Đường Tuyết rốt cục cũng được nếm thử thứ bản thân mong chờ rất lâu rồi, là môi của Lê Ngữ Băng. Mềm mại đàn hồi, cảm giác tuyệt vời. So với trong tưởng tượng còn tốt hơn một chút. Đường Tuyết tim đập loạn, cảm giác toàn bộ thế giới đang bắn pháo hoa, hạnh phúc đến choáng váng, đại não thiếu dưỡng khí đến lợi hại, tay chân cũng không biết đặt ở đâu, chăm chú nhắm mắt lại, ngửa đầu đứng thẳng bất động tại chỗ.
Lê Ngữ Băng so với cô cũng không có tốt hơn chút nào, trong đại não cơ hồ là trống không, khẩn trương đến quên thở, toàn thế giới đều phảng phất không tồn tại, chỉ có xúc cảm trên môi là chân thật. Môi của con gái, so với nam sinh càng mềm mại, tươi mới giống như cánh hoa, mềm mại ẩm ướt, tản ra hương thơm nhàn nhạt.
Bộ dạng hai người cứng đờ dính vào nhau, thời gian phảng phất đông lại, qua một hồi lâu, Lê Ngữ Băng mới tìm lại được hô hấp, thở hổn hển động môi, nhẹ nhàng cọ xát cánh hoa mềm mại của cô. Lúc cậu nghiêng đầu, chóp mũi di chuyển theo, đụng trúng mũi Đường Tuyết.
Mũi hai người đều rất cao, cùng... Đều không có kinh nghiệm.
Đường Tuyết bị đụng trúng mũi, theo bản năng lệch đầu một chút, môi liền tách ra.
Nụ hôn cứ như vậy đột nhiên kết thúc, Lê Ngữ Băng cảm thấy thất vọng mất mát, vẫn chưa thỏa mãn mà duỗi đầu lưỡi hồng nhạt ra liếm liếm môi mình.
Đường Tuyết mở to mắt, vừa hay nhìn thấy đầu lưỡi màu hồng, mềm mại ướt át, linh hoạt hữu lực... Không biết vì cái gì đột nhiên cảm giác thật tà ác nha.
Cô nghiêng đi tránh ánh mắt, rút về tay.
Ánh dương lúc chiều tà, thiếu nữ khuôn mặt đỏ như lửa, so với ánh nắng chiều còn xinh đẹp hơn.
Làm sao lại đáng yêu như thế!
Trong lòng Lê Ngữ Băng như hóa thành kẹo đường, mềm mại ngọt ngào, cậu đưa tay, muốn vuốt ve gương mặt của Đường Tuyết. Đầu ngón tay sắp đụng phải da thịt của cô, điện thoại di động của cậu đột nhiên vang lên.
Cậu bất đắc dĩ lấy điện thoại di động ra, nhìn qua tên người gọi, là mẹ cậu.
Lê Ngữ Băng nhận điện thoại.
Điện thoại vừa mới kết nối, đầu kia điện thoại truyền đến một chuỗi cười vang.
Ha ha ha ha ha ha...!
Lê Ngữ Băng: ...
Trong nháy mắt cậu đã có suy nghĩ rằng mẹ mình làm rớt mất điện thoại, bị một người bệnh thần kinh nhặt được.
Ngữ Băng à Mẹ Lê cười đủ rồi, rốt cuộc bắt đầu trở lại như người bình thường nói chuyện, Mẹ nghe nói, con yêu đương rồi hả?
vâng
Ơ ~~~ mẹ Lê cố ý kéo dài âm cuối, sau đó lại cười Cái kia, thuận tiện nói với mẹ, cô bé kia là ai?
Lê Ngữ Băng day day cái trán, bất đắc dĩ nói: Mẹ không phải đã biết rồi?
Ha ha ha ha ha ha...!
Ừ, lại bắt đầu rồi.
Lê Ngữ Băng: Mẹ, biết được rất nhanh đấy.
Ngữ Băng con biết không, mẹ phải vào tới tận 3 cái nhóm fan hâm mộ của con.
