Hữu Xu vốn còn đang lo lắng nên làm thế nào phá giải yêu thuật, nhưng sau khi gặp gỡ chủ tử liền không nóng nảy nữa. Chỉ cần có thể ở cùng với chủ tử, thì dù có biến thành một con chó cậu cũng cam nguyện, nếu như khôi phục thân người, có lẽ sẽ không thể gặp gỡ bất ngờ như hiện tại, càng không thể sớm chiều ở chung, nếu muốn vào cung, có lẽ chỉ có thể đi làm thái giám.
Thất hoàng tử và bát hoàng tử cùng ở Song Tuyết điện, bởi vì thất hoàng tử không tiện đi lại, bình thường cần rất nhiều cung nhân chiếu cố, liền ở chính viện rộng rãi nhất, bát hoàng tử thì ở thiên điện. Huynh đệ hai người ngoài mặt nhìn quan hệ hòa hợp, kì thực ít có lui tới.
Thất hoàng tử vừa hồi cung liền muốn một bồn nước ấm, chuẩn bị tự mình tắm rửa cho chó con, lo lắng thủ pháp không đúng, làm đau nó, cố ý đòi một thái giám từ miêu cẩu phường, sau này chuyên môn phụ trách xử lý tất cả việc vặt của chó nhỏ. Hữu Xu nằm ngửa giữa hai chân chủ tử, bốn móng vuốt giơ lên trời, lộ ra cái bụng mềm mại tròn xoe, vừa vặn vẹo vừa rầm rì.
Thất hoàng tử bị đôi mắt vừa ướt át vừa sáng tròn của cậu nhìn đến tâm hoảng ý loạn, run giọng nói, “Nó, nó làm sao vậy? Không thoải mái sao?”
Tiểu thái giám vừa điều hòa nước ấm vừa cười nói, “Nó đây là ăn no, để ngài giúp nó xoa xoa bụng. Bụng là chỗ yếu hại của động vật nhỏ, bình thường đều sẽ bảo vệ thực kín kẽ, nếu chúng nó ngửa lên trời lộ ra cái bụng với ngài, vậy có nghĩa là chúng nó đã toàn tâm toàn ý tiếp nhận ngài rồi, đang biểu đạt tình cảm quyến luyến với ngài. Điện hạ quả nhiên có duyên với con tang tụ khuyển này, nhanh như vậy liền thân cận.”
“Phải không.” Thất hoàng tử ngoài mặt không hiện, bên tai đã từ từ đỏ lên, vươn tay xoa xoa bụng chó nhỏ, bị xúc cảm lông xù, mềm nhũn kia mê hoặc, thực nhanh liền thích thú.
Lúc còn là người Hữu Xu đã thích vây quanh chủ tử, huống chi biến thành chó? Cậu khát vọng chủ tử vuốt ve và ôm lấy, giống như đó là một loại bản năng từ khi sinh ra đã có, thấy hắn bắt đầu xoa bụng cho mình, miệng cũng ngứa ngáy theo, dùng răng sữa còn chưa phát dục hoàn toàn nhẹ nhàng mài đầu ngón tay chủ tử, phát ra tiếng ư ử hừ nhẹ.
Mu bàn tay thất hoàng tử lập tức nổi lên rất nhiều da gà, cũng không phải bởi vì phản cảm, mà là vui mừng kích động, cảm giác trái tim lạnh như băng của mình đã bị hành động đáng yêu của chó con hòa tan thành một vũng nước.
“Nó bây giờ còn nhỏ, sẽ không cắn bị thương người, nếu như ngày sau trưởng thành nên làm cái gì bây giờ? Có thể tổn thương đến điện hạ hay không? Ngươi xem, nó đang cắn ngón tay điện hạ.” Đại cung nữ vẫn luôn bảo trì trầm mặc bỗng nhiên mở miệng.
Biểu tình sung sướng của thất hoàng tử nháy mắt thu liễm, tiểu thái giám lại ngây ngô cười rộ lên, “Vị cô cô này, ngài quá lo lắng. Sở dĩ tang tụ khuyển gọi là tang tụ khuyển, một là bởi vì nó đến từ Ô Tư Tàng; hai là bởi vì nó vĩnh viễn sẽ không lớn lên, có thể được chủ nhân tùy thời tùy chỗ nhét vào trong tay áo (“tụ” nghĩa là tay áo, ý nói giống chó size nhỏ xíu, giống như bên mình kêu là chó teacup á). Con tang tụ khuyển này về sau trưởng thành dài như vầy, chỗ nào có thể gây thương tổn cho người ta?” Hắn giơ hai tay lên, khoa tay múa chân mô tả một chiều dài.
“Thế mà chỉ có thể lớn bằng bàn tay sao? Đích thật là nô tỳ quá lo lắng. Nô tỳ chưa từng thấy qua tang tụ khuyển, sao có thể biết mấy cái này, mới vừa rồi tùy tiện mở miệng nói, mong điện hạ thứ tội.” Đại cung nữ thấp giọng giải thích.
Thất hoàng tử cũng không phản ứng, chỉ ôm chó con lên, ôn nhu nói, “Nên tắm rửa rồi, ngươi có sợ nước không?”
Trên người Hữu Xu vô cùng bẩn, đã sớm muốn tẩy rửa một phen, vội vàng kêu gâu gâu hai tiếng. Có người ngoài ở đây, cậu sẽ không biểu hiện quá mức thông minh, miễn cho bị người ta xem là quái vật.
“Xem ra là không sợ nước.” Thất hoàng tử thế mà nghe hiểu, chậm rãi bỏ chó con vào trong chậu đồng, một bàn tay nâng bụng cậu, một bàn tay nhẹ xoa da lông, lo cậu bị sặc, thường thường dùng bụng ngón tay quệt bọt nước ở chóp mũi và mí mắt cậu.
Hữu Xu chưa bao giờ được chủ tử hầu hạ như thế, cảm giác thực mới mẻ thú vị, vừa kêu gâu gâu vừa dùng bốn móng vuốt vẩy nước. Sau khi biến nhỏ, vật thể trong tầm mắt cũng khác hẳn thường ngày, chính như cái chậu đồng này, nhìn không lớn lắm, sau khi đi vào lại có thể so với bể bơi, bơi bướm, bơi ngửa, bơi tự do, có thể tùy tiện phát huy.
“Nó nhỏ như vậy đã biết bơi, thật lợi hại.” Thất hoàng tử chậm rãi buông chó con ra, hai tay lại vẫn treo trên đỉnh đầu nó, để ngừa phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Hắn mê muội nhìn chó con, trái tim tĩnh mịch lạnh như băng chậm rãi trở nên ấm áp, sau đó nảy lên vô số vui mừng.
Tiểu thái giám nịnh hót nói, “Chó đều biết bơi, đây là bản năng từ khi sinh ra đã có. Nhưng vị tiểu chủ nhân này mới bốn tháng, lại có thể bơi tốt như vậy, thật sự là không thấy nhiều lắm.”
“Nó thực thông minh, bộ dạng cũng tròn trĩnh vô cùng đáng yêu. Ngươi từng gặp qua con chó nào đáng yêu hơn nó sao?” Trên mặt thất hoàng tử lộ ra tràn đầy kiêu ngạo, lại mơ hồ pha trộn một ít lạnh lẽo, nếu đối phương đáp phải, chắc chắn sẽ giận tím mặt. Thái độ hắn đối đãi với chó con không giống như sủng vật, càng giống hài tử của mình, bao che khuyết điểm đến gắt gao.
Tiểu thái giám vô cùng cơ trí, vội vàng lắc đầu nói chưa từng gặp chú chó nào xinh đẹp đáng yêu hơn, đừng nói tại Đại Yến, dù là ở khắp thiên hạ, cũng là cực phẩm thế gian hiếm thấy.
Thất hoàng tử lúc này mới vừa lòng, thấy chó con phe phẩy cái đuôi bơi tới chỗ mình, vội vàng vươn tay ôm lấy, lại lệnh cung nữ lập tức lấy mấy thứ thảm lông, lược, lại đốt vài chậu than. Hữu Xu ngoan ngoãn tùy ý chủ tử đùa nghịch, bảo ngẩng đầu liền ngẩng đầu, bảo nâng vuốt liền nâng vuốt, còn biết thừa cơ cắn chủ tử vài ngụm, lực đạo rất rất nhẹ, lại thích ngậm lấy đầu ngón tay hắn không buông.
“Đây là còn chưa cai sữa sao?” Thất hoàng tử luyến tiếc đem đầu ngón tay rút ra, chỉ có thể bất đắc dĩ cười nhẹ.
