Đêm cuối mùa thu, thời tiết lạnh lẽo. Từng cơn gió lạnh thổi vào khiến người ta nổi da gà.
Nhưng thành phố Giang Bắc vẫn sáng trưng ánh đèn cả đêm, dường như không hề sợ lạnh giá.
Mặc dù đêm đã khuya, người đi trên đường vẫn hối hả, qua lại không ngớt, chẳng vì cái lạnh thấu xương mà dừng bước. Vừa náo nhiệt vừa vô tình.
Tại quán Starbucks cũng náo nhiệt như vậy, những lời đồn đại đều nảy sinh từ nơi đây, còn có những thứ lạnh hơn cả gió thổi, đó chính là âm mưu tính toán.
Cũng như hai người phụ nữ rất bình thường trong góc kia.
Chiếc khăn Nông Tâm Nhã mua tới là cùng loại với Giang Nhung, cô ta đưa cho Tạ Hoài An: “Chị họ, trời lạnh rồi, em đặc biệt chọn cho chị đấy. Đây là phiên bản giới hạn, cả thành phố mới có sáu chiếc.”
Tạ Hoài An nhìn nhãn hiệu trên chiếc khăn thì nhíu mày, không nhận: “Em vừa mới đổi việc, tiền không nhiều, cần gì phải phung phí thế?”
“Trước kia ở công ty khoa học kỹ thuật Sang Tân chị giúp đỡ em không ít, em cũng chẳng mua gì cho chị, đây coi như chút lòng thành của em.” Nông Tâm Nhã lấy lòng, giả bộ đẩy khăn về phía Tạ Hoài An.
Tạ Hoài An liếc nhìn chiếc khăn đắt đỏ kia, không đưa tay ra nhận, chỉ lạnh nhạt nói: “Em có chuyện gì cần chị giúp thì nói đi. Chị là chị họ em, bố mẹ em giao em cho chị, có thể giúp được thì chị nhất định sẽ cố gắng giúp.”
Tạ Hoài An quá hiểu Nông Tâm Nhã, nếu không có việc gì cần mình giúp đỡ, cô ta tuyệt đối không lãng phí số tiền này. Chiếc khăn nhìn thì nhẹ bẫng nhưng nhận rồi thì không biết nặng cỡ nào.
Tạ Hoài An trả lời cứng nhắc, lại không chịu nhận khăn, Nông Tâm Nhã cũng hơi khó chịu, đành ngượng ngùng cười nói: “Chị cũng biết em bị Sang Tân sa thải là vì con điếm thối tha Giang Nhung kia...”
Nhắc đến Giang Nhung, Nông Tâm Nhã dường như nghiến răng nghiến lợi, nụ cười trên mặt cũng trở nên hung dữ: “Nếu như không phải cô ta giở trò, sao em có thể rơi vào bước đường này chứ!”
Tạ Hoài An đã đoán Nông Tâm Nhã sẽ nói về việc bị sa thải, có điều chẳng ngờ cô ta còn đổ lỗi của mình lên người khác, không khỏi thở dài trong lòng, lạnh lùng nói: “Mặc dù bình thường chị không tiếp xúc nhiều với phòng nghiệp vụ, nhưng coi như chị vẫn hiểu con người của Giang Nhung, cô ấy không phải là người chủ động gây sự. Về phần em làm sao bị sa thải thì trong lòng em rõ nhất.”
Tạ Hoài An là chị họ của Nông Tâm Nhã, bình thường trong công việc thì cũng quan tâm cô ta, nhưng về việc này thì cô vẫn đứng về bên đúng.
“Chị à, những gì chị nhìn thấy đều là do cô ta giả bộ đấy, chị không biết cô ta mặt dày đến mức nào đâu.” Nông Tâm Nhã nhìn trái nhìn phải, hạ thấp giọng nói: “Trước kia cô ta ở Kinh Đô vì dụ dỗ anh rể mình nên bị người nhà đuổi đi đấy.”
Đây là việc riêng của người khác, cũng là chuyện đã qua, hơn nữa không chứng kiến tận mắt, ai biết sự tình có phải như thế không, Tạ Hoài An không hề tiếp lời Nông Tâm Nhã.
Nông Tâm Nhã thấy Tạ Hoài An không tiếp lời mình thì tự cho là Tạ Hoài An đã dao động, bèn nói tiếp: “Chị nghĩ xem, đến người nhà của cô ta cũng không cần cô ta, chẳng biết là nhân phẩm đến mức nào nữa, sau lưng đã làm bao nhiêu...”
“Em tìm chị chỉ vì những việc này sao?” Tạ Hoài An đột nhiên lên tiếng ngắt lời Nông Tâm Nhã: “Nếu không có việc gì thì chị đi trước đây.”
