Edit : Như Bình
Beta : Vô Phương
Vì còn cách ngày mười lăm tháng sau một quãng thời gian dài, nên Mộc Mộng cũng không vội vàng đi đến Thiên Thanh, mà theo Hạo Khiên và Hinh Nhị đến thôn trấn gần đó ở lại mấy ngày.
Nhiều ngày nay cô bé luôn suy nghĩ, vì sao vị tiên nhân áo trắng lại xuất hiện trong giấc mơ của mình, tại sao người lại biết cô bé gặp nạn và vào đúng thời khắc mấu chốt ra tay cứu bé, mà người đó sao lại muốn nhận cô bé làm đồ đệ chứ?
Những vấn đề này cứ lẩn quẩn không thể gạt ra khỏi đầu, mà dù cô bé có suy nghĩ nát óc cũng chẳng thể nào hiểu được.
Nhưng cô bé luôn tin tưởng một điều, người đó sẽ không lừa gạt mình. Cũng không thể nói rõ lý do là gì, có lẽ ấn tượng bóng dáng cao ngạo lạnh lùng đó trong mơ đã khắc sâu vào lòng cô bé, cô bé muốn bước đến bên người đó nhưng dù có làm sao đi nữa cũng vĩnh viễn chạm không tới với không qua. Có lẽ là vì nét mặt điềm tĩnh thong dong khiến trong lòng cô bé nảy sinh một sự kính sợ, không nén lòng nỗi mà muốn nhìn thêm vài lần nhưng lại không dám ngẩng đầu. Cũng có lẽ là vì ngữ khí tĩnh lặng hững hờ của người đó, cô bé nghe không ra một chút cảm xúc nào, nhưng lại khắc thật sâu vào tâm trí cô bé…
Ôi, quên đi vậy, mấy chuyện này chờ sau khi bé bái sư xong sẽ đi hỏi người là được. Huống hồ gì, cô bé có thể vượt qua khỏi thử thách nhập môn hay không, vẫn còn là một vấn đề lớn!
Đến chỗ này mới biết được một chuyện, sau cuộc chiến tiên ma mười hai năm trước, núi Thiên Thanh bắt đầu chiêu nạp đệ tử, số lượng người đến đây bái sư còn cao hơn cả số người lên kinh ứng thí. Đừng nhìn bề ngoài cái thôn trấn này không rộng lớn gì, nhưng mà hằng năm vào những ngày này là thời điểm trấn này đông người nhất, số người đến đây có hơn phân nửa là những đứa trẻ suýt soát tuổi cô bé. Nghe nói rằng núi Thiên Thanh thường chỉ chọn những đứa bé tuổi từ tám đến mười hai, vì tuổi nhỏ mới dễ dàng hấp thu được linh khí trời đất, rất có lợi với người bắt đầu tu tiên, mới dễ dàng đắc đạo. Đương nhiên cũng có một số trường hợp ngoại lệ như những người có tố chất tốt hay gân cốt dẻo dai, nhưng dù sao đó cũng chỉ là một số ít. Nói tóm lại, tuy hằng năm đều có ngàn vạn người đến cầu đạo, nhưng những người thật sự có thể vượt qua được thử thách nhập môn ở lại núi Thiên Thanh thì hiếm lại càng thêm hiếm. Thậm chí có rất nhiều người, liên tục lên núi Thiên Thanh nhưng chưa kịp bước tới cửa đã bị tiễn về.
Tuy sớm chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng khi đến bên bờ Đông Hải, cảnh tượng trước mắt làm cho Mộc Mộng sững sờ một phen. Đưa mắt nhìn khung cảnh người đông nghìn nghịt chen chúc nhau, ba lớp trong, ba lớp ngoài vây quanh bến tàu chật như nêm cối. Nhưng mà, sao cô bé cứ cảm thấy có điều gì đó rất khác thường…
“Hai cậu nhìn kìa!” Cố luồn lách trong đám đông, thật vất vả mới chen lên phía trước, Hinh Nhị chỉ vào mấy tấm bè trúc dập dềnh trên mặt nước la lớn lên.
“Không phải chứ …” Mộc Mộng ngơ ngác nhìn mặt biển, rốt cuộc cũng hiểu ra không ổn chỗ nào. Rõ ràng đã đến bến, theo lý mà nói đáng lẽ mọi người đều phải tranh nhau lên thuyền mới đúng, chứ không phải đứng yên trên bờ thế này. Nhưng tình cảnh lúc này, đừng nói bóng một chiếc thuyền cũng không thấy, mà phương tiện duy nhất bọn họ có thể đi là bè trúc, hàng bè trúc này nổi dập dềnh trên mặt biển cách bờ tới hơn trăm mét! Không cầu không đường, chẳng lẽ muốn bọn họ bơi qua sao?
Đúng lúc này, một cậu bé đang đứng bên cạnh bọn họ, nhún người nhảy xuống biển, chỉ trong phúc chốc cậu bé bị làn nước biển nuốt gọn, không kịp giãy dụa.
