Quyền Nam Dương bước nhanh đi ra ngoài, đi tới cửa, bỗng nhiên nhớ tới điều gì, quay đầu lại nhìn, vừa lúc đối diện với ánh mắt lo lắng của Trần Nhạc Nhung.
Anh xin lỗi nói: "Nhung Nhung..."
Trần Nhạc Nhung đi đến bên cạnh anh, cho anh một ôm thật chặt, ngẩng đầu cười cười với anh: "Anh Liệt, anh đi mau đi."
Quyền Nam Dương xoa xoa đầu của cô, trong phút chốc yết hầu vậy mà đắng chát nói không nên lời, cô bé hiểu chuyện này luôn luôn khéo hiểu lòng người như vậy.
Trần Nhạc Nhung quay đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, lại nói: "Bây giờ là mười một giờ trưa, cách giờ cơm chiều còn có mấy giờ. Em sẽ nấu cơm tối sớm, chờ anh trở về cùng ăn cơm với em."
Trần Nhạc Nhung nói lời này, cũng là gián tiếp nói cho Quyền Nam Dương, để anh đi ra ngoài chú ý an toàn về nhà thật tốt, ở nhà có cô đang chờ anh.
Quyền Nam Dương giữ lấy đầu của cô hôn một cái, trịnh trọng gật đầu: "Được."
...
Quyền Nam Dương chân trước vừa đi, Trần Nhạc Nhung quay người về phòng.
Cô cầm điện thoại di động lên bấm một số điện thoại quen thuộc, đối phương vừa nhận máy còn chưa mở miệng nói chuyện, cô liền tranh trước nói ra: "Thiến Thiến, cho tớ phương thức liên lạc của anh trai cậu."
Đang mơ mơ màng màng ngủ nướng Lâm Thiến Thiến đột nhiên nhận điện thoại của Trần Nhạc Nhung, hồi lâu vẫn chưa kịp phản ứng xem chuyện thế nào: "Nhạc Nhung?"
Trần Nhạc Nhung thật sự muốn gõ vào đầu Lâm Thiến Thiến: "Lâm Thiến Thiến, cho tớ số điện thoại riêng của anh trai cậu, tớ có việc tìm anh ấy."
"À, cậu muốn số điện thoại cá nhân của anh trai tớ?" Lâm Thiến Thiến đầu vẫn còn mơ mơ màng màng, nhưng vẫn thành thật đem số điện thoại của Lâm Thành Thiên báo cho Trần Nhạc Nhung.
Lấy được số điện thoại của Lâm Thành Thiên, Trần Nhạc Nhung một phút không có ngừng, lập tức gọi qua, bên kia rất đã nhanh kết nối, giọng nói của Lâm Thành Thiên cung kính truyền đến: "Cô Trần, cô tìm tôi?"
Lâm Thành Thiên rất ngạc nhiên khi Trần Nhạc Nhung gọi điện thoại đến tìm mình, sau khi ngạc nhiên dường như lại nghĩ tới điều gì, cô bé này có phải muốn truy vấn anh gọi ngài Tổng thống đi một chuyện kia hay không?
Không để thêm thời gian cho Lâm Thành Thiên suy nghĩ lung tung, Trần Nhạc Nhung lại nói: "Anh Lâm, tôi muốn nhờ anh giúp tôi một chuyện."
Không phải truy cứu trách nhiệm, mà là nhờ giúp đỡ.
Lâm Thành Thiên âm thầm thở dài một hơi, tuy nhiên một hơi kia còn chưa xong, trái tim anh ta lại nâng đến cổ họng.
Trần Nhạc Nhung là cô chủ nhỏ của Thịnh Thiên, từ nhỏ đến lớn đều là muốn cái gì có cái đó, chuyện cô muốn làm chỉ cần một ánh mắt là có người vì cô chuẩn bị tốt.
Cô tìm anh nhờ vả, chắc chắn không phải là chuyện tốt.
Mặc dù biết không phải chuyện tốt, Lâm Thành Thiên vẫn không có lá gan từ chối, vẫn luôn cung kính nói: "Mời cô Trần cứ nói."
Cô bé này là bảo bối trong tim ngài Tổng thống nâng ở trong lòng bàn tay, Lâm Thành Thiên không dám lạnh nhạt chút nào, giọng nói chuyện và lúc đối diện với Quyền Nam Dương không có chút nào khác nhau.
