Lăn ra ngoài cho ta!
Một tiếng quát chói tai vang lên phía sau rồi một thân ảnh hùng tráng bước vào cửa căn nhà gỗ, bất ngờ vung ra một mũi giáo chói lọi. Hạ Á đảo mắt, lập tức xoay người ra sau. Vèo! một tiếng, mũi giáo sượt qua trán hắn, ghim đánh Phập! xuống mặt đất!
Tên cao thủ Zhaku vừa tiến vào phòng, sau khi phóng ra một giáo, tay còn lại liền dùng một cây đoản đao chém luôn vào người Hạ Á. Hawk ở cạnh hắn gầm lên một tiếng, vung phủ thương phạt tới, Gã Zhaku bất đắc dĩ phải buông tha Hạ Á, xoay người một vòng, vung đao ra. Keng! một tiếng chói tai, thanh đao đã bị búa phạt đứt ngang. Nhưng gã kia cực kỳ hung hãn, gầm lên rồi phóng luôn thanh đao gẫy ra. Hạ Á nghe Hawk kêu lên đau đớn rồi thấy y ngã ngửa ra, trên ngực mọc ra một chuôi đao!
Hạ Á từ dưới đất vọt lên, mặt đầy sát khí, gầm gừ trong miệng, đá luôn vào thắt lưng gã Zhaku, đồng thời rút cây cời lò trên lưng, đâm luôn vào yết hầu hắn. Gã Zhaku thân thể cực kỳ mạnh mẽ, dù trúng một đá đau đến chết điếng cả nửa người vẫn cố nghiêng đầu tránh được. Cạnh sắc của cây cời lò sượt qua cổ hắn cứa đứt một đường, máu chảy đầm đìa. Hạ Á thấy đối phương thoát được một đòn chí mạng liền thuận tay phạt luôn cây cời lò xuống. Nhát chém này mà trúng đích thì với sự sắc bén của cây cời lò, đối phương ắt là đầu rơi xuống đất!
Gã Zhaku ánh mắt hoảng sợ, đưa tay lên đẩy vào cổ tay Hạ Á. Hai bên giằng co, cả hai sắc mặt đều đỏ rực, dữ tợn. Sức của đối phương dù sao cũng không bằng Hạ Á, hai hàm răng hắn đánh vào nhau lập cập. Cây cời lò hạ dần xuống cổ hắn.
Lập tức ở phía sau cửa truyền đến mấy tiếng kinh hô. Mấy tên người Zhaku khác vừa đến bên cửa đã thấy thủ lĩnh của mình bị đè trên mặt đất, gặp nguy, liền có hai gã bước vào, dùng giáo ngắn đâm luôn vào người Hạ Á. Hạ Á xoay chuyển ý nghĩ, thấy Hawk đã bị đánh ngã, chưa biết sống chết thế nào, liền nổi nóng. Hắn ỷ thân thể mình được máu rồng tăng cường, lại thêm vảy rồng che chở bên ngoài, liền quyết tâm chịu hai kích này để xử gọn gã kia.
Hạ Á vừa động, gã Zhaku bị đè dưới đất liền lộ vẻ sợ hãi ra mặt, ra sức hét to ngăn đồng bọn lại. Đồng thời thiếu nữ tóc đen trong phòng, vẻ mặt hoảng hốt, hét rầm lên. Nàng vẫn dùng tiếng loài rắn, nhưng Hạ Á nghe được. Nàng đang hét: Ra ngoài! Nhanh lên!
Còn chưa kịp hiểu gì thì đã thấy một cơn cuồng phong tanh hôi từ phía sau xộc tới. Một thân ảnh to lớn vọt nhanh ra ngoài. Hai gã Zhaku vừa vào cửa lúc nãy thì một gã bị thân ảnh kia đập vào, lập tức bị bay thẳng ra ngoài, làm vỡ cả vách gỗ. Hạ Á thấy rõ thân hình hắn, đang lơ lửng trên không, đã bị lực va chạm vặn xoắn lại, hẳn là không sống nổi.
Gã kia còn thê thảm hơn, con mãng xà bỗng vọt lên, há to miệng đớp vào đầu hắn, hai hàm răng bén nhọn khép lại liền nghe tiếng răng rắc trên người hắn. Ngay sau đó mãng xà vung vẩy cái đầu, người kia bắn thẳng ra ngoài. Khi rơi xuống đất cả người hắn đã không còn hình thù gì nữa, làn da bên ngoài trở nên đen thui và xương cốt cùng máu thịt cùng đang dần rữa nát.
Con mãng xà kia không ngờ lại tấn công bọn Zhaku khiến Hạ Á kinh nghi, nhất là sau đó con mãng xà lại cuộn người lại, khoanh tròn trên tháp gỗ, nơi cô gái đã ngất đi, nhưng vẫn ngóc đầu nhìn chằm chằm Hạ Á.
Biến cố này khiến Hạ Á nới tay, gã Zhaku bên dưới liền lăn sang bên, tránh thoát, sau đó vọt đứng lên, nhanh chóng lùi ra ngoài.
Hạ Á lòng dạ bị chấn động mạnh, quên cả việc truy sát gã Zhaku. Tay nắm chặt cây cời lò, nhìn chằm chặp con mãng xà đầy cảnh giác. Con súc sinh này uy mãnh đến mức Hạ Á không khỏi run sợ.
Con mãng xà không ngừng lo le cái lưỡi đỏ lòm, vẫn ngẩng cao đầu nhìn thẳng vào Hạ Á. Hạ Á thử xê dịch bước chân nhưng con mãng xà vẫn nhìn hắn chằm chặp, hắn nhích tới đâu, nó liền quay theo tới đó.
Hạ Á bây giờ trong lòng vô cùng lo lắng và giận dữ. Lần tập kích bọn địa tinh này cứ tưởng ngon ăn không ngờ gặp đủ chuyện rắc rối. Đầu tiên là bọn Zhaku, hắn vốn không muốn gây bất hoà với họ nên mới nhường nhịn và bị bức đến gian nhà gỗ này. Giờ lại gặp thứ quái vật đáng sợ đến vậy.
Con mãng xà đàng kia tuy chưa hề tấn công Hạ Á nhưng trong mắt lại ẩn giấu khí lạnh ghê người khiến Hạ Á thấy mình như bị điện giật, cả người run lên.
