Lê Ngữ Băng không dám ôm Đường Tuyết quá lâu, chỉ vỗ vỗ lưng rồi buông ra. Cậu cúi đầu, nhìn thấy nước mắt trong mắt cô, tâm cậu một trận đau rút, hỏi cô: Có còn cơ hội không?
Vậy phải xem trọng tài. Đường Tuyết bị cậu nhìn thấy mình rơi nước mắt, vội xoay người đưa tay cọ xát mặt. Không biết thu hình lại có rõ ràng hay không, hay lại phán tôi cắt ngang.
Hai người lúc ấy cách quá gần, tốc độ lại nhanh. Đường Tuyết cũng không nhớ kỹ lúc người khác tiến vào bên trong đạo, cánh tay của cô có tạo thành quấy nhiễu đối với đối phương hay không. Trên sàn thi đấu có chút phạm vi là vô ý thức, cụ thể đều phải do trọng tài. Kỳ thật, trọng tài cũng không phải vạn năng, có đôi khi với các tình huống giống nhau, trọng tài khác nhau sẽ cho ra kết quả xử phạt khác nhau.
Đường Tuyết đứng chờ tại đấu trường, trong lòng thấp thỏm không yên, tay còn nhịn không được vò vò cái mông. Lê Ngữ Băng nhìn bộ dạng cô như vậy, đang đau lòng nhưng không hiểu sao lại cảm thấy buồn cười. Cậu đặc biệt muốn tới thay cô chia buồn một chút nhưng lại sợ bị ăn đánh.
Đợi không lâu, ghế trong tài bên kia xem hết đoạn thu hình được chiếu lại, phân tích một chút, cuối cùng đưa ra kết quả: Lúc đụng phải quấy nhiễu, Đường Tuyết xếp vị trí thứ hai, trực tiếp tấn cấp (*)
(*): lọt vào vào trong
Đường Tuyết nghe xong nhẹ nhàng thở ra.
Lê Ngữ Băng mỉm cười, đưa tay gõ gõ mũ giáp của cô, Không tồi nha.
Đường Tuyết đang muốn cùng Lê Ngữ Băng nói chuyện lại gặp Trương Duyệt Vi đi qua bọn họ, cô sẽ cùng một tổ khác trượt vòng bán kết. Lúc đi đến bên cạnh họ, Trương Duyệt Vi nhìn Lê Ngữ Băng một chút.
Lê Ngữ Băng vẫn còn đang chăm chú quan sát cái mũ giáp của Đường Tuyết.
Đường Tuyết nói với Trương Duyệt Vi, Cậu! Cố lên!
Trương Duyệt Vi lần đầu tiên không có trợn trắng mắt, cũng không có trừng, càng không có chế giễu cô mà là nhỏ giọng đáp một câu: Được a. Thanh âm mang theo vài phần ôn nhu ngại ngùng, như một tiểu thư khuê các cô đại.
Đường Tuyết gọi với theo, Trương Duyệt Vi cậu uống nhầm thuốc rồi sao? Sờ sờ ngực nói với mình, cậu là một nam nhân đấy.
Bóng lưng Trương Duyệt Vi lảo đảo một chút, Đường Tuyết phảng phất nghe được tiếng cô nghiến răng.
Đường Tuyết thu hồi ánh mắt, thấy Lê Ngữ Băng đang nhìn mình, cô liền chỉ chỉ bóng lưng của Trương Duyệt Vi, nói: Đây là tiểu muội tôi mới thu được từ đội trượt băng, thế nào, nghe lời không?
Bàn tay Lê Ngữ Băng vỗ một cái lên mũ của cô, Tiền đồ của cậu cơ chứ!
Cả ngày chỉ biết thu tiểu đệ thu tiểu muội, có bản lĩnh thu chồng luôn đi.
_______
Trương Duyệt Vi thuân lợi thẳng tiến vào trận trung kết, cứ như vậy Lâm đại đã có hai người tiến vào trận chung kết năm trăm mét, Chử Hà đối với kết quả này cảm thấy rất hài lòng.
Lúc phân phối đường đua, Trương Duyệt Vi thành tích tốt nhất, được xếp ở giữa. Đường Tuyết là bị phán tiến vào nên phải xếp ở ngoại đạo, thế yếu lại càng thêm yếu. Thế yếu này ảnh hưởng trực tiếp tới thời điểm xuất phát, mặc dù cô xuất phát không có chậm so với người khác nhưng vẫn là thụt lại cuối cùng.
Ánh mắt Lê Ngữ Băng đuổi theo thân ảnh trên mặt băng kia, nói với Chử Hà, Không đến ba tháng luyện thành như vậy, có thể giao nộp.
Đúng vậy. Chử Hà gật đầu nói, Có thể đi vào trận chung kết là ta rất hài lòng rồi.
Lê Ngữ Băng thoáng yên tâm.
Có điều Chử Hà vẫn có chút tiếc nuối, nói; Em ấy kinh nghiệm vẫn còn quá ít.
