Nếu không phải vô cùng đau đớn, Lâu Sâm sao lại nói ra những lời này? Y là người kiêu ngạo, làm sao có thể ở trước mặt người khác tỏ ra yếu thế?
Mộ Diệp chỉ là suy nghĩ một chút, liền có thể hiểu được cảm thụ của y lúc này. Hắn không phải chưa từng nếm qua loại đau đớn này.
Nhưng hắn không được nhìn thẳng vào mắt Lâu Sâm, liều mạng cắn chặt răng, từng chút từng chút mở mắt ra, sau đó không nói một lời chậm rãi trở về phòng. Lúc cửa phòng đóng lại, hắn mới cảm giác hai chân mềm nhũn, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh.
Vì sao đã đến tình trạng này, người kia còn muốn làm loạn tâm của hắn?
Hắn không dám mở miệng nói với Lâu Sâm.
Kế tiếp vô luận Lâu Sâm sử dụng bao nhiêu thủ đoạn mà hắn chỉ ngồi bên trong phòng, hai mắt vô thần nhìn về phía cấm địa …đó mới là điểm cuối cùng của hắn.
Nhưng thật ra Lâu Sâm không tức giận chút nào. Sau khi khí huyết dâng trào lắng xuống y bắt đầu pha trà, trồng hoa, vừa lôi kéo tay Mộ Diệp vừa trò chuyện. Trí nhớ y rất tốt, nhắc tới đều là chuyện lúc trước khi hai người ở cùng một chỗ, chẳng qua thời gian đó là hư tình giả ý, hiện tại… có lẽ có một ít thật tình.
Khi Mộ Diệp trầm mặc ít lời thì Lâu Sâm lại lảm nhảm không ngừng, sắc trời từ từ tối sầm xuống.
Một ngày này thực sự là dài dằng dặt.
Rồi lại ngắn tựa như một cái chớp mắt.
Giống như hắn cùng y dây dưa trăm ngàn năm, chẳng qua cũng chỉ là trong chớp măt.
Mộ Diệp chưa từng mệt mỏi rã rời như thế, cho nên từ rất sớm đã lên giường nằm xuống, thầm nghĩ phải ngủ một giấc thật ngon, vĩnh viễn không tỉnh lại nữa. Nhưng biểu tình Lâu Sâm ôm ngực mỉm cười, cứ quanh quẩn trong đầu, khiến hắn làm thế nào cũng vô pháp đi vào giấc ngủ.
Trong không gian mờ mịt sương mù, hắn cảm thấy Lâu Sâm ở bên cạnh hắn nằm xuống, cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng hắn. Động tác rất nhẹ rất nhẹ, như là sợ làm hắn thức giấc, ngay sau đó môi Lâu Sâm cũng đi tới khí tức ấm áp phả vào tai hắn, cúi đầu hỏi: “Mộ, đệ đang ngủ sao?”
Mộ Diệp thân mình run lên, cố nén không có lên tiếng.
Lâu Sâm cũng khong nói nữa, chỉ là đem hắn ôm chặt, khiến thân thể hai người thân mật tiếp xúc cùng một chỗ, ngay cả tiếng tim đập cũng mạnh mẽ hơn.
Qua rất lâu sau đó, lâu đến mức Mộ Diệp cho rằng người bên cạnh đã đi vào giấc ngủ thì chợt nghe bên tai vang lên tiếng nói không rõ: “… Ta thích đệ.”
Thanh âm này tận lực đè nén, nếu không nghe kỹ, sợ rằng chỉ cho là nói mớ trong mộng.
Thế nhưng Lâu Sâm ghé vào lỗ tai hắn lập lại một lần lại một lần.
Thích thích thích…
Mộ Diệp há miệng, làm thế nào cũng không khống chế được thân thể run run, chỉ có thể thật nhanh đem ngón tay nhét vào trong miệng, sau đó dùng sức cắn xuống.
Đau đớn tận tâm can.
Cho đến khi hắn cảm nhận được mùi máu, khổ sở đến mức rơi lệ, nhưng hắn lại không dám buông miệng ra.
Hắn sợ vừa phát ra thanh âm, sẽ không khống chế được tình cảm của mình.
Mộ Diệp không biết được làm thế nào để vượt qua đêm nay, chỉ khi trời hừng sáng, thì đôi tay của hắn đã bị cắn đến máu thịt mơ hồ. Hắn cũng không xử lý vết thương, cứ như thế rón rén xuống giường, ngồi ở bên giường lẳng lặng nhìn khuôn mặt say ngủ của Lâu Sâm.
Nói đến cũng buồn cười, hắn yêu y lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu nhìn thấy dáng vẻ ngủ say của y.
