“Khụ khụ khụ...” Quyền Lập Chí ôm ngực, dừng một chút rồi nói: “Thái Yên Chi, bà biết mình đang nói chuyện với ai không?”
Quyền Lập Chí chưa từng phải chịu khiếp nhược như này, bị Thái Yên Chi nói cho tức đến ho khan không ngừng, mãi vẫn chưa thể dừng lại.
Thái Yên Chi cười lạnh: “Quyền Lập Chí, ở đây chỉ có hai người chúng ta, ông còn diễn kịch cho ai xem? Ông là người thông minh, biết ông đối với giá trị của tôi thế nào.”
Thái Yên Chi lúc này như một người điên mất hết lý trí, một người điên đang phát bệnh không ai cho bà uống thuốc.
Kẻ điên một khi phát bệnh sẽ không nhận ra được ai, hơn nữa còn điên cuồng cắn loạn người khắp nơi, đặc biệt là đối phương còn là Quyền Lập Chí không giúp được gì cho bà lúc này.
Mấy ngày nay, Thái Yên Chi đều tự hỏi mình một câu, bà ở bên Quyền Lập Chí suốt mấy chục năm vì cái gì?
Trước kia bà cảm thấy là vì không nuốt được cơn tức giận bị vứt bỏ, không cam lòng chỉ vì quan hệ xuất thân mà thua Diêu thị nên mới lựa chọn âm thầm ở bên Quyền Lập Chí, lúc nào cũng có kế hoạch cuộc đời bà nhất định phải hòa nhau một lần.
Sau này bà dùng hai mươi năm để thắng Diêu thị nhưng lại thua thanh xuân của mình, thua cuộc sống vốn dĩ huy hoàng rực rỡ vốn có của mình.
Sau khi bà tự tay tính kế khiến Diêu thị hoàn toàn diệt vong rồi có được Quyền Lập Chí thì cuộc đời bà không còn đường quay đầu nữa rồi.
Bà biết, chỉ cần bà tiến về phía trước thì sẽ càng lún càng sâu vào cái bẫy của mình.
Sau cái chết thảm của Diêu thị, Quyền Lập Chí lúc này cũng không còn hăng hái và ngang ngược nắm quyền như khi còn trẻ nữa.
Thái Yên Chi lựa chọn tiếp tục ở lại bên Quyền Lập Chí có lẽ là vì, ở bên ông ta mấy chục năm bà đã bỏ ra tình cảm thật sự của mình.
Ngoại trừ có một chút tình cảm không đáng nhắc đến kia, Thái Yên Chi cảm thấy bản thân mình không phải vì muốn có được một vài sự giúp đỡ của Quyền Lập Chí, cũng không phải vì trong lúc bà tuyệt vọng ông ta có thể kéo bà đứng lên.
Mà là, bây giờ Quyền Lập Chí cũng không giúp được gì cho bà, không chỉ không giúp được gì ông còn có thể đẩy bà từ phía sau khiến bà ngã xuống vực sâu vạn trượng.
Bà cũng không bảo Quyền Lập Chí giúp bà chuyện gì khác, bà chỉ muốn ông ta nghĩ cách cứu hai đứa con của bọn họ, ai biết được ông chỉ nói chuyện đã như thế rồi thì không làm bất cứ điều gì nữa.
Quyền Lập Chí thậm chí còn không giống một người đàn ông đứng ra cho bà một cái ôm, nói với bà không sao đâu, ông sẽ cố gắng.
Chỉ cần cố gắng, cho dù kết quả không được như mong muốn thì bà cũng có thể chấp nhận thái độ của ông nhưng Quyền Lập Chí không như thế, ông không làm gì hết.
Thứ bà muốn, ông tất cả đều không có.
Người đàn ông như Quyền Lập Chí kỳ thật cho tới nay luôn dựa vào phụ nữ. Ông chính là một kẻ hèn nhát không hơn không kém, chỉ là ông vẫn luôn không muốn thừa nhận mà thôi.
