Nếu như dựa theo tính tình của Hạ Á, hắn nguyên bản không ham thích cái chức vị sĩ quan chó má gì đó của Byzantine, muốn bỏ lúc nào thì bỏ, đối phương tuy rằng nhân số đông đảo, thế nhưng bằng vào thân thể đã được máu rồng cường hóa mà nói, công kích bình thường đối với hắn hầu như là đao thương bất nhập, còn có vảy rồng mặc sát người, hỏa xoa sắc bén vô song, cùng với phi hồng sát khí lúc kích hoạt sẽ đạt được một khoảng thời gian ngắn rơi vào trạng thái sức mạnh vô địch-- đối phương tuy rằng nhiều, thế nhưng xem ra không có cao thủ lợi hại nào, nếu như hắn thật sự muốn xông ra mà nói, sẽ không thành vấn đề gì lớn.
Thế nhưng hiện tại dù sao thân phận hắn cũng đã khác xưa, một khi đánh giết phá vòng vây, những chiến hữu trong kỵ binh đoàn Luodeliya tất nhiên sẽ không ngồi yên mà nhìn, nhất định sẽ rút kiếm giúp đỡ, mà nếu bản thân hắn thật sự chạy thoát, chỉ sợ những huynh đệ kỵ binh sẽ phải gánh chịu tội thay cho hắn! Bọn họ đều chân chính là người Byzantine, có gia đình, có người thân. . .
Hít vào một hơi thật sâu, sắc mặt của Hạ Á dần dần bình tĩnh trở lại, hắn giơ tay lên, cái tên sĩ quan trước mặt nhất thời căng thẳng, lui về phía sau vài bước, đem kiếm giơ lên.
Hạ Á cười khinh miệt, đưa tay đặt lên mu bàn tay của Shaerba đang ở bên cạnh, đem lăng trùy trong tay Shaerba đè xuống, sau đó bước tới phía trước hai bước: Ta đi cùng các ngươi.
Đám kỵ binh ở bên cạnh nhất thời la hét ầm ĩ, thế nhưng Hạ Á bỗng nhiên quay đầu lại, lớn tiếng hét to: Đừng có nhiều lời vô ít ! Toàn bộ im ngay cho ông ! !
Ánh mắt của hắn lướt qua các vị kỵ binh, chậm rãi nói: Tất cả mọi người muốn làm gì? Giết người tạo phản sao? Đừng có quên thân phận hiện tại của bản thân. Ân. . . Ta đi cùng bọn họ, còn những việc khác, thì ta trông cậy vào mọi người !
Shaerba lập tức hiểu ý, cái tên hán tử thô lỗ này đối với Hạ Á là có giao tình tốt nhất, lập tức liền nói: Ngươi yên tâm, muốn đụng tới người Luodeliya bọn ta, thì còn phải hỏi tướng quân có cho phép hay không !
Hạ Á nhìn tên sĩ quan một chút, cười lạnh nói: Có cần trói ta lại không?
Tên sĩ quan kia do dự một chút: Không cần, lần này chỉ là mang ngươi về thẩm vấn, không phải là lệnh bắt ngươi.
Hạ Á 'ân' một tiếng: Như vậy, ta có thể mang theo vật tùy thân không?
Vũ khí, ngựa, áo giáp, đều không thể mang theo. Sĩ quan kia suy nghĩ một chút: Quần áo đồ dùng tùy thân hằng ngày thì có thể.
Hạ Á vươn tay rút lấy thanh hỏa xoa: Cái này có được gọi là vũ khí không?
Tên sĩ quan nhìn thoáng qua, một cái hỏa xoa đen sì không chút nào bắt mắt, vừa nhìn thì đã biết đây là vật chuyên dùng để khởi lò, mặc dù hắn có chút nghi hoặc, thế nhưng dù sao cũng lắc đầu: Các hạ nói đùa, thứ này tất nhiên không được gọi là vũ khí, chỉ là, dù sao nó cũng được làm bằng sắt. . .
Đây là vật ta quý mến nhất, là di vật mà cha nuôi ta để lại cho ta, ta đi đến đâu cũng phải mang theo nó. Hạ Á lắc đầu.
Tên sĩ quan nọ suy tính một chút, khó khăn lắm tên gia hỏa kia mới chịu hợp tác, nếu quả thật không cần đánh nhau, như vậy một thanh hỏa xoa rỉ sắt cũ nát thôi thì cấp quách cho hắn đi, có cái gì mà thiệt thòi đâu? Hắn lập tức liền gật đầu.