Cuối cùng con mãng xà cũng cử động, nó dần nhấc cao đầu lên. Hạ Á thử đi dần đến bên người Hauke, thấy ngực hắn đầy máu liền đá khẽ hắn một cái nhưng Hawk vẫn không hề hay biết. Hạ Á lo lắng, một tay chỉa cây cời lò vào con mãng xà, hạ tay kia xuống túm lấy Hawk. Thấy hắn còn thở nhẹ, Hạ Á cũng nhẹ nhàng thở ra: Chỉ còn con mãng xà cứ chiếu tướng mình thôi!
Hạ Á một tay lôi Hawk, cây cời lò trong tay kia hướng thẳng vào con mãng xà, lui dần từng chút. Hắn mới lui được mấy bước thì con mãng xà đã động.
Ào! một tiếng, cuồng phong ập tới. Hạ Á hét lớn một tiếng, vung cây cời lò lên nhưng chưa kịp chém ra đã nghe tiếng Dora trong đầu: Đừng nhúc nhích, Không muốn chết thì đừng!
Chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt, Hạ Á vừa nghe tiếng Dora, chỉ hơi do dự rồi quyết định nghe theo, nhắm mắt hạ cây cời lò xuống.
Cuối cùng thì hắn cũng không bị tấn công. Hạ Á mở to mắt ra liền cả kinh khi thấy ngay trước mặt là một cái đầu hình tam giác to đùng, cách mặt hắn chỉ trong gang tấc, cái lưỡi thè ra thụt vào gần như chạm vào mũi hắn nhưng vẫn không tấn công tiếp. Đầu rắn lắc lư, mắt rắn chăm chăm nhìn hắn. Tròng lòng Hạ Á nổi lên một cảm giác kỳ lạ: Con súc sinh này, dường như đang nghi hoặc gì đó?
Nó tưởng ngươi là đồng loại! Giọng Dora trong đầu hắn rất nghiêm túc, trịnh trọng. Đừng động thủ, ngươi không phải đối thủ của nó, ngươi ra tay là chết chắc!
Nói lung tung gì vậy? Đồng loại? Ông mà cùng loại với nó sao? Hạ Á căng thẳng hết cả người, cố không khẩn trương, cắn răng nói: Sao lại không động thủ, ta không tin mình đánh không lại một con rắn!
Hắn tuy mạnh miệng nhưng trong lòng lại thấy khác: Đứng trước con súc sinh khổng lồ này, theo bản năng, ngay Hạ Á cũng phải run sợ!
Việc này chẳng liên quan gì đến dũng khí, chỉ đơn giản là bản năng của mọi sinh vật: Gặp kẻ địch trời sanh thì lập tức phản ứng.
Hạ Á rất sáng suốt và nhạy bén hắn thấy ngay dù chưa từng động thủ với mãng xà nhưng vẫn biết nếu thực sự ra tay thì nó có thể giết hắn ngay.
Chẳng hiểu nguyên nhân ra sao chỉ biết là cảm thấy như vậy.
Đứng trước miệng mãng xà, Hạ Á tim đập thình thịch sợ hãi, miệng đắng lưỡi khô, đã mấy lần nhịn không nổi, muốn vung cây cời lò chém tới nhưng lại cố dằn xuống.
Lúc này, cô gái thần bí ngồi trên sạp gỗ lại cất giọng lảnh lót nhẹ nhàng nói líu lo gì đó như để trấn an mãng xà, trán nàng đầy mồ hôi, sắc mặt vốn đã trắng lại càng thêm nhọt nhạt.
Cuối cùng dường như tiếng nói của nàng đã có tác dụng, con mãng xà cũng buông tha Hạ Á, quay đầu đi, từ từ lui về. Thoát khỏi miệng mãng xà, Hạ Á tức thì nhận thấy toàn thân hắn đã sũng mồ hôi. Qua trận kích động vừa rồi, giờ cất được gánh nặng, chân tay hắn hơi bủn rủn.
Phía sau, dựa người vào góc tường, gã cao thủ Zhaku, sắc mặt hoảng sợ, nhìn Hạ Á từ xa rồi dùng giọng khàn khàn quát hỏi: Ngươi là ai? Tại sao thánh xà không tấn công ngươi?
Hạ Á thở phào, quay lại nhìn xoáy vào gã Zhaku rồi nhìn lại Hawk, nghiến răng quát: Mẹ kiếp! Cho các ngươi biết, tưởng ta sợ bọn ngươi sao? Bạn ta mà phải chết, ta sẽ giết sạch bọn ngươi, không cần suy xét gì nữa.
Ngừng một chút hắn cả giận nói: Thánh xà! Thánh xà gì? Con súc sinh này là thánh sao? Hừ! Thánh xà mà đi giết người nhà sao?
Hạ Á miệng mắng, chân bước, muốn mang Hawk lui ra khỏi cửa căn phòng gỗ.
Tên cao thủ Zhaku kia không ngờ cũng không tiến lên tấn công nữa, chỉ đứng trong góc với vẻ nghi hoặc nhìn Hạ Á.
Hạ Á Hừ! một tiếng, đang muốn mang Hawk ra cửa rời đi, bỗng nghe cô gái trên tháp gọi lại: Mời, mời... mời chờ một chút!
Thanh âm thiếu nữ lanh lảnh nhưng lại nhẹ nhàng, quái lạ là tiếng nói cùng giọng nàng dù rất cổ quái, tối nghĩa, bản thân hắn chưa hề biết tới nhưng lời vừa đến tai lại rành mạch, ý tứ rõ ràng, có thể hiểu được!
Hạ Á nhướng mày: Chuyện gì? Muốn giữ chúng ta lại sao? Hắn huơ ngang cây cời lò, lộ vẻ mặt hung ác. Thiếu nữ kia gương mặt tái nhợt tỏ ra không hiểu, ngơ ngác nhìn Hạ Á thở dài: Ngươi... ngươi nói gì? Sao ta nghe không hiểu?
Hạ Á thoáng giật mình, rồi bỗng minh bạch: Tuy hắn có thể hiểu 'xà ngữ', thứ tiếng của loài rắn, nhưng lại không nói được nên dùng tiếng Byzantine trả lời khiến đối phương dĩ nhiên không hiểu.
