Cô giáo Triệu đưa lớp Đường Tuyết đi tham quan trang trại nuôi gà.
Trang trại nuôi gà rất thối, Đường Tuyết gần như sắp ngạt thở, hồn lìa khỏi xác. Cô bịt mũi hỏi Lê Ngữ Băng: Cậu ngửi thấy mùi thối không?
Cậu nói xem? Lê Ngữ Băng bịt mũi trả lời.
Chúng ta đi thôi. Mình không muốn ở đây nữa.
Không được, cô giáo bảo chúng ta nhặt trứng gà, mỗi người năm quả.
Được, vậy cậu giúp mình nhặt. Đường Tuyết nhét chiếc giỏ xanh của mình vào tay Lê Ngữ Băng.
Lê Ngữ Băng trợn mắt. Cậu trợn mắt đã thành thói quen rồi.
Nhặt trứng gà xong, cô Triệu dẫn họ đi tham quan phòng ấp trứng. Ở trong này, Đường Tuyết lần đầu nhìn thấy toàn bộ quá trình gà nở. Gà con mổ vỏ trứng từng chút một, sau đó thành công chui ra, đi lảo đảo... Thật sự rất rất rất rất đáng yêu!
Đường Tuyết không biết nên miêu tả tâm trạng hiện tại của bản thân thế nào. Cô về nhà kể chuyện với ba, mặc dù sắp bị chết ngạt nhưng khi nhìn gà con chui ra từ trong vỏ trứng, cô cảm thấy thật vui vẻ, tuyệt đối không hối hận, bla bla...
Hiệu trưởng Đường dạy cô một thành ngữ, Chuyến đi đáng giá và giải thích cặn kẽ về nó.
Đường Tuyết chăm chú lắng nghe, rối rít gật đầu như gà con mổ thóc: Đúng thế ạ!
Lúc con gái ngoan ngoãn thật sự là muốn bao nhiêu đáng yêu thì có bấy nhiêu, hiệu trưởng Đường vui vẻ, xoa xoa đầu cô, lại nói cho cô nguyên lý ấp trứng.
Lần này bắt đầu phiền toái.
Đường Tuyết nghe xong bèn mở tủ lạnh lấy quả trứng gà, ấp trong lòng bàn tay. Cô quyết định sẽ tự mình ấp ra một chú gà con.
Hiệu trưởng Đường chỉ coi như cô đang vui đùa, không cảm thấy quan trọng. Nào ngờ cô nhóc này ngày nào cũng ấp trứng gà, ăn ngủ không buông tay, gần một tuần rồi...
Giờ phút này, hiệu trưởng Đường không đành lòng nói với cô, trứng gà này có ấp cũng không mở ra gà con.
Đường Tuyết lên lớp cũng ấp trứng gà. Cô Triệu thường thấy Đường Tuyết ngồi thẳng tắp, mặt chăm chú nghe giảng, còn tay trái nắm khư khư quả trứng... Hình ảnh này nhìn bao nhiêu lần cũng không quen.
Người không quen nhất chính là Lê Ngữ Băng.
Trứng gà con chưa nở, Đường Tuyết đã nhận mình là mẹ. Cô làm mẹ, đương nhiên sẽ để Lê Ngữ Băng làm ba, cô còn bàn bạc cùng Lê Ngữ Băng xem con của họ nên gọi là gì.
Lê Ngữ Băng vô duyên vô cớ trở thành ba của một quả trứng gà. Tuy không thể nói có chỗ nào không đúng, nhưng cậu cảm thấy rất khó chịu.
Phương thức cậu bày tỏ phản đối chỉ có trốn tránh.
Bởi vậy, từ khi có đá con trứng gà, hết giờ học người làm ba liền chuồn mất, lẩn nhanh hơn bất cứ ai. Ngay cả cô Triệu cũng phải cảm thán, Lê Ngữ Băng bây giờ thích ra ngoài vận động thật không dễ dàng.
Thái độ của Lê Ngữ Băng khiến Đường Tuyết không vừa lòng, cô về nhà kể khổ với mẹ, mẹ Đường nói, đây là Góa phụ dạy con , rất đúng với tình hình trong nước, không cần chuyện bé xé to.