Hạ Á thay đổi y phục toàn thân, đem theo một bao hành lý tùy thân, những thứ trong bao hành lý đều được binh sĩ kiểm tra một lần, xác định không có manh theo chủy thủ hay binh khí bằng sắt các loại.
Hạ Á hướng về phía Shaerba dặn một câu: Tên địa tinh kia đã cứu ta một mạng, chăm sóc nó cho tốt, sau khi thương thế nó lành, nếu nó nguyện ý rời đi thì cứ để nó đi.
Lập tức vài tên binh sĩ vây lấy Hạ Á cùng nhau rời đi, bên ngoài quả nhiên có hơn vài trăm bộ binh hặng nặng của Byzantine đang bao vây, Hạ Á bị những tên vây quanh hắn đưa vào một chiếc xe ngựa, vừa tới bên cạnh cổ xe ngựa, cái tên sĩ quan kia nói nhỏ một câu vào tai Hạ Á: Ta đối với kỵ binh đoàn Luodeliya cũng rất kính trọng, thế nhưng lần này phải mang quân lệnh trong người, không thể nào làm trái, đắc tội rồi !
Trước giờ dế nhũi chỉ thích ăn mềm không ăn cứng, người khác đối hắn khách khí, hắn cũng sẽ đối đãi khách khí, nghe vậy hắn gật đầu, không hề nói tiếng nào liền leo lên xe ngựa.
Lập tức bánh xe lăn đều, dưới sự bảo vệ của bộ binh liền rời đi.
Đám kỵ binh ở phía sau vẫn đuổi theo tới đầu đường, Shaerba tức giận đến mức vẻ mặt đỏ lên, hét lớn một tiếng, phẫn nộ đem lăng trùy đập mạnh xuống đất, hung hăng giậm chân, các kỵ binh ở bên cạnh cũng lộ vẻ bất bình, từng tên từng tên đều phẫn nộ, đều ủ rũ.
Trở về phòng đi ! Chuẩn bị hành trang, lập tức quay về doanh trại cấp báo cho tướng quân ! !
Đám kỵ binh vội vàng trở về chuẩn bị .
Ngược lại, Tatara đi ở cuối cùng, vẻ mặt của tên ma pháp sư có chút do dự.
Tên dế nhũi đã bị bắt giữ. . . Ách, ta có hay không là nên báo cho công chúa Adeline biết một tiếng? Ai nha. . . thật là khó xử a. . . Công chúa không cho ta tiết lộ thân phận của nàng. . .
※※※
Hạ Á nguyên bản tưởng rằng hắn sẽ bị nghiêm khắc thẩm vấn, còn có cái gì cực hình tra tấn, roi da, sắt nung đỏ in vào người, ghế hùm (1), nước ớt, vân vân các loại, giống như là trong truyền thuyết.
Dù sao hắn cũng có máu rồng cường hóa cơ thể, trong lòng cũng không e ngại những hình phạt trên, chỉ cần tìm đúng cơ hội, tranh thủ vượt ngục, nghĩ tới lúc đó, các huynh đệ kỵ binh cũng đã sớm rời khỏi Dã Hỏa trấn quay về binh đoàn 13 báo cáo, có sự che chở của Adelike, chắc rằng bọn họ sẽ không có gì nguy hiểm. Đến lúc đó bản thân hắn vượt ngục chạy trốn, thì trời cao biển rộng, chim bay cá nhảy, cùng lắm thì chờ lúc người Byzantine lui quân, hắn một lần nữa làm lại người săn ma, hoặc là đi làm dong binh, cũng tiêu diêu tự tại như nhau.
Chỉ bất quá, mấy cái hình phạt trong dự đoán của hắn, lại không có diễn ra.
Hắn bị xe ngựa trực tiếp đưa vào một tòa nhà ở trong thành, mà tòa nhà này ở ngay bên cạnh phủ của quân phòng ngự, chỉ cách nhau có một con đường, nhà cao tường dày, còn có hai đội bộ binh hộ vệ trông coi, Hạ Á bị nhét vào căn phòng ở tuốt trong cùng, bên trong phòng thật ra cũng đầy đủ bàn ghế giường gối, Hạ Á được cho hay, hắn phải ở nơi này chờ cho quân bộ đến xử lý.
