Phía đông, vầng mặt trời dần nhô cao, thi thoảng lại nghe thấy tiếng gà gáy râm ran phá vỡ sự im lặng.
Lúc Thẩm Tố Nhi tỉnh lại, nàng thấy mình đã ở trong một căn phòng giản dị, nhìn căn phòng rộng rãi, nàng bỗng thấy trống trải vô cùng. Bên mép giường có đặt một bộ y phục sạch sẽ, sau khi mặc lên, nàng nhẹ bước ra ngoài.
Bên ngoài là một đình viện cũ kĩ, cỏ dại mọc khắp nơi, đoan chắc là chỗ do Mộ Dung Cảnh tìm trong gấp gáp. Vừa định bước ra khỏi đình viện, một giọng nói bình thản vọng từ phía sau hòn giả sơn “Nàng muốn đi đâu?”
Thẩm Tố Nhi lặng người, căng thẳng nắm chặt hai bàn tay, không dám động đậy, cũng không dám quay đầu. Nàng tự nhắc bản thân không được phép lưu luyến, có được đêm qua đã là quá đủ rồi, nó chính là ân huệ mà ông trời ban cho, là giấc mộng xa xỉ mà nàng từng mong ước. Trước kia, nàng đã nói sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt ngài nữa, cũng đã giao ước là… không bao giờ gặp lại.
“Hoàng thượng, xin lỗi, tối hôm qua, ta… đã thất lễ rồi. Ta sẽ nhanh chóng rời khỏi nơi này. Xin ngài hãy bảo trọng.” Nàng vội vã rời đi, nhưng mới đi được vài bước, đã cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ, cường liệt từ phía sau ập tới, tiếp đó, cả người bỗng nhẹ bẫng, ngã thẳng vào vòng tay của Mộ Dung Cảnh.
Đến bậc thềm trước nhà, Mộ Dung Cảnh im lặng ngồi xuống, để nàng ngồi trên đùi mình. Hai người cứ im lặng ngồi như vậy, mãi mà chẳng ai mở lời.
“Hoàng thượng…”
“Hơn một năm nay nàng đã đi đâu, làm gì?”
“Đi… đi làm quan…” Nàng thận trọng đáp, sau đó kể qua cho ngài nghe chuyện nàng làm quan tại thị trấn Đào Hoa, khuôn mặt cúi gằm. Không hiểu sao trước mặt ngài, nàng lại luôn bé nhỏ đến vậy.
Mộ Dung Cảnh càng ôm nàng chặt hơn. Năm ngoái, sau khi ngài lấy cắp Tuyết Liên tại Linh Vân sơn trang, khi quay lại khách điếm tìm nàng, không ngờ nàng đã bỏ đi. Sau một năm tìm kiếm, dù biết Hoàng Phủ Dịch gài bẫy, ngài vẫn không thể không tới đó cứu nàng.
“Cảm ơn ngài tối qua đã cứu ta…”
Mộ Dung Cảnh nghe vậy không khỏi cảm thấy bất lực, đột nhiên, rất muốn tìm một người để giãi bày tâm sự “Tố Nhi, đừng có trách hắn, muốn trách… phải trách người làm ca ca như ta, năm đó là ta đã có lỗi với hắn…” Nói tới đây, ngữ khí của Mộ Dung Cảnh nhuốm màu đau thương.
Thẩm Tố Nhi nhẹ nắm lấy bàn tay to lớn của Mộ Dung Cảnh ngầm khuyến khích.
“Đế vương nước Nam Man hiện nay chính là phụ vương của ta.”
Thì ra, mẫu hậu của Mộ Dung Cảnh chính là hoàng hậu nước Nam Man. Sau khi gả vào hoàng cung liền được hoàng thượng rất mực sủng ái, sau đó đã hạ sinh hai vị hoàng tử. Chỉ tiếc, đàn ông luôn là kẻ có mới nới cũ, mẫu hậu của ngài cô đơn trong thâm cung nhiều năm, chịu biết bao khổ sở, lại thường xuyên bị các phi tần ám toán, thậm chí đã mấy lần đối đầu với cái chết. Dần dần, bà cảm thấy chán ghét cuộc sống trong cung, đúng lúc tâm tư lạnh giá, thi thoảng thường tìm thời gian xuất cung dạo chơi, và những lần đi chơi đó bà đã gặp thái tử Bắc Uyển khi ấy đang vi hành tại Nam Man. Hai người nhất kiến chung tình, liền tìm cơ hội bỏ trốn cùng nhau, và cơ hội trốn thoát đã được đánh đổi nhờ A Lạc. Lúc đó, A Lạc đã ngây thơ níu giữ phụ vương, kéo dài thời gian để mọi người trốn thoát.
Nghe nói lúc đó, hai huynh đệ ngài mới chừng bảy tuổi, cũng đã xem như hiểu được chuyện đời. A Lạc lại rất hay dựa dẫm vào ca ca, bất cứ chuyện gì cũng nghe theo lời dặn của ca ca. Lúc ấy, mẫu hậu bảo hai huynh đệ đến chỗ phụ vương thỉnh an. Người còn nói rằng, ai có thể chọc cho phụ vương vui vẻ thì sẽ có phần thưởng. Khi đó vì không muốn tranh giành cùng A Lạc nên ngài quyết định lùi một bước, cố ý rời đi trước. Lúc đó, A Lạc không chịu, chu miệng lên nói muốn đi cùng. Kết quả, Mộ Dung Cảnh liền lừa đệ đệ rằng ngài sẽ nhanh chóng quay lại. Thế nhưng, lúc rời khỏi chính môn, ngài liền thấy mẫu hậu mặc y phục nam nhi. Ngài vừa nhìn một cái là nhận ra ngay, còn gọi mẫu hậu rất to, tiếng gọi ấy đã quyết định vận mệnh của ngài. Mẫu hậu mắt lệ đẫm nhoà, đã bế ngài trốn thoát khỏi cung.
Kể từ đó, họ không bao giờ bước chân vào nước Nam Man thêm một lần nào nữa.
Lúc mẫu hậu trốn khỏi Nam Man, vốn cho rằng nửa đời còn lại có thể tránh khỏi chốn thâm cung, sống cuộc đời bình thường, ai ngờ lúc này mới phát hiện, người mà mình chung tình lại chính là thái tử nước Bắc Uyển. Bà vô cùng kinh hãi, từ chối vào cung, có điều lúc này, bà bỗng phát hiện mình đã mang thai, và đứa bé ấy chính là Sơ Tuyết. Sau một vài biến cố, mẫu hậu đồng ý vào cung, hơn mười năm liền bình an vô sự. Còn về việc, tại sao mẫu hậu lại để hoàng đế nước Nam Man tìm được thì phải kể từ khi ngài lên ngôi làm hoàng đế.
“Lúc đó, phụ vương… hiện nay của ta, đối xử với ta chẳng khác nào con ruột, hành động đó khiến mẫu hậu cảm động mà chấp nhận nhập cung. Sau khi mẫu hậu nhập cung, phụ vương cũng quyết định cả đời chỉ có duy nhất một mình mẫu hậu ta mà thôi.”
“Không đúng, ta nghe Sơ Tuyết nói, cũng có mấy chục…”
“Ha ha, có thì có, thế nhưng cũng chỉ để nguỵ trang mà thôi, phụ vương chưa bao giờ động đến họ. Nàng cũng biết chuyện triều chính mà, không thể giải quyết một cách dễ dàng, có một vài đại thần luôn thích tốn công vào việc này. Tính cách của phụ vương ta lại rất… ôn hoà.”
Mộ Dung Cảnh không nói rõ, nhưng Thẩm Tố Nhi hiểu, đế vương đôi khi cũng không thể làm theo ý của mình. Hai người im lặng rất lâu, rồi Mộ Dung Cảnh lại nói tiếp: “Phụ vương không nói, không từ chối cũng là có lí do cả. Lúc còn làm thái tử, vì bảo vệ ta và mẫu hậu, ngài nói với bên ngoài rằng, ta chính là huyết mạch chính thống của mình. Trong lòng ngài luôn cảm thấy áy náy với mẫu hậu ta, còn các vị đại thần lại có ý kiến là vì phụ vương chỉ có mỗi ta và Sơ Tuyết nên… Nhưng Sơ Tuyết vừa ra đời thì đã…” Ánh mắt Mộ Dung Cảnh phút chốc nhuốm màu bi thương.
“Sức khoẻ của Sơ Tuyết không tốt, đúng không?” Nhớ lại chuyện Tuyết Liên ngàn năm, nàng đoán, chắc phải có lý do gì đó.
“Đúng, đệ ấy vừa sinh ra đã mang trong người độc tính, là mẫu hậu… là di chứng để lại trong người mẫu hậu khi bị các phi tần ám toán hồi còn ở Nam Man. Bà trúng một loại độc không cách nào hoá giải. May mà có Thôi thần y nên mới cứu được mạng của mẫu hậu và Sơ Tuyết.”
Ánh trăng nhuốm một màu ảm đạm, khiến người ta vô cùng buồn bã.
Thẩm Tố Nhi ôm Mộ Dung Cảnh thật chặt, sau đó nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên đôi môi ngài, ánh mắt dịu dàng: “Bao năm nay, hẳn ngài sống rất vất vả?” Quả thực ngài đang phải gánh vác bao nhiêu trách nhiệm? Tất cả đều quá đỗi nặng nề.
Có nhiều người sinh ra đã trải qua quá nhiều đau khổ, để che đi trái tim chằng chịt những vết sẹo ấy mà cố tình tạo lớp nguỵ trang lạnh lùng, ngạo nghễ.
“Xin lỗi, trước giờ ta không hề để tâm…” Nước mắt bất giác tuôn rơi, nàng nhớ bản thân đã khiến ngài tổn thương, thậm chí còn trốn tránh, coi thường ngài. Nàng chưa từng nghiêm túc cảm nhận ngài, càng chưa bao giờ thực sự quan tâm ngài, hoặc giả hiểu cho nỗi thống khổ cùng trách nhiệm nặng nề ngài đang gánh trên vai.
Ngoài việc ôm chặt ngài, nàng chẳng biết phải an ủi thế nào nữa.
Đôi mắt của Mộ Dung Cảnh loang loáng nước, lớp nguỵ trang bao năm dần sụp đổ từng chút từng chút một, mỗi khi đối diện với nàng. Nàng có thể cảm nhận được không? Có cảm nhận được những mệt mỏi và đau đớn trong tim ngài? Rốt cuộc đã có người thấu hiểu được ngài rồi sao? Ngài không còn phải một mình đơn độc nữa…
Đêm khuya.
Thẩm Tố Nhi đã ngủ từ lúc nào.
Mộ Dung Cảnh bước ra khỏi phòng, đứng trên bậc thềm, nhìn sang một góc sân rồi nói: “Mau ra đây.”
Lúc này, một bóng người xuất hiện, quỳ dưới mặt đất, là Trần Thủ.
“Chuyện đó thế nào rồi?”
“Hồi bẩm hoàng thượng, vi thần đã bí mật gặp Vân trang chủ một chuyến, ngài ấy vẫn phủ nhận sự tồn tại của Tuyết Liên ngàn năm. Cho dù là phái đại quân san bằng sơn trang, tắm máu khắp nơi cũng vô dụng…” Trần Thủ không dám nhìn thẳng vào Mộ Dung Cảnh, cúi đầu nói.
“Nói dối, rõ ràng có Tuyết Liên ngàn năm.” Nếu đó chỉ là lời đồn thổi ngài sẽ không tin, nhưng thông tin này do Thôi thần y nói, chắc chắn là tin tưởng được. Đã bao lâu rồi, Linh Vân sơn trang vẫn không chịu nhượng bộ, cho dù họ đưa ra điều kiện trao đổi cũng quyết chưa từng đồng ý, thậm chí đến điều kiện cũng chẳng hề nói ra.
“Hoàng thượng, có một chuyện vi thần muốn nói.”
“Chuyện gì?”
“Khi ở đó… lúc ra khỏi Linh Vân sơn trang, vi thần có gặp một người…”
“…”
Sáng sớm hôm sau.
Thẩm Tố Nhi hốt hoảng tỉnh dậy thì thấy một Mộ Dung Cảnh hoàn toàn khác xuất hiện trước mắt mình. Bao nhiêu lạnh lùng ở ngài đã tan biến không để lại chút tăm tích. Nhớ lại mọi chuyện, đột nhiên, nàng lại cảm thấy kinh hãi trước sự yêu chiều đột ngột này. Người đàn ông cao ngạo đó đã thuận ý mở lòng với nàng? Nếu quả thực là vậy, nàng nên thế nào đây? Hồi đáp lại ngài? Có đủ… dũng khí mà hồi đáp lại không?
“Hoàng… hoàng thượng?”
“Nàng tỉnh rồi sao? Muốn ăn chưa, trước giờ ta chẳng bao giờ làm những điều thế này cho người khác.” Ngài nghiêm mặt nói, có điều ánh mắt tràn ngập yêu thương, sủng ái.
“Phụt…” Nàng bật cười, bao nhiêu do dự khi nãy đã hoàn toàn biến mất.
Sau khi tắm rửa, ngồi trước bàn, nàng từ từ ăn, trong lòng dâng trào cảm giác ngọt ngào. Có lúc, tình cảm kì diệu và lạ thường như thế đấy.
Mộ Dung Cảnh mỉm cười lấy ngón tay gạt thức ăn dính trên miệng cho nàng nói: “Sáng mai, chúng ta sẽ hồi kinh.”
“Chúng ta? Ta… ta?” Thẩm Tố Nhi do dự.
“Ừm. Lẽ nào nàng lại muốn bỏ đi?”
“Thế nhưng, trước đó chúng ta đã giao hẹn…” Không bao giờ gặp lại!
“Hãy quên hết những lời đó đi.”
“…” Thực sự có thể sao? Thẩm Tố Nhi không dám tin vào tai mình, trong lòng bỗng có vài phần cảm khái. Chỉ là nàng và ngài liệu có kết quả gì không? Thế nhưng, lúc này nàng không muốn nghĩ đến tương lai. Bởi lẽ tương lai chẳng thể nào đoán định.
Trần Thủ mặt mày nghiêm nghị đứng bên ngoài cửa, tỏ ý không dám làm phiền. Buổi trưa, Mộ Dung Cảnh nói có chút việc nên ra ngoài trước, đến tối sẽ quay về.
Thẩm Tố Nhi nghe vậy không tiện hỏi, chỉ mỉm cười tiễn ngài đi, khoảnh khắc ngài định rời bước chân, nàng nói: “Ta sẽ đợi ngài.” Thanh âm rất khẽ, lại có chút nhu tình.
“Nàng mệt thì ngủ đi, không cần phải đợi ta.” Mộ Dung Cảnh hôn nhẹ lên trán nàng, lúc quay người không quên dặn dò Trần Thủ: “Hãy bảo vệ an toàn cho nương nương.”
“Hoàng thượng…” Trần Thủ định nói gì đó nhưng khi bắt gặp đôi mắt sắc lạnh của Mộ Dung Cảnh, bao lời muốn nói bỗng trôi sạch, cúi đầu đứng lặng sang một bên.
Thẩm Tố Nhi nhìn theo bóng dáng dần khuất, trong lòng đột nhiên bùng lên cảm giác lo lắng.
“Trần đại nhân, người có thể nói cho ta biết, hoàng thượng đang đi đâu không?”
“Nương nương, xin thứ tội ti chức không thể nhiều lời.”
Thẩm Tố Nhi ngẫm nghĩ một hồi, sau đó lại nói thêm: “Ừm, vậy coi như vừa rồi ta chưa hỏi. Chỉ là… chuyến đi này của hoàng thượng có nguy hiểm không?”
Trần Thủ im lặng, khuôn mặt lộ vẻ lo lắng.
Nàng vốn định dò thám thêm, thấy phản ứng của Trần Thủ, trái tim tức thì thắt chặt: “Trần Thủ.”
“Dạ có ti chức.”
“An nguy của hoàng thượng quan trọng, hay là tính mạng của ta quan trọng hơn?” Nàng lạnh lùng đưa lời chất vấn.
“Hoàng hậu nương nương, điều này…”
“Phải trả lời thành thật.”
“Là… là hoàng thượng…” Trần Thủ cúi đầu đáp nhưng nếu lúc này chàng rời đi, coi như là kháng chỉ.
“Vậy thì ngài còn do dự điều gì? Lấy đại cục làm trọng, lấy thiên hạ làm trọng, đặt tính mạng của hoàng thượng lên vị trí hàng đầu. Đại trượng phu có việc nên làm, có việc không nên làm, nếu mệnh lệnh đưa ra quá đỗi ngang ngược, ngài có thể không nghe theo. Hoàng thượng cũng là con người, cũng có những lúc phạm sai lầm, thân là thần tử phải nỗ lực hết mình để tránh sai sót. Nếu ngài không thể đặt an nguy của hoàng thượng lên hàng đầu, không thể bảo toàn được tính mạng của ngài ấy, vậy thì ngài sẽ có tội với lê dân bách tính toàn thiên hạ, cũng có tội với liệt tổ liệt tông…”
Trần Thủ đang vô cùng mâu thuẫn, nghe vậy liền quỳ rạp xuống, dập đầu ba cái cung kính đáp: “Vi thần tuân mệnh. Nương nương, xin người tuyệt đối không được tuỳ tiện ra ngoài, nhất định phải ở trong này chờ mọi người quay về.”
“Bản cung biết rồi, không cần phải lo lắng.” Lặng nhìn theo bóng Trần Thủ rời đi, trong lòng Thẩm Tố Nhi vẫn cực kỳ lo lắng. Trong đình viện, ánh hoàng hôn rải lớp ánh sáng màu hồng cam lên người nàng.
Lúc quay vào trong phòng, Thẩm Tố Nhi bất giác lặng người. Không biết từ lúc nào, trong phòng đã có thêm một người nữa? Người này đang ung dung ngồi trước bàn ăn điểm tâm, thấy nàng, liền nhìn nàng bằng ánh mắt quyến rũ.
“Hoàng Phủ điện hạ, ngọn gió nào đưa ngài tới đây vậy?” Thẩm Tố Nhi giấu đi tâm trạng lo lắng, bình thản nói rồi bước vào trong phòng.
Hoàng Phủ Khuynh Thành cong miệng mỉm cười, dung mạo tuyệt mỹ: “Hoàng hậu? Nàng là thái tử phi của Nam Man sao còn là hoàng hậu của Bắc Uyển? Thật không đơn giản chút nào… Giả như mấy hôm trước nàng thành thân cùng Dịch, chẳng phải còn là vương tử phi của nước Tang chúng ta?” Nghe khẩu khí chắc hẳn Hoàng Phủ Khuynh Thành đã đến đây từ lâu.
Thẩm Tố Nhi mỉm cười, bình thản nói: “Thực ra, ta rất bình thường, chỉ là bản thân ngài đã làm phức tạp hoá vấn đề lên thôi.” Nàng ngồi xuống đối diện với Hoàng Phủ Khuynh Thành, nhìn ngài ăn vẻ rất hứng thú, nàng hỏi thêm: “Tại sao ngài lại đến đây?”
Hoàng Phủ Khuynh Thành chớp mắt đầy ám muội, mỉm cười nói: “Nàng… cảm thấy bản vương thế nào?”
Thẩm Tố Nhi khẽ giật mình, liếc mắt nhìn ngài rồi tặng luôn hai chữ: “Quá nữ.”
“Quá nữ?”
“Chính là quá giống phụ nữ đó!”
“Nàng nói gì chứ? Có muốn đích thân thử xem… liệu ta có phải đàn ông thực sự không?” Ánh mắt Hoàng Phủ Khuynh Thành hiện lên chút tà niệm.
“Trông ngài quá giống phụ nữ, thực chẳng thể nào gợi được… cảm hứng trong ta.”
Nàng nói xong, khuôn mặt khuynh thành trước mặt đã tiến sát lại gần, đôi mắt động hồn lấp lánh ý cười, dị thường đến mức bí ẩn, đột ngột đưa lời dụ dỗ: “Thi thoảng thay đổi khẩu vị cũng hay… không đổi thì làm sao biết được thứ nào mới tốt hơn chứ?”
“Ngài đang chọc ghẹo ta?” Nàng nhẹ cười, đôi mắt trong sáng, thuần khiết, không chút tạp niệm.