Khắp mọi nơi xung quanh vang lên tiếng hít vào nặng nề và tiếng hét chói tai, những đứa trẻ tuổi còn nhỏ sao còn dám nghĩ đến việc bái sư, khóc thét đòi về nhà. Các vị phụ huynh đi theo con đến nơi này, nhìn thấy tình cảnh như thế không nói tiếng nào lập tức kéo con mình về nhà. Đa số bọn họ cũng không cầu mong gì con mình có thể đắc đạo thành tiên, chỉ hy vọng sau khi chúng đến tu hành ở núi Thiên Thanh, cả đời không bệnh không tật, tránh được tai ương, có một cuộc sống mạnh khỏe an bình mà thôi. Nhưng tình cảnh trước mặt lại như thế, họ sợ rằng con họ còn chưa kịp ngồi lên bè trúc đã chết đuối mất rồi.
****************
Mộc Mộng sợ tới mức đưa tay bịt miệng, quay đầu nhìn sang chỗ khác.
Hạo Khiên liếc nhìn mặt nước một cái, sắc nước biển xanh thẳm lại trong vắt như gương, không chút dao động. Cậu hơi cong cong khóe miệng, đưa tay phải nắm lấy bàn tay trái đang buông thõng bên người của Mộc Mộng nói: “Không sao cả, chỉ là được bố trí kết giới mà thôi.”
“Kết giới? Kết giới là gì?” Nhớ lại trên đỉnh núi Vạn Trúc Hạo Khiên ca ca từng nói qua một lần.
“Kết giới chính là một người có pháp thuật vận dụng pháp lực bố trí một tấm chắn, tùy vào trình độ pháp lực của người sử dụng pháp thuật cao hay thấp, kết giới cũng phân ra loại mạnh và yếu, thông thường kết giới là dùng để bảo vệ chính mình hoặc người khác. Nhưng với những người có pháp lực cao cường, cũng có thể bày bố một loại kết giới khác, giống như vách chắn ở đỉnh Vạn Trúc, nếu không biết các phá giải kết giới thì dù có làm cách nào cũng không thể thoát khỏi.”
“Vậy, Hạo Khiên ca ca, huynh biết cách phá giải không? Lần trước huynh đã dẫn muội ra ngoài mà.” Hai mắt Mộc Mộng tỏa sáng long lanh nhìn cậu, cô bé càng ngày càng sùng bái Hạo Khiên ca ca! Giống như huynh ấy đều biết tất cả mọi thứ trên đời.
Hạo Khiên lắc đầu, nói: “Ta không giải trừ được.”
“Sao vậy?” Mộc Mộng chu cái miệng nhỏ nhắn, phồng má lên, làm người ta nhịn không được muốn đưa tay bẹo một phen.
Hạo Khiên nhéo mũi cô bé một cái, khẽ cười nói: “Nha đầu ngốc, đây là kết giới do chính chưởng môn Thiên Thanh bày ra, nếu có thể dễ dàng phá giải như vậy, thì với số lượng người mấy năm nay lên núi bái sư, e rằng có mười ngọn Thiên Thanh cũng không chứa nổi.”
“Ý của huynh, đây chính là thử thách nhập môn hả?”
“Chắc không đơn giản thế này đâu.” Tuy rằng, cậu không biết rốt cuộc đằng sau kết giới có cái gì, nhưng nhìn đám bè trúc cách xa bờ khoảng một trăm mét, chỉ cần to gan một chút, cố bơi qua đó chắc chắn không thành vấn đề. Sở dĩ cậu bé lúc nãy đột nhiên biến mất, có lẽ vì cậu ta đã sang đến bên kia kết giới, bọn họ không thể nhìn thấy cậu ta mà thôi. Xem ra loại kết giới này được thiết kế để làm nhiễu loạn tầm nhìn của mọi người.
“Chúng ta đi thôi.” Hạo Khiên nhấc chân bước lên trước, đi được hai bước, lại thấy Mộng Mộc cúi đầu đứng bất động ở đằng sau: “Sao vậy?”
“Muội không biết bơi …” Giọng nói của Mộc Mộng khe khẽ thầm thì.
“Đừng sợ, có ta đây mà, ta mang theo muội bơi qua.”
“Nhưng còn Hinh Nhị…” Mộc Mộng không phải không nhận ra, Hạo Khiên ca ca dường như không thích Hinh Nhị. Lúc ba người ở cùng nhau, không phải cô bé nói chuyện với Hạo Khiên ca ca thì chính là cô bé trò chuyện với Hinh Nhị, cho tới giờ vẫn chưa từng thấy hai người đó nói chuyện với nhau. Vì thế cô bé đã buồn bực rất lâu rồi.
Lúc Hinh Nhị phát hiện ánh mắt Hạo Khiên lướt nhìn qua mình, mặt cô bé tức thì đỏ ửng lên, vội vàng khoát khoát tay, lắp bắp nói: “Không, không sao … Muội, muội biết bơi.”
