Người đàn ông kia nằm xuống
Ninh Kiến Thần vẫn đứng đó, chiếc súng ngắn trong tay bị vứt mạnh xuống sàn nhà.
Hắn quay người, nhìn Lô Vỹ Tinh. Cô vẫn đang nằm dưới sàn, ôm lấy thân ảnh của Lý Huân Hy mà chảy nước mắt.
"Huhu... anh Huân Hy. Tỉnh dậy đi... hu... tỉnh dậy đi mà..." Cánh tay trắng nõn của Lô Vỹ Tinh lay lay người Lý Huân Hy nhưng anh vẫn nằm đó, hai mắt nhắm lại.
"Đừng chết mà... huhu..."
Cô lại như thế rồi. Lô Vỹ Tinh dùng ngón tay thon dài quẹt đi nước mắt. Cô lại không làm chủ được bản thân rồi.
Lô Vỹ Tinh là một bệnh nhân đặc biệt, mắc phải chứng bệnh không thể kiểm soát bản thân khi bị kích động mạnh.
Mỗi lần cô bị kích động là một lần cô lại trở nên vô hồn, đầu óc trống rỗng và thường tự làm tổn thương bản thân.
Bác sĩ nói, đó là vì tâm lý của cô không thể xoá bỏ đi được sự tổn thương trong quá khứ. Là vì quá khứ của cô đã phải chịu đả kích quá lớn so với sức chịu đựng của cô, vậy nên để bảo vệ bản thân khỏi những tổn thương tương tự, bộ não của cô tự động biến cô trở thành một kẻ hoàn toàn khác.
Một kẻ dám tự thương tổn mình, và còn dám giết người mà không hiện lên một tia cảm xúc nào.
Đây không phải là bệnh đa nhân cách, bởi mỗi lần cô bị như vậy, cô hoàn toàn tỉnh táo, chỉ là không thể điều khiển được hành vi của mình, không những thế, những xúc cảm xấu lại lớn lên đến mức tựa hồ như bùng nổ.
Căm phẫn, tức giận, sát ý... dâng lên khiến cho chính cô cũng cảm thấy thoải mái.
Trịnh Liệt nhiều lần bắt cô phải sang Mỹ để tới gặp Mạc Thuần Uy, bạn thân của anh ấy, Trịnh Liệt nói Mạc Thuần Uy có cách chữa khỏi bệnh cho cô. Nhưng là cô không muốn. Cô không cần người anh trai kia can thiệp vào mọi việc của cô.
Cuộc sống này là do cô quyết định, không có bất cứ ai có quyền được quyết định thay cô.
Ninh Kiến Thần nhìn thấy Lô Vỹ Tinh vẫn cứ không buông Lý Huân Hy ra, hắn liền nổi lên cảm giác tức giận.
Cô là người phụ nữ của hắn, vậy mà lại đi ôm ấp một người đàn ông khác trước mặt hắn, trước mặt bao nhiêu người như thế này.
Ninh Kiến Thần cố kiềm chế, gầm nhẹ giọng: "Đứng lên."
"Hu... Lý Huân Hy..."
"Tôi bảo đứng lên cơ mà." Ninh Kiến Thần hét lớn khiến cho tất cả mọi người đang căng thẳng bỗng chốc giật bắn mình.
Ai nấu đều liếc lấy nhau, kẻ nhíu mắt, người khẽ lắc đầu. Chỉ có duy nhất một người ở trong góc tối kia, vẫn nhàn nhã uống một ngụm rượu, khoé miệng cong lên nham hiểm.
Trong bóng tối, ánh mắt hắn được ánh sáng chiếu vào, loé lên một tia nguy hiểm.
Ninh Kiến Thần cầm lấy tay Lô Vỹ Tinh kéo cô đứng lên nhưng mà cô lại dùng sức cự lại. Cô phải đưa Lý Huân Hy tới bệnh viện. Cô phải nhanh chóng...
Còn đang mông lung thì cơ thể cô bỗng nhiên nhẹ bẫng. Qua làn nước mắt đang mờ nhạt ẩn hiện, cô thấy được mình đang được Ninh Kiến Thần bế trẻn tay.
"Thần... thả em xuống. Cứu... huhu... em biết lỗi rồi... nhưng em phải cứu Lý Huân Hy...hu... em phải đưa anh ấy vào bệnh viện..."
"Các người còn ngồi đấy làm gì? Mau gọi cấp cứu." Ninh Kiến Thần không quan tâm đến lời nói trong tiếng nấc của Lô Vỹ Tinh, hắn hét lớn với người trong phòng.
Nhìn vẻ mặt như muốn phát ra hoả của Ninh Kiến Thần, mọi người vốn đang hoảng loạn lại càng cuống cuồng tay chân bấm số cấp cứu để gọi.
