Đường Tuyết từ sân bay trở về, hùng hùng hổ hổ đi tới quán huấn luyện. Tới quán huấn luyện, nhìn thấy Trương Duyệt Vi mấy người bọn họ không có huấn luyện, đang nghỉ ngơi nói chuyện phiếm.
Nhường một chút, nhường một chút, nhuận thổ ta lại trở về. Đường Tuyết nói.
Mấy người họ cũng không lý giải được vì sao Đường Tuyết lại tự xưng mình là nhuận thổ. Lúc này nhìn thấy Đường Tuyết, Trương Duyệt Vi đầu tiên lật ra đôi bạch nhãn, sau đó mới nói: Ốc sên, mẹ cậu tới tìm.
Hả? Đường Tuyết sững sờ.
Đang ở phòng nghỉ chờ cậu. Toàn bộ hành trình Trương Duyệt Vi nói chuyện cùng cô đều là ngữ khí cứng rắn, sau đó không đợi cô phản ứng, tiếp tục cùng những người khác nói đùa.
Đường Tuyết quả thật không thể tin được, mẹ của cô vậy mà có thể đến thăm mình. Mẹ cô là bác sĩ chính, mỗi ngày bận bịu muốn chết, giáo dục con cái đều có chút sơ sẩy, bình thường chủ yếu đều là Đường hiệu trưởng hỏi thăm cô. Cho nên, hiện tại là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ mẹ cô rốt cục cũng phát hiện lương tâm, nhớ tới mình còn có một đứa con gái sao???
Ngao ngao ngao!
Thật là cảm động!
Đường Tuyết một đường phi nước đại chạy đến phòng nghỉ, đẩy cửa, người chưa thấy đã thấy âm thanh: Mẹ, cuối cùng mẹ đã đến rồi.
Đi vào nhìn thấy người bên trong, cô lập tức trợn tròn mắt, Ách... Mẹ của cô, trông không có giống như vậy.
Lương nữ sĩ nghĩ tới lần gặp mặt đầu tiên của hai người sẽ như thế nào, giương cung bạt kiếm hay là âm dương quái khí hay là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, nhưng mà chắc chắn là không được hài hòa. Nhưng bà vạn vạn không nghĩ tới, cô bé này vừa thấy mặt đã gọi mình là mẹ.
Cũng không quá xem bà như người ngoài.
Lương nữ sĩ tức giận đến khuôn mặt vặn vẹo, khóe miệng nặng nề đè xuống, vốn là có chút rủ xuống cứ như vậy bộ mặt cơ bắp càng thêm rõ ràng hơn, thần sắc nhìn có chút u ám. Thêm màu da trắng bệch, lúc này bởi vì tức giận trên mặt ẩn ẩn lộ ra cỗ thanh bạch, chợt nhìn giống như nữ quỷ trên TV.
Đường Tuyết giật nảy mình, cô cảm thấy vị nữ nhân xa lạ này phẫn nộ là có thể lý giải, cô gọi người ta là mẹ tức là ý bảo người ta trông rất già. Nữ nhân đều rất quan tâm tới tuổi tác của chính mình, lúc cô cùng mẹ ruột của mình ra ngoài dạo phố, còn muốn che giấu lương tâm hống hách một câu: Người khác nhìn vào đều nghĩ chúng ta là tỷ muội. Chỉ có ba cô là khá ngay thẳng, có lần một nhà ba người cùng nhau ra ngoài, nghe cô nói như thế, ba ba liền nói: Vậy mẹ con có phải năm mươi tuổi mới mang thai không? , kết quả bị mẹ cô đánh thành cái dạng gì thì chậc..chậc...
Đường Tuyết thu hồi suy nghĩ, khom người đối với nữ nhân xa lạ kia, Thật xin lỗi tỷ tỷ, tôi nhận nhầm người.
Ai là tỷ tỷ cô. Lương nữ sĩ lại không cao hứng.
Đường Tuyết biết vị nữ sĩ này cơn giận còn chưa tan, lại nói câu Thật xin lỗi . Nói xong quay quay người muốn đi ra ngoài, trong lòng suy nghĩ chắc là mẹ cô ở trong phòng nghỉ ngồi không yên, đi ra ngoài tản bộ rồi.
Sau lưng vị kia lại đột nhiên gọi cô.
Đường Tuyết.
Đường Tuyết lần này ngạc nhiên, quay người lại nhìn bà: Bác, bác biết cháu sao?
Ừ. Lương nữ sĩ thua nạp biểu lộ, gật đầu một cái, Ta có chuyện muốn tìm cô.
Đường Tuyết vỗ trán một cái, đã hiểu ra. Mẹ của cô đến thăm là không thể nào, cả đời này cũng không thể. Người Trương Duyệt Vi nói chắc chắn là người này.
Đều do Trương Duyệt Vi, cậu tưởng đây là mẹ tôi thì thật sự là mẹ tôi sao? Thiểu năng!
Hiểu ra về sau lại nghi hoặc, cô lặng lẽ đánh giá vị nữ sĩ này một chút, xác định chính mình cũng không biết, liền hỏi: Bác là...?
Lương nữ sĩ dung mạo lãnh đạm mà nhìn cô: Ta là mẹ của Dụ Ngôn.
Đường Tuyết đọc từ trong ánh mắt của bà mấy chữ: Kẻ đến không thiện.
