Năm đó ép Thi Dạ Diễm rời khỏi Thi gia, một viên đạn như đã cắt đứt tình anh em.
Ngày hôm nay, viên đạn bắn ra từ tay Cố Lạc cũng đã đánh nát tất cả hy vọng còn sót lại trong đáy lòng Thi Dạ Triêu.
Đạn xuyên qua bụng anh, máu chảy ra, anh gần như có thẻ nghe được mùi máu thịt bị thiêu đốt, tay che vết thương, mắt nhìn Cố Lạc, tim như bị đao cắt: “Phát đạn này, là em thay hắn trả lại anh sao?”
Cố Lạc tay cầm súng hơi run lên, trong nháy mắt hơi sức như bị rút đi, ngón tay cứng ngắc, khí lạnh từ trong lòng bắt đầu lan ra, lại không điều khiển được cái tay kia.
Cô âm thầm dúng sức muốn dùng nó, nhưng khẩu súng lục như nặng ngàn cân, nỗi tuyệt vọng kéo đến, không ai có thể nghe thấy tiếng khóc từ cô, tay của cô.
“Đúng ___ thì sao?”
Tất cả lời nói muốn giải thích, ở thời điểm cái tay mất tri giác kia đều hóa thành tro bụi, Cố Lạc hít một hơi thật sâu, vẫn làm như không thèm để ý nói ta chuyện đã chôn sâu trong lòng đã lâu: “Anh muốn tôi chỉ vì một câu nói của anh mà khăng khăng một mực đi theo anh sao?”
Tất cả mọi chuyện rốt cuộc trở lại thời điểm ban đầu... dieendannlequydon Cô từ từ lui ra, quay sang nhìn Cố Doãn, lại nhìn Thi Dạ Triêu. “Tất cả mọi người đều nói yêu tôi, nhưng trong lòng lại tính toán kế hoạch của chính mình, tất cả mọi người đều lấy ta làm mồi nhử để lấy được thức các ngươi muốn, sau đó lại nói thật ra là bởi vì tôi, tôi có nên cảm tạ mọi người đã coi trọng tôi không? Tôi chảy máu như vậy, từng bị thương như vậy, là vì cái gì? Thi Dạ Triêu, tôi không hiểu sao anh có thể tự tin cho rằng tôi sẽ vì anh mà bỏ hết thảy mọi thứ đi theo anh chứ?”
Tốc độ mất máu so với dự đoán nhanh hơn, sắc mặt Thi Dạ Triêu trắng bệch, anh không cách nào phản bác lại lời của Cố Lạc, bởi vì theo như lời của cô anh đã làm một chuyện mà anh hối hận nhất từ trước đến nay: “Cho nên em dùng phương thức này để trả thù anh? Cố Lạc, em hỏi lương tâm của mình một chút, chẳng lẽ nó nói tất cả những thứ phát sinh giữa chúng ta đều là giả sao? Nếu em không có chút tình cảm với anh, tại sao còn quay trở lại?”
“Tôi trở lại chỉ là muốn xem một chút người đàn ông mất đi cốt nhục sẽ biến thành dạng gì thôi.” Cố Lạc tàn nhẫn, hung hăng bổ một đao vào lòng anh: “Mặc dù... cho đến bây giờ tôi không muốn sinh nó ra, anh có biết một người phụ nữ tình nguyện bỏ đi đứa con của mình, nguyên nhân lớn nhất cũng là bởi vì cha đứa bé...”
Thi Dạ Diễm không thể nhịn được nữa, kéo Cố Lạc lại: “Em điên rồi! Rõ ràng___”
“Em không điên! Em biết mình đang làm gì.” Ánh mắt Cố Lạc khẩn cầu nhìn Thi Dạ Diễm, “Không phải chính anh cũng cảnh cáo em, anh ta có mục đích mới đến với em sao?”
“Cố Lạc___” Lời nói của Thi Dạ Diễm còn chưa ra khỏi miệng, Cố Lạc đã giơ tay che miệng anh lại, “Có lẽ anh chính là người duy nhất chưa từng lợi dụng em.”
Cô xoay người lại, phát hiện ống quấn và tay của Thi Dạ Triêu đều bị máu tươi nhuộm đỏ, máu từ vết thương của anh đang rỉ ra từng giọt từng giọt, đọng lại thành một màu sắc kinh người. Cố Lạc đã từng bị thương như vậy, biết rằng sẽ rất đau, vết thương do đạn bắn ở khoảng cách gần có thể tổn thương còn lớn hơn, cô không dám tưởng tượng vết thương bị che dưới quần áo còn nặng như thế nào, anh có thể chống đỡ bao lâu, nhưng chợt hiểu ban đầu anh vì cô mà cúi đầu trước Hoàng Phủ gia bề ngoài thì bình tĩnh nhưng nội tâm bên trong nhất định là hốt hoảng luống cuống, mặc dù khi đó anh không thừa nhận đó là bởi vì yêu.