Hoàng Phủ Khuynh Thành nhìn vào đôi mắt trước mặt, bao nhiêu tức giận tức thì theo đó tan biến hết. Ánh mắt nàng chẳng có lấy một chút ngưỡng mộ hay kinh ngạc nào cả. Ngài bất giác kính phục, lại thêm chút uất ức: “Mọi người không phải đều nói ta có khuôn mặt khuynh nước khuynh thành sao? Tại sao nàng lại không có cảm hứng gì hết vậy? Còn có người nào đẹp hơn bản vương sao?”
“Đương nhiên có rồi, ví dụ như Mộ Dung Cảnh, Tư Mã Lạc…”
“Hãy công bằng chút đi, bọn họ sao có thể đẹp bằng bản vương?” Thẩm mĩ của người trước mặt có vấn đề sao? Hay là nàng đang cố tình chọc ghẹo?
“Được thôi, mỗi người một quan niệm riêng. Chỉ nói về độ đẹp trai, trong cung Bắc Uyển có một người, còn đẹp hơn ngài nhiều. Ngài ấy thẳng thắn, trong sáng, đơn thuần, khi ở bên cạnh ngài ấy… cảm giác như gió nhẹ dưới ánh trăng vậy.” Thẩm Tố Nhi lại nói “Hoàng Phủ điện hạ, ngài tâm tư quá sâu xa, mưu mô xảo quyệt, mắt liếc nhìn qua là y rằng đang định bày mưu tính kế.”
Những lời tâng bốc nhàm chán Hoàng Phủ Khuynh Thành đã nghe quá nhiều, nay đột nhiên có người chê bai, ngài lại không hề cảm thấy tức giận. Khuôn mặt tuấn mỹ tươi tắn… có điều ánh mắt không hề hân hoan mà thâm sâu khó đoán.
“Đàn ông đều có một căn bệnh chung, hoàng hậu, nàng có biết không?”
“Xin rửa tai lắng nghe.”
“Phàm là những người phụ nữ không động đến được thì lại càng muốn…”
“Đúng là ti tiện.”
“Ha ha, tưởng tượng rất tuyệt.” Hoàng Phủ Khuynh Thành đột nhiên di chuyển vị trí, ngồi xuống cạnh Thẩm Tố Nhi, gần đến mức chỉ cần đưa tay ra là có thể ôm nàng vào lòng. Chỉ có điều, ngài không làm vậy, ánh mắt như tơ, khí độ như lan, giữ khoảng cách nhất định, giống như một tuyệt đại mỹ nhân trên người khoác y phục mỏng manh, muốn mê hoặc nhưng lại cố tỏ ra nền nã.
Ở khoảng cách gần, Thẩm Tố Nhi ngửi thấy mùi hương thanh đạm toả ra từ thân người Hoàng Phủ Khuynh Thành, đó là mùi hoa tường vi. Nàng có phần hiếu kì, có phải trên người đàn ông đẹp thời cổ đại đều có mùi hương nào đó? Sơ Tuyết là hoa mai, bởi ngài sống nhiều năm trong Mai Viện. Trên người Tư Mã Lạc cũng thoang thoảng hương thơm. Mộ Dung Cảnh trái lại không hề có, thế nhưng, luồng hơi sạch sẽ trên người ngài toả ra lại rất quyến rũ.
“Nàng đang nghĩ gì thế?” Hoàng Phủ Khuynh Thành lên tiếng hỏi, chất giọng lại đặc biệt mê hoặc.
“Ngài muốn biết sao?” Nàng không hề nế tránh, chỉ chớp nhẹ hàng mi.
Hoàng Phủ Khuynh Thành chán nản, rõ ràng đã bất thành trong việc mê hoặc nàng, từ đôi mắt trong sáng của người đối diện, ngài không đọc ra bất cứ dục vọng, lưu luyến hay kinh ngạc nào hết, hoảng hốt nói: “Giờ bản vương đã hiểu, tại sao họ lại phải lòng nàng.” Một người phụ nữ như vậy ở cạnh bên lâu ngày không thích mới lạ. Thân là những người đàn ông cao cao tại thượng, họ gặp quá nhiều phụ nữ son phấn tầm thường, hoặc giả vẻ ngoài có tuyệt sắc, hoa lệ đến mức nào, nhưng nội tâm vẫn cứ có đôi chút tham lam quyền lực.
Thẩm Tố Nhi nghe vậy thì lấy làm ngạc nhiên, đáp: “Hoàng Phủ điện hạ cũng là một người đàn ông quang minh lỗi lạc.”
“Xem ra trước đó, trong ấn tượng của nàng, bản vương không được đẹp cho lắm…”
Thẩm Tố Nhi nhẹ mỉm cười, tiếp tục chìm trong im lặng.
Rất lâu sau, hai người vẫn không nói thêm gì. Thật kì lạ, ngài đường đường là một vương gia, tại sao lại nhàn rỗi vậy chứ? Nhân tâm, thực sự khó đoán.
Hoàng Phủ Khuynh Thành nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ, lại lặng nhìn Thẩm Tố Nhi một hồi, trong mắt thoáng hiện lên chút áy náy, chậm rãi nói: “Hôm nay tới đây, cũng vì được người khác nhờ vả… trước tiên ta phải thành thật nói lời xin lỗi, nếu nàng định báo thù, vậy hãy đi tìm Tư Mã Lạc.”
Thẩm Tố Nhi nghe vậy kinh ngạc, không khỏi chớp mắt liên hồi.
Xin lỗi? Tư Mã Lạc? Nói vậy là ý gì chứ?
Ngay giây sau, Hoàng Phủ Khuynh Thành đột nhiên vung tay, điểm vào huyệt ngủ trên người nàng.
Khoảnh khắc ngất đi, nàng chẳng thể đoán được dụng ý của Hoàng Phủ Khuynh Thành.
Hoàng Phủ Khuynh Thành rất nhanh, vội bế Thẩm Tố Nhi lên, khẽ nói: “Mạo phạm rồi, xin thứ tội.” Thế gian lắm chuyện khó lường, ngài vốn cho rằng đã đắc thủ, thế nhưng không ngờ vừa bước ra khỏi cửa, sau gáy liền bị ai đó đập mạnh một quyền, trước mắt tối đen, ngất lịm. Người phụ nữ trong tay tự nhiên cũng rơi vào tay một người khác…
Một canh giờ sau, trên đỉnh núi phía sau Linh Vân sơn trang.
Mặt trời đã lặn về tây, ánh nắng yếu ớt sau cùng dần tắt nhưng vẫn nhuốm đỏ cả bầu trời xa xa.
Cả thiên địa chìm trong không khí im lặng, hoà bình.
Mộ Dung Cảnh đã tới. Phong độ ngời ngời, bước đi dưới ánh hoàng hôn như người từ trên trời hạ xuống, gió nhẹ thổi qua, mái tóc ngài tung bay, tuấn lãng mà thanh ngạo. Vẻ mặt lạnh lùng, ngài che giấu đi mọi sầu muộn trong lòng, đứng cách Hoàng Phủ Dịch ba trượng.
Hoàng Phủ Dịch lặng ngồi trên một phiến đá lớn, cúi đầu nhìn những áng mây bay qua, và cả đáy cốc vạn trượng không thấy đáy. Cậu quay người, gần như cùng lúc, trên khuôn mặt trẻ thơ non nớt xuất hiện những nét già dặn. Mái tóc đen rối loạn, ánh lên mấy phần buồn bã, mấy phần tiều tuỵ. Y phục sang trọng trên người nhuốm màu phong sương.
Hai người đứng đó, lặng lẽ nhìn nhau.
“Đã có quyết định chưa?” Hoàng Phủ Dịch lạnh lùng hỏi.
Trước đó, Hoàng Phủ Dịch đã nhờ Trần Thủ chuyển cho Mộ Dung Cảnh hai lựa chọn.
Một là Tuyết Liên ngàn năm, hai là Thẩm Tố Nhi. Hai thứ đó chỉ được phép chọn một, tuyệt đối không thể có cả hai.
Trong thiên hạ này, chỉ có Hoàng Phủ Dịch có Tuyết Liên ngàn năm. Nếu bắt Mộ Dung Cảnh phải lựa chọn, căn bản chẳng thể quyết định. Hoàng Phủ Dịch còn nghĩ, có lẽ Mộ Dung Cảnh sẽ lựa chọn lấy Tuyết Liên ngàn năm. Bởi tính mạng của Sơ Tuyết hiện đáng lo hơn.
Lúc này, Mộ Dung Cảnh bình thản nói “Tuyết Liên, trẫm cần. Người, trẫm cũng cần.”
Hoàng Phủ Dịch lặng người, lạnh lùng nói: “Mộ Dung Cảnh, hình như ngài vẫn chưa hiểu ra.”
“Không cần phải lựa chọn, trẫm cần cả hai.” Mộ Dung Cảnh quả quyết đáp lời, khí thế lạnh lùng khiến nhiệt độ xung quanh cũng hạ thấp vài phần. Sau đó ngài chậm rãi lấy một thứ từ trong người ra, ngón tay khẽ bung, dưới sợ dây hồng treo ở ngón giữa, một miếng ngọc bội rơi xuống, lắc lư giữa không trung. Mộ Dung Cảnh lạnh lùng nói: “Dùng hắn đổi lại, thế nào?” Nếu không có chuẩn bị, ngài sao có thể tay không tới đây được?
Mộ Dung Cảnh khẽ động ngón tay, miếng ngọc bội bay thẳng về phía Hoàng Phủ Dịch. Sau khi định thần, đôi mày Hoàng Phủ Dịch cau lại, miếng ngọc đang nằm trong tay tượng trưng cho thân phận của Hoàng Phủ Khuynh Thành.
“Đại hoàng tử điện hạ hiện đang nhận sự đón tiếp thịnh tình của Bắc Uyển chúng ta.” Mộ Dung Cảnh ngạo nghễ đưa lời uy hiếp.
Hoàng Phủ Dịch thoáng nheo mắt, nhìn chăm chăm về phía Mộ Dung Cảnh. Hoàng đế Bắc Uyển mười lăm tuổi đã đăng cơ, biết một giang sơn đang lung lay sắp đổ trở nên vững chãi, quy củ. Chỉ riêng điểm này, không thể không thừa nhận năng lực của ngài. Hoàng Phủ Dịch cong miệng nhẹ cười, đưa lời mỉa mai “Ngài đã lấy nhầm con tin rồi, sự sống chết của hắn thì liên quan gì đến ta?”
Mộ Dung Cảnh với chất giọng đầy tà niệm đáp: “Vậy cái này thì sao…” Bàn tay ngài một lần nữa khẽ động, lại cầm thêm một chiếc trâm cài tóc đơn giản, cũ kĩ.
Ánh mắt Hoàng Phủ Dịch đột ngột trở nên kinh hãi, nhưng vẫn bình tĩnh đưa lời chế nhạo “Ta thực sự đã đánh giá thấp ngài, ông ngoại ta sao rồi?”
“Tạm thời an toàn.” Mộ Dung Cảnh nhẹ tiến lên một bước, gió thổi y phục ngài tung bay “Ngươi có biết Bắc Uyển bình giá thế nào về trẫm không? Lạnh lùng, vô tình. Hôm nay để đạt mục đích, cho dù phải tắm máu cả Linh Vân sơn trang cũng chẳng phải chuyện gì to tát? Tiêu diệt toàn bộ gia tộc nhà ngươi thì đã sao? Hơn nữa, mọi chuyện đều là danh chính ngôn thuận.”
“Danh chính ngôn thuận?” Hoàng Phủ Dịch nắm chặt bàn tay nhỏ lại, đôi mắt đen láy tràn đầy phẫn nộ.
Mộ Dung Cảnh ung dung cất chiếc trâm đi, tuỳ ý buông một câu: “Linh Vân sơn trang câu kết lân bang, mưu đồ bất chính, tội danh này đã đủ lớn chưa?”
“Ngài… không ngờ lại đi ngược với đạo nghĩa giang hồ?”
“Không, trẫm là hoàng đế, giang hồ là cái quái gì chứ?” Giang hồ là cái quái gì? Khẩu khí lớn thật! Thế nhưng lại khiến người ta cảm thấy là chuyện đương nhiên, ngày nay, cả thiên hạ Bắc Uyển đã thuộc về ngài, vậy giang hồ là cái gì chứ? Chẳng là cái gì cả.
Cục diện căng thẳng tiếp tục kéo dài thêm một lúc.
Cơn phẫn nộ của Hoàng Phủ Dịch dần lắng xuống, khoé môi nhếch lên thành một nụ cười, càng lúc càng thêm tươi tắn, sau cùng chuyển thành những tràng cười điên cuồng. Sau khi thu lại tiếng cười, Hoàng Phủ Dịch khẽ nheo mắt, từ từ lên tiếng: “Đã nghe thấy chưa? Hinh Nhi, đây chính là vị đế vương có tình có nghĩa mà nàng vẫn thường nói đấy.”
Mộ Dung Cảnh cau chặt đôi mày. Hinh Nhi? Ở đây vẫn còn người khác?
Vừa hay ngài nhìn thấy một người phụ nữ bước ra từ phía sau một phiến đá lớn.
“Tố Nhi?” Ánh mắt Mộ Dung Cảnh hiện rõ vẻ bất ngờ. Không phải nàng đang ở dưới núi, được Trần Thủ bảo vệ sao? Thế nhưng, ngài không hề trốn tránh, thẳng thắn nhìn về phía nàng, nhẹ vẫy tay “Mau lại chỗ trẫm.”
Thẩm Tố Nhi khẽ mỉm cười, bước về phía Mộ Dung Cảnh.
Trong khi đó, Hoàng Phủ Dịch không khỏi đau lòng, lại có chút mơ màng hoang mang, tại sao sự việc lại thành ra như vậy? “Hinh Nhi, ngài ấy là người như vậy… nàng vẫn yêu sao?”
“Nếu ta làm sai việc gì đó, cậu có tha thứ cho ta không?” Thẩm Tố Nhi nhẹ quay người cất lời hỏi.
“Có… có…”
“Tiểu Bảo, sau này cậu sẽ hiểu những chuyện này thôi.” Không ai hiểu được vết thương trong lòng Mộ Dung Cảnh hơn nàng lúc này. Nghĩ vậy, Thẩm Tố Nhi nắm lấy bàn tay to lớn của ngài thật chặt, hơi ấm truyền tới, mang theo cảm giác an tâm và mãn nguyện.
Mười ngón tay đan chặt vào nhau, Mộ Dung Cảnh nhẹ nhàng, dịu dàng đến vô bờ bến.
Ánh mắt Hoàng Phủ Dịch sầm lại, từ từ quay người.
“Chúng ta đã gây nhiều phiền phức cho cậu rồi, là chúng ta không đúng, xin lỗi.” Thẩm Tố Nhi nói, thanh âm có phần lo lắng. Nàng biết, là Mộ Dung Cảnh sai trước, một lòng muốn cướp đi báu vật chấn trang của người ta. Tuy rằng là vì cứu Sơ Tuyết, đáng được cảm thông, thế nhưng, cướp là đánh mất đạo nghĩa.
Nàng nhẹ kéo y phục của Mộ Dung Cảnh, ngầm ra hiệu. Mộ Dung Cảnh lặng người đi, rốt cuộc Thẩm Tố Nhi muốn gì chứ?
Thẩm Tố Nhi trợn mắt lườm ngài, sau đó quay sang bóng hình đang chầm chậm rời đi, ngữ điệu thành khẩn: “Tiểu Bảo, chúng ta hãy hoà hữu đi, có được không?” Lúc nói câu này, nàng lại trợn mắt lườm Mộ Dung Cảnh một cái.
Tại sao phải xin lỗi? Cho dù là làm sai, nhưng…
“Trẫm… trẫm là hoàng đế…”
Thẩm Tố Nhi nhe răng trợn mắt, sau đó ghé sát tai Mộ Dung Cảnh nói “Việc này thì có liên quan gì đến việc có là hoàng đế hay không? Dám thừa nhận sai mới là quân tử… Hoàng thượng, ta rất tin tưởng nhân cách của ngài.”
Mộ Dung Cảnh âm thầm kêu khổ, không biết lúc này nên khóc hay nên cười nữa.
Bỗng…
“Các người đi đi! Bởi lẽ mười năm trước, Linh Vân sơn trang đã không còn Tuyết Liên ngàn năm rồi!” Cuối cùng Hoàng Phủ Dịch cũng lên tiếng.
“Chuyện gì đã xảy ra?” Thẩm Tố Nhi kinh ngạc hỏi.
Mộ Dung Cảnh trái lại chìm trong im lặng, bởi lẽ nàng đã giúp ngài hỏi ra điều ngài đang muốn biết.
“Linh Vân sơn trang trước kia đích thực từng có Tuyết Liên ngàn năm, có điều, mười năm trước đã không còn nữa. Bởi lẽ… Tuyết Liên ngàn năm đã bị người ta ăn mất rồi.” Hoàng Phủ Dịch bình thản đáp, sự việc này cũng cần có một cái kết, ngưng lại đôi chút, cậu mím môi nói ra chân tướng sự việc. “Và người đã ăn mất Tuyết Liên ngàn năm đó chính là ta. Dáng vẻ ta lúc này chính là dáng vẻ lúc ta ăn phải Tuyết Liên ngàn năm. Thứ được gọi là kì trân dị bảo, quý giá tuyệt thế hoàn toàn chẳng đáng giá chút nào. Nó khiến ta, người không ra người, quỷ không ra quỷ.”
Hoàng Phủ Dịch vừa nói vừa đột ngột quay người, đôi mắt sắc nhọn nhìn về phía Mộ Dung Cảnh và Thẩm Tố Nhi, ánh mắt không hề che giấu niềm đau đớn “Một người đã mười lăm tuổi mà hình dáng vẫn cứ là một đồng tử, võ công trong thiên hạ không ai địch nổi. Thế nhưng tất cả vì lẽ gì chứ?”
Mộ Dung Cảnh và Thẩm Tố Nhi đều vô cùng kinh ngạc.
Tuy câu chuyện này có phần vượt quá sức tưởng tượng, nhưng vẫn cứ khiến người đối diện phải tin.
“Mộ Dung Cảnh, ngài ba lần bốn lượt tới, tìm kiếm gần như tất cả mọi ngóc ngách trong Linh Vân sơn trang, thực ra chỉ tốn công vô ích. Ông ngoại ta không nói ra chân tướng sự việc chính vì muốn bảo vệ ta, không muốn chuyện của ta bị đồn ra ngoài. Còn ta biến thành bộ dạng của ngày hôm nay cũng chính là niềm tiếc nuối cả đời của ông ngoại. Giờ thì hãy thả ông ngoại ta ra, nếu dám động đến một sợi tóc của người…” Hoàng Phủ Dịch nói tới đây, ánh mắt toả ra luồng hàn khí lạnh lẽo.
Sắc mặt Mộ Dung Cảnh tức thì biến đổi, ánh mắt hiện rõ vẻ lo lắng, nếu thực sự là vậy, Sơ Tuyết phải làm sao đây?
“Trẫm đã làm phiền rồi, xin lỗi.”
Hoàng Phủ Dịch lạnh lùng hưm một tiếng, không hề đáp lại. Ngay lúc sau, cậu quay người ngồi thiền trên phiến đá lớn.
Lúc này, ánh hoàng hôn sau cùng đã tắt, những cánh chim vội vàng bay về tổ. Tiếng gió vi vu, cây cỏ lay động.
Mộ Dung Cảnh nắm tay Thẩm Tố Nhi, cùng bước xuống núi.
Khắp không gian dần lấy lại vẻ tĩnh lặng như tờ, cuộc đối thoại giữa họ cũng trở nên vang vọng hơn bao giờ hết.
“Hoàng thượng, làm thế nào mà ngài lấy được chiếc trâm cài đầu đó vậy?”
“Cái đó… Hầy, là Vân trang chủ tạm thời cho ta mượn.”
“Cho mượn? Người ta cũng đồng ý với ngài sao?”
“Ừm, lúc lên sơn trang, thuận đường mượn tạm, thế nên ta nhất định phải đưa trả lại cho chủ nhân của nó.”
“Vậy còn miếng ngọc bội kia thì sao?”
“Cái đó…”
“Làm người thì phải thành thật. Hoàng thượng, ta tin tưởng ngài.”