___
Thế là Đường Tuyết vẫn không thể huấn luyện, mà là cùng mẹ Dụ Ngôn đi tới quán cà phê, bởi vì bà ấy hy vọng được cùng cô Tâm sự
Vậy thì tâm sự đi.
Đến một quán cà phê cạnh trường, Lương nữ sĩ gọi một cốc Espresso, chỉ uống một ngụm nhỏ liền để xuống không uống nữa.
Đường Tuyết có thể nhìn ra, loại cà phê này chắc chắn là không thể lọt vào mắt của bà.
Lương nữ sĩ lau miệng, nói với Đường Tuyết: Cô có biết lần đầu tiên ta nhìn thấy tên của cô là ở đâu không?
Đường Tuyết không hiểu lắm, con ngươi đi lòng vòng hỏi: Là Dụ Ngôn nói với bác?
Không phải. Lương nữ sĩ lắc đầu. Là trên diễn đàn trường của các cô.
Đúng vậy.
Đường Tuyết cũng đã hiểu ra.
Cô rất hổ thẹn, không tự dùng ngón tay cọ cọ chóp mũi của mình, cười nói: Bác vẫn còn rất thời thượng nha, ba mẹ cháu cũng không lên đó bao giờ.
Ừ. Lương nữ sĩ hé miệng nhìn qua cô, ánh mắt trầm tĩnh nhưng có chút sắc bén, tựa như có thể nhìn thấy bên trong đáy lòng của người ta.
Đường Tuyết cảm giác vị bác gái này giống như bị kính chiếu yêu phụ thể (*), có thể coi bà ấy là kính chiếu yêu, tôi cũng không phải yêu quái nha...
(*): khả năng thần thánh gì đó
Đường Tuyết thật không tự nhiên, chịu đựng không thoải mái, giải thích: Bác à cháu biết, bác khả năng trong diễn đàn nhìn thấy mấy tin nhốn nháo. Những cái đó đều là giả, là người khác chỉ nhìn bề ngoài ngụy biện lên.
Lương nữ sĩ nhẹ gật đầu, lại ừ một tiếng, trong lòng lại thốt ra ba chữ Ta không tin .
Đường Tuyết nhìn bà như vậy, một trận bất lực, Là thật... . Nói thật, nếu không phải bởi vì đối phương là mẹ Dụ Ngôn, cô cũng không kiên nhẫn ngồi ở chỗ này cùng bà giải thích. Cô cảm giác chính mình cùng bác gái này tính tình không hợp, ngồi chung một chỗ nói chuyện thật khó chịu.
Lương nữ sĩ cũng không muốn cùng Đường Tuyết ngồi tranh luận thật giả, thật không có ý nghĩa. Bà nói: Đường Tuyết, cô như thế nào làm người, làm việc, đó là do ba mẹ cô quản, không tới phiên ta nói.
Đường Tuyết nghe xong lời này, hoắc một chút đứng lên, mặt đen lên nhìn bà. Lời nói này, không phải muốn nói cô thiếu giáo dục, thiếu quản giáo sao? Có cần phải âm dương quái khí như vậy không? Đến cả ba mẹ cô cũng có thể lôi ra!
Cô lạnh lùng nhìn chằm chằm Lương nữ sĩ, cũng chính là coi đối phương là trưởng bối, nếu không đã sớm đánh lại.
Lương nữ vẫn là người lớn tuổi hơn, không giống như Đường Tuyết không giữ bình tĩnh như thế, lúc này thần sắc trấn định tựa ở trên ghế salon, nhàn nhạt nhìn cô một cái, lại nói tiếp: Nhưng là dính đến con trai ta, ta phải quản.
A? Đường Tuyết kéo khóe miệng một cái, nhíu mày, Bác tính làm sao quản?
Ngôn Ngôn nó mới chỉ có mười bảy tuổi, trọng tâm hiện tại đặt hết lên sự nghiệp, không nói tới chuyện yêu đương, với lại.. Ánh mắt Lương nữ sĩ quét trên người Đường Tuyết một chút, giọng nói vô cùng lãnh đạm nói: Nó rất đơn thuần, hai người không thích hợp.
Đường Tuyết nghe bà chỉ cây dâu mà mắng cây hòe như vậy, rốt cục nhịn không được, làm như biết nghe lời phải, gật đầu nói: Dạ, hai chúng cháu xác thực là không thích hợp. Lời này vừa nói ra, Lương nữ sĩ sửng sốt một chút, sau đó Đường Tuyết nói tiếp, Mẹ cháu đặc biệt thông tình đạt lý, tâm địa lương thiện, làm việc bằng phẳng, quang minh lỗi lạc, còn mẹ cậu ấy thì... Nói đến đây phủi xuống khóe miệng, nhún nhún vai nói: Thì chưa hẳn.
Lương nữ sĩ bị cô đâm một cái, nhíu mày nói, Cô thật là nhanh mồm nhanh miệng.
Nhưng mà bác à Đường Tuyết vẫn như cũ đứng đấy, một tay vịn bàn, khom người trịnh trọng nhìn Lương nữ sĩ. Dưới góc độ từ trên xuống nhìn cô có chút hơi uy nghiêm, khiến cho Lương nữ sĩ nhịn không được thân thể nhích lại gần về sau.
Đường Tuyết: Cháu còn có chuyện muốn nói rõ một chút. Yêu đương là chuyện của hai người, một cây làm chẳng nên non. Cháu chân thành mà đề nghị bác, đi quản giáo con cái nhà người khác, không bằng đi quản con trai nhà mình trước.