Trong đó có hai cái, đều là vì tự xưng là mẹ của Lê Ngữ Băng, liền bị khai trừ ra ngoài. Sau đó mẹ Lê học được chút tiếng lóng, vào nhóm fan hâm mộ không nói mình là mẹ của Lê Ngữ Băng, chỉ nói mình là mụ mụ phấn , liền thái thái bình bình mà lăn lộn đến bây giờ. Bà đánh chữ quá chậm theo không kịp tiết tấu của đám fans hâm mộ, vì vậy bình thường đều không nói chuyện phiếm, đầu lặn xuống nước, yên lặng xem.
Hôm nay tan tầm về đến nhà, bà lại vào trong nhóm hâm mộ dạo qua một vòng, phát hiện mọi người đều đang thảo luận về chuyện tình yêu của Lê Ngữ Băng, bà liền thử một lần tâm tính,hỏi một câu bạn gái Lê Ngữ Băng là ai.
Kết quả đều trả lời là Đường Tuyết.
Đường Tuyết?
Là Đường Tuyết kia sao?!
Mẹ Lê cảm giác cuộc sống tràn ngập niềm vui, ở trong nhóm trả lời một câu: Cám ơn, giờ ta liền đi gọi điện thoại cho Lê Ngữ Băng. # hoa hồng #
Kết quả đám fans hâm mộ bên trong náo nhiệt đáp lại: Không khách khí, chúng ta cùng nhau gọi điện thoại cho Băng Thần!
Mẹ Lê: Các ngươi có số điện thoại nó sao?
Đám fans hâm mộ đáp lại bà một mảng im lặng tuyệt đối.
Cuối cùng có một người hâm mộ nói: Đại thẩm, truyện cười này lạnh quá a.
Mẹ Lê sốt ruột gọi điện thoại cho nhi tử, không cùng đám fans hâm mộ tiếp tục nghiên cứu thảo luận, trực tiếp rời khỏi khung chát, gọi cho Lê Ngữ Băng.
...
Lúc này, mẹ Lê tự bộc xong chuyện đám fan hâm mộ, nói một câu: Con ngoan, mẹ yêu con.
Con, cám ơn ngài...
Ngữ Băng, nói thật cho mẹ, bạn gái của con là Đường Tuyết, là Đường Tuyết mà mẹ biết sao?
Vâng.
Ha ha ha ha ha!
Mẹ Lê Ngữ Băng vẻ mặt không thể lưu luyến, Mẹ đã cắt đứt nụ hôn đầu của chúng con.
Ách... Thật, thật xin lỗi ha ha, con..con.. các con tiếp tục, trò chuyện sau, sau này nói tiếp. Các con trước tiên cứ tiếp tục ——
Cô ấy đi rồi.
Mẹ Lê cảm giác có lỗi, Không cần gấp, lát nữa mẹ chuyển cho con cái đại hồng bao, con trai yêu đương dù sao vẫn cần tiêu tiền.
Không cần...
Cần cần, nhưng mà, Ngữ Băng à, mẹ có một chuyện thật sự rất ngạc nhiên. Mẹ Lê nói xong, vốn muốn đợi con trai hỏi lại, lại lo lắng nó cúp luôn điện thoại, vẫn là tự mình nói thẳng ra, Mẹ nhớ là, người nào đó, giống như từ nhỏ đặc biệt chán ghét Đường Tuyết, ôi chao? Vì thoát khỏi con bé còn cố ý nói dối, chậc chậc chậc, khiến cho mẹ cũng trở thành người xấu. Sao vậy hiện tại lại... Hả?? Mẹ lý giải không được.
Lê Ngữ Băng đã biết rõ mẹ của cậu sẽ đem chuyện này nói ra đả kích cậu. Cậu đương nhiên không có ý định định đáp lại cái đề tài này, nhàn nhạt nói Mẹ, con phải đi học.
A, vậy con đi học trước, tan học nhớ kỹ gọi điện thoại cho mẹ.
Nhớ kỹ... Quỷ mới nhớ.
——
Buổi tối Lê Ngữ Băng trở lại phòng ngủ, bỏ đồ xuống đi tắm rửa. Vòi hoa sen trong toilet là lúc cậu vừa vào ở ký túc xá này, tự móc tiền túi ra mà đổi, nước chảy rót vào trong không khí, chảy ra làn nước mềm mại nhẹ nhàng, phảng phất mang theo nhiệt độ tinh mịn của mưa xuân, hơi mỏng động lại trên da.
