Ăn một ly kem xong, Đường Tuyết rốt cuộc cũng nhận được điện thoại của mẹ.
Tiếp điện thoại, Đường Tuyết nhỏ giọng phàn nàn, Mẹ, không phải con đã nói mẹ rồi... Mẹ quản ông xã của mẹ làm sao, gặp người liền nổi điên, hù chết mất thôi.
Lần này thật đúng là không thể trách bố con.
Đến cùng là chuyện gì vậy ạ?
Con cùng Lê Ngữ Băng đi thuê phòng, chuyên này chờ con trở về chúng ta nói? Thuê phòng xong còn đem biên lai giữ lại là muốn làm gì? Giữ lại làm kỷ niệm sao? Con so với bố của con đều không có đầu óc.
Không phải... Mẹ đợi... đợi chút, con không có cùng Lê Ngữ Băng thuê phòng?
Con dám làm còn không dám nhận? Ngày 30 tháng 8, sân bay Lâm Thành phòng nghỉ tính theo thời gian, phòng đôi, người ký tên Lê Ngữ Băng. Cái này phòng nghỉ tính theo thời gian không phải con cùng Lê Ngữ Băng thuê hay sao? Chẳng nhẽ nó còn có người khác?
Đường Tuyết vừa nghe đến phòng nghỉ tính theo thời gian, đại não trống không một lúc, nhanh nói tiếp, Cái này, con có thể giải thích...
À, giải thích như thế nào, hai đứa thuê phòng nghỉ chỉ là vô đó nói chuyện tâm sự? Con xác định cái gì cũng không có làm?
Cái này... Đường Tuyết thật đúng là nói không nên lời. Bởi vì bọn họ xác thực có làm một chút xíu, ách, chuyện này nói ra không tốt lắm.
Cô bị một câu làm câm nín, mẹ Đường lập tức hiểu rõ, tiếp đó lại phàn nàn, Mẹ vẫn không thể lý giải, một tờ hóa đơn nhỏ, con giữ lại là có ý đồ gì?
Con nào biết được ở trong đó có hóa đơn. Đường Tuyết cũng có chút oan ức Cho tới bây giờ con cũng chưa có thấy qua.
À, vậy là cái hóa đơn đó tự nó chui vào?
Không phải... Đường Tuyết nhìn trời, đột nhiên hơi hơi nhíu mày, mắt đảo vòng, nhìn về phía Lê Ngữ Băng.
Lê Ngữ Băng mấp máy miệng, ánh mắt phiêu mở.
Đường tuyết nhớ lại. Cái hóa đơn này là Lê Ngữ Băng nhét vào, cô lúc ấy không để ý, về sau cũng đều chưa thấy qua nó, đã sớm quên.
Tại sao không thấy?
Nhất định là Lê Ngữ Băng, cái con người đem từ vé thi đấu đến tất cả những đồ vật nhỏ đều quẳng vô ngăn nhỏ trong túi của cô, cô dùng túi có thói quen là chưa bao giờ dùng túi nhỏ bên trong, ngại phiền toái, có đồ vật gì đều trực tiếp ném vào trong túi. Chỉ có đồ dùng vệ sinh đặc biệt cách ly ra.
Mà rất không may chính là, kỳ sinh lý của cô thời điểm này chưa có tới.
Vì vậy cái hóa đơn này lặng lẽ ở trong túi cô mà ẩn núp hơn một tháng, thẳng đến khi gặp bố của cô.
Đường Tuyết cùng mẹ vội vàng nói vài câu, cúp điện thoại, sau đó mới khoanh tay, mặt không biến sắc nhìn Lê Ngữ Băng.
Tớ nghĩ là cậu đã ném nó đi. Lê Ngữ Băng yếu ớt nói.
Một tờ giấy lộn mà thôi, cậu tại sao nhét lại trong túi của tớ?
Tớ cũng không biết... Lúc ấy không có nghĩ gì nhiều.
Đường Tuyết nhớ lại một chút, cảm giác Lê Ngữ Băng giống như đặc biệt ưa thích việc nhét đồ vào trong túi cô? Cô cho cậu chứa qua quần áo, phiếu ăn, chìa khoá, điện thoại... Em gái cậu nha! Bạn trai của người khác đều là giúp bạn gái xách balo, của cô là chó bạn trai, trên đường nhặt cái lon nước cũng muốn nhét vào trong túi bạn gái.