Hạo Khiên “Ưm” một tiếng, kéo Mộc Mộng tiến về phía trước. Chỉ một lát sau, ba người liền biến mất trước mắt mọi người.
Quả nhiên, ở bên kia kết giới là một khung cảnh khác. Chờ ba người bọn họ thở hồng hộc bơi tới hàng bè trúc, lập tức phát hiện bè trúc biến thành những con thuyền nhỏ, y phục trên người cũng khô ráo ngay tức khắc, một chút vết tích bọn họ từng nhảy xuống nước cũng không có. Cậu bé trai vừa nãy nhảy xuống biển, đang dùng vẻ mặt kinh ngạc, khó có thể tin quan sát mọi thứ xung quanh. Cậu ta nghe thấy tiếng động, quay người lại thấy bọn họ đang tiến vào sau cậu ta, cậu hình như vừa kinh ngạc vui mừng vừa thở dài nhẹ nhỏm một tiếng, cậu ta vội vàng giúp Hạo Khiên đỡ Mộc Mộng và Hinh Nhị lên.
Qua không bao lâu, cũng có vài người lần lượt kéo nhau bơi đến, tình trạng giống hệt bọn họ, những người đó vừa chạm vào bè trúc, chúng lập tức biến thành thuyền nhỏ, vừa leo lên thuyền quần áo trên người đã khô trong nháy mắt. Mà những người bơi tới đây có hơn phân nửa bị rớt lại phía sau, vì chỉ cần trong đầu bọn họ nảy sinh tư tưởng bỏ cuộc, sẽ lập tức bị đưa lên bờ.
Chờ đến khi không còn người nào lên thuyền nữa, sắc trời cũng đã gần đến hoàng hôn. Ánh chiều tà đẹp đẽ phủ kín chân trời, khoảnh khắc này đây tầng tầng tầng lớp lớp mây trắng như đang khoác lên mình một chiếc áo khoác vàng cam, nhuộm thẫm cả nền trời, khung cảnh nơi đây như mộng như ảo, như mê như say. Vầng thái dương hệt như một đứa bé con hay ngượng ngùng, dấu nửa thân mình phía sau ngọn núi, lấp ló từ xa tỏa ra những tia sáng mỏng manh, cuối cùng dần biến thành một cái bóng nhỏ, cho đến khi lặn hẳn xuống núi.
Giọng nói của một ông lão đột nhiên phá vỡ sự tĩnh lặng phía chân trời, âm thanh vừa ôn tồn vừa thân thiết trong phút chốc làm cho bọn trẻ trên thuyền im lặng cả.
“Chào các con, các con đã vượt qua khỏi vòng thứ nhất của thử thách, những chiếc thuyền này sẽ đưa các con đến Thiên Thanh. Các sư huynh sư tỷ đang chờ đón tiếp các con trên núi. Việc tu hành cũng không dễ dàng như các con tưởng tượng, phải nhớ rõ làm việc gì cũng phải toàn tâm toàn ý, dốc lòng dốc sức, tuyệt đối không được nảy sinh tạp niệm.”
**************
Bên bờ Đông Hải, trên tiên sơn Thiên Thanh.
Ánh bình minh chiếu rọi những tia sáng đầu tiên từ phía chân trời, lúc bọn trẻ tỉnh dậy, thuyền đã cập bờ.
Đưa mắt nhìn quanh, mây mù bao phủ cả ngọn núi, núi lặng lẽ đứng, mây hững hờ trôi, ngọn núi đứng sừng sững vươn thẳng tới bầu trời. Những con đường nhỏ quanh co trùng trùng điệp điệp kéo dài trên núi, những cây cổ thụ bạt ngàn che kín cả bầu trời, khí thế hùng vĩ, cảnh sắc tươi đẹp. Bước trên con đường nhỏ trong rừng, giống như đặt mình vào bên trong tình thơ ý họa, siêu nhiên thoát tục hệt như trong cảnh tiên. Loáng thoáng có thể trông thấy vài tòa đại điện nằm trên đỉnh núi, đồ sộ trang nghiêm, nói vậy đây chính là Thiên Thanh.
Cứ một mạch tiến thẳng lên, trước mắt mọi người xuất hiện một cái cầu thang bằng đá, không biết là ai lên tiếng nói một câu, đại điện nằm ở cuối cầu thang, tinh thần mọi người như được tăng thêm sức mạnh bước nhanh lên trên. Lúc đầu, còn có người quá hưng phấn chạy một mạch, nhưng thời gian trôi qua, thể lực mọi người dần giảm xuống, đi được nửa canh giờ, vẫn không thể nhìn thấy điểm cuối. Ban đầu đám trẻ vốn tụ tập lại cùng một nơi, giờ phút này đã phân tán ra thành vài nhóm. Khoảng cách giữa nhóm nhanh nhất và nhóm chậm nhất ước chừng mấy trăm bậc thang.