Sau khi hong khô lông, Hữu Xu cảm thấy mình trở nên cực kỳ xoã tung, bước chân đi cũng mang theo gió, giống như có thể bay lên trời. Ở trong mắt thất hoàng tử, cậu hoàn toàn là một quả cầu tuyết tròn vo, cộng thêm hai con mắt đen lúng liếng cùng với chóp mũi phấn hồng, cái miệng nhỏ nhắn, nhìn qua manh chết người, chọc cho thất hoàng tử trái tim kinh hoàng, lỗ tai nóng lên, vội vàng ôm chó con lên che ở trên mặt, che giấu biểu tình quá mức nhiệt liệt của mình.
Khí tức chủ tử thở ra không ngừng phất qua mắt rốn, khiến Hữu Xu ngứa đến khó chịu, cậu vừa hừ nhẹ vừa ôm lấy đầu bự của chủ tử vỗ vỗ, cảm thấy chủ tử bắt đầu dùng chóp mũi ủn bụng mình, vội vàng giãy dụa.
“Vật nhỏ sợ ngứa.” Thất hoàng tử nâng mặt lên, chắc chắn nói, khóe mắt đuôi mày tràn đầy vui sướng.
“Cái này nô tài ngược lại không biết, mỗi con chó đều có cá tính của riêng mình, cần chủ nhân chậm rãi tìm hiểu.” Tiểu thái giám đem việc này âm thầm ghi nhớ, tựa như nhớ tới cái gì đó, vội vàng bổ sung, “Điện hạ, nếu ngài lo lắng chó con bẩn loạn, có thể giao nó cho nô tài dạy dỗ vài ngày, nô tài có thể dạy nó biết tự dùng bô.”
“Nó có bô riêng à? Lấy tới cho bổn cung nhìn xem.” Ánh mắt thất hoàng tử lóe sáng, hiển nhiên thực cảm thấy hứng thú.
Lúc này Hữu Xu mới nghĩ đến việc sau khi biến thành chó thì mình sẽ không có nhân quyền, chẳng những tắm rửa phải do chủ tử xử lý, ngay cả đại tiểu tiện cũng phải dựa vào hắn xử lý, tình cảnh kia, ngẫm lại liền thẹn đến phát hoảng! Cậu nâng chân trước lên che mắt, quả thực sống không còn gì luyến tiếc.
Thất hoàng tử nắm móng vuốt nho nhỏ phấn nộn của cậu ở trong tay, cười rộ nói, “Nó nghe hiểu được bổn cung đang nói gì, thật thông minh!”
Tiểu thái giám và chúng cung nữ liên tiếp phụ họa, kì thực lại cho rằng đây bất quá chỉ là thất điện hạ ảo giác thôi, lời phức tạp như thế sao chó con có thể nghe hiểu được, trừ khi thành tinh. Tiểu thái giám nhanh chóng đem tới một cái bô thấp bé, mặt trên lót một tầng lưới tơ vàng, phía dưới trải cát mịn, tạo hình rất khác biệt; một cái khác lót vải nhung và bông làm thành ổ chó.
“Ổ chó bỏ đi, buổi tối nó ngủ cùng bổn cung, bô thì đặt ở cạnh bô của bổn cung, bổn cung tự mình dạy nó. Nơi này không có chuyện của ngươi nữa, đi xuống trước đi.” Thất hoàng tử thản nhiên xua tay.
Tiểu thái giám vốn đang chuẩn bị đại triển quyền cước, thấy thất điện hạ lại tự thân vận động, không khỏi có chút uể oải, ủ rũ lui xuống. Đại cung nữ lại không chịu đi, thấp giọng nhắc nhở, “Điện hạ, giờ này là giờ ngài quen đọc sách, nếu không thì để tiểu Thuận tử dẫn con chó đi đi?”
“Chuyện của bổn cung không cần ngươi hỏi đến.” Thất hoàng tử không mặn không nhạt nói.
Cung nữ hết cách, chỉ đành dẫn mọi người cáo lui. Hữu Xu thấy bọn họ không nghĩ tới việc đẩy chủ tử đến cạnh bàn sách hoặc mang lên trên giường, nhất thời tức giận bừng bừng, hai ba cái bò đến đầu vai chủ tử, sủa gâu gâu, ý đồ gọi người trở về.
“Đừng gọi, bọn họ sẽ không trở về.” Lạnh lẽo trong mắt thất hoàng tử lui hết, ngược lại lộ ra ấm áp, quay đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cậu, trấn an nói, “Ta không phải phế nhân như ngươi tưởng tượng, không có nô bộc hầu hạ thì cái gì cũng không làm được.” Dứt lời hai tay khoát lên trên bánh xe, chậm rãi di chuyển đến bên bàn.
Xe lăn là làm bằng gỗ, có thiết kế tinh xảo như thế nào đi nữa cũng khó tránh khỏi có chút cồng kềnh. Chủ tử năm nay mới mười hai mười ba tuổi đi? Cũng đã có thể một mình đẩy xe lăn di chuyển, đây là thành quả luyện tập bao lâu? Những người chiếu cố hắn đến tột cùng đang làm cái gì? Hữu Xu cực kỳ đau lòng, bổ nhào vào trên mặt chủ tử vừa hôn vừa liếm, chỉ hận mình hình thể nhỏ xinh, không thể cho hắn một cái ôm, càng không giúp hắn được cái gì.
Thất hoàng tử tiếp nhận ý tốt của cậu, vội vàng ôm lấy cậu, miễn cho cậu rơi xuống từ đầu vai, điểm chóp mũi cậu cười nói, “Đừng buồn bực, không phải bọn họ không chịu hầu hạ ta, là ta không cho bọn họ gần người. Đến, ta kể chuyện xưa cho ngươi nghe.”
Hắn đem xe lăn chuyển tới trước bàn, chọn một quyển《 Luận ngữ 》, cảm thấy quá nghiêm túc lại đổi thành《 Sơn hải kinh 》, bắt đầu kể chuyện thần thú thượng cổ, “Đào khuyển giống như khuyển, màu xanh, ăn người từ cái đầu. Ý là nói, có một loại động vật gọi là đào, bộ dạng giống chó, cả người màu xanh, ăn thịt người…” Nói tới đây hắn hơi hơi tạm dừng, lúc này mới ý thức được loại chuyện thế này không thích hợp cho chó nhỏ nghe, vội vàng che che lỗ tai cậu, thẹn thùng nói, “Nói sai rồi, chúng ta đổi một cái khác.”
Phát giác chủ tử đem mình thành con nít mà đối đãi, Hữu Xu có chút muốn cười, lại nghĩ hắn là quá mức cô đơn mới có thể như thế, trái tim khó tránh khỏi co rút đau đớn. Cậu ngậm ngón tay cái chủ tử, khẽ cắn vài cái lấy làm an ủi, sau đó móng vuốt nhỏ điểm điểm vài tờ phía sau, bảo hắn đọc tiếp.
“Ngươi còn muốn nghe hả? Vậy được rồi.” Thất hoàng tử một chút cũng không thấy là chó con thông minh đến mức quỷ dị. Khi hắn ôm lấy nó, đã không xem nó trở thành một sủng vật, mà là bằng hữu, đồng bọn của mình, tất nhiên là hy vọng nó càng thông minh càng tốt. Hắn lấy ra vài câu chuyện tương đối thú vị để kể, còn cầm lấy bút lông vẽ tranh, vô cùng tận tâm tận lực.
Kể năm sáu câu chuyện, hắn bỗng nhiên thoáng nhìn từ điển bên cạnh, hưng trí bừng bừng mà đề nghị, “Ngươi còn chưa có tên, không bằng ta giúp ngươi lấy một cái đi? Cũng không thể gọi chó nhỏ chó nhỏ mãi.” Vừa nói vừa rút từ điển ra, chậm rãi lật xem.
Nhớ tới cháu gái của yêu phụ từng tiếng từng tiếng “chó nhỏ” mà gọi mình, Hữu Xu liền thấy nổi giận, vội nhảy lên trên mặt bàn, dùng chân trước lật trang sách, tỏ vẻ muốn tự mình đặt tên. Thất hoàng tử ngầm hiểu, cười nói, “Được rồi, ta giúp ngươi lật trang, nếu nhìn thấy chữ nào thích, ngươi liền dùng móng vuốt đè lại được không?” Cứ như vậy, hắn có thể đánh giá đến tột cùng chó con thông minh đến mức nào.
Nó có thể nghe hiểu tiếng người, còn có thể đọc sách biết chữ, chẳng lẽ là yêu vật? Thất hoàng tử lắc đầu cười thầm, thầm nghĩ cho dù là yêu vật thì lại như thế nào chứ? Chỉ cần nó có thể ở cùng với mình là được.
