Lệ Tam Sinh Hoa Đào Kiếp

Chương 18: Đàn thất tuyệt

/25


Edit : Ong MD

Beta : Vô Phương

Lúc Mộng Tịch vất vả đi vào phòng ăn, cửa nhà bếp đã bị đóng.

Nhìn cái khóa lớn bằng đồng cũ kỹ, ôm bụng đói kêu ọc ọc, trong lòng cô bé thầm mắng mười tám đời tổ tông của Mộ Dung Diệc Hàn. Nếu biết thế này, lúc nãy đã ăn luôn tên đó cho rồi, quần áo, tóc tai, xương cốt, da, thịt gì cũng ăn tuốt, ít nhất giờ cũng không bị đói bụng rồi, hừ.

Mộng Tịch quay người lại, thấy một người phụ nữ từ hành lang xa xa đi đến, ước chừng khoảng ba mươi tuổi, bước chân nhẹ nhàng, đoan trang nhã nhặn.

Người phụ nữ kia nhìn Mộng Tịch, mỉm cười: “Con là Mộng Tịch phải không, lần đầu tiên ta nhìn thấy con, đáng yêu quá.”

Mộng Tịch vội gật đầu: “Xin hỏi người là…”

“Ta là vợ của Viêm Mạch, coi như là sư nương của con.”

Nam Tố Y, vốn là đại đệ tử của đảo chủ Côn Luân tiền nhiệm, hai trăm năm trước trong đại hội kiếm tiên là đại diện cho Côn Luân đời trước so tài với Viêm Mạch của Thiên Thanh. Hai người đánh nhau hơn một ngàn hiệp vẫn không phân thắng bại, có thể nói là trận tỷ thí dài nhất, chiêu thức nhiều nhất, đánh nhau ngoạn mục nhất, tuyệt vời nhất của đại hội kiếm tiên bao nhiêu năm qua.

Nhưng không biết vì sao, ngay lúc mọi người cho rằng trận tỷ thí này không phân thắng bại bắt buộc phải dừng lại, thì Nam Tố Y thanh cao kiêu ngạo tự nhiên ném kiếm trong tay, liền trúng một kiếm của Viêm Mạch. Sự việc đột ngột làm cho ai nấy chép miệng không thôi. Nghe nói, từ sau cuộc tỷ thí kia, vì trong lòng Viêm Mạch áy náy, cả ngày lẫn đêm đều kè kè bên giường bệnh Nam Tố Y, săn sóc tỉ mỉ, hai người lâu ngày dần dần nảy sinh tình cảm, cuối cùng kết thành vợ chồng.

“Đệ tử Mộng Tịch, bái kiến sư nương.” Mộng Tịch vội vàng hành lễ.

Nam Tố Y xoay người đỡ cô bé đứng dậy: “Mau đứng lên, không cần đa lễ. Con đang đói bụng đúng không, phòng ăn này có quy định giờ ăn, tới chậm sẽ không bị đóng cửa.”

“Cám ơn sư nương chỉ bảo, sau này con sẽ đến sớm hơn.” Mộng Tịch ngoan ngoãn đáp.

“Sau này?” Nam Tố Y mỉm cười, “Vậy bây giờ thì sao, con không ăn sao? Trẻ con phải phát triển cơ thể, không thể nhịn ăn nhé.”

“Sư nương?” Vừa rồi vì nghe tên Viêm Mạch sư tôn, Mộng Tịch hơi lo sợ với bà, nhưng hiện tại thấy bà thân thiết như vậy, trong lòng tự nhiên cũng bình tĩnh lại.

Nam Tố Y dắt tay cô bé nói: “Đi với ta đến điện Ẩn Mạch, sư nương làm đồ ăn cho con, gần đây ta mới học mấy món mới, chưa ai được nếm thử đâu.”

“Dạ.” Mộng Tịch vui vẻ gật đầu, sư nương này tốt bụng quá.

Lần đầu tiên, Mộng Tịch vào điện Ẩn Mạch, so với điện Sương Vân, nơi này càng mang nhiều không khí gia đình hơn. Không dám suy nghĩ nhiều, cô bé liền đi theo sư nương vào bếp.

Tuy rằng do sư nương dẫn bé tới đây, nhưng chỉ cần là nơi có bóng dáng của sư tôn Viêm Mạch, cô bé đều cảm thấy sợ hãi.

