Trước đó, Thi Dạ Triêu đã từng ảo tưởng vô số lần cô dâu của anh sẽ dùng dáng vẻ nào để gả cho anh.
Đầu bên kia thảm đỏ, đầu đội voan mỏng tay ôm bó hoa cô dâu, Cố Lạc nâng váy, bước chân chậm chạp lại kiên định đi tới gần anh, mỗi một bước giống như dẫm lên đáy lòng người anh yêu nhất.
Ngay lúc cách anh chừng hai bước thì đột nhiên Cố Lạc dừng lại, trọng tâm thân thể bất ổn lung lay. Không ai thấy đôi tay đang siết chặt hoa cô dâu len lén dùng sức, Nhan Hạ không biến sắc đi tới, nhẹ nhàng đỡ lấy Cố Lạc, duy trì thăng bằng cho cô.
Chưa từng nghĩ tới cô lại phát bệnh vào lúc này, khi đó lòng Thi Dạ Triêu siết chặt, gần như muốn xông qua ôm cô, dieendaanleequuyddoonn nhưng anh cùng phù rể Từ Ngao không ai nhúc nhích, chỉ lẳng lặng chờ.
Mọi người không hiểu sao Cố Lạc dừng lại, nhưng vẫn kiên nhẫn nhìn như cũ.
Cố Lạc kiêu ngạo hơi ngước cằm, ánh mắt nhìn Thi Dạ Triêu chằm chằm, cũng nhìn thấy tin tưởng nơi đáy mắt anh. Cố Lạc mượn sức Nhan Hạ, âm thầm cắn răng cố gắng bước ra bước đầu tiên.
Thi Dạ Triêu duỗi tay về phía cô, Cố Lạc hít một hơi thật sâu, dùng hết tất cả sức lực bước về phía anh một bước cuối cùng, đặt tay mình trong lòng bàn tay anh.
Bắt đầu từ khi nào, nhiệt độ trên tay anh không còn mang theo hơi lạnh giống như trước nữa, rõ ràng bao quanh cô là một đốm lửa.
“Sau này bắt đầu mỗi bước, anh đều sẽ ở bên cạnh giúp em.” Thi Dạ Triêu dùng âm lượng chỉ đủ để cho hai người nghe nói ra lời thề của mình.
Cố Lạc bị nụ cười bên khóe môi anh khuấy động rối loạn đầu óc, khi phản ứng lại thì tất cả mọi người đang chờ cô nói câu “Tôi nguyện ý.”
Môi hồng của Cố Lạc khẽ mở, nhẹ giọng nói ra một câu đơn giản nhất nhưng cũng là cam kết nặng nề nhất: “I do.”
Gần như chỉ trong nháy mắt khi cô nói xong câu nói đó, Thi Dạ Triêu đã không kịp chờ đợi nữa lồng chiếc nhẫn kim cương lqd anh vẫn mang theo người suốt hai năm vào ngón áp út của cô, sau đó vén voan mỏng trên đầu cô, nâng đầu cô lên hôn mạnh mẽ.
Cha sứ thấy nhưng không thể trách chau mày, chú rể nóng lòng như vậy cũng không phải chưa từng thấy, nhưng Thi tiên sinh này có thể hơi khống chế một chút dục vọng trắng trợn trong mắt không?
Đương nhiên là người khác không biết chuyện xảy ra giữa hai người, ở đây chỉ là một buổi hôn lễ, rõ ràng là sống sót sau tai nạn giống như mất đi mà được lại.
Lúc cô gần như bị Thi Dạ Triêu hôn đến không thở nổi thì sau lưng Cố Lạc truyền đến một giọng nói quen thuộc của thiếu niên.
“Mẹ.”
Thân thể cô chấn động, đẩy Thi Dạ Triêu ra quay người lại, đột nhiên nhìn thấy Thi Già Việt mặc âu phục và cao hơn một cái đầu đứng trước mặt cô.
“Con biết mẹ sẽ trở về, cha sẽ tìm được mẹ.” Giọng Thi Già Việt chắc chắn, sung sướng khi gặp lại hiện lên giữa mặt mày không cần nói cũng biết, mà cảm xúc nhiều hơn không nên bị người ngoài dòm ngó đã được cậu không chế tốt trong mắt.
