-
Chương 1: Tôi không có khẩu vị nặng như vậy
Bước chân Cố An Hảo không yên ổn đi từ trong toilet ra, lại đụng vào một bóng người cao lớn.
Đầu cô choáng váng, lỗ mũi truyền đến mùi hương thơm mát, không hiểu sao cô không thể khống chế nổi ý thức của bản thân, theo bản năng dính chặt lấy anh.
Cánh tay người đàn ông không hề lưu tình đẩy cô ra, cô lại leo lên người anh, dâng đôi môi ngọt ngào của mình hôn lên.
Người đàn ông cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng không bình thường trên người cô, có thể nhìn ra được cô ăn phải thứ gì đó không nên ăn, rõ ràng nên đẩy ra nhưng cô gái nhỏ trong lòng cực kì không tốt, dùng kĩ thuật hôn vụng về của mình gặm tới gặm lui trên môi anh, răng nanh sắp cắn hỏng môi anh vẫn không biết.
Đối với kĩ thuật ngây ngô như vậy, đột nhiên anh dùng tay đỡ lấy gáy cô, nụ hôn này sâu sắc hơn, cực kì có tính xâm lược truy đuổi đầu lưỡi của cô.
Lúc đang cao trào ái muội thì trong túi áo của An Hảo đột nhiên rơi ra một tấm thẻ học sinh.
Đôi mắt đen bóng của người đàn ông nhìn thoáng qua nội dung trên tấm thẻ, nháy mắt như gặp phải sét đánh, trực tiếp đẩy cô ra.
Cố An Hảo, mười chín tuổi, học sinh năm ba trường phổ thông A.
An Hảo không hiểu sao đột nhiên mình bị đẩy ra, đang muốn nhào lên lần nữa thì bàn tay người đàn ông kia kiên quyết giữ một khoảng cách với cô.
Đồng thời An Hảo không hiểu sao cảm thấy mùi rượu trong người đột nhiên bốc lên cồn cào, cả người đổ về phía trước ọe một tiếng nôn ra.
“Oẹ…”
Cố gắng chịu đựng hoa mắt chóng mặt, cô cảm thấy trong bụng nóng rát nháy mắt thoải mái hơn nhiều.
Miễn cưỡng mở mắt ra, cúi đầu xuống liền nhìn thấy một đôi giày da màu đen thủ công cao cấp, rất không may bị cô nôn bẩn.
Lại nhìn lên ống quần nam chất vải tốt, vừa nhìn là biết giá hàng xa xỉ, dưới góc quần bị cô nôn ra không may mắn thoát nạn.
Theo bản năng cô cảm nhận được người đàn ông có đôi chân thon dài này nhất định có dáng người rất tốt, lại nhìn lên trên, áo sơ mi đen trắng càng làm tôn lên dáng người của người đàn ông này.
Nháy mắt lại nhìn thấy được đôi mắt lạnh băng và mi tâm nhíu chặt của người đàn ông này, cồn rượu trong người An Hảo lập tức tỉnh táo phân nửa, không ngừng nói gật đầu nói lời áy náy.
“Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Tôi không cố ý!”
Người đàn ông không có biểu cảm gì nhếch môi, góc quần và giày bị dính bẩn khiến cho anh không có cách nào nhấc chân đi được.
Hiển nhiên anh có tu dưỡng vô cùng tốt, nhìn cô là học sinh, cuối cùng vẫn nhịn cô là cô nhóc say rượu mơ hồ nên chỉ lạnh lùng nhìn cô một cái sau đó liền xoay người đi.
An Hảo trong lúc hoảng hốt nhớ tới nụ hôn kiều diễm vừa nãy, vội vàng vươn tay giữ chặt tay anh: “Chờ một chút!”
Người đàn ông dừng lại, nghiêng đầu nhình hai tay cô đang gắt gao giữ chặt tay anh, trong mắt dù có tu dưỡng tốt cũng không nhịn được hiện lên sự chán ghét, âm thanh lạnh lẽo như thời tiết cuối thú thấm vào lòng người: “Buông tay ra.”
Nhưng mà cả người An Hảo không chút sức lực dựa hết lên tay anh, cảm giác cả người mình ngày càng nóng lên.
Cô theo bản năng sờ tay anh: “Tiên sinh, có thể tôi bị bỏ thuôc rồi, thuốc, anh có thể… ọe…”
Cô còn chưa nói xong thì gương mặt bình tĩnh của người đàn ông cũng tái mét rồi.
Từ từ cúi đầu nhìn áo sơ mi của mình bị cô gái kia ôn đầy vết bẩn, khuôn mặt tuấn tú dần biến từ xanh sang đen…
Anh còn chưa kịp nói thì đôi mắt An Hảo tối sầm, vô lực ngã nhào vào ngực anh.