"Anh Lâm anh nói chuyện với tôi không cần khách sáo như vậy." Trần Nhạc Nhung cười cười, lại nói: "Tôi biết anh Lâm là người ngài Tổng thống tin tưởng nhất. Anh là thư ký trưởng, thành viên trong đội thư ký bên cạnh ngài Tổng thống đều là do anh sắp xếp."
Trần Nhạc Nhung đột nhiên nói đến chuyện này, Lâm Thành Thiên dùng đầu ngón chân nghĩ cũng có thể nghĩ ra cô muốn làm gì, nhưng anh ta vẫn lựa chọn giả vờ hồ đồ: "Nhận được sự ưu ái của ngài Tổng thống."
Trần Nhạc Nhung chớp chớp đôi mắt thanh tú: "Anh Lâm, anh không biết tôi muốn nhờ anh giúp đỡ cái gì sao?"
Lâm Thành Thiên nói: "Cái này tôi thực sự không biết, còn xin cô Trần nói rõ. Nếu như tôi có thể làm được, nhất định sẽ cố gắng hết sức giúp cô."
Lâm Thành Thiên này là cá trạch trong quan trường, cách xử sự làm người vô cùng khéo đưa đẩy, muốn cùng anh ta lòng vòng, chưa biết chừng sẽ bị anh ta vây trong hố.
Đã không lòng vòng qua được anh ta, Trần Nhạc Nhung nhếch môi nghĩ nghĩ, rất nhanh một mưu kế nảy ra trong lòng.
"Anh Lâm." Cô cười, giọng nói ngọt ngào, cho dù ai nghe cũng không có cách nào từ chối: "Đội thư ký bên cạnh ngài Tổng thống ít cũng có hơn trăm người. Cái đội này bên trong ít đi một người cũng không hề ít đi, thêm vào một người cũng không coi là nhiều hơn."
Lâm Thành Thiên càng thêm chắc chắn Trần Nhạc Nhung muốn làm gì, nhưng vẫn không sẵn lòng nói ra, trong lòng anh còn có ảo tưởng, hy vọng cô bé nhà họ Trần này biết anh không bằng lòng giúp đỡ, cũng không cần nói rõ ràng.
Bởi vậy, giọng điệu của anh ta cũng càng thêm cung kính: "Cô Trần, nói cũng không thể nói như vậy. Ngài Tổng thống là người lãnh đạo tối cao của quốc gia chúng ta, nhưng quyền lực của ngài ấy cũng bị người dân khống chế. Công việc đoàn đội bên cạnh ngài ấy đều có biên chế, nhân viên có hạn, cũng không phải là muốn nhét người vào bên trong là có thể nhét."
"Ừm, tôi biết, cho nên tôi mới phải phiền phức anh Lâm đây." Con cáo già Lâm Thành Thiên này cuối cùng cũng vào bẫy, nụ cười trên mặt Trần Nhạc Nhung xán lạn giống như một đoá hoa: "Tôi muốn vào đội thư ký của ngài Tổng thống, chuyện này ngoại trừ anh Lâm đây, thật đúng là không có người nào khác có thể giúp tôi."
Ừm, cô đã đem lời nói ra rõ ràng, tiếp theo phải xem con cáo già khéo đưa đẩy Lâm Thành Thiên này làm sao tiếp cô một chiêu đây.
Trần Nhạc Nhung không nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Thành Thiên, chỉ có thể từ việc anh ta trầm mặc lâu không trả lời mà phán đoán, sợ là con cáo già Lâm Thành Thiên này không giúp cô.
Cô tìm tới Lâm Thành Thiên cũng là không còn cách nào, bởi vì ngoại trừ Lâm Thành Thiên, Trần Nhạc Nhung không tìm thấy người thứ hai có thể giúp cô.
Cô không phải người nước A, thân phận còn rất đặc biệt.
Bởi vì nguyên nhân thân phận này, cô muốn bằng vào năng lực của mình đi đến bên cạnh ngài Tổng thống đó là tuyệt đối không có khả năng.
Bởi vậy, cô chỉ có thể ra tay từ Lâm Thành Thiên này.