Lúc này Cố Lạc rất muốn khóc, trên người thằng bé này đã có thứ gì đó thay đổi, thậm chí có bóng dáng của Thi Dạ Triêu, đó là tài năng mà chỉ có cha mới có thể cho cậu.
Trước đây, cô chưa từng nghĩ Thi Già Việt sẽ lấy thân phận quang minh chính đại mà xuất hiện trong hôn lễ của cô, d$đ&l@q*đ nhưng vào giờ phút này cậu cứ đứng như vậy ở đó, tất cả mọi người nhìn, hơn nữa không hề thấy nửa điểm khác thường trong ánh mắt của bọn họ, giống như tất cả vốn là như thế.
Cố Lạc đã có thể thấy dáng vẻ sau khi trưởng thành của Thi Già Việt sau nhiều năm, sẽ lớn mạnh đến mức cô không có cách nào tưởng tượng.
…
Cuối cùng hôn lễ đêm đó do Thi Dạ Diễm chống đỡ, Thi Dạ Triêu đã sớm mang theo Cố Lạc đi, ném lại tất cả cho anh ta.
Có một số việc có một số người, tránh né được nhất thời, nhưng dù sao cũng sẽ phải đối mặt vào lúc khác.
Cố Lạc kéo dài thời gian từ phòng tắm ra ngoài, phát hiện trên giường đã chuẩn bị sẵn rượu đỏ cùng hai cái ly, Thi Dạ Triêu đã tắm xong từ sớm ra ban công hút thuốc lá.
Ban đêm gió nhẹ, Thi Dạ Triêu nghe thấy hương vị của cô trong không khí, sau đó điếu thuốc bị cô lấy đi. Lúc này Cố Lạc mới phát hiện điếu thuốc kia vốn không đốt, khóe miệng Thi Dạ Triêu khẽ nhếch lên, ôm cô vào trong ngực, cằm dựa vào tóc cô.
“Lúc không có em anh nhớ em muốn điên lên, thậm chí nhớ tới dáng vẻ em hung dữ thu điếu thuốc của anh, cho nên anh vẫn không dám hút.”
Hút xong cả điếu thuốc cô vẫn sẽ không xuất hiện, bởi vì không muốn cảm giác thất vọng cô đơn đó, dần dần, anh lại từ bỏ thuốc.
Lòng Cố Lạc đau xót, ngẩng đầu lqd lên, cố ý trêu ghẹo để ức chế cảm giác này. “Em đã không nhận ra anh rồi.”
Thi Dạ Triêu kéo tay cô đặt lên môi hôn lên chiếc nhẫn kim cương trước mặt. “Em có thời gian một đời để biết rõ anh.”
Cố Lạc rút tay về, đùa bỡn chiếc nhẫn hỏi. “Đây là anh đi đặt lần nữa sao?”
“Nếu như khi đó em không rời khỏi anh, nó đã ở trên tay em hai năm rồi.”
Thi Dạ Triêu không che giấu uất ức này chút nào, chọc cho Cố Lạc bật cười, rúc vào trong ngực anh ôm eo anh. “Ôm em một cái, hơi dùng sức.”
Thi Dạ Triêu siết chặt hai cánh tay, ôm cô chặt chẽ ở trong ngực, ôm đến mức ngay cả hít thở cũng khó khăn, nhưng cô cần cảm giác đó, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể cảm nhận được tim đập cùng nhiệt độ cơ thể của anh.
Cô cho là Thi Dạ Triêu sẽ có nhiều điều muốn hỏi cô, nhưng anh không có, thậm chí từ khi gặp lại cho đến giờ anh vẫn không nhắc đến một chữ về bệnh của cô.
Cố Lạc lẳng lặng cảm nhận sự hiện hữu của anh, lấy dũng khí nói: “Gả cho anh, chính là chuyện dũng cảm nhất mà em đã làm.”