Nói xong, Tạ Hoài An liền đứng dậy muốn đi. Nông Tâm Nhã thấy vậy, vội vàng kéo Tạ Hoài An lại: “Chị đợi đã!”
Cô ta vội vàng lấy điện thoại ra, đưa bức ảnh chụp lén hai ngày trước tới trước mặt Tạ Hoài An, cười xấu xa: “Chị xem, có phải em bôi nhọ cô ta đâu. Người phụ nữ này rõ ràng biết tổng giám đốc Trần có vợ rồi mà vẫn còn quyến rũ anh ấy.”
Tạ Hoài An liếc mắt nhìn đôi nam nữ dắt tay nhau trên bức ảnh, nam cao lớn anh tuấn, nữ thì mảnh mai xinh đẹp.
Cô gái kia đang nhìn về phía xa, còn ánh mắt của người đàn ông lại dán chặt vào cô gái giống như đang dò xét đối phương, nhưng không hề thô lỗ mà dịu dàng và tinh tế, khiến người ta say mê.
Nhìn thấy bức ảnh này, Tạ Hoài An cũng không khỏi kinh ngạc, nhưng là vì lần đầu tiên cô biết, hóa ra tổng giám đốc Trần lạnh lùng lại có ánh mắt như thế này, mà Giang Nhung bên cạnh anh lại xinh đẹp như thế.
Thấy Tạ Hoài An xem đến ngẩn người, Nông Tâm Nhã lại cho rằng mình đã thành công thêm một bước, vội vàng nói: “Chị, em còn một số thứ nữa ở đây, chỉ cần chị gửi những thứ này vào email nội bộ của công ty, để cho tất cả mọi người biết rõ bộ mặt thật của cô ta, xem lúc đó tổng giám đốc Trần có còn giữ cô ta ở Sang Tân không?”
Sau một hồi kinh ngạc Tạ Hoài An cũng lấy lại tinh thần, thở dài lắc đầu nói: “Nông Tâm Nhã, đây là đời sống riêng tư của người khác, em với chị đừng có quản.”
Nông Tâm Nhã chỉ muốn đối phó Giang Nhung, không nghe lọt bất cứ lời nào. Tạ Hoài An lại lần nữa từ chối cô ta, cô ta cảm thấy vô cùng tủi thân và tức giận, bàn tay nắm lấy tay của Tạ Hoài An lại siết chặt hơn: “Chị, giờ chỉ có chị mới giúp được em, việc này đối với chị dễ như trở bàn tay, sao chị lại không chịu giúp em chứ?”
Lúc cô ta bị sa thải chị họ đã không giúp, bây giờ chỉ có việc cỏn con này chị ta cũng không muốn giúp, thật là quá đáng.
Lần này, Tạ Hoài An kiên định lắc đầu, gạt tay Nông Tâm Nhã ra, quay người lấy chiếc túi trên ghế.
Thấy Tạ Hoài An lại định đi, Nông Tâm Nhã tức giận giậm chân, nói mà không lựa lời: “Mẹ kiếp, rốt cuộc chị là chị họ của ai thế?”
Tạ Hoài An dừng bước, quay đầu nhìn cô ta, ánh mắt lạnh lùng xa lạ: “Chuyện này chị sẽ không giúp em. Chị khuyên em lần cuối, đừng có làm chuyện ngốc nghếch nữa, chịu khó làm việc mới là con đường em nên đi.”
Nhìn theo bóng lưng của Tạ Hoài An, Nông Tâm Nhã tức đến run lẩy bẩy, nhan sắc được coi là xinh đẹp giờ lại hung dữ như La Sát.
Hiện giờ, Tạ Hoài An là hi vọng duy nhất của cô ta, vậy mà Tạ Hoài An lại không giúp cô ta, vậy cô ta phải làm sao để đuổi Giang Nhung ra khỏi Sang Tân đây?
Hôm đó ở trung tâm thương mại, nhìn thấy Giang Nhung tình cảm với Trần Việt, cô ta liền hạ quyết tâm, cho dù phải trả bất cứ giá nào cũng không để cho Giang Nhung sống thoải mái.
Mình có gì không tốt mà mọi thứ đều bị người đàn bà kia chiếm mất? Bình thường cô ta chỉ biết làm việc, quê mùa chết đi được, bề ngoài chính trực nhưng sau lưng thì có chuyện bẩn thỉu nào mà chưa làm? Dựa vào cái gì mà tất cả mọi người đều giúp cô ta? Cô ta là cái thá gì?
“Cô Mã, giám đốc Tạ không muốn giúp cô thì tôi giúp cô.”
Đúng lúc Nông Tâm Nhã cảm thấy cả thế giới đều chống lại mình thì một giọng nói dịu dàng vang lên sau lưng cô ta. Cô ta quay đầu nhìn, hơi sững sờ song rất nhanh trấn tĩnh lại, lạnh lùng nói: “Là cô à.”