Cái tên sĩ quan dẫn hắn tới đây, còn lặng lẽ sai người mang đến cho Hạ Á một cái chăn dày, sau đó mới rời đi.
Mặc kệ nói như thế nào, Hạ Á cũng là đang bị giam lỏng !
Hắn được cho hay, chỉ cần không ra khỏi phòng, không được đi lại trong tòa nhà, những thứ khác đều được tự do, chỉ bất qua hắn mới ở đây hơn hai giờ, thì có một tên sĩ quan trung niên xa lạ, da mặt vàng như nến, vẻ mặt hà khắc, xụ mặt, phảng phất như hắn mới bị người ta giật mất một trăm kim tệ, nặng nề đặt lên bàn một tờ giấy cùng một cây bút lông và một lọ mực.
Ở lại đây, đem việc ngươi phụ trách hộ tống tước sĩ Bangfuleite, cùng với việc tước sĩ bị ám sát, và chuyện ngươi thiếu trách nhiệm khi thi hành nhiệm vụ toàn bộ viết lại rõ ràng!
Tên gia hỏa kia nói xong liền rời đi.
Hạ Á sửng sốt một chút, sau đó cười ha ha, hắn đương nhiên không thèm để ý tới việc này, ngã mình lên cái giường ở bên cạnh, vùi đầu ngủ một giấc thẳng cẳng.
Buổi tối hắn tỉnh lại, phát hiện trên mặt đất trước cửa phòng là một mâm thức ăn, bên trong là một bình nước, ba miếng bánh nhân thịt, Hạ Á cũng bất chấp nước nuội thức ăn lạnh, liền bắt lấy bỏ hết vào trong bụng. lấp đầy phân nửa cái bao tử, sau đó ngồi vào bàn, nhìn tờ giấy ở trước mặt, bỗng nhiên cảm thấy bụng hắn sôi lên, vội vàng cầm lấy tờ giấy, bay vọt vào phòng vệ sinh, hắn ngồi trong đó gần nửa canh giờ mới đi ra, thích ý thở dài một hơi, về phần tờ giấy, đương nhiên là. . .
Cứ như thế mà hai ngày trôi qua, ngoại trừ trong ngày đầu tiên có người mang giấy đến cho hắn thú tội, cư nhiên không còn ai tới quấy rầy hắn.
Hơn nữa mỗi ngày ba bữa, thức ăn được liên tục đưa tới, tuy rằng rất bình thường chỉ là một ít bánh nhân thịt cùng nước lạnh, bất quá dế nhũi đã từng sống qua những ngày gian khổ còn hơn thế này, hiện tại được sống trong nhà che mưa che gió, mỗi ngày được người đưa cơm nước đầy đủ, cư nhiên cảm thấy có vài phần hưởng thụ.
Về phần tài liệu đưa cho hắn để thú tội, đương nhiên một chữ hắn cũng không viết, mỗi ngày ăn no lại ngủ, ngủ đủ lại ăn, thỉnh thoảng ở trong phòng nhàn rỗi buồn chán, thì cùng Dora ở trong đầu nói chuyện phiến giết thời gian.
Dora đối với tình cảnh hiện tại của Hạ Á đương nhiên là châm chọc khiêu khích, nhưng nghe nhiều lần, dế nhũi cũng không còn buồn bực, tâm tính cũng bình thản hơn nhiều.
Chính xác mà nói, quân bộ của Byzantine không đánh không giết không hỏi không thẩm bất cứ cái gì đối với hắn, phảng phất như hắn chính là lợn đang được bọn họ nuôi cho béo, mà Hạ cũng cảm nhận được cuộc sống hạnh phúc khi làm một con lợn.
Thức ăn tuy rằng không ngon, nhưng tổng so với lúc sống chung với lão gia hỏa bữa đói bữa no, thì tốt hơn một trời một vực. Duy nhất để tiếc nuối chính là, ở đây không có rượu.
Đã như thế, Hạ Á cũng không có vội gì mà chạy trốn, vì khi hắn chạy ra khỏi nơi này hắn sẽ rơi ngay vào cảnh màn trời chiếu đất, kiếm đâu ra một chổ an nhàn như ở đây?