Lúc này, lê Ngữ Băng lỏa thể mà đứng dưới vòi hoa sen, nước chảy từ đầu đến chân.
Cậu từ từ nhắm hai mắt suy nghĩ về Đường Tuyết. Nhớ đến nụ hôn hôm nay của hai người, nhớ đến cảnh xuân kia, nhớ đến hai con thỏ nhỏ dễ thương...
Nội tâm nóng hổi, yết hầu phát khô.
Lê Ngữ Băng mở to mắt, cảm giác được thân thể có biến hóa. Có chút xấu hổ, nhưng càng nhiều là khát vọng. Cậu nuốt nước miếng một cái, phát hiện miệng đắng lưỡi khô.
Trong phòng tắm nổi lên một tầng hơi nước mỏng, vách tường cùng tấm gương đều mờ mờ sương mù, như vậy cũng tốt, cậu sẽ không thấy bản thân mình trong gương.
Cậu nhắm mắt lại, ngẩng đầu. Ánh đèn màu trắng trong phòng tắm rơi trên mí mắt, lông mi run rẩy, xoắn xuýt trong chốc lát, rốt cuộc cam chịu nắm chặt nơi đó.
—— cửa phòng tắm đột nhiên bị gõ điên cuồng.
Lê Ngữ Băng giật nảy mình.
Lão Đặng ở bên ngoài hô: Lê Ngữ Băng, tắm xong chưa, cậu có điện thoại!
Lê Ngữ Băng tắt vòi hoa sen, hỏi: Ai gọi?
Thiên Cầm vịnh một cành hoa!
Là mẹ cậu.
Vì phòng ngừa điện thoại bị ai đó nhặt được, người nhà cậu ghi chú đều rất kỳ lạ, Thiên Cầm vịnh một cành hoa cái này là biệt hiệu mẹ cậu tự đặt cho bản thân.
À đúng rồi, Thiên Cầm vịnh là tên của tiểu khu nhà cậu.
...
Lê Ngữ Băng tắm rửa xong đi ra, chỉ mặc một cái quần đùi, thân trên để trần. Cái người này, dáng người cao lớn thẳng tắp, vai rộng eo hẹp, vô luận cơ ngực hay cơ bụng đều có cơ bắp, đều mẹ nó hoàn mỹ xinh đẹp đến không tưởng tượng nổi, quả thực là cực phẩm nhân gian.
Ba tên bạn cùng phòng đều dùng một loại ánh mắt ước ao ghen tị nhìn cậu. Dáng người như vậy, nam nhân người nào mà không muốn có!
Lão Đặng nói: Lê Ngữ Băng, đừng trách anh em không có cảnh cáo cậu, lần sau mặc nhiều quần áo chút, nếu không cậu sẽ bị đánh. Nói xong, bóp bóp nắm tay.
A? Lê Ngữ Băng nhìn cậu một cái.
Lão Đặng vội vàng đem nắm đấm thu hồi lại, tư thế ngồi đặc biệt nhu thuận. Lê Ngữ Băng với cái thể trạng kia, một đánh tám, vấn đề không lớn.
Sau đó, lão Đặng còn chân chó mà chỉ chỉ điện thoại trên bàn: Điện thoại của một cành hoa.
Lê Ngữ Băng hiện tại không muốn trả lời điện thoại của một cành hoa. Cậu cầm lấy điện thoại loay hoay một chút, bắt đầu đối với ống kính tự chụp, trọng điểm là cơ bụng, chụp mọi góc độ.
Lê Ngữ Băng cậu quá điệu. Bạn cùng phòng nhịn không được nói.
Lão Đặng đặc biệt lý giải: Vóc người này cho tôi, tôi một ngày có thể chụp 800 tấm. Băng Thần của chúng ta đã ít rồi.
Lê Ngữ Băng chụp xong, chọn một cái đẹp nhất, đăng lên vòng bằng hữu, phối văn: Ngủ ngon.
Vòng bằng hữu phân nhóm có thể thấy được, nhóm này tên gọi là Bạn gái , chỉ có một người là Đường Tuyết.
Một lát sau, Đường Tuyết cũng đăng một cái lên vòng bằng hữu.
