Hạ Á hoàn toàn biểu hiện ra bộ dáng của một con ruồi xông loạn xạ.
Cả vùng Sáng thần khu khổng lồ trong lòng đất vốn khúc chiết quanh co, Hạ Á dù sao cũng không biết đường đi, chỉ còn nước đoán mò, cứ nhắm mắt xông bừa lung tung khắp nơi. Một đường phóng tới đây, hễ gặp ngã ba là nhắm mắt nhắm mũi quẹo luôn, lỡ như gặp phải con đường đã đi rồi thì lập tức quay đầu trở lại.
Hắn giờ phút này tâm thái cũng là rất tốt, dù sao ông đây cũng không biết đường, cứ như vậy loạn xạ một hồi, nếu có thể tìm được đường ra thì coi như là ông trời phù hộ, còn lỡ tìm chưa đường thì vẫn còn hạnh phúc vạn lần so với làm tù binh của con rắn kia.
Hắn một đường lung tung xông tới, thấy ngã ba liền quẹo vào, thấy thông đạo thì chui vô, ngay cả chính hắn giờ đây cũng mất phương hướng, chả biết rốt cuộc là mình đang ở nơi quỷ quái nào nữa.
Khu vực dưới lòng đất này cũng quá là khổng lồ đi, viễn cổ Địa Tinh kiến tạo Sáng thần khu tới vài trăm năm, có thể tưởng tượng khối lượng xây dựng khổng lồ cỡ nào. Mặc dù phần lớn bộ phận thông đạo đã bị chôn vùi, nhưng Hạ Á xông xáo lung tung như vậy đã đi qua không ít huyệt động, chỉ có điều những huyệt động mà hắn đã đi qua đa phần là bị hoang phế gần hết, không có bất kỳ phát hiện nào. Duy nhất để cho hắn không hài lòng lắm chính là theo con đường mà hắn đang đi, thì hình như là càng lúc càng đi sâu xuống.
Dù sao cũng là di tích viễn cổ, rất nhiều thông đạo đã bị phong kín, thậm chí cửa vào một số địa phương đã bị sụp đổ hoàn toàn. Hạ Á trên đường đi còn gặp được hai cánh cửa có núm xoay, trên có khắc vạch chia độ. Hắn dù sao cũng không biết rốt cuộc cánh cửa đó thông tới nơi nào nên cứ xoay bừa tới một vạch bất kỳ, sau khi cửa vừa mở ra là xông luôn vào trong, còn về phần nó sẽ dẫn đi đâu thì cũng không phải là thứ hắn có thể khống chế.
Đi được một hồi lâu, xác định là mình đã càng lúc càng rời xa con giun kia, rốt cuộc Hạ Á cũng yên lòng hơn một chút.
Dora, ngươi nói thử xem, chỗ này khổng lồ như thế, bên trong vô số cơ quan nặng nề, cửa dày nặng và chắc chắn thế, vậy sao đám viễn cổ Địa Tinh tử thủ ở nơi này lại vẫn như cũ bị công phá...?
Dora nghe vậy cười lạnh: Bản nhật ký kia ngươi cũng xem rồi đó, đám Địa Tinh kia bị người khác dùng chính ma đạo pháo do họ chế tạo phá tan cửa vào. Uy lực của ma đạo pháo ngươi chính mắt chứng kiến rồi, có gì ly kỳ đâu. Coi như là lối vào bằng tinh thiết đi chăng nữa thì cũng không chịu được oanh kích của ma đạo pháo.”
Hạ Á lắc đầu: Trong lòng ta thắc mắc không phải là vấn đề này, mà là.... công dụng của Sáng thần khu này kìa. Ta và ngươi đều biết bản nhật ký đã ghi rõ kế hoạch tạo thần của đám Địa Tinh rốt cuộc là thành công... Nhưng cái tên ‘Thần’ được sáng tạo kia đâu rồi? Ở địa phương nào? Có còn ở nơi này không?
Dora trầm mặc một lát, phảng phất như lâm vào suy tư, nàng cũng không ủng hộ suy đoán của Hạ Á: Chỗ này đã trở thành hang ổ của Đạt Mạn Đức Lạp Tư, nếu như vị thần mà Địa Tinh sáng tạo vẫn còn ở nơi này thì Đạt Mạn Đức Lạp Tư làm gì có cơ hội tác oai tác quái? Như vậy xem ra... Vị thần mà viễn cổ Địa Tinh sáng tạo ra hẳn là không ở nơi này.”