Không hiểu nổi, loại bệnh xà tinh này tại sao lại có bạn gái vậy?
Đường Tuyết dùng ngón tay trỏ chọc chọc thái dương Lê Ngữ Băng, nói: Lê Ngữ Băng, cậu biết trong này có gì không?
Lê Ngữ Băng vẻ mặt nhu thuận: Não heo.
Đường tuyết: ...
Có thể hay không có chút lòng tự trọng? Thân là một nhân vật công chúng nhanh như vậy đã sợ, cô cũng không có cách nào tức giận!
Đường Tuyết một hơi ngăn ở trong ngực phát tác không ra, cuối cùng chỉ chỉ cậu, nói: Cậu chính là đồ đần.
Lê Ngữ Băng một hồi trầm mặc, chờ một lúc, nhỏ giọng giải thích: Tớ chỉ khi ở cùng với cậu mới có thể biến thành đồ ngốc.
——
Mẹ Đường cúp điện thoại con gái, từ ban công đi vào, nhìn Đường hiệu trưởng đang ngồi trên ghế salon, nhìn một chốc lát, bà đột nhiên bật cười.
Đường hiệu trưởng trừng mắt, Bà còn cười được?
Vậy tôi làm sao bây giờ, khóc có tác dụng sao? mẹ Đường đi tới ngồi bên cạnh chồng, Chuyện cũng đã xảy ra.
Tôi nói tâm bà làm sao có thể lớn như vậy?
Mẹ Đường thở dài, Ông biết trong bệnh viện tôi có bao nhiêu đứa trẻ nhỏ, năm sáu tuổi bảy tám tuổi, bị bệnh trị không hết, cha mẹ trơ mắt nhìn bọn nhỏ rời đi. Năm sáu năm bảy tám năm, chính là cả đời bọn nhỏ.
Bà có thể hay không nói chút chuyện tốt.
Tôi nghĩ là rất tốt... Vì vậy tôi thường xuyên suy nghĩ, còn sống đã là tốt rồi, nếu còn có thể khỏe mạnh bình an, cái kia đều tính là phúc phận thâm hậu.
Đường hiệu trưởng nhịn không được muốn nôn: Bà giác ngộ được như vậy, có thể vào chùa truyền đạo rồi.
Ông tâm tình không tốt, mẹ Đường sẽ không cùng ông đấu võ mồm, chỉ nói tiếp: Việc đã đến nước này, ông phản ứng quá như thế, sẽ đem Đường Tuyết đẩy ra bên ngoài. Tính tình nó ông làm cha mà còn không rõ sao? Chờ nó trở lại rồi cùng nhau nói rõ ràng... Không được làm ầm ĩ.
...
Đường Tuyết trước khi về nhà, cùng Lê Ngữ Băng đi cửa hàng một chuyến, mua hai cái đồng hồ Tudor, kiểu dáng giống nhau, một cái cho nam, một cái cho nữ. Thời điểm quét thẻ, Đường Tuyết dùng mép thẻ ngân hàng đập vô ngực Lê Ngữ Băng, Lê Ngữ Băng, có đau không?
Hả? Lê Ngữ Băng hơi nghiêng đầu.
Đường Tuyết: Trong lòng có đau hay không? Hơn bốn vạn nha.
Không đau. Lê Ngữ Băng lắc đầu.
Tiền bên trong thẻ này kỳ thực tớ không dùng qua, đều mua cho cậu dùng... Nhưng lần này vì cậu ngu xuẩn nên phải trả giả đắt.
Lê Ngữ Băng nói: Nếu không, mua Rolex đi?
Đừng, mua Rolex đến phiên tớ đau lòng.
Lê Ngữ Băng nhếch khóe miệng nhìn cô, Tớ trở về chịu đòn nhận tội với cậu.
Nói cậu ngốc, cái sự ngốc của cậu có thể đón gió thổi mười dặm... Muốn yên ổn không muốn lại muốn ăn đòn?
Trả tiền xong, xách túi về, Lê Ngữ Băng còn nói: Tớ cũng muốn cùng cậu mang đồng hồ tình nhân.
