Mộ Diệp lúc này đã đi tới cửa, sau khi nghe những lời này, cước bộ không khỏi dừng một chút. Thế nhưng Mộ Diệp cũng không có quay đầu lại, chỉ hít sâu một hơi, như cũ toàn tâm toàn ý đi về phía trước.
Nghe ngữ khí Lâu Sâm, phía trước khẳng định có âm mưu quỷ kế đang chờ Mộ Diệp.
Thế nhưng điều đó có quan hệ gì?
Diệp Ảnh ở đâu a.
Mộ Diệp từ trước đối Diệp Ảnh tất nhiên thực sự yêu thương, lại vừa trải qua một trận sinh tử, trái lại sẽ khiến hai người càng thêm yêu nhau, quí trọng nhau hơn, về điểm này mà nói, thậm chí phải cảm tạ Lâu Sâm.
Từ tẩm cung Lâu Sâm đi hết hành lang gấp khúc cũng không xa lắm, nhưng Mộ Diệp đi rất chậm rất chậm, thường thường dừng lại dựa vào cây cột thở dốc một trận.
Chờ hắn đi tới đầu cửa gian phòng thì sớm đã mồ hôi lạnh nhễ nhại. Hắn cũng biết là quần áo mất trật tự, hình dạng quá mức bất nhã, động thủ chỉnh lý một phen, mới đẩy cửa mà vào.
Bên trong gian phòng không lớn, mọi vật bài biện nhìn một cái không sót gì.
Mộ Diệp mới vừa đi vào, liền thấy Diệp Ảnh đang ngồi ở bên cạnh bàn uống trà.
Hình dạng Diệp Ảnh vẫn vậy, gương mặt tuấn mỹ, thần khí toát ra một vẻ thiên chân khả ái, đôi mắt đẹp trong suốt, lông mi thật dài nhẹ nhàng rung động.
Mộ Diệp cảm thấy tim đập ngừng một chút, sau đó tim lại đập nhanh hơn, Mộ Diệp nhanh chân đi về phía trước, một tay đem Diệp Ảnh ôm lấy.
“Tiểu Diệp Ảnh.” Mộ Diệp nói vừa thở như không ra hơi, chính mình cũng không kiềm được kích động: “Thật tốt quá, đệ bình an vô sự.”
Vừa nói vừa thối lui một ít, lấy tay sờ sờ mặt Diệp Ảnh, hỏi: “Đệ lần trước thụ thương thế nào? Có ai làm khó dễ đệ không?”
Diệp Ảnh lắc đầu, nhàn nhạt ứng đáp: “Vết thương đã sớm khỏi hẳn rồi, đệ chỉ là bị giam lỏng ở chỗ này mà thôi, không có gì trở ngại.”
Mộ Diệp thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó lại nghĩ có gì đó không đúng. Diệp Ảnh bình thường thích cười thích nháo, tuyệt không nói những lời nói lạnh lùng như thế.
Mộ Diệp không khỏi ngẩng đầu lên, tỉ mỉ dùng mắt nhìn người trước mặt, bấy giờ mới phát hiện Diệp Ảnh nhãn thần hung dữ không còn giống như trước đây.
Đôi mắt Diệp Ảnh nguyên bản sáng sủa bây giờ thoạt nhìn ảm đạm hơn rất nhiều, thậm chí mơ hồ lộ ra một loại hàn ý. Tựa như ngày đó ban đêm y nằm ở trên mặt đất lạnh lẽo nhìn hắn, khóe miệng tràn đầy máu tươi.
Mộ Diệp thân thể chấn động, không thể tránh né nhớ tới cái buổi tối kia.
Mộ Diệp lúc đó lý trí hoàn toàn biến mất, căn bản khống chế không được phản ứng của mình, đến tột cùng có bao nhiêu trò hề rơi vào trong mắt Diệp Ảnh? Hắn từng ở dưới thân Lâu Sâm, còn làm… rất nhiều thứ…
Nếu không có hai tay chống mặt bàn, Mộ Diệp lúc này đã đứng thẳng không được, thật vất vả mới bình phục tinh thần, nói: “Nói tóm lại, đệ không có việc gì là tốt rồi.”
“Đúng vậy, nhưng đệ được bình an vô sự, cũng do huynh dùng thân thể đổi lấy.” Vừa nói vừa vươn tay vịn chặt vào đầu vai của Mộ Diệp.
Mộ Diệp quay đầu nhìn, mới phát hiện trên vai mình còn có dấu răng màu xanh tím. Bất luận kẻ nào thấy cái dấu này đều đoán được tại sao mà có, còn miễn bàn hắn đầy người đều có vết tích hoan ái có muốn che cũng che không được.