Mộc Mộng vừa thở hổn hển, vừa xoa xoa đôi chân mỏi mệt: “Sao thế này, sao mãi mà còn chưa tới nữa?”
Sắc mặt Hạo Khiên cũng không tốt lắm: “Đây là cửa thứ hai của thử thách nhập môn đó. Mộng nhi, chúng ta cứ nghỉ trước một lát đi.”
“Dạ.” Mộc Mộng vừa định ngồi xuống, nhưng chân lại mềm nhũn ra, xem tí nữa là lăn thẳng xuống mấy bậc thang, may mà Hạo Khiên ôm lấy cô bé vừa kịp lúc. Mộc Mộng cũng không đứng dậy, theo đà ngã vào lòng cậu bé, thật thong thả thoải mái dựa vào người cậu bé. Bởi vì mặt cô bé chỉ cách cậu có mấy tấc nên Hạo Khiên có chút không được tự nhiên, chuyển ánh nhìn sang nơi khác, khuôn mặt hơi ửng hồng.
Đúng lúc này, một cô bé con đứng bên cạnh khóc sướt mướt oán trách vài câu, cô bé còn nói một câu là muốn về nhà. Vừa dứt lời, cô bé lập tức biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người.
“Cậu ấy … Sao không còn nhìn thấy cậu ấy nữa …” Tay Hinh Nhị đang lau mồ hôi trên trán lập tức ngừng giữa không trung.
“A! muội biết rồi! Chắc chắn lại là kết giới đúng không?” Mộc Mộng chớp đôi mắt to tròn trong veo như nước, thật hưng phấn nhìn Hạo Khiên.
“Sao muội lại biết?” Hạo Khiên không đáp mà hỏi ngược lại, đầu hơi ngửa về phía sau, kéo xa khoảng cách với cô bé.
******************
“Bởi vì cậu ấy nói muốn về nhà, lập tức biến mất tiêu luôn.” Cái này giống hệt như rất nhiều người bơi được một nửa chặng đường rồi biến mất chỉ trong tích tắc ngày hôm qua đó sao.”
“Ừ, rất có lý, cậu ta hiện giờ chắc đã về lại nhà mình rồi.” Hạo Khiên sờ sờ đầu cô bé, cười nói: “Mộng nhi trở nên thông minh rồi.”
“Nhưng mà, hình như lại không giống lắm. Ngày hôm qua còn có thể nhìn thấy đám bè trúc, hôm nay ngay cả một căn phòng cũng không thấy nữa mà.” Mộc Mộng ngẩng đầu lên liếc nhìn dãy bậc thang không có điểm cuối, chán nản than thở.
“Nhìn không thấy… Nhìn không thấy…” Dường như Hạo Khiên đã nghĩ tới điều gì đó, lẩm bẩm một mình, tự lặp lại vài lần. Đột nhiên trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ, mọi thứ bất chợt sáng tỏ hết, hóa ra là như thế! Thảo nào, dù bọn họ có làm cách nào cũng không thể tới nơi, hóa ra bọn họ bị chính suy nghĩ của bản thân mình mê hoặc vây kín tại đây! Những bậc thang đá này, chẳng qua là dấu hiệu giả do chính bọn họ tưởng tượng ra mà thôi. Thiên Thanh là ngọn núi tiên, người phàm chỉ dựa vào hai chân làm sao đủ sức leo lên trên núi chứ? Đi qua nhiều con đường như vậy hóa ra chỉ là lẩn quẩn lòng vòng một chỗ mà thôi!
“Làm việc gì cũng phải toàn tâm toàn ý, dốc lòng dốc sức, tuyệt đối không thể nảy sinh tư tưởng khác.”
Đúng vậy, là bọn họ đã quá nóng vội. Thông thường mọi người đều đem những suy nghĩ trong tiềm thức xem như sự thật, bọn họ nghĩ rằng nơi thuyền cập bến chắc chắc là núi Thiên Thanh, cho nên khi nhìn thấy con đường lên núi, bọn họ không suy nghĩ gì mà theo bản năng leo lên trên. Nhưng sai hết cả rồi, vốn không có con đường nhỏ lên núi mà nơi này cũng không phải là núi Thiên Thanh. Ngọn Thiên Thanh thật sự chắc là ở một nơi bọn họ không thể nhìn thấy, chắc là … ở trên tầng mây kia!
“Mộng nhi!” Hạo Khiên vui vẻ ôm Mộc Mộng vào lòng, nói: “Muội thật là thông minh.”
Hở? Mình thông minh? Mộc Mộng ngơ ngác, không hiểu gì cả.
“Đứng lên nhanh đi, từ giờ phút này đừng suy nghĩ gì hết, nhắm mắt lại, tập trung tư tưởng bình ổn khí tức, chúng ta sẽ lên đến Thiên Thanh ngay thôi.”