Nghĩ đến đây Hạ Á lại giương mắt nhìn thiếu nữ. Thuếu nữ kia mặt lộ vẻ khẩn cầu: Ngươi là người đầu tiên được thánh xà chấp nhận. Mời ngươi giúp giùm chúng ta được không?
Hạ Á chưa kịp nói gì thì gã cao thủ Zhaku đứng trong góc đã bước lên hai bước, lấy trong người ra một gói lá ném qua cho Hạ Á.
Đây là thuốc trị thương tốt nhất đó, bạn ngươi không chết đâu!
Hạ Á bắt lấy, nghi hoặc nhìn qua rồi nhanh chóng mở gói lá ra, bên trong là một nắm thuốc mỡ đen sì, không biết làm từ thứ gì, chỉ thấy bốc lên mùi chua chua khó tả. Hắn nửa tin nửa ngờ, phân gói thuốc làm đôi, trả một nửa cho tên kia, lạnh lùng nhìn y.
Đối phương hơi sửng sốt rồi hiểu ý Hạ Á, có vẻ hơi bất mãn nhưng cũng Hừ! một tiếng, lấy phần thuốc mỡ trong tay bóp nát rồi chậm rãi bôi vào miệng vết thương trên cổ hắn. Sau đó trừng mắt với Hạ Á: Yên tâm đi! Thứ này không phải thuốc độc đâu. Người Zhaku không giảo hoạt vô sỉ như loài người các ngươi.
Hạ Á cũng chẳng để ý đến cơn giận của đối phương, lùi ra khỏi cửa rồi mới xé áo của Hawk ra để xem xét vết thương rồi thở phào. Cây đao cắm trên ngực Hawk chỉ là một cây đao gãy dù cắm vào ngực hắn nhưng không sâu, cũng không trúng chỗ yếu hại, cách tim khá xa.
Tên Zhaku kia giơ hai tay lên ý nói hắn không có ý xấu, chậm rãi bước tới. Lúc này ở phía sau đã có bảy tám tên Zhaku tay cầm đoản đao chặn phía dưới lại.
Tên Zhaku vẫn giơ hai tay, bước đến trước mặt Hạ Á, nhìn qua vết thương của Hawk rồi nở nụ cười nhẹ: Vết thương nhẹ thôi, chẳng qua lực ta ném đao rất mạnh khiến hắn ngạt thở.
Hắn nắm lấy chuôi dao trên ngực Hawk nhấc ra rồi vỗ nhẹ vào ngực Hawk một cái. Hawk ho khan một tiếng, lập tức tỉnh lại. Tên Zhaku kia liền bôi thuốc mỡ lên miệng vết thương trên ngực Hawk, thủ pháp nhẹ nhàng, thành thục khiến Hạ Á không kìm được phải ghé mắt trông vào.
Thuốc trị thương của y rất công hiệu, vừa được bôi thuốc vào, máu ở vết thương gần như ngừng chảy máu ngay lập tức.
***
Lúc này, đứng trên lầu gỗ có thể thấy rõ ràng trong bộ lạc địa tinh đã đại loạn. Trong tầm mắt, đã có bảy tám nơi đang bốc cháy. Nhà cửa trong bộ lạc đều bằng gỗ lá, rơm rạ nên không thể chống được nên ngọn lửa lan rộng khắp nơi. Bọn lính đánh thuê múa may vũ khí, qua lại đốt phá khiến tình thế bên trong càng thêm hỗn loạn. Từ rất xa, ngoài cửa vào thung lũng lại vọng vào tiếng chém giết ầm ĩ.
Gã cao thủ Zhaku nhìn Hạ Á: Người của ngươi sao? Hạ Á gật đầu.
Gã Zhaku do dự môt chút, nhìn chăm chú Hạ Á rồi nói: Người Zhaku chúng ta không theo bên nào. Người của ngươi chỉ cần đừng lên toà lầu này, chúng ta cũng không tranh đấu với các ngươi.
Hạ Á Hừ! một tiếng, gật đầu nói: Được! Cứ thế. Có một con quái vật như vậy, ai dám vào đây chứ!
Nếu Hawk đã không việc gì thì hơi đâu mà đối nghịch với bọn Zhaku, không va chạm nhau là tốt nhất. Hạ Á hạ cây cời lò xuống, cùng Hawk xuống thang lầu. Tên cao thủ Zhaku do dự một chút rồi nói:
Sau khi các ngươi thắng rồi, Xin mời đến nói chuyện với chúng ta một lúc.
Nói xong, hắn khẽ gật đầu, bọn người Zhaku bên dưới lập tức tránh ra nhường lối. Bọn này khi đó cũng không dám lên lầu, chỉ đứng ở bên dưới.
Khi Hạ Á xuống đến mặt đất, gió thổi qua thân hình đẫm mồ hôi của hắn khiến cả người khoan khoái. Hắn thở phào, thấp giọng than: Mẹ nó! Đúng là gặp xui! Thật là lộn xộn. Mặt Hawk cũng trắng bệch. Gã lính đánh thuê trẻ tuổi này nhớ tới tình cảnh trên lầu cũng toát mồ hôi lạnh.
Trong đầu Hạ Á lại vang lên giọng nói của Dora: Ngươi còn may đó! Nếu không có dấu vết của linh hồn ta khiến con quái đó tưởng ngươi là đồng loại thì ngươi đã bị nó giết chết rồi!
Ngươi nói nhảm gì vậy? Chỉ là một con rắn thôi mà! Tuy có hơi bự thật nhưng nếu ông đây nổi nóng xuống tay thì nó đã bị chặt thành hai khúc rồi!
Hạ Á nói ra một câu khiến Hawk ở bên cạnh cũng phải làu bàu trong miệng dù không dám nói gì! Dora Hừ! một tiếng. Chặt thành hai khúc? Đúng là không biết trời cao đất dày! Ngay cả khi ta còn sống, gặp con quái đó cũng phải cẩn thận mấy phần. Muốn giết nó thì sức ngươi hiện tại còn lâu mới đủ!
Hai người xuống khỏi lầu gỗ, lập tức có nhiều lính đánh thuê chạy đến bên cạnh họ. Hạ Á tập trung bọn họ lại hạ lệnh: Không được động đến toà lầu gỗ này. Cử hai người chăm sóc Hawk, những người khác theo ta đánh ra cửa thung lũng.