Nói xong lời này, Đường Tuyết không nhìn bà, đeo cặp sách lập tức rời đi. Lúc đi đến quầy bar, gặp nhân viên thu ngân, ngón tay chỉ chỉ sau lưng: Vị kia tính tiền!
_______
Đường Tuyết kỳ thật có chút hối hận, cảm thấy mình không nên hành động như vậy, dù sao đối phương cũng là mẹ Dụ Ngôn.
Nhưng mà cô trời cho bản tính lưu manh, cho nên rất nhanh nghĩ thông suốt. Làm cũng đã làm, hối hận cũng vô dụng.
Nhưng mà nghĩ thông suốt thì nghĩ thông suốt, tâm tình vẫn không tốt hơn như cũ.
Ban đêm tại phòng ngủ, Đường Tuyết ngồi làm vài tập đề cương. Đã đến cuối kỳ rồi, nếu thành tích không được tốt, lúc trở về không có cách nào ăn nói với các hương thân phụ lão, đến xin tiền mừng tuổi cũng khó.
Đại vương, cậu bắt đầu làm bài tập rồi sao? Tôi không phải bị mù chứ? Hạ Mộng Hoan ở phía sau cô nói.
Thi cuối kỳ rồi đó ái phi, ta không có thời gian tự học suốt đêm. Đường Tuyết đáp. Cô vẫn muốn giữ trạng thái tốt nhất cho huấn luyện, vẫn còn có một đằng liệng cốc đang chờ cô.
Đường Tuyết cuối cùng cũng cảm giác được Lê Ngữ Băng cũng không dễ dàng gì. Muốn đem học tập cùng sở thích kết hợp tốt phải tổn hao tinh thần và sức lực cỡ nào.
Đại vương không nên gấp gáp, cậu nhìn biệt danh mới của tôi nè. Hạ Mộng Hoan nói.
Hạ Mộng Hoan đã đem tên QQ cùng Wechat đổi thành Hoan mù mờ . Đường Tuyết xem hết, khó hiểu để điện thoại di động xuống, nói Thật biết chơi.
Cậu đặt biệt danh tốt tương đương với tinh thần của cậu cũng sẽ tốt hơn, đấy là Liêu Chấn Vũ dạy tôi. Đại vương cậu cũng thử đổi đi.
Đường Tuyết nghe vậy cũng lặng lẽ meo meo đem biệt danh của mình đổi thành Đệ nhất thế giới thi vương.
Vừa định để điện thoại xuống tiếp tục làm bài tập, lại thấy Lê Ngữ Băng mời tới phát video.
Đường Tuyết quay lưng lại với bàn đọc sách, sau đó tiếp nhận.
Video kết nối, mặt Lế Ngữ Băng tiến vào màn hình điện thoại. Ở đó bên cạnh đang có tuyết rơi, giống như những tiểu hồ điệp trắng bay lả tả rơi xuống, cậu đội chiếc mũ màu xám tro nhạt cùng cái khăn quàng cổ bên trên đã chất đống một tầng tuyết.
Lê Ngữ Băng nhìn thấy video kết nối, trong đống tuyết trong khăn khẽ nở nụ cười, ánh mắt trong suốt, tuyết trắng chiếu rọi lại có chút cảm giác rất là ấm áp.
Tuyết thật sự là một vật kỳ lạ, rõ ràng là thứ đồ băng lãnh nhưng lại làm cho người ta cảm giác ấm áp.
Lê Ngữ Băng bới bới khăn quàng cổ dày trước môi, mở miệng ra lại cười, bờ môi xinh đẹp cong lên, dáng tươi cười giống như mặt trăng nhỏ khẽ cong sáng tỏ. Sau đó lại gọi Đồ đần. Lúc này nói chuyện còn có thể nhìn rõ hơi thở thoát ra.
Đường Tuyết phát hiện cái tên này vậy mà lại tự cầm cán chụp, khoảng cách đối với ống kính cũng rất thích hợp, lộ ra khuôn mặt đẹp mắt nhất, thật sự là tâm cơ.
Cô yên lặng đưa di động đặt lên kệ điện thoại, đẩy lên đỉnh bàn đọc sách, sau đó ghé vào mặt bàn nhìn cậu.
Không biết là ai mới người có tâm cơ.
Cẩu tử. Đường Tuyết đáp lại.
Lê Ngữ Băng: Chỗ tôi đang có tuyết rơi.
Tôi cũng không mù.
Khẳng định cậu chưa thấy qua tuyết lớn như thế. Lê Ngữ Băng còn nói.
Đường Tuyết lần này không thể phản bác. Cô lớn lên tại tại phương nam, bình thường có tuyết đều là từng hạt nhỏ, từng hạt nhỏ. Lão thiên gia keo kiệt cho rơi xuống dưới một xíu, không lâu sau lại tan hết sạch. Cảm giác giống như thả muối khi xào rau vậy.
Tuyết lông ngỗng gì chứ, chỉ tồn tại trên sách vở.
Cho cậu mở mang kiến thức một chút. Lê Ngữ Băng nói, di chuyển ống kính, Đường Tuyết liền thấy được cái gọi là tuyết lông ngỗng chân chính. Đầy màn hình là bông tuyết chậm rãi rơi xuống. Trên phố lớn chất đầy tuyết đọng, từ đầu nay sang đầu kia, toàn thế giới đều bị màu trắng bao trùm, toàn bộ thành thi giống như bị một chiếc chăn lông màu trắng thật dày bao bọc lấy, ngủ yên dưới ánh đèn lay động trong bóng đêm.