Anh từng vì cô mà tự tay mặc áo cưới cho cô, vì cô mà chuẩn bị hôn lễ, đón nhận Lục Già Việt không có bất kỳ quan hệ máu mủ nào với mình, dùng hành động để cho cô một sự cam kết giá trị ngàn vàng, người đàn ông này, đã vì cô mà làm những chuyện tốt đẹp nhất, Cố Lạc hài lòng, hết thảy đều đáng giá.
“Bất kể anh có tin hay không.” —— cho nên, cô càng muốn ép mình tàn nhẫn hơn:
“Ban đầu lúc trợ giúp anh ấy, tôi không nghĩ tới sau lại cùng anh phát triển trở thành quan hệ như bây giờ, nếu có thể biết trước… trước tiên tôi sẽ buộc anh ấy buông tha hết thảy cho Thi gia sau đó giết anh, Thi Dạ Triêu, có tôi ở đây, anh không thể động đến anh ấy được đâu.”
Cố Lạc vô tình liếc Cố Doãn, nửa sau câu kia, cũng là để uy hiếp hắn: Có cô ở đây, Cố Doãn không thể động đến Thi Dạ Triêu.
Có những lúc phương pháp duy nhất để bảo vệ một người không bị tổn thương chính là tự tay tổn thương người đó, cõi đời này, chính là châm chọc như vậy đấy.
Thi Dạ Diễm im lặng, ánh mắt không dám nhìn Thi Dạ Triêu, anh chợt có chút hiểu ý đồ của Cố Lạc, dđleequyydon chẳng qua là không biết cực hạn chịu đựng của Thi Dạ Triêu là ở đâu.
Trong lúc yên tĩnh, chợt vang lên tiếng chuông điện thoại.
Thi Dạ Diễm lấy điện thoại di động ra, trong lòng trầm xuống, đây là mã số từ Toronto. Trong chốc lát tiếp điện thoại, bỗng dưng sắc mặt anh trầm xuống, tắt điện thoại nhắm mắt nhớ lại tin tức mang đến thống khổ kia.
“Để hắn đi.”
Ba chữ đơn giản, khuấy động lòng của hai người.
Cùng lúc đó, chuông điện thoại của Thi Dạ Triêu vang lên, để nó vang lên hồi lâu, rốt cuộc Thi Dạ Triêu cũng nghe điện, bên kia là giọng nói nghẹn ngào của 72: “Evan, Thi tiên sinh… vừa mới, qua đời.”
…
Có thể do mất máu khá nhiều khiến nhiệt độ hạ xuống, thoáng chốc Thi Dạ Triêu có cảm giác bị cỗ hàn khí bao vây, câu nói kế tiếp của 72 anh không nghe vào được một chữ, chỉ cứng nhắc cúp điện thoại.
Từ nét mặt hai người có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra, vẻ mặt Cố Doãn tiếc nuối hừ hừ, “Không nghĩ tới Thi Thác Thần có thể kiên trì lâu như vậy mới tắt thở, sớm biết hắn thống khổ như vậy ban đầu không nên hạ thủ lưu tình.”
Cơ hồ trong nháy mắt, hắn cảm giác được một quyền bén nhọn đang hướng mặt mình xông tới, ngay sau đó cằm bị một kích nặng nề, hắn bị mất thăng bằng, bị lực đạo to lớn đánh ngã xuống đất.
Thi Dạ Triêu dùng đôi tay dính đầy máu ra quyền, trong mắt tràn đầy cuồng phong, Cố Doãn đâu chịu thua thiệt, thân thủ lưu loát nhảy lên, vuốt vuốt cằm. “Rất tốt, tao muốn đánh mày đã lâu rồi.”
Dứt lời nhấc chân đánh trả, tức khắc hai người lao vào đánh nhau, từng quyền đánh ra đều không có đường lui, trong lòng người xem cũng run sợ.
Cố Doãn như thế, Cố Lạc cũng không xa lạ gì, ánh mắt hai người lạnh như băng cùng nhìn Cố Lạc.
“”Lui về phía sau.”
Không có lệnh của Cố Doãn không ai dám nổ súng, nhưng họng súng vẫn hướng đến Cố Lạc và Thi Dạ Diễm, phòng ngừa bọn họ có có nửa động tác.
Bên kia đánh nhau không kéo dài được bao lâu, Thi Dạ Triêu bị thương rất nhanh bị Cố Doãn chiếm thế thượng phong, mỗi bước chân của anh đều lưu lại dấu vết đỏ sẫm, đánh nhau làm áo khoác bay lên khiến Cố Lạc liếc thấy chiếc áo sơ mi trắng giờ đã bị nhuộm đỏ toàn bộ, không cách nào ngồi yên được nữa, cô đẩy họng súng ra muốn tiến lên ngăn cản.
“Cố Lạc!” Một người da ngăm đen chặn đường đi của cô, họng súng để trên trán, hình như sợ cướp cò, vốn là tay đang để nhẹ trên cò súng liền rời đi. “Đừng làm khó bọn tôi.”
“Được.” Cố Lạc sảng khoái đáp ứng, sau đó một súng của hắn để lên trán mình. “Hoặc là nổ súng, hoặc là để cho tôi qua.”
