Editor: Cà Rốt Beta: Vi An ( Sakura ), Mạc Y Phi “Đệ làm cái gì vậy?”
Da Luật Ngạn Thác nháy mắt trở nên lạnh thấu xương, lớn tiếng đáp.
Hắn đường đường là đại hoàng tử lại tự mình thỉnh an, hơn nữa còn mặc thành cái dạng này, còn cái gì Bạch Tiêu Nhiên?
Đây giống nói cái gì?
“Vậy sao?”
Da Luật Bội làm bộ dạng mê người mỉm cười, như ánh ban mai ấm áp giữa trời đông.
Hắn hiểu được ý tứ trong câu hỏi của Da Luật Ngạn Thác, nhưng lại cố ý vặn vẹo trả lời:
“Hôm nay Bạch mỗ làm một cây đàn cổ đem đến cho Tần cô nương!”
Ngay sau đó, hắn quay về hướng rừng trúc vỗ vỗ tay.
Một hạ nhân nâng một cây đàn cổ tinh xảo nhanh chóng xuất hiện trong rừng.
Người hạ nhân đem đàn cổ nâng đến trước mặt Tần Lạc Y thì nàng có chút ngoài ý muốn:
“Bạch công tử, đây là?”
Tần Lạc Y lông mày ngài như nước mùa thu nghi hoặc nhíu lại, ánh mắt như lưu ly cũng nhu hòa một chút.
“Bạch mỗ vẫn nghĩ đến chuyện xảy ra trong rừng trúc ngày đó mà canh cánh trong lòng, đều do Bạch mỗ lỗ mãng, làm Tần cô nương tổn hại một cây đàn cổ, rất áy náy, bởi vậy, hôm nay cố ý đến nhà tạ tội!”
Da Luật Bội tiến lên từng bước nhìn Tần Lạc Y .
Tần Lạc Y nhẹ nhàng mỉm cười, như ánh mắt trời mỗi sáng bình minh, nàng tiến lên từng bước, hơi hạ thấp người:
“Bạch công tử khách khí, lễ vật quý trọng như thế, tiểu nữ thật sự không nhận nổi, Bạch công tử xin hãy…”
“Tần cô nương, cô cần gì phải khách khí, hay là Tần cô nương thấy cây đàn cổ này không đủ tinh xảo?”
Da Luật Bội vội vàng cắt ngang lời nói của Tần Lạc Y.
“Khoan! Bạch công tử nói quá lời, tiểu nữ cho rằng đàn cổ thật sự quá mức quý trọng, cho nên…”
Tần Lạc Y có chút khó xử.
Da Luật Ngạn Thác tiến lên từng bước, túm vạt áo trước của Da Luật Bội, kéo hắn rời xa chỗ Tần Lạc Y.
“Đệ dám ở trước mặt bổn vương giở trò quỷ?”
Da Luật Ngạn Thác thật không thể nghĩ tới người đệ này có thể đặt mình vào góc tường, đôi mắt thoáng lệ lại tăng thêm vẻ lo lắng.
Da Luật Bội không nhanh không chậm khẽ cười, hắn trưng ra khuôn mặt tuấn tú nhìn Da Luật Ngạn Thác:
“Vương huynh, cái này gọi là yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, đệ và huynh đều động tâm với Tần Lạc Y, tại sao lại không thể cạnh tranh công bằng đây?”
“Cạnh tranh công bằng? Hừ! Thật sự buồn cười!” – Da Luật Ngạn Thác môi nhếch lên ý cười châm chọc.
Đôi mắt xuất hiện vài tia rét lạnh, đánh giá cao thấp toàn thân:
“Đây là biện pháp mà Đại hoàng tử nghĩ ra được ?”
“Suỵt!”
Da Luật Bội nghe hắn xưng hô với mình như vậy, sợ tới mức vội vàng cắt lời nói của Da Luật Ngạn Thác.
“Chúng ta có thể nói được rồi, từ giờ trở đi đệ là Bạch Tiêu Nhiên!”
“Bạch Tiêu Nhiên? Ha ha!” – Da Luật Ngạn Thác cuồng vọng bật cười.