Chiếu xong phố lớn, ống kính lại quay tới một một tòa kiến trúc phương tây đập vào mi mắt. Trong gió tuyết vàng son lộng lẫy.
Đây là cái gì?
Đại giáo đường Sophia.
Quay trong chốc lát Đại giáo đường Sophia, Lê Ngữ Băng lại di chuyển ống kính tới đống mứt quả, Muốn ăn không?
Đường Tuyết nâng cằm lên, nhìn điện thoại không nói câu nào.
Lê Ngữ Băng thấy cô thần sắc rời rạc, giống như là có tâm sự, liền hỏi: Cậu sao vậy? Tâm tình không tốt sao?
Không có gì.
Lê Ngữ Băng nói, Tâm tình không tốt, vậy tôi kể chuyện cười cho cậu nghe.
Đường Tuyết cũng không hy vọng cậu kể được câu chuyện cười gì, nhưng mà cậu lại nói, Hôm nay tôi cũng mới nghe được, là chuyện của đội lái xe. Người lái xe đến từ Cát Lâm Trường Bạch sơn, khi còn bé trong nhà mở tiệm bán hạt thông. Cậu biết hạt thông được lấy như thế nào không?
Đương nhiên là hái trên cây tùng rồi, Lê Ngữ Băng cậu coi tôi là thiểu năng sao?
Tốt, đừng ngắt lời. Rừng cây tùng là nhận thầu ở trên núi. Lúc hạt chưa lớn cần phải trông coi, nếu không sẽ bị trộm...
Vì muốn trông coi cẩn thận, những nhóm nông dân sẽ phải dựng trại trên núi, ở tại đó ngày đêm trông coi. Lại nói năm đó, người lái xe mới chỉ có mười ba tuổi. Có lần lên trên núi cùng ba trông coi, cùng mấy người ở đó đánh bài poker giải buồn. Đang chơi vui, đột nhiên có một con hùng cẩu (*) đang chơi đùa trên một cái cây gần đó, trượt chân rơi xuống, tạp xuyên nóc nhà, trực tiếp rơi xuống giường.
(*): gấu chó
Vài người sợ tè ra quần, tranh thủ thời gian chạy ra ngoài. Hùng cẩu cũng sợ tè ra quần, cũng chạy ra ngoài. Trong lúc nhất thời cả người cả gấu đều chạy té khói ra ngoài.
Đường Tuyết tưởng tượng cảnh người với gấu cùng nhau chạy bừa ra bên ngoài, cười đến gập cả người ghé vào mặt bàn.
Lê Ngữ Băng cũng cười nhìn cô. Mới một ngày không gặp, lại có một bụng lời nói muốn nói với cô. Trong lòng cậu có một câu đặc biệt muốn hỏi cô một chút, thế nhưng là lời đến khóe miệng, lại thay đổi chỉ là nhẹ nói, Đã vui hơn chút nào chưa?
Không đợi Đường Tuyết trả lời, hai người đột nhiên mất kết nối.
Lê Ngữ Băng cầm xuống điện thoại, thấy điện thoại đã sập nguồn, cậu có chút ngoài ý muốn, Hết pin nhanh vậy sao?
Tưởng Thế Giai ở một bên dùng ánh mắt thiểu năng nhìn cậu, đầu đường Cáp Nhĩ Tân -30°. Ngài chơi điện thoại đã tính là một kỳ tích, lại còn mở video, có thể chơi như vậy nửa ngày mới tắt. Chẳng lẽ thượng đế đã bị tình yêu của các cậu làm cho cảm động sao???
Lê Ngữ Băng thu lại điện thoại, chào hỏi Tưởng Thế Giai, Đi, trở về.
Lê Ngữ Băng cùng Tưởng Thế Giai được sắp xếp vào một phòng. Trở lại ký túc xá, Ê Ngữ Băng đem điện thoại nạp kỹ, nhắn cho Đường Tuyết một tin: Khi nãy điện thoại hết pin.
Đường Tuyết: Ừm.
Lê Ngữ Băng phát hiện biệt danh của Đường Tuyết đã được sửa lại, đệ nhất thế giới thi vương? Cái quỷ gì vậy?
Cậu tìm một tấm hình chụp rổ khoai nướng, ghi thêm Đệ nhất thế giới khoai nướng , gửi cho Đường Tuyết.
Không lâu sau, Đường Tuyết nhắn lại: Lê Ngữ Băng, tôi giết cậu.
Lê Ngữ Băng cầm điện thoại, cúi đầu cười cười.
Tưởng Thế Giai ngồi ở một bên, lạnh lùng nhìn cậu, nhìn một hồi đột nhiên gọi, Này.
Hả? Lê Ngữ Băng ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng Thế Giai.
Tưởng Thế Giai: Cậu có xem tin tức trên TV những kẻ giết bàn cùng phòng, họ đều có một điểm giống nhau là gì không?
Đều là biến thái?
Sai. Bọn họ đều không có bạn gái.
...
P/S: Hai hôm qua mình có chút chuyện không vui định tuần sau mới đăng truyện tiếp. Nhưng mình dễ buồn dễ vui, với lại thấy được mấy câu an ủi cổ vũ của các bạn là tâm tình vui ngay nên vẫn sẽ đăng bình thường. Và câu cuối vẫn là cảm ơn các bạn đã ủng hộ bộ truyện này. Nếu thấy ok thì vote cho mình 1 sao nhé❤❤❤❤
Nhường một chút, nhường một chút, nhuận thổ ta lại trở về. Đường Tuyết nói.