Chuyện sai lầm nhất đời này Thái Yên Chi bà làm chính là lựa chọn ở bên làm việc cho Quyền Lập Chí, hơn nữa vừa làm liền mất hơn ba mươi năm tuổi xuân.
Hơn ba mươi năm!
Hơn ba mươi năm đấy!
Hơn nửa đời người bà đều làm cho người đàn ông này vậy mà đến một cái ôm từ ông bà cũng chưa từng có được.
Ha ha...
Nghĩ kỹ lại, đó là sự bi ai, thê lương đến nhường nào!
Đời người con gái có được mấy lần ba mươi năm, hơn nữa lúc bà ở bên ông còn là ba mươi năm hoàng kim nhất của người con gái.
Nghĩ đến những điều này, Thái Yên Chi cắn răng nắm chặt nắm đấm.
Bà đã lãng phí mấy chục năm bởi Quyền Lập Chí, bà không thể để tính mạng mình và con trai cũng phụ thuộc vào ông nữa.
Không muốn chết, vậy thì chỉ có thể ra tay trước, trong lúc Quyền Lập Chí do dự bà nhất định phải giết để ông ta trở tay không kịp, không có lực phản kháng.
“Thái Yên Chi, bà điên rồi sao?” Quyền Lập Chí dừng ho khan sau, khi hỏi một câu như vậy lại bắt đầu ho kịch liệt.
Thái Yên Chi ở bên ông đã hơn ba mươi năm nhưng ông chưa bao giờ hiểu được người đàn bà âm hiểm độc ác này.
Từ trước đến nay Thái Yên Chi luôn sắm vai diễn hình tượng dịu dàng.
Bà ôn nhu, hiền lành, am hiểu lòng người hơn nữa còn chăm sóc cuộc sống của ông đâu vào đấy, khiến ông không thể rời xa bà. Những điều này là ưu điểm khiến ông ta coi trọng bà.
Trước kia, có nằm mơ ông cũng không nghĩ đến người đàn bà này lắc mình nhanh chóng lại trở nên đáng sợ như vậy. Tâm cơ của bà so với những người ông tiếp xúc trong vòng xoáy chính trị còn đáng sợ hơn.
“Tôi điên rồi, tôi là bị ông bức đến phát điên.” Thái Yên Chi lắc đầu cười lạnh: “Quyền Lập Chi, ông hãy nhớ, từ nay về sau tôi và ông ân đoạn nghĩa tuyệt. Sau này tôi có làm gì thì cũng là chuyện của tôi.”
Quyền Lập Chí nhíu nhíu mày: “Thái Yên Chi... bà...”
“Quyền Lập Chi, tất cả đều là do ông.” Thái Yên Chi quơ quơ tài liệu trong tay, dưới cái nhìn chăm chú oán hận của Quyền Lập Chí thong thả nói: “Tư liệu trên tay tôi là thứ Quyền Nam Dương và Chiến Niệm Bắc cần. Chỉ cần tôi đưa thứ này cho Quyền Nam Dương... ông nghĩ ông còn có thể an hưởng tuổi già sao?”
“Thái Yên Chi, đưa cho tôi!” Quyền Lập Chí đứng lên muốn ngăn cản Thái Yên Chi nhưng vừa đứng lên ông ta đã nặng nề ngã ngồi xuống.
Trong một khắc vừa rồi, đùi ông như bị cái gì hung hăng đâm vào đau buốt đến tận xương, đau đớn bây giờ không giảm bớt chút nào.
“Quyền Lập Chí, ông chờ vụ tai tiếng của ông bùng nổ đi, chờ thanh danh lừng lẫy một đời của ông bị phá hủy đi.” Thái Yên Chi đang cười, cười như ma nữ hút máu, âm trầm đến đáng sợ.
“Thái Yên Chi...” Quyền Lập Chí càng tức giận thì cơn đau trên đùi càng mãnh liệt, đau khiến ông toát mồ hôi lạnh, toàn thân mềm nhũn, muốn đứng lên dường như là một chuyện vô cùng xa vời.