Mặc dù cô không hiểu hết nhưng vẫn ra vẻ được an ủi. = =
Lê Ngữ Băng luôn trốn tránh trách nhiệm của người cha, vì thế phải trả giá nho nhỏ.
Cậu bị một thế lực hắc ám trong trường ác thế lực theo dõi.
Có mấy học sinh lớp lớn hợp thành một nhóm, chuyên dọa nạt moi tiền học sinh lớp dưới, còn dùng bạo lực uy hiếp người bị hại không được báo thầy cô và phụ phụ huynh.
Lê Ngữ Băng nhỏ gầy an tĩnh, không hòa đồng với mọi người dễ dàng trở thành mục tiêu của họ.
Sau vài lần quan sát, rốt cuộc bọn họ đã ra tay.
Hết giờ, Lê Ngữ Băng chạy ra khỏi lớp học, tản bộ trong sân trường, bất thình lình bị người ta lôi vào góc khuất.
Mây nam sinh cao lớn trong mắt Lê Ngữ Băng vừa nhe răng cười vừa uy hiếp cậu: Cho mượn chút tiền tiêu vặt.
Lê Ngữ Băng chợt nhớ ra cách đối phó khi gặp kẻ xấu từng được dạy, trước hết đưa tiền để khỏi bị đánh, sau đó báo cho thầy cô, phụ huynh. Cho nên hiện giờ tuy cậu hơi cằng thẳng nhưng không quá sợ hãi, ngoan ngoãn lấy tiền.
Đúng lúc này, một giọng nói non nớt vang lên ngắt lời bọn họ: Các cậu đang làm gì vậy?!
Mấy người quay về hướng phát ra ấm thanh, thấy một lolita. Lolita có vóc dáng nho nhỏ, tết tóc hai bên, mặc áo đồng phục rộng rãi, dưới cổ áo là khăn quàng đỏ xộc xệch, quần đồng phục màu lam rất dài, gần như che hết chân.
Lolita tỏ vẻ nghiêm nghị, tay phải chống nạnh, tay trái... cầm quả trứng gà.
Hình ảnh này thoạt nhìn có chút quỷ dị.
Mặc dù phong thái của cô bé rất chính nghĩa (tự động xem nhẹ trứng gà), nhưng thế lực hắc ám sao có thể e ngại một đứa bé nhỏ như vậy, tên cầm đầu hung tợn hù dọa cô: Cút! Không đi thì mày cũng bị đánh!
Cậu dám! Ba tôi là hiệu trưởng! Sẽ đánh cả cậu và ba cậu luôn!
Hai chữ hiệu trưởng chẳng khác nào thượng phương bảo kiếm , mấy người lập tức sợ hãi, không do dự tha cho Lê Ngữ Băng, trước khi đi còn không quên cảnh cáo bọn họ: Không được cáo trạng!
Lê Ngữ Băng dựa vào tường, nhìn Đường Tuyết tiến về phía cậu.
Cô cầm trứng gà, vừa đi vừa nhảy, bộ dạng đắc chí, xem ra tâm tình khá tốt, hai bím tóc lắc lư theo động tác của cô khiến cô giống như một chú thỏ nhỏ.
Khoảnh khắc ấy, Lê Ngữ Băng cảm thấy dường như người này cũng không đáng ghét lắm.
Đường Tuyết đi tới cạnh cậu, gọi: Ba Đoàn Đoàn.
Lê Ngữ Băng muốn đấm tường.
Đường Tuyết nói: Tiền vẫn còn chứ?
Ừm. Lê Ngữ Băng mím môi, thoáng rối rắm rồi thấp giọng nói, Cảm ơn.
Không cần khách sáo, tiền của cậu chỉ mình mới được phép tiêu.
Chút cảm động vừa nhen nhóm trong lòng Lê Ngữ Băng nhanh chóng biến mất sạch sẽ.
*
Trích đoạn nhỏ:
Hỏi: Lần đầu tiên làm ba là khi nào?
Lê Ngữ Băng: Hồi lớp 2. Con chúng tôi tên Đoàn Đoàn.
Hỏi: Sau đó thì sao?