Nhà bếp không lớn, nhưng rất sạch sẽ. Bên trái có hai cái bếp, phía trên sắp các loại gia vị đủ kiểu dáng, ngoài ra còn có rất nhiều rau dưa tươi, nhìn như vừa mới hái lên. Người tu hành không ăn mặn, cho nên phía sau núi Thiên Thanh có một vùng chuyên trồng rất nhiều rau dưa, ngày nào chúng đệ tử cũng lên trồng trọt đúng giờ, coi như một phần trong tu hành. Bên phải của nhà bếp có một chiếc bàn tám cạnh, phía trên bày mấy bộ bát đũa sạch sẽ.

Mộng Tịch muốn giúp nhưng bị Nam Tố Y đẩy ra, làm cô bé chỉ biết ngoan ngoãn ngồi chờ ăn là được rồi.

Mộng Tịch chống cằm, nhìn bóng dáng Nam Tố Y bận rộn trước bếp, nghĩ tới những ngày trước kia ở Đào sơn. Sau khi cha đi săn về, mẹ sẽ vào bếp vừa làm thức ăn nói chuyện phiếm với bọn họ, cô bé cũng ngồi nhìn như thế, đôi khi cũng giúp mẹ một tay, cả nhà thật hoà thuận vui vẻ.

Lúc Nam Tố Y bưng đồ ăn ra, đúng lúc nhìn thấy bộ dạng thất thần của Mộng Tịch liền đưa chiếc đũa vào tay cô bé: “Mau nếm thử tay nghề của sư nương đi.”

Mộng Tịch gắp một đũa rau xanh đưa vào miệng, cúi đầu chậm rãi ăn, chỉ một lát sau, nước mắt đã rơi tí tách trên mặt bàn.

“Sao con khóc?” Nam Tố Y vội la lên, vội vàng đưa tay lau nước mắt cho bé.

Mộng Tịch nói mơ hồ không rõ ràng: “Sư nương làm đồ ăn ngon giống như mẹ con làm.”

Nam Tố Y xoa xoa đầu cô bé, dịu dàng an ủi: “Thích thì ăn nhiều một chút, điện Ẩn Mạch gần hơn nhà ăn, nếu sau này con muốn ăn, thì cứ tìm đến sư nương.”

Hai mắt Mộng Tịch đẫm lệ, gật đầu máy móc như gà mổ thóc.

Bởi vì ở lại quá lâu nên cơm nước xong Mộng Tịch liền chào sư nương ra về. Nam Tố Y thấy cô bé sốt ruột muốn trở về, chắc là sợ sư phụ bé lo lắng, nên tự ngự kiếm đưa bé đến trước điện Sương Vân. Mộng Tịch nói cảm ơn không thôi, sau đó vội vàng chạy vào trong điện tìm sư phụ.

Lúc này Dịch Vân Lạc đang đánh đàn trong Trúc đình, vừa rồi chưa thấy cô bé trở về, đã quan vi khắp Thiên Thanh một lần, phát hiện cô bé đang ở điện Ẩn Mạch ăn cơm nên cũng không lo lắng nữa.

Lúc Mộng Tịch đi vào sân, vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng như thế này.

Sư phụ một thân áo trắng, ngồi khoanh chân trong Trúc đình, mái tóc đen như mực phất phới theo gió, khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo như băng giá, hai mắt khép hờ. Trước mặt là một cây đàn cổ, những ngón tay thon dài lướt trên mặt đàn, vừa như nhẹ nhàng vuốt ve, nhưng lại không kém phần mạnh mẽ. Chung quanh mây mù lượn lờ, thân đàn phát ra vầng sáng màu bạc thật tự nhiên, lúc sáng lúc tối.

Mộng Tịch không dám quấy rầy sư phụ, bước về phía trước gần một chút, cố gắng không gây ra tiếng động.

Tiếng đàn dần rõ ràng, khi thì du dương uyển chuyển, khi thì vút cao mênh mông, khi thì êm ái nhẹ nhàng, khi lại như vạn quân nổi giận. Trong vô thức, Mộng Tịch cảm giác được có những suy nghĩ bị tiếng đàn hút ra.

Cô bé như về lại Đào sơn, cha đang đứng ngoài cửa nhà, vui vẻ giơ con thỏ hoang vừa săn được trong tay lên, kêu mẹ mau tới lấy đi, còn bé đang ngồi một bên, cho gà ăn thóc.

Đang lúc cô bé muốn chạy lại đón lấy con thỏ hoang trong tay cha thì hình ảnh lại thay đổi. Cô bé đột nhiên thấy mình ở trong một hang núi tối như mực, bên cạnh có một đống lửa vừa mới tắt, còn vương vất từng đợt từng đợt khói nhẹ. Một cậu bé trai không lớn hơn cô bé bao nhiêu, đang cầm lá sen hứng nước đi về phía cô bé, bé nhớ rõ đó là tình huống lần đầu tiên gặp Hạo Khiên ca ca.