“Quyền Lập Chí, chúng ta đánh cược một ván đi. Xem xem sau khi Quyền Nam Dương cầm được những tư liệu này còn bận tâm tới tình cảm phụ tử đáng thương của hai người không.” Nói xong Thái Yên Chi dưới cái nhìn oán hận của Quyền Lập Chí cười cười rời đi.
“Thái Yên Chi, bà đợi đấy...” Vừa tức giận trên đùi lại càng đau hơn, đến mỗi sợi dây thần kinh trên người Quyền Lập Chí cũng đều đau đớn theo.
Sau khi ông dần hồi phục lại tinh thần thì sớm đã không thấy bóng dáng Thái Yên Chi đâu. Ông cũng là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, người làm của viện dưỡng lão Hoài Đức dường như cũng đều biến mất theo Thái Yên Chi rồi.
...
“Ngài tổng thống, đúng như ngài dự liệu, Thái Yên Chi đã cầm theo tài liệu ngài cần tới nói muốn gặp ngài.” Nhận được tin Thái Yên Chi muốn gặp, Lâm Thành Thiên một khắc cũng không chậm trễ, nhanh chóng báo cho Quyền Nam Dương.
“Cậu bảo bà ta đưa tư liệu cho cậu là được rồi. Người đàn bà như vậy tôi không muốn gặp.” Quyền Nam Dương đang bận xử lý quốc gia đại sự, làm xong còn phải nhanh chóng tới khách sạn ăn tối cùng Trần Nhạc Nhung.
Vài phút trước, Trần Nhạc Nhung gọi điện thoại cho anh nói sẽ chuẩn bị cho anh một bất ngờ, một bất ngờ rất lớn.
Bất ngờ?
Nghe thấy giọng nói mềm mại của tiểu nha đầu, trong đầu Quyền Nam Dương liền nghĩ đến phương diện kia. Không phải là nha đầu đó định coi cô thành “quà” tặng anh đấy chứ?
Cô nên biết, đối với anh mà nói mọi sự bất ngờ đều không bằng việc cô có thể lặng lẽ ở bên anh, cho dù chỉ là ăn một bữa tối cùng anh thôi.
Quyền Lập Chí chưa từng phải chịu khiếp nhược như này, bị Thái Yên Chi nói cho tức đến ho khan không ngừng, mãi vẫn chưa thể dừng lại.
Thái Yên Chi cười lạnh: “Quyền Lập Chí, ở đây chỉ có hai người chúng ta, ông còn diễn kịch cho ai xem? Ông là người thông minh, biết ông đối với giá trị của tôi thế nào.”
Thái Yên Chi lúc này như một người điên mất hết lý trí, một người điên đang phát bệnh không ai cho bà uống thuốc.
Kẻ điên một khi phát bệnh sẽ không nhận ra được ai, hơn nữa còn điên cuồng cắn loạn người khắp nơi, đặc biệt là đối phương còn là Quyền Lập Chí không giúp được gì cho bà lúc này.
Mấy ngày nay, Thái Yên Chi đều tự hỏi mình một câu, bà ở bên Quyền Lập Chí suốt mấy chục năm vì cái gì?
Trước kia bà cảm thấy là vì không nuốt được cơn tức giận bị vứt bỏ, không cam lòng chỉ vì quan hệ xuất thân mà thua Diêu thị nên mới lựa chọn âm thầm ở bên Quyền Lập Chí, lúc nào cũng có kế hoạch cuộc đời bà nhất định phải hòa nhau một lần.
Sau này bà dùng hai mươi năm để thắng Diêu thị nhưng lại thua thanh xuân của mình, thua cuộc sống vốn dĩ huy hoàng rực rỡ vốn có của mình.
Sau khi bà tự tay tính kế khiến Diêu thị hoàn toàn diệt vong rồi có được Quyền Lập Chí thì cuộc đời bà không còn đường quay đầu nữa rồi.
Bà biết, chỉ cần bà tiến về phía trước thì sẽ càng lún càng sâu vào cái bẫy của mình.