“Là… vào ngày ta cứu nàng, để tra xét thân phận thực sự của Hoàng Phủ Khuynh Thành, trong lúc giao đấu, ta đã nhanh tay trộm được.”
“Hả?”
“Vậy còn nàng, tại sao lại xuất hiện tại chỗ đó?”
Thì ra người thần bí đánh ngất Hoàng Phủ Khuynh Thành, cướp Thẩm Tố Nhi đi không ai khác chính là Hoàng Phủ Dịch. Hai người họ sau đó cùng lên đỉnh Linh Vân. Hoàng Phủ Dịch cũng không che giấu, đem chuyện Mộ Dung Cảnh sắp đến nói cho nàng biết.
“Chúng ta hãy thử xem Mộ Dung Cảnh chọn gì, nàng hay là Tuyết Liên ngàn năm. Thế nhưng, một khi hắn đã chọn, thì sau này tuyệt đối không được đến làm phiền sự yên bình của Linh Vân sơn trang nữa.” Hoàng Phủ Dịch nhìn về đỉnh núi xa xăm, đột nhiên quay sang, chăm chú nhìn Thẩm Tố Nhi.
Khoảnh khắc đó, Thẩm Tố Nhi đang thất thần nhìn về phía đỉnh núi ngập trong mây mù trước mặt.
“Nếu hắn chọn Tuyết Liên ngàn năm, liệu nàng có cam tâm tình nguyện theo ta?”
“Tiểu Bảo…” Thẩm Tố Nhi không biết phải trả lời thế nào. Nếu không có cậu, e là nàng đã sớm chết bởi con rắn độc lúc trước chứ chẳng nói đến chuyện sau này. Chỉ là… hầy! Nàng khẽ than dài một tiếng, tựa vào phiến đá sau lưng, nói “Câu hỏi này của cậu… thực quá tồi!”
Hoàng Phủ Dịch nghi hoặc nhìn nàng, không hiểu ẩn ý bên trong câu nói này.
Thẩm Tố Nhi thấy vậy dịu dàng cười nói “Có phải cậu cảm thấy ngài ấy sẽ chọn Tuyết Liên ngàn năm? Trên thực tế, đây là sự lựa chọn… hoàn toàn không có đáp án. Có nhiều chuyện không thể chỉ nhìn bề ngoài, mà phải truy xét cả những thứ tiềm ẩn bên trong. Ngài ấy chọn Tuyết Liên ngàn năm, cũng không có nghĩa ngài ấy không xứng đáng để ta yêu thương, hoặc nói cách khác… giả như ngược lại càng đáng để ta thưởng thức, kính mến, thương yêu.”
“Nàng?” Hoàng Phủ Dịch lại càng mơ màng hơn.
“Một người đàn ông lòng mang đại nghĩa, niệm tình thân mà từ bỏ dục vọng của riêng mình, ta chẳng có lí do gì mà không yêu thương cả.” Đáng chết! Sao nàng cứ cảm thấy bản thân thích bị ngược luyến, không ngờ lại thích loại đàn ông như Mộ Dung Cảnh. Ngưng một hồi, Thẩm Tố Nhi lại nói “Ta không nói rõ được cảm giác lúc này, trong lòng ngài ấy, là ta hay Sơ Tuyết quan trọng hơn? Thế nhưng, ta không muốn so sánh. Cho dù thua Sơ Tuyết, ta cũng cam tâm tình nguyện.”
Nàng nói, thần thái bình tĩnh, giống như thể cho dù kết quả thế nào cũng tiếp nhận một cách vui vẻ.
Hoàng Phủ Dịch im lặng không nói, hòn đá trong tay không biết đã bị nghiền nát thành bột từ lúc nào, cậu không thể không thừa nhận những lời Thẩm Tố Nhi nói rất hợp đạo lí. Nội tâm vô cùng mâu thuẫn, cậu ngẩng đầu, đưa đôi mắt mơ màng nhìn ra đường chân trời xa tắp, thầm ngưỡng mộ người đàn ông đó.
“Hinh Nhi, nàng có thích nơi này không? Núi cao, mây trắng…” Giọng cậu khẽ khàng như cơn gió thoảng qua, cũng mờ ảo giống lớp sương mù giăng giăng khắp núi.
“Ta…”
“Ta rất thích nơi này, thực sự yêu thích nó. Một ngày nào đó, nếu giả như ta chết đi, ta muốn được chôn cất tại đây.”
“…”
Thời gian dần trôi.
Mặt trời dần lặn khuất sau núi.
Ánh hoàng hôn ngập trời, chim muông nháo nhác bay về tổ.
“Nàng sai rồi, Mộ Dung Cảnh sẽ không chọn Tuyết Liên ngàn năm…” Lúc này, trái tim Hoàng Phủ Dịch chợt thoáng đãng hơn nhiều, cũng đã liệu trước được phần nào kết cục.
Thẩm Tố Nhi nghi hoặc nhìn Hoàng Phủ Dịch.
“Còn một lựa chọn thứ ba…” Nói đến đây, Hoàng Phủ Dịch đột nhiên quay sang Thẩm Tố Nhi “Lại đây, hắn sắp đến nơi rồi. Nàng hãy ở yên trong này, không được lên tiếng, cũng không được gây ra bất cứ tiếng động nào. Hãy lắng tai mà nghe, xem hắn sẽ đưa ra lựa chọn thế nào.” Chỗ Thẩm Tố Nhi ngồi chính là phía sau một phiến đá lớn, cho dù Mộ Dung Cảnh lên đây, cũng không thể nào nhìn thấy được.
Sau đó, Hoàng Phủ Dịch còn bổ sung thêm một câu: “Đây là lời thỉnh cầu của ta, đưa nàng lên đây kịp thời, ta đã không còn gì hối hận.”
Cả người Thẩm Tố Nhi cứng đờ, trái tim khẽ động. Một chữ ‘thỉnh’ đơn giản nếu nàng vẫn còn coi cậu là trẻ con, vậy thì nàng quá ngu muội rồi. Thân là bằng hữu, nàng cũng bất giác sinh lòng kính trọng từ tận đáy lòng với Hoàng Phủ Dịch.
Tiếng gió thổi xào xạc qua đám cây lá, đồng thời che đi tiếng hơi thở rất nhẹ của nàng. Thẩm Tố Nhi im lặng đợi chờ, nghe từng lời họ nói…
Lúc hai người quay về đại viện, trời đã tối. Đêm đó, Mộ Dung Cảnh không ngủ được, Thẩm Tố Nhi cũng chẳng thể chợp mắt.
“Hoàng thượng… bệnh tình của Sơ Tuyết có nghiêm trọng không?” Nàng nép trong vòng tay Mộ Dung Cảnh, đôi bàn tay bất giác níu lấy y phục của ngài, vồn vã hỏi “Lẽ nào ngoại trừ Tuyết Liên ngàn năm ra, không còn bất cứ cách nào có thể cứu mạng Sơ Tuyết?”
Mộ Dung Cảnh khẽ gật đầu, ánh mắt ảm đạm, nói “Thôi thần y có nói, nếu không có được Tuyết Liên ngàn năm… Sơ Tuyết sẽ như ngọn đèn cạn dầu, không biết khi nào thì tắt.”
“Tại sao lại như vậy chứ?”
“Hiện nay, Tuyết Liên ngàn năm đã không còn, đành phải tìm cách khác thôi.” Mộ Dung Cảnh nói rồi ôm chặt nàng hơn, thân người ngài khẽ run, hình như bao nhiêu dằn vặt dồn nén đã lâu, sau cùng khẽ nói “Sơ Tuyết đã hôn mê bất tỉnh rồi…”
Lúc này, Mộ Dung Cảnh thực sự cảm thấy quá mệt mỏi.
“Tố Nhi, Sơ Tuyết ngã bệnh, mẫu hậu cũng…” Mộ Dung Cảnh khẽ nghẹn lời, giọng nói trầm ồm lạc dần đi, giống như đang phải gồng mình để bản thân không thể suy sụp. Chỉ cần là con người, cho dù ngài có cường mạnh đến đâu, lãnh đạm đến thế nào, cũng sẽ có khoảnh khắc cảm thấy yếu mềm muốn được bật khóc thành tiếng. Thế nhưng từ rất lâu rồi, bao nhiêu khổ sở ngài đều giấu trong lòng, có lẽ bởi ngài chưa tìm được bờ vai để có thể dựa vào mà khóc.
Thanh cao mà lãnh đạm, đó chỉ là vẻ ngoài để mọi người nhìn thấy.
Nàng nhẹ nhàng hôn lên giọt lệ nhạt nhoà ở cuối đuôi mắt ngài, bất cứ lời an ủi nào cũng chẳng thể bì với nụ hôn dịu dàng này.
Sáng sớm hôm sau, Mộ Dung Cảnh quyết định quay về kinh. Lúc họ lên xe ngựa thì Vân trang chủ đích thân tới, mỉm cười hoà nhã tiễn đưa thánh giá, thể hiện hết mình sự chân thành của một người chủ nhà, lại còn đặc biệt tặng một món lễ vật. Nghe nói, phần lễ vật này do Hoàng Phủ Dịch tặng, một hộp hàn ngọc được phong kín tinh tế, chạm tay vào cảm thấy rất lạnh.
Mộ Dung Cảnh vốn định từ chối, khi Vân trang chủ khẽ thì thầm bên tai ngài vài câu, Mộ Dung Cảnh thoáng sững sờ sau đó liền nhận lấy.
Suốt dọc đường, Mộ Dung Cảnh luôn ôm hộp hàn ngọc đó trên tay, thái độ vô cùng kích động.
Thẩm Tố Nhi lo lắng nhẹ vỗ lên tay ngài, dịu dàng nói “Hoàng thượng, ngài…”
Mộ Dung Cảnh xúc động, đưa tay kéo Thẩm Tố Nhi vào lòng, bàn tay kia vẫn nắm chặt chiếc hộp hàn ngọc, cố sức giữ bình tĩnh, che đi sự kích động trong lòng. “Sơ Tuyết có lẽ sẽ tránh được kiếp nạn này.”
“Có thật không?”
“Ừm…”
“Chiếc hộp đó đựng gì thế”
“Lá và cành của… Tuyết Liên ngàn năm. Nghe Vân trang chủ nói, cũng có dược tính cứu người, tuy rằng không thể so với Tuyết Liên ngàn năm, nhưng cũng là vật báu khó tìm.” Mộ Dung Cảnh giải thích “Đưa những thứ này cho Thôi thần y, khẳng định sẽ có cách cứu Sơ Tuyết.”
Giữa lúc tuyệt vọng, đột nhiên lại thấy một tia hi vọng, cho dù tia hi vọng đó rất nhỏ, song nó cũng được phóng đại lên rất nhiều, cứu vớt những linh hồn đang bế tắc.
Vậy là bọn họ ngày đêm lên đường, thần tốc quay về kinh.
Đường thuỷ, đường bộ, đường nào nhanh hơn thì đi đường đó, cuối cùng cũng về sớm hơn mấy ngày so với dự kiến. Lúc đặt chân vào kinh thành, hít thở bầu không khí nơi đây, Thẩm Tố Nhi đặc biệt cảm khái. Nàng vốn tưởng cả cuộc đời sẽ không bao giờ có thể xuất hiện tại đây, chỉ là vận mệnh trêu ngươi, vòng vo một hồi cũng không thoát khỏi chốn cũ.
Mộ Dung Cảnh nắm chặt tay Thẩm Tố Nhi, đưa nàng vào cung.
Lúc Lưu tổng quản ra nghênh tiếp, nhìn thấy Thẩm Tố Nhi cũng không khỏi lặng người, sau đó liền cung kính hành đại lễ tiếp kiến hoàng hậu.
“Thôi thần y đang ở đâu?” Mộ Dung Cảnh vội hỏi.
“Hồi bẩm hoàng thượng, Thôi thần y đang ở dược phòng.”
Mộ Dung Cảnh biết Thẩm Tố Nhi muốn đi gặp Sơ Tuyết, liền dặn dò Lưu tổng quản đưa nàng tới Mai Viện. Còn mình đích thân đưa thuốc đến dược phòng cho Thôi thần y.
Thẩm Tố Nhi ngồi trên chiếc kiệu không đỉnh, được Lưu tổng quản dẫn đường đến thẳng Mai Viện. Tâm trạng lúc này của nàng vô cùng phức tạp, vốn định quay về cung Triều Phụng trước nhưng trong lòng lại gấp gáp muốn gặp Sơ Tuyết “Lưu công công, trong lúc bản cung không ở đây, hoàng cung có xảy ra chuyện gì không?”
“Có ạ! Thậm chí toàn là chuyện đại sự, Tam vương gia đổ bệnh, sức khoẻ của thái hậu nương nương cũng vì thế mà kém hẳn đi.”
“Vậy còn chuyện nhỏ nhặt nào khác không?” Thẩm Tố Nhi tự biết nói chuyện với những người đã ở trong cung nhiều năm, phải hỏi thật cặn kẽ, nếu không sẽ bỏ sót rất nhiều chuyện đặc sắc.
“Chuyện nhỏ, đương nhiên là không ít ạ, phải xem xem nương nương muốn nghe chuyện thuộc lĩnh vực nào.”
“Những chuyện liên quan đến hoàng thượng, Tam vương gia và cả cung Triều Phụng nữa.”
“Cung Triều Phụng vẫn bình thường như mọi khi. Tất cả nô tài, cung nữ khi nương nương còn trong cung vẫn giữ nguyên như trước. Tất cả đều đang chờ người quay về. Những ai muốn xuất cung có thể xuất cung, muốn ở lại cung Triều Phụng thì cứ ở lại, kết quả đám nô tài đó đều vì nương nương, nhất loạt ở lại.”
Thẩm Tố Nhi nghe vậy cảm động vô cùng “Vậy còn hoàng thượng?”
“Hoàng thượng thường không ở trong cung.”
“Vậy Tam vương gia?”
Hỏi đến Sơ Tuyết, Lưu tổng quản có phần do dự, sau đó mới cung kính hồi đáp “Lát nữa, người gặp thì sẽ biết ngay thôi.”
Thẩm Tố Nhi biết dù muốn hỏi thêm cũng chẳng ích gì, liền chuyển hướng khác “Tam vương gia bắt đầu hôn mê bất tỉnh khi nào?”
“Bẩm nương nương, đã được ba tháng rồi!”
“Ngài mau nói qua tình trạng đi.”
“Ba tháng trước, Tam vương gia quay về từ bên ngoài, đột nhiên ngất ngay tại cửa cung, miệng còn thổ máu đen. May nhờ có Thôi thần y hết lòng cứu chữa, coi như giữ được tính mạng, nhưng từ đó nằm liệt giường, lúc tỉnh lúc mê, thi thoảng cũng có thể xuống giường đi lại. Sau đó bệnh tình càng lúc càng thêm nghiêm trọng…”
Cuối cùng, Thẩm Tố Nhi coi như cũng biết được một số chuyện. Lúc sinh bệnh, Sơ Tuyết vẫn ở trong cung Thiên Thọ, tuy nhiên, không hiểu sao cứ cố chấp đòi chuyển về Mai Viện. Còn về việc tại sao, Sơ Tuyết chỉ im lặng không nói.
Thẩm Tố Nhi lặng lẽ nhìn cung điện nguy nga với tường xanh ngói đỏ. Rốt cuộc nàng cũng tới Mai Viện.
Khoảnh khắc bước chân qua cửa cung, trái tim Thẩm Tố Nhi bỗng run rẩy.
Hè đến, nơi đây không còn hương hoa mai nhưng vẫn tràn đầy sức sống. Ấy vậy mà khung cảnh trước mặt vẫn khiến nàng có cảm giác tiêu điều, thê lương.
Nàng đi theo con đường nhỏ, đến trước căn gác nơi Sơ Tuyết ở. Bên ngoài cửa lúc này có mấy cung nữ cùng tiểu thái giám lạ mặt đang đứng hầu.
Khi thấy Thẩm Tố Nhi, họ không khỏi nghi hoặc. Tuy nhiên, họ rất lễ độ đứng chặn bên ngoài, không cho nàng bước vào. Thấy vậy, Lưu tổng quản khẽ mắng “Các người không được vô lễ, sao thấy hoàng hậu nương nương lại không quỳ?” Lưu tổng quản cố khống chế giọng nói, hẳn là sợ sẽ làm kinh động đến người đang ở trong.
Nghe vậy, đám cung nữ, thái giám vội quỳ rạp xuống, còn bẩm lên là thái hậu nương nương đang ở đây để tiện cho việc chăm sóc Tam vương gia. Sau khi cho Tam vương gia uống thuốc, người hiện đang nằm trên giường trúc nghỉ ngơi.
“Ừm, các ngài cứ tiếp tục canh giữ, một mình bản cung đi vào xem sao, sẽ không làm phiền đến mẫu hậu đâu.” Thẩm Tố Nhi dặn dò đám người Lưu tổng quản, sau đó lặng lẽ đẩy cửa bước vào.
Vừa hít thở không khí trong phòng, Thẩm Tố Nhi liền cau chặt đôi mày.
Mùi thuốc nồng nặc đã tích tụ quá lâu nên không dễ tan hết được, ngoài ra cửa sổ trong phòng còn bịt kín. Nàng nghe nói người cổ đại thường dưỡng bệnh trong phòng kín, thế nhưng không ngờ lại đến mức này. Thật là chẳng khoa học chút nào. Nàng nhìn thái hậu nằm trên giường trúc, một cung nữ già đứng bên hầu hạ. Vị cung nữ này vừa thấy Thẩm Tố Nhi liền kinh hãi một lúc lâu, chắc cũng nhận ra nàng là hoàng hậu, lập tức hành lễ.
Thái hậu trông già đi khá nhiều, tóc đã bạc quá nửa đầu.
Thẩm Tố Nhi nhẹ vén rèm, bước vào phòng trong, mọi thứ vẫn được bài trí như cũ. Trước mắt nàng là một chiếc giường được buông rèm, qua lớp rèm mỏng, nàng thấy một người nằm đó. Tuy chưa nhìn rõ mặt nhưng nàng biết, người đó chính là Sơ Tuyết. Bỗng trái tim nàng quặn thắt, cả người cứng đờ ra, không ngờ có lúc bước chân lại nặng nề đến thế, cứ như thể không còn chịu sự khống chế của bản thân nữa.
Bên cạnh giường Sơ Tuyết lúc này có hai cung nữ túc trực, vừa nhìn thấy Thẩm Tố Nhi, cũng bất ngờ hồi lâu mới cúi đầu hành lễ. Sau khi Thẩm Tố Nhi ra hiệu cho họ ra ngoài, nàng mới hít một hơi thở sâu, điều chỉnh lại tâm trạng và cảm xúc bản thân lúc này.
Thẩm Tố Nhi nhẹ cất bước, mỗi một bước chân, nàng có cảm giác trái tim lại co bóp mãnh liệt, như thể đã làm sai chuyện gì. Đúng thế, nàng đã sai! Tại sao nàng không quay về sớm hơn để nói chuyện, gặp mặt ngài. Ở cạnh bên chọc cho ngài vui vẻ mà quên đi bệnh tật.
Lưu tổng quản nói, Sơ Tuyết đã hôn mê rất lâu rồi.
Hiện nay, hình dáng Sơ Tuyết ra sao, nàng hoàn toàn không có đủ dũng khí để nhìn.
Bước chân nàng ngập ngừng, từng trận chua xót ập đến, cổ họng như bị thứ gì đó nghẹn chặt lại.
Lúc mím chặt môi bước lại gần, đưa mắt nhìn người đang nằm trên giường, nước mắt nàng không kiềm chế được tuôn trào, từng giọt từng giọt lăn xuống không ngừng.
“Sơ… Sơ Tuyết…”
Đây thực sự là Sơ Tuyết nàng quen sao? Người thiếu niên tuấn mỹ tuyệt sắc… lúc này khuôn mặt gầy chẳng còn thấy chút thịt, làn da trắng muốt như được làm từ giấy, đôi môi hồng thắm giờ khô khan tím ngắt. Đôi bàn tay gầy guộc lộ ra ngoài chăn, lúc này chỉ còn mỗi xương… không, nói chính xác là xương sắp đâm rách làn da mỏng kia rồi. Ngài thực chẳng giống Sơ Tuyết mà nàng đã gặp trước đây.
Không tìm thấy phong thái quen thuộc khi xưa… chẳng còn chút nào cả. Nàng nhắm mắt, lặng im như đã chết ngất.