Một người một chó bận rộn hơn nửa ngày mới tìm ra hai chữ “Hữu Xu”, sau đó đề bút viết trên giấy. Thất hoàng tử yên lặng ngâm tụng, nỗi lòng bất định, nỉ non nói, “Chỉ hai chữ liền khiến lòng ta sóng triều mênh mông, xem ra ngươi nên gọi tên này, hơn nữa duyên phận với ta không cạn.”
Đúng vậy! Chúng ta đã kết duyên ba đời! Hữu Xu muốn nói, nhưng phát ra lại là một chuỗi tiếng sủa, chỉ đành cúi đầu, phẫn nộ mà hừ hai tiếng.
Thất hoàng tử mỉm cười, ôm cậu lên, miệng đối miệng mà hôn hôn. Đúng vào lúc này, đại cung nữ bưng một chén dược nóng hôi hổi tiến vào, nhẹ nhàng nói, “Điện hạ, nên uống thuốc rồi.”
Hữu Xu từng học trung tây y, khứu giác vốn dĩ sắc bén sau khi biến thành chó lại tăng cường gấp trăm lần, nháy mắt đã ngửi ra bát dược này không thích hợp. Khi khai trung dược phải chú ý “mười tám kỵ, mười tám úy”, nói thông tục một chút chính là rất nhiều trung dược liệu tương khắc, phải tránh xuất hiện trong cùng một phương thuốc. Hữu Xu không biết đại phu Đại Yến quốc có hiểu loại thường thức này hay không, nhưng vị thái y khai dược cho chủ tử hiển nhiên phạm tối kỵ, lại đem vài loại dược liệu tương khắc xen lẫn cùng nhau, độc tính tuy nhẹ, nhưng nếu dùng hàng năm, thì sẽ khiến cho thân thể suy yếu, lá gan suy kiệt.
Chủ tử vốn đã trúng độc, cũng làm cho càng khó phát hiện mờ ám trong đó, chờ đến cuối cùng suy kiệt mà chết, ai lại hoài nghi đâu? Hữu Xu vừa tức vừa vội, chờ cung nữ đi đến bên cạnh bàn liền mãnh liệt nhào qua, ý đồ đánh nghiêng chén dược. Thất hoàng tử vốn là đề phòng chó nhỏ bị bỏng, không đợi cậu nhào tới, đã túm được cậu giữa không trung, gắt gao ôm vào trong ngực, sắc mặt sợ tới mức trắng bệch.
Cung nữ cũng bị hoảng sợ, lúc này đánh ngã chén dược, kêu lên sợ hãi lui về phía sau. May mà dược vẫn chưa đổ đến người, mà là tưới xuống trên mặt đất.
“Điện hạ, ngài có bị bỏng không? Con chó nhỏ này rất bướng bỉnh, ngài vẫn là trả nó về đi. Thân thể ngài vốn không tốt, lại bị nó gây sức ép vài lần sẽ ngã bệnh.” Đại cung nữ né tránh dược trên đất, quỳ xuống khuyên bảo.
“Bổn cung nên làm như thế nào, không cần phải đợi ngươi tới phân phó. Lập tức quét sạch sẽ nơi này, miễn cho nóng đến Hữu Xu.” Thất hoàng tử vừa hạ lệnh vừa cẩn thận kiểm tra thân thể chó con.
Cung nữ muốn nói lại thôi, lại bị tầm mắt sắc bén như đao của hắn bức lui, không thể không đi ra ngoài gọi người. Thấy trong điện không còn người ngoài, Hữu Xu lập tức tránh thoát cái ôm của chủ tử, nhảy xuống đất, làm bộ liếm liếm dược, sau đó lắc lắc lắc lắc đi vài bước, cuối cùng lật bụng trắng mắt, nằm bất động.
Động tác của cậu vô cùng buồn cười, chọc cho thất hoàng tử cười nhẹ liên tục.
Hữu Xu bất đắc dĩ, chỉ đành đứng lên biểu diễn lại một lần, lúc này đi xong rồi ôm tim, trước khi giả chết phát ra vài tiếng rên rỉ, còn vươn ra nửa đầu lưỡi.
Thất hoàng tử đột nhiên thu liễm ý cười, trong mắt mây đen dày đặc. Hữu Xu biết hắn hẳn là xem hiểu, vội vàng đi qua dùng chân trước lay vạt áo hắn, phát ra tiếng ư ử an ủi.
“Làm sợ ngươi sao? Xin lỗi.” Vẻ trầm giận nháy mắt thối lui, biến thành nhu tình tràn đầy, hắn ôm chó con lên nhẹ nhàng vỗ vỗ, thấp giọng không thể nghe thấy mà nói, “Bát dược này có độc ư?”
Hữu Xu vội gật đầu không ngừng.
Thất hoàng tử không lên tiếng, hai mắt dần dần xa xăm, cũng không biết suy nghĩ cái gì. Tin tưởng một con chó con phán đoán, người thường tất nhiên sẽ cho rằng hắn đã điên rồi. Nhưng vấn đề là, Hữu Xu cũng không phải là chó bình thường, nó thực thông minh, thậm chí thất hoàng tử có thể khẳng định, nó thông minh hơn so với phần lớn mọi người, nó trung thành và tận tâm, một lòng một dạ với mình, không tin nó, thì có thể tin tưởng ai?
Khi chủ tử trầm mặc, Hữu Xu cũng không dám lộn xộn, sợ cắt ngang ý nghĩ của đối phương. Cậu cũng đang tự hỏi người hạ độc là ai. Theo lý mà nói chủ tử đã tàn phế, không có tư cách kế thừa đại nghiệp, xuống tay với hắn có ý nghĩa gì? Ai có thể được lợi?
“Là mẫu phi.” Khi ba chữ này nhẹ nhàng rơi vào tai Hữu Xu, cậu quả thực sửng sốt hồi lâu.
Hai mắt thất hoàng tử sâu thẳm, đã hoàn toàn nhìn không ra một chút cảm xúc, ghé vào bên tai Hữu Xu, từng câu từng chữ chậm rãi nói, “Là mẫu phi. Nếu ta chết, lão bát liền có tư cách kế thừa đại nghiệp. Nàng và lão bát, ước chừng là người không hy vọng ta sống nhất trên thế giới, huống hồ Song Tuyết điện này đã hoàn toàn trong vòng khống chế của nàng, nàng muốn cho ta sống, ta có thể sống, nàng muốn cho ta chết, ta liền chết đi tại thời điểm thích hợp nhất.”
Song sinh không thể kế vị, đây là căn nguyên của mọi tội ác, thậm chí cái gọi là “chịu thay phụ thân” năm đó, bây giờ nghĩ lại cũng là nơi chốn đều có bóng dáng mẫu phi. Hắn trúng độc tàn phế, Hoàng quý phi bị ban bạch lăng thưởng tử, mẫu gia liên luỵ cửu tộc, đại hoàng tử biếm thành thứ dân, hoàng hậu cấm túc thất sủng, không ai rơi vào kết cục tốt, chỉ riêng mẫu phi không hiển lộ tài năng lại nhảy lên phong phi, cho đến hiện tại vẫn như cũ thánh sủng không suy.
“Khó trách phụ hoàng hồi lâu không đến, ta liền bệnh nặng một hồi, khó trách…” Âm lượng của thất hoàng tử càng ngày càng thấp, hai tay càng siết càng chặt.
Hữu Xu bị đau, lại luyến tiếc giãy dụa, quay đầu nhẹ nhàng liếm liếm mu bàn tay nổi lên gân xanh của chủ tử, trong mắt phiếm ra nước mắt. Hết thảy chủ tử gặp phải, đều là bởi vì hắn buông tha vị trí tinh vương. Hắn vốn nên cao cao tại thượng, pháp lực vô biên; vốn nên là đứng đầu chúng tinh, vương trong vạn vương, hiện tại lại lưu lạc thành công cụ và con rối trong tay phụ nhân âm độc, mà phụ nhân này còn là thân sinh mẫu thân của hắn.
Trong lòng hắn sẽ bi thương như thế nào, lại phẫn nộ như thế nào? Nhưng hắn lại không thể biểu lộ ra một chút nào, bởi vì tất cả mọi người trong Song Tuyết điện đều là tai mắt của Tuệ phi, bọn họ thời thời khắc khắc giám thị hắn, khiến hắn ở thời gian thích hợp bị bệnh, thậm chí chết đi.
Nơi này nào có phải là một cung điện, mà là một gian tử lao, chủ tử đừng nói tự bảo vệ mình, mà ngay cả năng lực một mình đi ra cũng không có! Hữu Xu đau lòng như cắt, ôm lấy bàn tay chủ tử a a bật khóc, nước mắt làm ướt nhẹp lông nhung trên mặt, nhìn qua cực kỳ đáng thương.