Hai người không tiếng động giằng co, dienndanleeequdoonn trong lòng nam nhân tức giận mắng, cũng biết không thể dễ dàng như vậy. “tôi không muốn động thủ với cô, nhưng tôi không thể cãi lại lệnh.”
Vừa mới dứt lời, Cố Lạc đã hiểu ý, đem nòng súng hướng sang bên cạnh, chế trụ cổ tay của hắn, xoay người lại, mượn lực đem hắn ngã trên đất, lập tức phá hủy súng.
Người đàn ông nằm trên mặt đất rên lên một tiếng, mở mắt ra lần nữa thì phát hiện ra cô đang đem khẩu súng ném ra xa.
“Cái này không tính là anh cãi lệnh.” Cố Lạc lại cho hắn một cước để cảm tạ.
Người đàn ông nằm trên đất, xoa chỗ ngực bị đau, không hiểu vì sao Thi Dạ Triêu lại tình nguyện mạo hiểm cả tính mạng cũng muốn cưới người phụ nữ này về làm vợ.
Đồng đội đứng một bên liếc mắt nhìn, đây chính là nguyên nhân tại sao Cố Doãn không mang theo Từ Ngao và Ace, chỉ tiếc cả đội bọn họ mọi người đều có đức hạnh không tốt, phương thức khác nhau mà thôi.
Kẻ đứng đối diện với Thi Dạ Diễm cũng không dám khinh thường, cầm vũ khí trong tay thật chặt, vì để lấy lại chút mặt mũi cho đồng đội còn giải thích mấy câu: “Chúng tao không có biện pháp đối với cô ta, nhưng chúng tao không có gì cố kỵ với mày cả, cho nên mày nên thành thật một chút.”
Đối đầu với Thi Dạ Triêu, Cố Doãn đã phải nhịn bao nhiêu năm, hận không có dao găm trên tay, để đâm chết anh , mỗi lần ra tay đều không để lại lối thoát.
Tức giận và hận ý khiến Thi Dạ Triêu mất đi tỉnh táo, rất dễ dàng để cho Cố Doãn thừa sơ hở mà áp chế, bởi vì bị thương khiên sức lức của anh không thể chống đỡ nổi, hành động không còn nhanh nhẹn nữa, mắt thấy một cước kia đang bay về phía mình muốn tránh nhưng không kịp.
Nhưng đúng vào lúc này, một bóng đen nhanh chóng lao đến, trong lòng Cố Doãn giật mình.
Công phu của Cố Lạc trong thời gian qua Thi Dạ Triêu cũng đã biết, cô nhấc chân thẳng tắp đá xuống cổ chân Cố Doãn, dùng hết toàn lực chặn đòn của hắn.
Hai người đồng thời thu hồi chân, Cố Doãn cố nhịn đau đớn truyền từ cổ chân miễn cưỡng đứng thẳng: “Cố, Lạc!”
Khí lực của hắn quá lớn, sau khi Cố Lạc thu chân đứng không vững, suýt nữa ngã nhào, cứ như vậy rơi vào trong ngực Thi Dạ Triêu.
Cô ngẩng đầu, vừa lúc nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, Cố Lạc nhanh chóng điều chỉnh tư thế giữ một khoảng cách với anh, ánh mắt lạnh nhạt nhìn anh, “Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh nên biết tự lượng sức mình, anh đã không còn là Thi Dạ Triêu lúc trước, không có tư cách lấy cứng đối cứng với bất kỳ kẻ nào, thay vì chết ở chỗ này, không bằng trở về quan tâm đến Kỷ Linh, đừng quên cục diện nhà họ Thi đang rối rắm, có muốn tôi giống ngày trước từng giúp Eric giúp anh trở lại ngày xưa không?”
Ngày trước cho dù cô che giấu khá hơn nữa, từ vẻ phiếm hồng nơi đáy mắt đến ánh mắt phức tạp đang nhìn lén cũng sẽ khiến anh phát hiện ra, nhưng bây giờ Thi Dạ Triêu đã không còn tinh lực để suy nghĩ cái gì nữa, hơi thở chặn ở ngực không ngừng dâng trào, anh không nhịn được ho khan mấy cái, nhưng lại ho ra một tia máu đỏ.
Rốt cục kéo được lý trí trở về, Thi Dạ Triêu lấy tay lau khóe miệng, cố gắng tìm lại giọng nói của mình. “Rất tốt.”
Đây chính là kết cục A đã từng tiên đoán sao, Thi Dạ Triêu hắn cũng sẽ có một ngày như thế này, bất lực, tuyệt vọng, trong khoảnh khắc mất đi tất cả...
Dường như anh có thiên ngôn vạn ngữ phải nói, cuối cùng chỉ để lại hai chữ này, xoay người không hề liếc nhìn cô một cái.
Sau lưng anh, Cố Lạc che miệng cố gắng để không khóc, gắt gao cắn môi dùng đau đớn kiềm chế xúc động muốn đến ôm anh.
Rốt cục, Thi Dạ Triêu nâng chân, rời đi.
Cô không biết trước khi anh rời đi đã trầm mặc một giây, phải chăng đang đợi cô, chờ cô ôm anh từ sau lưng, nói cho anh biết hết thảy chỉ là cô nói giỡn.