Chỉ vì trước đây Lâu Sâm lạnh lùng vô tình, ở trước mặt người khác không bỏ xuống phòng bị?
Mộ Diệp dùng ánh mắt tinh tế miêu tả khuôn mặt như tranh, thế nào cũng không dời mắt đi được. Cho đến khi Lâu Sâm tỉnh dậy, mở to mắt nhìn phía hắn, hắn lập tức quay đầu sang hướng khác, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng chống đỡ.
Lâu Sâm thấy phản ứng của hắn, cũng không nói thêm gì, lại ôm ngực ho khan một trận, rồi đứng dậy xuống giường tự tay lấy lược trên bàn, cẩn thận thay hắn chải đầu.
Mộ Diệp nhíu nhíu mày, nói: “Bệ hạ…”
“Yên lặng nào.” Ngón tay Lâu Sâm quấn lên tóc đen của hắn, thần tình chuyên chú, “Đợi một lát lập tức sẽ tốt ngay, vô luận đệ muốn nói gì, đều để sau này hãy nói.”
Mộ Diệp giật mình một chút, quả nhiên không có nói thêm gì nữa.
Lâu Sâm liền tiếp tục chải đầu cho hắn, lúc chải xong, lại dùng cây trâm búi tóc. Y là nhân vật như vậy, chưa từng hầu hạ người khác? Cho nên búi tóc xiêu xiêu vẹo vẹo, cũng vô cùng không đẹp.
Nhưng Lâu Sâm hình như phi thường thoả mãn, ngón tay ở trong tóc Mộ Diệp lưu luyến không rời, hướng về phía gương nhìn hắn mỉm cười.
Mộ Diệp tim đập nhảy lên, vai hơi nghiêng sang bên trái, cố ý tránh tay y.
Tay Lâu Sâm lúng túng dừng lại giữa không trung, sắc mặt nhất thời tái nhợt vài phần, y đè nén không có ho khan, chỉ chậm rãi cầm tay hắn, hỏi: “Tâm ý của đệ… Đến nay chưa từng thay đổi sao?”
“Không sai.” Mộ Diệp nhìn sắc trời âm trầm ngoài cửa sổ, từng chữ từng chữ nói, “Cho dù bệ hạ thu hồi một hồn một phách, cũng không cách nào khiến thần động lòng.”
Hắn ngữ khí kiên quyết như vậy, Lâu Sâm nghe được trái lại cười rộ lên, gật đầu, nói: “Tốt”
Dứt lời, cánh tay đột nhiên vây quanh, không hề báo trước hôn lên môi Mộ Diệp.
“Ngô ngô… “Mộ Diệp kiệt lực giãy dụa, nhưng cảm giác Lâu Sâm đem vật gì đó đẩy mạnh vào trong miệng mình, hắn không kịp phản ứng, liền nuốt vào.
“Ta nợ đệ nửa trái tim, hôm nay sẽ trả lại cho đệ.”
Lâu Sâm từ bên người hắn thối lui, ngón tay lạnh lẽo quyến luyến mơn trớn môi hắn, đến khi triệt để không chạm được vào hắn nữa.
Lâu Sâm nhắm mắt lại, khôi phục thành dáng vẻ đế vương vô tâm vô tình, lãnh đạm nói: “Hoa thần Mộ Diệp to gan lớn mật, trước ám sát thiên đế, sau xâm nhập cấm địa, nay tước tiên tịch, biếm người hạ phàm, đời đời kiếp kiếp, không cho phép trở lại thiên giới.”
“Bệ hạ!”
Mộ Diệp nằm mơ cũng không nghĩ đến Lâu Sâm sẽ nói ra như vậy, cảm giác sống lưng trận trận lạnh lẽo, không khỏi kêu to lên. Hắn muốn bắt lấy tay Lâu Sâm, nhưng thân thể như là bị pháp thuật định trụ, căn bản không nghe sai sử.
Hắn cùng y tâm ý tương thông.
Hắn chỉ cần nhìn ánh mắt của Lâu Sâm, liền hiểu được quyết định của y, nhưng hắn không cam lòng truy hỏi: “Vì sao?”
“Thiên giới này là trách nhiệm của ta.”
“Thế nhưng hôm qua…”
“Cũng chỉ có một ngày một đêm.” Lâu Sâm vẫn là như vậy nhìn hắn, trong đôi mắt đen láy là thân ảnh của hắn, ngữ khí bình tĩnh gần như tàn nhẫn: “Bằng pháp lực của ta, chỉ có thể đi đến nước này. Nhưng ít ra một ngày một đêm này, ta thật tâm yêu đệ.”
Y rõ ràng đem nữa trái tim trả lại cho hắn, nhưng Mộ Diệp vẫn cảm thấy trái tim trống rỗng.
