Y… Vì sao…”
“Thiên giới to lớn, còn có bệ hạ pháp lực càng cao cường? Người đang lúc tại vị đương nhiên sẽ gánh vác hưng suy tồn vong của thiên giới.” Dừng một chút, lại nhìn Mộ Diệp liếc mắt, nói: “Người làm như vậy, tất nhiên là muốn nỗ lực cho đại giới.”
Mộ Diệp biết Tàng Nguyệt thập phần rõ ràng việc này, liền lẳng lặng nghe hắn nói: “Sau khi bệ hạ rút ra một hồn một phách, biểu hiện xem ra cũng không ảnh hưởng, nhưng trên thực tế tính tình cũng đã đại biến.
Người thiếu thất tình lục dục, không hiểu được làm sao có thể yêu một người, lại đột nhiên trở nên phong lưu hoa tâm, cũ ái tân hoan thay đổi một người lại một người. Hơn nữa luôn luôn yêu qua một lần rồi chán ghét, không có ai có thể khiến người luôn sủng ái. Trong đó nhất định có đạo lý, ta không dám tự phỏng đoán, nhưng Hoa thần đại nhân có thể sẽ minh bạch?”
Mộ Diệp trong đầu loạn thành một đoàn, qua một lát, gian nan gật đầu.
Lâu Sâm đã từng nói qua yêu hắn thương hắn.
Lâu Sâm là bởi vì mất đi loại cảm tình này muốn từ trên mình người khác tìm ra được tình yêu. Kết quả? Đương nhiên là một lần tìm kiếm, rồi lại một lần nữa thất vọng.
Vô luận có bao nhiêu cơ thiếp luyến sủng cũng không có được tình yêu thương, vì tình cảm của Lâu Sâm đã bị phong ấn tại nơi cấm địa này.
Có thể tự do yêu hận, chỉ là Diệp Ảnh mà không phải Lâu Sâm.
Nghĩ đến Diệp Ảnh, làm Mộ Diệp nhớ lại một việc, vội hỏi: “Nếu một hồn một phách của bệ hạ quan trọng như vậy, ta đây đưa Diệp Ảnh đi đến nhân giới thời gian đó…”
“Đương nhiên gặp phải không ít phiền phức.” Tàng Nguyệt nhíu nhíu mày, nói, “Bất quá bệ hạ trước sau chỉ có mất nửa năm công phu, tuy rằng mất chút tâm tư nhưng chuyện này cũng được giải quyết. Chân chính không xong kỳ thực là do Hoa thần đại nhân đã cho đi nửa trái tim.”
Mộ Diệp cả người chấn động, hỏi: “Có ý tứ gì?”
“Người đem nửa trái tim dung nhập vào hồn phách của bệ hạ, như vậy sẽ phá hủy cân đối trụ trời, đó là sai lầm nói không chừng sẽ làm toàn bộ thiên giới lật úp.”
Mộ Diệp ngẩn ngơ, chợt nhớ tới Lâu Sâm nghe cho nữa trái tim thì sắc mặt đại biến. Nguyên lai tất cả các phản ứng của y, toàn bộ là vì duyên cớ này.
Chính hắn một lúc xung động, mới gây nên đại họa cho thiên giới!
“Lẽ nào không có biện pháp để có thể cứu tình trạng này?”
Tàng Nguyệt trầm mặc, cũng không nói không rằng, chỉ một lần nữa trừng mắt nhìn Mộ Diệp.
Mộ Diệp nhìn thấy nhãn thần kia, đáy lòng mơ hồ có đáp án, lấy tay đè lại ngực của mình, nói: “Là muốn ta cho luôn nữa trái tim còn lại, đúng hay không?”
“Đây là phương pháp đơn giản nhất. Nhưng bệ hạ hết lần này tới lần khác tìm một con đường khác. Người tình nguyện dùng càng nhiều khí lực để bổ khuyết chỗ trống kia cũng luyến tiếc không muốn mảy may làm tổn thương Hoa thần đại nhân.”