Bước chân của anh có chút tập tễnh, nhưng lại không chần chờ do dự nửa bước, cứ như vậy từng chút từng chút cách cô ngày càng xa, từng chút từng chút đi ra khỏi sinh mệnh của cô.
Cố Lạc quay đầu nhìn về chỗ Cố Doãn đnag tức giận. “Thả anh ấy đi.”
Cố Doãn trầm mặc hồi lâu, dienndaaanlquyydon nhặt một bình rượu từ trong đống đổ nát ngửa đầu uống vài hớp.
“Đi.” Cố Lạc khoát tay một cái với Thi Dạ Diễm, vô cùng mệt mỏi nhắc nhở: “Đừng quên chuyện anh đã đáp ứng em.”
Thi Dạ Diễm sâu sắc nhìn cô một cái, Athena ghìm sũng trước mặt anh lặng lẽ đưa ra một ánh mắt thúc giục, Thi Dạ Diễm lùi về phía sau mấy bước, sau khi xem xét tình thế trước mắt anh chỉ có thể đuổi theo Thi Dạ Triêu.
Chờ những người không có nhiệm vụ hết thảy đi hết, Cố Doãn im lặng nãy giờ bông dưng đạp chai rượu, nảy sinh ác độc muốn nhéo cô, “Rốt cuộc em đang suy nghĩ cái gì? Anh con mẹ nó tại sao lại vì em mà lần lượt bỏ qua cho hắn chứ?”
Hai mắt Cố Lạc đã đỏ lên, đáy mắt toát lên đau đớn đến kinh người. “Không phải anh đã nói, nếu như có ngày em yêu anh ấy, đời này anh chỉ coi em như em gái anh, em muốn cái gì anh cũng đáp ứng em.”
Cố Doãn ngừng một lát, rồi lại cười lạnh: “Anh đổi ý! Anh hận không được đem hắn băm ra thành trăm mảnh!”
“Anh ấy đã cứu mạng em.” Động tác của Cố Lạc đã có chút đần độn.
Cố Doãn chỉ đầu mình chất vấn: “Hắn đã cứu em, anh chưa từng cứu em sao? Hắn vì em chảy máu, anh chưa từng vì em chảy máu sao?”
Cố Lạc tức cười, ánh mắt phức tạp, cuối cùng giơ tay lên kéo ống tay áo hắn, mang theo khẩn cầu kêu hắn một tiếng: “Anh trai...”
Cổ họng Cố Doãn nghẹn lại, kiên quyết hất tay cô ra. “Tôi không phải là anh cô, không muốn làm anh cô, cho tới bây giờ chưa từng muốn!”
Cố Lạc cảm thấy rất mệt mỏi, tay nhỏ bé nắm y phục của hắn. “Em đáp ứng anh không gả cho anh ấy, không lấy bất cứ ai.” Đầu của cô để lên tấm lưng rộng lớn của anh, nhìn chằm chằm hạt cát dưới chân, nháy mắt một cái một giọt nước mắt rơi xuống. “Anh thu tay lại, đừng để em hận anh đến chết cũng không nhắm mắt.”
***
Thi Dạ Diễm không khó để đuổi kịp Thi Dạ Triêu, tất cả mọi nơi anh đi qua đều đầy vết máu, nhưng nhìn bóng lưng người đàn ông này, anh (Thi Dạ Diễm) không tìm ra bất cứ từ nào để an ủi anh (Thi Dạ Triêu) cả, thậm chí còn không dám chạm đến anh.
Anh em cuối cùng vẫn là anh em, Thi Dạ Diễm là người hiểu nội tâm lúc này của Thi Dạ Triêu nhất.
Có lẽ rốt cục thể lực không chống đỡ được nữa, Th Dạ Triêu chống một tay nên cây đại thụ nghỉ ngơi, mồ hôi lạnh từng giọt nhỏ xuống, hết thảy mọi vật trước mắt đều đung đưa, mơ hồ không rõ.
Thi Dạ Diễm đứng cách anh mấy bước, rốt cuộc ở một khắc cuối cùng tiến lên đỡ lấy anh.
Thi Dạ Triêu vĩnh viễn không biết, lần đầu tiên Thi Dạ Diễm ở trước mắt anh cúi lưng, là để cõng anh, là để anh không bị ngã xuống…
…
Thi Dạ Diễm cõng anh đi trên một đoạn đường không một bóng người, chợt phát hiện trước mặt cách đó không xa dưới đèn đường có một người phụ nữ đang đứng đó.
Người phụ nữ tiến gần đến bọn họ, nhìn Thi Dạ Triêu đã hôn mê một chút, đầu nghiêng sang một bên, ý chỉ đến chiếc xe đang dừng bên cạnh. “Anh ta cần chữa trị, lên xe.”
Hình như Thi Dạ Diễm đã gặp cô ta ở đâu đó rồi, nhất thời anh không nhớ ra. “Cô là ai?”
Người phụ nữ ngửa mặt lên, lộ ra khuôn mặt còn trẻ, khuôn mặt hơi lãnh đamh xa cách, tự nhiên nói ra tên mình.
