lấy mốc là ngày đó, nhằm mục đích là một buổi lễ dành tặng thầy cô. Cứ thế mà làm. Mỗi lớp một vài tiếc mục
- Được. Cứ làm vậy đi
- Cảm ơn. Tôi sẽ hậu tạ chu đáo. Giờ tôi phải về, có việc rồi
- Ừm. Hẹn gặp lại
Rồi bà ta bước ra khỏi cửa, đeo một cái kính to, tiến thẳng ra chiếc xe ô tô đen sang trọng đang đỗ ngoài cổng. 2 người họ chẳng ngờ rằng đã có người nghe thấy cuộc đối thoại đó.
Trước cửa lớp 1.2
- Ồh, em đến rồi hả. Em vào lớp đi - Cô chủ nhiệm ra cửa đón Đình Duy
- Giới thiệu với các em, đây là thành viên mới của lớp - Cô giáo cố gắng nói to để lấn áp tiếng nói chuyện kinh khủng của lũ học trò phía dưới. Cả lũ nghe thấy bạn mới liền im lặng quay lên nhìn. Tụi con trai thì lại đau lòng vì có thêm một đối thủ. Lũ con gái thì mắt biến hết thành hình trái tim vì lớp xuất hiện một hotboy ko kém gì Thanh Phong. Trong đó, Ân cũng đã có cảm tình với chàng trai này. Thật ra cô rất mê trai đẹp, chỉ là cô che dấu quá kĩ nên ko ai biết mà thôi. Tuy vậy nhưng tỏng ánh mắt cô vẫn có vài tia ngây dại. Và Duy đã phát hiện ra điều đó.
- Xin chào! Tôi là Kiwosata Đình Duy, là học sinh chuyển trường. Mong được giúp đỡ- Duy nói với một giọng nói ko lạnh cũng chẳng ấm, một giọng hơi trầm nhưng pha chút ngỗ nghịch
- Được rồi. Giờ cô sẽ xếp chỗ nhé
- Thôi cô ơi cho bạn ấy ngồi đây
- Chỗ em trống nè cô
- Chỗ em còn đủ 1 người đó ạ
Lũ con gái của lớp thì nhao nhao lên, chỉ có mỗi Ân thì ko như tụi nó, tuy nhiên cô lại đang ngồi làm dáng, làm như mình ko chú ý gì đến người đó để người ta thấy thích thú với bản thân. Cô tự tạo cho mình những hình ảnh đẹp nhất. Tuy nhiên, Duy nhìn được ý nghĩ của cô ta và cậu đã quyết định chọn được chỗ ngồi của mình
- Em có thể chọn chỗ ko cô?
- Ừm. Em chọn đi - Cô suy nghĩ một hồi rồi bảo. Câu hỏi của Duy làm cho Ân cảm thấy như là cậu đã say nắng mình rồi. Cô tự tin rằng mình vẫn còn sức hút như vậy.
- Em muốn ngồi........ - Duy ngưng lại một chút - Một mình cạnh cửa sổ bên này - Duy chỉ tay vào cái cửa sổ cạnh hành lang
- Ừm được. Em vào chỗ đó đi - Câu trả lời của Duy và sự đồng ý của cô làm Ân tức, rất rất tức. Đó chẳng phải là hóa ra cô tự ngộ nhận từ trước tới giờ hay sao? Thật là tức chết mà. Một nụ nhếch mép thoáng qua hiện trên khuôn mặt Duy nhưng có lẽ chả ai thấy được cả. Cậu tiến thẳng đến chỗ ngồi mà mình chọn. Loại con gái như Ân là người Duy ghét nhất. Nếu đã thích hay muốn gì thì nói thẳng ra chứ đừng làm dáng da vẻ này nọ. Như vậy chỉ cho người ta cảm thấy khinh bỉ mình hơn mà thôi.
