Liệp Quốc

Chương 15 - Ca Ca Mang Ngươi Đi Săn Rồng

/247


Hắn vươn tay tát thẳng tới, Bidaerduo kêu thảm thiết một tiếng, nhất thời trong miệng bay ra hai cái răng. Hạ Á cả giận nói: Ngươi nghĩ rằng ta dể bị gạt lắm sao? Bảo tàng? Ngươi cho rằng ta là con nít ba tuổi? Truyền thuyết nói ở Dã Hỏa nguyên có bảo tàng không một ngàn thì cũng tám trăm, ta đều đã nghe hơn mười năm, loại truyền thuyết này ngay cả con nít còn gạt không được. Còn nửa, trong quán rượu ở Dã Hỏa trấn còn bán bản đồ bảo tàng giá một đồng tệ mười tấm, lại còn có nhiều bản khác nhau! Huống hồ, ta vừa rồi núp trên cây nghe các ngươi nói các ngươi căn bản là đi săn sư thú nhỏ! Có đúng không!?

Bidaerduo ôm lấy miệng, trong lòng mắng mười tám đời tổ tông của Hạ Á, trên mặt lại không biểu hiện một tia giận dử, cầu khẩn nói: Lời ta nói đều là sự thật. . . đạo tặc đại nhân, cái này. . . Thật ra chúng ta là từ vương thành tới, đồng bọn của ta đều là con cháu quý tộc. Ngày thường còn không có ra khỏi cửa, một đám quý tộc thanh niên ếch ngồi đái giếng tự xưng mình là cao thủ, kỳ thật không có bản lĩnh gì cả. . .

Di? Ngươi xem ra cũng là người thông minh a, biết đồng bạn của ngươi là bọn ngu ngốc. Hạ Á có chút hiếu kỳ.

Bidaerduo xoa mặt cười khổ: Ta tất nhiên biết. Bọn họ là quý tộc, thế nhưng không biết sự đời, tùy tiện luyện vài cái vũ kỹ, cùng lúc bọn tùy tùng trong nhà luôn luôn vuốt mông ngựa, dần dần, bọn họ đem chính mình xem như là cao thủ. Thế nhưng ta dù sao cũng là ma pháp sư, là ma pháp sư được giáo hội chứng thực, tuy rằng chỉ là cấp một. Ta cư nhiên phải biết thực lực của mình.

Dừng một chút, mắt thấy Hạ Á có chút không nhẫn nại được nửa, Bidaerduo không dám tiếp tục nói lời vô ích, hấp tấp nói: Lần này, là ta xúi giục mấy người bọn họ ra ngoài, ta nói với bọn rằng chúng ta là tứ đại cao thủ, nên chính thức đi du lịch thiên hạ, đem uy danh của tứ đại cao thủ truyền bá khắp đại lục, lúc này mới gọi là danh chấn thiên hạ. Mấy lời này làm bọn họ động tâm, liền trốn nhà theo ta đi mạo hiểm. . . Nói tới đây, ma pháp sư khuôn mặt đỏ lên, cười khổ nói: Ta làm như vậy, tự nhiên là có nguyên nhân. Ta chỉ là một ma pháp sư cấp một, tại vương đô cao thủ nhiều như mây, làm gì có người để mắt tới ta. Ta chỉ có thể lừa mấy tên quý tộc này lấy tiền sống qua ngày. Cho tới mấy ngày trước, ta từ ma pháp sư hành hội biết được một tin tức. Tin tức phát ra từ một nguồn đánh tin cậy!

Thực lực ta tuy là thấp nhưng sư phụ của ta lại là một trung cấp ma pháp sư, tại vương đô có danh tiếng rất lớn. Hôm đó ta nghe sư huynh nói sư phụ phải đi xa một một thời gian, nghe đâu là cùng mấy ma pháp sư nỗi danh khác trong kinh thành rời đi. Ta nói nói gần nói xa một hồi, chuốc say sư huynh, lúc ấy hắn nói cho ta biết sư phụ cùng mấy ma pháp sư khác đều đã đi tới Dã Hỏa nguyên.

Nhãn thần Bidaerduo có chút phấn khởi: Nghe nói, có một phát hiện trọng đại ở Dã Hỏa nguyên! Sư phụ cùng mấy pháp sư khác bắt tay nhau đến đây điều tra kết quả!

Hạ Á đã không còn kiên nhẫn: Ngươi nói đi nói lại, đến cuối cùng việc đó có quan hệ chó má gì đến bí mật phát tài? !

Mắt thấy bàn tay Hạ Á chuẩn bị đánh tới, Bidaerduo lập tức bưng kín khuôn mặt: Đừng! Đừng đánh! Đừng có gấp, nói tới chổ quan trọng rồi, tới rồi. . .