Nhưng thành phố Giang Bắc vẫn sáng trưng ánh đèn cả đêm, dường như không hề sợ lạnh giá.
Mặc dù đêm đã khuya, người đi trên đường vẫn hối hả, qua lại không ngớt, chẳng vì cái lạnh thấu xương mà dừng bước. Vừa náo nhiệt vừa vô tình.
Tại quán Starbucks cũng náo nhiệt như vậy, những lời đồn đại đều nảy sinh từ nơi đây, còn có những thứ lạnh hơn cả gió thổi, đó chính là âm mưu tính toán.
Cũng như hai người phụ nữ rất bình thường trong góc kia.
Chiếc khăn Nông Tâm Nhã mua tới là cùng loại với Giang Nhung, cô ta đưa cho Tạ Hoài An: “Chị họ, trời lạnh rồi, em đặc biệt chọn cho chị đấy. Đây là phiên bản giới hạn, cả thành phố mới có sáu chiếc.”
Tạ Hoài An nhìn nhãn hiệu trên chiếc khăn thì nhíu mày, không nhận: “Em vừa mới đổi việc, tiền không nhiều, cần gì phải phung phí thế?”
“Trước kia ở công ty khoa học kỹ thuật Sang Tân chị giúp đỡ em không ít, em cũng chẳng mua gì cho chị, đây coi như chút lòng thành của em.” Nông Tâm Nhã lấy lòng, giả bộ đẩy khăn về phía Tạ Hoài An.
Tạ Hoài An liếc nhìn chiếc khăn đắt đỏ kia, không đưa tay ra nhận, chỉ lạnh nhạt nói: “Em có chuyện gì cần chị giúp thì nói đi. Chị là chị họ em, bố mẹ em giao em cho chị, có thể giúp được thì chị nhất định sẽ cố gắng giúp.”
Tạ Hoài An quá hiểu Nông Tâm Nhã, nếu không có việc gì cần mình giúp đỡ, cô ta tuyệt đối không lãng phí số tiền này. Chiếc khăn nhìn thì nhẹ bẫng nhưng nhận rồi thì không biết nặng cỡ nào.
Tạ Hoài An trả lời cứng nhắc, lại không chịu nhận khăn, Nông Tâm Nhã cũng hơi khó chịu, đành ngượng ngùng cười nói: “Chị cũng biết em bị Sang Tân sa thải là vì con điếm thối tha Giang Nhung kia...”
Nhắc đến Giang Nhung, Nông Tâm Nhã dường như nghiến răng nghiến lợi, nụ cười trên mặt cũng trở nên hung dữ: “Nếu như không phải cô ta giở trò, sao em có thể rơi vào bước đường này chứ!”
Tạ Hoài An đã đoán Nông Tâm Nhã sẽ nói về việc bị sa thải, có điều chẳng ngờ cô ta còn đổ lỗi của mình lên người khác, không khỏi thở dài trong lòng, lạnh lùng nói: “Mặc dù bình thường chị không tiếp xúc nhiều với phòng nghiệp vụ, nhưng coi như chị vẫn hiểu con người của Giang Nhung, cô ấy không phải là người chủ động gây sự. Về phần em làm sao bị sa thải thì trong lòng em rõ nhất.”
Tạ Hoài An là chị họ của Nông Tâm Nhã, bình thường trong công việc thì cũng quan tâm cô ta, nhưng về việc này thì cô vẫn đứng về bên đúng.
“Chị à, những gì chị nhìn thấy đều là do cô ta giả bộ đấy, chị không biết cô ta mặt dày đến mức nào đâu.” Nông Tâm Nhã nhìn trái nhìn phải, hạ thấp giọng nói: “Trước kia cô ta ở Kinh Đô vì dụ dỗ anh rể mình nên bị người nhà đuổi đi đấy.”
Đây là việc riêng của người khác, cũng là chuyện đã qua, hơn nữa không chứng kiến tận mắt, ai biết sự tình có phải như thế không, Tạ Hoài An không hề tiếp lời Nông Tâm Nhã.
Nông Tâm Nhã thấy Tạ Hoài An không tiếp lời mình thì tự cho là Tạ Hoài An đã dao động, bèn nói tiếp: “Chị nghĩ xem, đến người nhà của cô ta cũng không cần cô ta, chẳng biết là nhân phẩm đến mức nào nữa, sau lưng đã làm bao nhiêu...”
“Em tìm chị chỉ vì những việc này sao?” Tạ Hoài An đột nhiên lên tiếng ngắt lời Nông Tâm Nhã: “Nếu không có việc gì thì chị đi trước đây.”
Nói xong, Tạ Hoài An liền đứng dậy muốn đi. Nông Tâm Nhã thấy vậy, vội vàng kéo Tạ Hoài An lại: “Chị đợi đã!”