Ngay sau đó, hắn rồi đột nhiên thu hồi nét cười, đôi mắt lạnh băng như có thể đem người làm rét lạnh:
“Bổn vương không ngại nói cho đệ biết, Y nhi nhất định sẽ là người của bổn vương, hoàng tử muốn tranh đoạt với ta, đợi kiếp sau đi!”
Thân người Da Luật Bội hơi cứng, nhưng lập tức lại mỉm cười tao nhã, nói:
“Đệ đoán ngày đó huynh bị phụ hoàng đệ triệu tiến cung, hẳn là muốn huynh cưới Tiêu công chúa, Tần cô nương có biết không?”
“Đệ định ở đây uy hiếp bổn vương?” – Da Luật Ngạn Thác hừ lạnh một tiếng, hắn chẳng thèm ngó tới.
Da Luật Bội nhìn thẳng vào mắt Da Luật Ngạn Thác:
“Tần cô nương còn bao nhiêu khúc mắc với huynh hẳn huynh là người rõ nhất, cho dù tình cảm nàng dành cho huynh thì sao, các người căn bản là không có khả năng, Vương phi của huynh chỉ có thể là nữ tử của gia tộc Tiêu thị, cho dù huynh muốn nạp Tần cô nương làm phi cũng không có khả năng! Điều ấy huynh hẳn là rất rõ ràng.”
“Đây là chuyện của bổn vương, hoàng tử không cần quan tâm, ngược lại đệ là hoàng tử, chẳng lẽ lại mặc một bộ Hán phục, rồi đổi tên người Hán là có thể lừa gạt tâm hồn thiếu nữ?” – Da Luật Ngạn Thác hừ lạnh một tiếng.
“Cho nên chúng ta hãy làm một cái thỏa thuận quân tử, huynh thay đệ giữ bí mật, đệ cũng không nói cho Tần cô nương biết chuyện tình của huynh với Tiêu công chúa, thế nào?
Da Luật Bội nhìn Da Luật Ngạn Thác, trong mắt có vài tia khẩn cầu.
Da Luật Ngạn Thác lạnh lùng cười, tiến đến gần bên mặt Da Luật Bội, nói:
“Đệ cho đó là nhược điểm để dọa bổn vương sao?” – Mắt Da Luật Bội cũng hiện lên tia kiêu ngạo.
“Chỉ cần Đông Lâm Vương một ngày vẫn chưa cưới Tần cô nương, bổn hoàng tử còn cơ hội!”
“Được! Bổn vương có thể không vạch trần thân phận của đệ, nhưng bổn vương có thể khẳng định với đệ rằng, bổn vương muốn Y nhi, vì vậy bổn vương có thể từ bỏ tất cả!”
Một câu khí thế như vậy khiến Da Luật Bội kinh ngạc sửng sốt.
Thời gian tựa như đông lại.
Cho đến khi một hồi đàn như nước chảy làm bầu không khí cô đặc bị phá vỡ.
Hai người đồng thời quay đầu lại.
Chỉ thấy Tần Lạc Y nhanh nhẹn ngồi trước đàn cổ, ngón tay như ngọc nhẹ nhàng mơn trớn cung cầm, rõ ràng đang điều chỉnh thử tiếng đàn.
Da Luật Bội khóe môi nhẹ nhếch lên, bước tới.
“Chỗ ngồi đàn cổ này không biết có vừa ý cô nương không?”
Hắn mặc bộ quần áo trắng đứng trước mặt Tần Lạc Y, nhìn như một đôi tiên nữ.
Nhưng cảnh tượng này trong mắt Da Luật Ngạn Thác lại vô cùng chói mắt, ánh mắt hắn lạnh lùng cũng bước đến bên cạnh.
Đôi môi đỏ mọng của Tần Lạc Y cũng nở một chút ý cười, nàng ngẩng đầu, nhìn Da Luật Bội:
“Bạch công tử thật sự quá khách khí, đây là vật có giá trị, tiểu nữ thân phận nhỏ bé quả không thể nhận!”
Da Luật Bội vội vàng nói:
“Chẳng lẽ cô nương muốn làm Bạch mỗ cả đời áy náy sao?”
