Nhắc tới Thi Thác Thần, Cố Lạc vài lần đề xuất tới bệnh viện thăm nhưng đều bị Thi Dạ Triêu từ chối. Cố Lạc không hiểu, "Biết đâu em vừa lộ mặt thì vừa hay sẽ xoa dịu sự căng thẳng giữa hai nhà, cũng có thể khiến lời đồn đãi vô căn cứ chuyển hướng?"
Nói gì Thi Dạ Triêu cũng không chịu, "Tới lúc anh sẽ dẫn em tới, tạm thời đừng lộ mặt, không vội."
Cố Lạc trầm mặc: "Anh có cần phải đề phòng em thế không?"
Tin tức về tình hình của Thi Thác Thần vẫn được phong tỏa, ngoài A từng tiết lộ ra thì Cố Lạc chưa hề nghe Thi Dạ Triêu đề cập tới chuyện này nửa chữ.
"Em nghĩ nhiều rồi." Thi Dạ Triêu cũng không nhìn cô, soi gương thắt lại cà vạt. "Em vừa về không bao lâu, cần phải dưỡng thân thể, ở nhà theo Già Già mới tốt, đừng quan tâm tới chuyện khác."
"Nhưng Amy và ngài Thi --"
"Đều không liên quan tới em nữa." Thi Dạ Triêu cắt ngang lời cô, mặc áo khoác Âu phục mà cô đưa tới. "Anh sẽ xử lý tất cả mọi chuyện."
"Em thì sao?" Cố Lạc hơi giận dỗi: "Anh định để em ngốc đến mốc meo trong nhà hả?"
Lúc này Thi Dạ Triêu mới quay qua, kéo cô vào lòng, hôn mạnh lên môi cô rồi mới rời môi ra, hỏi: "Lúc nhận nuôi Già Già em nghĩ gì?"
"Nó nói với anh rồi hả?" Lòng Cố Lạc trống rỗng. Rốt cuộc chuyện này vẫn bị anh biết.
"Còn cần phải lừa anh à?" Thi Dạ Triêu nắm cằm của cô. "Nếu không phải em không cẩn thận mà lỡ miệng thì có phải định giấu anh cả đời không? Để anh nghĩ em chưa kết hôn đã có con có lợi gì?"
"Anh đã nói không để ý tới chuyện em có con trai mà."
"Có phải tới bây giờ em vẫn không rõ điểm quan trọng là gì không?" Mặt Thi Dạ Triêu lạnh lại, vừa kiềm chế cảm xúc vừa ôm cô, không nói lời nào.
"Dù sao thì các anh sống chung với nhau lâu như vậy, nó có phải con ruột của em hay không đã không còn quan trọng nữa." Cố Lạc không dám nhìn anh, kéo kéo nút thắt cà vạt của anh: "Với em mà nói thì Già Già là con ruột của em. Nó là...hy vọng của em."
"Hy vọng gì? Em nuôi nó như một đứa trẻ bình thường thì có hy vọng gì? Là con trai của anh thì mới có hy vọng."
Một câu này gợi lên vết thương mà hai người cố gắng quên đi. Thi Dạ Triêu ép đầu cô vào ngực mình, hôn lên giữa mái tóc cô: "Chờ tất cả mọi chuyện qua đi. Em hãy dưỡng thân thể cho tốt." Anh cúi đầu ghé sát vào tai cô nói: "Chúng ta sinh một đứa."
Cố Lạc nhắm mắt lại, hít hơi thở và độ ấm của anh một cách tham lam: "Con trai hay con gái?"
Một kỵ sĩ nhỏ như Già Già hay một cô công chúa nhỏ như Tiểu Trà Diệp? Khóe môi Thi Dạ Triêu nhếch lên thành ý cười: "Một trai một gái là tốt nhất. Chỉ cần không phải hai đứa con trai."
Có vài thứ anh chỉ trải qua một lần là đủ rồi. Cố Lạc biết Thi Dạ Triêu không muốn đưa những thứ tàn khóc vào thế giới của đời sau.
Trong bức tranh tương lai của anh có cô. Cố Lạc ngẩng đầu lên, chạm nhẹ môi vào cổ anh, khóe mắt ướt át, giọng khàn khàn, thì thầm: "Em hận anh, hận mình không thể bảo vệ tốt đứa bé..."
Sự quyến luyến bịn rịn này dễ dàng khơi lên tình cảm sâu sắc của Thi Dạ Triêu. Anh hiểu nỗi đau của cô. Càng hiểu thì trong lòng càng tự trách và căm hận, khó có thể ức chế được.