Giờ ra chơi, tại căngteen
8 người ngồi vào chiếc bàn quen thuộc. Vì bây giờ 4 cô gái đi đâu cũng có 4 chàng trai theo cùng nên chả ai dám động vào cả. Chính vì vậy mà lũ fan hâm mộ càng thấy căm ghét hơn nhưng chỉ biết ghét trong thầm lặng, nói nhỏ với nhau chứ chả dám làm gì. 4 ngàng biết hết nhưng mặc kệ, người ta ko đụng đến mình thì mình đụng đến người ta làm gì. Hân và Vy vô tư đi lấy đồ ăn, đó là một công việc quen thuộc vào mỗi bữa ăn rồi. Thỉnh thoảng thì có Vũ và Ken đi theo hộ tống. 8 người đang ăn vui vẻ thì có thêm sự xuất hiện cảu 1 người
- Tôi có thể ngồi cùng chứ? - Đình Duy lên tiếng
- Còn rất nhiều chỗ mà - My nhanh nhảu đáp
- Nhưng tôi nghĩ tôi lại nên ngồi ở đây - Duy cười nhẹ và lấy ghế ngồi luôn. Chỗ đó - cạnh Lam
- Tại sao? - Giờ Lam mới quay sang nhìn người ngồi bên cạnh
- Chúng ta đã gặp nhau rồi, em có cần phải làm thế với người quen ko?
- Tôi biết. Chúng ta bằng tuổi - Lam nhàn nhạt chả lời. Trí nhớ của Lam rất tốt nên việc nhớ Duy là điều bình thường. Nghe Lam nói còn nhớ tới mình thì Duy rất vui nhưng mà cậu ko biết chỉ vì Lam đối với ai cũng vậy cả
- Ai thế Lam? - Vy thắc mắc
- Người đấu bóng rổ - Nói vậy thì Hân và Vy cũng đoán ra. 4 chàng kia cũng nhận ra đó là ngừi đấu với Lam hôm 4 người vào ngồi xem và quyết định đấu thử với cô 1 lần. 4 chàng nhớ vì cách đánh của người con trai này khá hay.
- Tôi rất vui vì em vẫn còn nhớ tới tôi
- Trí nhớ tôi tốt - Lam hình như ko có thiện cảm cho mấy với chàng trai này vì cô ít tiếp xúc với người lạ nếu ko có việc gì
- Tôi có thể đấu với em 1 trận nữa ko?
- Tại sao tôi phải làm vậy
- Em cứ suy nghĩ, cho tôi biết câu trả lời vào cuối giờ học
- Ko cần đợi đến lúc đó, câu trả lời của tôi là ko
- Em sẽ suy nghĩ lại - Rồi Duy đứng dậy và quay về lớp
Lam cũng ko hiểu chàng trai này nghĩ gì nhưng có lẽ cô cũng hơi thích thú với sự cợt nhả và thẳng thắn của anh ta.
Phong thì có cảm giác gì đó khi thấy Duy nói chuyện với Lam, cái cảm giác gì hơi nổi lên trong lòng nhưng nó cũng dịu đi sau 1 hồi ''âm ỉ''.
-Trong tuân qua, chúng ta thực hành nội quy khá tốt, ko ai bị mắc lỗi. Tôi rất vui vì điều này - Cô chủ nhiệm lớp 1.1 nhận xét trong giờ sinh hoạt
- Chúng ta có một tin mới, có lẽ điều này các em thích.
- Tin gì vậy cô? / Cô nói đi ạ / Điều gì thế? - Những câu hỏi của tụi học trò phía dưới
- Trật tự - Câu nói của cô nhỏ nhẹ nhưng sức công phá khá lớn vì lũ học này cũng khá quý cô và lớp đang háo hức vì điều cô sắp nói
- Nhân dịp 20/11, nhà trường tổ chức cho học sinh làm một điều gì đó để chúc mừng thầy cô. Mỗi lớp sẽ có 1 vài tiết mục biểu diễn lúc tối tổ chức party. Ngoài ra, chúng ta sẽ phải tự nghĩ ra một kế hoạch độc đáo nào đó để làm vào buổi sáng, trưa, chiều tối. Nguyên ngày 20/11 chúng ta được chơi. Từ sáng đến chiều sẽ do học sinh tự tổ chức. Còn tối sẽ do nhà trường tổ chức. Chúng ta sẽ làm gì đó thật độc đáo để thu hút mọi người. Ngoài ra, lúc tối, tiếc mục của các lớp sẽ được chấm điểm và bình chọn xem lớp nào tốt nhất và được thưởng tiền. Số tiền này sẽ giúp chúng ta trong một dịp nào đó. Các em cố gắng để thu được nhiều tiền và được nhà trường thưởng nhé
- Vâng ạ - Cả lớp đồng thanh
- Tuy nhiên, phải có đúng phong cách của quý tộc, nếu ko thì chúng ta sẽ bị loại. Vì vậy chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau nhé - Cô giáo nè hiền, yêu thương học sinh, ko ham tiền như những người khác vả lại gia đình cô cũng thuộc loại hơn khá giả nên cô đối xử công bằng với học sinh.