Beta : Vô Phương
Vì còn cách ngày mười lăm tháng sau một quãng thời gian dài, nên Mộc Mộng cũng không vội vàng đi đến Thiên Thanh, mà theo Hạo Khiên và Hinh Nhị đến thôn trấn gần đó ở lại mấy ngày.
Nhiều ngày nay cô bé luôn suy nghĩ, vì sao vị tiên nhân áo trắng lại xuất hiện trong giấc mơ của mình, tại sao người lại biết cô bé gặp nạn và vào đúng thời khắc mấu chốt ra tay cứu bé, mà người đó sao lại muốn nhận cô bé làm đồ đệ chứ?
Những vấn đề này cứ lẩn quẩn không thể gạt ra khỏi đầu, mà dù cô bé có suy nghĩ nát óc cũng chẳng thể nào hiểu được.
Nhưng cô bé luôn tin tưởng một điều, người đó sẽ không lừa gạt mình. Cũng không thể nói rõ lý do là gì, có lẽ ấn tượng bóng dáng cao ngạo lạnh lùng đó trong mơ đã khắc sâu vào lòng cô bé, cô bé muốn bước đến bên người đó nhưng dù có làm sao đi nữa cũng vĩnh viễn chạm không tới với không qua. Có lẽ là vì nét mặt điềm tĩnh thong dong khiến trong lòng cô bé nảy sinh một sự kính sợ, không nén lòng nỗi mà muốn nhìn thêm vài lần nhưng lại không dám ngẩng đầu. Cũng có lẽ là vì ngữ khí tĩnh lặng hững hờ của người đó, cô bé nghe không ra một chút cảm xúc nào, nhưng lại khắc thật sâu vào tâm trí cô bé…
Ôi, quên đi vậy, mấy chuyện này chờ sau khi bé bái sư xong sẽ đi hỏi người là được. Huống hồ gì, cô bé có thể vượt qua khỏi thử thách nhập môn hay không, vẫn còn là một vấn đề lớn!
Đến chỗ này mới biết được một chuyện, sau cuộc chiến tiên ma mười hai năm trước, núi Thiên Thanh bắt đầu chiêu nạp đệ tử, số lượng người đến đây bái sư còn cao hơn cả số người lên kinh ứng thí. Đừng nhìn bề ngoài cái thôn trấn này không rộng lớn gì, nhưng mà hằng năm vào những ngày này là thời điểm trấn này đông người nhất, số người đến đây có hơn phân nửa là những đứa trẻ suýt soát tuổi cô bé. Nghe nói rằng núi Thiên Thanh thường chỉ chọn những đứa bé tuổi từ tám đến mười hai, vì tuổi nhỏ mới dễ dàng hấp thu được linh khí trời đất, rất có lợi với người bắt đầu tu tiên, mới dễ dàng đắc đạo. Đương nhiên cũng có một số trường hợp ngoại lệ như những người có tố chất tốt hay gân cốt dẻo dai, nhưng dù sao đó cũng chỉ là một số ít. Nói tóm lại, tuy hằng năm đều có ngàn vạn người đến cầu đạo, nhưng những người thật sự có thể vượt qua được thử thách nhập môn ở lại núi Thiên Thanh thì hiếm lại càng thêm hiếm. Thậm chí có rất nhiều người, liên tục lên núi Thiên Thanh nhưng chưa kịp bước tới cửa đã bị tiễn về.
Tuy sớm chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng khi đến bên bờ Đông Hải, cảnh tượng trước mắt làm cho Mộc Mộng sững sờ một phen. Đưa mắt nhìn khung cảnh người đông nghìn nghịt chen chúc nhau, ba lớp trong, ba lớp ngoài vây quanh bến tàu chật như nêm cối. Nhưng mà, sao cô bé cứ cảm thấy có điều gì đó rất khác thường…
“Hai cậu nhìn kìa!” Cố luồn lách trong đám đông, thật vất vả mới chen lên phía trước, Hinh Nhị chỉ vào mấy tấm bè trúc dập dềnh trên mặt nước la lớn lên.
“Không phải chứ …” Mộc Mộng ngơ ngác nhìn mặt biển, rốt cuộc cũng hiểu ra không ổn chỗ nào. Rõ ràng đã đến bến, theo lý mà nói đáng lẽ mọi người đều phải tranh nhau lên thuyền mới đúng, chứ không phải đứng yên trên bờ thế này. Nhưng tình cảnh lúc này, đừng nói bóng một chiếc thuyền cũng không thấy, mà phương tiện duy nhất bọn họ có thể đi là bè trúc, hàng bè trúc này nổi dập dềnh trên mặt biển cách bờ tới hơn trăm mét! Không cầu không đường, chẳng lẽ muốn bọn họ bơi qua sao?
Đúng lúc này, một cậu bé đang đứng bên cạnh bọn họ, nhún người nhảy xuống biển, chỉ trong phúc chốc cậu bé bị làn nước biển nuốt gọn, không kịp giãy dụa.