Cô bé vừa định đưa tay ra đón thì Hạo Khiên ca ca cũng lập tức biến mất, chung quanh trắng xoá một mảnh, nhìn không thấy điểm cuối. Đang lúc cô bé bồi hồi đứng tại chỗ, phía trước cách đó không xa đột nhiên có một người đi đến, áo quần toàn một màu trắng, mái tóc đen như mực, bên hông đeo miếng ngọc bội màu lam phát sáng chói mắt. Là sư phụ! Cô bé vui mừng giang hai tay ra, muốn nhào qua ôm lấy người.

Bỗng nhiên, đỉnh đầu trở nên đau nhức, ý thức Mộng Tịch dần dần trở lại. Cô bé mở to mắt, lại nhìn thấy đang ở trong đình, chung quanh nở đầy hoa đào kiều diễm, mềm mại.

“Sư phụ?” Nhìn thấy sư phụ không biết xuất hiện trước mặt cô bé từ khi nào, bàn tay không ngừng truyền chân khí vào cơ thể mình, cảm giác được trên mặt ướt sũng, cô bé đưa tay sờ thử, không ngờ nước mắt ướt đẫm cả khuôn mặt.

Dịch Vân Lạc rút tay về, điềm đạm nói: “Vừa rồi con bị cuốn vào tiếng đàn, bị nó nhiếp hồn.”

“Sư phụ, chuyện này là sao ạ?”

“Sư phụ đàn khúc thất tuyệt —— tuyệt tâm, tuyệt ý, tuyệt nhớ, tuyệt mong, tuyệt vọng, tuyệt đoạn, tuyệt tình. Bất cứ ai nghe được tiếng đàn này, nếu trong lòng có một trong bảy điều tuyệt trên, sẽ bị tiếng đàn mê hoặc, vì thế bị nó thu lấy hồn phách. Những chuyện thường ngày nhớ mong, suy nghĩ sẽ xuất hiện ngay trước mắt, cho đến khi tiếng đàn dừng lại.”

“Sao con lại khóc như thế này?” Bé nhớ rất rõ những chuyện đã qua đều là chuyện vui mà.

“Cây đàn này là thần khí thượng cổ, bất cứ một âm luật nào cũng đều là âm thanh thuần khiết nhất đến từ thế gian. Tiên nhân không thể ngăn cản, huống chi tu vi của con còn thấp, lại là người phàm, không đủ sức chống lại tiếng đàn này. Cái gọi là vật cực tất phản (*), phía sau những chuyện càng tốt đẹp, càng làm hiện rõ chấp niệm của người đó. Con chứng kiến những cảnh này, nhìn thấy nó thật tốt đẹp, nhưng kết quả thật sự có được như con mong muốn không?”

Vật cực tất phản: Là một câu trong Đạo giáo [1]. Tương đương với câu già néo đứt dây/tức nước vỡ bờ của Việt Nam. Chỉ sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại.

Chấp niệm : Suy nghĩ cố chấp.

Mộng Tịch lặng im, mặc dù bản thân cô bé ở trong mộng cảnh tuyệt vời này, nhưng không cảm nhận được niềm vui sướng. Tất cả những hình ảnh đó đều giống nhau, chỉ có thể lẳng lặng đứng nhìn, mỗi khi cô bé muốn đưa tay ra chạm vào sẽ lập tức biến mất như hư ảo. Mỗi lần nhìn lại những hình ảnh tươi đẹp đó, thực ra đều là cảm giác tiếc nuối rất lớn.

“Sư phụ, sao người không bị gì cả? Chẳng lẽ tiếng đàn thất tuyệt chỉ có tác dụng đối với người nghe thôi sao?”

Giọng Dịch Vân Lạc bình tĩnh không chút lay động: “Mấy trăm năm nay, sư phụ đã vô cầu vô yêu, vô tâm vô tình, vô niệm vô vọng, tâm đã như nước. Tiếng đàn đương nhiên không thể làm sư phụ bị thương.”

Không thương, không yêu, không quan tâm, không mong muốn, không suy nghĩ, không hy vọng.

Quả thật là như vậy sao? Sư phụ đối với bé tốt như vậy, sao có thể nói là vô tâm vô tình được chứ? Nhận bé làm đồ đệ, dạy dỗ bé tu hành, sao lại là vô niệm vô vọng được? Mộng Tịch cảm thấy thật khó hiểu.