“Trình Tiếu Nghiên.”
Ngày hôm nay, viên đạn bắn ra từ tay Cố Lạc cũng đã đánh nát tất cả hy vọng còn sót lại trong đáy lòng Thi Dạ Triêu.
Đạn xuyên qua bụng anh, máu chảy ra, anh gần như có thẻ nghe được mùi máu thịt bị thiêu đốt, tay che vết thương, mắt nhìn Cố Lạc, tim như bị đao cắt: “Phát đạn này, là em thay hắn trả lại anh sao?”
Cố Lạc tay cầm súng hơi run lên, trong nháy mắt hơi sức như bị rút đi, ngón tay cứng ngắc, khí lạnh từ trong lòng bắt đầu lan ra, lại không điều khiển được cái tay kia.
Cô âm thầm dúng sức muốn dùng nó, nhưng khẩu súng lục như nặng ngàn cân, nỗi tuyệt vọng kéo đến, không ai có thể nghe thấy tiếng khóc từ cô, tay của cô.
“Đúng ___ thì sao?”
Tất cả lời nói muốn giải thích, ở thời điểm cái tay mất tri giác kia đều hóa thành tro bụi, Cố Lạc hít một hơi thật sâu, vẫn làm như không thèm để ý nói ta chuyện đã chôn sâu trong lòng đã lâu: “Anh muốn tôi chỉ vì một câu nói của anh mà khăng khăng một mực đi theo anh sao?”
Tất cả mọi chuyện rốt cuộc trở lại thời điểm ban đầu... dieendannlequydon Cô từ từ lui ra, quay sang nhìn Cố Doãn, lại nhìn Thi Dạ Triêu. “Tất cả mọi người đều nói yêu tôi, nhưng trong lòng lại tính toán kế hoạch của chính mình, tất cả mọi người đều lấy ta làm mồi nhử để lấy được thức các ngươi muốn, sau đó lại nói thật ra là bởi vì tôi, tôi có nên cảm tạ mọi người đã coi trọng tôi không? Tôi chảy máu như vậy, từng bị thương như vậy, là vì cái gì? Thi Dạ Triêu, tôi không hiểu sao anh có thể tự tin cho rằng tôi sẽ vì anh mà bỏ hết thảy mọi thứ đi theo anh chứ?”
Tốc độ mất máu so với dự đoán nhanh hơn, sắc mặt Thi Dạ Triêu trắng bệch, anh không cách nào phản bác lại lời của Cố Lạc, bởi vì theo như lời của cô anh đã làm một chuyện mà anh hối hận nhất từ trước đến nay: “Cho nên em dùng phương thức này để trả thù anh? Cố Lạc, em hỏi lương tâm của mình một chút, chẳng lẽ nó nói tất cả những thứ phát sinh giữa chúng ta đều là giả sao? Nếu em không có chút tình cảm với anh, tại sao còn quay trở lại?”
“Tôi trở lại chỉ là muốn xem một chút người đàn ông mất đi cốt nhục sẽ biến thành dạng gì thôi.” Cố Lạc tàn nhẫn, hung hăng bổ một đao vào lòng anh: “Mặc dù... cho đến bây giờ tôi không muốn sinh nó ra, anh có biết một người phụ nữ tình nguyện bỏ đi đứa con của mình, nguyên nhân lớn nhất cũng là bởi vì cha đứa bé...”
Thi Dạ Diễm không thể nhịn được nữa, kéo Cố Lạc lại: “Em điên rồi! Rõ ràng___”
“Em không điên! Em biết mình đang làm gì.” Ánh mắt Cố Lạc khẩn cầu nhìn Thi Dạ Diễm, “Không phải chính anh cũng cảnh cáo em, anh ta có mục đích mới đến với em sao?”
“Cố Lạc___” Lời nói của Thi Dạ Diễm còn chưa ra khỏi miệng, Cố Lạc đã giơ tay che miệng anh lại, “Có lẽ anh chính là người duy nhất chưa từng lợi dụng em.”
Cô xoay người lại, phát hiện ống quấn và tay của Thi Dạ Triêu đều bị máu tươi nhuộm đỏ, máu từ vết thương của anh đang rỉ ra từng giọt từng giọt, đọng lại thành một màu sắc kinh người. Cố Lạc đã từng bị thương như vậy, biết rằng sẽ rất đau, vết thương do đạn bắn ở khoảng cách gần có thể tổn thương còn lớn hơn, cô không dám tưởng tượng vết thương bị che dưới quần áo còn nặng như thế nào, anh có thể chống đỡ bao lâu, nhưng chợt hiểu ban đầu anh vì cô mà cúi đầu trước Hoàng Phủ gia bề ngoài thì bình tĩnh nhưng nội tâm bên trong nhất định là hốt hoảng luống cuống, mặc dù khi đó anh không thừa nhận đó là bởi vì yêu.
Anh từng vì cô mà tự tay mặc áo cưới cho cô, vì cô mà chuẩn bị hôn lễ, đón nhận Lục Già Việt không có bất kỳ quan hệ máu mủ nào với mình, dùng hành động để cho cô một sự cam kết giá trị ngàn vàng, người đàn ông này, đã vì cô mà làm những chuyện tốt đẹp nhất, Cố Lạc hài lòng, hết thảy đều đáng giá.