Đường Tuyết đã từng bị Liêu Chấn vũ phỉ nhổ không có tâm hồn thiếu nữ. Hiện tại cô có thể chính diện đáp lại vấn đề này: Vậy thì sao, bạn trai tôi có nha.
Đường Tuyết bởi vì cảm thấy cái móng vuốt của mình không xứng với đồng hồ ba con số trở lên, vì vậy lên tới tầng năm, tìm cửa hàng trang sức ở chỗ vắng vẻ giá cả ổn định, tốn 268 nhân dân tệ mua một cặp đồng hồ tình nhân bên ngoài là thạch anh. (edit by wattpad jamjam1230)
Mặc dù tiện nghi, đeo lên cũng vô cùng đắc ý, hai người nắm tay, đối với đồng hồ tình nhân chụp cả buổi.
...
Đường Tuyết mang theo đồng hồ trở về, vừa vào cửa, nhìn thấy bố mẹ ngồi cùng nhau, không chờ bố mẹ mở miệng, cô liền đánh đòn phủ đầu: Khoan khoan khoan khoan! Xem con mua gì cho hai người này!
Đường hiệu trưởng hừ một tiếng, không nói chuyện.
Mẹ Đường tò mò hỏi: Là cái gì?
Đến đây, thử xem, xem có hợp hay không. Đường Tuyết cực điểm phát huy sở trường chân chó, móc đồng hồ ra, tự mình đeo cho bố mẹ, sau đó lại đem cổ tay hai người kéo cùng một chỗ, bình phẩm nói, Thật, thật xứng đôi. Thích không ạ?
Cái này bề ngoài nhìn rất đẹp, chẳng qua mẹ Đường chú ý tới điểm khác, hỏi: Con lấy tiền ở đâu?
Con quẹt thẻ của Lê Ngữ Băng.
Đường hiệu trưởng nghe xong, lập tức đem đồng hồ tháo xuống ném vào trong ngực cô, Hồ đồ! Con đây ý là muốn chúng ta đem con gái bán sao?!
Dạ? Đường Tuyết sững sờ, sau đó liền lắc đầu, Bố nghĩ gì thế, thẻ ngân hàng của Lê Ngữ Băng trong tay con, con muốn quẹt thì liền quẹt.
Mẹ Đường hỏi: Con bắt nạt lấy thẻ của nó sao?
Cậu ấy tự nguyện đưa cho con, cũng không phải con bắt buộc.
Vậy nó dùng bằng cái gì?
Cậu ấy tìm con thanh toán.
Mẹ Đường cảm giác đầu có chút căng, Hai đứa hiện tại làm sao, làm sao giống như đã kết hôn...
Đường hiệu trưởng gõ gõ bàn trà, Con đừng tưởng rằng như vậy có thể đánh lạc hướng. Con nói trước đi, nói cái chuyện tốt con làm đi.
Bố, con đã hai mươi tuổi rồi.
Đó là tuổi mụ.
Được được được, mười chín tuổi. Con đã mười chín tuổi rồi, cái này nếu ở cổ đại, đã sinh hai đứa rồi. Ở hiện tại cũng coi như người trưởng thành rồi, người trưởng thành làm chuyện của người trưởng thành, hai ngươi cũng không phải không có nói qua chuyện yêu đương.
Đường hiệu trưởng trừng mắt, Chúng ta thời điểm mười chín tuổi cũng không giống như hai đứa.
Đó là bởi vì bố so sánh niên đại không giống nhau, hai người thời điểm mười chín tuổi còn đang thịnh hành chép ca từ, chúng con cũng không có chê cười? Tất cả mọi người nhường nhau một chút.
Nói hưu nói vượn! Chép ca từ so với đi thuê phòng giống nhau sao?
Bố, ý của con là, thế hệ hiện tại của chúng ta quan niệm rất cởi mở, hy vọng bố có thể hiểu được. Con cùng Lê Ngữ Băng thuê phòng là con tự nguyện, cũng không phải bị bức hiếp. Con biết rõ con làm cái gì.
Ta là lo lắng cho con ——
Con biết rõ con biết rõ, Đường Tuyết ôm cánh tay Đường hiệu trưởng, gối đầu trên vai ông, Con biết rõ hai ngươi là quan tâm cho con. Chẳng qua bố mẹ cứ yên tâm, Lê Ngữ Băng rất nghe lời, con chỉ đông cậu ấy không dám đi tây. Thẻ ngân hàng cũng đưa cho con, mạch máu kinh tế đều nắm trong tay con đây. Chắc hai người không biết, cậu ấy hiện tại kiếm tiền so buôn ma túy còn nhiều hơn.