Trong lúc hết sức tuyệt vọng bi phẫn, còn có một sinh mệnh nhỏ bé khóc rống vì mình, trái tim như bị đao cắt của thất hoàng tử lập tức khỏi hẳn. Hắn chôn mặt trên lưng Hữu Xu, thấp giọng an ủi, “Ngoan, không khóc. Chúng ta sẽ không có việc gì.” Lời tuy nói như vậy, nhưng trong lúc nhất thời hắn lại nghĩ không ra biện pháp thoát khỏi khốn cảnh, suy nghĩ duy nhất chính là: may mắn bộ dạng Hữu Xu đáng yêu như thế, nếu như mình chết, người khác tất nhiên nguyện ý thu dưỡng nó.
Nhi tử không nói phụ thân sai, đổi thành mẫu thân cũng giống vậy. Thân là nhi tử, lại hoài nghi mẫu thân hạ độc mình, dưới tình huống không có chứng cứ vô cùng xác thực mà bẩm báo lên phụ thân, phụ thân sẽ nghĩ như thế nào? Hơn nữa nơi này là hoàng gia, hoàn toàn khác với gia đình bình thường, có thể không có ôn nhu, từ ái, lại không thể thiếu hoài nghi, nghi kỵ. Huống chi nếu Tuệ phi dám hạ độc, tất nhiên đã bày bố tốt, kết quả cuối cùng chưa chắc sẽ liên lụy đến nàng, ngược lại rất có khả năng giúp nàng diệt trừ một địch nhân.
Thất hoàng tử thống hận mình vô lực, hơn nữa khi hắn nghĩ đến việc: tương lai một ngày nào đó, Hữu Xu sẽ giống như dựa sát vào mình mà rúc vào trong ngực một người khác, trái tim liền bắt đầu co rút đau đớn. Vì cái gì hắn phải đưa Hữu Xu cho người khác nuôi nấng? Vì cái gì không thể sống thật tốt, chăm sóc nó thật tốt?
Một luồng dục vọng cầu sinh cực kỳ mãnh liệt từ đáy lòng dâng lên, khiến thất hoàng tử nhanh chóng tỉnh táo lại. Hắn giơ Hữu Xu đến bên môi hôn hôn, kiên định nói, “Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ tốt ngươi.”
“Ta cũng sẽ bảo vệ ngươi!” Hữu Xu ư ử đáp lại, hai chân trước ngắn ngủn mập ù ôm lấy khuôn mặt tuấn mỹ của chủ tử, miễn cưỡng coi là một cái ôm.
Đúng vào lúc này, đại cung nữ dẫn hai thái giám tiến vào, mệnh lệnh, “Lau sạch sẽ dược trên đất, lại đốt một ít trà hương huân mùi.” Cuối cùng hai tay dâng lên một chén dược, thân thiết nói, “Điện hạ, nô tỳ ngao dược một lần nữa, ngài mau thừa dịp còn nóng mà uống đi.”
Hữu Xu nào lại để cho nàng ta thực hiện được, muốn nhào qua, lại bị chủ tử gắt gao ấn vào trong ngực, chỉ có thể phát ra tiếng sủa tràn ngập địch ý.
“Đặt nơi đó đi, đợi lát nữa bổn cung uống.” Thất hoàng tử cầm lấy 《 Sơn hải kinh 》 lật xem, trên mặt không hề có dị sắc.
Điện hạ xưa nay lão luyện thành thục, cũng không kháng cự uống thuốc, cung nữ không nghi ngờ hắn, buông bát xuống đi ra ngoài. Hai thái giám lau khô dược, lại đốt lư hương, cũng đồng loạt cáo lui. Lúc này thất hoàng tử mới bưng bát lên, lại không biết nên đổ đi chỗ nào. Ngoài cửa sổ chính là hành lang, cung nữ thái giám lui tới không ngừng, phát hiện trên đất tích nước và vị thuốc nồng đậm, lập tức liền cảnh giác. Mấy thứ như đồ rửa bút, bình hoa rơi xuống đất, cái bô, mỗi ngày đều có người quét tước, phát hiện nước thuốc tất sẽ báo lên, cũng liền đả thảo kinh xà.
Thất hoàng tử buông bát xuống, thống hận mình bất lực. Nếu như có sức lực cường kiện, hắn nào đến nông nỗi này? Mới vừa rồi còn nói có thể chiếu cố tốt Hữu Xu, hiện tại xem ra tất cả đều là chê cười! Hai mắt hắn đỏ bừmg, đầu ngón tay phát run, biểu tình thoạt nhìn vừa phẫn nộ, vừa suy sụp.
Hữu Xu cũng bắt đầu thống hận mình là một con tang tụ khuyển, nếu biến thành ngao tạng, đã sớm chạy tới Cam Tuyền cung cắn chết Tuệ phi. Cậu gấp đến độ xoay loạn xung quanh, nhìn thấy rương quần áo, nhất thời có chủ ý. Cậu sủa gọi chủ tử, sau đó nâng móng vuốt lên chỉ chỉ cái rương.
Thất hoàng tử tâm ý tương thông nói, “Ngươi muốn rót dược vào trong quần áo?”
Hữu Xu gật đầu, đang muốn nhảy xuống khỏi đầu gối chủ tử, lại bị ôm trở về. Thất hoàng tử chuyển xe lăn đi tới trước rương quần áo, lấy ra một cái ngoại bào màu đen tương đối dày. May mà hắn không thích cung nhân hầu hạ, tất cả việc vặt có thể tự mình làm thì tuyệt đối không nhờ tay người khác, thế nên gia cụ trong Song Tuyết điện đều rất thấp lùn, làm hắn vươn tay có thể với tới, nếu không hiện tại chỉ có thể “kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay”.
Hai chủ sủng rót dược vào trong y bào, thoạt nhìn, một chút cũng không phát hiện khác thường, chỉ là hương vị có chút kỳ quái. Nhưng thất hoàng tử hàng năm bị bệnh đau tra tấn, trong điện vốn dĩ nơi chốn bay đầy mùi thuốc đông y, cho nên cũng không khiến người ta chú ý. Hữu Xu nâng hai chân trước lên múa loạn một trận, lại hé miệng ngậm một mảnh góc áo, làm bộ đi ra ngoài cửa.
Thất hoàng tử đã sớm xem hiểu rõ, nhưng lại ra vẻ ngây thơ, làm cậu lại biểu diễn mấy lần, chờ đến khi cậu thắt não, lăn qua lăn lại trên mặt đất rầm rì mới cố nén ý cười, “Ngươi bảo ta cuốn quần áo thành một cục để buổi tối ngươi ngậm ra ngoài ném đi có phải không?”
Hữu Xu lật ngửa bụng nhảy dựng lên, điên cuồng gật đầu.
Thất hoàng tử đặt nắm tay trên môi, khụ khụ hai tiếng, lại hỏi, “Ngươi tính toán ném chỗ nào? Biết đường sao?”
Hữu Xu giống như con rùa nằm sấp trên sàn nhà, tứ chi quơ quào, làm một động tác bơi lội.
“Ngươi muốn ném trong hồ sen phía sau Song Tuyết điện ư? Nhưng vấn đề là ngươi nhỏ như vậy, cái bao quần áo này ngươi kéo nổi sao?”
Hữu Xu nâng một cái chân trước lên vỗ ngực, tỏ vẻ mình thực cường tráng. Chân cậu biến ngắn, tốc độ chạy bị ảnh hưởng thật lớn, nhưng một thân khí lực vẫn còn. Thất hoàng tử bị động tác khả ái của cậu làm cho liên tiếp bật cười, lại không thể giáp mặt cười ra làm tổn thương lòng tự trọng của cậu, đành phải cuộn quần áo thành một cục, buộc chặt, đưa tới bên miệng cậu thử.
Một cái ngoại bào gấp lại vậy mà còn cao lớn hơn cả mình, Hữu Xu ngậm nổi, nhưng căn bản không ngậm lên được, chỉ có thể vừa tha vừa kéo, phí nhiều sức lực. Thất hoàng tử cười thầm không thôi, chờ cậu mệt đến le lưỡi mới giấu quần áo xuống dưới đáy giường, cười nói, “Không làm phiền ngươi, ngày mai ta cất quần áo vào trong rương sách, mang theo đến thượng thư phòng, lại tìm cơ hội ném vào trong hồ.” Phụ cận thượng thư phòng có một cái hồ nhân tạo, lớn hơn hồ sen trong Song Tuyết điện rất nhiều, quần áo ngâm ở trong nước chốc lát liền tan dược, dù bị người ta phát hiện cũng không có gì.