Ninh Kiến Thần quay người, bước ra khỏi phòng. Trước khi ra khỏi còn không quên bỏ lại một cỗ lãnh khí đáng sợ ở phía sau.
****
Lô Vỹ Tinh nằm trong vòng tay rắn chắc của Ninh Kiến Thần
Khuôn mặt cô ướt đẫm nhu con mèo nhỏ bị ức hiếp.
Cảm nhận được sự tức giận trong bước chân mang theo uy khí giẫm mạnh xuống nền nhà của Ninh Kiến Thần.
Lô Vỹ Tinh nảy sinh một loại cảm giác sợ hãi.
Đây là lần đầu tiên cô thấy hắn tức giận đến thế này.
Vì sao chứ? Vì sao lại tức giận? Là đang giận cô sao?
Còn chưa hiểu rõ vấn đề, Ninh Kiến Thần đã đá văng cánh cửa phòng trước mặt, sau đó bước nhanh vào trong rồi quăng mạnh cô xuống giường.
Lưng cô va chạm mạnh với chiếc giường cũng có điểm trở nên đau, cô nhăn mũi, hơi nhíu nhíu hai hàng lông mày.
"Đau..."
Lô Vỹ Tinh còn chưa nói hết, bên tai lại vang đến âm thanh kim loại va chạm nhau.
Không cần nhìn cũng biết, đó là Ninh Kiến Thần đang cởi thắt lưng.
Vội vàng mở hai mắt ra, một thân hình to lớn liền ập đến, đè lên người cô.
Sức nặng của hắn khiến cô khó thở. Lô Vỹ Tinh hốt hoảng xua tay đấy hắn ra.
"Aaa... anh tránh ra. Đừng tới đây...." Tâm lý hiện tại của cô đang vô cùng hoảng loạn.
Ninh Kiến Thần một tay nắm chặt lấy hai cổ tay của Lô Vỹ Tinh, tay còn lại dùng sức siết chặt lấy cằm của cô, gằn giọng: "Tôi đã nói em chỉ được là của tôi. Vậy mà hôm nay em dám ôm người đàn ông khác trước mặt tôi. Lô Vỹ Tinh, hôm nay tôi sẽ cho em biết hậu quả của việc coi thường lời nói của tôi là như thế nào."
Nói xong, ROẸTTT một tiếng, chiếc váy trên người Lô Vỹ Tinh bị xé rách.
***17:22 31/5/2017***
Ninh Kiến Thần vẫn đứng đó, chiếc súng ngắn trong tay bị vứt mạnh xuống sàn nhà.
Hắn quay người, nhìn Lô Vỹ Tinh. Cô vẫn đang nằm dưới sàn, ôm lấy thân ảnh của Lý Huân Hy mà chảy nước mắt.
"Huhu... anh Huân Hy. Tỉnh dậy đi... hu... tỉnh dậy đi mà..." Cánh tay trắng nõn của Lô Vỹ Tinh lay lay người Lý Huân Hy nhưng anh vẫn nằm đó, hai mắt nhắm lại.
"Đừng chết mà... huhu..."
Cô lại như thế rồi. Lô Vỹ Tinh dùng ngón tay thon dài quẹt đi nước mắt. Cô lại không làm chủ được bản thân rồi.
Lô Vỹ Tinh là một bệnh nhân đặc biệt, mắc phải chứng bệnh không thể kiểm soát bản thân khi bị kích động mạnh.
Mỗi lần cô bị kích động là một lần cô lại trở nên vô hồn, đầu óc trống rỗng và thường tự làm tổn thương bản thân.
Bác sĩ nói, đó là vì tâm lý của cô không thể xoá bỏ đi được sự tổn thương trong quá khứ. Là vì quá khứ của cô đã phải chịu đả kích quá lớn so với sức chịu đựng của cô, vậy nên để bảo vệ bản thân khỏi những tổn thương tương tự, bộ não của cô tự động biến cô trở thành một kẻ hoàn toàn khác.
Một kẻ dám tự thương tổn mình, và còn dám giết người mà không hiện lên một tia cảm xúc nào.
Đây không phải là bệnh đa nhân cách, bởi mỗi lần cô bị như vậy, cô hoàn toàn tỉnh táo, chỉ là không thể điều khiển được hành vi của mình, không những thế, những xúc cảm xấu lại lớn lên đến mức tựa hồ như bùng nổ.
Căm phẫn, tức giận, sát ý... dâng lên khiến cho chính cô cũng cảm thấy thoải mái.
Trịnh Liệt nhiều lần bắt cô phải sang Mỹ để tới gặp Mạc Thuần Uy, bạn thân của anh ấy, Trịnh Liệt nói Mạc Thuần Uy có cách chữa khỏi bệnh cho cô. Nhưng là cô không muốn. Cô không cần người anh trai kia can thiệp vào mọi việc của cô.