Đôi khi, dế nhũi thậm chí nhịn không được còn nghĩ:
Bà mịa nó, nếu như ngồi tù trong nhà lao của đế quốc Byzantine cũng thoải mái như ở đây, ông đây cũng muốn ngồi tù một hai năm, sống qua những ngày tháng an nhàn như thế này.
Cứ sống như thế qua hơn mười ngày, rốt cục, tới buổi trưa ngày thứ 15 Hạ Á bị giam lỏng, lại có người đến tìm hắn.
Hạ Á vừa ăn xong bữa trưa, đang chuẩn bị đem bản thân ném lên giường đánh một giấc dài, trong nửa tháng này hắn sống quá an nhàn, Hạ Á thậm chí cảm giác được bản thân hắn béo lên không ít, đang thích ý vỗ vỗ cái bụng, thì cửa phòng bị mở ra, một người từ bên ngoài bước vào.
Người này thân mình mập mạp, cao lớn vạm vỡ, khuôn mặt tròn vo, vẻ mặt nghiêm trang, nhưng lại đang cười tới mức hai con mắt híp lại thành một đường, bước vào nhìn Hạ Á đang nằm ở trên giường cười nói: Cái tên tiểu tử Hạ Á nhà ngươi, còn thoải mái như thế sao, có biết hay không, bên ngoài chỉ vì tại ngươi, mà xém tý đã xảy ra chuyện động trời !
Hạ Á vừa thấy người này, búng người một cái từ trên giường nhảy dựng lên.
Thỏ tướng. . . A không, Ruhr tướng quân?
※※※
Người này chính là Ruhr, Ruhr dường như gầy đi một ít, ôm lấy một bả vai bước tới, tùy tiện ngồi lên trên giường, hắn đối với câu nói lỡ miệng vừa rồi của Hạ Á cũng không có để tâm, hai mắt của hắn nhìn chằm chằm Hạ Á, lắc đầu tấm tắc nói: Xem ra ta đoán không sai, cái tên tiểu tử nhà ngươi, quả nhiên là một kẻ tiêu diêu tự tại, sống ở đây có quá thoải mái đúng không? Có ăn có uống có ngủ, cũng không cần phải ra chiến trường chém giết. Ta xem vẻ mặt hồng hào của ngươi, ngay cả khuôn mặt con mẹ nó cũng tròn thành một vòng, nếu tiếp tục như thế này, chỉ sợ ngươi sẽ vượt qua cả ông đây.
Hạ Á cười ha ha, thẳng thắn ngồi xuống, ôm đầu tựa người vào đầu giường: Ruhr tướng quân, ngươi tới đây làm gì? Lẽ nào quân bộ phái ngươi đến đây thẩm vấn ta sao?
Ruhr trừng to hai mắt, tuy rằng cố ý làm ra bộ dáng nghiêm chỉnh, thế nhưng ánh mắt không cách nào che giấu vẻ đùa cợt: Thẩm vấn! Đùa giỡn gì thế này! Cái tên tiểu tử đạp phải cứt chó nhà ngươi (DG : dị đoan, đạp cứt chó là hên, đi ra kiếm 1 bãi mà đạp) ! Hiện tại đã phát tài rồi ! Bọn Vương bát đản ở trong quân bộ lúc này còn dám thẩm vấn ngươi sao? Không sợ bị nước bọt dìm chết à?
Nói xong, hắn vỗ giường một cái, hét lớn nói: Được rồi! Đừng nhiều lời, chuẩn bị hành lý một chút, sau đó cùng ông rời khỏi nơi này!
Hạ Á ân một tiếng, vô thức đứng dậy thu thập hành lý, thế nhưng bỗng nhiên trong lòng khẽ động, mơ hồ theo những gì tên thỏ tướng quân này nói, thì bản thân Hạ Á đang chiếm được một ít tiện nghi, tên dế nhũi này nặng nề ngồi lại xuống giường, vẻ mặt hiện lên một nét vô lại, nhìn Ruhr: Con bà nó ! Muốn bắt là bắt, muốn thả là thả ! Xem ông đây là ai ? Ngươi không đem mọi chuyện nói rõ ràng, ông đây sẽ ở mãi nơi này không chịu rời đi ! Không đi ! Kiên quyết không đi ! ! !
Hắn cư nhiên làm mặt dày ngã lăn ra giường, hai tay ôm lấy thành giường, chôn đầu xuống chăn, hét lớn: Không đi, không đi ! Ông đây kiên quyết không đi ! Ngươi không chịu nói rõ mọi chuyện, thì đừng nghĩ tới việc mang ông rời khỏi đây!
