Chương 38: Một lũ phế vật, đánh không đủ sướng tay
Đến khi Giản Kỳ khóc lóc kể lể một hồi xong, Sơ Điều và Lệ Ti Thừa đều đã ăn xong.
Lệ Ti Thừa không biết trong phòng bệnh đang gió nổi mây phun, anh chỉ thúc giục Sơ Điều chạy lấy người. Sơ Điều thừa dịp anh không chú ý vứt ánh mắt sai khiến cho Lệ Duy Phong.
Lệ Duy Phong hiểu, mang theo Giản Kỳ đi.
Chờ khoảng cách bọn họ đủ xa, cuối cùng Sơ Điều cũng chải vuốt xong. Cũng không phải do Lệ Duy Phong đặc thù.
Mà xem ra linh hồn đều có thể dừng lại ở bệnh viện này.
Như vậy bệnh viện này có nơi nào đó kỳ quái?
Cô cảm thấy rất thú vị, nhếch khóe miệng một cái.
Lúc nào tìm một cơ hội phải quay lại xem thử mới được.
Đương nhiên, hiện tại cô phải bồi phế vật Lệ Ti Thừa này đi ra ngoài đánh bóng rổ.
Nhưng bây giờ thời gian vẫn còn rất sớm, sáng sớm anh đã xuất phát, cũng không biết muốn đi làm gì.
Hôm nay anh tự mình lái một chiếc xe thể thao cực lóa mắt, động cơ nổ ầm ầm, chỉ có hai chỗ ngồi. Sơ Điều ngồi bên trong, chiếc xe gào thét trên đường cái, lúc đi vào dòng xe cộ cuồn cuộn, xe xung quanh bọn họ đều sợ hãi để lại một khoảng trống cũng đủ cho xe của bọn họ đi qua.
Va phải xước một cái, chính là táng gia bại sản.
Còn có người cầm di động lên chụp ảnh chiếc xe bản giới hạn này của Lệ Ti Thừa. Sơ Điều ngồi bên trong xe đương nhiên cũng hưởng thụ ké cảm giác được mọi người chú ý.
Đặc biệt ánh mắt của một số người nhìn cô đều là khinh thường.
Đại khái bọn họ cho rằng Sơ Điều chính là loại phụ nữ hám tiền, bám theo thế hệ hai của đám nhà giàu, hoặc là võng hồng(*) hoặc là người mẫu trẻ.
(*)Võng hồng: chỉ người nổi tiếng trên mạng.
“Bíp, bíp, bíp.”
Lệ Ti Thừa bực bội ấn còi xe vài cái, bị kẹt xe thật sự rất khó chịu.
Sơ Điều đè nén bực bội nói: “Anh yêu, anh lái một chiếc xe thể thao lo ra thành phố đi rêu rao khắp nơi trong thời gian cao điểm, không nghĩ tới kẹt xe sao?”
Lệ Ti Thừa không nói chuyện.
Cuối cùng đường cùng thông, khoé miệng Lệ Ti Thừa đột nhiên xuất hiện nụ cười đáng nghi.
Cuối cùng anh dừng xe ở ven đường, đối diện có một cửa hàng dưới lòng đất. Anh xuống xe, để Sơ Điều chờ ở trong xe: “Tôi xuống mua một chút đồ, cô chờ tôi ở đây.”
Sơ Điều ngoan ngoãn nghe theo: “Vâng. Anh nhanh lên nha.”
Lệ Ti Thừa vui vẻ vẫy tay chào tạm biệt với cô.
Tục ngữ nói rất đúng, anh cười như vậy, bản thân liền lộ ra chuyện không bình thường.
Chỗ này có chút hẻo lánh, bên cạnh đều là thị trấn cổ xưa, lực lượng an ninh cũng không đảm bảo.
Chiếc xe thể thao này của anh quá khoa trương.
Sơ Điều ngồi chờ Lệ Ti Thừa lẳng lơ.
Anh đi khỏi chưa được bao lâu, đột nhiên từ bên kia đường xuất hiện chiếc Minibus đang tới gần.
Chính là cái loại này, bạn không biết bên trong Minibus sẽ có bao nhiêu người đổ ra đâu.
Từ bên trong có mấy người đàn ông mạnh mẽ trên mặt đều đeo mặt nạ xương khô đi xuống.
Thật sự là đàn ông, nhìn một người thôi cũng đã đủ khiến người khác thấy sợ.
Mấy người trẻ tuổi đang đứng chụp ảnh chiếc xe thể thao này của Lệ Ti Thừa đều bị dọa tản ra, sợ đối phương là loại tổ chức phạm tội chuyên giết người.
Bọn họ chính xác đi về phía Sơ Điều.
Đang xem thấy Sơ Điều, cô đang ngồi trong xe, cắn kẹo mút, bộ dạng đơn thuần, vô hại.
Tất cả mấy người đó đều nhằm về phía cô.
Xung quanh vang lên một trận tiếng thét chói tai.
Mọi người không ngờ, dưới ánh mắt nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, cư nhiên lại có người công khai phạm tội trái pháp luật, còn dưới tình huống nhiều người đang mở cameras như vậy.
Kiêu ngạo cỡ nào, không coi luật pháp ra gì cỡ nào
*
Lúc Lệ Ti Thừa từ bên trong cửa hàng tiện lợi đi ra, thấy hình ảnh Sơ Điều nắm tóc người cuối cùng đập vào đầu xe.
Hình ảnh một màn này dừng lại.
Sơ Điều thu tay lại, thân hình người nọ mềm mại ngã xuống mặt đất.
Cô vẫn ngậm kẹo, có cảm giác chính là khí chất của lão đại.
Ở một khắc kia, Lệ Ti Thừa nghe thấy tiếng lòng của Sơ Điều.
【 Hừ, một lũ phế vật, đánh không đủ sướng tay. 】
/1098
|