Miệng Mộ Diệp tràn đầy cay đắng, mất nhiều công phu mới mở miệng nói rằng: “Huynh không thể thấy đệ chết ở trước mặt huynh được.”
“Nhưng như vậy là tham sống sợ chết huynh có biết không? Đệ tình nguyện khi đó cùng chết với huynh cũng không nguyện thấy huynh… Thấy huynh…” Câu nói kế tiếp đã nói không được, Diệp Ảnh quay đầu đi chỗ khác không hề nhìn Mộ Diệp.
Mộ Diệp chưa từng gặp qua thái độ này của Diệp Ảnh, thiếu niên thuần khiết thích cười lúc trước lẽ nào đã bị hắn hủy? Hắn cuống quít cầm lấy tay Diệp Ảnh, chỉ thấy ngón tay lạnh lẽo không còn ấm áp như lúc trước.
“Tiểu Diệp Ảnh…”
“Huynh đi đi,” Diệp Ảnh rút tay của mình trở về, rầu rĩ nói: “Đệ tạm thời không muốn thấy huynh.”
Mộ Diệp bây giờ mớị hiểu được Lâu Sâm nói câu nói kia là có ý tứ gì. Nghĩ đến chuyện đêm hôm đó đã kích thích nên Diệp Ảnh tính tình đại biến. Nhưng Mộ Diệp không chịu bỏ cuộc, vẫn cố cầm tay Diệp Ảnh, nói: “Tiểu Diệp Ảnh, chúng ta có thể cùng nhau chạy trốn! Nếu bệ hạ đã tha cho huynh vậy huynh cùng đệ đi, hay là…”
Diệp Ảnh ngẩng đầu lên nhìn lại Mộ Diệp, bên môi thốt ra một tiếng cười nhạt: “Nếu thật có cơ hội chạy trốn, huynh có thể bỏ được ly khai người kia?”
“Cái gì?” Mộ Diệp dường như vừa tỉnh mộng, căn bản không biết nên phản ứng thế nào.
Diệp Ảnh vung tay lên, đẩy ngã Mộ Diệp xuống bàn, sau đó đè ép lên người hắn.
“Lúc huynh bị Thiên đế đặt dưới thân không phải rất sung sướng sao? Hà tất lại tới tìm đệ?” Trên mặt Diệp Ảnh rõ ràng đang cười, nhưng nhãn thần rất cổ quái, cúi đầu liếm liếm dấu răng trên vai Mộ Diệp, lạnh lùng nói, “Chẳng lẽ, một người nam nhân thỏa mãn không được huynh?”
Nghe ngữ khí Lâu Sâm, phía trước khẳng định có âm mưu quỷ kế đang chờ Mộ Diệp.
Thế nhưng điều đó có quan hệ gì?
Diệp Ảnh ở đâu a.
Mộ Diệp từ trước đối Diệp Ảnh tất nhiên thực sự yêu thương, lại vừa trải qua một trận sinh tử, trái lại sẽ khiến hai người càng thêm yêu nhau, quí trọng nhau hơn, về điểm này mà nói, thậm chí phải cảm tạ Lâu Sâm.
Từ tẩm cung Lâu Sâm đi hết hành lang gấp khúc cũng không xa lắm, nhưng Mộ Diệp đi rất chậm rất chậm, thường thường dừng lại dựa vào cây cột thở dốc một trận.
Chờ hắn đi tới đầu cửa gian phòng thì sớm đã mồ hôi lạnh nhễ nhại. Hắn cũng biết là quần áo mất trật tự, hình dạng quá mức bất nhã, động thủ chỉnh lý một phen, mới đẩy cửa mà vào.
Bên trong gian phòng không lớn, mọi vật bài biện nhìn một cái không sót gì.
Mộ Diệp mới vừa đi vào, liền thấy Diệp Ảnh đang ngồi ở bên cạnh bàn uống trà.
Hình dạng Diệp Ảnh vẫn vậy, gương mặt tuấn mỹ, thần khí toát ra một vẻ thiên chân khả ái, đôi mắt đẹp trong suốt, lông mi thật dài nhẹ nhàng rung động.
Mộ Diệp cảm thấy tim đập ngừng một chút, sau đó tim lại đập nhanh hơn, Mộ Diệp nhanh chân đi về phía trước, một tay đem Diệp Ảnh ôm lấy.
“Tiểu Diệp Ảnh.” Mộ Diệp nói vừa thở như không ra hơi, chính mình cũng không kiềm được kích động: “Thật tốt quá, đệ bình an vô sự.”
Vừa nói vừa thối lui một ít, lấy tay sờ sờ mặt Diệp Ảnh, hỏi: “Đệ lần trước thụ thương thế nào? Có ai làm khó dễ đệ không?”