Lúc này Hữu Xu mới thở phào, giống như xả giận mà cắn quần áo, đầu đong đưa trái phải xé rách, chọc cho thất hoàng tử cười nhẹ liên tục.
Thất hoàng tử và bát hoàng tử cùng ở Song Tuyết điện, bởi vì thất hoàng tử không tiện đi lại, bình thường cần rất nhiều cung nhân chiếu cố, liền ở chính viện rộng rãi nhất, bát hoàng tử thì ở thiên điện. Huynh đệ hai người ngoài mặt nhìn quan hệ hòa hợp, kì thực ít có lui tới.
Thất hoàng tử vừa hồi cung liền muốn một bồn nước ấm, chuẩn bị tự mình tắm rửa cho chó con, lo lắng thủ pháp không đúng, làm đau nó, cố ý đòi một thái giám từ miêu cẩu phường, sau này chuyên môn phụ trách xử lý tất cả việc vặt của chó nhỏ. Hữu Xu nằm ngửa giữa hai chân chủ tử, bốn móng vuốt giơ lên trời, lộ ra cái bụng mềm mại tròn xoe, vừa vặn vẹo vừa rầm rì.
Thất hoàng tử bị đôi mắt vừa ướt át vừa sáng tròn của cậu nhìn đến tâm hoảng ý loạn, run giọng nói, “Nó, nó làm sao vậy? Không thoải mái sao?”
Tiểu thái giám vừa điều hòa nước ấm vừa cười nói, “Nó đây là ăn no, để ngài giúp nó xoa xoa bụng. Bụng là chỗ yếu hại của động vật nhỏ, bình thường đều sẽ bảo vệ thực kín kẽ, nếu chúng nó ngửa lên trời lộ ra cái bụng với ngài, vậy có nghĩa là chúng nó đã toàn tâm toàn ý tiếp nhận ngài rồi, đang biểu đạt tình cảm quyến luyến với ngài. Điện hạ quả nhiên có duyên với con tang tụ khuyển này, nhanh như vậy liền thân cận.”
“Phải không.” Thất hoàng tử ngoài mặt không hiện, bên tai đã từ từ đỏ lên, vươn tay xoa xoa bụng chó nhỏ, bị xúc cảm lông xù, mềm nhũn kia mê hoặc, thực nhanh liền thích thú.
Lúc còn là người Hữu Xu đã thích vây quanh chủ tử, huống chi biến thành chó? Cậu khát vọng chủ tử vuốt ve và ôm lấy, giống như đó là một loại bản năng từ khi sinh ra đã có, thấy hắn bắt đầu xoa bụng cho mình, miệng cũng ngứa ngáy theo, dùng răng sữa còn chưa phát dục hoàn toàn nhẹ nhàng mài đầu ngón tay chủ tử, phát ra tiếng ư ử hừ nhẹ.
Mu bàn tay thất hoàng tử lập tức nổi lên rất nhiều da gà, cũng không phải bởi vì phản cảm, mà là vui mừng kích động, cảm giác trái tim lạnh như băng của mình đã bị hành động đáng yêu của chó con hòa tan thành một vũng nước.
“Nó bây giờ còn nhỏ, sẽ không cắn bị thương người, nếu như ngày sau trưởng thành nên làm cái gì bây giờ? Có thể tổn thương đến điện hạ hay không? Ngươi xem, nó đang cắn ngón tay điện hạ.” Đại cung nữ vẫn luôn bảo trì trầm mặc bỗng nhiên mở miệng.
Biểu tình sung sướng của thất hoàng tử nháy mắt thu liễm, tiểu thái giám lại ngây ngô cười rộ lên, “Vị cô cô này, ngài quá lo lắng. Sở dĩ tang tụ khuyển gọi là tang tụ khuyển, một là bởi vì nó đến từ Ô Tư Tàng; hai là bởi vì nó vĩnh viễn sẽ không lớn lên, có thể được chủ nhân tùy thời tùy chỗ nhét vào trong tay áo (“tụ” nghĩa là tay áo, ý nói giống chó size nhỏ xíu, giống như bên mình kêu là chó teacup á). Con tang tụ khuyển này về sau trưởng thành dài như vầy, chỗ nào có thể gây thương tổn cho người ta?” Hắn giơ hai tay lên, khoa tay múa chân mô tả một chiều dài.
“Thế mà chỉ có thể lớn bằng bàn tay sao? Đích thật là nô tỳ quá lo lắng. Nô tỳ chưa từng thấy qua tang tụ khuyển, sao có thể biết mấy cái này, mới vừa rồi tùy tiện mở miệng nói, mong điện hạ thứ tội.” Đại cung nữ thấp giọng giải thích.
Thất hoàng tử cũng không phản ứng, chỉ ôm chó con lên, ôn nhu nói, “Nên tắm rửa rồi, ngươi có sợ nước không?”
Trên người Hữu Xu vô cùng bẩn, đã sớm muốn tẩy rửa một phen, vội vàng kêu gâu gâu hai tiếng. Có người ngoài ở đây, cậu sẽ không biểu hiện quá mức thông minh, miễn cho bị người ta xem là quái vật.
“Xem ra là không sợ nước.” Thất hoàng tử thế mà nghe hiểu, chậm rãi bỏ chó con vào trong chậu đồng, một bàn tay nâng bụng cậu, một bàn tay nhẹ xoa da lông, lo cậu bị sặc, thường thường dùng bụng ngón tay quệt bọt nước ở chóp mũi và mí mắt cậu.
Hữu Xu chưa bao giờ được chủ tử hầu hạ như thế, cảm giác thực mới mẻ thú vị, vừa kêu gâu gâu vừa dùng bốn móng vuốt vẩy nước. Sau khi biến nhỏ, vật thể trong tầm mắt cũng khác hẳn thường ngày, chính như cái chậu đồng này, nhìn không lớn lắm, sau khi đi vào lại có thể so với bể bơi, bơi bướm, bơi ngửa, bơi tự do, có thể tùy tiện phát huy.
“Nó nhỏ như vậy đã biết bơi, thật lợi hại.” Thất hoàng tử chậm rãi buông chó con ra, hai tay lại vẫn treo trên đỉnh đầu nó, để ngừa phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Hắn mê muội nhìn chó con, trái tim tĩnh mịch lạnh như băng chậm rãi trở nên ấm áp, sau đó nảy lên vô số vui mừng.
Tiểu thái giám nịnh hót nói, “Chó đều biết bơi, đây là bản năng từ khi sinh ra đã có. Nhưng vị tiểu chủ nhân này mới bốn tháng, lại có thể bơi tốt như vậy, thật sự là không thấy nhiều lắm.”
“Nó thực thông minh, bộ dạng cũng tròn trĩnh vô cùng đáng yêu. Ngươi từng gặp qua con chó nào đáng yêu hơn nó sao?” Trên mặt thất hoàng tử lộ ra tràn đầy kiêu ngạo, lại mơ hồ pha trộn một ít lạnh lẽo, nếu đối phương đáp phải, chắc chắn sẽ giận tím mặt. Thái độ hắn đối đãi với chó con không giống như sủng vật, càng giống hài tử của mình, bao che khuyết điểm đến gắt gao.
Tiểu thái giám vô cùng cơ trí, vội vàng lắc đầu nói chưa từng gặp chú chó nào xinh đẹp đáng yêu hơn, đừng nói tại Đại Yến, dù là ở khắp thiên hạ, cũng là cực phẩm thế gian hiếm thấy.
Thất hoàng tử lúc này mới vừa lòng, thấy chó con phe phẩy cái đuôi bơi tới chỗ mình, vội vàng vươn tay ôm lấy, lại lệnh cung nữ lập tức lấy mấy thứ thảm lông, lược, lại đốt vài chậu than. Hữu Xu ngoan ngoãn tùy ý chủ tử đùa nghịch, bảo ngẩng đầu liền ngẩng đầu, bảo nâng vuốt liền nâng vuốt, còn biết thừa cơ cắn chủ tử vài ngụm, lực đạo rất rất nhẹ, lại thích ngậm lấy đầu ngón tay hắn không buông.
“Đây là còn chưa cai sữa sao?” Thất hoàng tử luyến tiếc đem đầu ngón tay rút ra, chỉ có thể bất đắc dĩ cười nhẹ.
Sau khi hong khô lông, Hữu Xu cảm thấy mình trở nên cực kỳ xoã tung, bước chân đi cũng mang theo gió, giống như có thể bay lên trời. Ở trong mắt thất hoàng tử, cậu hoàn toàn là một quả cầu tuyết tròn vo, cộng thêm hai con mắt đen lúng liếng cùng với chóp mũi phấn hồng, cái miệng nhỏ nhắn, nhìn qua manh chết người, chọc cho thất hoàng tử trái tim kinh hoàng, lỗ tai nóng lên, vội vàng ôm chó con lên che ở trên mặt, che giấu biểu tình quá mức nhiệt liệt của mình.