Trượt tốc độ quãng ngắn muốn hơn người, chỉ có tốc độ vẫn không được, cần phải có kỹ xảo. Có thể nhìn ra được ba vòng đi qua Đường Tuyết cố gắng vượt, nhưng vẫn là không thành công.
Đến vòng thứ tư, Chử Hà đối với Đường Tuyết cũng không có yêu cầu hơn, trượt xong là được. Dù sao Trương Duyệt Vi trượt nếu không có bất ngờ gì xảy ra, quán quân vẫn là của bọn họ.
Nhưng Đường Tuyết lại đột nhiên bạo phát. Cô bỗng nhiên tăng tốc, tìm đúng thời cơ cắt vào bên trong đạo, chiếm cứ vị trí. Cô bộc phát quá nhanh, hai đối thủ bị cô vượt qua căn bản không kịp phòng bị, cũng chỉ là nhìn thấy một thân ảnh vụt qua, con mắt cũng không kịp chớp.
Mẹ nó! Đuổi!
Đuổi không có kịp...
Cứ như vậy, Đường Tuyết duy trì vị trí thứ ba trượt hết khoảng cách còn lại. Tại nửa vòng cuối cùng, cô định vượt qua nhưng không thành công.
Nhưng mà lần thứ nhất xuất chinh đã đạt được một khối huy chương đồng, cũng không có tệ lắm.
Nhận thưởng trên đài xong, Đường Tuyết cầm hoa trở lại khu nghỉ ngơi, nhìn thấy Lê Ngữ Băng đang dựa vào tường ôm cánh tay nhìn cô. Đường Tuyết liền nghĩ đến vừa rồi cậu cho mình cái ôm kia, ây, trong lòng có chút ấm.
Thế là cô đem bó hoa trong tay đưa cho cậu, Chiến lợi phẩm, tặng cậu.
Thời điểm Lê Ngữ Băng nhận hoa từ tay Đường Tuyết, ánh mắt một mực rơi trên mặt cô, bộ dáng muốn cười nhưng không cười, ánh mắt thanh tịnh óng ánh.
Đường Tuyết rất khó chịu, ánh mắt phiêu mở.
Lê Ngữ Băng cầm hoa, đưa lên mũi ngửi ngửi. Cùng lúc đó tay phải cậu đặt bên trong túi áo, trong lòng bàn tay cầm một khối hổ phách nguyên thạch, vuốt ve do dự. Cuối cùng lúc định móc ra, lại nhẹ buông tay, hổ phách rơi lại trong túi áo.
Hiện tại còn chưa phải thời điểm, không muốn dọa đến cô. Cậu nghĩ vậy.
Muốn thành công phải hầm lửa nhỏ chầm chậm.
Vậy phải xem trọng tài. Đường Tuyết bị cậu nhìn thấy mình rơi nước mắt, vội xoay người đưa tay cọ xát mặt. Không biết thu hình lại có rõ ràng hay không, hay lại phán tôi cắt ngang.
Hai người lúc ấy cách quá gần, tốc độ lại nhanh. Đường Tuyết cũng không nhớ kỹ lúc người khác tiến vào bên trong đạo, cánh tay của cô có tạo thành quấy nhiễu đối với đối phương hay không. Trên sàn thi đấu có chút phạm vi là vô ý thức, cụ thể đều phải do trọng tài. Kỳ thật, trọng tài cũng không phải vạn năng, có đôi khi với các tình huống giống nhau, trọng tài khác nhau sẽ cho ra kết quả xử phạt khác nhau.
Đường Tuyết đứng chờ tại đấu trường, trong lòng thấp thỏm không yên, tay còn nhịn không được vò vò cái mông. Lê Ngữ Băng nhìn bộ dạng cô như vậy, đang đau lòng nhưng không hiểu sao lại cảm thấy buồn cười. Cậu đặc biệt muốn tới thay cô chia buồn một chút nhưng lại sợ bị ăn đánh.
Đợi không lâu, ghế trong tài bên kia xem hết đoạn thu hình được chiếu lại, phân tích một chút, cuối cùng đưa ra kết quả: Lúc đụng phải quấy nhiễu, Đường Tuyết xếp vị trí thứ hai, trực tiếp tấn cấp (*)
(*): lọt vào vào trong
Đường Tuyết nghe xong nhẹ nhàng thở ra.
Lê Ngữ Băng mỉm cười, đưa tay gõ gõ mũ giáp của cô, Không tồi nha.
Đường Tuyết đang muốn cùng Lê Ngữ Băng nói chuyện lại gặp Trương Duyệt Vi đi qua bọn họ, cô sẽ cùng một tổ khác trượt vòng bán kết. Lúc đi đến bên cạnh họ, Trương Duyệt Vi nhìn Lê Ngữ Băng một chút.
Lê Ngữ Băng vẫn còn đang chăm chú quan sát cái mũ giáp của Đường Tuyết.
Đường Tuyết nói với Trương Duyệt Vi, Cậu! Cố lên!