Trong lòng hắn uất ức cực kỳ, cấp một ma pháp sư cũng là ma pháp sư a. . .

Nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng nói tiếp: Phát tài đương nhiên là sự thật .... Bởi vì, cái phát hiện quan trọng ở Dã Hỏa nguyên thật ra chính là. . .

Nói đến đây, hắn chính nhịn không được ngừng lại một chút, dùng một loại nhãn thần đầy đắc ý nhìn Hạ Á, chậm rãi nói ra đáp án:

Là một con rồng!

Rồng?

Lần này ngay cả khuôn mặt của Hạ Á cũng nghiêm túc lên!

Rồng? Cư nhiên là rồng?

Hắn tuy rằng chưa từng gặp qua rồng. . . Đương nhiên, tuyệt đại đa số mọi người đều chưa gặp qua rồng, mà nếu có gặp qua thì cũng đã trở thành người chết !

Ở trên đại lục, rồng là một loại sự sống siêu nhiên và cường đại . Hạ Á tại quán rượu trong Dã Hỏa trấn nghe qua vô số truyền thuyết thần thoại, trên cơ bản đều miêu tả các anh hùng làm sao khai thiên tích địa, cũng không ít truyền thuyết kể về các anh hùng làm sao giết chết một con ác long hùng mạnh. Trong mỗi một truyện đều cơ bản giống nhau miêu tả rằng rồng luôn là một con BOSS (trùm) cuối !

Thế nhưng truyền thuyết dù sao cũng chỉ là truyền thuyết.

Trong hiện thực chính là tộc rồng mặc dù có tồn tại, chỉ bất quá địa bàn của tộc rồng nằm ở cực xa về hướng bắc của đại lục tại vùng đất không biết tên. Rất xa, phải đi xuyên qua Odin đế quốc, lại tiếp tục đi về hướng bắc. . . Dù sao trong Byzantine đế quốc chắc chắn sẽ không có rồng.

Nghĩ tới đây, Hạ Á có chút không tin -- chí ít hắn biết được vài kiến thức thông thường, Byzantine đế quốc là không có rồng, Dã Hỏa nguyên cũng không có, Odin đế quốc chỉ sợ cũng không có. . .

Ta nói chính là thực sự! Bidaerduo đè thấp thanh âm: Đạo tặc tiên sinh, ngài suy nghĩ xem, ta rõ ràng biết thực lưc của chính mình, ta cũng không phải như mấy tên quý tộc đằng kia không biết trời cao đất dày. Nếu không có nguyên nhân đặc biệt, thì tại sao ta lại phải chạy tới Dã Hỏa nguyên đầy nguy hiểm này?

Lý do này thuyết phục được Hạ Á.

Quả thực, lấy bản lĩnh của mấy tên này, chạy tới Dã Hỏa nguyên, thật là giống như một con gà mái chui vào hang chồn.

Trên đường đi của bọn họ, tại Dã Hỏa trấn cư nhiên không có bị xem như là dê béo mà làm thịt chỉ sợ rằng là do trang bị trên người của bọn đã hù dọa mọi người.

Trên Dã Hỏa nguyên thực sự có một con rồng! Đây là tin tức của sư phụ ta nhận được! Mà sư phụ của ta cũng vì thế mà liên hợp một vài vị lợi hại ma pháp sư cùng nhau đi tới Dã Hỏa nguyên, mục đích của bọn họ chính là. . . giết chết con rồng này!

Giết rồng?

Hạ Á tinh thần tỉnh táo, dường như quay về quá khứ lúc ở trong quán rượu nghe truyền thuyết.

Sự hùng mạnh của rồng dĩ nhiên không cần bàn cải, nếu như ở trạng thái bình thường, sư phụ của ta tuy rằng là một vị trung cấp ma pháp sư, tại vương thành cũng là cao thủ có danh có tiếng, thế nhưng muốn đối phó với một con rồng thì cũng chỉ là truyện cười mà thôi. Cho nên, hắn liên hợp vài vị ma pháp sư cùng nhau tới đây. Trọng yếu hơn chính là, nghe đâu con rồng này vì một nguyên nhân đặc thù nên mới ẩn náu ở trên Dã Hỏa nguyên, đó là nó đang cực kỳ suy yếu, là thời cơ tốt nhất để hạ thủ! Ma pháp sư càng nói càng hưng phấn: Phải biết rằng, một con rồng đối với ma pháp sư mà nói, chính là bảo bối tuyệt hảo! Da rồng, vảy rồng, xương rồng, răng rồng, thậm chí ngay cả diên (蜒 - tác giả viết sai chính tả chăng, không có nghĩa gì hết, ta đoán là gân hoặc dực là cánh) rồng đều là ma pháp tài liệu cực phẩm nhất! Huống chi, nếu như có thể đạt được hồn rồng, có thể luyện hóa ra linh hồn lực.... Quả thực có thể làm cho một ma pháp sư thực lực tăng vọt vài cấp đây!