Lúc này, khắp thung lũng đều là lửa và bọn địa tinh hoảng hốt chạy tứ tán. Thấy một đám võ sĩ nhân loại ở ngay trong bộ lạc mình đánh giết tán loạn, hầu hết bọn địa tinh đều sợ tới mức toàn thân run rẩy, khôn dám phản kháng. Chỉ có vài tên xông lên liền bị đám lính đánh thuê như lang như hổ chém sạch!
Hạ Á dẫn theo đám lính đánh thuê đánh ra. Bên ngoài, Shaerba và Philip đã sớm nghe được động tĩnh bên trong liền dẫn bọn địa tinh và đám lính đánh thuê đánh vào. Bọn bộ lạc trong địa tinh tức thì đại bại. Khắp nơi vang tiếng Ouke kêu la inh ỏi, bọn địa tinh lớp bỏ chạy, lớp buông vũ khí, ngồi thụp xuống, tay ôm lấy đầu.
Bức tường đã bị phá vỡ, cửa mở toang, bọn Shaerba và Philip từ ngoài rầm rộ tiến vào. Chiến cuộc mau chóng được định đoạt.
Thiên Công được một đám đông địa tinh tiền hô hậu ủng quay về bộ lạc. Tên thủ lĩnh mới, mập bự như con heo nọc, mang theo một đám địa tinh liều chết chống chọi bên trong gặp phải Hạ Á liền bị Hạ Á chỉ một nhát chém đứt phăng cây gậy sắt của y rồi cho một đá vào ngực, lập tức bị trói lại.
Thiên Công tiến vào bộ lạc cũ của mình. Bộ lạc sau khi bị công hãm được Thiên Công đứng trên đầu tường hô to mấy câu, lập tức đám địa tinh bên dưới không phân biệt địch ta đều gào lên Ouke! Ouke! .
Cuộc chém giết lập tức chấm dứt.
Chung quanh Thiên Công nhanh chóng tụ tập rất đông địa tinh, trong đó không ít tên ở trong bộ lạc vừa lúc nãy còn cầm vũ khí chống lại y mà giờ đã nhìn Thiên Công hết sức cung kính, đầy vẻ hèn mọn yếu đuối cứ như bọn cầm vũ khí chống lại khi nãy không phải là bọn chúng vậy.
Thiên Công hầu như chẳng để ý gì đến việc này. Đại khái với bọn địa tinh thì chuyện tạo phản rồi đầu hàng hay chém giết linh tinh là chuyện thường tình, dễ dàng bỏ qua được. Địa tinh lúc đến lúc đi cũng là chuyện bình thường.
Nhưng với tên thủ lĩnh tạo phản, Thiên Công nhất định không tha, hắn hạ lệnh chặt đứt một chân của gã béo ú này rồi đuổi hắn đi thật xa bộ lạc, xem như bị lưu đày.
Trên Dã Hoả nguyên, nếu không dựa vào bộ lạc, một tên địa tinh lang thang què quặt chỉ có một trong hai kết cục: Chết đói hoặc bị ăn thịt bởi đồng loại hoặc thú dữ.
Việc hỗn loạn trong bộ lạc cũng nhanh chóng được thu xếp ổn thoả. Thiên Công một lần nữa ngồi vào vị trí lãnh chúa của bộ lạc với một đám địa tinh vây kín chung quanh.
Nhìn bọn chúng chỉ mới đây còn ta sống địch chết mà giờ đây đã như người một nhà, hoan hô ầm ĩ. Trong lòng bọn Hạ Á tự nhiên vô cùng cảm khái.
Hạ Á nhanh chóng cho người vây quanh toà lầu, không cho bất cứ ai vào quấy rối, cũng hạ lệnh cho bọn thuộc hạ không được xung đột với bọn người Zhaku và không được lên lầu. Đã có một con mãng xà kinh khủng ở đó, Hạ Á đâu muốn để người của mình đi tìm chết.
Bọn người Zhaku cũng giữ lời, bọn họ chỉ có khoảng ba bốn chục người ở trong bộ lạc, tụ tập toàn bộ ở lầu một. Tuyệt đối không nhúng tay vào những biến cố trong bộ lạc. Dù thấy bộ lạc đã đổi chủ, bọn người Zhaku cũng hoàn toàn thờ ơ, lãnh đạm. Chỉ khi đám lính đánh thuê đông đảo vây quanh toà lầu gỗ thì họ mới có hơi kiêng kị, khẩn trương. Nhất thời hai bên kiếm bạt cung giương, không khí có hơi căng thẳng.
Hạ Á cũng chẳng nóng lòng đi gặp bọn Zhaku, hắn trong lòng chỉ quan tâm đến dòng suối độc và đám nấm độc. Về phần bọn cao thủ Zhaku này, chỉ cần bản thân hắn nắm giữ bộ lạc địa tinh này, nắm giữ nguồn suối độc thì có gì mà sợ bọn chúng không vào khuôn phép chứ.
Thiên Công vội vàng chỉnh đốn bộ lạc, lại một lần nữa trở thành lãnh chúa. Hắn, thật ra cũng có dáng thủ lĩnh lắm, lập tức la hét, ra một số mệnh lệnh gì đó mà theo lời Philip thì là cho bọn địa tinh trở về nhà với vợ con, chiến tranh đã qua, ai về việc nấy.
Địa tinh quả là một loại sinh vật thần kỳ, mới vừa phút trước đang đánh nhau chết sống thì phút sau đã khôi phục vẻ bình an như thường.
Hạ Á chờ không nổi, cuối cùng gọi Thiên Công đến, nói: Việc trước nhất là phải đi xem xét con suối độc đã!
Thiên Công cũng không phản đối, lập tức gọi mấy tên địa tinh trong bộ lạc tới, hỏi han một hồi. Sau đó, Thiên Công, mắt lộ ra nét cổ quái!
Hạ Á thấy vậy, lòng hơi bất an, vội vã hỏi: Sao vậy?
Quả nhiên Thiên Công mở to đôi mắt bé tí rồi chớp chớp mấy cái, nhìn Hạ Á với vẻ ngượng ngùng. Hắn gượng nuốt nước miếng rồi nói một câu kiến Hạ Á lạnh cả người:
Suối... như ma... không thấy...