“Sơ Tuyết…” Thẩm Tố Nhi ngồi xuống bên giường, nắm chặt bàn tay gầy guộc đó nói “Xin lỗi nhé! Ta không hề hay biết… nếu biết, ta nhất định sẽ quay về.”
“Liệu ngài có hận ta không…”
Lúc này nàng thực sự sợ hãi, sợ vô cùng. Nước mắt lã chã tuôn rơi, nàng vốn không phải là người hay khóc, hoặc giả là người phụ nữ yếu mềm. Nhưng nhìn bộ dạng này của Sơ Tuyết, nỗi đau xót không ngừng trào dâng mạnh mẽ trong lòng.
“Tiểu Tam, ngài nhất định phải khoẻ lại. Ngài là người đầu tiên đối xử tốt với ta, ta không muốn ngài chết, không muốn…” Ngài chính là người đầu tiên đối xử tốt với nàng kể từ khi mới nhập cung, chính ngài đã mang đến cho nàng tình yêu thương ấm áp, dịu dàng.
Sơ Tuyết vẫn luôn thuận theo ý nàng, để nàng sống đúng theo mong muốn của mình. Tâm ý và sự tốt đẹp của ngài, ngay cả Mộ Dung Cảnh cũng chẳng thể cho nàng được. “Tiểu Tam, ngài hãy tỉnh lại đi, ta về thăm ngài đây. Ngài không được để xảy ra chuyện gì có biết không? Nhất định không được. Trong lúc cuộc đời ta buồn bã, đau khổ nhất, cũng là lúc xui xẻo nhất, chính ngài đã đứng một bên giúp đỡ, an ủi… Ngài phải tiếp tục giúp đỡ ta đấy. Nếu ngài không tỉnh lại, sau này ai sẽ giúp ta? Giả như lúc bị người khác ăn hiếp, ai sẽ vì ta mà ra tay che chở? Sơ Tuyết…”
“Sơ Tuyết… Tiểu Tam…”
“…”
“Ngươi đang làm cái gì thế? Ra ngoài.” Từ sau bỗng truyền đến giọng nói cực kỳ tức giận, là của thái hậu. Người xuất hiện trước tấm rèm châu, ánh mắt từ bi, nhân ái trước kia giờ đã không còn nữa. “Ngươi còn quay về đây làm gì? Cút đi! Cút ra ngoài. Tất cả đều do ngươi, đều do ngươi cả.”
“Con? Con…” Thẩm Tố Nhi nghe vậy không khỏi kinh ngạc và chấn động. Ngay lúc sau, nàng bị thái hậu kéo ra khỏi giường, đuổi khỏi phòng.
Ngồi bệt trên bậc thềm, nàng nhìn vào cánh cửa khép chặt kia, mãi hồi lâu vẫn không thoát khỏi sự kinh hãi, bàng hoàng.
Nhìn ánh mắt đó của thái hậu khiến nàng thấy bản thân như một kẻ tội đồ, hình như chính nàng… là kẻ đã gây ra mọi chuyện. Sơ Tuyết trở thành bộ dạng ngày nay cứ như thể là do nàng? Tại sao chứ? Rốt cuộc là vì sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mộ Dung Cảnh không nói, Lưu tổng quản cũng không nói, chẳng ai nói với nàng đã xảy ra chuyện gì và vì sao.
“Hoàng hậu nương nương, người mau đứng dậy đi. Mặt đất bẩn lắm, sẽ làm hỏng hết y phục của người.” Lưu tổng quản dứt lời, vội sai cung nữ đỡ Thẩm Tố Nhi đứng dậy.
Thẩm Tố Nhi vội gạt nước mắt, hỏi “Lưu công công, bản cung muốn biết chuyện của Tam vương gia.”
Lưu tổng quản cúi đầu, khẽ khom người rồi kính cẩn đáp “Về chuyện này… nương nương, lão nô cũng không rõ lắm, cho nên không dám to gan tự kể.”
Thẩm Tố Nhi cau chặt đôi mày, cũng không hỏi thêm nữa, cuối cùng lặng lẽ quay về cung Triều Phụng.
Trước cung Triều Phụng, có mấy người đang quỳ, kích động đến độ nước mắt đầm đìa.
Thẩm Tố Nhi lập tức bảo họ đứng dậy, rồi người trước kẻ sau tiến vào cung. Nàng đi rất chậm, nhìn ngắm tỉ mỉ từng góc nhỏ trong cung. Nơi đây chẳng có một chút thay đổi. Bước vào đại đường, nàng than dài một tiếng, từ từ ngồi vào vị trí chính điện. Tất cả đám người dưới đều đang lặng người đứng trước cửa lớn, ánh mắt mơ màng như thể không dám tin đây là sự thật, nước mắt theo đó lại tiếp tục trào ra.
“Các ngươi định thần lại đi, ai có thể dâng ly trà cho ta không? Khát nước quá!” Thẩm Tố Nhi dịu dàng nói, thế nhưng nàng không ngờ chỉ một câu nói đơn giản mà lại hiệu quả đến vậy.
“Dạ… dạ… oa.” Bọn họ ôm nhau khóc ỉ ổi, nước mắt tuôn ra chẳng khác nào trận đại hồng thuỷ, có khả năng nhấn chìm cả cung Triều Phụng.
“Là chủ nhân. Chủ nhân đã về rồi!”
“Đúng thế, đây không phải là mơ… Ngươi mau nhéo ta một cái thử xem.”
“Ây da! Hình như là nương nương thật.”
“Người quay về rồi!”
“Hu hu!”
“…”
Thẩm Tố Nhi nản lòng nhìn họ, đổi lại là lúc khác, chắc nàng sẽ vui đến mức bật cười, thế nhưng, bệnh tình Sơ Tuyết còn chưa có chuyển biến, lại thêm nhiều ngày bôn ba lao lực, toàn thân mệt mỏi, đừng nói là cười, cho dù nói một câu cũng cảm thấy rất tốn sức lực.
Nàng cùng đám người nói qua vài câu, sau đó về phòng nghỉ ngơi. Ngả người xuống giường, rất nhanh nàng chìm vào giấc ngủ. Khi tỉnh lại, trời đã chuyển hoàng hôn. Nghe bọn Tiểu Dung nói, hoàng thượng có ghé qua đây một lần, thấy nàng ngủ liền nhanh chóng rời đi.
Buổi tối, Thẩm Tố Nhi dặn ngự thiện phòng đặc biệt chuẩn bị, nói muốn ăn một bữa ngon lành cùng đám người dưới trong cung Triều Phụng, khiến họ cảm động đến mức nước mắt không ngừng tuôn. Nàng ngồi trước bàn ăn, mỉm cười chán nản “Đừng khóc nữa, người nào người nấy khóc sưng cả mắt lên rồi, trông như hột đào vậy, còn khóc nữa là sẽ luộc chín đấy.”
Nghe nàng nói vậy, mọi người không khỏi bật cười.
“Tất cả đều tại người hết, tại sao lại bỏ chúng em đi? Muốn trốn thì phải để bọn em cùng trốn chứ?” Tiểu Dung là người đầu tiên đưa lời oán trách.
Tiểu Xuân Nhi cũng theo đó mà phụ hoạ một câu “Đúng thế, tại sao người chẳng thương lượng lấy một câu đã vội vã rời đi thế?”
Thẩm Tố Nhi nhìn lướt đám người một lượt, giấu đi tâm trạng trầm trọng của bản thân. Hiếm khi mọi người vui thế này, nàng cũng không muốn để mọi người mất hứng. Chỉ có điều, người nào người nấy đều nhìn nàng bằng ánh mắt uất ức, oán thán, nàng cảm giác như thể bản thân đã mắc phải đại tội. “Ta cũng là muốn tốt cho các em thôi… nếu bị bắt lại, ta thì không sao, chứ các em… sẽ vô cùng nguy hiểm. À đúng rồi, hoàng thượng có làm khó các em không?”
“Không… không ạ…”
Lúc này, bọn họ người nào người nấy đưa lời kể khổ. Thậm chí người này tranh lời cướp ý của người kia.
Cứ người này một câu, người kia một câu, gần như đã kể lại hết toàn bộ những chuyện xảy ra trong hoàng cung cả năm nay. Một năm qua, hoàng thượng không cho bất cứ ai tới cung Triều Phụng quấy nhiễu. Nói đi nói lại, cuộc sống của tám người bọn họ khá là bình ổn, chỉ cần không bước chân ra khỏi cung Triều Phụng, sẽ không bị bất cứ cung nữ, thái giám cung nào bắt nạt.
Câu chuyện cứ như nước chảy tuôn ra không ngừng, vô tình lại nhắc đến Sơ Tuyết, Thẩm Tố Nhi nở nụ cười gượng gạo trong khi sắc mặt của đám người cũng đờ đẫn hẳn. Người nào người nấy ủ rũ, buồn rầu, vô cùng đau lòng, xót xa. Chuyện của Sơ Tuyết bọn họ cũng đã nghe nói.
“Những chuyện liên quan đến Tam vương gia, các em có thể kể lại cho ta nghe không?”
Thẩm Tố Nhi nhìn sắc mặt đám người biến đổi, liền nói thêm một câu: “Cho dù là những lời mắng chửi, cũng phải nói ra bằng hết.”
Thế nhưng đám người vẫn chìm trong im lặng.
Thẩm Tố Nhi đưa mắt nhìn quanh, sau cùng dừng lại ở Tiểu Dung nói: “Tiểu Dung, em hãy nói trước đi, mau đem hết những chuyện mình biết kể ra một lượt cho ta nghe.”
“Tiểu thư, em… em chỉ biết là… Tam vương gia sẽ chết…”
“Ai nói thế?” Thẩm Tố Nhi tức giận quát lớn: “Sơ Tuyết tuyệt đối không thể chết được.”
Tiểu Dung nhăn nhó mặt mày, níu lấy y phục của Tiểu Xuân Nhi ngồi cạnh bên, còn Tiểu Xuân Nhi lại ngô nghê kéo y phục của người bên cạnh, ra hiệu cho người này nói, cứ người này đùn đẩy cho người kia, kết quả, chẳng ai dám lên tiếng nữa.
Thẩm Tố Nhi liền nói “Tiểu Xuân Nhi, em hãy nói đi.”
“Chủ nhân, trong cung đồn rằng… tuy không biết là thật hay giả. Chỉ là… chúng em đã không nhìn thấy Tam vương gia hơn một năm nay rồi. Trước kia, Tam vương gia thường hay đến cung Triều Phụng, ngồi một mình trong sân… rất lâu, rất lâu…” Tiểu Xuân Nhi càng nói lại càng lí nhí: “Hình như Tam vương gia rất nhớ chủ nhân đó…”
“Là nhớ chủ nhân thật mà…”
Lúc này, mọi người lại nhộn nhạo, bắt đầu nhiệt tình trở lại.
Thì ra, trong khoảng thời gian Thẩm Tố Nhi rời cung, Sơ Tuyết thường tới thăm cung Triều Phụng. Lại nói Sơ Tuyết đã từng xuất cung thêm hai lần, mà còn trong khoảng thời gian dài. Lần cuối cùng, khi quay về ngài còn ngất ngay trước cửa cung.
Càng nghe, Thẩm Tố Nhi càng cảm thấy bất an. Lúc này, Tiểu Thất Tử cứ ấp a ấp úng, dường như định nói gì lại thôi. Sau cùng, lén nhìn mọi người một lượt, cậu ta mới nói: “Nương nương, nô… nô tài còn nghe được một lời đồn khác.”
Thẩm Tố Nhi đưa mắt nhìn về phía Tiểu Thất Tử “Nói mau, không phải sợ.”
Đang chờ Tiểu Thất Tử lên tiếng, đột nhiên một vị khách không mời xuất hiện.
Thấy nàng ta bước vào, bọn người Tiểu Dung vội vã đứng dậy, hành lễ.
Thẩm Tố Nhi nhìn người phụ nữ rất quen mặt, thấy nàng ta xinh đẹp, trông thanh nhã lại có nét thư hương, thậm chí còn mang phong thái mặn mà của người phụ nữ trưởng thành. Nàng liền nhớ ra, đây chẳng phải là Tuyết Phi trước kia sao?
Tuyết Phi nhẹ bước vào, đi thẳng tới trước mặt Thẩm Tố Nhi, ánh mắt quắc sắc lạnh, bàn tay năm ngón ngọc ngà giơ cao, tiếng bạt tai vang lên lanh lảnh.
Thẩm Tố Nhi lặng người, chẳng kịp để tâm đến cảm giác đau đớn truyền tới từ bên má, nghi hoặc đưa lời chất vấn: “Mau nói ra lí do ngươi đánh bản cung, nếu không khiến bản cung tín phục, bản cung sẽ trả lại ngươi gấp đôi.”
Khuôn mặt đẹp đẽ của Tuyết Phi nhăn lại vì tức giận, nàng ta quát lớn “Đồ tiện nhân không biết liêm sỉ, theo trai trốn khỏi cung thì thôi, lại còn hại Tam vương gia bị an nguy đến tính mạng. Thân là một người phụ nữ, ngươi đáng lẽ phải lấy cái chết mà tạ tội.”
“Lấy cái chết để tạ tội?” Thẩm Tố Nhi nghi hoặc nhìn vị Tuyết phi trước mặt. Dưới đôi mắt kia, đang ẩn chứa những suy nghĩ gì thế. “Tuyết Phi, mau nói rõ mọi chuyện, bản cung vừa về, có nhiều chuyện vẫn chưa thể hiểu hết được.”
Tuyết Phi đẩy cao chiếc cằm xinh đẹp, ngạo nghễ nhìn Thẩm Tố Nhi “Nếu không phải ngươi tự ý xuất cung, sao Tam vương gia lại phải ra ngoài tìm? Nếu không vì ngươi, làm gì có chuyện Tam vương gia bệnh tình nghiêm trọng như vậy mà vẫn quyết đi không muốn quay về? Ngươi còn mặt mũi về đây ư, hưm! Mau cút khỏi cung đi!”
Tuyết Phi khinh thường phất mạnh tay áo, rồi lạnh lùng bước ra khỏi đại đường.
Nàng ta vội vàng đến rồi vội vàng đi, cứ như một trần cuồng phong kiêu ngạo.
Thẩm Tố Nhi cau chặt đôi mày, từ từ đưa ánh mắt sang chỗ Tiểu Thất Tử nói “Tiểu Thất Tử, những lời Tuyết Phi nói có phải là sự thật không?”
“Chủ nhân, những lời Tuyết Phi nương nương nói… là… là thật.” Tiểu Thất Tử cúi đầu đứng lặng, muốn nói lại thấy không nhẫn tâm “Nô tài nghe nói, Tam vương gia xuất cung tìm người, dọc đường thiếu thuốc… quay về quá muộn. Nô tài… nô tài nghe từ miệng mấy cung nữ hầu cận bên cạnh thái hậu… Lúc đó, Tam vương gia không mang theo nhiều thuốc. Ngài định dùng hết thuốc sẽ quay về cung, nhưng trên đường quay về lại nghe được tin tức về người, cho nên chẳng để tâm đến bệnh tình của mình…”
Trời đất quỷ thần ơi!
Thẩm Tố Nhi mím chặt môi, cả người ngây lặng, cảm giác áy náy, hối hận dâng trào dữ dội. Nàng đáng lẽ phải đoán ra chứ, đúng là ngốc nghếch. Thảo nào thái hậu lại căm hận nàng, oán trách nàng, đối xử với nàng như vậy…
Nàng không có lòng hại ngài nhưng vì nàng mà tính mạng ngài nguy ngập từng giờ.
Đem theo tâm trạng thấp thỏm, đau buồn, Thẩm Tố Nhi rầu rĩ cả một buổi tối. Nàng rất muốn đến Mai Viện, nhưng lại lo sẽ gặp thái hậu. Không phải nàng sợ, nhưng thái hậu đã không còn trẻ nữa, lại đang mang bệnh trong người. Nếu lúc này cố chấp đến chăm sóc Sơ Tuyết, khiến thái hậu tức giận thì không hay chút nào.
Nằm trên giường trúc, nàng từ từ nhắm mắt lại.
Rất nhanh, nàng bỗng cảm nhận được một luồng hơi thở ấm áp, lại một lúc nữa, nàng đã được ôm chặt trong vòng tay vững chắc, “Đừng lo lắng, Sơ Tuyết sẽ không sao đâu. Thôi thần y nói, cành của Tuyết Liên ngàn năm xem ra cũng có tác dụng, ngài ấy sẽ dốc toàn lực giúp Sơ Tuyết tránh được kiếp nạn này.” Dứt lời, Mộ Dung Cảnh cúi đầu đặt lên trán nàng một nụ hôn.
Hành động dịu dàng hiếm có này khiến Thẩm Tố Nhi vô cùng cảm động, khoé mũi cay cay, đôi mắt đỏ hồng, nàng nhẹ nép chặt trước lồng ngực ngài.
Đêm đã khuya, Thẩm Tố Nhi dần chìm sâu vào giấc ngủ. Mộ Dung Cảnh đưa mắt nhìn người phụ nữ trong lòng, nhẹ nhàng vuốt lên hai má vẫn còn ửng đỏ, hằn rõ vết năm ngón tay, ánh mắt tột cùng phẫn nộ.
Nửa canh giờ sau, tại Lưu Tiên Uyển.
Trong phòng ngủ của Tuyết Phi, đèn đuốc sáng rực.
Mộ Dung Cảnh lạnh lùng đứng giữa phòng lớn, nhìn người phụ nữ trước đó còn hân hoan tiếp đón, giờ đã mặt ủ mày chau “Bàn tay nào đã đánh hoàng hậu?”
“Hoàng thượng…”
“Trẫm đang hỏi ngươi dùng bàn tay nào đánh hoàng hậu?” Ánh mắt ngài lạnh như băng.
Tuyết Phi lạnh run người, dũng khí khi nãy giờ đã mất hết “Tay… tay phải.”
“Người đâu, chặt tay phải.” Mộ Dung Cảnh tuyệt tình hạ lệnh.
“Hoàng thượng…” Tuyết Phi kinh hãi, ánh mắt bàng hoàng, không dám tin vào tai mình, nàng ta không ngờ hoàng thượng lại đối xử với mình như vậy. Đôi vai mềm run lên bần bật: “Hoàng… hoàng thượng, ngài không thể đối xử với thiếp như vậy được.”
“Gây chuyện thị phi, lại dám phạm thượng, có tội danh nào không thể đem ngươi ra trừng trị?... Đưa vào lãnh cung, cả đời không được phép rời khỏi nửa bước.”
Sắc mặt Tuyết Phi trắng nhợt, trong kinh hoàng, nàng cố gắng trấn tĩnh “Hoàng thượng, hai năm trước, lúc ngài lấy chiếc trâm vàng nạm ngọc đã từng nói, sẽ đối xử thật tốt với thiếp, nhưng chuyện hôm nay cho thấy ngài nói lời không giữ lời.”
Ánh mắt Mộ Dung Cảnh không hề có chút thương xót. Sơ Tuyết xuất cung là sự thật, ngất đi trước cửa cung cũng không phải chuyện giả, thế nhưng lí do Sơ Tuyết xuất cung ngài chưa từng nói cho ai biết, lại càng không để người khác biết việc ngài đi tìm Tố Nhi. Nếu ngài đã không nói, làm sao mẫu hậu biết được?
Việc Sơ Tuyết vì Tố Nhi coi nhẹ việc uống thuốc hoàn toàn là bịa đặt. Bởi khi ngất đi trước cửa cung, trên người Sơ Tuyết vẫn còn thuốc. Kết quả của ngày hôm nay hoàn toàn do bệnh tình Sơ Tuyết tái phát, thuốc trước kia đã dần mất tác dụng. Ngài vì lo mẫu hậu không chịu nổi sự thật nên chưa nói ra chân tướng sự việc, không ngờ lại để người ta gây chuyện thị phi.
Ngài muốn tìm ra kẻ đầu tiên phát tán lời đồn thất thiệt này. Khẽ “hừm” một tiếng, ngài quay lưng bước ra khỏi phòng, hoàn toàn không để tâm đến tiếng kêu thảm thiết truyền lại từ phía sau.
Mộ Dung Cảnh về cung Triều Phụng, lặng lẽ nằm xuống cạnh Thẩm Tố Nhi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Ngày mai, ngài sẽ đi gặp mẫu hậu, sẽ giải thích rõ ràng với người mọi chuyện.