Hạ Á nghe xong, lại im lặng một lát rồi mới thình lình mở miệng: Dora, chúng ta hình như vẫn quên một vấn đề.
Ngươi nghĩ đến việc gì?
Hạ Á thở dài, chậm rãi nói: Nơi đây là Sáng thần khu đúng không?
Hẳn là không sai, ít nhất thì chữ trên tấm bảng tên đúng là ghi như thế.
Ừ. Hạ Á gật đầu một cái: Tại Sáng thần khu này, căn cứ theo bản nhật ký ghi lại, viễn cổ Địa Tinh cuối cùng đã lưu lại một chi lực lượng tử thủ nơi đây, đúng không?
Không sai.
Trong nhật ký cũng viết rõ, cuối cùng nơi này vẫn bị những chủng tộc khác công phá... Đúng không?
Dora nghe những lời này, trầm mặc một chút rồi hỏi: Ngươi muốn nói cái gì?
Hạ Á trong đôi mắt toát ra những tia khó hiểu kì dị: Nếu nơi này cuối cùng vẫn bị những chủng tộc khác công phá, như vậy... Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy rất kỳ quái sao? Những địa phương chúng ta vừa đi qua kia, những huyệt động chứa tiêu bản, còn có công xưởng rèn... Còn có những huyệt động khác... Tất cả đều được bảo tồn nguyên vẹn đến đáng ngạc nhiên? Nơi này chính là Sáng thần khu của Địa Tinh đó! Tại sao khi những chủng tộc khác sau khi công phá chiếm lĩnh nơi này, lại không phá hủy hoặc vơ vét sạch sành sanh? Đống ma pháp cầu chồng chất như núi trong kho chẳng lẽ không đáng tiền sao? Còn có đám ma đạn pháo, vũ khí bằng tinh thiết tinh thuần... Nếu như là ta chỉ huy chủng tộc liên quân, một khi đã công phá nơi này, ta nhất định sẽ hạ lệnh vơ vét sạch sẽ, sau đó trực tiếp phá hủy.
Nói tới đây, Hạ Á cười cười, nụ cười của hắn càng thêm cổ quái: Còn có điều này nữa, để cho ta kỳ quái nhất chính là huyệt động chứa những tiêu bản kia. Chỉ cần nhìn thấy tiêu bản của loài người là ta đã muốn nổi điên lên rồi. Chẳng lẽ các chủng tộc khác trong liên quân sau khi công phá nơi này, chứng kiến đồng loại của họ bị biến thành tiêu bản sống đặt tại nơi đó mà có thể thờ ơ được sao? Còn có thể để mặc cho những tiêu bản kia tiếp tục đặt ở nơi đó, hoàn hảo không tổn hao gì?
Dora lần này im lặng rất lâu mới hỏi tiếp: Ngươi muốn nói cái gì?
Hạ Á nghiêm túc: Càng đi tới, ta càng cảm giác như nơi này chẳng có một chút gì là giống như bị chủng tộc khác công chiếm.
Sau khi Hạ Á nói ra nhận định đó, hai người trong nhất thời đều trầm ngâm im lặng, khiến bầu không khí càng trở nên cổ quái. Hạ Á vẫn tiếp tục đi về phía trước, hắn giờ phút này đúng là cứ bước đi tùy ý như vậy, hễ xuất hiện một lối rẽ là hắn lại đi theo hướng đó.
Con đường này càng đi sâu xuống thì thông đạo càng hẹp lại, hơn nữa không khí cũng dần dần trở nên vẩn đục, hô hấp khá khó khăn.
May là nơi này còn có một chút ánh sáng. Trên vách tường của thông đạo này, cứ cách vài chục bước lại khảm một viên bảo thạch phát sáng. Sau khi Dora phân tích, mới biết trên những bảo thạch này đều được người khắc họa ma pháp trận chiếu sáng, nhờ đó mà quang huy ngàn vạn năm cũng không bao giờ bị dập tắt.
Khi đi tới điểm cuối của thông đạo, trước mặt lại một lần nữa xuất hiện cánh cửa lớn, bên trên có núm xoay và vẫn được chia thành Xích nguyệt, khuyết nguyệt, hỏa nguyệt...