Khí tức chủ tử thở ra không ngừng phất qua mắt rốn, khiến Hữu Xu ngứa đến khó chịu, cậu vừa hừ nhẹ vừa ôm lấy đầu bự của chủ tử vỗ vỗ, cảm thấy chủ tử bắt đầu dùng chóp mũi ủn bụng mình, vội vàng giãy dụa.
“Vật nhỏ sợ ngứa.” Thất hoàng tử nâng mặt lên, chắc chắn nói, khóe mắt đuôi mày tràn đầy vui sướng.
“Cái này nô tài ngược lại không biết, mỗi con chó đều có cá tính của riêng mình, cần chủ nhân chậm rãi tìm hiểu.” Tiểu thái giám đem việc này âm thầm ghi nhớ, tựa như nhớ tới cái gì đó, vội vàng bổ sung, “Điện hạ, nếu ngài lo lắng chó con bẩn loạn, có thể giao nó cho nô tài dạy dỗ vài ngày, nô tài có thể dạy nó biết tự dùng bô.”
“Nó có bô riêng à? Lấy tới cho bổn cung nhìn xem.” Ánh mắt thất hoàng tử lóe sáng, hiển nhiên thực cảm thấy hứng thú.
Lúc này Hữu Xu mới nghĩ đến việc sau khi biến thành chó thì mình sẽ không có nhân quyền, chẳng những tắm rửa phải do chủ tử xử lý, ngay cả đại tiểu tiện cũng phải dựa vào hắn xử lý, tình cảnh kia, ngẫm lại liền thẹn đến phát hoảng! Cậu nâng chân trước lên che mắt, quả thực sống không còn gì luyến tiếc.
Thất hoàng tử nắm móng vuốt nho nhỏ phấn nộn của cậu ở trong tay, cười rộ nói, “Nó nghe hiểu được bổn cung đang nói gì, thật thông minh!”
Tiểu thái giám và chúng cung nữ liên tiếp phụ họa, kì thực lại cho rằng đây bất quá chỉ là thất điện hạ ảo giác thôi, lời phức tạp như thế sao chó con có thể nghe hiểu được, trừ khi thành tinh. Tiểu thái giám nhanh chóng đem tới một cái bô thấp bé, mặt trên lót một tầng lưới tơ vàng, phía dưới trải cát mịn, tạo hình rất khác biệt; một cái khác lót vải nhung và bông làm thành ổ chó.
“Ổ chó bỏ đi, buổi tối nó ngủ cùng bổn cung, bô thì đặt ở cạnh bô của bổn cung, bổn cung tự mình dạy nó. Nơi này không có chuyện của ngươi nữa, đi xuống trước đi.” Thất hoàng tử thản nhiên xua tay.
Tiểu thái giám vốn đang chuẩn bị đại triển quyền cước, thấy thất điện hạ lại tự thân vận động, không khỏi có chút uể oải, ủ rũ lui xuống. Đại cung nữ lại không chịu đi, thấp giọng nhắc nhở, “Điện hạ, giờ này là giờ ngài quen đọc sách, nếu không thì để tiểu Thuận tử dẫn con chó đi đi?”
“Chuyện của bổn cung không cần ngươi hỏi đến.” Thất hoàng tử không mặn không nhạt nói.
Cung nữ hết cách, chỉ đành dẫn mọi người cáo lui. Hữu Xu thấy bọn họ không nghĩ tới việc đẩy chủ tử đến cạnh bàn sách hoặc mang lên trên giường, nhất thời tức giận bừng bừng, hai ba cái bò đến đầu vai chủ tử, sủa gâu gâu, ý đồ gọi người trở về.
“Đừng gọi, bọn họ sẽ không trở về.” Lạnh lẽo trong mắt thất hoàng tử lui hết, ngược lại lộ ra ấm áp, quay đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cậu, trấn an nói, “Ta không phải phế nhân như ngươi tưởng tượng, không có nô bộc hầu hạ thì cái gì cũng không làm được.” Dứt lời hai tay khoát lên trên bánh xe, chậm rãi di chuyển đến bên bàn.
Xe lăn là làm bằng gỗ, có thiết kế tinh xảo như thế nào đi nữa cũng khó tránh khỏi có chút cồng kềnh. Chủ tử năm nay mới mười hai mười ba tuổi đi? Cũng đã có thể một mình đẩy xe lăn di chuyển, đây là thành quả luyện tập bao lâu? Những người chiếu cố hắn đến tột cùng đang làm cái gì? Hữu Xu cực kỳ đau lòng, bổ nhào vào trên mặt chủ tử vừa hôn vừa liếm, chỉ hận mình hình thể nhỏ xinh, không thể cho hắn một cái ôm, càng không giúp hắn được cái gì.
Thất hoàng tử tiếp nhận ý tốt của cậu, vội vàng ôm lấy cậu, miễn cho cậu rơi xuống từ đầu vai, điểm chóp mũi cậu cười nói, “Đừng buồn bực, không phải bọn họ không chịu hầu hạ ta, là ta không cho bọn họ gần người. Đến, ta kể chuyện xưa cho ngươi nghe.”
Hắn đem xe lăn chuyển tới trước bàn, chọn một quyển《 Luận ngữ 》, cảm thấy quá nghiêm túc lại đổi thành《 Sơn hải kinh 》, bắt đầu kể chuyện thần thú thượng cổ, “Đào khuyển giống như khuyển, màu xanh, ăn người từ cái đầu. Ý là nói, có một loại động vật gọi là đào, bộ dạng giống chó, cả người màu xanh, ăn thịt người…” Nói tới đây hắn hơi hơi tạm dừng, lúc này mới ý thức được loại chuyện thế này không thích hợp cho chó nhỏ nghe, vội vàng che che lỗ tai cậu, thẹn thùng nói, “Nói sai rồi, chúng ta đổi một cái khác.”
Phát giác chủ tử đem mình thành con nít mà đối đãi, Hữu Xu có chút muốn cười, lại nghĩ hắn là quá mức cô đơn mới có thể như thế, trái tim khó tránh khỏi co rút đau đớn. Cậu ngậm ngón tay cái chủ tử, khẽ cắn vài cái lấy làm an ủi, sau đó móng vuốt nhỏ điểm điểm vài tờ phía sau, bảo hắn đọc tiếp.
“Ngươi còn muốn nghe hả? Vậy được rồi.” Thất hoàng tử một chút cũng không thấy là chó con thông minh đến mức quỷ dị. Khi hắn ôm lấy nó, đã không xem nó trở thành một sủng vật, mà là bằng hữu, đồng bọn của mình, tất nhiên là hy vọng nó càng thông minh càng tốt. Hắn lấy ra vài câu chuyện tương đối thú vị để kể, còn cầm lấy bút lông vẽ tranh, vô cùng tận tâm tận lực.
Kể năm sáu câu chuyện, hắn bỗng nhiên thoáng nhìn từ điển bên cạnh, hưng trí bừng bừng mà đề nghị, “Ngươi còn chưa có tên, không bằng ta giúp ngươi lấy một cái đi? Cũng không thể gọi chó nhỏ chó nhỏ mãi.” Vừa nói vừa rút từ điển ra, chậm rãi lật xem.
Nhớ tới cháu gái của yêu phụ từng tiếng từng tiếng “chó nhỏ” mà gọi mình, Hữu Xu liền thấy nổi giận, vội nhảy lên trên mặt bàn, dùng chân trước lật trang sách, tỏ vẻ muốn tự mình đặt tên. Thất hoàng tử ngầm hiểu, cười nói, “Được rồi, ta giúp ngươi lật trang, nếu nhìn thấy chữ nào thích, ngươi liền dùng móng vuốt đè lại được không?” Cứ như vậy, hắn có thể đánh giá đến tột cùng chó con thông minh đến mức nào.
Nó có thể nghe hiểu tiếng người, còn có thể đọc sách biết chữ, chẳng lẽ là yêu vật? Thất hoàng tử lắc đầu cười thầm, thầm nghĩ cho dù là yêu vật thì lại như thế nào chứ? Chỉ cần nó có thể ở cùng với mình là được.
Một người một chó bận rộn hơn nửa ngày mới tìm ra hai chữ “Hữu Xu”, sau đó đề bút viết trên giấy. Thất hoàng tử yên lặng ngâm tụng, nỗi lòng bất định, nỉ non nói, “Chỉ hai chữ liền khiến lòng ta sóng triều mênh mông, xem ra ngươi nên gọi tên này, hơn nữa duyên phận với ta không cạn.”