Một tiếng quát chói tai vang lên phía sau rồi một thân ảnh hùng tráng bước vào cửa căn nhà gỗ, bất ngờ vung ra một mũi giáo chói lọi. Hạ Á đảo mắt, lập tức xoay người ra sau. Vèo! một tiếng, mũi giáo sượt qua trán hắn, ghim đánh Phập! xuống mặt đất!
Tên cao thủ Zhaku vừa tiến vào phòng, sau khi phóng ra một giáo, tay còn lại liền dùng một cây đoản đao chém luôn vào người Hạ Á. Hawk ở cạnh hắn gầm lên một tiếng, vung phủ thương phạt tới, Gã Zhaku bất đắc dĩ phải buông tha Hạ Á, xoay người một vòng, vung đao ra. Keng! một tiếng chói tai, thanh đao đã bị búa phạt đứt ngang. Nhưng gã kia cực kỳ hung hãn, gầm lên rồi phóng luôn thanh đao gẫy ra. Hạ Á nghe Hawk kêu lên đau đớn rồi thấy y ngã ngửa ra, trên ngực mọc ra một chuôi đao!
Hạ Á từ dưới đất vọt lên, mặt đầy sát khí, gầm gừ trong miệng, đá luôn vào thắt lưng gã Zhaku, đồng thời rút cây cời lò trên lưng, đâm luôn vào yết hầu hắn. Gã Zhaku thân thể cực kỳ mạnh mẽ, dù trúng một đá đau đến chết điếng cả nửa người vẫn cố nghiêng đầu tránh được. Cạnh sắc của cây cời lò sượt qua cổ hắn cứa đứt một đường, máu chảy đầm đìa. Hạ Á thấy đối phương thoát được một đòn chí mạng liền thuận tay phạt luôn cây cời lò xuống. Nhát chém này mà trúng đích thì với sự sắc bén của cây cời lò, đối phương ắt là đầu rơi xuống đất!
Gã Zhaku ánh mắt hoảng sợ, đưa tay lên đẩy vào cổ tay Hạ Á. Hai bên giằng co, cả hai sắc mặt đều đỏ rực, dữ tợn. Sức của đối phương dù sao cũng không bằng Hạ Á, hai hàm răng hắn đánh vào nhau lập cập. Cây cời lò hạ dần xuống cổ hắn.
Lập tức ở phía sau cửa truyền đến mấy tiếng kinh hô. Mấy tên người Zhaku khác vừa đến bên cửa đã thấy thủ lĩnh của mình bị đè trên mặt đất, gặp nguy, liền có hai gã bước vào, dùng giáo ngắn đâm luôn vào người Hạ Á. Hạ Á xoay chuyển ý nghĩ, thấy Hawk đã bị đánh ngã, chưa biết sống chết thế nào, liền nổi nóng. Hắn ỷ thân thể mình được máu rồng tăng cường, lại thêm vảy rồng che chở bên ngoài, liền quyết tâm chịu hai kích này để xử gọn gã kia.
Hạ Á vừa động, gã Zhaku bị đè dưới đất liền lộ vẻ sợ hãi ra mặt, ra sức hét to ngăn đồng bọn lại. Đồng thời thiếu nữ tóc đen trong phòng, vẻ mặt hoảng hốt, hét rầm lên. Nàng vẫn dùng tiếng loài rắn, nhưng Hạ Á nghe được. Nàng đang hét: Ra ngoài! Nhanh lên!
Còn chưa kịp hiểu gì thì đã thấy một cơn cuồng phong tanh hôi từ phía sau xộc tới. Một thân ảnh to lớn vọt nhanh ra ngoài. Hai gã Zhaku vừa vào cửa lúc nãy thì một gã bị thân ảnh kia đập vào, lập tức bị bay thẳng ra ngoài, làm vỡ cả vách gỗ. Hạ Á thấy rõ thân hình hắn, đang lơ lửng trên không, đã bị lực va chạm vặn xoắn lại, hẳn là không sống nổi.
Gã kia còn thê thảm hơn, con mãng xà bỗng vọt lên, há to miệng đớp vào đầu hắn, hai hàm răng bén nhọn khép lại liền nghe tiếng răng rắc trên người hắn. Ngay sau đó mãng xà vung vẩy cái đầu, người kia bắn thẳng ra ngoài. Khi rơi xuống đất cả người hắn đã không còn hình thù gì nữa, làn da bên ngoài trở nên đen thui và xương cốt cùng máu thịt cùng đang dần rữa nát.
Con mãng xà kia không ngờ lại tấn công bọn Zhaku khiến Hạ Á kinh nghi, nhất là sau đó con mãng xà lại cuộn người lại, khoanh tròn trên tháp gỗ, nơi cô gái đã ngất đi, nhưng vẫn ngóc đầu nhìn chằm chằm Hạ Á.
Biến cố này khiến Hạ Á nới tay, gã Zhaku bên dưới liền lăn sang bên, tránh thoát, sau đó vọt đứng lên, nhanh chóng lùi ra ngoài.
Hạ Á lòng dạ bị chấn động mạnh, quên cả việc truy sát gã Zhaku. Tay nắm chặt cây cời lò, nhìn chằm chặp con mãng xà đầy cảnh giác. Con súc sinh này uy mãnh đến mức Hạ Á không khỏi run sợ.
Con mãng xà không ngừng lo le cái lưỡi đỏ lòm, vẫn ngẩng cao đầu nhìn thẳng vào Hạ Á. Hạ Á thử xê dịch bước chân nhưng con mãng xà vẫn nhìn hắn chằm chặp, hắn nhích tới đâu, nó liền quay theo tới đó.
Hạ Á bây giờ trong lòng vô cùng lo lắng và giận dữ. Lần tập kích bọn địa tinh này cứ tưởng ngon ăn không ngờ gặp đủ chuyện rắc rối. Đầu tiên là bọn Zhaku, hắn vốn không muốn gây bất hoà với họ nên mới nhường nhịn và bị bức đến gian nhà gỗ này. Giờ lại gặp thứ quái vật đáng sợ đến vậy.
Con mãng xà đàng kia tuy chưa hề tấn công Hạ Á nhưng trong mắt lại ẩn giấu khí lạnh ghê người khiến Hạ Á thấy mình như bị điện giật, cả người run lên.