Hạ Á đứng trước cánh cửa, do dự trong chốc lát: Lần này chúng ta đi như thế nào đây?
Dora không có trả lời ngay, sau đó lại ngần ngừ: Hạ Á, ta chợt nhớ tới một số khả năng. Nơi này có nhiều ma pháp trận như vậy... Rất hiển nhiên, đối với viễn cổ Địa Tinh mà nói thì ma pháp trận đã trở thành một thứ thông dụng trong sinh hoạt. Ít nhất thì chúng ta ở chỗ này đã thấy được rất nhiều tính khả dụng của ma pháp trận, như vậy liệu có khi nào xuất hiện khả năng thông đạo xuất nhập ngoại giới không chỉ là vài cái mà chúng ta đã biết? Nói không chừng là còn có thêm vài cái ma pháp trận truyền tống tồn tại đâu đó thì sao?
Hạ Á rất chân thành suy tư một chút: Không thể không nói khả năng này rất lớn, thế nhưng cho dù chúng ta gặp được truyền tống ma pháp trận thì ngươi biết cách khởi động không? Vẫn là đợi khi tìm được rồi tính sau đi.
Vừa nói, Hạ Á đưa tay lên núm xoay trên cánh cửa, nhắm mắt chuyển đại sang một vị trí nào đó. Sau một trận ken két vang lên, cánh cửa nặng nề chậm rãi mở ra, Hạ Á lắc mình đi vào.
Theo cánh cửa chầm chậm đóng lại, cảm giác choáng váng mãnh liệt vì thiếu khí lại lần nữa ập đến.
Trước mắt Hạ Á là một huyệt động mới.
Cái huyệt động này khá là khổng lồ, ước chừng rộng phải tới cả trăm thước. Vốn nơi này đang âm u tăm tối, nhưng khi Hạ Á vừa xuất hiện, trong nháy mắt trên đỉnh đầu liền có vài nơi phát sáng. Trên trần nhà có vài chục khối bảo thạch bắt đầu thả ra quang mang nhu hòa, đem cái huyệt động này chiếu sáng.
Bài trí trong huyệt động này càng thêm cổ quái.
Trong không gian chừng trăm thước của huyệt động, có hơn chục cái rãnh giống như mương nước xẻ ngang dọc khắp nơi. Mỗi mương đều là hình chữ nhật rộng ít nhất hai thước, sắp thành từng dãy chỉnh tề trong huyệt động. Bờ mương cao hơn mặt đất chỉ tầm một thước, nhưng nếu ngươi bước lên trên liền phát hiện độ sâu của chúng còn sâu hơn nhiều, hơn nữa còn dốc dần xuống dưới.
Hiện tại, những mương nước này đã khô cạn toàn bộ, nhưng khiến Hạ Á chú ý tới là bên trong mỗi một hàng mương lại có vài ống kim khí hình tròn, to cỡ thân người nối liền nhau.
Cái mương kì quái khiến Hạ Á hứng thú, hắn đi dọc theo mấy cái mương một lần, cuối cùng tập trung toàn bộ lực chú ý vào một thứ bắt mắt duy nhất trong huyệt động ngoại trừ những cái mương kia.
Vật này dính sát vào một góc vách tường huyệt động, cao khoảng 4-5 thước, thoạt nhìn chẳng khác nào một cái thùng khổng lồ đang được treo bằng một cái móc cực lớn. Nó toàn thân được chế tạo bằng kim khí, bề ngoài hơi ố vàng, nhìn qua khó mà biết được là dùng vật liệu gì tạo thành.
Thứ này hiển nhiên là phong kín, chắc hẳn là dạng một vật chứa bằng kim loại (dung khí), có một hàng đường ống chìm thẳng đứng nối liền với vài mương nước.
Hạ Á rút chủy thủ ra, bước tới gần vật đó nhè nhẹ cạo mấy cái trên bề mặt, lấy ra một chút vụn sắt mịn.
Hắn quan sát một lúc rồi tiện tay dùng chủy thủ gõ gõ vài cái lên trên cái thùng khổng lồ nọ, đồng thời vung tay ném đám vụn sắt trên tay xuống, đang định quay người bước đi thì... chuyện quỷ dị lại phát sinh.