Mấy người họ cũng không lý giải được vì sao Đường Tuyết lại tự xưng mình là nhuận thổ. Lúc này nhìn thấy Đường Tuyết, Trương Duyệt Vi đầu tiên lật ra đôi bạch nhãn, sau đó mới nói: Ốc sên, mẹ cậu tới tìm.
Hả? Đường Tuyết sững sờ.
Đang ở phòng nghỉ chờ cậu. Toàn bộ hành trình Trương Duyệt Vi nói chuyện cùng cô đều là ngữ khí cứng rắn, sau đó không đợi cô phản ứng, tiếp tục cùng những người khác nói đùa.
Đường Tuyết quả thật không thể tin được, mẹ của cô vậy mà có thể đến thăm mình. Mẹ cô là bác sĩ chính, mỗi ngày bận bịu muốn chết, giáo dục con cái đều có chút sơ sẩy, bình thường chủ yếu đều là Đường hiệu trưởng hỏi thăm cô. Cho nên, hiện tại là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ mẹ cô rốt cục cũng phát hiện lương tâm, nhớ tới mình còn có một đứa con gái sao???
Ngao ngao ngao!
Thật là cảm động!
Đường Tuyết một đường phi nước đại chạy đến phòng nghỉ, đẩy cửa, người chưa thấy đã thấy âm thanh: Mẹ, cuối cùng mẹ đã đến rồi.
Đi vào nhìn thấy người bên trong, cô lập tức trợn tròn mắt, Ách... Mẹ của cô, trông không có giống như vậy.
Lương nữ sĩ nghĩ tới lần gặp mặt đầu tiên của hai người sẽ như thế nào, giương cung bạt kiếm hay là âm dương quái khí hay là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, nhưng mà chắc chắn là không được hài hòa. Nhưng bà vạn vạn không nghĩ tới, cô bé này vừa thấy mặt đã gọi mình là mẹ.
Cũng không quá xem bà như người ngoài.
Lương nữ sĩ tức giận đến khuôn mặt vặn vẹo, khóe miệng nặng nề đè xuống, vốn là có chút rủ xuống cứ như vậy bộ mặt cơ bắp càng thêm rõ ràng hơn, thần sắc nhìn có chút u ám. Thêm màu da trắng bệch, lúc này bởi vì tức giận trên mặt ẩn ẩn lộ ra cỗ thanh bạch, chợt nhìn giống như nữ quỷ trên TV.
Đường Tuyết giật nảy mình, cô cảm thấy vị nữ nhân xa lạ này phẫn nộ là có thể lý giải, cô gọi người ta là mẹ tức là ý bảo người ta trông rất già. Nữ nhân đều rất quan tâm tới tuổi tác của chính mình, lúc cô cùng mẹ ruột của mình ra ngoài dạo phố, còn muốn che giấu lương tâm hống hách một câu: Người khác nhìn vào đều nghĩ chúng ta là tỷ muội. Chỉ có ba cô là khá ngay thẳng, có lần một nhà ba người cùng nhau ra ngoài, nghe cô nói như thế, ba ba liền nói: Vậy mẹ con có phải năm mươi tuổi mới mang thai không? , kết quả bị mẹ cô đánh thành cái dạng gì thì chậc..chậc...
Đường Tuyết thu hồi suy nghĩ, khom người đối với nữ nhân xa lạ kia, Thật xin lỗi tỷ tỷ, tôi nhận nhầm người.
Ai là tỷ tỷ cô. Lương nữ sĩ lại không cao hứng.
Đường Tuyết biết vị nữ sĩ này cơn giận còn chưa tan, lại nói câu Thật xin lỗi . Nói xong quay quay người muốn đi ra ngoài, trong lòng suy nghĩ chắc là mẹ cô ở trong phòng nghỉ ngồi không yên, đi ra ngoài tản bộ rồi.
Sau lưng vị kia lại đột nhiên gọi cô.
Đường Tuyết.
Đường Tuyết lần này ngạc nhiên, quay người lại nhìn bà: Bác, bác biết cháu sao?
Ừ. Lương nữ sĩ thua nạp biểu lộ, gật đầu một cái, Ta có chuyện muốn tìm cô.
Đường Tuyết vỗ trán một cái, đã hiểu ra. Mẹ của cô đến thăm là không thể nào, cả đời này cũng không thể. Người Trương Duyệt Vi nói chắc chắn là người này.
Đều do Trương Duyệt Vi, cậu tưởng đây là mẹ tôi thì thật sự là mẹ tôi sao? Thiểu năng!
Hiểu ra về sau lại nghi hoặc, cô lặng lẽ đánh giá vị nữ sĩ này một chút, xác định chính mình cũng không biết, liền hỏi: Bác là...?
Lương nữ sĩ dung mạo lãnh đạm mà nhìn cô: Ta là mẹ của Dụ Ngôn.
Đường Tuyết đọc từ trong ánh mắt của bà mấy chữ: Kẻ đến không thiện.
___
Thế là Đường Tuyết vẫn không thể huấn luyện, mà là cùng mẹ Dụ Ngôn đi tới quán cà phê, bởi vì bà ấy hy vọng được cùng cô Tâm sự
Vậy thì tâm sự đi.