Lúc Thẩm Tố Nhi tỉnh lại, nàng thấy mình đã ở trong một căn phòng giản dị, nhìn căn phòng rộng rãi, nàng bỗng thấy trống trải vô cùng. Bên mép giường có đặt một bộ y phục sạch sẽ, sau khi mặc lên, nàng nhẹ bước ra ngoài.
Bên ngoài là một đình viện cũ kĩ, cỏ dại mọc khắp nơi, đoan chắc là chỗ do Mộ Dung Cảnh tìm trong gấp gáp. Vừa định bước ra khỏi đình viện, một giọng nói bình thản vọng từ phía sau hòn giả sơn “Nàng muốn đi đâu?”
Thẩm Tố Nhi lặng người, căng thẳng nắm chặt hai bàn tay, không dám động đậy, cũng không dám quay đầu. Nàng tự nhắc bản thân không được phép lưu luyến, có được đêm qua đã là quá đủ rồi, nó chính là ân huệ mà ông trời ban cho, là giấc mộng xa xỉ mà nàng từng mong ước. Trước kia, nàng đã nói sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt ngài nữa, cũng đã giao ước là… không bao giờ gặp lại.
“Hoàng thượng, xin lỗi, tối hôm qua, ta… đã thất lễ rồi. Ta sẽ nhanh chóng rời khỏi nơi này. Xin ngài hãy bảo trọng.” Nàng vội vã rời đi, nhưng mới đi được vài bước, đã cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ, cường liệt từ phía sau ập tới, tiếp đó, cả người bỗng nhẹ bẫng, ngã thẳng vào vòng tay của Mộ Dung Cảnh.
Đến bậc thềm trước nhà, Mộ Dung Cảnh im lặng ngồi xuống, để nàng ngồi trên đùi mình. Hai người cứ im lặng ngồi như vậy, mãi mà chẳng ai mở lời.
“Hoàng thượng…”
“Hơn một năm nay nàng đã đi đâu, làm gì?”
“Đi… đi làm quan…” Nàng thận trọng đáp, sau đó kể qua cho ngài nghe chuyện nàng làm quan tại thị trấn Đào Hoa, khuôn mặt cúi gằm. Không hiểu sao trước mặt ngài, nàng lại luôn bé nhỏ đến vậy.
Mộ Dung Cảnh càng ôm nàng chặt hơn. Năm ngoái, sau khi ngài lấy cắp Tuyết Liên tại Linh Vân sơn trang, khi quay lại khách điếm tìm nàng, không ngờ nàng đã bỏ đi. Sau một năm tìm kiếm, dù biết Hoàng Phủ Dịch gài bẫy, ngài vẫn không thể không tới đó cứu nàng.
“Cảm ơn ngài tối qua đã cứu ta…”
Mộ Dung Cảnh nghe vậy không khỏi cảm thấy bất lực, đột nhiên, rất muốn tìm một người để giãi bày tâm sự “Tố Nhi, đừng có trách hắn, muốn trách… phải trách người làm ca ca như ta, năm đó là ta đã có lỗi với hắn…” Nói tới đây, ngữ khí của Mộ Dung Cảnh nhuốm màu đau thương.
Thẩm Tố Nhi nhẹ nắm lấy bàn tay to lớn của Mộ Dung Cảnh ngầm khuyến khích.
“Đế vương nước Nam Man hiện nay chính là phụ vương của ta.”
Thì ra, mẫu hậu của Mộ Dung Cảnh chính là hoàng hậu nước Nam Man. Sau khi gả vào hoàng cung liền được hoàng thượng rất mực sủng ái, sau đó đã hạ sinh hai vị hoàng tử. Chỉ tiếc, đàn ông luôn là kẻ có mới nới cũ, mẫu hậu của ngài cô đơn trong thâm cung nhiều năm, chịu biết bao khổ sở, lại thường xuyên bị các phi tần ám toán, thậm chí đã mấy lần đối đầu với cái chết. Dần dần, bà cảm thấy chán ghét cuộc sống trong cung, đúng lúc tâm tư lạnh giá, thi thoảng thường tìm thời gian xuất cung dạo chơi, và những lần đi chơi đó bà đã gặp thái tử Bắc Uyển khi ấy đang vi hành tại Nam Man. Hai người nhất kiến chung tình, liền tìm cơ hội bỏ trốn cùng nhau, và cơ hội trốn thoát đã được đánh đổi nhờ A Lạc. Lúc đó, A Lạc đã ngây thơ níu giữ phụ vương, kéo dài thời gian để mọi người trốn thoát.
Nghe nói lúc đó, hai huynh đệ ngài mới chừng bảy tuổi, cũng đã xem như hiểu được chuyện đời. A Lạc lại rất hay dựa dẫm vào ca ca, bất cứ chuyện gì cũng nghe theo lời dặn của ca ca. Lúc ấy, mẫu hậu bảo hai huynh đệ đến chỗ phụ vương thỉnh an. Người còn nói rằng, ai có thể chọc cho phụ vương vui vẻ thì sẽ có phần thưởng. Khi đó vì không muốn tranh giành cùng A Lạc nên ngài quyết định lùi một bước, cố ý rời đi trước. Lúc đó, A Lạc không chịu, chu miệng lên nói muốn đi cùng. Kết quả, Mộ Dung Cảnh liền lừa đệ đệ rằng ngài sẽ nhanh chóng quay lại. Thế nhưng, lúc rời khỏi chính môn, ngài liền thấy mẫu hậu mặc y phục nam nhi. Ngài vừa nhìn một cái là nhận ra ngay, còn gọi mẫu hậu rất to, tiếng gọi ấy đã quyết định vận mệnh của ngài. Mẫu hậu mắt lệ đẫm nhoà, đã bế ngài trốn thoát khỏi cung.
Kể từ đó, họ không bao giờ bước chân vào nước Nam Man thêm một lần nào nữa.
Lúc mẫu hậu trốn khỏi Nam Man, vốn cho rằng nửa đời còn lại có thể tránh khỏi chốn thâm cung, sống cuộc đời bình thường, ai ngờ lúc này mới phát hiện, người mà mình chung tình lại chính là thái tử nước Bắc Uyển. Bà vô cùng kinh hãi, từ chối vào cung, có điều lúc này, bà bỗng phát hiện mình đã mang thai, và đứa bé ấy chính là Sơ Tuyết. Sau một vài biến cố, mẫu hậu đồng ý vào cung, hơn mười năm liền bình an vô sự. Còn về việc, tại sao mẫu hậu lại để hoàng đế nước Nam Man tìm được thì phải kể từ khi ngài lên ngôi làm hoàng đế.
“Lúc đó, phụ vương… hiện nay của ta, đối xử với ta chẳng khác nào con ruột, hành động đó khiến mẫu hậu cảm động mà chấp nhận nhập cung. Sau khi mẫu hậu nhập cung, phụ vương cũng quyết định cả đời chỉ có duy nhất một mình mẫu hậu ta mà thôi.”
“Không đúng, ta nghe Sơ Tuyết nói, cũng có mấy chục…”
“Ha ha, có thì có, thế nhưng cũng chỉ để nguỵ trang mà thôi, phụ vương chưa bao giờ động đến họ. Nàng cũng biết chuyện triều chính mà, không thể giải quyết một cách dễ dàng, có một vài đại thần luôn thích tốn công vào việc này. Tính cách của phụ vương ta lại rất… ôn hoà.”
Mộ Dung Cảnh không nói rõ, nhưng Thẩm Tố Nhi hiểu, đế vương đôi khi cũng không thể làm theo ý của mình. Hai người im lặng rất lâu, rồi Mộ Dung Cảnh lại nói tiếp: “Phụ vương không nói, không từ chối cũng là có lí do cả. Lúc còn làm thái tử, vì bảo vệ ta và mẫu hậu, ngài nói với bên ngoài rằng, ta chính là huyết mạch chính thống của mình. Trong lòng ngài luôn cảm thấy áy náy với mẫu hậu ta, còn các vị đại thần lại có ý kiến là vì phụ vương chỉ có mỗi ta và Sơ Tuyết nên… Nhưng Sơ Tuyết vừa ra đời thì đã…” Ánh mắt Mộ Dung Cảnh phút chốc nhuốm màu bi thương.
“Sức khoẻ của Sơ Tuyết không tốt, đúng không?” Nhớ lại chuyện Tuyết Liên ngàn năm, nàng đoán, chắc phải có lý do gì đó.
“Đúng, đệ ấy vừa sinh ra đã mang trong người độc tính, là mẫu hậu… là di chứng để lại trong người mẫu hậu khi bị các phi tần ám toán hồi còn ở Nam Man. Bà trúng một loại độc không cách nào hoá giải. May mà có Thôi thần y nên mới cứu được mạng của mẫu hậu và Sơ Tuyết.”
Ánh trăng nhuốm một màu ảm đạm, khiến người ta vô cùng buồn bã.
Thẩm Tố Nhi ôm Mộ Dung Cảnh thật chặt, sau đó nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên đôi môi ngài, ánh mắt dịu dàng: “Bao năm nay, hẳn ngài sống rất vất vả?” Quả thực ngài đang phải gánh vác bao nhiêu trách nhiệm? Tất cả đều quá đỗi nặng nề.
Có nhiều người sinh ra đã trải qua quá nhiều đau khổ, để che đi trái tim chằng chịt những vết sẹo ấy mà cố tình tạo lớp nguỵ trang lạnh lùng, ngạo nghễ.
“Xin lỗi, trước giờ ta không hề để tâm…” Nước mắt bất giác tuôn rơi, nàng nhớ bản thân đã khiến ngài tổn thương, thậm chí còn trốn tránh, coi thường ngài. Nàng chưa từng nghiêm túc cảm nhận ngài, càng chưa bao giờ thực sự quan tâm ngài, hoặc giả hiểu cho nỗi thống khổ cùng trách nhiệm nặng nề ngài đang gánh trên vai.
Ngoài việc ôm chặt ngài, nàng chẳng biết phải an ủi thế nào nữa.
Đôi mắt của Mộ Dung Cảnh loang loáng nước, lớp nguỵ trang bao năm dần sụp đổ từng chút từng chút một, mỗi khi đối diện với nàng. Nàng có thể cảm nhận được không? Có cảm nhận được những mệt mỏi và đau đớn trong tim ngài? Rốt cuộc đã có người thấu hiểu được ngài rồi sao? Ngài không còn phải một mình đơn độc nữa…
Đêm khuya.
Thẩm Tố Nhi đã ngủ từ lúc nào.
Mộ Dung Cảnh bước ra khỏi phòng, đứng trên bậc thềm, nhìn sang một góc sân rồi nói: “Mau ra đây.”
Lúc này, một bóng người xuất hiện, quỳ dưới mặt đất, là Trần Thủ.
“Chuyện đó thế nào rồi?”
“Hồi bẩm hoàng thượng, vi thần đã bí mật gặp Vân trang chủ một chuyến, ngài ấy vẫn phủ nhận sự tồn tại của Tuyết Liên ngàn năm. Cho dù là phái đại quân san bằng sơn trang, tắm máu khắp nơi cũng vô dụng…” Trần Thủ không dám nhìn thẳng vào Mộ Dung Cảnh, cúi đầu nói.
“Nói dối, rõ ràng có Tuyết Liên ngàn năm.” Nếu đó chỉ là lời đồn thổi ngài sẽ không tin, nhưng thông tin này do Thôi thần y nói, chắc chắn là tin tưởng được. Đã bao lâu rồi, Linh Vân sơn trang vẫn không chịu nhượng bộ, cho dù họ đưa ra điều kiện trao đổi cũng quyết chưa từng đồng ý, thậm chí đến điều kiện cũng chẳng hề nói ra.
“Hoàng thượng, có một chuyện vi thần muốn nói.”
“Chuyện gì?”
“Khi ở đó… lúc ra khỏi Linh Vân sơn trang, vi thần có gặp một người…”
“…”
Sáng sớm hôm sau.
Thẩm Tố Nhi hốt hoảng tỉnh dậy thì thấy một Mộ Dung Cảnh hoàn toàn khác xuất hiện trước mắt mình. Bao nhiêu lạnh lùng ở ngài đã tan biến không để lại chút tăm tích. Nhớ lại mọi chuyện, đột nhiên, nàng lại cảm thấy kinh hãi trước sự yêu chiều đột ngột này. Người đàn ông cao ngạo đó đã thuận ý mở lòng với nàng? Nếu quả thực là vậy, nàng nên thế nào đây? Hồi đáp lại ngài? Có đủ… dũng khí mà hồi đáp lại không?
“Hoàng… hoàng thượng?”
“Nàng tỉnh rồi sao? Muốn ăn chưa, trước giờ ta chẳng bao giờ làm những điều thế này cho người khác.” Ngài nghiêm mặt nói, có điều ánh mắt tràn ngập yêu thương, sủng ái.
“Phụt…” Nàng bật cười, bao nhiêu do dự khi nãy đã hoàn toàn biến mất.
Sau khi tắm rửa, ngồi trước bàn, nàng từ từ ăn, trong lòng dâng trào cảm giác ngọt ngào. Có lúc, tình cảm kì diệu và lạ thường như thế đấy.
Mộ Dung Cảnh mỉm cười lấy ngón tay gạt thức ăn dính trên miệng cho nàng nói: “Sáng mai, chúng ta sẽ hồi kinh.”
“Chúng ta? Ta… ta?” Thẩm Tố Nhi do dự.
“Ừm. Lẽ nào nàng lại muốn bỏ đi?”
“Thế nhưng, trước đó chúng ta đã giao hẹn…” Không bao giờ gặp lại!
“Hãy quên hết những lời đó đi.”
“…” Thực sự có thể sao? Thẩm Tố Nhi không dám tin vào tai mình, trong lòng bỗng có vài phần cảm khái. Chỉ là nàng và ngài liệu có kết quả gì không? Thế nhưng, lúc này nàng không muốn nghĩ đến tương lai. Bởi lẽ tương lai chẳng thể nào đoán định.
Trần Thủ mặt mày nghiêm nghị đứng bên ngoài cửa, tỏ ý không dám làm phiền. Buổi trưa, Mộ Dung Cảnh nói có chút việc nên ra ngoài trước, đến tối sẽ quay về.
Thẩm Tố Nhi nghe vậy không tiện hỏi, chỉ mỉm cười tiễn ngài đi, khoảnh khắc ngài định rời bước chân, nàng nói: “Ta sẽ đợi ngài.” Thanh âm rất khẽ, lại có chút nhu tình.
“Nàng mệt thì ngủ đi, không cần phải đợi ta.” Mộ Dung Cảnh hôn nhẹ lên trán nàng, lúc quay người không quên dặn dò Trần Thủ: “Hãy bảo vệ an toàn cho nương nương.”
“Hoàng thượng…” Trần Thủ định nói gì đó nhưng khi bắt gặp đôi mắt sắc lạnh của Mộ Dung Cảnh, bao lời muốn nói bỗng trôi sạch, cúi đầu đứng lặng sang một bên.
Thẩm Tố Nhi nhìn theo bóng dáng dần khuất, trong lòng đột nhiên bùng lên cảm giác lo lắng.
“Trần đại nhân, người có thể nói cho ta biết, hoàng thượng đang đi đâu không?”
“Nương nương, xin thứ tội ti chức không thể nhiều lời.”
Thẩm Tố Nhi ngẫm nghĩ một hồi, sau đó lại nói thêm: “Ừm, vậy coi như vừa rồi ta chưa hỏi. Chỉ là… chuyến đi này của hoàng thượng có nguy hiểm không?”
Trần Thủ im lặng, khuôn mặt lộ vẻ lo lắng.
Nàng vốn định dò thám thêm, thấy phản ứng của Trần Thủ, trái tim tức thì thắt chặt: “Trần Thủ.”
“Dạ có ti chức.”
“An nguy của hoàng thượng quan trọng, hay là tính mạng của ta quan trọng hơn?” Nàng lạnh lùng đưa lời chất vấn.
“Hoàng hậu nương nương, điều này…”
“Phải trả lời thành thật.”
“Là… là hoàng thượng…” Trần Thủ cúi đầu đáp nhưng nếu lúc này chàng rời đi, coi như là kháng chỉ.
“Vậy thì ngài còn do dự điều gì? Lấy đại cục làm trọng, lấy thiên hạ làm trọng, đặt tính mạng của hoàng thượng lên vị trí hàng đầu. Đại trượng phu có việc nên làm, có việc không nên làm, nếu mệnh lệnh đưa ra quá đỗi ngang ngược, ngài có thể không nghe theo. Hoàng thượng cũng là con người, cũng có những lúc phạm sai lầm, thân là thần tử phải nỗ lực hết mình để tránh sai sót. Nếu ngài không thể đặt an nguy của hoàng thượng lên hàng đầu, không thể bảo toàn được tính mạng của ngài ấy, vậy thì ngài sẽ có tội với lê dân bách tính toàn thiên hạ, cũng có tội với liệt tổ liệt tông…”
Trần Thủ đang vô cùng mâu thuẫn, nghe vậy liền quỳ rạp xuống, dập đầu ba cái cung kính đáp: “Vi thần tuân mệnh. Nương nương, xin người tuyệt đối không được tuỳ tiện ra ngoài, nhất định phải ở trong này chờ mọi người quay về.”
“Bản cung biết rồi, không cần phải lo lắng.” Lặng nhìn theo bóng Trần Thủ rời đi, trong lòng Thẩm Tố Nhi vẫn cực kỳ lo lắng. Trong đình viện, ánh hoàng hôn rải lớp ánh sáng màu hồng cam lên người nàng.
Lúc quay vào trong phòng, Thẩm Tố Nhi bất giác lặng người. Không biết từ lúc nào, trong phòng đã có thêm một người nữa? Người này đang ung dung ngồi trước bàn ăn điểm tâm, thấy nàng, liền nhìn nàng bằng ánh mắt quyến rũ.
“Hoàng Phủ điện hạ, ngọn gió nào đưa ngài tới đây vậy?” Thẩm Tố Nhi giấu đi tâm trạng lo lắng, bình thản nói rồi bước vào trong phòng.
Hoàng Phủ Khuynh Thành cong miệng mỉm cười, dung mạo tuyệt mỹ: “Hoàng hậu? Nàng là thái tử phi của Nam Man sao còn là hoàng hậu của Bắc Uyển? Thật không đơn giản chút nào… Giả như mấy hôm trước nàng thành thân cùng Dịch, chẳng phải còn là vương tử phi của nước Tang chúng ta?” Nghe khẩu khí chắc hẳn Hoàng Phủ Khuynh Thành đã đến đây từ lâu.
Thẩm Tố Nhi mỉm cười, bình thản nói: “Thực ra, ta rất bình thường, chỉ là bản thân ngài đã làm phức tạp hoá vấn đề lên thôi.” Nàng ngồi xuống đối diện với Hoàng Phủ Khuynh Thành, nhìn ngài ăn vẻ rất hứng thú, nàng hỏi thêm: “Tại sao ngài lại đến đây?”
Hoàng Phủ Khuynh Thành chớp mắt đầy ám muội, mỉm cười nói: “Nàng… cảm thấy bản vương thế nào?”
Thẩm Tố Nhi khẽ giật mình, liếc mắt nhìn ngài rồi tặng luôn hai chữ: “Quá nữ.”
“Quá nữ?”
“Chính là quá giống phụ nữ đó!”
“Nàng nói gì chứ? Có muốn đích thân thử xem… liệu ta có phải đàn ông thực sự không?” Ánh mắt Hoàng Phủ Khuynh Thành hiện lên chút tà niệm.
“Trông ngài quá giống phụ nữ, thực chẳng thể nào gợi được… cảm hứng trong ta.”
Nàng nói xong, khuôn mặt khuynh thành trước mặt đã tiến sát lại gần, đôi mắt động hồn lấp lánh ý cười, dị thường đến mức bí ẩn, đột ngột đưa lời dụ dỗ: “Thi thoảng thay đổi khẩu vị cũng hay… không đổi thì làm sao biết được thứ nào mới tốt hơn chứ?”
“Ngài đang chọc ghẹo ta?” Nàng nhẹ cười, đôi mắt trong sáng, thuần khiết, không chút tạp niệm.