Từ bên trong dung khí cự đại kia bỗng truyền ra vài tiếng rầm rầm trầm đục. Huyệt động này vốn đang tịch mịch, âm thanh truyền đến hiển hiên hết sức rõ ràng. Hạ Á vừa nghe thấy, toàn thân theo bản năng trở nên căng thẳng, quay đầu nhìn chằm chằm vào thứ đồ chơi đó.
Dung khí khổng lồ đó lại tự nhiên im bặt trong chốc lát, mãi đến khi Hạ Á cho là mình nhất thời sinh ra ảo giác thì bên trong lại truyền ra một tràng 'bang bang'... Tựa hồ như có thứ gì đó đang đập lên vách. Xen lẫn những tiếng 'bang bang' đó còn có thể mơ hồ nghe được những tiếng vang mơ hồ, ồm ồm.
Hạ Á cả kinh, cơ hồ tóc tai toàn thân đều dựng đứng. Trong cái thùng khổng lồ này chẳng lẽ đang phong kín một con quái vật nào đó?
Đây là nơi viễn cổ Địa Tinh sáng tạo ra Thần, loại khả năng này tựa hồ cũng không phải là không tồn tại! Hạ Á lập tức thả cước bộ lui về phía sau hai bước, nhẹ nhàng đem hỏa xoa nắm ở trong tay, thủ thế sẵn sàng, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào dung khí nọ...
Tiếng lách cách rung động bên trong càng ngày càng dồn dập, tựa hồ như có thứ gì đó đang gấp gáp phá vỡ nơi xung yếu để thoát ra ngoài. Hạ Á nắm chặt hỏa xoa trong tay, khớp xương lách cách rung động, sau khi hít sâu vài hơi đã làm tốt công tác chuẩn bị.
Vừa lúc đó, dung khí kia rốt cuộc phát ra thanh âm nứt vỡ, vách kim khí nứt ra một đường dài rồi dần dần mở rộng ra. Sau một tiếng ầm thật lớn vang lên, một lỗ thủng to tướng đã xuất hiện.
Trong tiếng ầm ầm nổ vang, vụn sắt bay toán loạn khắp nơi, tro bụi mù mịt đầy trời. Trong khung cảnh đó, lại có một vài tiếng rít gió vang lên, hai luồng khí kình đột nhiên từ bên trong bắn vụt ra ngoài.
Hạ Á trợn tròn hai mắt, giờ phút này hắn đã tập trung tất cả tinh thần, đôi mắt chuyển thành một màu đỏ ửng. Nhìn thấy hai luồng khí kình màu đen bắn tới trước mặt, Hạ Á lập tức ngửa đầu lui về sau, tay vung mạnh hỏa xoa. Chỉ nghe thấy hai tiếng Loẹt xoẹt vang lên, hỏa xoa trong tay Hạ Á dường như đã chém đứt thứ gì đó.
Chờ đến lúc Hạ Á đứng vững thân mình, nhìn kỹ lại thứ bị đánh rơi trên mặt đất liền ngây ngẩn cả người. Trên mặt đất rõ ràng là hai đoạn trường mâu bị chém gãy. Hơn nữa, từ hình thức và tính chất mà nói thì đó rõ ràng là loại trường mâu mà các chiến sĩ bộ tộc Zhaku sử dụng. Gặp quỷ rồi. Thứ cổ quái trong cái thùng mà viễn cổ Địa Tinh kiến tạo sao lại phóng ra trường mâu của bộ tộc Zhaku?
Hạ Á hét lớn, tung mình vung hỏa xoa quất tới. Từ trong lỗ thủng lập tức truyền đến một tiếng kêu đau đớn thanh thúy. Hỏa xoa đã đập trúng thứ gì đó.
Hạ Á vốn là thuận thế sẽ phải sẽ phải đem hỏa xoa đâm tiếp vào, nhưng vừa nghe thấy thanh âm này, bỗng nhiên liền thu tay về và nhanh chóng lui về phía sau mấy bước! Thanh âm mới rồi mặc dù nghe có chút mơ hồ không rõ nhưng nó cũng giúp Hạ Á xác định được một việc, đó là tiếng kêu đau đớn của con người.
Mẹ kiếp! Là người hay quỷ? Mau lăn ra đây cho đại gia! Bằng không ta đâm cho một phát chết tươi.