Sau cái chết thảm của Diêu thị, Quyền Lập Chí lúc này cũng không còn hăng hái và ngang ngược nắm quyền như khi còn trẻ nữa.
Thái Yên Chi lựa chọn tiếp tục ở lại bên Quyền Lập Chí có lẽ là vì, ở bên ông ta mấy chục năm bà đã bỏ ra tình cảm thật sự của mình.
Ngoại trừ có một chút tình cảm không đáng nhắc đến kia, Thái Yên Chi cảm thấy bản thân mình không phải vì muốn có được một vài sự giúp đỡ của Quyền Lập Chí, cũng không phải vì trong lúc bà tuyệt vọng ông ta có thể kéo bà đứng lên.
Mà là, bây giờ Quyền Lập Chí cũng không giúp được gì cho bà, không chỉ không giúp được gì ông còn có thể đẩy bà từ phía sau khiến bà ngã xuống vực sâu vạn trượng.
Bà cũng không bảo Quyền Lập Chí giúp bà chuyện gì khác, bà chỉ muốn ông ta nghĩ cách cứu hai đứa con của bọn họ, ai biết được ông chỉ nói chuyện đã như thế rồi thì không làm bất cứ điều gì nữa.
Quyền Lập Chí thậm chí còn không giống một người đàn ông đứng ra cho bà một cái ôm, nói với bà không sao đâu, ông sẽ cố gắng.
Chỉ cần cố gắng, cho dù kết quả không được như mong muốn thì bà cũng có thể chấp nhận thái độ của ông nhưng Quyền Lập Chí không như thế, ông không làm gì hết.
Thứ bà muốn, ông tất cả đều không có.
Người đàn ông như Quyền Lập Chí kỳ thật cho tới nay luôn dựa vào phụ nữ. Ông chính là một kẻ hèn nhát không hơn không kém, chỉ là ông vẫn luôn không muốn thừa nhận mà thôi.
Chuyện sai lầm nhất đời này Thái Yên Chi bà làm chính là lựa chọn ở bên làm việc cho Quyền Lập Chí, hơn nữa vừa làm liền mất hơn ba mươi năm tuổi xuân.
Hơn ba mươi năm!
Hơn ba mươi năm đấy!
Hơn nửa đời người bà đều làm cho người đàn ông này vậy mà đến một cái ôm từ ông bà cũng chưa từng có được.
Ha ha...
Nghĩ kỹ lại, đó là sự bi ai, thê lương đến nhường nào!
Đời người con gái có được mấy lần ba mươi năm, hơn nữa lúc bà ở bên ông còn là ba mươi năm hoàng kim nhất của người con gái.
Nghĩ đến những điều này, Thái Yên Chi cắn răng nắm chặt nắm đấm.
Bà đã lãng phí mấy chục năm bởi Quyền Lập Chí, bà không thể để tính mạng mình và con trai cũng phụ thuộc vào ông nữa.
Không muốn chết, vậy thì chỉ có thể ra tay trước, trong lúc Quyền Lập Chí do dự bà nhất định phải giết để ông ta trở tay không kịp, không có lực phản kháng.
“Thái Yên Chi, bà điên rồi sao?” Quyền Lập Chí dừng ho khan sau, khi hỏi một câu như vậy lại bắt đầu ho kịch liệt.
Thái Yên Chi ở bên ông đã hơn ba mươi năm nhưng ông chưa bao giờ hiểu được người đàn bà âm hiểm độc ác này.
Từ trước đến nay Thái Yên Chi luôn sắm vai diễn hình tượng dịu dàng.
Bà ôn nhu, hiền lành, am hiểu lòng người hơn nữa còn chăm sóc cuộc sống của ông đâu vào đấy, khiến ông không thể rời xa bà. Những điều này là ưu điểm khiến ông ta coi trọng bà.
Trước kia, có nằm mơ ông cũng không nghĩ đến người đàn bà này lắc mình nhanh chóng lại trở nên đáng sợ như vậy. Tâm cơ của bà so với những người ông tiếp xúc trong vòng xoáy chính trị còn đáng sợ hơn.