“Bất kể anh có tin hay không.” —— cho nên, cô càng muốn ép mình tàn nhẫn hơn:
“Ban đầu lúc trợ giúp anh ấy, tôi không nghĩ tới sau lại cùng anh phát triển trở thành quan hệ như bây giờ, nếu có thể biết trước… trước tiên tôi sẽ buộc anh ấy buông tha hết thảy cho Thi gia sau đó giết anh, Thi Dạ Triêu, có tôi ở đây, anh không thể động đến anh ấy được đâu.”
Cố Lạc vô tình liếc Cố Doãn, nửa sau câu kia, cũng là để uy hiếp hắn: Có cô ở đây, Cố Doãn không thể động đến Thi Dạ Triêu.
Có những lúc phương pháp duy nhất để bảo vệ một người không bị tổn thương chính là tự tay tổn thương người đó, cõi đời này, chính là châm chọc như vậy đấy.
Thi Dạ Diễm im lặng, ánh mắt không dám nhìn Thi Dạ Triêu, anh chợt có chút hiểu ý đồ của Cố Lạc, dđleequyydon chẳng qua là không biết cực hạn chịu đựng của Thi Dạ Triêu là ở đâu.
Trong lúc yên tĩnh, chợt vang lên tiếng chuông điện thoại.
Thi Dạ Diễm lấy điện thoại di động ra, trong lòng trầm xuống, đây là mã số từ Toronto. Trong chốc lát tiếp điện thoại, bỗng dưng sắc mặt anh trầm xuống, tắt điện thoại nhắm mắt nhớ lại tin tức mang đến thống khổ kia.
“Để hắn đi.”
Ba chữ đơn giản, khuấy động lòng của hai người.
Cùng lúc đó, chuông điện thoại của Thi Dạ Triêu vang lên, để nó vang lên hồi lâu, rốt cuộc Thi Dạ Triêu cũng nghe điện, bên kia là giọng nói nghẹn ngào của 72: “Evan, Thi tiên sinh… vừa mới, qua đời.”
…
Có thể do mất máu khá nhiều khiến nhiệt độ hạ xuống, thoáng chốc Thi Dạ Triêu có cảm giác bị cỗ hàn khí bao vây, câu nói kế tiếp của 72 anh không nghe vào được một chữ, chỉ cứng nhắc cúp điện thoại.
Từ nét mặt hai người có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra, vẻ mặt Cố Doãn tiếc nuối hừ hừ, “Không nghĩ tới Thi Thác Thần có thể kiên trì lâu như vậy mới tắt thở, sớm biết hắn thống khổ như vậy ban đầu không nên hạ thủ lưu tình.”
Cơ hồ trong nháy mắt, hắn cảm giác được một quyền bén nhọn đang hướng mặt mình xông tới, ngay sau đó cằm bị một kích nặng nề, hắn bị mất thăng bằng, bị lực đạo to lớn đánh ngã xuống đất.
Thi Dạ Triêu dùng đôi tay dính đầy máu ra quyền, trong mắt tràn đầy cuồng phong, Cố Doãn đâu chịu thua thiệt, thân thủ lưu loát nhảy lên, vuốt vuốt cằm. “Rất tốt, tao muốn đánh mày đã lâu rồi.”
Dứt lời nhấc chân đánh trả, tức khắc hai người lao vào đánh nhau, từng quyền đánh ra đều không có đường lui, trong lòng người xem cũng run sợ.
Cố Doãn như thế, Cố Lạc cũng không xa lạ gì, ánh mắt hai người lạnh như băng cùng nhìn Cố Lạc.
“”Lui về phía sau.”
Không có lệnh của Cố Doãn không ai dám nổ súng, nhưng họng súng vẫn hướng đến Cố Lạc và Thi Dạ Diễm, phòng ngừa bọn họ có có nửa động tác.
Bên kia đánh nhau không kéo dài được bao lâu, Thi Dạ Triêu bị thương rất nhanh bị Cố Doãn chiếm thế thượng phong, mỗi bước chân của anh đều lưu lại dấu vết đỏ sẫm, đánh nhau làm áo khoác bay lên khiến Cố Lạc liếc thấy chiếc áo sơ mi trắng giờ đã bị nhuộm đỏ toàn bộ, không cách nào ngồi yên được nữa, cô đẩy họng súng ra muốn tiến lên ngăn cản.
“Cố Lạc!” Một người da ngăm đen chặn đường đi của cô, họng súng để trên trán, hình như sợ cướp cò, vốn là tay đang để nhẹ trên cò súng liền rời đi. “Đừng làm khó bọn tôi.”
“Được.” Cố Lạc sảng khoái đáp ứng, sau đó một súng của hắn để lên trán mình. “Hoặc là nổ súng, hoặc là để cho tôi qua.”
Hai người không tiếng động giằng co, dienndanleeequdoonn trong lòng nam nhân tức giận mắng, cũng biết không thể dễ dàng như vậy. “tôi không muốn động thủ với cô, nhưng tôi không thể cãi lại lệnh.”