Diệp Ảnh lắc đầu, nhàn nhạt ứng đáp: “Vết thương đã sớm khỏi hẳn rồi, đệ chỉ là bị giam lỏng ở chỗ này mà thôi, không có gì trở ngại.”
Mộ Diệp thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó lại nghĩ có gì đó không đúng. Diệp Ảnh bình thường thích cười thích nháo, tuyệt không nói những lời nói lạnh lùng như thế.
Mộ Diệp không khỏi ngẩng đầu lên, tỉ mỉ dùng mắt nhìn người trước mặt, bấy giờ mới phát hiện Diệp Ảnh nhãn thần hung dữ không còn giống như trước đây.
Đôi mắt Diệp Ảnh nguyên bản sáng sủa bây giờ thoạt nhìn ảm đạm hơn rất nhiều, thậm chí mơ hồ lộ ra một loại hàn ý. Tựa như ngày đó ban đêm y nằm ở trên mặt đất lạnh lẽo nhìn hắn, khóe miệng tràn đầy máu tươi.
Mộ Diệp thân thể chấn động, không thể tránh né nhớ tới cái buổi tối kia.
Mộ Diệp lúc đó lý trí hoàn toàn biến mất, căn bản khống chế không được phản ứng của mình, đến tột cùng có bao nhiêu trò hề rơi vào trong mắt Diệp Ảnh? Hắn từng ở dưới thân Lâu Sâm, còn làm… rất nhiều thứ…
Nếu không có hai tay chống mặt bàn, Mộ Diệp lúc này đã đứng thẳng không được, thật vất vả mới bình phục tinh thần, nói: “Nói tóm lại, đệ không có việc gì là tốt rồi.”
“Đúng vậy, nhưng đệ được bình an vô sự, cũng do huynh dùng thân thể đổi lấy.” Vừa nói vừa vươn tay vịn chặt vào đầu vai của Mộ Diệp.
Mộ Diệp quay đầu nhìn, mới phát hiện trên vai mình còn có dấu răng màu xanh tím. Bất luận kẻ nào thấy cái dấu này đều đoán được tại sao mà có, còn miễn bàn hắn đầy người đều có vết tích hoan ái có muốn che cũng che không được.
Miệng Mộ Diệp tràn đầy cay đắng, mất nhiều công phu mới mở miệng nói rằng: “Huynh không thể thấy đệ chết ở trước mặt huynh được.”
“Nhưng như vậy là tham sống sợ chết huynh có biết không? Đệ tình nguyện khi đó cùng chết với huynh cũng không nguyện thấy huynh… Thấy huynh…” Câu nói kế tiếp đã nói không được, Diệp Ảnh quay đầu đi chỗ khác không hề nhìn Mộ Diệp.
Mộ Diệp chưa từng gặp qua thái độ này của Diệp Ảnh, thiếu niên thuần khiết thích cười lúc trước lẽ nào đã bị hắn hủy? Hắn cuống quít cầm lấy tay Diệp Ảnh, chỉ thấy ngón tay lạnh lẽo không còn ấm áp như lúc trước.
“Tiểu Diệp Ảnh…”
“Huynh đi đi,” Diệp Ảnh rút tay của mình trở về, rầu rĩ nói: “Đệ tạm thời không muốn thấy huynh.”
Mộ Diệp bây giờ mớị hiểu được Lâu Sâm nói câu nói kia là có ý tứ gì. Nghĩ đến chuyện đêm hôm đó đã kích thích nên Diệp Ảnh tính tình đại biến. Nhưng Mộ Diệp không chịu bỏ cuộc, vẫn cố cầm tay Diệp Ảnh, nói: “Tiểu Diệp Ảnh, chúng ta có thể cùng nhau chạy trốn! Nếu bệ hạ đã tha cho huynh vậy huynh cùng đệ đi, hay là…”
Diệp Ảnh ngẩng đầu lên nhìn lại Mộ Diệp, bên môi thốt ra một tiếng cười nhạt: “Nếu thật có cơ hội chạy trốn, huynh có thể bỏ được ly khai người kia?”
“Cái gì?” Mộ Diệp dường như vừa tỉnh mộng, căn bản không biết nên phản ứng thế nào.
Diệp Ảnh vung tay lên, đẩy ngã Mộ Diệp xuống bàn, sau đó đè ép lên người hắn.
“Lúc huynh bị Thiên đế đặt dưới thân không phải rất sung sướng sao? Hà tất lại tới tìm đệ?” Trên mặt Diệp Ảnh rõ ràng đang cười, nhưng nhãn thần rất cổ quái, cúi đầu liếm liếm dấu răng trên vai Mộ Diệp, lạnh lùng nói, “Chẳng lẽ, một người nam nhân thỏa mãn không được huynh?”
/37
|