"Lạc Lạc, nói cho anh biết có phải người làm những chuyện này là Cố Doãn không?" Anh đã hỏi vài lần nhưng Cố Lạc phủ nhận. Mỗi lần hai người nhắc tới đề tài này thì đều đi vào ngõ cụt. Cô vừa khiến anh không nghi ngờ Eric vừa không thừa nhận là Cố Doãn nhưng căn bản không có chứng cứ để chứng minh cho lời nói của mình.
"Đưa em đi gặp ngài Thi thì em sẽ cân nhắc." Cố Lạc cò kè mặc cả, Thi Dạ Triêu lập tức buông cô ra, chấm dứt câu chuyện.
...
Kỷ Linh biết việc này thì thái độ hoàn toàn trái ngược với anh, cũng không phản đối để Cố Lạc tới. "Tôi biết cậu cẩn thận. Cố Lạc có thể an toàn trở về đúng là kỳ lạ. Có chuyện cô ấy gạt cậu nhưng cậu cũng giấu cô ấy rất nhiều việc, nói cho cùng thì cũng công bằng."
Thi Dạ Triêu nheo mắt lại, "Trước khi chưa tra rõ mọi chuyện thì không thể mạo hiểm."
"Thật ra cậu đã sớm biết A có vấn đề đúng không? Với sự cẩn thận của cậu thì sao không bố trí phòng ngự với A chứ? Nhưng lại dùng chính cô ta để câu cá." Kỷ Linh mỉa mai, "a" khẽ một tiếng: "Chẳng qua không đoán được Cố Lạc có thai thôi."
"Chuyện gì cũng không thể qua mắt bà" Thi Dạ Triêu lạnh mắt: "Tôi còn sẽ cưới cô ấy nữa."
"Trong lúc mối quan hệ giữa nhà họ Cố và nhà họ Thi căng thẳng? Cố Bạch Bùi chưa hẳn bằng lòng gả con gái cho cậu."
"Tôi cưới cô ấy không liên quan gì tới ai cả, càng không liên quan tới lợi ích."
Đôi mắt đẹp của Kỷ Linh chuyển động. Hôn nhân không liên quan tới lợi ích và âm mưu, chẳng lẽ là chỉ liên quan tới tình yêu à? Nhưng sau khi gặp Cố Lạc thì Kỷ Linh cảm thấy giữa bọn họ không phải chỉ có tình yêu. Ít nhất thứ trong mắt Cố Lạc và Thi Dạ Triêu không giống nhau.
Quả thật dường như cô lén gạt đi rất nhiều chuyện, là tốt hay xấu thì không ai biết, chỉ có thể khẳng định là có liên quan tới Thi Dạ Triêu.
Thi Thác Thần nằm trong phòng quan sát, hôn mê bất tỉnh. Tình hình còn nghiêm trọng hơn Cố Lạc đoán rất nhiều. Cô không dám tin Thi Dạ Triêu có thể tỏ ra bình tĩnh như thế.
Thi Thác Thần cố ý không nhắc tới nhà họ Cố trước mặt bọn họ. Cố Lạc ra khỏi bệnh viện thì liên lạc ngay với Nhan Hạ. Ngày hai người hẹn gặp nhau, Nhan Hạ không để ý tới hình tượng mà khóc lem hết cả lớp trang điểm. Cố Lạc đang an ủi thì một người đàn ông đeo kính râm đội mũ bước vào.
Cố Lạc liếc người nọ một cái, nhét khăn giấy vào tay Nhan Hạ, mượn cớ đi nhà vệ sinh.
Vị trí của nhà vệ sinh khá khuất. Cố Lạc cố ý đi rất chậm, chú ý quan sát xung quanh rồi bóng lóe lên, quẹo vào nhà vệ sinh nam.
Cô trốn vào một căn phòng cạnh đó, rất nhanh đã nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc. Tiếng bước chân dừng trước cửa phòng cô đang ở thì dừng lại, gõ hai cái theo tiết tấu rồi mới đẩy cửa vào.
Người đàn ông đánh giá Cố Lạc, cho cô một cái ôm thật chặt, thở ra một hơi thật dài. "Anh có thể vì em mà giảm thọ vài năm đấy."
Người này chính là Từ Ngao. Cố Lạc bị anh đùa đến mức bật cười, vỗ vỗ vai anh. "Em không sao. Thời gian không nhiều, chúng ta nói ngắn gọn."
Từ Ngao dùng khẩu hình nói ra tên một người. "Tác Nhĩ?"
Cố Lạc chần chừ một lúc rồi gật đầu. Từ Ngao lập tức bốc hỏa, lộ ra sát ý. "Anh ta có làm gì với em không?"