Hạ Á nghe đến đó, cười nhạt nhìn Bidaerduo: Cho nên ngươi cũng động tâm, chạy tới nơi này săn rồng? Dựa vào chiêu thức ma thuật biến thành thỏ?

Bidaerduo mặt đỏ lên: Ta. . . Ta tất nhiên là có ngu ngốc mà đi giết rồng. Cho dù ta có điên cũng biết bản lĩnh của mình cho dù một trăm nửa cũng làm không được. Cho nên, ta chỉ đặt mục tiêu vào tiền mà tới.

Tiền?

Rồng là loại sinh vật trời sinh thích vật phát sáng, cho nên chúng sưu tập rất nhiều các loại tài bảo, bất kỳ trong hang của mọi con rồng đều giống nhau là có thật lớn bảo tàng, bên trong chứa đầy các loại bảo thạch, thủy tinh, hoàng kim. . . Mấy thứ này chất chồng như núi!

Bidaerduo thở hổn hển một hơi: Những tài vật này đối với người thường đúng là mê hoặc, thế nhưng đối với ma pháp sư mà nói, cũng chỉ là vật tầm thường mà thôi, chân chính lợi hại ma pháp sư sẽ không vì nhưng thứ này mà động tâm, có lẽ sư phụ ta cùng với mấy ma pháp sư cùng đi kiếm rồng cũng sẽ không động tâm. Mục tiêu của bọn họ chính là giết rồng, về phần bảo tàng của rồng, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, nói không chừng bọn họ sau khi thành công giết rồng sẽ mặc kệ bảo tàng, để nó nằm đấy. . .

Hạ Á đã thông suốt, hắc hắc cười nhạt: Cho nên, ngươi lặng lẽ mò tới, chờ sư phụ của ngươi cùng đồng bạn của hắn giết chết con rồng kia, sau đó rời đi, ngươi ở lại thu nhập bảo tàng mà bọn họ không cần?

. . . Đúng vậy. Bidaerduo gật đầu: Ta chỉ là một ma pháp sư cấp thấp, thiên phú cũng không tốt. Cả đời không có hy vọng trở thành lợi hại cao cấp ma pháp sư. Cho nên, đối với ta mà nói, tiền tài cũng có một ý nghĩa nhất định, bằng không ta cũng không cùng mấy tên quý tộc tiểu tử ngu ngốc này ở chung một chổ. Chỉ là. . . Ta rất nghèo, thậm chí ngay cả tiền lộ phí đi từ vương thành tới Dã Hỏa nguyên ta cũng không có, cho nên, ta chỉ có thể. . .

Cho nên, ngươi bịa đặt, lừa mấy tên ngu ngốc quý tộc tiểu tử kia đi cùng với ngươi, nói rằng là đi du lịch đại lục? Hạ Á lắc đầu, sau đó hướng người kia trừng mắt: Vậy không cần nhiều lời, nói mau, các ma pháp sư giết rồng ở chổ nào? Nếu ngươi đã chạy tới đây thì tất nhiên phải biết địa điểm- -!

Bidaerduo thở dài, bất đắc dĩ từ trong ngực lấy ra một tấm da dê, còn có một cục than, sau đó bắt đầu vẻ một tấm địa đồ.

Từ nơi này đi tiếp về hướng tây, sau đó đi qua hai ngọn núi, qua một cái ao đầm, đi tiếp... .

Hạ Á nhìn thoáng qua này tấm địa đồ, sau đó cười nói: Ta làm thế nào biết tấm địa đồ ngươi vẻ cho ta là thật hay giả?

Bidaerduo vội vàng nói: Ta không dám lừa dối! Mệnh của ta thật ra đang nằm trong tay của ngươi ....Tiền bạc tuy rằng mê người, thế nhưng cũng phải cần có mệnh để hưởng thụ a. Lá gan của ta rất nhỏ. . . Không dám đem mệnh của mình ra đùa giỡn.

Hạ Á nhìn hắn thật sâu một cái, sau đó cười cười, đem hắn ném đi, đưa tay một ngón tay: Được rồi, xem ra ngươi nói cũng đúng, hiện tại ngươi có thể đi, cùng đồng bạn của ngươi mau cút đi.

Bidaerduo như được đại xá, bò dậy, chân cao chân thấp đi đến bên cạnh ba tên đồng bọn, xì xầm to nhỏ một hồi cũng không biết hắn nói cái gì, về phần tên giảo hoạt này làm cách nào hồ lộng ba tên ngu kia không làm Hạ Á quan tâm- -.