Hắn bỗng nhiên hiểu được.
… Đây là ôn nhu cuối cùng của Lâu Sâm.
Mộ Diệp chỉ là suy nghĩ một chút, liền có thể hiểu được cảm thụ của y lúc này. Hắn không phải chưa từng nếm qua loại đau đớn này.
Nhưng hắn không được nhìn thẳng vào mắt Lâu Sâm, liều mạng cắn chặt răng, từng chút từng chút mở mắt ra, sau đó không nói một lời chậm rãi trở về phòng. Lúc cửa phòng đóng lại, hắn mới cảm giác hai chân mềm nhũn, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh.
Vì sao đã đến tình trạng này, người kia còn muốn làm loạn tâm của hắn?
Hắn không dám mở miệng nói với Lâu Sâm.
Kế tiếp vô luận Lâu Sâm sử dụng bao nhiêu thủ đoạn mà hắn chỉ ngồi bên trong phòng, hai mắt vô thần nhìn về phía cấm địa …đó mới là điểm cuối cùng của hắn.
Nhưng thật ra Lâu Sâm không tức giận chút nào. Sau khi khí huyết dâng trào lắng xuống y bắt đầu pha trà, trồng hoa, vừa lôi kéo tay Mộ Diệp vừa trò chuyện. Trí nhớ y rất tốt, nhắc tới đều là chuyện lúc trước khi hai người ở cùng một chỗ, chẳng qua thời gian đó là hư tình giả ý, hiện tại… có lẽ có một ít thật tình.
Khi Mộ Diệp trầm mặc ít lời thì Lâu Sâm lại lảm nhảm không ngừng, sắc trời từ từ tối sầm xuống.
Một ngày này thực sự là dài dằng dặt.
Rồi lại ngắn tựa như một cái chớp mắt.
Giống như hắn cùng y dây dưa trăm ngàn năm, chẳng qua cũng chỉ là trong chớp măt.
Mộ Diệp chưa từng mệt mỏi rã rời như thế, cho nên từ rất sớm đã lên giường nằm xuống, thầm nghĩ phải ngủ một giấc thật ngon, vĩnh viễn không tỉnh lại nữa. Nhưng biểu tình Lâu Sâm ôm ngực mỉm cười, cứ quanh quẩn trong đầu, khiến hắn làm thế nào cũng vô pháp đi vào giấc ngủ.
Trong không gian mờ mịt sương mù, hắn cảm thấy Lâu Sâm ở bên cạnh hắn nằm xuống, cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng hắn. Động tác rất nhẹ rất nhẹ, như là sợ làm hắn thức giấc, ngay sau đó môi Lâu Sâm cũng đi tới khí tức ấm áp phả vào tai hắn, cúi đầu hỏi: “Mộ, đệ đang ngủ sao?”
Mộ Diệp thân mình run lên, cố nén không có lên tiếng.
Lâu Sâm cũng khong nói nữa, chỉ là đem hắn ôm chặt, khiến thân thể hai người thân mật tiếp xúc cùng một chỗ, ngay cả tiếng tim đập cũng mạnh mẽ hơn.
Qua rất lâu sau đó, lâu đến mức Mộ Diệp cho rằng người bên cạnh đã đi vào giấc ngủ thì chợt nghe bên tai vang lên tiếng nói không rõ: “… Ta thích đệ.”
Thanh âm này tận lực đè nén, nếu không nghe kỹ, sợ rằng chỉ cho là nói mớ trong mộng.
Thế nhưng Lâu Sâm ghé vào lỗ tai hắn lập lại một lần lại một lần.
Thích thích thích…
Mộ Diệp há miệng, làm thế nào cũng không khống chế được thân thể run run, chỉ có thể thật nhanh đem ngón tay nhét vào trong miệng, sau đó dùng sức cắn xuống.
Đau đớn tận tâm can.
Cho đến khi hắn cảm nhận được mùi máu, khổ sở đến mức rơi lệ, nhưng hắn lại không dám buông miệng ra.
Hắn sợ vừa phát ra thanh âm, sẽ không khống chế được tình cảm của mình.
Mộ Diệp không biết được làm thế nào để vượt qua đêm nay, chỉ khi trời hừng sáng, thì đôi tay của hắn đã bị cắn đến máu thịt mơ hồ. Hắn cũng không xử lý vết thương, cứ như thế rón rén xuống giường, ngồi ở bên giường lẳng lặng nhìn khuôn mặt say ngủ của Lâu Sâm.
Nói đến cũng buồn cười, hắn yêu y lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu nhìn thấy dáng vẻ ngủ say của y.
Chỉ vì trước đây Lâu Sâm lạnh lùng vô tình, ở trước mặt người khác không bỏ xuống phòng bị?