Khắp mọi nơi xung quanh vang lên tiếng hít vào nặng nề và tiếng hét chói tai, những đứa trẻ tuổi còn nhỏ sao còn dám nghĩ đến việc bái sư, khóc thét đòi về nhà. Các vị phụ huynh đi theo con đến nơi này, nhìn thấy tình cảnh như thế không nói tiếng nào lập tức kéo con mình về nhà. Đa số bọn họ cũng không cầu mong gì con mình có thể đắc đạo thành tiên, chỉ hy vọng sau khi chúng đến tu hành ở núi Thiên Thanh, cả đời không bệnh không tật, tránh được tai ương, có một cuộc sống mạnh khỏe an bình mà thôi. Nhưng tình cảnh trước mặt lại như thế, họ sợ rằng con họ còn chưa kịp ngồi lên bè trúc đã chết đuối mất rồi.
****************
Mộc Mộng sợ tới mức đưa tay bịt miệng, quay đầu nhìn sang chỗ khác.
Hạo Khiên liếc nhìn mặt nước một cái, sắc nước biển xanh thẳm lại trong vắt như gương, không chút dao động. Cậu hơi cong cong khóe miệng, đưa tay phải nắm lấy bàn tay trái đang buông thõng bên người của Mộc Mộng nói: “Không sao cả, chỉ là được bố trí kết giới mà thôi.”
“Kết giới? Kết giới là gì?” Nhớ lại trên đỉnh núi Vạn Trúc Hạo Khiên ca ca từng nói qua một lần.
“Kết giới chính là một người có pháp thuật vận dụng pháp lực bố trí một tấm chắn, tùy vào trình độ pháp lực của người sử dụng pháp thuật cao hay thấp, kết giới cũng phân ra loại mạnh và yếu, thông thường kết giới là dùng để bảo vệ chính mình hoặc người khác. Nhưng với những người có pháp lực cao cường, cũng có thể bày bố một loại kết giới khác, giống như vách chắn ở đỉnh Vạn Trúc, nếu không biết các phá giải kết giới thì dù có làm cách nào cũng không thể thoát khỏi.”
“Vậy, Hạo Khiên ca ca, huynh biết cách phá giải không? Lần trước huynh đã dẫn muội ra ngoài mà.” Hai mắt Mộc Mộng tỏa sáng long lanh nhìn cậu, cô bé càng ngày càng sùng bái Hạo Khiên ca ca! Giống như huynh ấy đều biết tất cả mọi thứ trên đời.
Hạo Khiên lắc đầu, nói: “Ta không giải trừ được.”
“Sao vậy?” Mộc Mộng chu cái miệng nhỏ nhắn, phồng má lên, làm người ta nhịn không được muốn đưa tay bẹo một phen.
Hạo Khiên nhéo mũi cô bé một cái, khẽ cười nói: “Nha đầu ngốc, đây là kết giới do chính chưởng môn Thiên Thanh bày ra, nếu có thể dễ dàng phá giải như vậy, thì với số lượng người mấy năm nay lên núi bái sư, e rằng có mười ngọn Thiên Thanh cũng không chứa nổi.”
“Ý của huynh, đây chính là thử thách nhập môn hả?”
“Chắc không đơn giản thế này đâu.” Tuy rằng, cậu không biết rốt cuộc đằng sau kết giới có cái gì, nhưng nhìn đám bè trúc cách xa bờ khoảng một trăm mét, chỉ cần to gan một chút, cố bơi qua đó chắc chắn không thành vấn đề. Sở dĩ cậu bé lúc nãy đột nhiên biến mất, có lẽ vì cậu ta đã sang đến bên kia kết giới, bọn họ không thể nhìn thấy cậu ta mà thôi. Xem ra loại kết giới này được thiết kế để làm nhiễu loạn tầm nhìn của mọi người.
“Chúng ta đi thôi.” Hạo Khiên nhấc chân bước lên trước, đi được hai bước, lại thấy Mộng Mộc cúi đầu đứng bất động ở đằng sau: “Sao vậy?”
“Muội không biết bơi …” Giọng nói của Mộc Mộng khe khẽ thầm thì.
“Đừng sợ, có ta đây mà, ta mang theo muội bơi qua.”
“Nhưng còn Hinh Nhị…” Mộc Mộng không phải không nhận ra, Hạo Khiên ca ca dường như không thích Hinh Nhị. Lúc ba người ở cùng nhau, không phải cô bé nói chuyện với Hạo Khiên ca ca thì chính là cô bé trò chuyện với Hinh Nhị, cho tới giờ vẫn chưa từng thấy hai người đó nói chuyện với nhau. Vì thế cô bé đã buồn bực rất lâu rồi.
Lúc Hinh Nhị phát hiện ánh mắt Hạo Khiên lướt nhìn qua mình, mặt cô bé tức thì đỏ ửng lên, vội vàng khoát khoát tay, lắp bắp nói: “Không, không sao … Muội, muội biết bơi.”