Đến một quán cà phê cạnh trường, Lương nữ sĩ gọi một cốc Espresso, chỉ uống một ngụm nhỏ liền để xuống không uống nữa.
Đường Tuyết có thể nhìn ra, loại cà phê này chắc chắn là không thể lọt vào mắt của bà.
Lương nữ sĩ lau miệng, nói với Đường Tuyết: Cô có biết lần đầu tiên ta nhìn thấy tên của cô là ở đâu không?
Đường Tuyết không hiểu lắm, con ngươi đi lòng vòng hỏi: Là Dụ Ngôn nói với bác?
Không phải. Lương nữ sĩ lắc đầu. Là trên diễn đàn trường của các cô.
Đúng vậy.
Đường Tuyết cũng đã hiểu ra.
Cô rất hổ thẹn, không tự dùng ngón tay cọ cọ chóp mũi của mình, cười nói: Bác vẫn còn rất thời thượng nha, ba mẹ cháu cũng không lên đó bao giờ.
Ừ. Lương nữ sĩ hé miệng nhìn qua cô, ánh mắt trầm tĩnh nhưng có chút sắc bén, tựa như có thể nhìn thấy bên trong đáy lòng của người ta.
Đường Tuyết cảm giác vị bác gái này giống như bị kính chiếu yêu phụ thể (*), có thể coi bà ấy là kính chiếu yêu, tôi cũng không phải yêu quái nha...
(*): khả năng thần thánh gì đó
Đường Tuyết thật không tự nhiên, chịu đựng không thoải mái, giải thích: Bác à cháu biết, bác khả năng trong diễn đàn nhìn thấy mấy tin nhốn nháo. Những cái đó đều là giả, là người khác chỉ nhìn bề ngoài ngụy biện lên.
Lương nữ sĩ nhẹ gật đầu, lại ừ một tiếng, trong lòng lại thốt ra ba chữ Ta không tin .
Đường Tuyết nhìn bà như vậy, một trận bất lực, Là thật... . Nói thật, nếu không phải bởi vì đối phương là mẹ Dụ Ngôn, cô cũng không kiên nhẫn ngồi ở chỗ này cùng bà giải thích. Cô cảm giác chính mình cùng bác gái này tính tình không hợp, ngồi chung một chỗ nói chuyện thật khó chịu.
Lương nữ sĩ cũng không muốn cùng Đường Tuyết ngồi tranh luận thật giả, thật không có ý nghĩa. Bà nói: Đường Tuyết, cô như thế nào làm người, làm việc, đó là do ba mẹ cô quản, không tới phiên ta nói.
Đường Tuyết nghe xong lời này, hoắc một chút đứng lên, mặt đen lên nhìn bà. Lời nói này, không phải muốn nói cô thiếu giáo dục, thiếu quản giáo sao? Có cần phải âm dương quái khí như vậy không? Đến cả ba mẹ cô cũng có thể lôi ra!
Cô lạnh lùng nhìn chằm chằm Lương nữ sĩ, cũng chính là coi đối phương là trưởng bối, nếu không đã sớm đánh lại.
Lương nữ vẫn là người lớn tuổi hơn, không giống như Đường Tuyết không giữ bình tĩnh như thế, lúc này thần sắc trấn định tựa ở trên ghế salon, nhàn nhạt nhìn cô một cái, lại nói tiếp: Nhưng là dính đến con trai ta, ta phải quản.
A? Đường Tuyết kéo khóe miệng một cái, nhíu mày, Bác tính làm sao quản?
Ngôn Ngôn nó mới chỉ có mười bảy tuổi, trọng tâm hiện tại đặt hết lên sự nghiệp, không nói tới chuyện yêu đương, với lại.. Ánh mắt Lương nữ sĩ quét trên người Đường Tuyết một chút, giọng nói vô cùng lãnh đạm nói: Nó rất đơn thuần, hai người không thích hợp.
Đường Tuyết nghe bà chỉ cây dâu mà mắng cây hòe như vậy, rốt cục nhịn không được, làm như biết nghe lời phải, gật đầu nói: Dạ, hai chúng cháu xác thực là không thích hợp. Lời này vừa nói ra, Lương nữ sĩ sửng sốt một chút, sau đó Đường Tuyết nói tiếp, Mẹ cháu đặc biệt thông tình đạt lý, tâm địa lương thiện, làm việc bằng phẳng, quang minh lỗi lạc, còn mẹ cậu ấy thì... Nói đến đây phủi xuống khóe miệng, nhún nhún vai nói: Thì chưa hẳn.
Lương nữ sĩ bị cô đâm một cái, nhíu mày nói, Cô thật là nhanh mồm nhanh miệng.
Nhưng mà bác à Đường Tuyết vẫn như cũ đứng đấy, một tay vịn bàn, khom người trịnh trọng nhìn Lương nữ sĩ. Dưới góc độ từ trên xuống nhìn cô có chút hơi uy nghiêm, khiến cho Lương nữ sĩ nhịn không được thân thể nhích lại gần về sau.
Đường Tuyết: Cháu còn có chuyện muốn nói rõ một chút. Yêu đương là chuyện của hai người, một cây làm chẳng nên non. Cháu chân thành mà đề nghị bác, đi quản giáo con cái nhà người khác, không bằng đi quản con trai nhà mình trước.