Trên đời sợ rằng không có câu nào có thể làm Mộ Diệp khiếp sợ như vậy.
Hắn hầu như không kiềm chế được lập tức nói ra: “Không có khả năng!”
“Sự thực như vậy, chỉ là người tin hoặc không tin.”
“Thế nhưng… bệ hạ chưa từng có đề cập qua chuyện này…”
Nghe nói hắn giao trái tim cho Diệp Ảnh, Lâu Sâm xác thực giận dữ, nhưng đối với nguyên nhân trong đó cũng không có đề cập.
Nếu thật bên trong có khúc chiết, hắn thế nào lại vô tâm không biết?
Trong lúc hắn ra sức chống đối Lâu Sâm người kia chỉ cần vừa động thủ là có thể trong nháy mắt kết thúc tính mạng của hắn.
Người kia là một con người lạnh lùng vô tình
Người kia nhẫn tâm đem chân tình của hắn dẫm nát dưới chân.
Người kia … là hắn liều lĩnh yêu, dâng hết tâm mà yêu.
Mộ Diệp cho rằng tâm đã sớm chết, nhưng lúc này không ngờ không thể ức chế mà đau nhức trỗi dậy. Hắn thực sự không rõ Lâu Sâm làm như vậy là có đạo lý gì, chỉ mờ mịt hỏi: “Hiện tại thì sao? Thiên giới có được an toàn hay không?”
“Nếu an toàn thì ta cần gì phải tới gặp người?” Tàng Nguyệt cười lạnh một tiếng, nói: “Một hồn một phách dung nhập vào lòng của người, căn bản không bị bệ hạ khống chế, hôm nay giống như không đáy, không ngừng làm hao tổn tinh lực bệ hạ. Bệ hạ tuy là pháp lực hơn người cũng sẽ có một ngày tinh lực hao hết.”
Mộ Diệp nghe lời này cảm thấy bên tai vang lên tiếng ong ong, thì thào lẩm bẩm: “Là ta phạm lỗi, nguyên bản phải do ta đi giải quyết.”
“Ta đã nói hết lời, Hoa thần đại nhân người…”
Nói mới được phân nửa, thân thể Tàng Nguyệt lại bị một trận ánh sáng vây quanh. Một lát sau, một lần nữa biến trở về thành một Hắc Miêu như trước đây. Hắc Miêu kêu meo meo meo meo nhìn Mộ Diệp vài lần, xoay người chạy đi chỗ khác, rất nhanh liền tiêu thất không thấy nữa.
Mộ Diệp ngơ ngác đứng tại chỗ, ánh sáng quen thuộc bay lên hạ xuống, nghĩ có chút đầu váng mắt hoa.
Qua rất lâu sau đó, hắn dần dần bình tĩnh trở lại, nỗ lực trấn định tâm tình một chút, theo đường cũ đi trở lại.
Thế giới xung quanh vẫn là một mảnh hắc ám.
Nhưng hắn không thể để tâm tư như trước nữa.
Hắn chưa từng nghĩ tới chân tướng sẽ là cái dạng này. Hắn từng tìm mọi cách để không yêu Lâu Sâm, cũng tìm đủ lý do thật nhất thiết để hận Lâu Sâm, nhưng hình như chưa từng có lý giải qua người kia tại sao lại làm như vậy.
Lúc thì ôn nhu nói chuyện cười cười, lúc thì tàn nhẫn vô tình đến đáng sợ, y có cất giấu thực tâm của mình không?
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên da đầu tê dại, giống như có một lực thật lớn đang đánh vào thân thể hắn.
Mộ Diệp biết đây là Lâu Sâm đang thi triển pháp thuật. Hắn ngủ say mấy năm nay, Lâu Sâm dùng rất nhiều phương pháp nỗ lực giúp hắn tỉnh lại, nhưng bởi vì hắn ý chí kiên quyết, nên cho tới bây giờ cũng không có thành công qua.