Cuộc sống này là do cô quyết định, không có bất cứ ai có quyền được quyết định thay cô.
Ninh Kiến Thần nhìn thấy Lô Vỹ Tinh vẫn cứ không buông Lý Huân Hy ra, hắn liền nổi lên cảm giác tức giận.
Cô là người phụ nữ của hắn, vậy mà lại đi ôm ấp một người đàn ông khác trước mặt hắn, trước mặt bao nhiêu người như thế này.
Ninh Kiến Thần cố kiềm chế, gầm nhẹ giọng: "Đứng lên."
"Hu... Lý Huân Hy..."
"Tôi bảo đứng lên cơ mà." Ninh Kiến Thần hét lớn khiến cho tất cả mọi người đang căng thẳng bỗng chốc giật bắn mình.
Ai nấu đều liếc lấy nhau, kẻ nhíu mắt, người khẽ lắc đầu. Chỉ có duy nhất một người ở trong góc tối kia, vẫn nhàn nhã uống một ngụm rượu, khoé miệng cong lên nham hiểm.
Trong bóng tối, ánh mắt hắn được ánh sáng chiếu vào, loé lên một tia nguy hiểm.
Ninh Kiến Thần cầm lấy tay Lô Vỹ Tinh kéo cô đứng lên nhưng mà cô lại dùng sức cự lại. Cô phải đưa Lý Huân Hy tới bệnh viện. Cô phải nhanh chóng...
Còn đang mông lung thì cơ thể cô bỗng nhiên nhẹ bẫng. Qua làn nước mắt đang mờ nhạt ẩn hiện, cô thấy được mình đang được Ninh Kiến Thần bế trẻn tay.
"Thần... thả em xuống. Cứu... huhu... em biết lỗi rồi... nhưng em phải cứu Lý Huân Hy...hu... em phải đưa anh ấy vào bệnh viện..."
"Các người còn ngồi đấy làm gì? Mau gọi cấp cứu." Ninh Kiến Thần không quan tâm đến lời nói trong tiếng nấc của Lô Vỹ Tinh, hắn hét lớn với người trong phòng.
Nhìn vẻ mặt như muốn phát ra hoả của Ninh Kiến Thần, mọi người vốn đang hoảng loạn lại càng cuống cuồng tay chân bấm số cấp cứu để gọi.
Ninh Kiến Thần quay người, bước ra khỏi phòng. Trước khi ra khỏi còn không quên bỏ lại một cỗ lãnh khí đáng sợ ở phía sau.
****
Lô Vỹ Tinh nằm trong vòng tay rắn chắc của Ninh Kiến Thần
Khuôn mặt cô ướt đẫm nhu con mèo nhỏ bị ức hiếp.
Cảm nhận được sự tức giận trong bước chân mang theo uy khí giẫm mạnh xuống nền nhà của Ninh Kiến Thần.
Lô Vỹ Tinh nảy sinh một loại cảm giác sợ hãi.
Đây là lần đầu tiên cô thấy hắn tức giận đến thế này.
Vì sao chứ? Vì sao lại tức giận? Là đang giận cô sao?
Còn chưa hiểu rõ vấn đề, Ninh Kiến Thần đã đá văng cánh cửa phòng trước mặt, sau đó bước nhanh vào trong rồi quăng mạnh cô xuống giường.
Lưng cô va chạm mạnh với chiếc giường cũng có điểm trở nên đau, cô nhăn mũi, hơi nhíu nhíu hai hàng lông mày.
"Đau..."
Lô Vỹ Tinh còn chưa nói hết, bên tai lại vang đến âm thanh kim loại va chạm nhau.
Không cần nhìn cũng biết, đó là Ninh Kiến Thần đang cởi thắt lưng.
Vội vàng mở hai mắt ra, một thân hình to lớn liền ập đến, đè lên người cô.
Sức nặng của hắn khiến cô khó thở. Lô Vỹ Tinh hốt hoảng xua tay đấy hắn ra.
"Aaa... anh tránh ra. Đừng tới đây...." Tâm lý hiện tại của cô đang vô cùng hoảng loạn.
Ninh Kiến Thần một tay nắm chặt lấy hai cổ tay của Lô Vỹ Tinh, tay còn lại dùng sức siết chặt lấy cằm của cô, gằn giọng: "Tôi đã nói em chỉ được là của tôi. Vậy mà hôm nay em dám ôm người đàn ông khác trước mặt tôi. Lô Vỹ Tinh, hôm nay tôi sẽ cho em biết hậu quả của việc coi thường lời nói của tôi là như thế nào."
Nói xong, ROẸTTT một tiếng, chiếc váy trên người Lô Vỹ Tinh bị xé rách.
***17:22 31/5/2017***
/53
|