Cuối cùng con mãng xà cũng cử động, nó dần nhấc cao đầu lên. Hạ Á thử đi dần đến bên người Hauke, thấy ngực hắn đầy máu liền đá khẽ hắn một cái nhưng Hawk vẫn không hề hay biết. Hạ Á lo lắng, một tay chỉa cây cời lò vào con mãng xà, hạ tay kia xuống túm lấy Hawk. Thấy hắn còn thở nhẹ, Hạ Á cũng nhẹ nhàng thở ra: Chỉ còn con mãng xà cứ chiếu tướng mình thôi!
Hạ Á một tay lôi Hawk, cây cời lò trong tay kia hướng thẳng vào con mãng xà, lui dần từng chút. Hắn mới lui được mấy bước thì con mãng xà đã động.
Ào! một tiếng, cuồng phong ập tới. Hạ Á hét lớn một tiếng, vung cây cời lò lên nhưng chưa kịp chém ra đã nghe tiếng Dora trong đầu: Đừng nhúc nhích, Không muốn chết thì đừng!
Chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt, Hạ Á vừa nghe tiếng Dora, chỉ hơi do dự rồi quyết định nghe theo, nhắm mắt hạ cây cời lò xuống.
Cuối cùng thì hắn cũng không bị tấn công. Hạ Á mở to mắt ra liền cả kinh khi thấy ngay trước mặt là một cái đầu hình tam giác to đùng, cách mặt hắn chỉ trong gang tấc, cái lưỡi thè ra thụt vào gần như chạm vào mũi hắn nhưng vẫn không tấn công tiếp. Đầu rắn lắc lư, mắt rắn chăm chăm nhìn hắn. Tròng lòng Hạ Á nổi lên một cảm giác kỳ lạ: Con súc sinh này, dường như đang nghi hoặc gì đó?
Nó tưởng ngươi là đồng loại! Giọng Dora trong đầu hắn rất nghiêm túc, trịnh trọng. Đừng động thủ, ngươi không phải đối thủ của nó, ngươi ra tay là chết chắc!
Nói lung tung gì vậy? Đồng loại? Ông mà cùng loại với nó sao? Hạ Á căng thẳng hết cả người, cố không khẩn trương, cắn răng nói: Sao lại không động thủ, ta không tin mình đánh không lại một con rắn!
Hắn tuy mạnh miệng nhưng trong lòng lại thấy khác: Đứng trước con súc sinh khổng lồ này, theo bản năng, ngay Hạ Á cũng phải run sợ!
Việc này chẳng liên quan gì đến dũng khí, chỉ đơn giản là bản năng của mọi sinh vật: Gặp kẻ địch trời sanh thì lập tức phản ứng.
Hạ Á rất sáng suốt và nhạy bén hắn thấy ngay dù chưa từng động thủ với mãng xà nhưng vẫn biết nếu thực sự ra tay thì nó có thể giết hắn ngay.
Chẳng hiểu nguyên nhân ra sao chỉ biết là cảm thấy như vậy.
Đứng trước miệng mãng xà, Hạ Á tim đập thình thịch sợ hãi, miệng đắng lưỡi khô, đã mấy lần nhịn không nổi, muốn vung cây cời lò chém tới nhưng lại cố dằn xuống.
Lúc này, cô gái thần bí ngồi trên sạp gỗ lại cất giọng lảnh lót nhẹ nhàng nói líu lo gì đó như để trấn an mãng xà, trán nàng đầy mồ hôi, sắc mặt vốn đã trắng lại càng thêm nhọt nhạt.
Cuối cùng dường như tiếng nói của nàng đã có tác dụng, con mãng xà cũng buông tha Hạ Á, quay đầu đi, từ từ lui về. Thoát khỏi miệng mãng xà, Hạ Á tức thì nhận thấy toàn thân hắn đã sũng mồ hôi. Qua trận kích động vừa rồi, giờ cất được gánh nặng, chân tay hắn hơi bủn rủn.
Phía sau, dựa người vào góc tường, gã cao thủ Zhaku, sắc mặt hoảng sợ, nhìn Hạ Á từ xa rồi dùng giọng khàn khàn quát hỏi: Ngươi là ai? Tại sao thánh xà không tấn công ngươi?
Hạ Á thở phào, quay lại nhìn xoáy vào gã Zhaku rồi nhìn lại Hawk, nghiến răng quát: Mẹ kiếp! Cho các ngươi biết, tưởng ta sợ bọn ngươi sao? Bạn ta mà phải chết, ta sẽ giết sạch bọn ngươi, không cần suy xét gì nữa.
Ngừng một chút hắn cả giận nói: Thánh xà! Thánh xà gì? Con súc sinh này là thánh sao? Hừ! Thánh xà mà đi giết người nhà sao?
Hạ Á miệng mắng, chân bước, muốn mang Hawk lui ra khỏi cửa căn phòng gỗ.
Tên cao thủ Zhaku kia không ngờ cũng không tiến lên tấn công nữa, chỉ đứng trong góc với vẻ nghi hoặc nhìn Hạ Á.
Hạ Á Hừ! một tiếng, đang muốn mang Hawk ra cửa rời đi, bỗng nghe cô gái trên tháp gọi lại: Mời, mời... mời chờ một chút!
Thanh âm thiếu nữ lanh lảnh nhưng lại nhẹ nhàng, quái lạ là tiếng nói cùng giọng nàng dù rất cổ quái, tối nghĩa, bản thân hắn chưa hề biết tới nhưng lời vừa đến tai lại rành mạch, ý tứ rõ ràng, có thể hiểu được!
Hạ Á nhướng mày: Chuyện gì? Muốn giữ chúng ta lại sao? Hắn huơ ngang cây cời lò, lộ vẻ mặt hung ác. Thiếu nữ kia gương mặt tái nhợt tỏ ra không hiểu, ngơ ngác nhìn Hạ Á thở dài: Ngươi... ngươi nói gì? Sao ta nghe không hiểu?
Hạ Á thoáng giật mình, rồi bỗng minh bạch: Tuy hắn có thể hiểu 'xà ngữ', thứ tiếng của loài rắn, nhưng lại không nói được nên dùng tiếng Byzantine trả lời khiến đối phương dĩ nhiên không hiểu.