Da Luật Ngạn Thác nháy mắt trở nên lạnh thấu xương, lớn tiếng đáp.
Hắn đường đường là đại hoàng tử lại tự mình thỉnh an, hơn nữa còn mặc thành cái dạng này, còn cái gì Bạch Tiêu Nhiên?
Đây giống nói cái gì?
“Vậy sao?”
Da Luật Bội làm bộ dạng mê người mỉm cười, như ánh ban mai ấm áp giữa trời đông.
Hắn hiểu được ý tứ trong câu hỏi của Da Luật Ngạn Thác, nhưng lại cố ý vặn vẹo trả lời:
“Hôm nay Bạch mỗ làm một cây đàn cổ đem đến cho Tần cô nương!”
Ngay sau đó, hắn quay về hướng rừng trúc vỗ vỗ tay.
Một hạ nhân nâng một cây đàn cổ tinh xảo nhanh chóng xuất hiện trong rừng.
Người hạ nhân đem đàn cổ nâng đến trước mặt Tần Lạc Y thì nàng có chút ngoài ý muốn:
“Bạch công tử, đây là?”
Tần Lạc Y lông mày ngài như nước mùa thu nghi hoặc nhíu lại, ánh mắt như lưu ly cũng nhu hòa một chút.
“Bạch mỗ vẫn nghĩ đến chuyện xảy ra trong rừng trúc ngày đó mà canh cánh trong lòng, đều do Bạch mỗ lỗ mãng, làm Tần cô nương tổn hại một cây đàn cổ, rất áy náy, bởi vậy, hôm nay cố ý đến nhà tạ tội!”
Da Luật Bội tiến lên từng bước nhìn Tần Lạc Y .
Tần Lạc Y nhẹ nhàng mỉm cười, như ánh mắt trời mỗi sáng bình minh, nàng tiến lên từng bước, hơi hạ thấp người:
“Bạch công tử khách khí, lễ vật quý trọng như thế, tiểu nữ thật sự không nhận nổi, Bạch công tử xin hãy…”
“Tần cô nương, cô cần gì phải khách khí, hay là Tần cô nương thấy cây đàn cổ này không đủ tinh xảo?”
Da Luật Bội vội vàng cắt ngang lời nói của Tần Lạc Y.
“Khoan! Bạch công tử nói quá lời, tiểu nữ cho rằng đàn cổ thật sự quá mức quý trọng, cho nên…”
Tần Lạc Y có chút khó xử.
Da Luật Ngạn Thác tiến lên từng bước, túm vạt áo trước của Da Luật Bội, kéo hắn rời xa chỗ Tần Lạc Y.
“Đệ dám ở trước mặt bổn vương giở trò quỷ?”
Da Luật Ngạn Thác thật không thể nghĩ tới người đệ này có thể đặt mình vào góc tường, đôi mắt thoáng lệ lại tăng thêm vẻ lo lắng.
Da Luật Bội không nhanh không chậm khẽ cười, hắn trưng ra khuôn mặt tuấn tú nhìn Da Luật Ngạn Thác:
“Vương huynh, cái này gọi là yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, đệ và huynh đều động tâm với Tần Lạc Y, tại sao lại không thể cạnh tranh công bằng đây?”
“Cạnh tranh công bằng? Hừ! Thật sự buồn cười!” – Da Luật Ngạn Thác môi nhếch lên ý cười châm chọc.
Đôi mắt xuất hiện vài tia rét lạnh, đánh giá cao thấp toàn thân:
“Đây là biện pháp mà Đại hoàng tử nghĩ ra được ?”
“Suỵt!”
Da Luật Bội nghe hắn xưng hô với mình như vậy, sợ tới mức vội vàng cắt lời nói của Da Luật Ngạn Thác.
“Chúng ta có thể nói được rồi, từ giờ trở đi đệ là Bạch Tiêu Nhiên!”
“Bạch Tiêu Nhiên? Ha ha!” – Da Luật Ngạn Thác cuồng vọng bật cười.