Rất lâu sau, giọng nói của Lâm Thành Thiên mới chậm rãi truyền đến: "Cô Trần, đội thư ký bên cạnh ngài Tổng thống tiếp xúc đến đều là những tài liệu cơ mật, cô không phải người nước A, chỉ dựa vào điều này cô đã không có tư cách gia nhập đội thư ký."
"Ừm, anh nói đúng là không sai." Lâm Thành Thiên sẽ dùng lý do này từ chối Trần Nhạc Nhung, Trần Nhạc Nhung không có chút nào ngoài dự đoán, nhưng cô cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ: "Chờ sau khi chuyện này hoàn thành, tôi nhất định sẽ cảm ơn anh Lâm thật tốt."
Lâm Thành Thiên lo lắng: "Cô Trần, không phải..."
Trần Nhạc Nhung nói: "Anh Lâm, vậy cứ quyết định như thế. Chờ Tổng thống của các anh đi cứu trợ trở về, tôi muốn anh cho tôi một câu trả lời chắc chắn."
Lâm Thành Thiên: "..."
Cô bé này tuổi còn nhỏ, nhưng cách nói chuyện khí thế mạnh mẽ không cho người ta phản kháng, hoàn toàn dọa được anh ta.
Chờ lúc Lâm Thành Thiên kịp phản ứng lại, Trần Nhạc Nhung đã cúp điện thoại, anh ta ngu ngơ nhìn điện thoại rất lâu, sau đó lắc đầu bất đắc dĩ.
Nghĩ anh ta ở chính trường lăn lộn nhiều năm như vậy, lần này lại bị một con nhóc con miệng còn hôi sữa tính toán.
...
Kết thúc trò chuyện cùng Lâm Thành Thiên, Trần Nhạc Nhung lại bấm một số điện thoại khác, nhưng điện thoại vang lên rất lâu vẫn không có người nghe.
Một lần không có người nghe, Trần Nhạc Nhung lại gọi lần thứ hai lần thứ ba lần thứ tư... Lúc gọi tới lần thứ mười vẫn chưa có người nào nghe, trong lòng Trần Nhạc Nhung mơ hồ dâng lên một chút bất an.
Tên Trần Dận Trạch kia đúng là âm hồn không tan trước đây mỗi ngày đều quấn lấy cô, lần này không chỉ có mấy ngày không hề xuất hiện, gọi điện thoại cũng không nghe, anh ta có thể xảy ra chuyện gì hay không?
Anh xin lỗi nói: "Nhung Nhung..."
Trần Nhạc Nhung đi đến bên cạnh anh, cho anh một ôm thật chặt, ngẩng đầu cười cười với anh: "Anh Liệt, anh đi mau đi."
Quyền Nam Dương xoa xoa đầu của cô, trong phút chốc yết hầu vậy mà đắng chát nói không nên lời, cô bé hiểu chuyện này luôn luôn khéo hiểu lòng người như vậy.
Trần Nhạc Nhung quay đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, lại nói: "Bây giờ là mười một giờ trưa, cách giờ cơm chiều còn có mấy giờ. Em sẽ nấu cơm tối sớm, chờ anh trở về cùng ăn cơm với em."
Trần Nhạc Nhung nói lời này, cũng là gián tiếp nói cho Quyền Nam Dương, để anh đi ra ngoài chú ý an toàn về nhà thật tốt, ở nhà có cô đang chờ anh.
Quyền Nam Dương giữ lấy đầu của cô hôn một cái, trịnh trọng gật đầu: "Được."
...
Quyền Nam Dương chân trước vừa đi, Trần Nhạc Nhung quay người về phòng.
Cô cầm điện thoại di động lên bấm một số điện thoại quen thuộc, đối phương vừa nhận máy còn chưa mở miệng nói chuyện, cô liền tranh trước nói ra: "Thiến Thiến, cho tớ phương thức liên lạc của anh trai cậu."
Đang mơ mơ màng màng ngủ nướng Lâm Thiến Thiến đột nhiên nhận điện thoại của Trần Nhạc Nhung, hồi lâu vẫn chưa kịp phản ứng xem chuyện thế nào: "Nhạc Nhung?"
Trần Nhạc Nhung thật sự muốn gõ vào đầu Lâm Thiến Thiến: "Lâm Thiến Thiến, cho tớ số điện thoại riêng của anh trai cậu, tớ có việc tìm anh ấy."