Nghĩ đến đây Hạ Á lại giương mắt nhìn thiếu nữ. Thuếu nữ kia mặt lộ vẻ khẩn cầu: Ngươi là người đầu tiên được thánh xà chấp nhận. Mời ngươi giúp giùm chúng ta được không?
Hạ Á chưa kịp nói gì thì gã cao thủ Zhaku đứng trong góc đã bước lên hai bước, lấy trong người ra một gói lá ném qua cho Hạ Á.
Đây là thuốc trị thương tốt nhất đó, bạn ngươi không chết đâu!
Hạ Á bắt lấy, nghi hoặc nhìn qua rồi nhanh chóng mở gói lá ra, bên trong là một nắm thuốc mỡ đen sì, không biết làm từ thứ gì, chỉ thấy bốc lên mùi chua chua khó tả. Hắn nửa tin nửa ngờ, phân gói thuốc làm đôi, trả một nửa cho tên kia, lạnh lùng nhìn y.
Đối phương hơi sửng sốt rồi hiểu ý Hạ Á, có vẻ hơi bất mãn nhưng cũng Hừ! một tiếng, lấy phần thuốc mỡ trong tay bóp nát rồi chậm rãi bôi vào miệng vết thương trên cổ hắn. Sau đó trừng mắt với Hạ Á: Yên tâm đi! Thứ này không phải thuốc độc đâu. Người Zhaku không giảo hoạt vô sỉ như loài người các ngươi.
Hạ Á cũng chẳng để ý đến cơn giận của đối phương, lùi ra khỏi cửa rồi mới xé áo của Hawk ra để xem xét vết thương rồi thở phào. Cây đao cắm trên ngực Hawk chỉ là một cây đao gãy dù cắm vào ngực hắn nhưng không sâu, cũng không trúng chỗ yếu hại, cách tim khá xa.
Tên Zhaku kia giơ hai tay lên ý nói hắn không có ý xấu, chậm rãi bước tới. Lúc này ở phía sau đã có bảy tám tên Zhaku tay cầm đoản đao chặn phía dưới lại.
Tên Zhaku vẫn giơ hai tay, bước đến trước mặt Hạ Á, nhìn qua vết thương của Hawk rồi nở nụ cười nhẹ: Vết thương nhẹ thôi, chẳng qua lực ta ném đao rất mạnh khiến hắn ngạt thở.
Hắn nắm lấy chuôi dao trên ngực Hawk nhấc ra rồi vỗ nhẹ vào ngực Hawk một cái. Hawk ho khan một tiếng, lập tức tỉnh lại. Tên Zhaku kia liền bôi thuốc mỡ lên miệng vết thương trên ngực Hawk, thủ pháp nhẹ nhàng, thành thục khiến Hạ Á không kìm được phải ghé mắt trông vào.
Thuốc trị thương của y rất công hiệu, vừa được bôi thuốc vào, máu ở vết thương gần như ngừng chảy máu ngay lập tức.
***
Lúc này, đứng trên lầu gỗ có thể thấy rõ ràng trong bộ lạc địa tinh đã đại loạn. Trong tầm mắt, đã có bảy tám nơi đang bốc cháy. Nhà cửa trong bộ lạc đều bằng gỗ lá, rơm rạ nên không thể chống được nên ngọn lửa lan rộng khắp nơi. Bọn lính đánh thuê múa may vũ khí, qua lại đốt phá khiến tình thế bên trong càng thêm hỗn loạn. Từ rất xa, ngoài cửa vào thung lũng lại vọng vào tiếng chém giết ầm ĩ.
Gã cao thủ Zhaku nhìn Hạ Á: Người của ngươi sao? Hạ Á gật đầu.
Gã Zhaku do dự môt chút, nhìn chăm chú Hạ Á rồi nói: Người Zhaku chúng ta không theo bên nào. Người của ngươi chỉ cần đừng lên toà lầu này, chúng ta cũng không tranh đấu với các ngươi.
Hạ Á Hừ! một tiếng, gật đầu nói: Được! Cứ thế. Có một con quái vật như vậy, ai dám vào đây chứ!
Nếu Hawk đã không việc gì thì hơi đâu mà đối nghịch với bọn Zhaku, không va chạm nhau là tốt nhất. Hạ Á hạ cây cời lò xuống, cùng Hawk xuống thang lầu. Tên cao thủ Zhaku do dự một chút rồi nói:
Sau khi các ngươi thắng rồi, Xin mời đến nói chuyện với chúng ta một lúc.
Nói xong, hắn khẽ gật đầu, bọn người Zhaku bên dưới lập tức tránh ra nhường lối. Bọn này khi đó cũng không dám lên lầu, chỉ đứng ở bên dưới.
Khi Hạ Á xuống đến mặt đất, gió thổi qua thân hình đẫm mồ hôi của hắn khiến cả người khoan khoái. Hắn thở phào, thấp giọng than: Mẹ nó! Đúng là gặp xui! Thật là lộn xộn. Mặt Hawk cũng trắng bệch. Gã lính đánh thuê trẻ tuổi này nhớ tới tình cảnh trên lầu cũng toát mồ hôi lạnh.
Trong đầu Hạ Á lại vang lên giọng nói của Dora: Ngươi còn may đó! Nếu không có dấu vết của linh hồn ta khiến con quái đó tưởng ngươi là đồng loại thì ngươi đã bị nó giết chết rồi!
Ngươi nói nhảm gì vậy? Chỉ là một con rắn thôi mà! Tuy có hơi bự thật nhưng nếu ông đây nổi nóng xuống tay thì nó đã bị chặt thành hai khúc rồi!
Hạ Á nói ra một câu khiến Hawk ở bên cạnh cũng phải làu bàu trong miệng dù không dám nói gì! Dora Hừ! một tiếng. Chặt thành hai khúc? Đúng là không biết trời cao đất dày! Ngay cả khi ta còn sống, gặp con quái đó cũng phải cẩn thận mấy phần. Muốn giết nó thì sức ngươi hiện tại còn lâu mới đủ!
Hai người xuống khỏi lầu gỗ, lập tức có nhiều lính đánh thuê chạy đến bên cạnh họ. Hạ Á tập trung bọn họ lại hạ lệnh: Không được động đến toà lầu gỗ này. Cử hai người chăm sóc Hawk, những người khác theo ta đánh ra cửa thung lũng.