“Tôi điên rồi, tôi là bị ông bức đến phát điên.” Thái Yên Chi lắc đầu cười lạnh: “Quyền Lập Chi, ông hãy nhớ, từ nay về sau tôi và ông ân đoạn nghĩa tuyệt. Sau này tôi có làm gì thì cũng là chuyện của tôi.”
Quyền Lập Chí nhíu nhíu mày: “Thái Yên Chi... bà...”
“Quyền Lập Chi, tất cả đều là do ông.” Thái Yên Chi quơ quơ tài liệu trong tay, dưới cái nhìn chăm chú oán hận của Quyền Lập Chí thong thả nói: “Tư liệu trên tay tôi là thứ Quyền Nam Dương và Chiến Niệm Bắc cần. Chỉ cần tôi đưa thứ này cho Quyền Nam Dương... ông nghĩ ông còn có thể an hưởng tuổi già sao?”
“Thái Yên Chi, đưa cho tôi!” Quyền Lập Chí đứng lên muốn ngăn cản Thái Yên Chi nhưng vừa đứng lên ông ta đã nặng nề ngã ngồi xuống.
Trong một khắc vừa rồi, đùi ông như bị cái gì hung hăng đâm vào đau buốt đến tận xương, đau đớn bây giờ không giảm bớt chút nào.
“Quyền Lập Chí, ông chờ vụ tai tiếng của ông bùng nổ đi, chờ thanh danh lừng lẫy một đời của ông bị phá hủy đi.” Thái Yên Chi đang cười, cười như ma nữ hút máu, âm trầm đến đáng sợ.
“Thái Yên Chi...” Quyền Lập Chí càng tức giận thì cơn đau trên đùi càng mãnh liệt, đau khiến ông toát mồ hôi lạnh, toàn thân mềm nhũn, muốn đứng lên dường như là một chuyện vô cùng xa vời.
“Quyền Lập Chí, chúng ta đánh cược một ván đi. Xem xem sau khi Quyền Nam Dương cầm được những tư liệu này còn bận tâm tới tình cảm phụ tử đáng thương của hai người không.” Nói xong Thái Yên Chi dưới cái nhìn oán hận của Quyền Lập Chí cười cười rời đi.
“Thái Yên Chi, bà đợi đấy...” Vừa tức giận trên đùi lại càng đau hơn, đến mỗi sợi dây thần kinh trên người Quyền Lập Chí cũng đều đau đớn theo.
Sau khi ông dần hồi phục lại tinh thần thì sớm đã không thấy bóng dáng Thái Yên Chi đâu. Ông cũng là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, người làm của viện dưỡng lão Hoài Đức dường như cũng đều biến mất theo Thái Yên Chi rồi.
...
“Ngài tổng thống, đúng như ngài dự liệu, Thái Yên Chi đã cầm theo tài liệu ngài cần tới nói muốn gặp ngài.” Nhận được tin Thái Yên Chi muốn gặp, Lâm Thành Thiên một khắc cũng không chậm trễ, nhanh chóng báo cho Quyền Nam Dương.
“Cậu bảo bà ta đưa tư liệu cho cậu là được rồi. Người đàn bà như vậy tôi không muốn gặp.” Quyền Nam Dương đang bận xử lý quốc gia đại sự, làm xong còn phải nhanh chóng tới khách sạn ăn tối cùng Trần Nhạc Nhung.
Vài phút trước, Trần Nhạc Nhung gọi điện thoại cho anh nói sẽ chuẩn bị cho anh một bất ngờ, một bất ngờ rất lớn.
Bất ngờ?
Nghe thấy giọng nói mềm mại của tiểu nha đầu, trong đầu Quyền Nam Dương liền nghĩ đến phương diện kia. Không phải là nha đầu đó định coi cô thành “quà” tặng anh đấy chứ?
Cô nên biết, đối với anh mà nói mọi sự bất ngờ đều không bằng việc cô có thể lặng lẽ ở bên anh, cho dù chỉ là ăn một bữa tối cùng anh thôi.
/999
|