- Dạ được ạ - Cả lớp đồng thanh tiếp. Sở sĩ họ vậy vì họ đã coi 4 cô gái nghèo đó cũng là thành viên của lớp mà. Lam nghe vậy thì rất ngạc nhiên, ko ngờ lớp ''mọt sách'' này lại khác với lũ người kia, ko hắt hỉu họ và ngược lại còn yêu quý nữa chứ. Nếu họ ko đồng ý thì cô cũng đã suy nghĩ một cách khác nhưng nếu họ đồng ý như vậy thì có lẽ dễ hơn nhiều. Cô càng ngày càng có cảm tình với lớp này hơn. Hân và Vy thì đã ngủ nên cũng ko nghe được gì. Có lẽ tối nay cô và My phải nói lại rồi. Bây giờ lớp chỉ cần nghĩ cách làm để thu hút mọi người từ sáng đến chiều hôm đó mà thôi. Điều đó ko khó với một lớp tui chăm chỉ đọc sách nhưng lại khá nghịch ngợm như lớp cô.
- Chuyện gì thế?
- Chắc ông cũng chả muốn dạy mấy đứa nhà nghèo kiết xác nhỉ?
- Ai chả thích tiền
- Vậy thì tôi nghĩ chúng ta nên đuổi bọn chúng ra?
- Bằng cách nào? Trường ko có quyết định cấm học sinh nghèo vào học đâu? Tôi lại ko thể tự đặt ra quyết định đó được
- Ko sao. Tôi đã tính rồi. Đây là một ngôi trường quý tộc vì vậy mỗi học sinh phải toát lên vẻ cao sang thế mới ko làm mất được danh tiếng ngôi trường. Vì vậy chúng ta phải tổ chức một buổi lễ hội nhằm nhìn vào đó mà đánh giá từng học sinh. Những đứa đầu đường xó chợ sẽ ko thể làm tốt được. Ta sẽ lấy lí đó mà đuổi chúng ra khỏi trường
- Một kế sách hay, hoàn hảo. Nhưng nhỡ chúng là người thắng thì sao?
- Thì coi đó chỉ là một buổi giao lưu thôi. Mà chắc chắn chúng sẽ thua vì chúng thì được học gì chứ.
- Ừm. Chúng ta sẽ thử. Nhưng khi nào đây
- Giờ cũng gần 20-11. Chúng ta sẽ lấy mốc là ngày đó, nhằm mục đích là một buổi lễ dành tặng thầy cô. Cứ thế mà làm. Mỗi lớp một vài tiếc mục
- Được. Cứ làm vậy đi
- Cảm ơn. Tôi sẽ hậu tạ chu đáo. Giờ tôi phải về, có việc rồi
- Ừm. Hẹn gặp lại
Rồi bà ta bước ra khỏi cửa, đeo một cái kính to, tiến thẳng ra chiếc xe ô tô đen sang trọng đang đỗ ngoài cổng. 2 người họ chẳng ngờ rằng đã có người nghe thấy cuộc đối thoại đó.
Trước cửa lớp 1.2
- Ồh, em đến rồi hả. Em vào lớp đi - Cô chủ nhiệm ra cửa đón Đình Duy
- Giới thiệu với các em, đây là thành viên mới của lớp - Cô giáo cố gắng nói to để lấn áp tiếng nói chuyện kinh khủng của lũ học trò phía dưới. Cả lũ nghe thấy bạn mới liền im lặng quay lên nhìn. Tụi con trai thì lại đau lòng vì có thêm một đối thủ. Lũ con gái thì mắt biến hết thành hình trái tim vì lớp xuất hiện một hotboy ko kém gì Thanh Phong. Trong đó, Ân cũng đã có cảm tình với chàng trai này. Thật ra cô rất mê trai đẹp, chỉ là cô che dấu quá kĩ nên ko ai biết mà thôi. Tuy vậy nhưng tỏng ánh mắt cô vẫn có vài tia ngây dại. Và Duy đã phát hiện ra điều đó.