(1)ghế hùm (hình phạt tra tấn thời xưa, người ngồi trên chiếc ghế dài, duổi thẳng chân ra, trói chặt đầu gối với ghế, rồi đệm dần gạch dưới gót chân, đệm càng cao thì càng đau) (Lạc Việt)
Thế nhưng hiện tại dù sao thân phận hắn cũng đã khác xưa, một khi đánh giết phá vòng vây, những chiến hữu trong kỵ binh đoàn Luodeliya tất nhiên sẽ không ngồi yên mà nhìn, nhất định sẽ rút kiếm giúp đỡ, mà nếu bản thân hắn thật sự chạy thoát, chỉ sợ những huynh đệ kỵ binh sẽ phải gánh chịu tội thay cho hắn! Bọn họ đều chân chính là người Byzantine, có gia đình, có người thân. . .
Hít vào một hơi thật sâu, sắc mặt của Hạ Á dần dần bình tĩnh trở lại, hắn giơ tay lên, cái tên sĩ quan trước mặt nhất thời căng thẳng, lui về phía sau vài bước, đem kiếm giơ lên.
Hạ Á cười khinh miệt, đưa tay đặt lên mu bàn tay của Shaerba đang ở bên cạnh, đem lăng trùy trong tay Shaerba đè xuống, sau đó bước tới phía trước hai bước: Ta đi cùng các ngươi.
Đám kỵ binh ở bên cạnh nhất thời la hét ầm ĩ, thế nhưng Hạ Á bỗng nhiên quay đầu lại, lớn tiếng hét to: Đừng có nhiều lời vô ít ! Toàn bộ im ngay cho ông ! !
Ánh mắt của hắn lướt qua các vị kỵ binh, chậm rãi nói: Tất cả mọi người muốn làm gì? Giết người tạo phản sao? Đừng có quên thân phận hiện tại của bản thân. Ân. . . Ta đi cùng bọn họ, còn những việc khác, thì ta trông cậy vào mọi người !
Shaerba lập tức hiểu ý, cái tên hán tử thô lỗ này đối với Hạ Á là có giao tình tốt nhất, lập tức liền nói: Ngươi yên tâm, muốn đụng tới người Luodeliya bọn ta, thì còn phải hỏi tướng quân có cho phép hay không !
Hạ Á nhìn tên sĩ quan một chút, cười lạnh nói: Có cần trói ta lại không?
Tên sĩ quan kia do dự một chút: Không cần, lần này chỉ là mang ngươi về thẩm vấn, không phải là lệnh bắt ngươi.
Hạ Á 'ân' một tiếng: Như vậy, ta có thể mang theo vật tùy thân không?
Vũ khí, ngựa, áo giáp, đều không thể mang theo. Sĩ quan kia suy nghĩ một chút: Quần áo đồ dùng tùy thân hằng ngày thì có thể.
Hạ Á vươn tay rút lấy thanh hỏa xoa: Cái này có được gọi là vũ khí không?
Tên sĩ quan nhìn thoáng qua, một cái hỏa xoa đen sì không chút nào bắt mắt, vừa nhìn thì đã biết đây là vật chuyên dùng để khởi lò, mặc dù hắn có chút nghi hoặc, thế nhưng dù sao cũng lắc đầu: Các hạ nói đùa, thứ này tất nhiên không được gọi là vũ khí, chỉ là, dù sao nó cũng được làm bằng sắt. . .
Đây là vật ta quý mến nhất, là di vật mà cha nuôi ta để lại cho ta, ta đi đến đâu cũng phải mang theo nó. Hạ Á lắc đầu.
Tên sĩ quan nọ suy tính một chút, khó khăn lắm tên gia hỏa kia mới chịu hợp tác, nếu quả thật không cần đánh nhau, như vậy một thanh hỏa xoa rỉ sắt cũ nát thôi thì cấp quách cho hắn đi, có cái gì mà thiệt thòi đâu? Hắn lập tức liền gật đầu.
Hạ Á thay đổi y phục toàn thân, đem theo một bao hành lý tùy thân, những thứ trong bao hành lý đều được binh sĩ kiểm tra một lần, xác định không có manh theo chủy thủ hay binh khí bằng sắt các loại.