Hạo Khiên “Ưm” một tiếng, kéo Mộc Mộng tiến về phía trước. Chỉ một lát sau, ba người liền biến mất trước mắt mọi người.
Quả nhiên, ở bên kia kết giới là một khung cảnh khác. Chờ ba người bọn họ thở hồng hộc bơi tới hàng bè trúc, lập tức phát hiện bè trúc biến thành những con thuyền nhỏ, y phục trên người cũng khô ráo ngay tức khắc, một chút vết tích bọn họ từng nhảy xuống nước cũng không có. Cậu bé trai vừa nãy nhảy xuống biển, đang dùng vẻ mặt kinh ngạc, khó có thể tin quan sát mọi thứ xung quanh. Cậu ta nghe thấy tiếng động, quay người lại thấy bọn họ đang tiến vào sau cậu ta, cậu hình như vừa kinh ngạc vui mừng vừa thở dài nhẹ nhỏm một tiếng, cậu ta vội vàng giúp Hạo Khiên đỡ Mộc Mộng và Hinh Nhị lên.
Qua không bao lâu, cũng có vài người lần lượt kéo nhau bơi đến, tình trạng giống hệt bọn họ, những người đó vừa chạm vào bè trúc, chúng lập tức biến thành thuyền nhỏ, vừa leo lên thuyền quần áo trên người đã khô trong nháy mắt. Mà những người bơi tới đây có hơn phân nửa bị rớt lại phía sau, vì chỉ cần trong đầu bọn họ nảy sinh tư tưởng bỏ cuộc, sẽ lập tức bị đưa lên bờ.
Chờ đến khi không còn người nào lên thuyền nữa, sắc trời cũng đã gần đến hoàng hôn. Ánh chiều tà đẹp đẽ phủ kín chân trời, khoảnh khắc này đây tầng tầng tầng lớp lớp mây trắng như đang khoác lên mình một chiếc áo khoác vàng cam, nhuộm thẫm cả nền trời, khung cảnh nơi đây như mộng như ảo, như mê như say. Vầng thái dương hệt như một đứa bé con hay ngượng ngùng, dấu nửa thân mình phía sau ngọn núi, lấp ló từ xa tỏa ra những tia sáng mỏng manh, cuối cùng dần biến thành một cái bóng nhỏ, cho đến khi lặn hẳn xuống núi.
Giọng nói của một ông lão đột nhiên phá vỡ sự tĩnh lặng phía chân trời, âm thanh vừa ôn tồn vừa thân thiết trong phút chốc làm cho bọn trẻ trên thuyền im lặng cả.
“Chào các con, các con đã vượt qua khỏi vòng thứ nhất của thử thách, những chiếc thuyền này sẽ đưa các con đến Thiên Thanh. Các sư huynh sư tỷ đang chờ đón tiếp các con trên núi. Việc tu hành cũng không dễ dàng như các con tưởng tượng, phải nhớ rõ làm việc gì cũng phải toàn tâm toàn ý, dốc lòng dốc sức, tuyệt đối không được nảy sinh tạp niệm.”
**************
Bên bờ Đông Hải, trên tiên sơn Thiên Thanh.
Ánh bình minh chiếu rọi những tia sáng đầu tiên từ phía chân trời, lúc bọn trẻ tỉnh dậy, thuyền đã cập bờ.
Đưa mắt nhìn quanh, mây mù bao phủ cả ngọn núi, núi lặng lẽ đứng, mây hững hờ trôi, ngọn núi đứng sừng sững vươn thẳng tới bầu trời. Những con đường nhỏ quanh co trùng trùng điệp điệp kéo dài trên núi, những cây cổ thụ bạt ngàn che kín cả bầu trời, khí thế hùng vĩ, cảnh sắc tươi đẹp. Bước trên con đường nhỏ trong rừng, giống như đặt mình vào bên trong tình thơ ý họa, siêu nhiên thoát tục hệt như trong cảnh tiên. Loáng thoáng có thể trông thấy vài tòa đại điện nằm trên đỉnh núi, đồ sộ trang nghiêm, nói vậy đây chính là Thiên Thanh.
Cứ một mạch tiến thẳng lên, trước mắt mọi người xuất hiện một cái cầu thang bằng đá, không biết là ai lên tiếng nói một câu, đại điện nằm ở cuối cầu thang, tinh thần mọi người như được tăng thêm sức mạnh bước nhanh lên trên. Lúc đầu, còn có người quá hưng phấn chạy một mạch, nhưng thời gian trôi qua, thể lực mọi người dần giảm xuống, đi được nửa canh giờ, vẫn không thể nhìn thấy điểm cuối. Ban đầu đám trẻ vốn tụ tập lại cùng một nơi, giờ phút này đã phân tán ra thành vài nhóm. Khoảng cách giữa nhóm nhanh nhất và nhóm chậm nhất ước chừng mấy trăm bậc thang.