- Xin chào! Tôi là Kiwosata Đình Duy, là học sinh chuyển trường. Mong được giúp đỡ- Duy nói với một giọng nói ko lạnh cũng chẳng ấm, một giọng hơi trầm nhưng pha chút ngỗ nghịch
- Được rồi. Giờ cô sẽ xếp chỗ nhé
- Thôi cô ơi cho bạn ấy ngồi đây
- Chỗ em trống nè cô
- Chỗ em còn đủ 1 người đó ạ
Lũ con gái của lớp thì nhao nhao lên, chỉ có mỗi Ân thì ko như tụi nó, tuy nhiên cô lại đang ngồi làm dáng, làm như mình ko chú ý gì đến người đó để người ta thấy thích thú với bản thân. Cô tự tạo cho mình những hình ảnh đẹp nhất. Tuy nhiên, Duy nhìn được ý nghĩ của cô ta và cậu đã quyết định chọn được chỗ ngồi của mình
- Em có thể chọn chỗ ko cô?
- Ừm. Em chọn đi - Cô suy nghĩ một hồi rồi bảo. Câu hỏi của Duy làm cho Ân cảm thấy như là cậu đã say nắng mình rồi. Cô tự tin rằng mình vẫn còn sức hút như vậy.
- Em muốn ngồi........ - Duy ngưng lại một chút - Một mình cạnh cửa sổ bên này - Duy chỉ tay vào cái cửa sổ cạnh hành lang
- Ừm được. Em vào chỗ đó đi - Câu trả lời của Duy và sự đồng ý của cô làm Ân tức, rất rất tức. Đó chẳng phải là hóa ra cô tự ngộ nhận từ trước tới giờ hay sao? Thật là tức chết mà. Một nụ nhếch mép thoáng qua hiện trên khuôn mặt Duy nhưng có lẽ chả ai thấy được cả. Cậu tiến thẳng đến chỗ ngồi mà mình chọn. Loại con gái như Ân là người Duy ghét nhất. Nếu đã thích hay muốn gì thì nói thẳng ra chứ đừng làm dáng da vẻ này nọ. Như vậy chỉ cho người ta cảm thấy khinh bỉ mình hơn mà thôi.
Giờ ra chơi, tại căngteen
8 người ngồi vào chiếc bàn quen thuộc. Vì bây giờ 4 cô gái đi đâu cũng có 4 chàng trai theo cùng nên chả ai dám động vào cả. Chính vì vậy mà lũ fan hâm mộ càng thấy căm ghét hơn nhưng chỉ biết ghét trong thầm lặng, nói nhỏ với nhau chứ chả dám làm gì. 4 ngàng biết hết nhưng mặc kệ, người ta ko đụng đến mình thì mình đụng đến người ta làm gì. Hân và Vy vô tư đi lấy đồ ăn, đó là một công việc quen thuộc vào mỗi bữa ăn rồi. Thỉnh thoảng thì có Vũ và Ken đi theo hộ tống. 8 người đang ăn vui vẻ thì có thêm sự xuất hiện cảu 1 người
- Tôi có thể ngồi cùng chứ? - Đình Duy lên tiếng
- Còn rất nhiều chỗ mà - My nhanh nhảu đáp
- Nhưng tôi nghĩ tôi lại nên ngồi ở đây - Duy cười nhẹ và lấy ghế ngồi luôn. Chỗ đó - cạnh Lam
- Tại sao? - Giờ Lam mới quay sang nhìn người ngồi bên cạnh
- Chúng ta đã gặp nhau rồi, em có cần phải làm thế với người quen ko?
- Tôi biết. Chúng ta bằng tuổi - Lam nhàn nhạt chả lời. Trí nhớ của Lam rất tốt nên việc nhớ Duy là điều bình thường. Nghe Lam nói còn nhớ tới mình thì Duy rất vui nhưng mà cậu ko biết chỉ vì Lam đối với ai cũng vậy cả
- Ai thế Lam? - Vy thắc mắc
- Người đấu bóng rổ - Nói vậy thì Hân và Vy cũng đoán ra. 4 chàng kia cũng nhận ra đó là ngừi đấu với Lam hôm 4 người vào ngồi xem và quyết định đấu thử với cô 1 lần. 4 chàng nhớ vì cách đánh của người con trai này khá hay.