Vừa mới dứt lời, Cố Lạc đã hiểu ý, đem nòng súng hướng sang bên cạnh, chế trụ cổ tay của hắn, xoay người lại, mượn lực đem hắn ngã trên đất, lập tức phá hủy súng.
Người đàn ông nằm trên mặt đất rên lên một tiếng, mở mắt ra lần nữa thì phát hiện ra cô đang đem khẩu súng ném ra xa.
“Cái này không tính là anh cãi lệnh.” Cố Lạc lại cho hắn một cước để cảm tạ.
Người đàn ông nằm trên đất, xoa chỗ ngực bị đau, không hiểu vì sao Thi Dạ Triêu lại tình nguyện mạo hiểm cả tính mạng cũng muốn cưới người phụ nữ này về làm vợ.
Đồng đội đứng một bên liếc mắt nhìn, đây chính là nguyên nhân tại sao Cố Doãn không mang theo Từ Ngao và Ace, chỉ tiếc cả đội bọn họ mọi người đều có đức hạnh không tốt, phương thức khác nhau mà thôi.
Kẻ đứng đối diện với Thi Dạ Diễm cũng không dám khinh thường, cầm vũ khí trong tay thật chặt, vì để lấy lại chút mặt mũi cho đồng đội còn giải thích mấy câu: “Chúng tao không có biện pháp đối với cô ta, nhưng chúng tao không có gì cố kỵ với mày cả, cho nên mày nên thành thật một chút.”
Đối đầu với Thi Dạ Triêu, Cố Doãn đã phải nhịn bao nhiêu năm, hận không có dao găm trên tay, để đâm chết anh , mỗi lần ra tay đều không để lại lối thoát.
Tức giận và hận ý khiến Thi Dạ Triêu mất đi tỉnh táo, rất dễ dàng để cho Cố Doãn thừa sơ hở mà áp chế, bởi vì bị thương khiên sức lức của anh không thể chống đỡ nổi, hành động không còn nhanh nhẹn nữa, mắt thấy một cước kia đang bay về phía mình muốn tránh nhưng không kịp.
Nhưng đúng vào lúc này, một bóng đen nhanh chóng lao đến, trong lòng Cố Doãn giật mình.
Công phu của Cố Lạc trong thời gian qua Thi Dạ Triêu cũng đã biết, cô nhấc chân thẳng tắp đá xuống cổ chân Cố Doãn, dùng hết toàn lực chặn đòn của hắn.
Hai người đồng thời thu hồi chân, Cố Doãn cố nhịn đau đớn truyền từ cổ chân miễn cưỡng đứng thẳng: “Cố, Lạc!”
Khí lực của hắn quá lớn, sau khi Cố Lạc thu chân đứng không vững, suýt nữa ngã nhào, cứ như vậy rơi vào trong ngực Thi Dạ Triêu.
Cô ngẩng đầu, vừa lúc nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, Cố Lạc nhanh chóng điều chỉnh tư thế giữ một khoảng cách với anh, ánh mắt lạnh nhạt nhìn anh, “Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh nên biết tự lượng sức mình, anh đã không còn là Thi Dạ Triêu lúc trước, không có tư cách lấy cứng đối cứng với bất kỳ kẻ nào, thay vì chết ở chỗ này, không bằng trở về quan tâm đến Kỷ Linh, đừng quên cục diện nhà họ Thi đang rối rắm, có muốn tôi giống ngày trước từng giúp Eric giúp anh trở lại ngày xưa không?”
Ngày trước cho dù cô che giấu khá hơn nữa, từ vẻ phiếm hồng nơi đáy mắt đến ánh mắt phức tạp đang nhìn lén cũng sẽ khiến anh phát hiện ra, nhưng bây giờ Thi Dạ Triêu đã không còn tinh lực để suy nghĩ cái gì nữa, hơi thở chặn ở ngực không ngừng dâng trào, anh không nhịn được ho khan mấy cái, nhưng lại ho ra một tia máu đỏ.
Rốt cục kéo được lý trí trở về, Thi Dạ Triêu lấy tay lau khóe miệng, cố gắng tìm lại giọng nói của mình. “Rất tốt.”
Đây chính là kết cục A đã từng tiên đoán sao, Thi Dạ Triêu hắn cũng sẽ có một ngày như thế này, bất lực, tuyệt vọng, trong khoảnh khắc mất đi tất cả...
Dường như anh có thiên ngôn vạn ngữ phải nói, cuối cùng chỉ để lại hai chữ này, xoay người không hề liếc nhìn cô một cái.
Sau lưng anh, Cố Lạc che miệng cố gắng để không khóc, gắt gao cắn môi dùng đau đớn kiềm chế xúc động muốn đến ôm anh.
Rốt cục, Thi Dạ Triêu nâng chân, rời đi.
Cô không biết trước khi anh rời đi đã trầm mặc một giây, phải chăng đang đợi cô, chờ cô ôm anh từ sau lưng, nói cho anh biết hết thảy chỉ là cô nói giỡn.