Đúng vậy! Chúng ta đã kết duyên ba đời! Hữu Xu muốn nói, nhưng phát ra lại là một chuỗi tiếng sủa, chỉ đành cúi đầu, phẫn nộ mà hừ hai tiếng.
Thất hoàng tử mỉm cười, ôm cậu lên, miệng đối miệng mà hôn hôn. Đúng vào lúc này, đại cung nữ bưng một chén dược nóng hôi hổi tiến vào, nhẹ nhàng nói, “Điện hạ, nên uống thuốc rồi.”
Hữu Xu từng học trung tây y, khứu giác vốn dĩ sắc bén sau khi biến thành chó lại tăng cường gấp trăm lần, nháy mắt đã ngửi ra bát dược này không thích hợp. Khi khai trung dược phải chú ý “mười tám kỵ, mười tám úy”, nói thông tục một chút chính là rất nhiều trung dược liệu tương khắc, phải tránh xuất hiện trong cùng một phương thuốc. Hữu Xu không biết đại phu Đại Yến quốc có hiểu loại thường thức này hay không, nhưng vị thái y khai dược cho chủ tử hiển nhiên phạm tối kỵ, lại đem vài loại dược liệu tương khắc xen lẫn cùng nhau, độc tính tuy nhẹ, nhưng nếu dùng hàng năm, thì sẽ khiến cho thân thể suy yếu, lá gan suy kiệt.
Chủ tử vốn đã trúng độc, cũng làm cho càng khó phát hiện mờ ám trong đó, chờ đến cuối cùng suy kiệt mà chết, ai lại hoài nghi đâu? Hữu Xu vừa tức vừa vội, chờ cung nữ đi đến bên cạnh bàn liền mãnh liệt nhào qua, ý đồ đánh nghiêng chén dược. Thất hoàng tử vốn là đề phòng chó nhỏ bị bỏng, không đợi cậu nhào tới, đã túm được cậu giữa không trung, gắt gao ôm vào trong ngực, sắc mặt sợ tới mức trắng bệch.
Cung nữ cũng bị hoảng sợ, lúc này đánh ngã chén dược, kêu lên sợ hãi lui về phía sau. May mà dược vẫn chưa đổ đến người, mà là tưới xuống trên mặt đất.
“Điện hạ, ngài có bị bỏng không? Con chó nhỏ này rất bướng bỉnh, ngài vẫn là trả nó về đi. Thân thể ngài vốn không tốt, lại bị nó gây sức ép vài lần sẽ ngã bệnh.” Đại cung nữ né tránh dược trên đất, quỳ xuống khuyên bảo.
“Bổn cung nên làm như thế nào, không cần phải đợi ngươi tới phân phó. Lập tức quét sạch sẽ nơi này, miễn cho nóng đến Hữu Xu.” Thất hoàng tử vừa hạ lệnh vừa cẩn thận kiểm tra thân thể chó con.
Cung nữ muốn nói lại thôi, lại bị tầm mắt sắc bén như đao của hắn bức lui, không thể không đi ra ngoài gọi người. Thấy trong điện không còn người ngoài, Hữu Xu lập tức tránh thoát cái ôm của chủ tử, nhảy xuống đất, làm bộ liếm liếm dược, sau đó lắc lắc lắc lắc đi vài bước, cuối cùng lật bụng trắng mắt, nằm bất động.
Động tác của cậu vô cùng buồn cười, chọc cho thất hoàng tử cười nhẹ liên tục.
Hữu Xu bất đắc dĩ, chỉ đành đứng lên biểu diễn lại một lần, lúc này đi xong rồi ôm tim, trước khi giả chết phát ra vài tiếng rên rỉ, còn vươn ra nửa đầu lưỡi.
Thất hoàng tử đột nhiên thu liễm ý cười, trong mắt mây đen dày đặc. Hữu Xu biết hắn hẳn là xem hiểu, vội vàng đi qua dùng chân trước lay vạt áo hắn, phát ra tiếng ư ử an ủi.
“Làm sợ ngươi sao? Xin lỗi.” Vẻ trầm giận nháy mắt thối lui, biến thành nhu tình tràn đầy, hắn ôm chó con lên nhẹ nhàng vỗ vỗ, thấp giọng không thể nghe thấy mà nói, “Bát dược này có độc ư?”
Hữu Xu vội gật đầu không ngừng.
Thất hoàng tử không lên tiếng, hai mắt dần dần xa xăm, cũng không biết suy nghĩ cái gì. Tin tưởng một con chó con phán đoán, người thường tất nhiên sẽ cho rằng hắn đã điên rồi. Nhưng vấn đề là, Hữu Xu cũng không phải là chó bình thường, nó thực thông minh, thậm chí thất hoàng tử có thể khẳng định, nó thông minh hơn so với phần lớn mọi người, nó trung thành và tận tâm, một lòng một dạ với mình, không tin nó, thì có thể tin tưởng ai?
Khi chủ tử trầm mặc, Hữu Xu cũng không dám lộn xộn, sợ cắt ngang ý nghĩ của đối phương. Cậu cũng đang tự hỏi người hạ độc là ai. Theo lý mà nói chủ tử đã tàn phế, không có tư cách kế thừa đại nghiệp, xuống tay với hắn có ý nghĩa gì? Ai có thể được lợi?
“Là mẫu phi.” Khi ba chữ này nhẹ nhàng rơi vào tai Hữu Xu, cậu quả thực sửng sốt hồi lâu.
Hai mắt thất hoàng tử sâu thẳm, đã hoàn toàn nhìn không ra một chút cảm xúc, ghé vào bên tai Hữu Xu, từng câu từng chữ chậm rãi nói, “Là mẫu phi. Nếu ta chết, lão bát liền có tư cách kế thừa đại nghiệp. Nàng và lão bát, ước chừng là người không hy vọng ta sống nhất trên thế giới, huống hồ Song Tuyết điện này đã hoàn toàn trong vòng khống chế của nàng, nàng muốn cho ta sống, ta có thể sống, nàng muốn cho ta chết, ta liền chết đi tại thời điểm thích hợp nhất.”
Song sinh không thể kế vị, đây là căn nguyên của mọi tội ác, thậm chí cái gọi là “chịu thay phụ thân” năm đó, bây giờ nghĩ lại cũng là nơi chốn đều có bóng dáng mẫu phi. Hắn trúng độc tàn phế, Hoàng quý phi bị ban bạch lăng thưởng tử, mẫu gia liên luỵ cửu tộc, đại hoàng tử biếm thành thứ dân, hoàng hậu cấm túc thất sủng, không ai rơi vào kết cục tốt, chỉ riêng mẫu phi không hiển lộ tài năng lại nhảy lên phong phi, cho đến hiện tại vẫn như cũ thánh sủng không suy.
“Khó trách phụ hoàng hồi lâu không đến, ta liền bệnh nặng một hồi, khó trách…” Âm lượng của thất hoàng tử càng ngày càng thấp, hai tay càng siết càng chặt.
Hữu Xu bị đau, lại luyến tiếc giãy dụa, quay đầu nhẹ nhàng liếm liếm mu bàn tay nổi lên gân xanh của chủ tử, trong mắt phiếm ra nước mắt. Hết thảy chủ tử gặp phải, đều là bởi vì hắn buông tha vị trí tinh vương. Hắn vốn nên cao cao tại thượng, pháp lực vô biên; vốn nên là đứng đầu chúng tinh, vương trong vạn vương, hiện tại lại lưu lạc thành công cụ và con rối trong tay phụ nhân âm độc, mà phụ nhân này còn là thân sinh mẫu thân của hắn.
Trong lòng hắn sẽ bi thương như thế nào, lại phẫn nộ như thế nào? Nhưng hắn lại không thể biểu lộ ra một chút nào, bởi vì tất cả mọi người trong Song Tuyết điện đều là tai mắt của Tuệ phi, bọn họ thời thời khắc khắc giám thị hắn, khiến hắn ở thời gian thích hợp bị bệnh, thậm chí chết đi.
Nơi này nào có phải là một cung điện, mà là một gian tử lao, chủ tử đừng nói tự bảo vệ mình, mà ngay cả năng lực một mình đi ra cũng không có! Hữu Xu đau lòng như cắt, ôm lấy bàn tay chủ tử a a bật khóc, nước mắt làm ướt nhẹp lông nhung trên mặt, nhìn qua cực kỳ đáng thương.