Hạ Á nắm hỏa xoa, cất giọng quát.
Cả vùng Sáng thần khu khổng lồ trong lòng đất vốn khúc chiết quanh co, Hạ Á dù sao cũng không biết đường đi, chỉ còn nước đoán mò, cứ nhắm mắt xông bừa lung tung khắp nơi. Một đường phóng tới đây, hễ gặp ngã ba là nhắm mắt nhắm mũi quẹo luôn, lỡ như gặp phải con đường đã đi rồi thì lập tức quay đầu trở lại.
Hắn giờ phút này tâm thái cũng là rất tốt, dù sao ông đây cũng không biết đường, cứ như vậy loạn xạ một hồi, nếu có thể tìm được đường ra thì coi như là ông trời phù hộ, còn lỡ tìm chưa đường thì vẫn còn hạnh phúc vạn lần so với làm tù binh của con rắn kia.
Hắn một đường lung tung xông tới, thấy ngã ba liền quẹo vào, thấy thông đạo thì chui vô, ngay cả chính hắn giờ đây cũng mất phương hướng, chả biết rốt cuộc là mình đang ở nơi quỷ quái nào nữa.
Khu vực dưới lòng đất này cũng quá là khổng lồ đi, viễn cổ Địa Tinh kiến tạo Sáng thần khu tới vài trăm năm, có thể tưởng tượng khối lượng xây dựng khổng lồ cỡ nào. Mặc dù phần lớn bộ phận thông đạo đã bị chôn vùi, nhưng Hạ Á xông xáo lung tung như vậy đã đi qua không ít huyệt động, chỉ có điều những huyệt động mà hắn đã đi qua đa phần là bị hoang phế gần hết, không có bất kỳ phát hiện nào. Duy nhất để cho hắn không hài lòng lắm chính là theo con đường mà hắn đang đi, thì hình như là càng lúc càng đi sâu xuống.
Dù sao cũng là di tích viễn cổ, rất nhiều thông đạo đã bị phong kín, thậm chí cửa vào một số địa phương đã bị sụp đổ hoàn toàn. Hạ Á trên đường đi còn gặp được hai cánh cửa có núm xoay, trên có khắc vạch chia độ. Hắn dù sao cũng không biết rốt cuộc cánh cửa đó thông tới nơi nào nên cứ xoay bừa tới một vạch bất kỳ, sau khi cửa vừa mở ra là xông luôn vào trong, còn về phần nó sẽ dẫn đi đâu thì cũng không phải là thứ hắn có thể khống chế.
Đi được một hồi lâu, xác định là mình đã càng lúc càng rời xa con giun kia, rốt cuộc Hạ Á cũng yên lòng hơn một chút.
Dora, ngươi nói thử xem, chỗ này khổng lồ như thế, bên trong vô số cơ quan nặng nề, cửa dày nặng và chắc chắn thế, vậy sao đám viễn cổ Địa Tinh tử thủ ở nơi này lại vẫn như cũ bị công phá...?
Dora nghe vậy cười lạnh: Bản nhật ký kia ngươi cũng xem rồi đó, đám Địa Tinh kia bị người khác dùng chính ma đạo pháo do họ chế tạo phá tan cửa vào. Uy lực của ma đạo pháo ngươi chính mắt chứng kiến rồi, có gì ly kỳ đâu. Coi như là lối vào bằng tinh thiết đi chăng nữa thì cũng không chịu được oanh kích của ma đạo pháo.”
Hạ Á lắc đầu: Trong lòng ta thắc mắc không phải là vấn đề này, mà là.... công dụng của Sáng thần khu này kìa. Ta và ngươi đều biết bản nhật ký đã ghi rõ kế hoạch tạo thần của đám Địa Tinh rốt cuộc là thành công... Nhưng cái tên ‘Thần’ được sáng tạo kia đâu rồi? Ở địa phương nào? Có còn ở nơi này không?
Dora trầm mặc một lát, phảng phất như lâm vào suy tư, nàng cũng không ủng hộ suy đoán của Hạ Á: Chỗ này đã trở thành hang ổ của Đạt Mạn Đức Lạp Tư, nếu như vị thần mà Địa Tinh sáng tạo vẫn còn ở nơi này thì Đạt Mạn Đức Lạp Tư làm gì có cơ hội tác oai tác quái? Như vậy xem ra... Vị thần mà viễn cổ Địa Tinh sáng tạo ra hẳn là không ở nơi này.”