Lê Ngữ Băng: Sau bị ba vợ tôi ăn.
Trang trại nuôi gà rất thối, Đường Tuyết gần như sắp ngạt thở, hồn lìa khỏi xác. Cô bịt mũi hỏi Lê Ngữ Băng: Cậu ngửi thấy mùi thối không?
Cậu nói xem? Lê Ngữ Băng bịt mũi trả lời.
Chúng ta đi thôi. Mình không muốn ở đây nữa.
Không được, cô giáo bảo chúng ta nhặt trứng gà, mỗi người năm quả.
Được, vậy cậu giúp mình nhặt. Đường Tuyết nhét chiếc giỏ xanh của mình vào tay Lê Ngữ Băng.
Lê Ngữ Băng trợn mắt. Cậu trợn mắt đã thành thói quen rồi.
Nhặt trứng gà xong, cô Triệu dẫn họ đi tham quan phòng ấp trứng. Ở trong này, Đường Tuyết lần đầu nhìn thấy toàn bộ quá trình gà nở. Gà con mổ vỏ trứng từng chút một, sau đó thành công chui ra, đi lảo đảo... Thật sự rất rất rất rất đáng yêu!
Đường Tuyết không biết nên miêu tả tâm trạng hiện tại của bản thân thế nào. Cô về nhà kể chuyện với ba, mặc dù sắp bị chết ngạt nhưng khi nhìn gà con chui ra từ trong vỏ trứng, cô cảm thấy thật vui vẻ, tuyệt đối không hối hận, bla bla...
Hiệu trưởng Đường dạy cô một thành ngữ, Chuyến đi đáng giá và giải thích cặn kẽ về nó.
Đường Tuyết chăm chú lắng nghe, rối rít gật đầu như gà con mổ thóc: Đúng thế ạ!
Lúc con gái ngoan ngoãn thật sự là muốn bao nhiêu đáng yêu thì có bấy nhiêu, hiệu trưởng Đường vui vẻ, xoa xoa đầu cô, lại nói cho cô nguyên lý ấp trứng.
Lần này bắt đầu phiền toái.
Đường Tuyết nghe xong bèn mở tủ lạnh lấy quả trứng gà, ấp trong lòng bàn tay. Cô quyết định sẽ tự mình ấp ra một chú gà con.
Hiệu trưởng Đường chỉ coi như cô đang vui đùa, không cảm thấy quan trọng. Nào ngờ cô nhóc này ngày nào cũng ấp trứng gà, ăn ngủ không buông tay, gần một tuần rồi...
Giờ phút này, hiệu trưởng Đường không đành lòng nói với cô, trứng gà này có ấp cũng không mở ra gà con.
Đường Tuyết lên lớp cũng ấp trứng gà. Cô Triệu thường thấy Đường Tuyết ngồi thẳng tắp, mặt chăm chú nghe giảng, còn tay trái nắm khư khư quả trứng... Hình ảnh này nhìn bao nhiêu lần cũng không quen.
Người không quen nhất chính là Lê Ngữ Băng.
Trứng gà con chưa nở, Đường Tuyết đã nhận mình là mẹ. Cô làm mẹ, đương nhiên sẽ để Lê Ngữ Băng làm ba, cô còn bàn bạc cùng Lê Ngữ Băng xem con của họ nên gọi là gì.
Lê Ngữ Băng vô duyên vô cớ trở thành ba của một quả trứng gà. Tuy không thể nói có chỗ nào không đúng, nhưng cậu cảm thấy rất khó chịu.
Phương thức cậu bày tỏ phản đối chỉ có trốn tránh.
Bởi vậy, từ khi có đá con trứng gà, hết giờ học người làm ba liền chuồn mất, lẩn nhanh hơn bất cứ ai. Ngay cả cô Triệu cũng phải cảm thán, Lê Ngữ Băng bây giờ thích ra ngoài vận động thật không dễ dàng.
Thái độ của Lê Ngữ Băng khiến Đường Tuyết không vừa lòng, cô về nhà kể khổ với mẹ, mẹ Đường nói, đây là Góa phụ dạy con , rất đúng với tình hình trong nước, không cần chuyện bé xé to.