Hắn tựa hồ là đã ngủ được lâu lắm rồi.
Hẳn là… đã đến thời gian phải mở mắt?
Mộ Diệp tuy rằng không dám yêu một lần nữa, nhưng ít ra nữa trái tim của hắn có thể còn có tác dụng.
Mộ Diệp hít sâu một hơi, thẳng thắn thả lỏng thân thể, mặc cho một lực cường đại đánh vào thân thể đưa hắn đi. Một trận đau nhức qua đi, mí mắt hơi rung động một chút, chậm rãi mở hai mắt ra.
Hình ảnh lúc ban đầu đập vào mắt Mộ Diệp chính là gương mặt tươi cười của Lâu Sâm.
Mặt mày ẩn tình, dung nhan như họa, đương nhiên là độc nhất vô nhị.
Mộ Diệp hồi tưởng lại tình cảm lúc đó làm tim đập nhanh hơn, bây giờ giống như là đang ở trong mộng. Nhưng thật ra Lâu Sâm cười cười, tuyệt không vì hắn thanh tỉnh mà kinh ngạc, chỉ siết chặt ôm lấy cánh tay hắn, ôn nhu nói: “Ta biết đệ nhất định sẽ tỉnh lại.”
Lâu Sâm luôn có hình dạng như vậy, vĩnh viễn như thế tự tin không gì sánh được.
Mộ Diệp chưa hoàn toàn thanh tỉnh, nhịn không được hỏi: “Bệ hạ pháp lực vô biên, hôm nay dù gặp chuyện to lớn gì, có chuyện gì mà không như người mong muốn?”
Nghe vậy, Lâu Sâm đầu tiên là hơi yên lặng, sau đó cười rộ lên. Lâu Sâm dáng dấp tinh thần đều là cao cao tại thượng, giờ khắc này lại ôn hòa bình tĩnh như một người bình thường, nhẹ nhàng nói: “Tự nhiên là có.”
“Thiên giới to lớn, còn có bệ hạ pháp lực càng cao cường? Người đang lúc tại vị đương nhiên sẽ gánh vác hưng suy tồn vong của thiên giới.” Dừng một chút, lại nhìn Mộ Diệp liếc mắt, nói: “Người làm như vậy, tất nhiên là muốn nỗ lực cho đại giới.”
Mộ Diệp biết Tàng Nguyệt thập phần rõ ràng việc này, liền lẳng lặng nghe hắn nói: “Sau khi bệ hạ rút ra một hồn một phách, biểu hiện xem ra cũng không ảnh hưởng, nhưng trên thực tế tính tình cũng đã đại biến.
Người thiếu thất tình lục dục, không hiểu được làm sao có thể yêu một người, lại đột nhiên trở nên phong lưu hoa tâm, cũ ái tân hoan thay đổi một người lại một người. Hơn nữa luôn luôn yêu qua một lần rồi chán ghét, không có ai có thể khiến người luôn sủng ái. Trong đó nhất định có đạo lý, ta không dám tự phỏng đoán, nhưng Hoa thần đại nhân có thể sẽ minh bạch?”
Mộ Diệp trong đầu loạn thành một đoàn, qua một lát, gian nan gật đầu.
Lâu Sâm đã từng nói qua yêu hắn thương hắn.
Lâu Sâm là bởi vì mất đi loại cảm tình này muốn từ trên mình người khác tìm ra được tình yêu. Kết quả? Đương nhiên là một lần tìm kiếm, rồi lại một lần nữa thất vọng.
Vô luận có bao nhiêu cơ thiếp luyến sủng cũng không có được tình yêu thương, vì tình cảm của Lâu Sâm đã bị phong ấn tại nơi cấm địa này.
Có thể tự do yêu hận, chỉ là Diệp Ảnh mà không phải Lâu Sâm.