Mộc Mộng vừa thở hổn hển, vừa xoa xoa đôi chân mỏi mệt: “Sao thế này, sao mãi mà còn chưa tới nữa?”
Sắc mặt Hạo Khiên cũng không tốt lắm: “Đây là cửa thứ hai của thử thách nhập môn đó. Mộng nhi, chúng ta cứ nghỉ trước một lát đi.”
“Dạ.” Mộc Mộng vừa định ngồi xuống, nhưng chân lại mềm nhũn ra, xem tí nữa là lăn thẳng xuống mấy bậc thang, may mà Hạo Khiên ôm lấy cô bé vừa kịp lúc. Mộc Mộng cũng không đứng dậy, theo đà ngã vào lòng cậu bé, thật thong thả thoải mái dựa vào người cậu bé. Bởi vì mặt cô bé chỉ cách cậu có mấy tấc nên Hạo Khiên có chút không được tự nhiên, chuyển ánh nhìn sang nơi khác, khuôn mặt hơi ửng hồng.
Đúng lúc này, một cô bé con đứng bên cạnh khóc sướt mướt oán trách vài câu, cô bé còn nói một câu là muốn về nhà. Vừa dứt lời, cô bé lập tức biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người.
“Cậu ấy … Sao không còn nhìn thấy cậu ấy nữa …” Tay Hinh Nhị đang lau mồ hôi trên trán lập tức ngừng giữa không trung.
“A! muội biết rồi! Chắc chắn lại là kết giới đúng không?” Mộc Mộng chớp đôi mắt to tròn trong veo như nước, thật hưng phấn nhìn Hạo Khiên.
“Sao muội lại biết?” Hạo Khiên không đáp mà hỏi ngược lại, đầu hơi ngửa về phía sau, kéo xa khoảng cách với cô bé.
******************
“Bởi vì cậu ấy nói muốn về nhà, lập tức biến mất tiêu luôn.” Cái này giống hệt như rất nhiều người bơi được một nửa chặng đường rồi biến mất chỉ trong tích tắc ngày hôm qua đó sao.”
“Ừ, rất có lý, cậu ta hiện giờ chắc đã về lại nhà mình rồi.” Hạo Khiên sờ sờ đầu cô bé, cười nói: “Mộng nhi trở nên thông minh rồi.”
“Nhưng mà, hình như lại không giống lắm. Ngày hôm qua còn có thể nhìn thấy đám bè trúc, hôm nay ngay cả một căn phòng cũng không thấy nữa mà.” Mộc Mộng ngẩng đầu lên liếc nhìn dãy bậc thang không có điểm cuối, chán nản than thở.
“Nhìn không thấy… Nhìn không thấy…” Dường như Hạo Khiên đã nghĩ tới điều gì đó, lẩm bẩm một mình, tự lặp lại vài lần. Đột nhiên trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ, mọi thứ bất chợt sáng tỏ hết, hóa ra là như thế! Thảo nào, dù bọn họ có làm cách nào cũng không thể tới nơi, hóa ra bọn họ bị chính suy nghĩ của bản thân mình mê hoặc vây kín tại đây! Những bậc thang đá này, chẳng qua là dấu hiệu giả do chính bọn họ tưởng tượng ra mà thôi. Thiên Thanh là ngọn núi tiên, người phàm chỉ dựa vào hai chân làm sao đủ sức leo lên trên núi chứ? Đi qua nhiều con đường như vậy hóa ra chỉ là lẩn quẩn lòng vòng một chỗ mà thôi!
“Làm việc gì cũng phải toàn tâm toàn ý, dốc lòng dốc sức, tuyệt đối không thể nảy sinh tư tưởng khác.”
Đúng vậy, là bọn họ đã quá nóng vội. Thông thường mọi người đều đem những suy nghĩ trong tiềm thức xem như sự thật, bọn họ nghĩ rằng nơi thuyền cập bến chắc chắc là núi Thiên Thanh, cho nên khi nhìn thấy con đường lên núi, bọn họ không suy nghĩ gì mà theo bản năng leo lên trên. Nhưng sai hết cả rồi, vốn không có con đường nhỏ lên núi mà nơi này cũng không phải là núi Thiên Thanh. Ngọn Thiên Thanh thật sự chắc là ở một nơi bọn họ không thể nhìn thấy, chắc là … ở trên tầng mây kia!
“Mộng nhi!” Hạo Khiên vui vẻ ôm Mộc Mộng vào lòng, nói: “Muội thật là thông minh.”
Hở? Mình thông minh? Mộc Mộng ngơ ngác, không hiểu gì cả.
“Đứng lên nhanh đi, từ giờ phút này đừng suy nghĩ gì hết, nhắm mắt lại, tập trung tư tưởng bình ổn khí tức, chúng ta sẽ lên đến Thiên Thanh ngay thôi.”
/25
|