- Tôi rất vui vì em vẫn còn nhớ tới tôi
- Trí nhớ tôi tốt - Lam hình như ko có thiện cảm cho mấy với chàng trai này vì cô ít tiếp xúc với người lạ nếu ko có việc gì
- Tôi có thể đấu với em 1 trận nữa ko?
- Tại sao tôi phải làm vậy
- Em cứ suy nghĩ, cho tôi biết câu trả lời vào cuối giờ học
- Ko cần đợi đến lúc đó, câu trả lời của tôi là ko
- Em sẽ suy nghĩ lại - Rồi Duy đứng dậy và quay về lớp
Lam cũng ko hiểu chàng trai này nghĩ gì nhưng có lẽ cô cũng hơi thích thú với sự cợt nhả và thẳng thắn của anh ta.
Phong thì có cảm giác gì đó khi thấy Duy nói chuyện với Lam, cái cảm giác gì hơi nổi lên trong lòng nhưng nó cũng dịu đi sau 1 hồi ''âm ỉ''.
-Trong tuân qua, chúng ta thực hành nội quy khá tốt, ko ai bị mắc lỗi. Tôi rất vui vì điều này - Cô chủ nhiệm lớp 1.1 nhận xét trong giờ sinh hoạt
- Chúng ta có một tin mới, có lẽ điều này các em thích.
- Tin gì vậy cô? / Cô nói đi ạ / Điều gì thế? - Những câu hỏi của tụi học trò phía dưới
- Trật tự - Câu nói của cô nhỏ nhẹ nhưng sức công phá khá lớn vì lũ học này cũng khá quý cô và lớp đang háo hức vì điều cô sắp nói
- Nhân dịp 20/11, nhà trường tổ chức cho học sinh làm một điều gì đó để chúc mừng thầy cô. Mỗi lớp sẽ có 1 vài tiết mục biểu diễn lúc tối tổ chức party. Ngoài ra, chúng ta sẽ phải tự nghĩ ra một kế hoạch độc đáo nào đó để làm vào buổi sáng, trưa, chiều tối. Nguyên ngày 20/11 chúng ta được chơi. Từ sáng đến chiều sẽ do học sinh tự tổ chức. Còn tối sẽ do nhà trường tổ chức. Chúng ta sẽ làm gì đó thật độc đáo để thu hút mọi người. Ngoài ra, lúc tối, tiếc mục của các lớp sẽ được chấm điểm và bình chọn xem lớp nào tốt nhất và được thưởng tiền. Số tiền này sẽ giúp chúng ta trong một dịp nào đó. Các em cố gắng để thu được nhiều tiền và được nhà trường thưởng nhé
- Vâng ạ - Cả lớp đồng thanh
- Tuy nhiên, phải có đúng phong cách của quý tộc, nếu ko thì chúng ta sẽ bị loại. Vì vậy chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau nhé - Cô giáo nè hiền, yêu thương học sinh, ko ham tiền như những người khác vả lại gia đình cô cũng thuộc loại hơn khá giả nên cô đối xử công bằng với học sinh.
- Dạ được ạ - Cả lớp đồng thanh tiếp. Sở sĩ họ vậy vì họ đã coi 4 cô gái nghèo đó cũng là thành viên của lớp mà. Lam nghe vậy thì rất ngạc nhiên, ko ngờ lớp ''mọt sách'' này lại khác với lũ người kia, ko hắt hỉu họ và ngược lại còn yêu quý nữa chứ. Nếu họ ko đồng ý thì cô cũng đã suy nghĩ một cách khác nhưng nếu họ đồng ý như vậy thì có lẽ dễ hơn nhiều. Cô càng ngày càng có cảm tình với lớp này hơn. Hân và Vy thì đã ngủ nên cũng ko nghe được gì. Có lẽ tối nay cô và My phải nói lại rồi. Bây giờ lớp chỉ cần nghĩ cách làm để thu hút mọi người từ sáng đến chiều hôm đó mà thôi. Điều đó ko khó với một lớp tui chăm chỉ đọc sách nhưng lại khá nghịch ngợm như lớp cô.
/74
|