Trương Duyệt Vi lần đầu tiên không có trợn trắng mắt, cũng không có trừng, càng không có chế giễu cô mà là nhỏ giọng đáp một câu: Được a. Thanh âm mang theo vài phần ôn nhu ngại ngùng, như một tiểu thư khuê các cô đại.
Đường Tuyết gọi với theo, Trương Duyệt Vi cậu uống nhầm thuốc rồi sao? Sờ sờ ngực nói với mình, cậu là một nam nhân đấy.
Bóng lưng Trương Duyệt Vi lảo đảo một chút, Đường Tuyết phảng phất nghe được tiếng cô nghiến răng.
Đường Tuyết thu hồi ánh mắt, thấy Lê Ngữ Băng đang nhìn mình, cô liền chỉ chỉ bóng lưng của Trương Duyệt Vi, nói: Đây là tiểu muội tôi mới thu được từ đội trượt băng, thế nào, nghe lời không?
Bàn tay Lê Ngữ Băng vỗ một cái lên mũ của cô, Tiền đồ của cậu cơ chứ!
Cả ngày chỉ biết thu tiểu đệ thu tiểu muội, có bản lĩnh thu chồng luôn đi.
_______
Trương Duyệt Vi thuân lợi thẳng tiến vào trận trung kết, cứ như vậy Lâm đại đã có hai người tiến vào trận chung kết năm trăm mét, Chử Hà đối với kết quả này cảm thấy rất hài lòng.
Lúc phân phối đường đua, Trương Duyệt Vi thành tích tốt nhất, được xếp ở giữa. Đường Tuyết là bị phán tiến vào nên phải xếp ở ngoại đạo, thế yếu lại càng thêm yếu. Thế yếu này ảnh hưởng trực tiếp tới thời điểm xuất phát, mặc dù cô xuất phát không có chậm so với người khác nhưng vẫn là thụt lại cuối cùng.
Ánh mắt Lê Ngữ Băng đuổi theo thân ảnh trên mặt băng kia, nói với Chử Hà, Không đến ba tháng luyện thành như vậy, có thể giao nộp.
Đúng vậy. Chử Hà gật đầu nói, Có thể đi vào trận chung kết là ta rất hài lòng rồi.
Lê Ngữ Băng thoáng yên tâm.
Có điều Chử Hà vẫn có chút tiếc nuối, nói; Em ấy kinh nghiệm vẫn còn quá ít.
Trượt tốc độ quãng ngắn muốn hơn người, chỉ có tốc độ vẫn không được, cần phải có kỹ xảo. Có thể nhìn ra được ba vòng đi qua Đường Tuyết cố gắng vượt, nhưng vẫn là không thành công.
Đến vòng thứ tư, Chử Hà đối với Đường Tuyết cũng không có yêu cầu hơn, trượt xong là được. Dù sao Trương Duyệt Vi trượt nếu không có bất ngờ gì xảy ra, quán quân vẫn là của bọn họ.
Nhưng Đường Tuyết lại đột nhiên bạo phát. Cô bỗng nhiên tăng tốc, tìm đúng thời cơ cắt vào bên trong đạo, chiếm cứ vị trí. Cô bộc phát quá nhanh, hai đối thủ bị cô vượt qua căn bản không kịp phòng bị, cũng chỉ là nhìn thấy một thân ảnh vụt qua, con mắt cũng không kịp chớp.
Mẹ nó! Đuổi!
Đuổi không có kịp...
Cứ như vậy, Đường Tuyết duy trì vị trí thứ ba trượt hết khoảng cách còn lại. Tại nửa vòng cuối cùng, cô định vượt qua nhưng không thành công.
Nhưng mà lần thứ nhất xuất chinh đã đạt được một khối huy chương đồng, cũng không có tệ lắm.
Nhận thưởng trên đài xong, Đường Tuyết cầm hoa trở lại khu nghỉ ngơi, nhìn thấy Lê Ngữ Băng đang dựa vào tường ôm cánh tay nhìn cô. Đường Tuyết liền nghĩ đến vừa rồi cậu cho mình cái ôm kia, ây, trong lòng có chút ấm.
Thế là cô đem bó hoa trong tay đưa cho cậu, Chiến lợi phẩm, tặng cậu.
Thời điểm Lê Ngữ Băng nhận hoa từ tay Đường Tuyết, ánh mắt một mực rơi trên mặt cô, bộ dáng muốn cười nhưng không cười, ánh mắt thanh tịnh óng ánh.
Đường Tuyết rất khó chịu, ánh mắt phiêu mở.
Lê Ngữ Băng cầm hoa, đưa lên mũi ngửi ngửi. Cùng lúc đó tay phải cậu đặt bên trong túi áo, trong lòng bàn tay cầm một khối hổ phách nguyên thạch, vuốt ve do dự. Cuối cùng lúc định móc ra, lại nhẹ buông tay, hổ phách rơi lại trong túi áo.
Hiện tại còn chưa phải thời điểm, không muốn dọa đến cô. Cậu nghĩ vậy.
Muốn thành công phải hầm lửa nhỏ chầm chậm.
/114
|