Hạ Á nghe xong, lại im lặng một lát rồi mới thình lình mở miệng: Dora, chúng ta hình như vẫn quên một vấn đề.
Ngươi nghĩ đến việc gì?
Hạ Á thở dài, chậm rãi nói: Nơi đây là Sáng thần khu đúng không?
Hẳn là không sai, ít nhất thì chữ trên tấm bảng tên đúng là ghi như thế.
Ừ. Hạ Á gật đầu một cái: Tại Sáng thần khu này, căn cứ theo bản nhật ký ghi lại, viễn cổ Địa Tinh cuối cùng đã lưu lại một chi lực lượng tử thủ nơi đây, đúng không?
Không sai.
Trong nhật ký cũng viết rõ, cuối cùng nơi này vẫn bị những chủng tộc khác công phá... Đúng không?
Dora nghe những lời này, trầm mặc một chút rồi hỏi: Ngươi muốn nói cái gì?
Hạ Á trong đôi mắt toát ra những tia khó hiểu kì dị: Nếu nơi này cuối cùng vẫn bị những chủng tộc khác công phá, như vậy... Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy rất kỳ quái sao? Những địa phương chúng ta vừa đi qua kia, những huyệt động chứa tiêu bản, còn có công xưởng rèn... Còn có những huyệt động khác... Tất cả đều được bảo tồn nguyên vẹn đến đáng ngạc nhiên? Nơi này chính là Sáng thần khu của Địa Tinh đó! Tại sao khi những chủng tộc khác sau khi công phá chiếm lĩnh nơi này, lại không phá hủy hoặc vơ vét sạch sành sanh? Đống ma pháp cầu chồng chất như núi trong kho chẳng lẽ không đáng tiền sao? Còn có đám ma đạn pháo, vũ khí bằng tinh thiết tinh thuần... Nếu như là ta chỉ huy chủng tộc liên quân, một khi đã công phá nơi này, ta nhất định sẽ hạ lệnh vơ vét sạch sẽ, sau đó trực tiếp phá hủy.
Nói tới đây, Hạ Á cười cười, nụ cười của hắn càng thêm cổ quái: Còn có điều này nữa, để cho ta kỳ quái nhất chính là huyệt động chứa những tiêu bản kia. Chỉ cần nhìn thấy tiêu bản của loài người là ta đã muốn nổi điên lên rồi. Chẳng lẽ các chủng tộc khác trong liên quân sau khi công phá nơi này, chứng kiến đồng loại của họ bị biến thành tiêu bản sống đặt tại nơi đó mà có thể thờ ơ được sao? Còn có thể để mặc cho những tiêu bản kia tiếp tục đặt ở nơi đó, hoàn hảo không tổn hao gì?
Dora lần này im lặng rất lâu mới hỏi tiếp: Ngươi muốn nói cái gì?
Hạ Á nghiêm túc: Càng đi tới, ta càng cảm giác như nơi này chẳng có một chút gì là giống như bị chủng tộc khác công chiếm.
Sau khi Hạ Á nói ra nhận định đó, hai người trong nhất thời đều trầm ngâm im lặng, khiến bầu không khí càng trở nên cổ quái. Hạ Á vẫn tiếp tục đi về phía trước, hắn giờ phút này đúng là cứ bước đi tùy ý như vậy, hễ xuất hiện một lối rẽ là hắn lại đi theo hướng đó.
Con đường này càng đi sâu xuống thì thông đạo càng hẹp lại, hơn nữa không khí cũng dần dần trở nên vẩn đục, hô hấp khá khó khăn.
May là nơi này còn có một chút ánh sáng. Trên vách tường của thông đạo này, cứ cách vài chục bước lại khảm một viên bảo thạch phát sáng. Sau khi Dora phân tích, mới biết trên những bảo thạch này đều được người khắc họa ma pháp trận chiếu sáng, nhờ đó mà quang huy ngàn vạn năm cũng không bao giờ bị dập tắt.
Khi đi tới điểm cuối của thông đạo, trước mặt lại một lần nữa xuất hiện cánh cửa lớn, bên trên có núm xoay và vẫn được chia thành Xích nguyệt, khuyết nguyệt, hỏa nguyệt...