Đường Tuyết: Bán cơ bụng của Lê Ngữ Băng, năm khối tiền một miếng.
Lê Ngữ Băng:...
(Tớ cũng sắp thi, chắc từ giờ chỉ edit được 1 ngày 1 chap thôi T^T)
Lê Ngữ Băng so với cô cũng không có tốt hơn chút nào, trong đại não cơ hồ là trống không, khẩn trương đến quên thở, toàn thế giới đều phảng phất không tồn tại, chỉ có xúc cảm trên môi là chân thật. Môi của con gái, so với nam sinh càng mềm mại, tươi mới giống như cánh hoa, mềm mại ẩm ướt, tản ra hương thơm nhàn nhạt.
Bộ dạng hai người cứng đờ dính vào nhau, thời gian phảng phất đông lại, qua một hồi lâu, Lê Ngữ Băng mới tìm lại được hô hấp, thở hổn hển động môi, nhẹ nhàng cọ xát cánh hoa mềm mại của cô. Lúc cậu nghiêng đầu, chóp mũi di chuyển theo, đụng trúng mũi Đường Tuyết.
Mũi hai người đều rất cao, cùng... Đều không có kinh nghiệm.
Đường Tuyết bị đụng trúng mũi, theo bản năng lệch đầu một chút, môi liền tách ra.
Nụ hôn cứ như vậy đột nhiên kết thúc, Lê Ngữ Băng cảm thấy thất vọng mất mát, vẫn chưa thỏa mãn mà duỗi đầu lưỡi hồng nhạt ra liếm liếm môi mình.
Đường Tuyết mở to mắt, vừa hay nhìn thấy đầu lưỡi màu hồng, mềm mại ướt át, linh hoạt hữu lực... Không biết vì cái gì đột nhiên cảm giác thật tà ác nha.
Cô nghiêng đi tránh ánh mắt, rút về tay.
Ánh dương lúc chiều tà, thiếu nữ khuôn mặt đỏ như lửa, so với ánh nắng chiều còn xinh đẹp hơn.
Làm sao lại đáng yêu như thế!
Trong lòng Lê Ngữ Băng như hóa thành kẹo đường, mềm mại ngọt ngào, cậu đưa tay, muốn vuốt ve gương mặt của Đường Tuyết. Đầu ngón tay sắp đụng phải da thịt của cô, điện thoại di động của cậu đột nhiên vang lên.
Cậu bất đắc dĩ lấy điện thoại di động ra, nhìn qua tên người gọi, là mẹ cậu.
Lê Ngữ Băng nhận điện thoại.
Điện thoại vừa mới kết nối, đầu kia điện thoại truyền đến một chuỗi cười vang.
Ha ha ha ha ha ha...!
Lê Ngữ Băng: ...
Trong nháy mắt cậu đã có suy nghĩ rằng mẹ mình làm rớt mất điện thoại, bị một người bệnh thần kinh nhặt được.
Ngữ Băng à Mẹ Lê cười đủ rồi, rốt cuộc bắt đầu trở lại như người bình thường nói chuyện, Mẹ nghe nói, con yêu đương rồi hả?
vâng
Ơ ~~~ mẹ Lê cố ý kéo dài âm cuối, sau đó lại cười Cái kia, thuận tiện nói với mẹ, cô bé kia là ai?
Lê Ngữ Băng day day cái trán, bất đắc dĩ nói: Mẹ không phải đã biết rồi?
Ha ha ha ha ha ha...!
Ừ, lại bắt đầu rồi.
Lê Ngữ Băng: Mẹ, biết được rất nhanh đấy.
Ngữ Băng con biết không, mẹ phải vào tới tận 3 cái nhóm fan hâm mộ của con.
Trong đó có hai cái, đều là vì tự xưng là mẹ của Lê Ngữ Băng, liền bị khai trừ ra ngoài. Sau đó mẹ Lê học được chút tiếng lóng, vào nhóm fan hâm mộ không nói mình là mẹ của Lê Ngữ Băng, chỉ nói mình là mụ mụ phấn , liền thái thái bình bình mà lăn lộn đến bây giờ. Bà đánh chữ quá chậm theo không kịp tiết tấu của đám fans hâm mộ, vì vậy bình thường đều không nói chuyện phiếm, đầu lặn xuống nước, yên lặng xem.