Hạ Á hướng về phía Shaerba dặn một câu: Tên địa tinh kia đã cứu ta một mạng, chăm sóc nó cho tốt, sau khi thương thế nó lành, nếu nó nguyện ý rời đi thì cứ để nó đi.
Lập tức vài tên binh sĩ vây lấy Hạ Á cùng nhau rời đi, bên ngoài quả nhiên có hơn vài trăm bộ binh hặng nặng của Byzantine đang bao vây, Hạ Á bị những tên vây quanh hắn đưa vào một chiếc xe ngựa, vừa tới bên cạnh cổ xe ngựa, cái tên sĩ quan kia nói nhỏ một câu vào tai Hạ Á: Ta đối với kỵ binh đoàn Luodeliya cũng rất kính trọng, thế nhưng lần này phải mang quân lệnh trong người, không thể nào làm trái, đắc tội rồi !
Trước giờ dế nhũi chỉ thích ăn mềm không ăn cứng, người khác đối hắn khách khí, hắn cũng sẽ đối đãi khách khí, nghe vậy hắn gật đầu, không hề nói tiếng nào liền leo lên xe ngựa.
Lập tức bánh xe lăn đều, dưới sự bảo vệ của bộ binh liền rời đi.
Đám kỵ binh ở phía sau vẫn đuổi theo tới đầu đường, Shaerba tức giận đến mức vẻ mặt đỏ lên, hét lớn một tiếng, phẫn nộ đem lăng trùy đập mạnh xuống đất, hung hăng giậm chân, các kỵ binh ở bên cạnh cũng lộ vẻ bất bình, từng tên từng tên đều phẫn nộ, đều ủ rũ.
Trở về phòng đi ! Chuẩn bị hành trang, lập tức quay về doanh trại cấp báo cho tướng quân ! !
Đám kỵ binh vội vàng trở về chuẩn bị .
Ngược lại, Tatara đi ở cuối cùng, vẻ mặt của tên ma pháp sư có chút do dự.
Tên dế nhũi đã bị bắt giữ. . . Ách, ta có hay không là nên báo cho công chúa Adeline biết một tiếng? Ai nha. . . thật là khó xử a. . . Công chúa không cho ta tiết lộ thân phận của nàng. . .
※※※
Hạ Á nguyên bản tưởng rằng hắn sẽ bị nghiêm khắc thẩm vấn, còn có cái gì cực hình tra tấn, roi da, sắt nung đỏ in vào người, ghế hùm (1), nước ớt, vân vân các loại, giống như là trong truyền thuyết.
Dù sao hắn cũng có máu rồng cường hóa cơ thể, trong lòng cũng không e ngại những hình phạt trên, chỉ cần tìm đúng cơ hội, tranh thủ vượt ngục, nghĩ tới lúc đó, các huynh đệ kỵ binh cũng đã sớm rời khỏi Dã Hỏa trấn quay về binh đoàn 13 báo cáo, có sự che chở của Adelike, chắc rằng bọn họ sẽ không có gì nguy hiểm. Đến lúc đó bản thân hắn vượt ngục chạy trốn, thì trời cao biển rộng, chim bay cá nhảy, cùng lắm thì chờ lúc người Byzantine lui quân, hắn một lần nữa làm lại người săn ma, hoặc là đi làm dong binh, cũng tiêu diêu tự tại như nhau.
Chỉ bất quá, mấy cái hình phạt trong dự đoán của hắn, lại không có diễn ra.
Hắn bị xe ngựa trực tiếp đưa vào một tòa nhà ở trong thành, mà tòa nhà này ở ngay bên cạnh phủ của quân phòng ngự, chỉ cách nhau có một con đường, nhà cao tường dày, còn có hai đội bộ binh hộ vệ trông coi, Hạ Á bị nhét vào căn phòng ở tuốt trong cùng, bên trong phòng thật ra cũng đầy đủ bàn ghế giường gối, Hạ Á được cho hay, hắn phải ở nơi này chờ cho quân bộ đến xử lý.
Cái tên sĩ quan dẫn hắn tới đây, còn lặng lẽ sai người mang đến cho Hạ Á một cái chăn dày, sau đó mới rời đi.
Mặc kệ nói như thế nào, Hạ Á cũng là đang bị giam lỏng !