Hoàng Phủ Khuynh Thành nhìn vào đôi mắt trước mặt, bao nhiêu tức giận tức thì theo đó tan biến hết. Ánh mắt nàng chẳng có lấy một chút ngưỡng mộ hay kinh ngạc nào cả. Ngài bất giác kính phục, lại thêm chút uất ức: “Mọi người không phải đều nói ta có khuôn mặt khuynh nước khuynh thành sao? Tại sao nàng lại không có cảm hứng gì hết vậy? Còn có người nào đẹp hơn bản vương sao?”
“Đương nhiên có rồi, ví dụ như Mộ Dung Cảnh, Tư Mã Lạc…”
“Hãy công bằng chút đi, bọn họ sao có thể đẹp bằng bản vương?” Thẩm mĩ của người trước mặt có vấn đề sao? Hay là nàng đang cố tình chọc ghẹo?
“Được thôi, mỗi người một quan niệm riêng. Chỉ nói về độ đẹp trai, trong cung Bắc Uyển có một người, còn đẹp hơn ngài nhiều. Ngài ấy thẳng thắn, trong sáng, đơn thuần, khi ở bên cạnh ngài ấy… cảm giác như gió nhẹ dưới ánh trăng vậy.” Thẩm Tố Nhi lại nói “Hoàng Phủ điện hạ, ngài tâm tư quá sâu xa, mưu mô xảo quyệt, mắt liếc nhìn qua là y rằng đang định bày mưu tính kế.”
Những lời tâng bốc nhàm chán Hoàng Phủ Khuynh Thành đã nghe quá nhiều, nay đột nhiên có người chê bai, ngài lại không hề cảm thấy tức giận. Khuôn mặt tuấn mỹ tươi tắn… có điều ánh mắt không hề hân hoan mà thâm sâu khó đoán.
“Đàn ông đều có một căn bệnh chung, hoàng hậu, nàng có biết không?”
“Xin rửa tai lắng nghe.”
“Phàm là những người phụ nữ không động đến được thì lại càng muốn…”
“Đúng là ti tiện.”
“Ha ha, tưởng tượng rất tuyệt.” Hoàng Phủ Khuynh Thành đột nhiên di chuyển vị trí, ngồi xuống cạnh Thẩm Tố Nhi, gần đến mức chỉ cần đưa tay ra là có thể ôm nàng vào lòng. Chỉ có điều, ngài không làm vậy, ánh mắt như tơ, khí độ như lan, giữ khoảng cách nhất định, giống như một tuyệt đại mỹ nhân trên người khoác y phục mỏng manh, muốn mê hoặc nhưng lại cố tỏ ra nền nã.
Ở khoảng cách gần, Thẩm Tố Nhi ngửi thấy mùi hương thanh đạm toả ra từ thân người Hoàng Phủ Khuynh Thành, đó là mùi hoa tường vi. Nàng có phần hiếu kì, có phải trên người đàn ông đẹp thời cổ đại đều có mùi hương nào đó? Sơ Tuyết là hoa mai, bởi ngài sống nhiều năm trong Mai Viện. Trên người Tư Mã Lạc cũng thoang thoảng hương thơm. Mộ Dung Cảnh trái lại không hề có, thế nhưng, luồng hơi sạch sẽ trên người ngài toả ra lại rất quyến rũ.
“Nàng đang nghĩ gì thế?” Hoàng Phủ Khuynh Thành lên tiếng hỏi, chất giọng lại đặc biệt mê hoặc.
“Ngài muốn biết sao?” Nàng không hề nế tránh, chỉ chớp nhẹ hàng mi.
Hoàng Phủ Khuynh Thành chán nản, rõ ràng đã bất thành trong việc mê hoặc nàng, từ đôi mắt trong sáng của người đối diện, ngài không đọc ra bất cứ dục vọng, lưu luyến hay kinh ngạc nào hết, hoảng hốt nói: “Giờ bản vương đã hiểu, tại sao họ lại phải lòng nàng.” Một người phụ nữ như vậy ở cạnh bên lâu ngày không thích mới lạ. Thân là những người đàn ông cao cao tại thượng, họ gặp quá nhiều phụ nữ son phấn tầm thường, hoặc giả vẻ ngoài có tuyệt sắc, hoa lệ đến mức nào, nhưng nội tâm vẫn cứ có đôi chút tham lam quyền lực.
Thẩm Tố Nhi nghe vậy thì lấy làm ngạc nhiên, đáp: “Hoàng Phủ điện hạ cũng là một người đàn ông quang minh lỗi lạc.”
“Xem ra trước đó, trong ấn tượng của nàng, bản vương không được đẹp cho lắm…”
Thẩm Tố Nhi nhẹ mỉm cười, tiếp tục chìm trong im lặng.
Rất lâu sau, hai người vẫn không nói thêm gì. Thật kì lạ, ngài đường đường là một vương gia, tại sao lại nhàn rỗi vậy chứ? Nhân tâm, thực sự khó đoán.
Hoàng Phủ Khuynh Thành nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ, lại lặng nhìn Thẩm Tố Nhi một hồi, trong mắt thoáng hiện lên chút áy náy, chậm rãi nói: “Hôm nay tới đây, cũng vì được người khác nhờ vả… trước tiên ta phải thành thật nói lời xin lỗi, nếu nàng định báo thù, vậy hãy đi tìm Tư Mã Lạc.”
Thẩm Tố Nhi nghe vậy kinh ngạc, không khỏi chớp mắt liên hồi.
Xin lỗi? Tư Mã Lạc? Nói vậy là ý gì chứ?
Ngay giây sau, Hoàng Phủ Khuynh Thành đột nhiên vung tay, điểm vào huyệt ngủ trên người nàng.
Khoảnh khắc ngất đi, nàng chẳng thể đoán được dụng ý của Hoàng Phủ Khuynh Thành.
Hoàng Phủ Khuynh Thành rất nhanh, vội bế Thẩm Tố Nhi lên, khẽ nói: “Mạo phạm rồi, xin thứ tội.” Thế gian lắm chuyện khó lường, ngài vốn cho rằng đã đắc thủ, thế nhưng không ngờ vừa bước ra khỏi cửa, sau gáy liền bị ai đó đập mạnh một quyền, trước mắt tối đen, ngất lịm. Người phụ nữ trong tay tự nhiên cũng rơi vào tay một người khác…
Một canh giờ sau, trên đỉnh núi phía sau Linh Vân sơn trang.
Mặt trời đã lặn về tây, ánh nắng yếu ớt sau cùng dần tắt nhưng vẫn nhuốm đỏ cả bầu trời xa xa.
Cả thiên địa chìm trong không khí im lặng, hoà bình.
Mộ Dung Cảnh đã tới. Phong độ ngời ngời, bước đi dưới ánh hoàng hôn như người từ trên trời hạ xuống, gió nhẹ thổi qua, mái tóc ngài tung bay, tuấn lãng mà thanh ngạo. Vẻ mặt lạnh lùng, ngài che giấu đi mọi sầu muộn trong lòng, đứng cách Hoàng Phủ Dịch ba trượng.
Hoàng Phủ Dịch lặng ngồi trên một phiến đá lớn, cúi đầu nhìn những áng mây bay qua, và cả đáy cốc vạn trượng không thấy đáy. Cậu quay người, gần như cùng lúc, trên khuôn mặt trẻ thơ non nớt xuất hiện những nét già dặn. Mái tóc đen rối loạn, ánh lên mấy phần buồn bã, mấy phần tiều tuỵ. Y phục sang trọng trên người nhuốm màu phong sương.
Hai người đứng đó, lặng lẽ nhìn nhau.
“Đã có quyết định chưa?” Hoàng Phủ Dịch lạnh lùng hỏi.
Trước đó, Hoàng Phủ Dịch đã nhờ Trần Thủ chuyển cho Mộ Dung Cảnh hai lựa chọn.
Một là Tuyết Liên ngàn năm, hai là Thẩm Tố Nhi. Hai thứ đó chỉ được phép chọn một, tuyệt đối không thể có cả hai.
Trong thiên hạ này, chỉ có Hoàng Phủ Dịch có Tuyết Liên ngàn năm. Nếu bắt Mộ Dung Cảnh phải lựa chọn, căn bản chẳng thể quyết định. Hoàng Phủ Dịch còn nghĩ, có lẽ Mộ Dung Cảnh sẽ lựa chọn lấy Tuyết Liên ngàn năm. Bởi tính mạng của Sơ Tuyết hiện đáng lo hơn.
Lúc này, Mộ Dung Cảnh bình thản nói “Tuyết Liên, trẫm cần. Người, trẫm cũng cần.”
Hoàng Phủ Dịch lặng người, lạnh lùng nói: “Mộ Dung Cảnh, hình như ngài vẫn chưa hiểu ra.”
“Không cần phải lựa chọn, trẫm cần cả hai.” Mộ Dung Cảnh quả quyết đáp lời, khí thế lạnh lùng khiến nhiệt độ xung quanh cũng hạ thấp vài phần. Sau đó ngài chậm rãi lấy một thứ từ trong người ra, ngón tay khẽ bung, dưới sợ dây hồng treo ở ngón giữa, một miếng ngọc bội rơi xuống, lắc lư giữa không trung. Mộ Dung Cảnh lạnh lùng nói: “Dùng hắn đổi lại, thế nào?” Nếu không có chuẩn bị, ngài sao có thể tay không tới đây được?
Mộ Dung Cảnh khẽ động ngón tay, miếng ngọc bội bay thẳng về phía Hoàng Phủ Dịch. Sau khi định thần, đôi mày Hoàng Phủ Dịch cau lại, miếng ngọc đang nằm trong tay tượng trưng cho thân phận của Hoàng Phủ Khuynh Thành.
“Đại hoàng tử điện hạ hiện đang nhận sự đón tiếp thịnh tình của Bắc Uyển chúng ta.” Mộ Dung Cảnh ngạo nghễ đưa lời uy hiếp.
Hoàng Phủ Dịch thoáng nheo mắt, nhìn chăm chăm về phía Mộ Dung Cảnh. Hoàng đế Bắc Uyển mười lăm tuổi đã đăng cơ, biết một giang sơn đang lung lay sắp đổ trở nên vững chãi, quy củ. Chỉ riêng điểm này, không thể không thừa nhận năng lực của ngài. Hoàng Phủ Dịch cong miệng nhẹ cười, đưa lời mỉa mai “Ngài đã lấy nhầm con tin rồi, sự sống chết của hắn thì liên quan gì đến ta?”
Mộ Dung Cảnh với chất giọng đầy tà niệm đáp: “Vậy cái này thì sao…” Bàn tay ngài một lần nữa khẽ động, lại cầm thêm một chiếc trâm cài tóc đơn giản, cũ kĩ.
Ánh mắt Hoàng Phủ Dịch đột ngột trở nên kinh hãi, nhưng vẫn bình tĩnh đưa lời chế nhạo “Ta thực sự đã đánh giá thấp ngài, ông ngoại ta sao rồi?”
“Tạm thời an toàn.” Mộ Dung Cảnh nhẹ tiến lên một bước, gió thổi y phục ngài tung bay “Ngươi có biết Bắc Uyển bình giá thế nào về trẫm không? Lạnh lùng, vô tình. Hôm nay để đạt mục đích, cho dù phải tắm máu cả Linh Vân sơn trang cũng chẳng phải chuyện gì to tát? Tiêu diệt toàn bộ gia tộc nhà ngươi thì đã sao? Hơn nữa, mọi chuyện đều là danh chính ngôn thuận.”
“Danh chính ngôn thuận?” Hoàng Phủ Dịch nắm chặt bàn tay nhỏ lại, đôi mắt đen láy tràn đầy phẫn nộ.
Mộ Dung Cảnh ung dung cất chiếc trâm đi, tuỳ ý buông một câu: “Linh Vân sơn trang câu kết lân bang, mưu đồ bất chính, tội danh này đã đủ lớn chưa?”
“Ngài… không ngờ lại đi ngược với đạo nghĩa giang hồ?”
“Không, trẫm là hoàng đế, giang hồ là cái quái gì chứ?” Giang hồ là cái quái gì? Khẩu khí lớn thật! Thế nhưng lại khiến người ta cảm thấy là chuyện đương nhiên, ngày nay, cả thiên hạ Bắc Uyển đã thuộc về ngài, vậy giang hồ là cái gì chứ? Chẳng là cái gì cả.
Cục diện căng thẳng tiếp tục kéo dài thêm một lúc.
Cơn phẫn nộ của Hoàng Phủ Dịch dần lắng xuống, khoé môi nhếch lên thành một nụ cười, càng lúc càng thêm tươi tắn, sau cùng chuyển thành những tràng cười điên cuồng. Sau khi thu lại tiếng cười, Hoàng Phủ Dịch khẽ nheo mắt, từ từ lên tiếng: “Đã nghe thấy chưa? Hinh Nhi, đây chính là vị đế vương có tình có nghĩa mà nàng vẫn thường nói đấy.”
Mộ Dung Cảnh cau chặt đôi mày. Hinh Nhi? Ở đây vẫn còn người khác?
Vừa hay ngài nhìn thấy một người phụ nữ bước ra từ phía sau một phiến đá lớn.
“Tố Nhi?” Ánh mắt Mộ Dung Cảnh hiện rõ vẻ bất ngờ. Không phải nàng đang ở dưới núi, được Trần Thủ bảo vệ sao? Thế nhưng, ngài không hề trốn tránh, thẳng thắn nhìn về phía nàng, nhẹ vẫy tay “Mau lại chỗ trẫm.”
Thẩm Tố Nhi khẽ mỉm cười, bước về phía Mộ Dung Cảnh.
Trong khi đó, Hoàng Phủ Dịch không khỏi đau lòng, lại có chút mơ màng hoang mang, tại sao sự việc lại thành ra như vậy? “Hinh Nhi, ngài ấy là người như vậy… nàng vẫn yêu sao?”
“Nếu ta làm sai việc gì đó, cậu có tha thứ cho ta không?” Thẩm Tố Nhi nhẹ quay người cất lời hỏi.
“Có… có…”
“Tiểu Bảo, sau này cậu sẽ hiểu những chuyện này thôi.” Không ai hiểu được vết thương trong lòng Mộ Dung Cảnh hơn nàng lúc này. Nghĩ vậy, Thẩm Tố Nhi nắm lấy bàn tay to lớn của ngài thật chặt, hơi ấm truyền tới, mang theo cảm giác an tâm và mãn nguyện.
Mười ngón tay đan chặt vào nhau, Mộ Dung Cảnh nhẹ nhàng, dịu dàng đến vô bờ bến.
Ánh mắt Hoàng Phủ Dịch sầm lại, từ từ quay người.
“Chúng ta đã gây nhiều phiền phức cho cậu rồi, là chúng ta không đúng, xin lỗi.” Thẩm Tố Nhi nói, thanh âm có phần lo lắng. Nàng biết, là Mộ Dung Cảnh sai trước, một lòng muốn cướp đi báu vật chấn trang của người ta. Tuy rằng là vì cứu Sơ Tuyết, đáng được cảm thông, thế nhưng, cướp là đánh mất đạo nghĩa.
Nàng nhẹ kéo y phục của Mộ Dung Cảnh, ngầm ra hiệu. Mộ Dung Cảnh lặng người đi, rốt cuộc Thẩm Tố Nhi muốn gì chứ?
Thẩm Tố Nhi trợn mắt lườm ngài, sau đó quay sang bóng hình đang chầm chậm rời đi, ngữ điệu thành khẩn: “Tiểu Bảo, chúng ta hãy hoà hữu đi, có được không?” Lúc nói câu này, nàng lại trợn mắt lườm Mộ Dung Cảnh một cái.
Tại sao phải xin lỗi? Cho dù là làm sai, nhưng…
“Trẫm… trẫm là hoàng đế…”
Thẩm Tố Nhi nhe răng trợn mắt, sau đó ghé sát tai Mộ Dung Cảnh nói “Việc này thì có liên quan gì đến việc có là hoàng đế hay không? Dám thừa nhận sai mới là quân tử… Hoàng thượng, ta rất tin tưởng nhân cách của ngài.”
Mộ Dung Cảnh âm thầm kêu khổ, không biết lúc này nên khóc hay nên cười nữa.
Bỗng…
“Các người đi đi! Bởi lẽ mười năm trước, Linh Vân sơn trang đã không còn Tuyết Liên ngàn năm rồi!” Cuối cùng Hoàng Phủ Dịch cũng lên tiếng.
“Chuyện gì đã xảy ra?” Thẩm Tố Nhi kinh ngạc hỏi.
Mộ Dung Cảnh trái lại chìm trong im lặng, bởi lẽ nàng đã giúp ngài hỏi ra điều ngài đang muốn biết.
“Linh Vân sơn trang trước kia đích thực từng có Tuyết Liên ngàn năm, có điều, mười năm trước đã không còn nữa. Bởi lẽ… Tuyết Liên ngàn năm đã bị người ta ăn mất rồi.” Hoàng Phủ Dịch bình thản đáp, sự việc này cũng cần có một cái kết, ngưng lại đôi chút, cậu mím môi nói ra chân tướng sự việc. “Và người đã ăn mất Tuyết Liên ngàn năm đó chính là ta. Dáng vẻ ta lúc này chính là dáng vẻ lúc ta ăn phải Tuyết Liên ngàn năm. Thứ được gọi là kì trân dị bảo, quý giá tuyệt thế hoàn toàn chẳng đáng giá chút nào. Nó khiến ta, người không ra người, quỷ không ra quỷ.”
Hoàng Phủ Dịch vừa nói vừa đột ngột quay người, đôi mắt sắc nhọn nhìn về phía Mộ Dung Cảnh và Thẩm Tố Nhi, ánh mắt không hề che giấu niềm đau đớn “Một người đã mười lăm tuổi mà hình dáng vẫn cứ là một đồng tử, võ công trong thiên hạ không ai địch nổi. Thế nhưng tất cả vì lẽ gì chứ?”
Mộ Dung Cảnh và Thẩm Tố Nhi đều vô cùng kinh ngạc.
Tuy câu chuyện này có phần vượt quá sức tưởng tượng, nhưng vẫn cứ khiến người đối diện phải tin.
“Mộ Dung Cảnh, ngài ba lần bốn lượt tới, tìm kiếm gần như tất cả mọi ngóc ngách trong Linh Vân sơn trang, thực ra chỉ tốn công vô ích. Ông ngoại ta không nói ra chân tướng sự việc chính vì muốn bảo vệ ta, không muốn chuyện của ta bị đồn ra ngoài. Còn ta biến thành bộ dạng của ngày hôm nay cũng chính là niềm tiếc nuối cả đời của ông ngoại. Giờ thì hãy thả ông ngoại ta ra, nếu dám động đến một sợi tóc của người…” Hoàng Phủ Dịch nói tới đây, ánh mắt toả ra luồng hàn khí lạnh lẽo.
Sắc mặt Mộ Dung Cảnh tức thì biến đổi, ánh mắt hiện rõ vẻ lo lắng, nếu thực sự là vậy, Sơ Tuyết phải làm sao đây?
“Trẫm đã làm phiền rồi, xin lỗi.”
Hoàng Phủ Dịch lạnh lùng hưm một tiếng, không hề đáp lại. Ngay lúc sau, cậu quay người ngồi thiền trên phiến đá lớn.
Lúc này, ánh hoàng hôn sau cùng đã tắt, những cánh chim vội vàng bay về tổ. Tiếng gió vi vu, cây cỏ lay động.
Mộ Dung Cảnh nắm tay Thẩm Tố Nhi, cùng bước xuống núi.
Khắp không gian dần lấy lại vẻ tĩnh lặng như tờ, cuộc đối thoại giữa họ cũng trở nên vang vọng hơn bao giờ hết.
“Hoàng thượng, làm thế nào mà ngài lấy được chiếc trâm cài đầu đó vậy?”
“Cái đó… Hầy, là Vân trang chủ tạm thời cho ta mượn.”
“Cho mượn? Người ta cũng đồng ý với ngài sao?”
“Ừm, lúc lên sơn trang, thuận đường mượn tạm, thế nên ta nhất định phải đưa trả lại cho chủ nhân của nó.”
“Vậy còn miếng ngọc bội kia thì sao?”
“Cái đó…”
“Làm người thì phải thành thật. Hoàng thượng, ta tin tưởng ngài.”
“Là… vào ngày ta cứu nàng, để tra xét thân phận thực sự của Hoàng Phủ Khuynh Thành, trong lúc giao đấu, ta đã nhanh tay trộm được.”