Lúc này, khắp thung lũng đều là lửa và bọn địa tinh hoảng hốt chạy tứ tán. Thấy một đám võ sĩ nhân loại ở ngay trong bộ lạc mình đánh giết tán loạn, hầu hết bọn địa tinh đều sợ tới mức toàn thân run rẩy, khôn dám phản kháng. Chỉ có vài tên xông lên liền bị đám lính đánh thuê như lang như hổ chém sạch!
Hạ Á dẫn theo đám lính đánh thuê đánh ra. Bên ngoài, Shaerba và Philip đã sớm nghe được động tĩnh bên trong liền dẫn bọn địa tinh và đám lính đánh thuê đánh vào. Bọn bộ lạc trong địa tinh tức thì đại bại. Khắp nơi vang tiếng Ouke kêu la inh ỏi, bọn địa tinh lớp bỏ chạy, lớp buông vũ khí, ngồi thụp xuống, tay ôm lấy đầu.
Bức tường đã bị phá vỡ, cửa mở toang, bọn Shaerba và Philip từ ngoài rầm rộ tiến vào. Chiến cuộc mau chóng được định đoạt.
Thiên Công được một đám đông địa tinh tiền hô hậu ủng quay về bộ lạc. Tên thủ lĩnh mới, mập bự như con heo nọc, mang theo một đám địa tinh liều chết chống chọi bên trong gặp phải Hạ Á liền bị Hạ Á chỉ một nhát chém đứt phăng cây gậy sắt của y rồi cho một đá vào ngực, lập tức bị trói lại.
Thiên Công tiến vào bộ lạc cũ của mình. Bộ lạc sau khi bị công hãm được Thiên Công đứng trên đầu tường hô to mấy câu, lập tức đám địa tinh bên dưới không phân biệt địch ta đều gào lên Ouke! Ouke! .
Cuộc chém giết lập tức chấm dứt.
Chung quanh Thiên Công nhanh chóng tụ tập rất đông địa tinh, trong đó không ít tên ở trong bộ lạc vừa lúc nãy còn cầm vũ khí chống lại y mà giờ đã nhìn Thiên Công hết sức cung kính, đầy vẻ hèn mọn yếu đuối cứ như bọn cầm vũ khí chống lại khi nãy không phải là bọn chúng vậy.
Thiên Công hầu như chẳng để ý gì đến việc này. Đại khái với bọn địa tinh thì chuyện tạo phản rồi đầu hàng hay chém giết linh tinh là chuyện thường tình, dễ dàng bỏ qua được. Địa tinh lúc đến lúc đi cũng là chuyện bình thường.
Nhưng với tên thủ lĩnh tạo phản, Thiên Công nhất định không tha, hắn hạ lệnh chặt đứt một chân của gã béo ú này rồi đuổi hắn đi thật xa bộ lạc, xem như bị lưu đày.
Trên Dã Hoả nguyên, nếu không dựa vào bộ lạc, một tên địa tinh lang thang què quặt chỉ có một trong hai kết cục: Chết đói hoặc bị ăn thịt bởi đồng loại hoặc thú dữ.
Việc hỗn loạn trong bộ lạc cũng nhanh chóng được thu xếp ổn thoả. Thiên Công một lần nữa ngồi vào vị trí lãnh chúa của bộ lạc với một đám địa tinh vây kín chung quanh.
Nhìn bọn chúng chỉ mới đây còn ta sống địch chết mà giờ đây đã như người một nhà, hoan hô ầm ĩ. Trong lòng bọn Hạ Á tự nhiên vô cùng cảm khái.
Hạ Á nhanh chóng cho người vây quanh toà lầu, không cho bất cứ ai vào quấy rối, cũng hạ lệnh cho bọn thuộc hạ không được xung đột với bọn người Zhaku và không được lên lầu. Đã có một con mãng xà kinh khủng ở đó, Hạ Á đâu muốn để người của mình đi tìm chết.
Bọn người Zhaku cũng giữ lời, bọn họ chỉ có khoảng ba bốn chục người ở trong bộ lạc, tụ tập toàn bộ ở lầu một. Tuyệt đối không nhúng tay vào những biến cố trong bộ lạc. Dù thấy bộ lạc đã đổi chủ, bọn người Zhaku cũng hoàn toàn thờ ơ, lãnh đạm. Chỉ khi đám lính đánh thuê đông đảo vây quanh toà lầu gỗ thì họ mới có hơi kiêng kị, khẩn trương. Nhất thời hai bên kiếm bạt cung giương, không khí có hơi căng thẳng.
Hạ Á cũng chẳng nóng lòng đi gặp bọn Zhaku, hắn trong lòng chỉ quan tâm đến dòng suối độc và đám nấm độc. Về phần bọn cao thủ Zhaku này, chỉ cần bản thân hắn nắm giữ bộ lạc địa tinh này, nắm giữ nguồn suối độc thì có gì mà sợ bọn chúng không vào khuôn phép chứ.
Thiên Công vội vàng chỉnh đốn bộ lạc, lại một lần nữa trở thành lãnh chúa. Hắn, thật ra cũng có dáng thủ lĩnh lắm, lập tức la hét, ra một số mệnh lệnh gì đó mà theo lời Philip thì là cho bọn địa tinh trở về nhà với vợ con, chiến tranh đã qua, ai về việc nấy.
Địa tinh quả là một loại sinh vật thần kỳ, mới vừa phút trước đang đánh nhau chết sống thì phút sau đã khôi phục vẻ bình an như thường.
Hạ Á chờ không nổi, cuối cùng gọi Thiên Công đến, nói: Việc trước nhất là phải đi xem xét con suối độc đã!
Thiên Công cũng không phản đối, lập tức gọi mấy tên địa tinh trong bộ lạc tới, hỏi han một hồi. Sau đó, Thiên Công, mắt lộ ra nét cổ quái!
Hạ Á thấy vậy, lòng hơi bất an, vội vã hỏi: Sao vậy?
Quả nhiên Thiên Công mở to đôi mắt bé tí rồi chớp chớp mấy cái, nhìn Hạ Á với vẻ ngượng ngùng. Hắn gượng nuốt nước miếng rồi nói một câu kiến Hạ Á lạnh cả người:
Suối... như ma... không thấy...
/247
|