Quả nhiên, ba người còn lại của vương thành tứ tú vẻ mặt kinh khủng hướng nhìn về phía Hạ Á, lập tức bò dậy, nâng đở nhau nhanh chóng chạy thoát.

Hạ Á đứng ở dưới tàng cây, nhìn bốn người tên đã đi xa, mới ngẩng đầu lên hướng trên cây cười hô một tiếng: Ê, kẻ đáng thương, nhảy xuống đi!

Kẻ đáng thương ngồi trên cây lâu đến nỗi chân đã tê rần, nhưng nào dám kêu rên, Hạ Á trừng mắt: Ngươi mau nhảy xuống, ta tất nhiên sẽ đở ngươi! Ngươi còn không lên tiếng thì ta chặt cây đấy!

Kẻ đáng thương nhất thời sợ hãi. Cái tên đáng sợ này chỉ bằng vào sức lực đã đem một cây đại thụ nhổ tận gốc, hơn nữa lại còn thô bỉ, hung ác độc địa. Nếu hắn nói được, thì hắn nhất định sẽ làm được.

Chỉ có thể bất đắc dĩ nhắm mắt thả người nhảy xuống.

Hạ Á coi như phúc hậu, đưa tay đở kẻ đáng thương một chút, đem nàng đặt trên mặt đất.

Ngươi vừa rồi ở trên cây đều nghe được hết rồi phải không? Hạ Á sờ sờ cằm, nhìn kẻ đáng thương.

. . . Nghe, nghe thấy được. Kẻ đáng thương gật đầu, nhưng bỗng nhiên lập tức hét lên một tiếng, kinh khủng nhìn Hạ Á: Ê! Ngươi, ngươi sẽ không giết người diệt khẩu chứ! ! Ta, ta thật sự là không có hứng thú với cái bảo tàng của con rồng kia! !

Ta không có hứng thú giết người diệt khẩu. Hạ Á lắc đầu: Ngươi nghĩ tên ma pháp sư kia nói toàn bộ đều là sự thật?

Kẻ đáng thương do dự một chút: Ta nghĩ. . . Có chút có thể tin, thế nhưng. . .

Nàng ngồi dưới đất, nhìn Hạ Á: Ngươi dự tính đi tìm bảo tàng của con rồng kia sao?

Đương nhiên, núi vàng núi bạc, ai lại không thích? Hạ Á hừ hừ hai tiếng.

Thế, ta làm sao bây giờ?

Ta cho ngươi hai lựa chọn, một là ngươi tự mình đi về Dã Hỏa trấn. Còn không thì. . . ngươi có thể đi theo ta, đợi khi tìm được bảo tàng, ngươi vừa lúc có thể giúp ta cõng vàng về. Hạ Á nhếch miệng cười cười.

Một mình từ nơi này quay về Dã Hỏa Trấn?

Lấy bản lĩnh lúc nào cũng lạc đường tại dã ngoại. . . nếu như không có tên dế nhũi này dẫn đường, chỉ sợ lập tức tự mình đưa đầu vào hang ổ của người lùn!

Ta còn lựa chọn sao!? Kẻ đáng thương căm giận trả lời.

Vậy là tốt rồi, nếu tìm được bảo tàng, ta cho ngươi một phần ba. Hạ Á rất hài lòng: Ta sẽ không tổn thương ngươi, ngươi không có bất kỳ uy hiếp nào đối với ta.

Ta. . . Ta hình như có cảm giác ngươi không có hảo tâm a -- ngươi liền dể dàng như vậy đáp ứng đem ta đi theo? Kẻ đáng thương cảnh giác nhìn Hạ Á.

Được rồi, ta nói thật cho ngươi biết vậy. Hạ Á thần sắc rất thản nhiên, vẻ mặt rất quang minh chính đại: Người trong sáng không làm chuyện mờ ám! Nếu như chúng ta tiếp tục đi tới, cùng với việc mấy người pháp sư kia không giết được rồng, trái lại còn bị rồng giết chết. . . Như vậy ta tất nhiên chỉ có thể chạy trốn. Dừng một chút, hắn giải thích nói: Lúc ta còn nhỏ lên núi đốn cũi, ta đều mang theo một con thỏ còn sống, chân thỏ đã bị cắt đứt từ trước. Vạn nhất gặp phải lang, ta liền đem thỏ hấp dẫn lực chú ý của lang, bản thân mình thì chạy trốn. Cho nên, ta mang ngươi theo, cũng cùng một cái đạo lý.

Kẻ đáng thương: . . . %%. . . ※%×※


/247

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status