“Hả?”
“Vậy còn nàng, tại sao lại xuất hiện tại chỗ đó?”
Thì ra người thần bí đánh ngất Hoàng Phủ Khuynh Thành, cướp Thẩm Tố Nhi đi không ai khác chính là Hoàng Phủ Dịch. Hai người họ sau đó cùng lên đỉnh Linh Vân. Hoàng Phủ Dịch cũng không che giấu, đem chuyện Mộ Dung Cảnh sắp đến nói cho nàng biết.
“Chúng ta hãy thử xem Mộ Dung Cảnh chọn gì, nàng hay là Tuyết Liên ngàn năm. Thế nhưng, một khi hắn đã chọn, thì sau này tuyệt đối không được đến làm phiền sự yên bình của Linh Vân sơn trang nữa.” Hoàng Phủ Dịch nhìn về đỉnh núi xa xăm, đột nhiên quay sang, chăm chú nhìn Thẩm Tố Nhi.
Khoảnh khắc đó, Thẩm Tố Nhi đang thất thần nhìn về phía đỉnh núi ngập trong mây mù trước mặt.
“Nếu hắn chọn Tuyết Liên ngàn năm, liệu nàng có cam tâm tình nguyện theo ta?”
“Tiểu Bảo…” Thẩm Tố Nhi không biết phải trả lời thế nào. Nếu không có cậu, e là nàng đã sớm chết bởi con rắn độc lúc trước chứ chẳng nói đến chuyện sau này. Chỉ là… hầy! Nàng khẽ than dài một tiếng, tựa vào phiến đá sau lưng, nói “Câu hỏi này của cậu… thực quá tồi!”
Hoàng Phủ Dịch nghi hoặc nhìn nàng, không hiểu ẩn ý bên trong câu nói này.
Thẩm Tố Nhi thấy vậy dịu dàng cười nói “Có phải cậu cảm thấy ngài ấy sẽ chọn Tuyết Liên ngàn năm? Trên thực tế, đây là sự lựa chọn… hoàn toàn không có đáp án. Có nhiều chuyện không thể chỉ nhìn bề ngoài, mà phải truy xét cả những thứ tiềm ẩn bên trong. Ngài ấy chọn Tuyết Liên ngàn năm, cũng không có nghĩa ngài ấy không xứng đáng để ta yêu thương, hoặc nói cách khác… giả như ngược lại càng đáng để ta thưởng thức, kính mến, thương yêu.”
“Nàng?” Hoàng Phủ Dịch lại càng mơ màng hơn.
“Một người đàn ông lòng mang đại nghĩa, niệm tình thân mà từ bỏ dục vọng của riêng mình, ta chẳng có lí do gì mà không yêu thương cả.” Đáng chết! Sao nàng cứ cảm thấy bản thân thích bị ngược luyến, không ngờ lại thích loại đàn ông như Mộ Dung Cảnh. Ngưng một hồi, Thẩm Tố Nhi lại nói “Ta không nói rõ được cảm giác lúc này, trong lòng ngài ấy, là ta hay Sơ Tuyết quan trọng hơn? Thế nhưng, ta không muốn so sánh. Cho dù thua Sơ Tuyết, ta cũng cam tâm tình nguyện.”
Nàng nói, thần thái bình tĩnh, giống như thể cho dù kết quả thế nào cũng tiếp nhận một cách vui vẻ.
Hoàng Phủ Dịch im lặng không nói, hòn đá trong tay không biết đã bị nghiền nát thành bột từ lúc nào, cậu không thể không thừa nhận những lời Thẩm Tố Nhi nói rất hợp đạo lí. Nội tâm vô cùng mâu thuẫn, cậu ngẩng đầu, đưa đôi mắt mơ màng nhìn ra đường chân trời xa tắp, thầm ngưỡng mộ người đàn ông đó.
“Hinh Nhi, nàng có thích nơi này không? Núi cao, mây trắng…” Giọng cậu khẽ khàng như cơn gió thoảng qua, cũng mờ ảo giống lớp sương mù giăng giăng khắp núi.
“Ta…”
“Ta rất thích nơi này, thực sự yêu thích nó. Một ngày nào đó, nếu giả như ta chết đi, ta muốn được chôn cất tại đây.”
“…”
Thời gian dần trôi.
Mặt trời dần lặn khuất sau núi.
Ánh hoàng hôn ngập trời, chim muông nháo nhác bay về tổ.
“Nàng sai rồi, Mộ Dung Cảnh sẽ không chọn Tuyết Liên ngàn năm…” Lúc này, trái tim Hoàng Phủ Dịch chợt thoáng đãng hơn nhiều, cũng đã liệu trước được phần nào kết cục.
Thẩm Tố Nhi nghi hoặc nhìn Hoàng Phủ Dịch.
“Còn một lựa chọn thứ ba…” Nói đến đây, Hoàng Phủ Dịch đột nhiên quay sang Thẩm Tố Nhi “Lại đây, hắn sắp đến nơi rồi. Nàng hãy ở yên trong này, không được lên tiếng, cũng không được gây ra bất cứ tiếng động nào. Hãy lắng tai mà nghe, xem hắn sẽ đưa ra lựa chọn thế nào.” Chỗ Thẩm Tố Nhi ngồi chính là phía sau một phiến đá lớn, cho dù Mộ Dung Cảnh lên đây, cũng không thể nào nhìn thấy được.
Sau đó, Hoàng Phủ Dịch còn bổ sung thêm một câu: “Đây là lời thỉnh cầu của ta, đưa nàng lên đây kịp thời, ta đã không còn gì hối hận.”
Cả người Thẩm Tố Nhi cứng đờ, trái tim khẽ động. Một chữ ‘thỉnh’ đơn giản nếu nàng vẫn còn coi cậu là trẻ con, vậy thì nàng quá ngu muội rồi. Thân là bằng hữu, nàng cũng bất giác sinh lòng kính trọng từ tận đáy lòng với Hoàng Phủ Dịch.
Tiếng gió thổi xào xạc qua đám cây lá, đồng thời che đi tiếng hơi thở rất nhẹ của nàng. Thẩm Tố Nhi im lặng đợi chờ, nghe từng lời họ nói…
Lúc hai người quay về đại viện, trời đã tối. Đêm đó, Mộ Dung Cảnh không ngủ được, Thẩm Tố Nhi cũng chẳng thể chợp mắt.
“Hoàng thượng… bệnh tình của Sơ Tuyết có nghiêm trọng không?” Nàng nép trong vòng tay Mộ Dung Cảnh, đôi bàn tay bất giác níu lấy y phục của ngài, vồn vã hỏi “Lẽ nào ngoại trừ Tuyết Liên ngàn năm ra, không còn bất cứ cách nào có thể cứu mạng Sơ Tuyết?”
Mộ Dung Cảnh khẽ gật đầu, ánh mắt ảm đạm, nói “Thôi thần y có nói, nếu không có được Tuyết Liên ngàn năm… Sơ Tuyết sẽ như ngọn đèn cạn dầu, không biết khi nào thì tắt.”
“Tại sao lại như vậy chứ?”
“Hiện nay, Tuyết Liên ngàn năm đã không còn, đành phải tìm cách khác thôi.” Mộ Dung Cảnh nói rồi ôm chặt nàng hơn, thân người ngài khẽ run, hình như bao nhiêu dằn vặt dồn nén đã lâu, sau cùng khẽ nói “Sơ Tuyết đã hôn mê bất tỉnh rồi…”
Lúc này, Mộ Dung Cảnh thực sự cảm thấy quá mệt mỏi.
“Tố Nhi, Sơ Tuyết ngã bệnh, mẫu hậu cũng…” Mộ Dung Cảnh khẽ nghẹn lời, giọng nói trầm ồm lạc dần đi, giống như đang phải gồng mình để bản thân không thể suy sụp. Chỉ cần là con người, cho dù ngài có cường mạnh đến đâu, lãnh đạm đến thế nào, cũng sẽ có khoảnh khắc cảm thấy yếu mềm muốn được bật khóc thành tiếng. Thế nhưng từ rất lâu rồi, bao nhiêu khổ sở ngài đều giấu trong lòng, có lẽ bởi ngài chưa tìm được bờ vai để có thể dựa vào mà khóc.
Thanh cao mà lãnh đạm, đó chỉ là vẻ ngoài để mọi người nhìn thấy.
Nàng nhẹ nhàng hôn lên giọt lệ nhạt nhoà ở cuối đuôi mắt ngài, bất cứ lời an ủi nào cũng chẳng thể bì với nụ hôn dịu dàng này.
Sáng sớm hôm sau, Mộ Dung Cảnh quyết định quay về kinh. Lúc họ lên xe ngựa thì Vân trang chủ đích thân tới, mỉm cười hoà nhã tiễn đưa thánh giá, thể hiện hết mình sự chân thành của một người chủ nhà, lại còn đặc biệt tặng một món lễ vật. Nghe nói, phần lễ vật này do Hoàng Phủ Dịch tặng, một hộp hàn ngọc được phong kín tinh tế, chạm tay vào cảm thấy rất lạnh.
Mộ Dung Cảnh vốn định từ chối, khi Vân trang chủ khẽ thì thầm bên tai ngài vài câu, Mộ Dung Cảnh thoáng sững sờ sau đó liền nhận lấy.
Suốt dọc đường, Mộ Dung Cảnh luôn ôm hộp hàn ngọc đó trên tay, thái độ vô cùng kích động.
Thẩm Tố Nhi lo lắng nhẹ vỗ lên tay ngài, dịu dàng nói “Hoàng thượng, ngài…”
Mộ Dung Cảnh xúc động, đưa tay kéo Thẩm Tố Nhi vào lòng, bàn tay kia vẫn nắm chặt chiếc hộp hàn ngọc, cố sức giữ bình tĩnh, che đi sự kích động trong lòng. “Sơ Tuyết có lẽ sẽ tránh được kiếp nạn này.”
“Có thật không?”
“Ừm…”
“Chiếc hộp đó đựng gì thế”
“Lá và cành của… Tuyết Liên ngàn năm. Nghe Vân trang chủ nói, cũng có dược tính cứu người, tuy rằng không thể so với Tuyết Liên ngàn năm, nhưng cũng là vật báu khó tìm.” Mộ Dung Cảnh giải thích “Đưa những thứ này cho Thôi thần y, khẳng định sẽ có cách cứu Sơ Tuyết.”
Giữa lúc tuyệt vọng, đột nhiên lại thấy một tia hi vọng, cho dù tia hi vọng đó rất nhỏ, song nó cũng được phóng đại lên rất nhiều, cứu vớt những linh hồn đang bế tắc.
Vậy là bọn họ ngày đêm lên đường, thần tốc quay về kinh.
Đường thuỷ, đường bộ, đường nào nhanh hơn thì đi đường đó, cuối cùng cũng về sớm hơn mấy ngày so với dự kiến. Lúc đặt chân vào kinh thành, hít thở bầu không khí nơi đây, Thẩm Tố Nhi đặc biệt cảm khái. Nàng vốn tưởng cả cuộc đời sẽ không bao giờ có thể xuất hiện tại đây, chỉ là vận mệnh trêu ngươi, vòng vo một hồi cũng không thoát khỏi chốn cũ.
Mộ Dung Cảnh nắm chặt tay Thẩm Tố Nhi, đưa nàng vào cung.
Lúc Lưu tổng quản ra nghênh tiếp, nhìn thấy Thẩm Tố Nhi cũng không khỏi lặng người, sau đó liền cung kính hành đại lễ tiếp kiến hoàng hậu.
“Thôi thần y đang ở đâu?” Mộ Dung Cảnh vội hỏi.
“Hồi bẩm hoàng thượng, Thôi thần y đang ở dược phòng.”
Mộ Dung Cảnh biết Thẩm Tố Nhi muốn đi gặp Sơ Tuyết, liền dặn dò Lưu tổng quản đưa nàng tới Mai Viện. Còn mình đích thân đưa thuốc đến dược phòng cho Thôi thần y.
Thẩm Tố Nhi ngồi trên chiếc kiệu không đỉnh, được Lưu tổng quản dẫn đường đến thẳng Mai Viện. Tâm trạng lúc này của nàng vô cùng phức tạp, vốn định quay về cung Triều Phụng trước nhưng trong lòng lại gấp gáp muốn gặp Sơ Tuyết “Lưu công công, trong lúc bản cung không ở đây, hoàng cung có xảy ra chuyện gì không?”
“Có ạ! Thậm chí toàn là chuyện đại sự, Tam vương gia đổ bệnh, sức khoẻ của thái hậu nương nương cũng vì thế mà kém hẳn đi.”
“Vậy còn chuyện nhỏ nhặt nào khác không?” Thẩm Tố Nhi tự biết nói chuyện với những người đã ở trong cung nhiều năm, phải hỏi thật cặn kẽ, nếu không sẽ bỏ sót rất nhiều chuyện đặc sắc.
“Chuyện nhỏ, đương nhiên là không ít ạ, phải xem xem nương nương muốn nghe chuyện thuộc lĩnh vực nào.”
“Những chuyện liên quan đến hoàng thượng, Tam vương gia và cả cung Triều Phụng nữa.”
“Cung Triều Phụng vẫn bình thường như mọi khi. Tất cả nô tài, cung nữ khi nương nương còn trong cung vẫn giữ nguyên như trước. Tất cả đều đang chờ người quay về. Những ai muốn xuất cung có thể xuất cung, muốn ở lại cung Triều Phụng thì cứ ở lại, kết quả đám nô tài đó đều vì nương nương, nhất loạt ở lại.”
Thẩm Tố Nhi nghe vậy cảm động vô cùng “Vậy còn hoàng thượng?”
“Hoàng thượng thường không ở trong cung.”
“Vậy Tam vương gia?”
Hỏi đến Sơ Tuyết, Lưu tổng quản có phần do dự, sau đó mới cung kính hồi đáp “Lát nữa, người gặp thì sẽ biết ngay thôi.”
Thẩm Tố Nhi biết dù muốn hỏi thêm cũng chẳng ích gì, liền chuyển hướng khác “Tam vương gia bắt đầu hôn mê bất tỉnh khi nào?”
“Bẩm nương nương, đã được ba tháng rồi!”
“Ngài mau nói qua tình trạng đi.”
“Ba tháng trước, Tam vương gia quay về từ bên ngoài, đột nhiên ngất ngay tại cửa cung, miệng còn thổ máu đen. May nhờ có Thôi thần y hết lòng cứu chữa, coi như giữ được tính mạng, nhưng từ đó nằm liệt giường, lúc tỉnh lúc mê, thi thoảng cũng có thể xuống giường đi lại. Sau đó bệnh tình càng lúc càng thêm nghiêm trọng…”
Cuối cùng, Thẩm Tố Nhi coi như cũng biết được một số chuyện. Lúc sinh bệnh, Sơ Tuyết vẫn ở trong cung Thiên Thọ, tuy nhiên, không hiểu sao cứ cố chấp đòi chuyển về Mai Viện. Còn về việc tại sao, Sơ Tuyết chỉ im lặng không nói.
Thẩm Tố Nhi lặng lẽ nhìn cung điện nguy nga với tường xanh ngói đỏ. Rốt cuộc nàng cũng tới Mai Viện.
Khoảnh khắc bước chân qua cửa cung, trái tim Thẩm Tố Nhi bỗng run rẩy.
Hè đến, nơi đây không còn hương hoa mai nhưng vẫn tràn đầy sức sống. Ấy vậy mà khung cảnh trước mặt vẫn khiến nàng có cảm giác tiêu điều, thê lương.
Nàng đi theo con đường nhỏ, đến trước căn gác nơi Sơ Tuyết ở. Bên ngoài cửa lúc này có mấy cung nữ cùng tiểu thái giám lạ mặt đang đứng hầu.
Khi thấy Thẩm Tố Nhi, họ không khỏi nghi hoặc. Tuy nhiên, họ rất lễ độ đứng chặn bên ngoài, không cho nàng bước vào. Thấy vậy, Lưu tổng quản khẽ mắng “Các người không được vô lễ, sao thấy hoàng hậu nương nương lại không quỳ?” Lưu tổng quản cố khống chế giọng nói, hẳn là sợ sẽ làm kinh động đến người đang ở trong.
Nghe vậy, đám cung nữ, thái giám vội quỳ rạp xuống, còn bẩm lên là thái hậu nương nương đang ở đây để tiện cho việc chăm sóc Tam vương gia. Sau khi cho Tam vương gia uống thuốc, người hiện đang nằm trên giường trúc nghỉ ngơi.
“Ừm, các ngài cứ tiếp tục canh giữ, một mình bản cung đi vào xem sao, sẽ không làm phiền đến mẫu hậu đâu.” Thẩm Tố Nhi dặn dò đám người Lưu tổng quản, sau đó lặng lẽ đẩy cửa bước vào.
Vừa hít thở không khí trong phòng, Thẩm Tố Nhi liền cau chặt đôi mày.
Mùi thuốc nồng nặc đã tích tụ quá lâu nên không dễ tan hết được, ngoài ra cửa sổ trong phòng còn bịt kín. Nàng nghe nói người cổ đại thường dưỡng bệnh trong phòng kín, thế nhưng không ngờ lại đến mức này. Thật là chẳng khoa học chút nào. Nàng nhìn thái hậu nằm trên giường trúc, một cung nữ già đứng bên hầu hạ. Vị cung nữ này vừa thấy Thẩm Tố Nhi liền kinh hãi một lúc lâu, chắc cũng nhận ra nàng là hoàng hậu, lập tức hành lễ.
Thái hậu trông già đi khá nhiều, tóc đã bạc quá nửa đầu.
Thẩm Tố Nhi nhẹ vén rèm, bước vào phòng trong, mọi thứ vẫn được bài trí như cũ. Trước mắt nàng là một chiếc giường được buông rèm, qua lớp rèm mỏng, nàng thấy một người nằm đó. Tuy chưa nhìn rõ mặt nhưng nàng biết, người đó chính là Sơ Tuyết. Bỗng trái tim nàng quặn thắt, cả người cứng đờ ra, không ngờ có lúc bước chân lại nặng nề đến thế, cứ như thể không còn chịu sự khống chế của bản thân nữa.
Bên cạnh giường Sơ Tuyết lúc này có hai cung nữ túc trực, vừa nhìn thấy Thẩm Tố Nhi, cũng bất ngờ hồi lâu mới cúi đầu hành lễ. Sau khi Thẩm Tố Nhi ra hiệu cho họ ra ngoài, nàng mới hít một hơi thở sâu, điều chỉnh lại tâm trạng và cảm xúc bản thân lúc này.
Thẩm Tố Nhi nhẹ cất bước, mỗi một bước chân, nàng có cảm giác trái tim lại co bóp mãnh liệt, như thể đã làm sai chuyện gì. Đúng thế, nàng đã sai! Tại sao nàng không quay về sớm hơn để nói chuyện, gặp mặt ngài. Ở cạnh bên chọc cho ngài vui vẻ mà quên đi bệnh tật.
Lưu tổng quản nói, Sơ Tuyết đã hôn mê rất lâu rồi.
Hiện nay, hình dáng Sơ Tuyết ra sao, nàng hoàn toàn không có đủ dũng khí để nhìn.
Bước chân nàng ngập ngừng, từng trận chua xót ập đến, cổ họng như bị thứ gì đó nghẹn chặt lại.
Lúc mím chặt môi bước lại gần, đưa mắt nhìn người đang nằm trên giường, nước mắt nàng không kiềm chế được tuôn trào, từng giọt từng giọt lăn xuống không ngừng.
“Sơ… Sơ Tuyết…”
Đây thực sự là Sơ Tuyết nàng quen sao? Người thiếu niên tuấn mỹ tuyệt sắc… lúc này khuôn mặt gầy chẳng còn thấy chút thịt, làn da trắng muốt như được làm từ giấy, đôi môi hồng thắm giờ khô khan tím ngắt. Đôi bàn tay gầy guộc lộ ra ngoài chăn, lúc này chỉ còn mỗi xương… không, nói chính xác là xương sắp đâm rách làn da mỏng kia rồi. Ngài thực chẳng giống Sơ Tuyết mà nàng đã gặp trước đây.
Không tìm thấy phong thái quen thuộc khi xưa… chẳng còn chút nào cả. Nàng nhắm mắt, lặng im như đã chết ngất.