Mẹ Đường nôn rãnh: Con so sánh kiểu gì vậy...
Đường hiệu trưởng: Hai đứa hiện tại tuổi đều còn nhỏ, về sau như thế nào còn chưa biết được. Hiện tại cảm tình tốt, lỡ ngày nào đó không còn tốt thì sao?
Mỗi người cuối cùng đều chết đi, vậy thì khi sống hãy sống thật vui vẻ. Quá trình hưởng thụ mới là quan trọng. Coi như là ngày nào đó thật sự chia tay, ít nhất cũng để lại hồi ức tốt đẹp. Hơn nữa, tình cảm là cần phải trau dồi. Giống như bố cùng với mẹ, tình cảm của hai người tốt như thế, cũng không phải là trên trời rơi xuống, là hai người cùng nhau cố gắng mới có kết quả... Đúng không mẹ?
Mẹ Đường cười như không cười nhìn cô, Con hôm nay nói năng không sai.
Đường hiệu trưởng thần sắc vốn có chút hòa hoãn, nghe như thế, tức giận nói: Lời này không phải là Lê Ngữ Băng dạy con đi?
Là con và cậu ấy cùng nhau thảo luận, điều này cũng đại biểu con có ý kiến riêng. Với lại, điều con nói ở đoạn sau, không có bất kỳ người nào dạy Đường Tuyết nét mặt nghiêm túc, Việc xem trọng trinh tiết của con so với hai người, hoặc có lẽ cùng với nhiều người khác, đều không giống nhau. Con không cảm thấy việc giữ gìn trinh tiết đối với con gái là điều quan trong, đó là do nam nhân coi trọng nó. Đối với con gái mà nói, chuyện quan trọng nhất kỳ thật so với con trai giống nhau, đều là phải kiểm soát tốt cuộc đời của chính mình. Điều này, con có lòng tin con có thể làm tốt.
* edit by jamjam1230
Tiếp điện thoại, Đường Tuyết nhỏ giọng phàn nàn, Mẹ, không phải con đã nói mẹ rồi... Mẹ quản ông xã của mẹ làm sao, gặp người liền nổi điên, hù chết mất thôi.
Lần này thật đúng là không thể trách bố con.
Đến cùng là chuyện gì vậy ạ?
Con cùng Lê Ngữ Băng đi thuê phòng, chuyên này chờ con trở về chúng ta nói? Thuê phòng xong còn đem biên lai giữ lại là muốn làm gì? Giữ lại làm kỷ niệm sao? Con so với bố của con đều không có đầu óc.
Không phải... Mẹ đợi... đợi chút, con không có cùng Lê Ngữ Băng thuê phòng?
Con dám làm còn không dám nhận? Ngày 30 tháng 8, sân bay Lâm Thành phòng nghỉ tính theo thời gian, phòng đôi, người ký tên Lê Ngữ Băng. Cái này phòng nghỉ tính theo thời gian không phải con cùng Lê Ngữ Băng thuê hay sao? Chẳng nhẽ nó còn có người khác?
Đường Tuyết vừa nghe đến phòng nghỉ tính theo thời gian, đại não trống không một lúc, nhanh nói tiếp, Cái này, con có thể giải thích...
À, giải thích như thế nào, hai đứa thuê phòng nghỉ chỉ là vô đó nói chuyện tâm sự? Con xác định cái gì cũng không có làm?
Cái này... Đường Tuyết thật đúng là nói không nên lời. Bởi vì bọn họ xác thực có làm một chút xíu, ách, chuyện này nói ra không tốt lắm.
Cô bị một câu làm câm nín, mẹ Đường lập tức hiểu rõ, tiếp đó lại phàn nàn, Mẹ vẫn không thể lý giải, một tờ hóa đơn nhỏ, con giữ lại là có ý đồ gì?
Con nào biết được ở trong đó có hóa đơn. Đường Tuyết cũng có chút oan ức Cho tới bây giờ con cũng chưa có thấy qua.