Cô ta vội vàng lấy điện thoại ra, đưa bức ảnh chụp lén hai ngày trước tới trước mặt Tạ Hoài An, cười xấu xa: “Chị xem, có phải em bôi nhọ cô ta đâu. Người phụ nữ này rõ ràng biết tổng giám đốc Trần có vợ rồi mà vẫn còn quyến rũ anh ấy.”
Tạ Hoài An liếc mắt nhìn đôi nam nữ dắt tay nhau trên bức ảnh, nam cao lớn anh tuấn, nữ thì mảnh mai xinh đẹp.
Cô gái kia đang nhìn về phía xa, còn ánh mắt của người đàn ông lại dán chặt vào cô gái giống như đang dò xét đối phương, nhưng không hề thô lỗ mà dịu dàng và tinh tế, khiến người ta say mê.
Nhìn thấy bức ảnh này, Tạ Hoài An cũng không khỏi kinh ngạc, nhưng là vì lần đầu tiên cô biết, hóa ra tổng giám đốc Trần lạnh lùng lại có ánh mắt như thế này, mà Giang Nhung bên cạnh anh lại xinh đẹp như thế.
Thấy Tạ Hoài An xem đến ngẩn người, Nông Tâm Nhã lại cho rằng mình đã thành công thêm một bước, vội vàng nói: “Chị, em còn một số thứ nữa ở đây, chỉ cần chị gửi những thứ này vào email nội bộ của công ty, để cho tất cả mọi người biết rõ bộ mặt thật của cô ta, xem lúc đó tổng giám đốc Trần có còn giữ cô ta ở Sang Tân không?”
Sau một hồi kinh ngạc Tạ Hoài An cũng lấy lại tinh thần, thở dài lắc đầu nói: “Nông Tâm Nhã, đây là đời sống riêng tư của người khác, em với chị đừng có quản.”
Nông Tâm Nhã chỉ muốn đối phó Giang Nhung, không nghe lọt bất cứ lời nào. Tạ Hoài An lại lần nữa từ chối cô ta, cô ta cảm thấy vô cùng tủi thân và tức giận, bàn tay nắm lấy tay của Tạ Hoài An lại siết chặt hơn: “Chị, giờ chỉ có chị mới giúp được em, việc này đối với chị dễ như trở bàn tay, sao chị lại không chịu giúp em chứ?”
Lúc cô ta bị sa thải chị họ đã không giúp, bây giờ chỉ có việc cỏn con này chị ta cũng không muốn giúp, thật là quá đáng.
Lần này, Tạ Hoài An kiên định lắc đầu, gạt tay Nông Tâm Nhã ra, quay người lấy chiếc túi trên ghế.
Thấy Tạ Hoài An lại định đi, Nông Tâm Nhã tức giận giậm chân, nói mà không lựa lời: “Mẹ kiếp, rốt cuộc chị là chị họ của ai thế?”
Tạ Hoài An dừng bước, quay đầu nhìn cô ta, ánh mắt lạnh lùng xa lạ: “Chuyện này chị sẽ không giúp em. Chị khuyên em lần cuối, đừng có làm chuyện ngốc nghếch nữa, chịu khó làm việc mới là con đường em nên đi.”
Nhìn theo bóng lưng của Tạ Hoài An, Nông Tâm Nhã tức đến run lẩy bẩy, nhan sắc được coi là xinh đẹp giờ lại hung dữ như La Sát.
Hiện giờ, Tạ Hoài An là hi vọng duy nhất của cô ta, vậy mà Tạ Hoài An lại không giúp cô ta, vậy cô ta phải làm sao để đuổi Giang Nhung ra khỏi Sang Tân đây?
Hôm đó ở trung tâm thương mại, nhìn thấy Giang Nhung tình cảm với Trần Việt, cô ta liền hạ quyết tâm, cho dù phải trả bất cứ giá nào cũng không để cho Giang Nhung sống thoải mái.
Mình có gì không tốt mà mọi thứ đều bị người đàn bà kia chiếm mất? Bình thường cô ta chỉ biết làm việc, quê mùa chết đi được, bề ngoài chính trực nhưng sau lưng thì có chuyện bẩn thỉu nào mà chưa làm? Dựa vào cái gì mà tất cả mọi người đều giúp cô ta? Cô ta là cái thá gì?
“Cô Mã, giám đốc Tạ không muốn giúp cô thì tôi giúp cô.”
Đúng lúc Nông Tâm Nhã cảm thấy cả thế giới đều chống lại mình thì một giọng nói dịu dàng vang lên sau lưng cô ta. Cô ta quay đầu nhìn, hơi sững sờ song rất nhanh trấn tĩnh lại, lạnh lùng nói: “Là cô à.”
/999
|