"Ngoài suýt chút nữa không gặp lại các anh." Cố Lạc tự giễu, "Thì không có gì. Trừ lần đó ra thì anh ta không làm gì cả." Cô muốn nói lại thôi. Từ Ngao hiểu rõ: "Anh không có chứng cứ xác thực để chứng minh là anh trai em và anh ta nhưng đúng là anh em từng gặp Eric."
Nói gì Thi Dạ Triêu cũng không chịu, "Tới lúc anh sẽ dẫn em tới, tạm thời đừng lộ mặt, không vội."
Cố Lạc trầm mặc: "Anh có cần phải đề phòng em thế không?"
Tin tức về tình hình của Thi Thác Thần vẫn được phong tỏa, ngoài A từng tiết lộ ra thì Cố Lạc chưa hề nghe Thi Dạ Triêu đề cập tới chuyện này nửa chữ.
"Em nghĩ nhiều rồi." Thi Dạ Triêu cũng không nhìn cô, soi gương thắt lại cà vạt. "Em vừa về không bao lâu, cần phải dưỡng thân thể, ở nhà theo Già Già mới tốt, đừng quan tâm tới chuyện khác."
"Nhưng Amy và ngài Thi --"
"Đều không liên quan tới em nữa." Thi Dạ Triêu cắt ngang lời cô, mặc áo khoác Âu phục mà cô đưa tới. "Anh sẽ xử lý tất cả mọi chuyện."
"Em thì sao?" Cố Lạc hơi giận dỗi: "Anh định để em ngốc đến mốc meo trong nhà hả?"
Lúc này Thi Dạ Triêu mới quay qua, kéo cô vào lòng, hôn mạnh lên môi cô rồi mới rời môi ra, hỏi: "Lúc nhận nuôi Già Già em nghĩ gì?"
"Nó nói với anh rồi hả?" Lòng Cố Lạc trống rỗng. Rốt cuộc chuyện này vẫn bị anh biết.
"Còn cần phải lừa anh à?" Thi Dạ Triêu nắm cằm của cô. "Nếu không phải em không cẩn thận mà lỡ miệng thì có phải định giấu anh cả đời không? Để anh nghĩ em chưa kết hôn đã có con có lợi gì?"
"Anh đã nói không để ý tới chuyện em có con trai mà."
"Có phải tới bây giờ em vẫn không rõ điểm quan trọng là gì không?" Mặt Thi Dạ Triêu lạnh lại, vừa kiềm chế cảm xúc vừa ôm cô, không nói lời nào.
"Dù sao thì các anh sống chung với nhau lâu như vậy, nó có phải con ruột của em hay không đã không còn quan trọng nữa." Cố Lạc không dám nhìn anh, kéo kéo nút thắt cà vạt của anh: "Với em mà nói thì Già Già là con ruột của em. Nó là...hy vọng của em."
"Hy vọng gì? Em nuôi nó như một đứa trẻ bình thường thì có hy vọng gì? Là con trai của anh thì mới có hy vọng."
Một câu này gợi lên vết thương mà hai người cố gắng quên đi. Thi Dạ Triêu ép đầu cô vào ngực mình, hôn lên giữa mái tóc cô: "Chờ tất cả mọi chuyện qua đi. Em hãy dưỡng thân thể cho tốt." Anh cúi đầu ghé sát vào tai cô nói: "Chúng ta sinh một đứa."
Cố Lạc nhắm mắt lại, hít hơi thở và độ ấm của anh một cách tham lam: "Con trai hay con gái?"
Một kỵ sĩ nhỏ như Già Già hay một cô công chúa nhỏ như Tiểu Trà Diệp? Khóe môi Thi Dạ Triêu nhếch lên thành ý cười: "Một trai một gái là tốt nhất. Chỉ cần không phải hai đứa con trai."
Có vài thứ anh chỉ trải qua một lần là đủ rồi. Cố Lạc biết Thi Dạ Triêu không muốn đưa những thứ tàn khóc vào thế giới của đời sau.
Trong bức tranh tương lai của anh có cô. Cố Lạc ngẩng đầu lên, chạm nhẹ môi vào cổ anh, khóe mắt ướt át, giọng khàn khàn, thì thầm: "Em hận anh, hận mình không thể bảo vệ tốt đứa bé..."
Sự quyến luyến bịn rịn này dễ dàng khơi lên tình cảm sâu sắc của Thi Dạ Triêu. Anh hiểu nỗi đau của cô. Càng hiểu thì trong lòng càng tự trách và căm hận, khó có thể ức chế được.
"Lạc Lạc, nói cho anh biết có phải người làm những chuyện này là Cố Doãn không?" Anh đã hỏi vài lần nhưng Cố Lạc phủ nhận. Mỗi lần hai người nhắc tới đề tài này thì đều đi vào ngõ cụt. Cô vừa khiến anh không nghi ngờ Eric vừa không thừa nhận là Cố Doãn nhưng căn bản không có chứng cứ để chứng minh cho lời nói của mình.