Mộ Diệp dùng ánh mắt tinh tế miêu tả khuôn mặt như tranh, thế nào cũng không dời mắt đi được. Cho đến khi Lâu Sâm tỉnh dậy, mở to mắt nhìn phía hắn, hắn lập tức quay đầu sang hướng khác, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng chống đỡ.
Lâu Sâm thấy phản ứng của hắn, cũng không nói thêm gì, lại ôm ngực ho khan một trận, rồi đứng dậy xuống giường tự tay lấy lược trên bàn, cẩn thận thay hắn chải đầu.
Mộ Diệp nhíu nhíu mày, nói: “Bệ hạ…”
“Yên lặng nào.” Ngón tay Lâu Sâm quấn lên tóc đen của hắn, thần tình chuyên chú, “Đợi một lát lập tức sẽ tốt ngay, vô luận đệ muốn nói gì, đều để sau này hãy nói.”
Mộ Diệp giật mình một chút, quả nhiên không có nói thêm gì nữa.
Lâu Sâm liền tiếp tục chải đầu cho hắn, lúc chải xong, lại dùng cây trâm búi tóc. Y là nhân vật như vậy, chưa từng hầu hạ người khác? Cho nên búi tóc xiêu xiêu vẹo vẹo, cũng vô cùng không đẹp.
Nhưng Lâu Sâm hình như phi thường thoả mãn, ngón tay ở trong tóc Mộ Diệp lưu luyến không rời, hướng về phía gương nhìn hắn mỉm cười.
Mộ Diệp tim đập nhảy lên, vai hơi nghiêng sang bên trái, cố ý tránh tay y.
Tay Lâu Sâm lúng túng dừng lại giữa không trung, sắc mặt nhất thời tái nhợt vài phần, y đè nén không có ho khan, chỉ chậm rãi cầm tay hắn, hỏi: “Tâm ý của đệ… Đến nay chưa từng thay đổi sao?”
“Không sai.” Mộ Diệp nhìn sắc trời âm trầm ngoài cửa sổ, từng chữ từng chữ nói, “Cho dù bệ hạ thu hồi một hồn một phách, cũng không cách nào khiến thần động lòng.”
Hắn ngữ khí kiên quyết như vậy, Lâu Sâm nghe được trái lại cười rộ lên, gật đầu, nói: “Tốt”
Dứt lời, cánh tay đột nhiên vây quanh, không hề báo trước hôn lên môi Mộ Diệp.
“Ngô ngô… “Mộ Diệp kiệt lực giãy dụa, nhưng cảm giác Lâu Sâm đem vật gì đó đẩy mạnh vào trong miệng mình, hắn không kịp phản ứng, liền nuốt vào.
“Ta nợ đệ nửa trái tim, hôm nay sẽ trả lại cho đệ.”
Lâu Sâm từ bên người hắn thối lui, ngón tay lạnh lẽo quyến luyến mơn trớn môi hắn, đến khi triệt để không chạm được vào hắn nữa.
Lâu Sâm nhắm mắt lại, khôi phục thành dáng vẻ đế vương vô tâm vô tình, lãnh đạm nói: “Hoa thần Mộ Diệp to gan lớn mật, trước ám sát thiên đế, sau xâm nhập cấm địa, nay tước tiên tịch, biếm người hạ phàm, đời đời kiếp kiếp, không cho phép trở lại thiên giới.”
“Bệ hạ!”
Mộ Diệp nằm mơ cũng không nghĩ đến Lâu Sâm sẽ nói ra như vậy, cảm giác sống lưng trận trận lạnh lẽo, không khỏi kêu to lên. Hắn muốn bắt lấy tay Lâu Sâm, nhưng thân thể như là bị pháp thuật định trụ, căn bản không nghe sai sử.
Hắn cùng y tâm ý tương thông.
Hắn chỉ cần nhìn ánh mắt của Lâu Sâm, liền hiểu được quyết định của y, nhưng hắn không cam lòng truy hỏi: “Vì sao?”
“Thiên giới này là trách nhiệm của ta.”
“Thế nhưng hôm qua…”
“Cũng chỉ có một ngày một đêm.” Lâu Sâm vẫn là như vậy nhìn hắn, trong đôi mắt đen láy là thân ảnh của hắn, ngữ khí bình tĩnh gần như tàn nhẫn: “Bằng pháp lực của ta, chỉ có thể đi đến nước này. Nhưng ít ra một ngày một đêm này, ta thật tâm yêu đệ.”
Y rõ ràng đem nữa trái tim trả lại cho hắn, nhưng Mộ Diệp vẫn cảm thấy trái tim trống rỗng.
Hắn bỗng nhiên hiểu được.
… Đây là ôn nhu cuối cùng của Lâu Sâm.
/37
|