Mặc dù cô không hiểu hết nhưng vẫn ra vẻ được an ủi. = =
Lê Ngữ Băng luôn trốn tránh trách nhiệm của người cha, vì thế phải trả giá nho nhỏ.
Cậu bị một thế lực hắc ám trong trường ác thế lực theo dõi.
Có mấy học sinh lớp lớn hợp thành một nhóm, chuyên dọa nạt moi tiền học sinh lớp dưới, còn dùng bạo lực uy hiếp người bị hại không được báo thầy cô và phụ phụ huynh.
Lê Ngữ Băng nhỏ gầy an tĩnh, không hòa đồng với mọi người dễ dàng trở thành mục tiêu của họ.
Sau vài lần quan sát, rốt cuộc bọn họ đã ra tay.
Hết giờ, Lê Ngữ Băng chạy ra khỏi lớp học, tản bộ trong sân trường, bất thình lình bị người ta lôi vào góc khuất.
Mây nam sinh cao lớn trong mắt Lê Ngữ Băng vừa nhe răng cười vừa uy hiếp cậu: Cho mượn chút tiền tiêu vặt.
Lê Ngữ Băng chợt nhớ ra cách đối phó khi gặp kẻ xấu từng được dạy, trước hết đưa tiền để khỏi bị đánh, sau đó báo cho thầy cô, phụ huynh. Cho nên hiện giờ tuy cậu hơi cằng thẳng nhưng không quá sợ hãi, ngoan ngoãn lấy tiền.
Đúng lúc này, một giọng nói non nớt vang lên ngắt lời bọn họ: Các cậu đang làm gì vậy?!
Mấy người quay về hướng phát ra ấm thanh, thấy một lolita. Lolita có vóc dáng nho nhỏ, tết tóc hai bên, mặc áo đồng phục rộng rãi, dưới cổ áo là khăn quàng đỏ xộc xệch, quần đồng phục màu lam rất dài, gần như che hết chân.
Lolita tỏ vẻ nghiêm nghị, tay phải chống nạnh, tay trái... cầm quả trứng gà.
Hình ảnh này thoạt nhìn có chút quỷ dị.
Mặc dù phong thái của cô bé rất chính nghĩa (tự động xem nhẹ trứng gà), nhưng thế lực hắc ám sao có thể e ngại một đứa bé nhỏ như vậy, tên cầm đầu hung tợn hù dọa cô: Cút! Không đi thì mày cũng bị đánh!
Cậu dám! Ba tôi là hiệu trưởng! Sẽ đánh cả cậu và ba cậu luôn!
Hai chữ hiệu trưởng chẳng khác nào thượng phương bảo kiếm , mấy người lập tức sợ hãi, không do dự tha cho Lê Ngữ Băng, trước khi đi còn không quên cảnh cáo bọn họ: Không được cáo trạng!
Lê Ngữ Băng dựa vào tường, nhìn Đường Tuyết tiến về phía cậu.
Cô cầm trứng gà, vừa đi vừa nhảy, bộ dạng đắc chí, xem ra tâm tình khá tốt, hai bím tóc lắc lư theo động tác của cô khiến cô giống như một chú thỏ nhỏ.
Khoảnh khắc ấy, Lê Ngữ Băng cảm thấy dường như người này cũng không đáng ghét lắm.
Đường Tuyết đi tới cạnh cậu, gọi: Ba Đoàn Đoàn.
Lê Ngữ Băng muốn đấm tường.
Đường Tuyết nói: Tiền vẫn còn chứ?
Ừm. Lê Ngữ Băng mím môi, thoáng rối rắm rồi thấp giọng nói, Cảm ơn.
Không cần khách sáo, tiền của cậu chỉ mình mới được phép tiêu.
Chút cảm động vừa nhen nhóm trong lòng Lê Ngữ Băng nhanh chóng biến mất sạch sẽ.
*
Trích đoạn nhỏ:
Hỏi: Lần đầu tiên làm ba là khi nào?
Lê Ngữ Băng: Hồi lớp 2. Con chúng tôi tên Đoàn Đoàn.
Hỏi: Sau đó thì sao?
Lê Ngữ Băng: Sau bị ba vợ tôi ăn.
/114
|