“Sơ Tuyết…” Thẩm Tố Nhi ngồi xuống bên giường, nắm chặt bàn tay gầy guộc đó nói “Xin lỗi nhé! Ta không hề hay biết… nếu biết, ta nhất định sẽ quay về.”
“Liệu ngài có hận ta không…”
Lúc này nàng thực sự sợ hãi, sợ vô cùng. Nước mắt lã chã tuôn rơi, nàng vốn không phải là người hay khóc, hoặc giả là người phụ nữ yếu mềm. Nhưng nhìn bộ dạng này của Sơ Tuyết, nỗi đau xót không ngừng trào dâng mạnh mẽ trong lòng.
“Tiểu Tam, ngài nhất định phải khoẻ lại. Ngài là người đầu tiên đối xử tốt với ta, ta không muốn ngài chết, không muốn…” Ngài chính là người đầu tiên đối xử tốt với nàng kể từ khi mới nhập cung, chính ngài đã mang đến cho nàng tình yêu thương ấm áp, dịu dàng.
Sơ Tuyết vẫn luôn thuận theo ý nàng, để nàng sống đúng theo mong muốn của mình. Tâm ý và sự tốt đẹp của ngài, ngay cả Mộ Dung Cảnh cũng chẳng thể cho nàng được. “Tiểu Tam, ngài hãy tỉnh lại đi, ta về thăm ngài đây. Ngài không được để xảy ra chuyện gì có biết không? Nhất định không được. Trong lúc cuộc đời ta buồn bã, đau khổ nhất, cũng là lúc xui xẻo nhất, chính ngài đã đứng một bên giúp đỡ, an ủi… Ngài phải tiếp tục giúp đỡ ta đấy. Nếu ngài không tỉnh lại, sau này ai sẽ giúp ta? Giả như lúc bị người khác ăn hiếp, ai sẽ vì ta mà ra tay che chở? Sơ Tuyết…”
“Sơ Tuyết… Tiểu Tam…”
“…”
“Ngươi đang làm cái gì thế? Ra ngoài.” Từ sau bỗng truyền đến giọng nói cực kỳ tức giận, là của thái hậu. Người xuất hiện trước tấm rèm châu, ánh mắt từ bi, nhân ái trước kia giờ đã không còn nữa. “Ngươi còn quay về đây làm gì? Cút đi! Cút ra ngoài. Tất cả đều do ngươi, đều do ngươi cả.”
“Con? Con…” Thẩm Tố Nhi nghe vậy không khỏi kinh ngạc và chấn động. Ngay lúc sau, nàng bị thái hậu kéo ra khỏi giường, đuổi khỏi phòng.
Ngồi bệt trên bậc thềm, nàng nhìn vào cánh cửa khép chặt kia, mãi hồi lâu vẫn không thoát khỏi sự kinh hãi, bàng hoàng.
Nhìn ánh mắt đó của thái hậu khiến nàng thấy bản thân như một kẻ tội đồ, hình như chính nàng… là kẻ đã gây ra mọi chuyện. Sơ Tuyết trở thành bộ dạng ngày nay cứ như thể là do nàng? Tại sao chứ? Rốt cuộc là vì sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mộ Dung Cảnh không nói, Lưu tổng quản cũng không nói, chẳng ai nói với nàng đã xảy ra chuyện gì và vì sao.
“Hoàng hậu nương nương, người mau đứng dậy đi. Mặt đất bẩn lắm, sẽ làm hỏng hết y phục của người.” Lưu tổng quản dứt lời, vội sai cung nữ đỡ Thẩm Tố Nhi đứng dậy.
Thẩm Tố Nhi vội gạt nước mắt, hỏi “Lưu công công, bản cung muốn biết chuyện của Tam vương gia.”
Lưu tổng quản cúi đầu, khẽ khom người rồi kính cẩn đáp “Về chuyện này… nương nương, lão nô cũng không rõ lắm, cho nên không dám to gan tự kể.”
Thẩm Tố Nhi cau chặt đôi mày, cũng không hỏi thêm nữa, cuối cùng lặng lẽ quay về cung Triều Phụng.
Trước cung Triều Phụng, có mấy người đang quỳ, kích động đến độ nước mắt đầm đìa.
Thẩm Tố Nhi lập tức bảo họ đứng dậy, rồi người trước kẻ sau tiến vào cung. Nàng đi rất chậm, nhìn ngắm tỉ mỉ từng góc nhỏ trong cung. Nơi đây chẳng có một chút thay đổi. Bước vào đại đường, nàng than dài một tiếng, từ từ ngồi vào vị trí chính điện. Tất cả đám người dưới đều đang lặng người đứng trước cửa lớn, ánh mắt mơ màng như thể không dám tin đây là sự thật, nước mắt theo đó lại tiếp tục trào ra.
“Các ngươi định thần lại đi, ai có thể dâng ly trà cho ta không? Khát nước quá!” Thẩm Tố Nhi dịu dàng nói, thế nhưng nàng không ngờ chỉ một câu nói đơn giản mà lại hiệu quả đến vậy.
“Dạ… dạ… oa.” Bọn họ ôm nhau khóc ỉ ổi, nước mắt tuôn ra chẳng khác nào trận đại hồng thuỷ, có khả năng nhấn chìm cả cung Triều Phụng.
“Là chủ nhân. Chủ nhân đã về rồi!”
“Đúng thế, đây không phải là mơ… Ngươi mau nhéo ta một cái thử xem.”
“Ây da! Hình như là nương nương thật.”
“Người quay về rồi!”
“Hu hu!”
“…”
Thẩm Tố Nhi nản lòng nhìn họ, đổi lại là lúc khác, chắc nàng sẽ vui đến mức bật cười, thế nhưng, bệnh tình Sơ Tuyết còn chưa có chuyển biến, lại thêm nhiều ngày bôn ba lao lực, toàn thân mệt mỏi, đừng nói là cười, cho dù nói một câu cũng cảm thấy rất tốn sức lực.
Nàng cùng đám người nói qua vài câu, sau đó về phòng nghỉ ngơi. Ngả người xuống giường, rất nhanh nàng chìm vào giấc ngủ. Khi tỉnh lại, trời đã chuyển hoàng hôn. Nghe bọn Tiểu Dung nói, hoàng thượng có ghé qua đây một lần, thấy nàng ngủ liền nhanh chóng rời đi.
Buổi tối, Thẩm Tố Nhi dặn ngự thiện phòng đặc biệt chuẩn bị, nói muốn ăn một bữa ngon lành cùng đám người dưới trong cung Triều Phụng, khiến họ cảm động đến mức nước mắt không ngừng tuôn. Nàng ngồi trước bàn ăn, mỉm cười chán nản “Đừng khóc nữa, người nào người nấy khóc sưng cả mắt lên rồi, trông như hột đào vậy, còn khóc nữa là sẽ luộc chín đấy.”
Nghe nàng nói vậy, mọi người không khỏi bật cười.
“Tất cả đều tại người hết, tại sao lại bỏ chúng em đi? Muốn trốn thì phải để bọn em cùng trốn chứ?” Tiểu Dung là người đầu tiên đưa lời oán trách.
Tiểu Xuân Nhi cũng theo đó mà phụ hoạ một câu “Đúng thế, tại sao người chẳng thương lượng lấy một câu đã vội vã rời đi thế?”
Thẩm Tố Nhi nhìn lướt đám người một lượt, giấu đi tâm trạng trầm trọng của bản thân. Hiếm khi mọi người vui thế này, nàng cũng không muốn để mọi người mất hứng. Chỉ có điều, người nào người nấy đều nhìn nàng bằng ánh mắt uất ức, oán thán, nàng cảm giác như thể bản thân đã mắc phải đại tội. “Ta cũng là muốn tốt cho các em thôi… nếu bị bắt lại, ta thì không sao, chứ các em… sẽ vô cùng nguy hiểm. À đúng rồi, hoàng thượng có làm khó các em không?”
“Không… không ạ…”
Lúc này, bọn họ người nào người nấy đưa lời kể khổ. Thậm chí người này tranh lời cướp ý của người kia.
Cứ người này một câu, người kia một câu, gần như đã kể lại hết toàn bộ những chuyện xảy ra trong hoàng cung cả năm nay. Một năm qua, hoàng thượng không cho bất cứ ai tới cung Triều Phụng quấy nhiễu. Nói đi nói lại, cuộc sống của tám người bọn họ khá là bình ổn, chỉ cần không bước chân ra khỏi cung Triều Phụng, sẽ không bị bất cứ cung nữ, thái giám cung nào bắt nạt.
Câu chuyện cứ như nước chảy tuôn ra không ngừng, vô tình lại nhắc đến Sơ Tuyết, Thẩm Tố Nhi nở nụ cười gượng gạo trong khi sắc mặt của đám người cũng đờ đẫn hẳn. Người nào người nấy ủ rũ, buồn rầu, vô cùng đau lòng, xót xa. Chuyện của Sơ Tuyết bọn họ cũng đã nghe nói.
“Những chuyện liên quan đến Tam vương gia, các em có thể kể lại cho ta nghe không?”
Thẩm Tố Nhi nhìn sắc mặt đám người biến đổi, liền nói thêm một câu: “Cho dù là những lời mắng chửi, cũng phải nói ra bằng hết.”
Thế nhưng đám người vẫn chìm trong im lặng.
Thẩm Tố Nhi đưa mắt nhìn quanh, sau cùng dừng lại ở Tiểu Dung nói: “Tiểu Dung, em hãy nói trước đi, mau đem hết những chuyện mình biết kể ra một lượt cho ta nghe.”
“Tiểu thư, em… em chỉ biết là… Tam vương gia sẽ chết…”
“Ai nói thế?” Thẩm Tố Nhi tức giận quát lớn: “Sơ Tuyết tuyệt đối không thể chết được.”
Tiểu Dung nhăn nhó mặt mày, níu lấy y phục của Tiểu Xuân Nhi ngồi cạnh bên, còn Tiểu Xuân Nhi lại ngô nghê kéo y phục của người bên cạnh, ra hiệu cho người này nói, cứ người này đùn đẩy cho người kia, kết quả, chẳng ai dám lên tiếng nữa.
Thẩm Tố Nhi liền nói “Tiểu Xuân Nhi, em hãy nói đi.”
“Chủ nhân, trong cung đồn rằng… tuy không biết là thật hay giả. Chỉ là… chúng em đã không nhìn thấy Tam vương gia hơn một năm nay rồi. Trước kia, Tam vương gia thường hay đến cung Triều Phụng, ngồi một mình trong sân… rất lâu, rất lâu…” Tiểu Xuân Nhi càng nói lại càng lí nhí: “Hình như Tam vương gia rất nhớ chủ nhân đó…”
“Là nhớ chủ nhân thật mà…”
Lúc này, mọi người lại nhộn nhạo, bắt đầu nhiệt tình trở lại.
Thì ra, trong khoảng thời gian Thẩm Tố Nhi rời cung, Sơ Tuyết thường tới thăm cung Triều Phụng. Lại nói Sơ Tuyết đã từng xuất cung thêm hai lần, mà còn trong khoảng thời gian dài. Lần cuối cùng, khi quay về ngài còn ngất ngay trước cửa cung.
Càng nghe, Thẩm Tố Nhi càng cảm thấy bất an. Lúc này, Tiểu Thất Tử cứ ấp a ấp úng, dường như định nói gì lại thôi. Sau cùng, lén nhìn mọi người một lượt, cậu ta mới nói: “Nương nương, nô… nô tài còn nghe được một lời đồn khác.”
Thẩm Tố Nhi đưa mắt nhìn về phía Tiểu Thất Tử “Nói mau, không phải sợ.”
Đang chờ Tiểu Thất Tử lên tiếng, đột nhiên một vị khách không mời xuất hiện.
Thấy nàng ta bước vào, bọn người Tiểu Dung vội vã đứng dậy, hành lễ.
Thẩm Tố Nhi nhìn người phụ nữ rất quen mặt, thấy nàng ta xinh đẹp, trông thanh nhã lại có nét thư hương, thậm chí còn mang phong thái mặn mà của người phụ nữ trưởng thành. Nàng liền nhớ ra, đây chẳng phải là Tuyết Phi trước kia sao?
Tuyết Phi nhẹ bước vào, đi thẳng tới trước mặt Thẩm Tố Nhi, ánh mắt quắc sắc lạnh, bàn tay năm ngón ngọc ngà giơ cao, tiếng bạt tai vang lên lanh lảnh.
Thẩm Tố Nhi lặng người, chẳng kịp để tâm đến cảm giác đau đớn truyền tới từ bên má, nghi hoặc đưa lời chất vấn: “Mau nói ra lí do ngươi đánh bản cung, nếu không khiến bản cung tín phục, bản cung sẽ trả lại ngươi gấp đôi.”
Khuôn mặt đẹp đẽ của Tuyết Phi nhăn lại vì tức giận, nàng ta quát lớn “Đồ tiện nhân không biết liêm sỉ, theo trai trốn khỏi cung thì thôi, lại còn hại Tam vương gia bị an nguy đến tính mạng. Thân là một người phụ nữ, ngươi đáng lẽ phải lấy cái chết mà tạ tội.”
“Lấy cái chết để tạ tội?” Thẩm Tố Nhi nghi hoặc nhìn vị Tuyết phi trước mặt. Dưới đôi mắt kia, đang ẩn chứa những suy nghĩ gì thế. “Tuyết Phi, mau nói rõ mọi chuyện, bản cung vừa về, có nhiều chuyện vẫn chưa thể hiểu hết được.”
Tuyết Phi đẩy cao chiếc cằm xinh đẹp, ngạo nghễ nhìn Thẩm Tố Nhi “Nếu không phải ngươi tự ý xuất cung, sao Tam vương gia lại phải ra ngoài tìm? Nếu không vì ngươi, làm gì có chuyện Tam vương gia bệnh tình nghiêm trọng như vậy mà vẫn quyết đi không muốn quay về? Ngươi còn mặt mũi về đây ư, hưm! Mau cút khỏi cung đi!”
Tuyết Phi khinh thường phất mạnh tay áo, rồi lạnh lùng bước ra khỏi đại đường.
Nàng ta vội vàng đến rồi vội vàng đi, cứ như một trần cuồng phong kiêu ngạo.
Thẩm Tố Nhi cau chặt đôi mày, từ từ đưa ánh mắt sang chỗ Tiểu Thất Tử nói “Tiểu Thất Tử, những lời Tuyết Phi nói có phải là sự thật không?”
“Chủ nhân, những lời Tuyết Phi nương nương nói… là… là thật.” Tiểu Thất Tử cúi đầu đứng lặng, muốn nói lại thấy không nhẫn tâm “Nô tài nghe nói, Tam vương gia xuất cung tìm người, dọc đường thiếu thuốc… quay về quá muộn. Nô tài… nô tài nghe từ miệng mấy cung nữ hầu cận bên cạnh thái hậu… Lúc đó, Tam vương gia không mang theo nhiều thuốc. Ngài định dùng hết thuốc sẽ quay về cung, nhưng trên đường quay về lại nghe được tin tức về người, cho nên chẳng để tâm đến bệnh tình của mình…”
Trời đất quỷ thần ơi!
Thẩm Tố Nhi mím chặt môi, cả người ngây lặng, cảm giác áy náy, hối hận dâng trào dữ dội. Nàng đáng lẽ phải đoán ra chứ, đúng là ngốc nghếch. Thảo nào thái hậu lại căm hận nàng, oán trách nàng, đối xử với nàng như vậy…
Nàng không có lòng hại ngài nhưng vì nàng mà tính mạng ngài nguy ngập từng giờ.
Đem theo tâm trạng thấp thỏm, đau buồn, Thẩm Tố Nhi rầu rĩ cả một buổi tối. Nàng rất muốn đến Mai Viện, nhưng lại lo sẽ gặp thái hậu. Không phải nàng sợ, nhưng thái hậu đã không còn trẻ nữa, lại đang mang bệnh trong người. Nếu lúc này cố chấp đến chăm sóc Sơ Tuyết, khiến thái hậu tức giận thì không hay chút nào.
Nằm trên giường trúc, nàng từ từ nhắm mắt lại.
Rất nhanh, nàng bỗng cảm nhận được một luồng hơi thở ấm áp, lại một lúc nữa, nàng đã được ôm chặt trong vòng tay vững chắc, “Đừng lo lắng, Sơ Tuyết sẽ không sao đâu. Thôi thần y nói, cành của Tuyết Liên ngàn năm xem ra cũng có tác dụng, ngài ấy sẽ dốc toàn lực giúp Sơ Tuyết tránh được kiếp nạn này.” Dứt lời, Mộ Dung Cảnh cúi đầu đặt lên trán nàng một nụ hôn.
Hành động dịu dàng hiếm có này khiến Thẩm Tố Nhi vô cùng cảm động, khoé mũi cay cay, đôi mắt đỏ hồng, nàng nhẹ nép chặt trước lồng ngực ngài.
Đêm đã khuya, Thẩm Tố Nhi dần chìm sâu vào giấc ngủ. Mộ Dung Cảnh đưa mắt nhìn người phụ nữ trong lòng, nhẹ nhàng vuốt lên hai má vẫn còn ửng đỏ, hằn rõ vết năm ngón tay, ánh mắt tột cùng phẫn nộ.
Nửa canh giờ sau, tại Lưu Tiên Uyển.
Trong phòng ngủ của Tuyết Phi, đèn đuốc sáng rực.
Mộ Dung Cảnh lạnh lùng đứng giữa phòng lớn, nhìn người phụ nữ trước đó còn hân hoan tiếp đón, giờ đã mặt ủ mày chau “Bàn tay nào đã đánh hoàng hậu?”
“Hoàng thượng…”
“Trẫm đang hỏi ngươi dùng bàn tay nào đánh hoàng hậu?” Ánh mắt ngài lạnh như băng.
Tuyết Phi lạnh run người, dũng khí khi nãy giờ đã mất hết “Tay… tay phải.”
“Người đâu, chặt tay phải.” Mộ Dung Cảnh tuyệt tình hạ lệnh.
“Hoàng thượng…” Tuyết Phi kinh hãi, ánh mắt bàng hoàng, không dám tin vào tai mình, nàng ta không ngờ hoàng thượng lại đối xử với mình như vậy. Đôi vai mềm run lên bần bật: “Hoàng… hoàng thượng, ngài không thể đối xử với thiếp như vậy được.”
“Gây chuyện thị phi, lại dám phạm thượng, có tội danh nào không thể đem ngươi ra trừng trị?... Đưa vào lãnh cung, cả đời không được phép rời khỏi nửa bước.”
Sắc mặt Tuyết Phi trắng nhợt, trong kinh hoàng, nàng cố gắng trấn tĩnh “Hoàng thượng, hai năm trước, lúc ngài lấy chiếc trâm vàng nạm ngọc đã từng nói, sẽ đối xử thật tốt với thiếp, nhưng chuyện hôm nay cho thấy ngài nói lời không giữ lời.”
Ánh mắt Mộ Dung Cảnh không hề có chút thương xót. Sơ Tuyết xuất cung là sự thật, ngất đi trước cửa cung cũng không phải chuyện giả, thế nhưng lí do Sơ Tuyết xuất cung ngài chưa từng nói cho ai biết, lại càng không để người khác biết việc ngài đi tìm Tố Nhi. Nếu ngài đã không nói, làm sao mẫu hậu biết được?
Việc Sơ Tuyết vì Tố Nhi coi nhẹ việc uống thuốc hoàn toàn là bịa đặt. Bởi khi ngất đi trước cửa cung, trên người Sơ Tuyết vẫn còn thuốc. Kết quả của ngày hôm nay hoàn toàn do bệnh tình Sơ Tuyết tái phát, thuốc trước kia đã dần mất tác dụng. Ngài vì lo mẫu hậu không chịu nổi sự thật nên chưa nói ra chân tướng sự việc, không ngờ lại để người ta gây chuyện thị phi.
Ngài muốn tìm ra kẻ đầu tiên phát tán lời đồn thất thiệt này. Khẽ “hừm” một tiếng, ngài quay lưng bước ra khỏi phòng, hoàn toàn không để tâm đến tiếng kêu thảm thiết truyền lại từ phía sau.
Mộ Dung Cảnh về cung Triều Phụng, lặng lẽ nằm xuống cạnh Thẩm Tố Nhi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Ngày mai, ngài sẽ đi gặp mẫu hậu, sẽ giải thích rõ ràng với người mọi chuyện.
/32
|