…
Đau đầu.
An Hảo nâng tay lên, chỉ cảm thấy đầu như muốn nổ tung ra vậy.
Mở đôi mắt đầy sương mù ra, bởi vì ánh sáng quá mạnh liền vội vàng lấy tay che mắt, sau đó từ từ tách ngón tay ra để thích ứng với ánh sáng mới phát hiện vậy mà cô lại đang ngủ trong một căn phòng xa hoa sạch sẽ.
Khóe mắt liếc nhìn đôi tay trống không của mình, nháy mắt cô cảm thấy lạnh sau lưng, mạnh mẽ ngồi dậy.
Cúi đầu xốc chăn lên lại nhìn thấy trên người chỉ còn chiếc áo ngực và quần sịp màu trắng mà thôi.
Đầu đau muốn chết nhưng nháy mắt tỉnh tảo hẳn. Cố gắng nhớ tới những chuyện đã xảy ra đêm qua nhưng làm cách nào cũng không nhớ nổi.
Lờ mờ nhớ tới người đàn ông xa lạ, cô nôn lên người anh ta, cuối cùng… cố trực tiếp ngã vào lồng người ta rồi…
Gương mặt của An Hảo căng lên, phản ứng đầu tiên là may mà người đàn ông kia không ném cô xuống đường cái, phản ứng thứ hai chính là vẻ mặt hốt hoảng ôm chăn, ánh mắt lo sợ nhìn xung quanh căn phòng.
*** nó! Không phải là nôn lên người anh ta sao? Không đến mức vì một bộ quần áo mà mang cô đến khách sạn chiếm đoạt để bồi thường chứ?
Vừa chửi bậy trong lòng bỗng nhiên nghe thấy cửa phòng mở ra, hình như là cửa phòng ngủ khác.
Đi tới là bóng dáng mà cô khắc sâu, An Hảo trực tiếp nhìn khuôn mặt người đàn ông kia, nhận ra anh là người đàn tối qua, vội vàng vươn tay từ trong chăn ra chỉ vào anh, đang muốn mở miệng mắng nhưng đột nhiên nhìn thấy trên người anh chỉ mặc mỗi chiếc áo tắm.
Cô lại cúi đầu nhìn bộ nội y trên người mình, lại càng phẫn hận nghiến răng mắng to: “Vô sỉ! Cầm. Thú!”
Tả Hàn Thành vừa từ căn phòng khác đi ra liền dừng chân, giống như lúc này mới chú ý cô gái vừa tỉnh dậy.
Anh nhàn nhạt liếc cô một cái liền trực tiếp đi qua chiếc giường lớn trắng tinh trong phòng đi tới ghế sofa cạnh bàn trà trước cửa sổ, cầm lấy văn kiện bắt đầu đọc.
Mỗi động tác, tư thế của người đàn ông đều đẹp như thế, An Hảo lấy lại tình thần ôm chăn nói: “Sao anh có thể làm vậy cơ chứ? Tôi vừa thất tình lại say rượu mới gây họa, sao anh có thể đối với tôi như vậy? Anh quá đáng…”
Tả Hàn Thành nhìn văn kiện, đột nhiên nghe thấy cô gái ôm chăn ngồi trên giường như quỷ gào khóc, nghe chẳng hiểu gì liền nhíu mày.
Vừa quay đầu nhìn cô, rốt cuộc mở miệng, âm thanh lãnh lùng mà xa cách: “Ai cùng cô say rượu làm loạn? Tôi còn chưa đến mức đói bụng ăn quàng.”
Dứt lời anh liếc cái thẻ sinh viên cùng đám tóc xoăn giả trên tủ đầu giường: “Càng không có khẩu vị nặng như vậy.”
“...”
An Hảo ngẩng đầu nhìn anh, nhìn thấy anh nhướn mày, hiển nhiên từ chối cho ý kiến đối với sự oán giận của cô.
Ánh mắt anh chỉ dừng lại chỗ cô một chút liền rời đi,sau đó đặt văn kiện trong tay xuống.
“Tối qua cô không chỉ nôn vào quần áo của tôi mà quần áo của cô cũng dính đầy vết ói, quẩn áo là nhân viên khách sạn cởi giúp cô.”
An Hảo thở phào nhẹ nhõm, lại nghe thấy câu tiếp theo của anh, sắc mặt đen lại.
“Tôi không có thói quen dọn đồ bẩn cho nên tuyệt đối sẽ không chạm vào cô, đừng có dán vàng lên mặt mình.”
**** kiếp!
/9
|