Nói xong lời này, Đường Tuyết không nhìn bà, đeo cặp sách lập tức rời đi. Lúc đi đến quầy bar, gặp nhân viên thu ngân, ngón tay chỉ chỉ sau lưng: Vị kia tính tiền!
_______
Đường Tuyết kỳ thật có chút hối hận, cảm thấy mình không nên hành động như vậy, dù sao đối phương cũng là mẹ Dụ Ngôn.
Nhưng mà cô trời cho bản tính lưu manh, cho nên rất nhanh nghĩ thông suốt. Làm cũng đã làm, hối hận cũng vô dụng.
Nhưng mà nghĩ thông suốt thì nghĩ thông suốt, tâm tình vẫn không tốt hơn như cũ.
Ban đêm tại phòng ngủ, Đường Tuyết ngồi làm vài tập đề cương. Đã đến cuối kỳ rồi, nếu thành tích không được tốt, lúc trở về không có cách nào ăn nói với các hương thân phụ lão, đến xin tiền mừng tuổi cũng khó.
Đại vương, cậu bắt đầu làm bài tập rồi sao? Tôi không phải bị mù chứ? Hạ Mộng Hoan ở phía sau cô nói.
Thi cuối kỳ rồi đó ái phi, ta không có thời gian tự học suốt đêm. Đường Tuyết đáp. Cô vẫn muốn giữ trạng thái tốt nhất cho huấn luyện, vẫn còn có một đằng liệng cốc đang chờ cô.
Đường Tuyết cuối cùng cũng cảm giác được Lê Ngữ Băng cũng không dễ dàng gì. Muốn đem học tập cùng sở thích kết hợp tốt phải tổn hao tinh thần và sức lực cỡ nào.
Đại vương không nên gấp gáp, cậu nhìn biệt danh mới của tôi nè. Hạ Mộng Hoan nói.
Hạ Mộng Hoan đã đem tên QQ cùng Wechat đổi thành Hoan mù mờ . Đường Tuyết xem hết, khó hiểu để điện thoại di động xuống, nói Thật biết chơi.
Cậu đặt biệt danh tốt tương đương với tinh thần của cậu cũng sẽ tốt hơn, đấy là Liêu Chấn Vũ dạy tôi. Đại vương cậu cũng thử đổi đi.
Đường Tuyết nghe vậy cũng lặng lẽ meo meo đem biệt danh của mình đổi thành Đệ nhất thế giới thi vương.
Vừa định để điện thoại xuống tiếp tục làm bài tập, lại thấy Lê Ngữ Băng mời tới phát video.
Đường Tuyết quay lưng lại với bàn đọc sách, sau đó tiếp nhận.
Video kết nối, mặt Lế Ngữ Băng tiến vào màn hình điện thoại. Ở đó bên cạnh đang có tuyết rơi, giống như những tiểu hồ điệp trắng bay lả tả rơi xuống, cậu đội chiếc mũ màu xám tro nhạt cùng cái khăn quàng cổ bên trên đã chất đống một tầng tuyết.
Lê Ngữ Băng nhìn thấy video kết nối, trong đống tuyết trong khăn khẽ nở nụ cười, ánh mắt trong suốt, tuyết trắng chiếu rọi lại có chút cảm giác rất là ấm áp.
Tuyết thật sự là một vật kỳ lạ, rõ ràng là thứ đồ băng lãnh nhưng lại làm cho người ta cảm giác ấm áp.
Lê Ngữ Băng bới bới khăn quàng cổ dày trước môi, mở miệng ra lại cười, bờ môi xinh đẹp cong lên, dáng tươi cười giống như mặt trăng nhỏ khẽ cong sáng tỏ. Sau đó lại gọi Đồ đần. Lúc này nói chuyện còn có thể nhìn rõ hơi thở thoát ra.
Đường Tuyết phát hiện cái tên này vậy mà lại tự cầm cán chụp, khoảng cách đối với ống kính cũng rất thích hợp, lộ ra khuôn mặt đẹp mắt nhất, thật sự là tâm cơ.
Cô yên lặng đưa di động đặt lên kệ điện thoại, đẩy lên đỉnh bàn đọc sách, sau đó ghé vào mặt bàn nhìn cậu.
Không biết là ai mới người có tâm cơ.
Cẩu tử. Đường Tuyết đáp lại.
Lê Ngữ Băng: Chỗ tôi đang có tuyết rơi.
Tôi cũng không mù.
Khẳng định cậu chưa thấy qua tuyết lớn như thế. Lê Ngữ Băng còn nói.
Đường Tuyết lần này không thể phản bác. Cô lớn lên tại tại phương nam, bình thường có tuyết đều là từng hạt nhỏ, từng hạt nhỏ. Lão thiên gia keo kiệt cho rơi xuống dưới một xíu, không lâu sau lại tan hết sạch. Cảm giác giống như thả muối khi xào rau vậy.
Tuyết lông ngỗng gì chứ, chỉ tồn tại trên sách vở.
Cho cậu mở mang kiến thức một chút. Lê Ngữ Băng nói, di chuyển ống kính, Đường Tuyết liền thấy được cái gọi là tuyết lông ngỗng chân chính. Đầy màn hình là bông tuyết chậm rãi rơi xuống. Trên phố lớn chất đầy tuyết đọng, từ đầu nay sang đầu kia, toàn thế giới đều bị màu trắng bao trùm, toàn bộ thành thi giống như bị một chiếc chăn lông màu trắng thật dày bao bọc lấy, ngủ yên dưới ánh đèn lay động trong bóng đêm.