"Đưa em đi gặp ngài Thi thì em sẽ cân nhắc." Cố Lạc cò kè mặc cả, Thi Dạ Triêu lập tức buông cô ra, chấm dứt câu chuyện.
...
Kỷ Linh biết việc này thì thái độ hoàn toàn trái ngược với anh, cũng không phản đối để Cố Lạc tới. "Tôi biết cậu cẩn thận. Cố Lạc có thể an toàn trở về đúng là kỳ lạ. Có chuyện cô ấy gạt cậu nhưng cậu cũng giấu cô ấy rất nhiều việc, nói cho cùng thì cũng công bằng."
Thi Dạ Triêu nheo mắt lại, "Trước khi chưa tra rõ mọi chuyện thì không thể mạo hiểm."
"Thật ra cậu đã sớm biết A có vấn đề đúng không? Với sự cẩn thận của cậu thì sao không bố trí phòng ngự với A chứ? Nhưng lại dùng chính cô ta để câu cá." Kỷ Linh mỉa mai, "a" khẽ một tiếng: "Chẳng qua không đoán được Cố Lạc có thai thôi."
"Chuyện gì cũng không thể qua mắt bà" Thi Dạ Triêu lạnh mắt: "Tôi còn sẽ cưới cô ấy nữa."
"Trong lúc mối quan hệ giữa nhà họ Cố và nhà họ Thi căng thẳng? Cố Bạch Bùi chưa hẳn bằng lòng gả con gái cho cậu."
"Tôi cưới cô ấy không liên quan gì tới ai cả, càng không liên quan tới lợi ích."
Đôi mắt đẹp của Kỷ Linh chuyển động. Hôn nhân không liên quan tới lợi ích và âm mưu, chẳng lẽ là chỉ liên quan tới tình yêu à? Nhưng sau khi gặp Cố Lạc thì Kỷ Linh cảm thấy giữa bọn họ không phải chỉ có tình yêu. Ít nhất thứ trong mắt Cố Lạc và Thi Dạ Triêu không giống nhau.
Quả thật dường như cô lén gạt đi rất nhiều chuyện, là tốt hay xấu thì không ai biết, chỉ có thể khẳng định là có liên quan tới Thi Dạ Triêu.
Thi Thác Thần nằm trong phòng quan sát, hôn mê bất tỉnh. Tình hình còn nghiêm trọng hơn Cố Lạc đoán rất nhiều. Cô không dám tin Thi Dạ Triêu có thể tỏ ra bình tĩnh như thế.
Thi Thác Thần cố ý không nhắc tới nhà họ Cố trước mặt bọn họ. Cố Lạc ra khỏi bệnh viện thì liên lạc ngay với Nhan Hạ. Ngày hai người hẹn gặp nhau, Nhan Hạ không để ý tới hình tượng mà khóc lem hết cả lớp trang điểm. Cố Lạc đang an ủi thì một người đàn ông đeo kính râm đội mũ bước vào.
Cố Lạc liếc người nọ một cái, nhét khăn giấy vào tay Nhan Hạ, mượn cớ đi nhà vệ sinh.
Vị trí của nhà vệ sinh khá khuất. Cố Lạc cố ý đi rất chậm, chú ý quan sát xung quanh rồi bóng lóe lên, quẹo vào nhà vệ sinh nam.
Cô trốn vào một căn phòng cạnh đó, rất nhanh đã nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc. Tiếng bước chân dừng trước cửa phòng cô đang ở thì dừng lại, gõ hai cái theo tiết tấu rồi mới đẩy cửa vào.
Người đàn ông đánh giá Cố Lạc, cho cô một cái ôm thật chặt, thở ra một hơi thật dài. "Anh có thể vì em mà giảm thọ vài năm đấy."
Người này chính là Từ Ngao. Cố Lạc bị anh đùa đến mức bật cười, vỗ vỗ vai anh. "Em không sao. Thời gian không nhiều, chúng ta nói ngắn gọn."
Từ Ngao dùng khẩu hình nói ra tên một người. "Tác Nhĩ?"
Cố Lạc chần chừ một lúc rồi gật đầu. Từ Ngao lập tức bốc hỏa, lộ ra sát ý. "Anh ta có làm gì với em không?"
"Ngoài suýt chút nữa không gặp lại các anh." Cố Lạc tự giễu, "Thì không có gì. Trừ lần đó ra thì anh ta không làm gì cả." Cô muốn nói lại thôi. Từ Ngao hiểu rõ: "Anh không có chứng cứ xác thực để chứng minh là anh trai em và anh ta nhưng đúng là anh em từng gặp Eric."
/110
|