Hôm nay tan tầm về đến nhà, bà lại vào trong nhóm hâm mộ dạo qua một vòng, phát hiện mọi người đều đang thảo luận về chuyện tình yêu của Lê Ngữ Băng, bà liền thử một lần tâm tính,hỏi một câu bạn gái Lê Ngữ Băng là ai.
Kết quả đều trả lời là Đường Tuyết.
Đường Tuyết?
Là Đường Tuyết kia sao?!
Mẹ Lê cảm giác cuộc sống tràn ngập niềm vui, ở trong nhóm trả lời một câu: Cám ơn, giờ ta liền đi gọi điện thoại cho Lê Ngữ Băng. # hoa hồng #
Kết quả đám fans hâm mộ bên trong náo nhiệt đáp lại: Không khách khí, chúng ta cùng nhau gọi điện thoại cho Băng Thần!
Mẹ Lê: Các ngươi có số điện thoại nó sao?
Đám fans hâm mộ đáp lại bà một mảng im lặng tuyệt đối.
Cuối cùng có một người hâm mộ nói: Đại thẩm, truyện cười này lạnh quá a.
Mẹ Lê sốt ruột gọi điện thoại cho nhi tử, không cùng đám fans hâm mộ tiếp tục nghiên cứu thảo luận, trực tiếp rời khỏi khung chát, gọi cho Lê Ngữ Băng.
...
Lúc này, mẹ Lê tự bộc xong chuyện đám fan hâm mộ, nói một câu: Con ngoan, mẹ yêu con.
Con, cám ơn ngài...
Ngữ Băng, nói thật cho mẹ, bạn gái của con là Đường Tuyết, là Đường Tuyết mà mẹ biết sao?
Vâng.
Ha ha ha ha ha!
Mẹ Lê Ngữ Băng vẻ mặt không thể lưu luyến, Mẹ đã cắt đứt nụ hôn đầu của chúng con.
Ách... Thật, thật xin lỗi ha ha, con..con.. các con tiếp tục, trò chuyện sau, sau này nói tiếp. Các con trước tiên cứ tiếp tục ——
Cô ấy đi rồi.
Mẹ Lê cảm giác có lỗi, Không cần gấp, lát nữa mẹ chuyển cho con cái đại hồng bao, con trai yêu đương dù sao vẫn cần tiêu tiền.
Không cần...
Cần cần, nhưng mà, Ngữ Băng à, mẹ có một chuyện thật sự rất ngạc nhiên. Mẹ Lê nói xong, vốn muốn đợi con trai hỏi lại, lại lo lắng nó cúp luôn điện thoại, vẫn là tự mình nói thẳng ra, Mẹ nhớ là, người nào đó, giống như từ nhỏ đặc biệt chán ghét Đường Tuyết, ôi chao? Vì thoát khỏi con bé còn cố ý nói dối, chậc chậc chậc, khiến cho mẹ cũng trở thành người xấu. Sao vậy hiện tại lại... Hả?? Mẹ lý giải không được.
Lê Ngữ Băng đã biết rõ mẹ của cậu sẽ đem chuyện này nói ra đả kích cậu. Cậu đương nhiên không có ý định định đáp lại cái đề tài này, nhàn nhạt nói Mẹ, con phải đi học.
A, vậy con đi học trước, tan học nhớ kỹ gọi điện thoại cho mẹ.
Nhớ kỹ... Quỷ mới nhớ.
——
Buổi tối Lê Ngữ Băng trở lại phòng ngủ, bỏ đồ xuống đi tắm rửa. Vòi hoa sen trong toilet là lúc cậu vừa vào ở ký túc xá này, tự móc tiền túi ra mà đổi, nước chảy rót vào trong không khí, chảy ra làn nước mềm mại nhẹ nhàng, phảng phất mang theo nhiệt độ tinh mịn của mưa xuân, hơi mỏng động lại trên da.
Lúc này, lê Ngữ Băng lỏa thể mà đứng dưới vòi hoa sen, nước chảy từ đầu đến chân.