Chiếu xong phố lớn, ống kính lại quay tới một một tòa kiến trúc phương tây đập vào mi mắt. Trong gió tuyết vàng son lộng lẫy.
Đây là cái gì?
Đại giáo đường Sophia.
Quay trong chốc lát Đại giáo đường Sophia, Lê Ngữ Băng lại di chuyển ống kính tới đống mứt quả, Muốn ăn không?
Đường Tuyết nâng cằm lên, nhìn điện thoại không nói câu nào.
Lê Ngữ Băng thấy cô thần sắc rời rạc, giống như là có tâm sự, liền hỏi: Cậu sao vậy? Tâm tình không tốt sao?
Không có gì.
Lê Ngữ Băng nói, Tâm tình không tốt, vậy tôi kể chuyện cười cho cậu nghe.
Đường Tuyết cũng không hy vọng cậu kể được câu chuyện cười gì, nhưng mà cậu lại nói, Hôm nay tôi cũng mới nghe được, là chuyện của đội lái xe. Người lái xe đến từ Cát Lâm Trường Bạch sơn, khi còn bé trong nhà mở tiệm bán hạt thông. Cậu biết hạt thông được lấy như thế nào không?
Đương nhiên là hái trên cây tùng rồi, Lê Ngữ Băng cậu coi tôi là thiểu năng sao?
Tốt, đừng ngắt lời. Rừng cây tùng là nhận thầu ở trên núi. Lúc hạt chưa lớn cần phải trông coi, nếu không sẽ bị trộm...
Vì muốn trông coi cẩn thận, những nhóm nông dân sẽ phải dựng trại trên núi, ở tại đó ngày đêm trông coi. Lại nói năm đó, người lái xe mới chỉ có mười ba tuổi. Có lần lên trên núi cùng ba trông coi, cùng mấy người ở đó đánh bài poker giải buồn. Đang chơi vui, đột nhiên có một con hùng cẩu (*) đang chơi đùa trên một cái cây gần đó, trượt chân rơi xuống, tạp xuyên nóc nhà, trực tiếp rơi xuống giường.
(*): gấu chó
Vài người sợ tè ra quần, tranh thủ thời gian chạy ra ngoài. Hùng cẩu cũng sợ tè ra quần, cũng chạy ra ngoài. Trong lúc nhất thời cả người cả gấu đều chạy té khói ra ngoài.
Đường Tuyết tưởng tượng cảnh người với gấu cùng nhau chạy bừa ra bên ngoài, cười đến gập cả người ghé vào mặt bàn.
Lê Ngữ Băng cũng cười nhìn cô. Mới một ngày không gặp, lại có một bụng lời nói muốn nói với cô. Trong lòng cậu có một câu đặc biệt muốn hỏi cô một chút, thế nhưng là lời đến khóe miệng, lại thay đổi chỉ là nhẹ nói, Đã vui hơn chút nào chưa?
Không đợi Đường Tuyết trả lời, hai người đột nhiên mất kết nối.
Lê Ngữ Băng cầm xuống điện thoại, thấy điện thoại đã sập nguồn, cậu có chút ngoài ý muốn, Hết pin nhanh vậy sao?
Tưởng Thế Giai ở một bên dùng ánh mắt thiểu năng nhìn cậu, đầu đường Cáp Nhĩ Tân -30°. Ngài chơi điện thoại đã tính là một kỳ tích, lại còn mở video, có thể chơi như vậy nửa ngày mới tắt. Chẳng lẽ thượng đế đã bị tình yêu của các cậu làm cho cảm động sao???
Lê Ngữ Băng thu lại điện thoại, chào hỏi Tưởng Thế Giai, Đi, trở về.
Lê Ngữ Băng cùng Tưởng Thế Giai được sắp xếp vào một phòng. Trở lại ký túc xá, Ê Ngữ Băng đem điện thoại nạp kỹ, nhắn cho Đường Tuyết một tin: Khi nãy điện thoại hết pin.
Đường Tuyết: Ừm.
Lê Ngữ Băng phát hiện biệt danh của Đường Tuyết đã được sửa lại, đệ nhất thế giới thi vương? Cái quỷ gì vậy?
Cậu tìm một tấm hình chụp rổ khoai nướng, ghi thêm Đệ nhất thế giới khoai nướng , gửi cho Đường Tuyết.
Không lâu sau, Đường Tuyết nhắn lại: Lê Ngữ Băng, tôi giết cậu.
Lê Ngữ Băng cầm điện thoại, cúi đầu cười cười.
Tưởng Thế Giai ngồi ở một bên, lạnh lùng nhìn cậu, nhìn một hồi đột nhiên gọi, Này.
Hả? Lê Ngữ Băng ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng Thế Giai.
Tưởng Thế Giai: Cậu có xem tin tức trên TV những kẻ giết bàn cùng phòng, họ đều có một điểm giống nhau là gì không?
Đều là biến thái?
Sai. Bọn họ đều không có bạn gái.
...
P/S: Hai hôm qua mình có chút chuyện không vui định tuần sau mới đăng truyện tiếp. Nhưng mình dễ buồn dễ vui, với lại thấy được mấy câu an ủi cổ vũ của các bạn là tâm tình vui ngay nên vẫn sẽ đăng bình thường. Và câu cuối vẫn là cảm ơn các bạn đã ủng hộ bộ truyện này. Nếu thấy ok thì vote cho mình 1 sao nhé❤❤❤❤
/114
|