Hạ Á đứng trước cánh cửa, do dự trong chốc lát: Lần này chúng ta đi như thế nào đây?
Dora không có trả lời ngay, sau đó lại ngần ngừ: Hạ Á, ta chợt nhớ tới một số khả năng. Nơi này có nhiều ma pháp trận như vậy... Rất hiển nhiên, đối với viễn cổ Địa Tinh mà nói thì ma pháp trận đã trở thành một thứ thông dụng trong sinh hoạt. Ít nhất thì chúng ta ở chỗ này đã thấy được rất nhiều tính khả dụng của ma pháp trận, như vậy liệu có khi nào xuất hiện khả năng thông đạo xuất nhập ngoại giới không chỉ là vài cái mà chúng ta đã biết? Nói không chừng là còn có thêm vài cái ma pháp trận truyền tống tồn tại đâu đó thì sao?
Hạ Á rất chân thành suy tư một chút: Không thể không nói khả năng này rất lớn, thế nhưng cho dù chúng ta gặp được truyền tống ma pháp trận thì ngươi biết cách khởi động không? Vẫn là đợi khi tìm được rồi tính sau đi.
Vừa nói, Hạ Á đưa tay lên núm xoay trên cánh cửa, nhắm mắt chuyển đại sang một vị trí nào đó. Sau một trận ken két vang lên, cánh cửa nặng nề chậm rãi mở ra, Hạ Á lắc mình đi vào.
Theo cánh cửa chầm chậm đóng lại, cảm giác choáng váng mãnh liệt vì thiếu khí lại lần nữa ập đến.
Trước mắt Hạ Á là một huyệt động mới.
Cái huyệt động này khá là khổng lồ, ước chừng rộng phải tới cả trăm thước. Vốn nơi này đang âm u tăm tối, nhưng khi Hạ Á vừa xuất hiện, trong nháy mắt trên đỉnh đầu liền có vài nơi phát sáng. Trên trần nhà có vài chục khối bảo thạch bắt đầu thả ra quang mang nhu hòa, đem cái huyệt động này chiếu sáng.
Bài trí trong huyệt động này càng thêm cổ quái.
Trong không gian chừng trăm thước của huyệt động, có hơn chục cái rãnh giống như mương nước xẻ ngang dọc khắp nơi. Mỗi mương đều là hình chữ nhật rộng ít nhất hai thước, sắp thành từng dãy chỉnh tề trong huyệt động. Bờ mương cao hơn mặt đất chỉ tầm một thước, nhưng nếu ngươi bước lên trên liền phát hiện độ sâu của chúng còn sâu hơn nhiều, hơn nữa còn dốc dần xuống dưới.
Hiện tại, những mương nước này đã khô cạn toàn bộ, nhưng khiến Hạ Á chú ý tới là bên trong mỗi một hàng mương lại có vài ống kim khí hình tròn, to cỡ thân người nối liền nhau.
Cái mương kì quái khiến Hạ Á hứng thú, hắn đi dọc theo mấy cái mương một lần, cuối cùng tập trung toàn bộ lực chú ý vào một thứ bắt mắt duy nhất trong huyệt động ngoại trừ những cái mương kia.
Vật này dính sát vào một góc vách tường huyệt động, cao khoảng 4-5 thước, thoạt nhìn chẳng khác nào một cái thùng khổng lồ đang được treo bằng một cái móc cực lớn. Nó toàn thân được chế tạo bằng kim khí, bề ngoài hơi ố vàng, nhìn qua khó mà biết được là dùng vật liệu gì tạo thành.
Thứ này hiển nhiên là phong kín, chắc hẳn là dạng một vật chứa bằng kim loại (dung khí), có một hàng đường ống chìm thẳng đứng nối liền với vài mương nước.
Hạ Á rút chủy thủ ra, bước tới gần vật đó nhè nhẹ cạo mấy cái trên bề mặt, lấy ra một chút vụn sắt mịn.
Hắn quan sát một lúc rồi tiện tay dùng chủy thủ gõ gõ vài cái lên trên cái thùng khổng lồ nọ, đồng thời vung tay ném đám vụn sắt trên tay xuống, đang định quay người bước đi thì... chuyện quỷ dị lại phát sinh.