À, vậy là cái hóa đơn đó tự nó chui vào?
Không phải... Đường Tuyết nhìn trời, đột nhiên hơi hơi nhíu mày, mắt đảo vòng, nhìn về phía Lê Ngữ Băng.
Lê Ngữ Băng mấp máy miệng, ánh mắt phiêu mở.
Đường tuyết nhớ lại. Cái hóa đơn này là Lê Ngữ Băng nhét vào, cô lúc ấy không để ý, về sau cũng đều chưa thấy qua nó, đã sớm quên.
Tại sao không thấy?
Nhất định là Lê Ngữ Băng, cái con người đem từ vé thi đấu đến tất cả những đồ vật nhỏ đều quẳng vô ngăn nhỏ trong túi của cô, cô dùng túi có thói quen là chưa bao giờ dùng túi nhỏ bên trong, ngại phiền toái, có đồ vật gì đều trực tiếp ném vào trong túi. Chỉ có đồ dùng vệ sinh đặc biệt cách ly ra.
Mà rất không may chính là, kỳ sinh lý của cô thời điểm này chưa có tới.
Vì vậy cái hóa đơn này lặng lẽ ở trong túi cô mà ẩn núp hơn một tháng, thẳng đến khi gặp bố của cô.
Đường Tuyết cùng mẹ vội vàng nói vài câu, cúp điện thoại, sau đó mới khoanh tay, mặt không biến sắc nhìn Lê Ngữ Băng.
Tớ nghĩ là cậu đã ném nó đi. Lê Ngữ Băng yếu ớt nói.
Một tờ giấy lộn mà thôi, cậu tại sao nhét lại trong túi của tớ?
Tớ cũng không biết... Lúc ấy không có nghĩ gì nhiều.
Đường Tuyết nhớ lại một chút, cảm giác Lê Ngữ Băng giống như đặc biệt ưa thích việc nhét đồ vào trong túi cô? Cô cho cậu chứa qua quần áo, phiếu ăn, chìa khoá, điện thoại... Em gái cậu nha! Bạn trai của người khác đều là giúp bạn gái xách balo, của cô là chó bạn trai, trên đường nhặt cái lon nước cũng muốn nhét vào trong túi bạn gái.
Không hiểu nổi, loại bệnh xà tinh này tại sao lại có bạn gái vậy?
Đường Tuyết dùng ngón tay trỏ chọc chọc thái dương Lê Ngữ Băng, nói: Lê Ngữ Băng, cậu biết trong này có gì không?
Lê Ngữ Băng vẻ mặt nhu thuận: Não heo.
Đường tuyết: ...
Có thể hay không có chút lòng tự trọng? Thân là một nhân vật công chúng nhanh như vậy đã sợ, cô cũng không có cách nào tức giận!
Đường Tuyết một hơi ngăn ở trong ngực phát tác không ra, cuối cùng chỉ chỉ cậu, nói: Cậu chính là đồ đần.
Lê Ngữ Băng một hồi trầm mặc, chờ một lúc, nhỏ giọng giải thích: Tớ chỉ khi ở cùng với cậu mới có thể biến thành đồ ngốc.
——
Mẹ Đường cúp điện thoại con gái, từ ban công đi vào, nhìn Đường hiệu trưởng đang ngồi trên ghế salon, nhìn một chốc lát, bà đột nhiên bật cười.
Đường hiệu trưởng trừng mắt, Bà còn cười được?
Vậy tôi làm sao bây giờ, khóc có tác dụng sao? mẹ Đường đi tới ngồi bên cạnh chồng, Chuyện cũng đã xảy ra.
Tôi nói tâm bà làm sao có thể lớn như vậy?
Mẹ Đường thở dài, Ông biết trong bệnh viện tôi có bao nhiêu đứa trẻ nhỏ, năm sáu tuổi bảy tám tuổi, bị bệnh trị không hết, cha mẹ trơ mắt nhìn bọn nhỏ rời đi. Năm sáu năm bảy tám năm, chính là cả đời bọn nhỏ.
Bà có thể hay không nói chút chuyện tốt.
Tôi nghĩ là rất tốt... Vì vậy tôi thường xuyên suy nghĩ, còn sống đã là tốt rồi, nếu còn có thể khỏe mạnh bình an, cái kia đều tính là phúc phận thâm hậu.