“Tịch nhi, con phải biết rằng, cái gọi là tu hành, tức là rời xa phàm trần. Phật đã dạy, trên đời có ba thứ độc là tham, sân, si. Chúng ta tuy là tu đạo làm người, dù thay đổi đến muôn lần thì bản chất vẫn không thay đổi, cảnh giới tối cao của tu hành, cần phải vứt bỏ thất tình lục dục, vô mộng mới là cảnh giới tối cao. Chỉ có khám phá tất cả mọi tạp niệm của thế gian, mới có thể thấy hết lẽ trời.”

Tham : tham lam. Sân: ganh ghét, tị nạnh. Si: si mê, mê đắm.

“Tịch nhi nhớ rõ.” Mộng Tịch đáp, đột nhiên như nghĩ tới điều gì đó, ngẩng đầu hỏi: “Sư phụ, vậy Viêm Mạch sư thúc và sư nương cũng coi như tu hành sao? Thần tiên cũng có thể thành thân sao?”

Vấn đề này từ sau khi biết Lăng Vi là con gái của Viêm Mạch, Mộng Tịch đã muốn hỏi.

“Ngàn năm trước sau việc Thất công chúa của thượng đế bị tố giác vì lén lút thành thân với người phàm, chúng tiên đều thượng tấu xin tha, nay giới luật Thiên đình cũng không còn nghiêm khắc như xưa, cho phép thần tiên yêu thương nhau được thành thân. Sư thúc và sư nương đều là chân nhân (*), cũng chưa phải là thần tiên, trong tiên phái việc cưới hỏi cũng không hiếm. Huống hồ đạo gia vốn có song tu, bọn họ cũng là hai bên cùng yêu thương nhau, có thể ở bên nhau cũng là một chuyện tốt.”

Chân nhân: những người tu hành đắc đạo (đạo giáo), thường dùng các danh hiệu như Thái Ất chân nhân, …

“Sư phụ, song tu là gì ạ?”

“Song tu…” Dịch Vân Lạc thoáng lay động, nhìn ánh mắt ham học hỏi của tiểu đồ đệ, nhưng không biết nên giải thích như thế nào với con bé: “Song tu cũng là một kiểu tu hành, âm dương kết hợp, nếu vận dụng phù hợp, có thể lấy thừa bù thiếu, tu vi sẽ tăng cao. Chuyện này chờ sau khi con lớn lên sẽ biết.”

“Oa, Tịch nhi cũng muốn học nữa, chờ Tịch nhi lớn lên, sư phụ dạy Tịch nhi nhé!” Mộng Tịch vui sướng nói.

Trên mặt Dịch Vân Lạc dù chưa thay đổi nhiều, nhưng trong lòng không tránh khỏi cảm giác xấu hổ. Sớm biết như vậy đã không đề cập đến việc song tu, chuyện này, hắn có thể dạy con bé sao?

“Sư phụ, người không muốn dạy Tịch nhi phải không?” Mộng Tịch thấy hắn không nói gì, lại nhớ tới lời của Mộ Dung Diệc Hàn, lập tức lớn giọng cam đoan: “Sư phụ, người hãy tin tưởng con, Tịch nhi nhất định sẽ cố gắng học, tuyệt đối không làm sư phụ thất vọng!”

Dịch Vân Lạc dở khóc dở cười: “Tịch nhi, việc này sau này hãy nói. Hôm nay con về trễ, hôm qua sư phụ dạy con ngưng khí đã tập luyện tốt chưa? Có thể tự mình nhập định được chưa?”

“Dạ, con đã học được rồi, cứ đến giờ Mẹo là Tịch nhi rời khỏi giường để tập luyện, giờ nhắm mắt là có thể nhập định được rồi đó.” Mộng Tịch đắc ý kéo tay áo Dịch Vân Lạc, làm nũng: “Sư phụ, sư phụ, vì Tịch nhi chăm chỉ như vậy, người hãy đồng ý dạy Tịch nhi song tu đi! Sư phụ tốt nhất, hiểu rõ Tịch nhi nhất…”

Dịch Vân Lạc ho nhẹ một tiếng, mấy ngày nay lá gan của con bé thật sự càng lúc càng lớn, không hề giống trước đó vài ngày nhìn thấy hắn thì sợ hãi, không dám ngẩng đầu lên nhìn.

Hắn giả bộ tức giận nói: “Nếu con không buông sư phụ ra, đừng trách ta phạt con.”

“Dạ.” Mộng Tịch buông tay ra, cúi đầu thè lưỡi học theo bộ dạng của Tiểu Bạch xà.

Sư phụ thật kỳ lạ, sao đột nhiên lại tức giận như vậy chứ? Bé đã nói gì sai sao?


/25

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status