"À, cậu muốn số điện thoại cá nhân của anh trai tớ?" Lâm Thiến Thiến đầu vẫn còn mơ mơ màng màng, nhưng vẫn thành thật đem số điện thoại của Lâm Thành Thiên báo cho Trần Nhạc Nhung.
Lấy được số điện thoại của Lâm Thành Thiên, Trần Nhạc Nhung một phút không có ngừng, lập tức gọi qua, bên kia rất đã nhanh kết nối, giọng nói của Lâm Thành Thiên cung kính truyền đến: "Cô Trần, cô tìm tôi?"
Lâm Thành Thiên rất ngạc nhiên khi Trần Nhạc Nhung gọi điện thoại đến tìm mình, sau khi ngạc nhiên dường như lại nghĩ tới điều gì, cô bé này có phải muốn truy vấn anh gọi ngài Tổng thống đi một chuyện kia hay không?
Không để thêm thời gian cho Lâm Thành Thiên suy nghĩ lung tung, Trần Nhạc Nhung lại nói: "Anh Lâm, tôi muốn nhờ anh giúp tôi một chuyện."
Không phải truy cứu trách nhiệm, mà là nhờ giúp đỡ.
Lâm Thành Thiên âm thầm thở dài một hơi, tuy nhiên một hơi kia còn chưa xong, trái tim anh ta lại nâng đến cổ họng.
Trần Nhạc Nhung là cô chủ nhỏ của Thịnh Thiên, từ nhỏ đến lớn đều là muốn cái gì có cái đó, chuyện cô muốn làm chỉ cần một ánh mắt là có người vì cô chuẩn bị tốt.
Cô tìm anh nhờ vả, chắc chắn không phải là chuyện tốt.
Mặc dù biết không phải chuyện tốt, Lâm Thành Thiên vẫn không có lá gan từ chối, vẫn luôn cung kính nói: "Mời cô Trần cứ nói."
Cô bé này là bảo bối trong tim ngài Tổng thống nâng ở trong lòng bàn tay, Lâm Thành Thiên không dám lạnh nhạt chút nào, giọng nói chuyện và lúc đối diện với Quyền Nam Dương không có chút nào khác nhau.
"Anh Lâm anh nói chuyện với tôi không cần khách sáo như vậy." Trần Nhạc Nhung cười cười, lại nói: "Tôi biết anh Lâm là người ngài Tổng thống tin tưởng nhất. Anh là thư ký trưởng, thành viên trong đội thư ký bên cạnh ngài Tổng thống đều là do anh sắp xếp."
Trần Nhạc Nhung đột nhiên nói đến chuyện này, Lâm Thành Thiên dùng đầu ngón chân nghĩ cũng có thể nghĩ ra cô muốn làm gì, nhưng anh ta vẫn lựa chọn giả vờ hồ đồ: "Nhận được sự ưu ái của ngài Tổng thống."
Trần Nhạc Nhung chớp chớp đôi mắt thanh tú: "Anh Lâm, anh không biết tôi muốn nhờ anh giúp đỡ cái gì sao?"
Lâm Thành Thiên nói: "Cái này tôi thực sự không biết, còn xin cô Trần nói rõ. Nếu như tôi có thể làm được, nhất định sẽ cố gắng hết sức giúp cô."
Lâm Thành Thiên này là cá trạch trong quan trường, cách xử sự làm người vô cùng khéo đưa đẩy, muốn cùng anh ta lòng vòng, chưa biết chừng sẽ bị anh ta vây trong hố.
Đã không lòng vòng qua được anh ta, Trần Nhạc Nhung nhếch môi nghĩ nghĩ, rất nhanh một mưu kế nảy ra trong lòng.
"Anh Lâm." Cô cười, giọng nói ngọt ngào, cho dù ai nghe cũng không có cách nào từ chối: "Đội thư ký bên cạnh ngài Tổng thống ít cũng có hơn trăm người. Cái đội này bên trong ít đi một người cũng không hề ít đi, thêm vào một người cũng không coi là nhiều hơn."
Lâm Thành Thiên càng thêm chắc chắn Trần Nhạc Nhung muốn làm gì, nhưng vẫn không sẵn lòng nói ra, trong lòng anh còn có ảo tưởng, hy vọng cô bé nhà họ Trần này biết anh không bằng lòng giúp đỡ, cũng không cần nói rõ ràng.