Cậu từ từ nhắm hai mắt suy nghĩ về Đường Tuyết. Nhớ đến nụ hôn hôm nay của hai người, nhớ đến cảnh xuân kia, nhớ đến hai con thỏ nhỏ dễ thương...
Nội tâm nóng hổi, yết hầu phát khô.
Lê Ngữ Băng mở to mắt, cảm giác được thân thể có biến hóa. Có chút xấu hổ, nhưng càng nhiều là khát vọng. Cậu nuốt nước miếng một cái, phát hiện miệng đắng lưỡi khô.
Trong phòng tắm nổi lên một tầng hơi nước mỏng, vách tường cùng tấm gương đều mờ mờ sương mù, như vậy cũng tốt, cậu sẽ không thấy bản thân mình trong gương.
Cậu nhắm mắt lại, ngẩng đầu. Ánh đèn màu trắng trong phòng tắm rơi trên mí mắt, lông mi run rẩy, xoắn xuýt trong chốc lát, rốt cuộc cam chịu nắm chặt nơi đó.
—— cửa phòng tắm đột nhiên bị gõ điên cuồng.
Lê Ngữ Băng giật nảy mình.
Lão Đặng ở bên ngoài hô: Lê Ngữ Băng, tắm xong chưa, cậu có điện thoại!
Lê Ngữ Băng tắt vòi hoa sen, hỏi: Ai gọi?
Thiên Cầm vịnh một cành hoa!
Là mẹ cậu.
Vì phòng ngừa điện thoại bị ai đó nhặt được, người nhà cậu ghi chú đều rất kỳ lạ, Thiên Cầm vịnh một cành hoa cái này là biệt hiệu mẹ cậu tự đặt cho bản thân.
À đúng rồi, Thiên Cầm vịnh là tên của tiểu khu nhà cậu.
...
Lê Ngữ Băng tắm rửa xong đi ra, chỉ mặc một cái quần đùi, thân trên để trần. Cái người này, dáng người cao lớn thẳng tắp, vai rộng eo hẹp, vô luận cơ ngực hay cơ bụng đều có cơ bắp, đều mẹ nó hoàn mỹ xinh đẹp đến không tưởng tượng nổi, quả thực là cực phẩm nhân gian.
Ba tên bạn cùng phòng đều dùng một loại ánh mắt ước ao ghen tị nhìn cậu. Dáng người như vậy, nam nhân người nào mà không muốn có!
Lão Đặng nói: Lê Ngữ Băng, đừng trách anh em không có cảnh cáo cậu, lần sau mặc nhiều quần áo chút, nếu không cậu sẽ bị đánh. Nói xong, bóp bóp nắm tay.
A? Lê Ngữ Băng nhìn cậu một cái.
Lão Đặng vội vàng đem nắm đấm thu hồi lại, tư thế ngồi đặc biệt nhu thuận. Lê Ngữ Băng với cái thể trạng kia, một đánh tám, vấn đề không lớn.
Sau đó, lão Đặng còn chân chó mà chỉ chỉ điện thoại trên bàn: Điện thoại của một cành hoa.
Lê Ngữ Băng hiện tại không muốn trả lời điện thoại của một cành hoa. Cậu cầm lấy điện thoại loay hoay một chút, bắt đầu đối với ống kính tự chụp, trọng điểm là cơ bụng, chụp mọi góc độ.
Lê Ngữ Băng cậu quá điệu. Bạn cùng phòng nhịn không được nói.
Lão Đặng đặc biệt lý giải: Vóc người này cho tôi, tôi một ngày có thể chụp 800 tấm. Băng Thần của chúng ta đã ít rồi.
Lê Ngữ Băng chụp xong, chọn một cái đẹp nhất, đăng lên vòng bằng hữu, phối văn: Ngủ ngon.
Vòng bằng hữu phân nhóm có thể thấy được, nhóm này tên gọi là Bạn gái , chỉ có một người là Đường Tuyết.
Một lát sau, Đường Tuyết cũng đăng một cái lên vòng bằng hữu.
Đường Tuyết: Bán cơ bụng của Lê Ngữ Băng, năm khối tiền một miếng.
Lê Ngữ Băng:...
(Tớ cũng sắp thi, chắc từ giờ chỉ edit được 1 ngày 1 chap thôi T^T)
/114
|