Đường hiệu trưởng nhịn không được muốn nôn: Bà giác ngộ được như vậy, có thể vào chùa truyền đạo rồi.
Ông tâm tình không tốt, mẹ Đường sẽ không cùng ông đấu võ mồm, chỉ nói tiếp: Việc đã đến nước này, ông phản ứng quá như thế, sẽ đem Đường Tuyết đẩy ra bên ngoài. Tính tình nó ông làm cha mà còn không rõ sao? Chờ nó trở lại rồi cùng nhau nói rõ ràng... Không được làm ầm ĩ.
...
Đường Tuyết trước khi về nhà, cùng Lê Ngữ Băng đi cửa hàng một chuyến, mua hai cái đồng hồ Tudor, kiểu dáng giống nhau, một cái cho nam, một cái cho nữ. Thời điểm quét thẻ, Đường Tuyết dùng mép thẻ ngân hàng đập vô ngực Lê Ngữ Băng, Lê Ngữ Băng, có đau không?
Hả? Lê Ngữ Băng hơi nghiêng đầu.
Đường Tuyết: Trong lòng có đau hay không? Hơn bốn vạn nha.
Không đau. Lê Ngữ Băng lắc đầu.
Tiền bên trong thẻ này kỳ thực tớ không dùng qua, đều mua cho cậu dùng... Nhưng lần này vì cậu ngu xuẩn nên phải trả giả đắt.
Lê Ngữ Băng nói: Nếu không, mua Rolex đi?
Đừng, mua Rolex đến phiên tớ đau lòng.
Lê Ngữ Băng nhếch khóe miệng nhìn cô, Tớ trở về chịu đòn nhận tội với cậu.
Nói cậu ngốc, cái sự ngốc của cậu có thể đón gió thổi mười dặm... Muốn yên ổn không muốn lại muốn ăn đòn?
Trả tiền xong, xách túi về, Lê Ngữ Băng còn nói: Tớ cũng muốn cùng cậu mang đồng hồ tình nhân.
Đường Tuyết đã từng bị Liêu Chấn vũ phỉ nhổ không có tâm hồn thiếu nữ. Hiện tại cô có thể chính diện đáp lại vấn đề này: Vậy thì sao, bạn trai tôi có nha.
Đường Tuyết bởi vì cảm thấy cái móng vuốt của mình không xứng với đồng hồ ba con số trở lên, vì vậy lên tới tầng năm, tìm cửa hàng trang sức ở chỗ vắng vẻ giá cả ổn định, tốn 268 nhân dân tệ mua một cặp đồng hồ tình nhân bên ngoài là thạch anh. (edit by wattpad jamjam1230)
Mặc dù tiện nghi, đeo lên cũng vô cùng đắc ý, hai người nắm tay, đối với đồng hồ tình nhân chụp cả buổi.
...
Đường Tuyết mang theo đồng hồ trở về, vừa vào cửa, nhìn thấy bố mẹ ngồi cùng nhau, không chờ bố mẹ mở miệng, cô liền đánh đòn phủ đầu: Khoan khoan khoan khoan! Xem con mua gì cho hai người này!
Đường hiệu trưởng hừ một tiếng, không nói chuyện.
Mẹ Đường tò mò hỏi: Là cái gì?
Đến đây, thử xem, xem có hợp hay không. Đường Tuyết cực điểm phát huy sở trường chân chó, móc đồng hồ ra, tự mình đeo cho bố mẹ, sau đó lại đem cổ tay hai người kéo cùng một chỗ, bình phẩm nói, Thật, thật xứng đôi. Thích không ạ?
Cái này bề ngoài nhìn rất đẹp, chẳng qua mẹ Đường chú ý tới điểm khác, hỏi: Con lấy tiền ở đâu?
Con quẹt thẻ của Lê Ngữ Băng.
Đường hiệu trưởng nghe xong, lập tức đem đồng hồ tháo xuống ném vào trong ngực cô, Hồ đồ! Con đây ý là muốn chúng ta đem con gái bán sao?!
Dạ? Đường Tuyết sững sờ, sau đó liền lắc đầu, Bố nghĩ gì thế, thẻ ngân hàng của Lê Ngữ Băng trong tay con, con muốn quẹt thì liền quẹt.