Bởi vậy, giọng điệu của anh ta cũng càng thêm cung kính: "Cô Trần, nói cũng không thể nói như vậy. Ngài Tổng thống là người lãnh đạo tối cao của quốc gia chúng ta, nhưng quyền lực của ngài ấy cũng bị người dân khống chế. Công việc đoàn đội bên cạnh ngài ấy đều có biên chế, nhân viên có hạn, cũng không phải là muốn nhét người vào bên trong là có thể nhét."
"Ừm, tôi biết, cho nên tôi mới phải phiền phức anh Lâm đây." Con cáo già Lâm Thành Thiên này cuối cùng cũng vào bẫy, nụ cười trên mặt Trần Nhạc Nhung xán lạn giống như một đoá hoa: "Tôi muốn vào đội thư ký của ngài Tổng thống, chuyện này ngoại trừ anh Lâm đây, thật đúng là không có người nào khác có thể giúp tôi."
Ừm, cô đã đem lời nói ra rõ ràng, tiếp theo phải xem con cáo già khéo đưa đẩy Lâm Thành Thiên này làm sao tiếp cô một chiêu đây.
Trần Nhạc Nhung không nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Thành Thiên, chỉ có thể từ việc anh ta trầm mặc lâu không trả lời mà phán đoán, sợ là con cáo già Lâm Thành Thiên này không giúp cô.
Cô tìm tới Lâm Thành Thiên cũng là không còn cách nào, bởi vì ngoại trừ Lâm Thành Thiên, Trần Nhạc Nhung không tìm thấy người thứ hai có thể giúp cô.
Cô không phải người nước A, thân phận còn rất đặc biệt.
Bởi vì nguyên nhân thân phận này, cô muốn bằng vào năng lực của mình đi đến bên cạnh ngài Tổng thống đó là tuyệt đối không có khả năng.
Bởi vậy, cô chỉ có thể ra tay từ Lâm Thành Thiên này.
Rất lâu sau, giọng nói của Lâm Thành Thiên mới chậm rãi truyền đến: "Cô Trần, đội thư ký bên cạnh ngài Tổng thống tiếp xúc đến đều là những tài liệu cơ mật, cô không phải người nước A, chỉ dựa vào điều này cô đã không có tư cách gia nhập đội thư ký."
"Ừm, anh nói đúng là không sai." Lâm Thành Thiên sẽ dùng lý do này từ chối Trần Nhạc Nhung, Trần Nhạc Nhung không có chút nào ngoài dự đoán, nhưng cô cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ: "Chờ sau khi chuyện này hoàn thành, tôi nhất định sẽ cảm ơn anh Lâm thật tốt."
Lâm Thành Thiên lo lắng: "Cô Trần, không phải..."
Trần Nhạc Nhung nói: "Anh Lâm, vậy cứ quyết định như thế. Chờ Tổng thống của các anh đi cứu trợ trở về, tôi muốn anh cho tôi một câu trả lời chắc chắn."
Lâm Thành Thiên: "..."
Cô bé này tuổi còn nhỏ, nhưng cách nói chuyện khí thế mạnh mẽ không cho người ta phản kháng, hoàn toàn dọa được anh ta.
Chờ lúc Lâm Thành Thiên kịp phản ứng lại, Trần Nhạc Nhung đã cúp điện thoại, anh ta ngu ngơ nhìn điện thoại rất lâu, sau đó lắc đầu bất đắc dĩ.
Nghĩ anh ta ở chính trường lăn lộn nhiều năm như vậy, lần này lại bị một con nhóc con miệng còn hôi sữa tính toán.
...
Kết thúc trò chuyện cùng Lâm Thành Thiên, Trần Nhạc Nhung lại bấm một số điện thoại khác, nhưng điện thoại vang lên rất lâu vẫn không có người nghe.
Một lần không có người nghe, Trần Nhạc Nhung lại gọi lần thứ hai lần thứ ba lần thứ tư... Lúc gọi tới lần thứ mười vẫn chưa có người nào nghe, trong lòng Trần Nhạc Nhung mơ hồ dâng lên một chút bất an.
Tên Trần Dận Trạch kia đúng là âm hồn không tan trước đây mỗi ngày đều quấn lấy cô, lần này không chỉ có mấy ngày không hề xuất hiện, gọi điện thoại cũng không nghe, anh ta có thể xảy ra chuyện gì hay không?
/999
|