Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
An Hảo xuống xe buýt, vì trời quá lạnh, kéo chặt đồng phục trên người, vì Lưu Cảnh Thiên cách trường A hơi xa, cô phải đổi xe buýt mới được.
Sau khi xuống xe, xoay người đi theo đường mòn đến trạm xe kia, sắc trời mùa đông vô cùng tối, đèn đường lại hư, cô cầm điện thoại chiếu đèn, vừa đi vừa trực giác sau lưng có người đi theo.
Cô không trực tiếp quay đầu nhìn, chỉ mơ hồ cảm giác dường như vừa mới bắt đầu là có xe nào đi theo mình, sau đó mấy người trên xe đó xuống, vẫn đi theo mình.
Cô càng đi càng nhanh, định đi ra khỏi con đường này trước, đến đường phía trước nhiều người nhiều xe sẽ không có chuyện gì, chợt cảm giác được những người đó cách mình ngày càng gần.
Kỳ quái! Sao cô bị người ta theo dõi?
Vừa đi vừa cầm chặt điện thoại, đang suy nghĩ có cần gọi điện cầu cứu hay không, nhưng bây giờ một khi cô chủ động gọi đi, những người đó nhất định sẽ lập tức làm gì cô.
Bước nhanh đi, đang do dự, trong nháy mắt những người kia theo sát, điện thoại trong tay đột nhiên vang lên, cúi đầu nhìn, hiện tên là Tả Hàn Thành!
Cô nhanh chóng tiếp điện thoại: “A lô.”
“Ở đâu?”
Không ngờ tới sau hai ba ngày Tả Hàn Thành đi công tác không có liên lạc, vừa gọi điện thoại tới liền hỏi trực tiếp như vậy.
An Hảo vừa chú ý mấy người sau lưng, vừa ngẩng đầu nhìn bảng tên đường cách đó không xa, bên trên có ba chữ ‘Đường Vọng Giang’.
“Tôi ở Vọng Giang…”
Lời còn chưa dứt, sau lưng bỗng nhiên bị một lực mạnh nhào tới, điện thoại chợt bị đoạt đi.
An Hảo bị tấn công lảo đảo, vì đầu choáng váng mà không chống đỡ nổi, cả người trực tiếp nặng nề ngã lên tường trong đường hẻm gần đó, trên vai đau đớn.
“Kỷ nữ nhỏ! Muốn kêu người đến cứu cô đúng không!”
An Hảo xuống xe buýt, vì trời quá lạnh, kéo chặt đồng phục trên người, vì Lưu Cảnh Thiên cách trường A hơi xa, cô phải đổi xe buýt mới được.
Sau khi xuống xe, xoay người đi theo đường mòn đến trạm xe kia, sắc trời mùa đông vô cùng tối, đèn đường lại hư, cô cầm điện thoại chiếu đèn, vừa đi vừa trực giác sau lưng có người đi theo.
Cô không trực tiếp quay đầu nhìn, chỉ mơ hồ cảm giác dường như vừa mới bắt đầu là có xe nào đi theo mình, sau đó mấy người trên xe đó xuống, vẫn đi theo mình.
Cô càng đi càng nhanh, định đi ra khỏi con đường này trước, đến đường phía trước nhiều người nhiều xe sẽ không có chuyện gì, chợt cảm giác được những người đó cách mình ngày càng gần.
Kỳ quái! Sao cô bị người ta theo dõi?
Vừa đi vừa cầm chặt điện thoại, đang suy nghĩ có cần gọi điện cầu cứu hay không, nhưng bây giờ một khi cô chủ động gọi đi, những người đó nhất định sẽ lập tức làm gì cô.
Bước nhanh đi, đang do dự, trong nháy mắt những người kia theo sát, điện thoại trong tay đột nhiên vang lên, cúi đầu nhìn, hiện tên là Tả Hàn Thành!
Cô nhanh chóng tiếp điện thoại: “A lô.”
“Ở đâu?”
Không ngờ tới sau hai ba ngày Tả Hàn Thành đi công tác không có liên lạc, vừa gọi điện thoại tới liền hỏi trực tiếp như vậy.
An Hảo vừa chú ý mấy người sau lưng, vừa ngẩng đầu nhìn bảng tên đường cách đó không xa, bên trên có ba chữ ‘Đường Vọng Giang’.
“Tôi ở Vọng Giang…”
Lời còn chưa dứt, sau lưng bỗng nhiên bị một lực mạnh nhào tới, điện thoại chợt bị đoạt đi.
An Hảo bị tấn công lảo đảo, vì đầu choáng váng mà không chống đỡ nổi, cả người trực tiếp nặng nề ngã lên tường trong đường hẻm gần đó, trên vai đau đớn.
“Kỷ nữ nhỏ! Muốn kêu người đến cứu cô đúng không!”