Hắn được cho hay, chỉ cần không ra khỏi phòng, không được đi lại trong tòa nhà, những thứ khác đều được tự do, chỉ bất qua hắn mới ở đây hơn hai giờ, thì có một tên sĩ quan trung niên xa lạ, da mặt vàng như nến, vẻ mặt hà khắc, xụ mặt, phảng phất như hắn mới bị người ta giật mất một trăm kim tệ, nặng nề đặt lên bàn một tờ giấy cùng một cây bút lông và một lọ mực.
Ở lại đây, đem việc ngươi phụ trách hộ tống tước sĩ Bangfuleite, cùng với việc tước sĩ bị ám sát, và chuyện ngươi thiếu trách nhiệm khi thi hành nhiệm vụ toàn bộ viết lại rõ ràng!
Tên gia hỏa kia nói xong liền rời đi.
Hạ Á sửng sốt một chút, sau đó cười ha ha, hắn đương nhiên không thèm để ý tới việc này, ngã mình lên cái giường ở bên cạnh, vùi đầu ngủ một giấc thẳng cẳng.
Buổi tối hắn tỉnh lại, phát hiện trên mặt đất trước cửa phòng là một mâm thức ăn, bên trong là một bình nước, ba miếng bánh nhân thịt, Hạ Á cũng bất chấp nước nuội thức ăn lạnh, liền bắt lấy bỏ hết vào trong bụng. lấp đầy phân nửa cái bao tử, sau đó ngồi vào bàn, nhìn tờ giấy ở trước mặt, bỗng nhiên cảm thấy bụng hắn sôi lên, vội vàng cầm lấy tờ giấy, bay vọt vào phòng vệ sinh, hắn ngồi trong đó gần nửa canh giờ mới đi ra, thích ý thở dài một hơi, về phần tờ giấy, đương nhiên là. . .
Cứ như thế mà hai ngày trôi qua, ngoại trừ trong ngày đầu tiên có người mang giấy đến cho hắn thú tội, cư nhiên không còn ai tới quấy rầy hắn.
Hơn nữa mỗi ngày ba bữa, thức ăn được liên tục đưa tới, tuy rằng rất bình thường chỉ là một ít bánh nhân thịt cùng nước lạnh, bất quá dế nhũi đã từng sống qua những ngày gian khổ còn hơn thế này, hiện tại được sống trong nhà che mưa che gió, mỗi ngày được người đưa cơm nước đầy đủ, cư nhiên cảm thấy có vài phần hưởng thụ.
Về phần tài liệu đưa cho hắn để thú tội, đương nhiên một chữ hắn cũng không viết, mỗi ngày ăn no lại ngủ, ngủ đủ lại ăn, thỉnh thoảng ở trong phòng nhàn rỗi buồn chán, thì cùng Dora ở trong đầu nói chuyện phiến giết thời gian.
Dora đối với tình cảnh hiện tại của Hạ Á đương nhiên là châm chọc khiêu khích, nhưng nghe nhiều lần, dế nhũi cũng không còn buồn bực, tâm tính cũng bình thản hơn nhiều.
Chính xác mà nói, quân bộ của Byzantine không đánh không giết không hỏi không thẩm bất cứ cái gì đối với hắn, phảng phất như hắn chính là lợn đang được bọn họ nuôi cho béo, mà Hạ cũng cảm nhận được cuộc sống hạnh phúc khi làm một con lợn.
Thức ăn tuy rằng không ngon, nhưng tổng so với lúc sống chung với lão gia hỏa bữa đói bữa no, thì tốt hơn một trời một vực. Duy nhất để tiếc nuối chính là, ở đây không có rượu.
Đã như thế, Hạ Á cũng không có vội gì mà chạy trốn, vì khi hắn chạy ra khỏi nơi này hắn sẽ rơi ngay vào cảnh màn trời chiếu đất, kiếm đâu ra một chổ an nhàn như ở đây?
Đôi khi, dế nhũi thậm chí nhịn không được còn nghĩ:
Bà mịa nó, nếu như ngồi tù trong nhà lao của đế quốc Byzantine cũng thoải mái như ở đây, ông đây cũng muốn ngồi tù một hai năm, sống qua những ngày tháng an nhàn như thế này.
Cứ sống như thế qua hơn mười ngày, rốt cục, tới buổi trưa ngày thứ 15 Hạ Á bị giam lỏng, lại có người đến tìm hắn.