Từ bên trong dung khí cự đại kia bỗng truyền ra vài tiếng rầm rầm trầm đục. Huyệt động này vốn đang tịch mịch, âm thanh truyền đến hiển hiên hết sức rõ ràng. Hạ Á vừa nghe thấy, toàn thân theo bản năng trở nên căng thẳng, quay đầu nhìn chằm chằm vào thứ đồ chơi đó.
Dung khí khổng lồ đó lại tự nhiên im bặt trong chốc lát, mãi đến khi Hạ Á cho là mình nhất thời sinh ra ảo giác thì bên trong lại truyền ra một tràng 'bang bang'... Tựa hồ như có thứ gì đó đang đập lên vách. Xen lẫn những tiếng 'bang bang' đó còn có thể mơ hồ nghe được những tiếng vang mơ hồ, ồm ồm.
Hạ Á cả kinh, cơ hồ tóc tai toàn thân đều dựng đứng. Trong cái thùng khổng lồ này chẳng lẽ đang phong kín một con quái vật nào đó?
Đây là nơi viễn cổ Địa Tinh sáng tạo ra Thần, loại khả năng này tựa hồ cũng không phải là không tồn tại! Hạ Á lập tức thả cước bộ lui về phía sau hai bước, nhẹ nhàng đem hỏa xoa nắm ở trong tay, thủ thế sẵn sàng, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào dung khí nọ...
Tiếng lách cách rung động bên trong càng ngày càng dồn dập, tựa hồ như có thứ gì đó đang gấp gáp phá vỡ nơi xung yếu để thoát ra ngoài. Hạ Á nắm chặt hỏa xoa trong tay, khớp xương lách cách rung động, sau khi hít sâu vài hơi đã làm tốt công tác chuẩn bị.
Vừa lúc đó, dung khí kia rốt cuộc phát ra thanh âm nứt vỡ, vách kim khí nứt ra một đường dài rồi dần dần mở rộng ra. Sau một tiếng ầm thật lớn vang lên, một lỗ thủng to tướng đã xuất hiện.
Trong tiếng ầm ầm nổ vang, vụn sắt bay toán loạn khắp nơi, tro bụi mù mịt đầy trời. Trong khung cảnh đó, lại có một vài tiếng rít gió vang lên, hai luồng khí kình đột nhiên từ bên trong bắn vụt ra ngoài.
Hạ Á trợn tròn hai mắt, giờ phút này hắn đã tập trung tất cả tinh thần, đôi mắt chuyển thành một màu đỏ ửng. Nhìn thấy hai luồng khí kình màu đen bắn tới trước mặt, Hạ Á lập tức ngửa đầu lui về sau, tay vung mạnh hỏa xoa. Chỉ nghe thấy hai tiếng Loẹt xoẹt vang lên, hỏa xoa trong tay Hạ Á dường như đã chém đứt thứ gì đó.
Chờ đến lúc Hạ Á đứng vững thân mình, nhìn kỹ lại thứ bị đánh rơi trên mặt đất liền ngây ngẩn cả người. Trên mặt đất rõ ràng là hai đoạn trường mâu bị chém gãy. Hơn nữa, từ hình thức và tính chất mà nói thì đó rõ ràng là loại trường mâu mà các chiến sĩ bộ tộc Zhaku sử dụng. Gặp quỷ rồi. Thứ cổ quái trong cái thùng mà viễn cổ Địa Tinh kiến tạo sao lại phóng ra trường mâu của bộ tộc Zhaku?
Hạ Á hét lớn, tung mình vung hỏa xoa quất tới. Từ trong lỗ thủng lập tức truyền đến một tiếng kêu đau đớn thanh thúy. Hỏa xoa đã đập trúng thứ gì đó.
Hạ Á vốn là thuận thế sẽ phải sẽ phải đem hỏa xoa đâm tiếp vào, nhưng vừa nghe thấy thanh âm này, bỗng nhiên liền thu tay về và nhanh chóng lui về phía sau mấy bước! Thanh âm mới rồi mặc dù nghe có chút mơ hồ không rõ nhưng nó cũng giúp Hạ Á xác định được một việc, đó là tiếng kêu đau đớn của con người.
Mẹ kiếp! Là người hay quỷ? Mau lăn ra đây cho đại gia! Bằng không ta đâm cho một phát chết tươi.
Hạ Á nắm hỏa xoa, cất giọng quát.
/247
|