Trong lúc hết sức tuyệt vọng bi phẫn, còn có một sinh mệnh nhỏ bé khóc rống vì mình, trái tim như bị đao cắt của thất hoàng tử lập tức khỏi hẳn. Hắn chôn mặt trên lưng Hữu Xu, thấp giọng an ủi, “Ngoan, không khóc. Chúng ta sẽ không có việc gì.” Lời tuy nói như vậy, nhưng trong lúc nhất thời hắn lại nghĩ không ra biện pháp thoát khỏi khốn cảnh, suy nghĩ duy nhất chính là: may mắn bộ dạng Hữu Xu đáng yêu như thế, nếu như mình chết, người khác tất nhiên nguyện ý thu dưỡng nó.
Nhi tử không nói phụ thân sai, đổi thành mẫu thân cũng giống vậy. Thân là nhi tử, lại hoài nghi mẫu thân hạ độc mình, dưới tình huống không có chứng cứ vô cùng xác thực mà bẩm báo lên phụ thân, phụ thân sẽ nghĩ như thế nào? Hơn nữa nơi này là hoàng gia, hoàn toàn khác với gia đình bình thường, có thể không có ôn nhu, từ ái, lại không thể thiếu hoài nghi, nghi kỵ. Huống chi nếu Tuệ phi dám hạ độc, tất nhiên đã bày bố tốt, kết quả cuối cùng chưa chắc sẽ liên lụy đến nàng, ngược lại rất có khả năng giúp nàng diệt trừ một địch nhân.
Thất hoàng tử thống hận mình vô lực, hơn nữa khi hắn nghĩ đến việc: tương lai một ngày nào đó, Hữu Xu sẽ giống như dựa sát vào mình mà rúc vào trong ngực một người khác, trái tim liền bắt đầu co rút đau đớn. Vì cái gì hắn phải đưa Hữu Xu cho người khác nuôi nấng? Vì cái gì không thể sống thật tốt, chăm sóc nó thật tốt?
Một luồng dục vọng cầu sinh cực kỳ mãnh liệt từ đáy lòng dâng lên, khiến thất hoàng tử nhanh chóng tỉnh táo lại. Hắn giơ Hữu Xu đến bên môi hôn hôn, kiên định nói, “Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ tốt ngươi.”
“Ta cũng sẽ bảo vệ ngươi!” Hữu Xu ư ử đáp lại, hai chân trước ngắn ngủn mập ù ôm lấy khuôn mặt tuấn mỹ của chủ tử, miễn cưỡng coi là một cái ôm.
Đúng vào lúc này, đại cung nữ dẫn hai thái giám tiến vào, mệnh lệnh, “Lau sạch sẽ dược trên đất, lại đốt một ít trà hương huân mùi.” Cuối cùng hai tay dâng lên một chén dược, thân thiết nói, “Điện hạ, nô tỳ ngao dược một lần nữa, ngài mau thừa dịp còn nóng mà uống đi.”
Hữu Xu nào lại để cho nàng ta thực hiện được, muốn nhào qua, lại bị chủ tử gắt gao ấn vào trong ngực, chỉ có thể phát ra tiếng sủa tràn ngập địch ý.
“Đặt nơi đó đi, đợi lát nữa bổn cung uống.” Thất hoàng tử cầm lấy 《 Sơn hải kinh 》 lật xem, trên mặt không hề có dị sắc.
Điện hạ xưa nay lão luyện thành thục, cũng không kháng cự uống thuốc, cung nữ không nghi ngờ hắn, buông bát xuống đi ra ngoài. Hai thái giám lau khô dược, lại đốt lư hương, cũng đồng loạt cáo lui. Lúc này thất hoàng tử mới bưng bát lên, lại không biết nên đổ đi chỗ nào. Ngoài cửa sổ chính là hành lang, cung nữ thái giám lui tới không ngừng, phát hiện trên đất tích nước và vị thuốc nồng đậm, lập tức liền cảnh giác. Mấy thứ như đồ rửa bút, bình hoa rơi xuống đất, cái bô, mỗi ngày đều có người quét tước, phát hiện nước thuốc tất sẽ báo lên, cũng liền đả thảo kinh xà.
Thất hoàng tử buông bát xuống, thống hận mình bất lực. Nếu như có sức lực cường kiện, hắn nào đến nông nỗi này? Mới vừa rồi còn nói có thể chiếu cố tốt Hữu Xu, hiện tại xem ra tất cả đều là chê cười! Hai mắt hắn đỏ bừmg, đầu ngón tay phát run, biểu tình thoạt nhìn vừa phẫn nộ, vừa suy sụp.
Hữu Xu cũng bắt đầu thống hận mình là một con tang tụ khuyển, nếu biến thành ngao tạng, đã sớm chạy tới Cam Tuyền cung cắn chết Tuệ phi. Cậu gấp đến độ xoay loạn xung quanh, nhìn thấy rương quần áo, nhất thời có chủ ý. Cậu sủa gọi chủ tử, sau đó nâng móng vuốt lên chỉ chỉ cái rương.
Thất hoàng tử tâm ý tương thông nói, “Ngươi muốn rót dược vào trong quần áo?”
Hữu Xu gật đầu, đang muốn nhảy xuống khỏi đầu gối chủ tử, lại bị ôm trở về. Thất hoàng tử chuyển xe lăn đi tới trước rương quần áo, lấy ra một cái ngoại bào màu đen tương đối dày. May mà hắn không thích cung nhân hầu hạ, tất cả việc vặt có thể tự mình làm thì tuyệt đối không nhờ tay người khác, thế nên gia cụ trong Song Tuyết điện đều rất thấp lùn, làm hắn vươn tay có thể với tới, nếu không hiện tại chỉ có thể “kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay”.
Hai chủ sủng rót dược vào trong y bào, thoạt nhìn, một chút cũng không phát hiện khác thường, chỉ là hương vị có chút kỳ quái. Nhưng thất hoàng tử hàng năm bị bệnh đau tra tấn, trong điện vốn dĩ nơi chốn bay đầy mùi thuốc đông y, cho nên cũng không khiến người ta chú ý. Hữu Xu nâng hai chân trước lên múa loạn một trận, lại hé miệng ngậm một mảnh góc áo, làm bộ đi ra ngoài cửa.
Thất hoàng tử đã sớm xem hiểu rõ, nhưng lại ra vẻ ngây thơ, làm cậu lại biểu diễn mấy lần, chờ đến khi cậu thắt não, lăn qua lăn lại trên mặt đất rầm rì mới cố nén ý cười, “Ngươi bảo ta cuốn quần áo thành một cục để buổi tối ngươi ngậm ra ngoài ném đi có phải không?”
Hữu Xu lật ngửa bụng nhảy dựng lên, điên cuồng gật đầu.
Thất hoàng tử đặt nắm tay trên môi, khụ khụ hai tiếng, lại hỏi, “Ngươi tính toán ném chỗ nào? Biết đường sao?”
Hữu Xu giống như con rùa nằm sấp trên sàn nhà, tứ chi quơ quào, làm một động tác bơi lội.
“Ngươi muốn ném trong hồ sen phía sau Song Tuyết điện ư? Nhưng vấn đề là ngươi nhỏ như vậy, cái bao quần áo này ngươi kéo nổi sao?”
Hữu Xu nâng một cái chân trước lên vỗ ngực, tỏ vẻ mình thực cường tráng. Chân cậu biến ngắn, tốc độ chạy bị ảnh hưởng thật lớn, nhưng một thân khí lực vẫn còn. Thất hoàng tử bị động tác khả ái của cậu làm cho liên tiếp bật cười, lại không thể giáp mặt cười ra làm tổn thương lòng tự trọng của cậu, đành phải cuộn quần áo thành một cục, buộc chặt, đưa tới bên miệng cậu thử.
Một cái ngoại bào gấp lại vậy mà còn cao lớn hơn cả mình, Hữu Xu ngậm nổi, nhưng căn bản không ngậm lên được, chỉ có thể vừa tha vừa kéo, phí nhiều sức lực. Thất hoàng tử cười thầm không thôi, chờ cậu mệt đến le lưỡi mới giấu quần áo xuống dưới đáy giường, cười nói, “Không làm phiền ngươi, ngày mai ta cất quần áo vào trong rương sách, mang theo đến thượng thư phòng, lại tìm cơ hội ném vào trong hồ.” Phụ cận thượng thư phòng có một cái hồ nhân tạo, lớn hơn hồ sen trong Song Tuyết điện rất nhiều, quần áo ngâm ở trong nước chốc lát liền tan dược, dù bị người ta phát hiện cũng không có gì.
Lúc này Hữu Xu mới thở phào, giống như xả giận mà cắn quần áo, đầu đong đưa trái phải xé rách, chọc cho thất hoàng tử cười nhẹ liên tục.
/100
|