Nghĩ đến Diệp Ảnh, làm Mộ Diệp nhớ lại một việc, vội hỏi: “Nếu một hồn một phách của bệ hạ quan trọng như vậy, ta đây đưa Diệp Ảnh đi đến nhân giới thời gian đó…”
“Đương nhiên gặp phải không ít phiền phức.” Tàng Nguyệt nhíu nhíu mày, nói, “Bất quá bệ hạ trước sau chỉ có mất nửa năm công phu, tuy rằng mất chút tâm tư nhưng chuyện này cũng được giải quyết. Chân chính không xong kỳ thực là do Hoa thần đại nhân đã cho đi nửa trái tim.”
Mộ Diệp cả người chấn động, hỏi: “Có ý tứ gì?”
“Người đem nửa trái tim dung nhập vào hồn phách của bệ hạ, như vậy sẽ phá hủy cân đối trụ trời, đó là sai lầm nói không chừng sẽ làm toàn bộ thiên giới lật úp.”
Mộ Diệp ngẩn ngơ, chợt nhớ tới Lâu Sâm nghe cho nữa trái tim thì sắc mặt đại biến. Nguyên lai tất cả các phản ứng của y, toàn bộ là vì duyên cớ này.
Chính hắn một lúc xung động, mới gây nên đại họa cho thiên giới!
“Lẽ nào không có biện pháp để có thể cứu tình trạng này?”
Tàng Nguyệt trầm mặc, cũng không nói không rằng, chỉ một lần nữa trừng mắt nhìn Mộ Diệp.
Mộ Diệp nhìn thấy nhãn thần kia, đáy lòng mơ hồ có đáp án, lấy tay đè lại ngực của mình, nói: “Là muốn ta cho luôn nữa trái tim còn lại, đúng hay không?”
“Đây là phương pháp đơn giản nhất. Nhưng bệ hạ hết lần này tới lần khác tìm một con đường khác. Người tình nguyện dùng càng nhiều khí lực để bổ khuyết chỗ trống kia cũng luyến tiếc không muốn mảy may làm tổn thương Hoa thần đại nhân.”
Trên đời sợ rằng không có câu nào có thể làm Mộ Diệp khiếp sợ như vậy.
Hắn hầu như không kiềm chế được lập tức nói ra: “Không có khả năng!”
“Sự thực như vậy, chỉ là người tin hoặc không tin.”
“Thế nhưng… bệ hạ chưa từng có đề cập qua chuyện này…”
Nghe nói hắn giao trái tim cho Diệp Ảnh, Lâu Sâm xác thực giận dữ, nhưng đối với nguyên nhân trong đó cũng không có đề cập.
Nếu thật bên trong có khúc chiết, hắn thế nào lại vô tâm không biết?
Trong lúc hắn ra sức chống đối Lâu Sâm người kia chỉ cần vừa động thủ là có thể trong nháy mắt kết thúc tính mạng của hắn.
Người kia là một con người lạnh lùng vô tình
Người kia nhẫn tâm đem chân tình của hắn dẫm nát dưới chân.
Người kia … là hắn liều lĩnh yêu, dâng hết tâm mà yêu.
Mộ Diệp cho rằng tâm đã sớm chết, nhưng lúc này không ngờ không thể ức chế mà đau nhức trỗi dậy. Hắn thực sự không rõ Lâu Sâm làm như vậy là có đạo lý gì, chỉ mờ mịt hỏi: “Hiện tại thì sao? Thiên giới có được an toàn hay không?”
“Nếu an toàn thì ta cần gì phải tới gặp người?” Tàng Nguyệt cười lạnh một tiếng, nói: “Một hồn một phách dung nhập vào lòng của người, căn bản không bị bệ hạ khống chế, hôm nay giống như không đáy, không ngừng làm hao tổn tinh lực bệ hạ. Bệ hạ tuy là pháp lực hơn người cũng sẽ có một ngày tinh lực hao hết.”