Mẹ Đường hỏi: Con bắt nạt lấy thẻ của nó sao?
Cậu ấy tự nguyện đưa cho con, cũng không phải con bắt buộc.
Vậy nó dùng bằng cái gì?
Cậu ấy tìm con thanh toán.
Mẹ Đường cảm giác đầu có chút căng, Hai đứa hiện tại làm sao, làm sao giống như đã kết hôn...
Đường hiệu trưởng gõ gõ bàn trà, Con đừng tưởng rằng như vậy có thể đánh lạc hướng. Con nói trước đi, nói cái chuyện tốt con làm đi.
Bố, con đã hai mươi tuổi rồi.
Đó là tuổi mụ.
Được được được, mười chín tuổi. Con đã mười chín tuổi rồi, cái này nếu ở cổ đại, đã sinh hai đứa rồi. Ở hiện tại cũng coi như người trưởng thành rồi, người trưởng thành làm chuyện của người trưởng thành, hai ngươi cũng không phải không có nói qua chuyện yêu đương.
Đường hiệu trưởng trừng mắt, Chúng ta thời điểm mười chín tuổi cũng không giống như hai đứa.
Đó là bởi vì bố so sánh niên đại không giống nhau, hai người thời điểm mười chín tuổi còn đang thịnh hành chép ca từ, chúng con cũng không có chê cười? Tất cả mọi người nhường nhau một chút.
Nói hưu nói vượn! Chép ca từ so với đi thuê phòng giống nhau sao?
Bố, ý của con là, thế hệ hiện tại của chúng ta quan niệm rất cởi mở, hy vọng bố có thể hiểu được. Con cùng Lê Ngữ Băng thuê phòng là con tự nguyện, cũng không phải bị bức hiếp. Con biết rõ con làm cái gì.
Ta là lo lắng cho con ——
Con biết rõ con biết rõ, Đường Tuyết ôm cánh tay Đường hiệu trưởng, gối đầu trên vai ông, Con biết rõ hai ngươi là quan tâm cho con. Chẳng qua bố mẹ cứ yên tâm, Lê Ngữ Băng rất nghe lời, con chỉ đông cậu ấy không dám đi tây. Thẻ ngân hàng cũng đưa cho con, mạch máu kinh tế đều nắm trong tay con đây. Chắc hai người không biết, cậu ấy hiện tại kiếm tiền so buôn ma túy còn nhiều hơn.
Mẹ Đường nôn rãnh: Con so sánh kiểu gì vậy...
Đường hiệu trưởng: Hai đứa hiện tại tuổi đều còn nhỏ, về sau như thế nào còn chưa biết được. Hiện tại cảm tình tốt, lỡ ngày nào đó không còn tốt thì sao?
Mỗi người cuối cùng đều chết đi, vậy thì khi sống hãy sống thật vui vẻ. Quá trình hưởng thụ mới là quan trọng. Coi như là ngày nào đó thật sự chia tay, ít nhất cũng để lại hồi ức tốt đẹp. Hơn nữa, tình cảm là cần phải trau dồi. Giống như bố cùng với mẹ, tình cảm của hai người tốt như thế, cũng không phải là trên trời rơi xuống, là hai người cùng nhau cố gắng mới có kết quả... Đúng không mẹ?
Mẹ Đường cười như không cười nhìn cô, Con hôm nay nói năng không sai.
Đường hiệu trưởng thần sắc vốn có chút hòa hoãn, nghe như thế, tức giận nói: Lời này không phải là Lê Ngữ Băng dạy con đi?
Là con và cậu ấy cùng nhau thảo luận, điều này cũng đại biểu con có ý kiến riêng. Với lại, điều con nói ở đoạn sau, không có bất kỳ người nào dạy Đường Tuyết nét mặt nghiêm túc, Việc xem trọng trinh tiết của con so với hai người, hoặc có lẽ cùng với nhiều người khác, đều không giống nhau. Con không cảm thấy việc giữ gìn trinh tiết đối với con gái là điều quan trong, đó là do nam nhân coi trọng nó. Đối với con gái mà nói, chuyện quan trọng nhất kỳ thật so với con trai giống nhau, đều là phải kiểm soát tốt cuộc đời của chính mình. Điều này, con có lòng tin con có thể làm tốt.
* edit by jamjam1230
/114
|