Bước chân của anh có chút tập tễnh, nhưng lại không chần chờ do dự nửa bước, cứ như vậy từng chút từng chút cách cô ngày càng xa, từng chút từng chút đi ra khỏi sinh mệnh của cô.
Cố Lạc quay đầu nhìn về chỗ Cố Doãn đnag tức giận. “Thả anh ấy đi.”
Cố Doãn trầm mặc hồi lâu, dienndaaanlquyydon nhặt một bình rượu từ trong đống đổ nát ngửa đầu uống vài hớp.
“Đi.” Cố Lạc khoát tay một cái với Thi Dạ Diễm, vô cùng mệt mỏi nhắc nhở: “Đừng quên chuyện anh đã đáp ứng em.”
Thi Dạ Diễm sâu sắc nhìn cô một cái, Athena ghìm sũng trước mặt anh lặng lẽ đưa ra một ánh mắt thúc giục, Thi Dạ Diễm lùi về phía sau mấy bước, sau khi xem xét tình thế trước mắt anh chỉ có thể đuổi theo Thi Dạ Triêu.
Chờ những người không có nhiệm vụ hết thảy đi hết, Cố Doãn im lặng nãy giờ bông dưng đạp chai rượu, nảy sinh ác độc muốn nhéo cô, “Rốt cuộc em đang suy nghĩ cái gì? Anh con mẹ nó tại sao lại vì em mà lần lượt bỏ qua cho hắn chứ?”
Hai mắt Cố Lạc đã đỏ lên, đáy mắt toát lên đau đớn đến kinh người. “Không phải anh đã nói, nếu như có ngày em yêu anh ấy, đời này anh chỉ coi em như em gái anh, em muốn cái gì anh cũng đáp ứng em.”
Cố Doãn ngừng một lát, rồi lại cười lạnh: “Anh đổi ý! Anh hận không được đem hắn băm ra thành trăm mảnh!”
“Anh ấy đã cứu mạng em.” Động tác của Cố Lạc đã có chút đần độn.
Cố Doãn chỉ đầu mình chất vấn: “Hắn đã cứu em, anh chưa từng cứu em sao? Hắn vì em chảy máu, anh chưa từng vì em chảy máu sao?”
Cố Lạc tức cười, ánh mắt phức tạp, cuối cùng giơ tay lên kéo ống tay áo hắn, mang theo khẩn cầu kêu hắn một tiếng: “Anh trai...”
Cổ họng Cố Doãn nghẹn lại, kiên quyết hất tay cô ra. “Tôi không phải là anh cô, không muốn làm anh cô, cho tới bây giờ chưa từng muốn!”
Cố Lạc cảm thấy rất mệt mỏi, tay nhỏ bé nắm y phục của hắn. “Em đáp ứng anh không gả cho anh ấy, không lấy bất cứ ai.” Đầu của cô để lên tấm lưng rộng lớn của anh, nhìn chằm chằm hạt cát dưới chân, nháy mắt một cái một giọt nước mắt rơi xuống. “Anh thu tay lại, đừng để em hận anh đến chết cũng không nhắm mắt.”
***
Thi Dạ Diễm không khó để đuổi kịp Thi Dạ Triêu, tất cả mọi nơi anh đi qua đều đầy vết máu, nhưng nhìn bóng lưng người đàn ông này, anh (Thi Dạ Diễm) không tìm ra bất cứ từ nào để an ủi anh (Thi Dạ Triêu) cả, thậm chí còn không dám chạm đến anh.
Anh em cuối cùng vẫn là anh em, Thi Dạ Diễm là người hiểu nội tâm lúc này của Thi Dạ Triêu nhất.
Có lẽ rốt cục thể lực không chống đỡ được nữa, Th Dạ Triêu chống một tay nên cây đại thụ nghỉ ngơi, mồ hôi lạnh từng giọt nhỏ xuống, hết thảy mọi vật trước mắt đều đung đưa, mơ hồ không rõ.
Thi Dạ Diễm đứng cách anh mấy bước, rốt cuộc ở một khắc cuối cùng tiến lên đỡ lấy anh.
Thi Dạ Triêu vĩnh viễn không biết, lần đầu tiên Thi Dạ Diễm ở trước mắt anh cúi lưng, là để cõng anh, là để anh không bị ngã xuống…
…
Thi Dạ Diễm cõng anh đi trên một đoạn đường không một bóng người, chợt phát hiện trước mặt cách đó không xa dưới đèn đường có một người phụ nữ đang đứng đó.
Người phụ nữ tiến gần đến bọn họ, nhìn Thi Dạ Triêu đã hôn mê một chút, đầu nghiêng sang một bên, ý chỉ đến chiếc xe đang dừng bên cạnh. “Anh ta cần chữa trị, lên xe.”
Hình như Thi Dạ Diễm đã gặp cô ta ở đâu đó rồi, nhất thời anh không nhớ ra. “Cô là ai?”
Người phụ nữ ngửa mặt lên, lộ ra khuôn mặt còn trẻ, khuôn mặt hơi lãnh đamh xa cách, tự nhiên nói ra tên mình.
“Trình Tiếu Nghiên.”
/110
|