Hạ Á vừa ăn xong bữa trưa, đang chuẩn bị đem bản thân ném lên giường đánh một giấc dài, trong nửa tháng này hắn sống quá an nhàn, Hạ Á thậm chí cảm giác được bản thân hắn béo lên không ít, đang thích ý vỗ vỗ cái bụng, thì cửa phòng bị mở ra, một người từ bên ngoài bước vào.
Người này thân mình mập mạp, cao lớn vạm vỡ, khuôn mặt tròn vo, vẻ mặt nghiêm trang, nhưng lại đang cười tới mức hai con mắt híp lại thành một đường, bước vào nhìn Hạ Á đang nằm ở trên giường cười nói: Cái tên tiểu tử Hạ Á nhà ngươi, còn thoải mái như thế sao, có biết hay không, bên ngoài chỉ vì tại ngươi, mà xém tý đã xảy ra chuyện động trời !
Hạ Á vừa thấy người này, búng người một cái từ trên giường nhảy dựng lên.
Thỏ tướng. . . A không, Ruhr tướng quân?
※※※
Người này chính là Ruhr, Ruhr dường như gầy đi một ít, ôm lấy một bả vai bước tới, tùy tiện ngồi lên trên giường, hắn đối với câu nói lỡ miệng vừa rồi của Hạ Á cũng không có để tâm, hai mắt của hắn nhìn chằm chằm Hạ Á, lắc đầu tấm tắc nói: Xem ra ta đoán không sai, cái tên tiểu tử nhà ngươi, quả nhiên là một kẻ tiêu diêu tự tại, sống ở đây có quá thoải mái đúng không? Có ăn có uống có ngủ, cũng không cần phải ra chiến trường chém giết. Ta xem vẻ mặt hồng hào của ngươi, ngay cả khuôn mặt con mẹ nó cũng tròn thành một vòng, nếu tiếp tục như thế này, chỉ sợ ngươi sẽ vượt qua cả ông đây.
Hạ Á cười ha ha, thẳng thắn ngồi xuống, ôm đầu tựa người vào đầu giường: Ruhr tướng quân, ngươi tới đây làm gì? Lẽ nào quân bộ phái ngươi đến đây thẩm vấn ta sao?
Ruhr trừng to hai mắt, tuy rằng cố ý làm ra bộ dáng nghiêm chỉnh, thế nhưng ánh mắt không cách nào che giấu vẻ đùa cợt: Thẩm vấn! Đùa giỡn gì thế này! Cái tên tiểu tử đạp phải cứt chó nhà ngươi (DG : dị đoan, đạp cứt chó là hên, đi ra kiếm 1 bãi mà đạp) ! Hiện tại đã phát tài rồi ! Bọn Vương bát đản ở trong quân bộ lúc này còn dám thẩm vấn ngươi sao? Không sợ bị nước bọt dìm chết à?
Nói xong, hắn vỗ giường một cái, hét lớn nói: Được rồi! Đừng nhiều lời, chuẩn bị hành lý một chút, sau đó cùng ông rời khỏi nơi này!
Hạ Á ân một tiếng, vô thức đứng dậy thu thập hành lý, thế nhưng bỗng nhiên trong lòng khẽ động, mơ hồ theo những gì tên thỏ tướng quân này nói, thì bản thân Hạ Á đang chiếm được một ít tiện nghi, tên dế nhũi này nặng nề ngồi lại xuống giường, vẻ mặt hiện lên một nét vô lại, nhìn Ruhr: Con bà nó ! Muốn bắt là bắt, muốn thả là thả ! Xem ông đây là ai ? Ngươi không đem mọi chuyện nói rõ ràng, ông đây sẽ ở mãi nơi này không chịu rời đi ! Không đi ! Kiên quyết không đi ! ! !
Hắn cư nhiên làm mặt dày ngã lăn ra giường, hai tay ôm lấy thành giường, chôn đầu xuống chăn, hét lớn: Không đi, không đi ! Ông đây kiên quyết không đi ! Ngươi không chịu nói rõ mọi chuyện, thì đừng nghĩ tới việc mang ông rời khỏi đây!
(1)ghế hùm (hình phạt tra tấn thời xưa, người ngồi trên chiếc ghế dài, duổi thẳng chân ra, trói chặt đầu gối với ghế, rồi đệm dần gạch dưới gót chân, đệm càng cao thì càng đau) (Lạc Việt)
/247
|