Ngay sau đó, hắn rồi đột nhiên thu hồi nét cười, đôi mắt lạnh băng như có thể đem người làm rét lạnh:
“Bổn vương không ngại nói cho đệ biết, Y nhi nhất định sẽ là người của bổn vương, hoàng tử muốn tranh đoạt với ta, đợi kiếp sau đi!”
Thân người Da Luật Bội hơi cứng, nhưng lập tức lại mỉm cười tao nhã, nói:
“Đệ đoán ngày đó huynh bị phụ hoàng đệ triệu tiến cung, hẳn là muốn huynh cưới Tiêu công chúa, Tần cô nương có biết không?”
“Đệ định ở đây uy hiếp bổn vương?” – Da Luật Ngạn Thác hừ lạnh một tiếng, hắn chẳng thèm ngó tới.
Da Luật Bội nhìn thẳng vào mắt Da Luật Ngạn Thác:
“Tần cô nương còn bao nhiêu khúc mắc với huynh hẳn huynh là người rõ nhất, cho dù tình cảm nàng dành cho huynh thì sao, các người căn bản là không có khả năng, Vương phi của huynh chỉ có thể là nữ tử của gia tộc Tiêu thị, cho dù huynh muốn nạp Tần cô nương làm phi cũng không có khả năng! Điều ấy huynh hẳn là rất rõ ràng.”
“Đây là chuyện của bổn vương, hoàng tử không cần quan tâm, ngược lại đệ là hoàng tử, chẳng lẽ lại mặc một bộ Hán phục, rồi đổi tên người Hán là có thể lừa gạt tâm hồn thiếu nữ?” – Da Luật Ngạn Thác hừ lạnh một tiếng.
“Cho nên chúng ta hãy làm một cái thỏa thuận quân tử, huynh thay đệ giữ bí mật, đệ cũng không nói cho Tần cô nương biết chuyện tình của huynh với Tiêu công chúa, thế nào?
Da Luật Bội nhìn Da Luật Ngạn Thác, trong mắt có vài tia khẩn cầu.
Da Luật Ngạn Thác lạnh lùng cười, tiến đến gần bên mặt Da Luật Bội, nói:
“Đệ cho đó là nhược điểm để dọa bổn vương sao?” – Mắt Da Luật Bội cũng hiện lên tia kiêu ngạo.
“Chỉ cần Đông Lâm Vương một ngày vẫn chưa cưới Tần cô nương, bổn hoàng tử còn cơ hội!”
“Được! Bổn vương có thể không vạch trần thân phận của đệ, nhưng bổn vương có thể khẳng định với đệ rằng, bổn vương muốn Y nhi, vì vậy bổn vương có thể từ bỏ tất cả!”
Một câu khí thế như vậy khiến Da Luật Bội kinh ngạc sửng sốt.
Thời gian tựa như đông lại.
Cho đến khi một hồi đàn như nước chảy làm bầu không khí cô đặc bị phá vỡ.
Hai người đồng thời quay đầu lại.
Chỉ thấy Tần Lạc Y nhanh nhẹn ngồi trước đàn cổ, ngón tay như ngọc nhẹ nhàng mơn trớn cung cầm, rõ ràng đang điều chỉnh thử tiếng đàn.
Da Luật Bội khóe môi nhẹ nhếch lên, bước tới.
“Chỗ ngồi đàn cổ này không biết có vừa ý cô nương không?”
Hắn mặc bộ quần áo trắng đứng trước mặt Tần Lạc Y, nhìn như một đôi tiên nữ.
Nhưng cảnh tượng này trong mắt Da Luật Ngạn Thác lại vô cùng chói mắt, ánh mắt hắn lạnh lùng cũng bước đến bên cạnh.
Đôi môi đỏ mọng của Tần Lạc Y cũng nở một chút ý cười, nàng ngẩng đầu, nhìn Da Luật Bội:
“Bạch công tử thật sự quá khách khí, đây là vật có giá trị, tiểu nữ thân phận nhỏ bé quả không thể nhận!”
Da Luật Bội vội vàng nói:
“Chẳng lẽ cô nương muốn làm Bạch mỗ cả đời áy náy sao?”
/196
|