Mộ Diệp nghe lời này cảm thấy bên tai vang lên tiếng ong ong, thì thào lẩm bẩm: “Là ta phạm lỗi, nguyên bản phải do ta đi giải quyết.”
“Ta đã nói hết lời, Hoa thần đại nhân người…”
Nói mới được phân nửa, thân thể Tàng Nguyệt lại bị một trận ánh sáng vây quanh. Một lát sau, một lần nữa biến trở về thành một Hắc Miêu như trước đây. Hắc Miêu kêu meo meo meo meo nhìn Mộ Diệp vài lần, xoay người chạy đi chỗ khác, rất nhanh liền tiêu thất không thấy nữa.
Mộ Diệp ngơ ngác đứng tại chỗ, ánh sáng quen thuộc bay lên hạ xuống, nghĩ có chút đầu váng mắt hoa.
Qua rất lâu sau đó, hắn dần dần bình tĩnh trở lại, nỗ lực trấn định tâm tình một chút, theo đường cũ đi trở lại.
Thế giới xung quanh vẫn là một mảnh hắc ám.
Nhưng hắn không thể để tâm tư như trước nữa.
Hắn chưa từng nghĩ tới chân tướng sẽ là cái dạng này. Hắn từng tìm mọi cách để không yêu Lâu Sâm, cũng tìm đủ lý do thật nhất thiết để hận Lâu Sâm, nhưng hình như chưa từng có lý giải qua người kia tại sao lại làm như vậy.
Lúc thì ôn nhu nói chuyện cười cười, lúc thì tàn nhẫn vô tình đến đáng sợ, y có cất giấu thực tâm của mình không?
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên da đầu tê dại, giống như có một lực thật lớn đang đánh vào thân thể hắn.
Mộ Diệp biết đây là Lâu Sâm đang thi triển pháp thuật. Hắn ngủ say mấy năm nay, Lâu Sâm dùng rất nhiều phương pháp nỗ lực giúp hắn tỉnh lại, nhưng bởi vì hắn ý chí kiên quyết, nên cho tới bây giờ cũng không có thành công qua.
Hắn tựa hồ là đã ngủ được lâu lắm rồi.
Hẳn là… đã đến thời gian phải mở mắt?
Mộ Diệp tuy rằng không dám yêu một lần nữa, nhưng ít ra nữa trái tim của hắn có thể còn có tác dụng.
Mộ Diệp hít sâu một hơi, thẳng thắn thả lỏng thân thể, mặc cho một lực cường đại đánh vào thân thể đưa hắn đi. Một trận đau nhức qua đi, mí mắt hơi rung động một chút, chậm rãi mở hai mắt ra.
Hình ảnh lúc ban đầu đập vào mắt Mộ Diệp chính là gương mặt tươi cười của Lâu Sâm.
Mặt mày ẩn tình, dung nhan như họa, đương nhiên là độc nhất vô nhị.
Mộ Diệp hồi tưởng lại tình cảm lúc đó làm tim đập nhanh hơn, bây giờ giống như là đang ở trong mộng. Nhưng thật ra Lâu Sâm cười cười, tuyệt không vì hắn thanh tỉnh mà kinh ngạc, chỉ siết chặt ôm lấy cánh tay hắn, ôn nhu nói: “Ta biết đệ nhất định sẽ tỉnh lại.”
Lâu Sâm luôn có hình dạng như vậy, vĩnh viễn như thế tự tin không gì sánh được.
Mộ Diệp chưa hoàn toàn thanh tỉnh, nhịn không được hỏi: “Bệ hạ pháp lực vô biên, hôm nay dù gặp chuyện to lớn gì, có chuyện gì mà không như người mong muốn?”
Nghe vậy, Lâu Sâm đầu tiên là hơi yên lặng, sau đó cười rộ lên. Lâu Sâm dáng dấp tinh thần đều là cao cao tại thượng, giờ khắc này lại ôn hòa bình tĩnh như một người bình thường, nhẹ nhàng nói: “Tự nhiên là có.”
/37
|