Cô giao phó tất cả bản thân cho anh, nếu anh hiểu lòng cô cùng quyết định của cô, nên biết cô rất sợ hãi. “Em không biết em còn bao nhiêu thời gian, càng không biết một ngày kia em đột nhiên ngã xuống có đứng dậy nổi không, nếu như ——”
Thi Dạ Triêu nâng cằm cô lên lấy môi chặn lại lời của cô, “Ban đầu em không nên tới trêu chọc anh, lại càng không nên đẩy anh xuống nước khiến anh yêu em, nhưng đã là như thế, dieendaânleequuydônn đời này chúng ta đều dây dưa không rõ rồi, là hành hạ hay làm bạn cũng sẽ mãi cho đến cuối cùng, em không tránh được anh, anh cũng sẽ không buông tha em.”
Không phải là ai cùng với ai, mà là làm bạn với nhau, không phải tạm thời dựa vào nhau, mà đã nói rồi đấy thiên trường địa cửu *.
(*) thiên trường địa cửu: dài lâu như trời đất, nghĩa bóng là mãi mãi.
Cùng nhau đến già, trả giá đắt đỏ, anh cũng trả nổi.
Cố Lạc đã chuẩn bị để giải thích xong, nhưng sau lời nói của Thi Dạ Triêu bỗng nhiên cảm thấy không cần thiết phải nói ra miệng nữa.
Giống như anh nói, cô trêu chọc người đàn ông này, rốt cuộc là cô trốn không thoát, cô lại giãy dụa thì phải làm thế nào?
…
Bỗng nhiên, Thi Dạ Triêu bồng cô lên, ánh mắt sáng quắc tỏa sáng: “Thi phu nhân, hay là bỏ lo lắng xuống tối nay thỏa mãn lqd dục vọng đã đè nén vài năm của chồng em đi.”
Tim Cố Lạc đập mạnh, cảm giác được sủng ái mà phát sốt. “Trước… uống chút rượu trước?”
Nhận ra cô khẩn trương, Thi Dạ Triêu cười đến không có ý tốt: “Dĩ nhiên, anh rất mong đợi biểu hiện khi say rượu của em, không ——”
Anh cọ xát bên tai cô, khàn giọng ám chỉ: “Là hoài niệm.”
Đầu bên kia thảm đỏ, đầu đội voan mỏng tay ôm bó hoa cô dâu, Cố Lạc nâng váy, bước chân chậm chạp lại kiên định đi tới gần anh, mỗi một bước giống như dẫm lên đáy lòng người anh yêu nhất.
Ngay lúc cách anh chừng hai bước thì đột nhiên Cố Lạc dừng lại, trọng tâm thân thể bất ổn lung lay. Không ai thấy đôi tay đang siết chặt hoa cô dâu len lén dùng sức, Nhan Hạ không biến sắc đi tới, nhẹ nhàng đỡ lấy Cố Lạc, duy trì thăng bằng cho cô.
Chưa từng nghĩ tới cô lại phát bệnh vào lúc này, khi đó lòng Thi Dạ Triêu siết chặt, gần như muốn xông qua ôm cô, dieendaanleequuyddoonn nhưng anh cùng phù rể Từ Ngao không ai nhúc nhích, chỉ lẳng lặng chờ.
Mọi người không hiểu sao Cố Lạc dừng lại, nhưng vẫn kiên nhẫn nhìn như cũ.
Cố Lạc kiêu ngạo hơi ngước cằm, ánh mắt nhìn Thi Dạ Triêu chằm chằm, cũng nhìn thấy tin tưởng nơi đáy mắt anh. Cố Lạc mượn sức Nhan Hạ, âm thầm cắn răng cố gắng bước ra bước đầu tiên.
Thi Dạ Triêu duỗi tay về phía cô, Cố Lạc hít một hơi thật sâu, dùng hết tất cả sức lực bước về phía anh một bước cuối cùng, đặt tay mình trong lòng bàn tay anh.
Bắt đầu từ khi nào, nhiệt độ trên tay anh không còn mang theo hơi lạnh giống như trước nữa, rõ ràng bao quanh cô là một đốm lửa.
“Sau này bắt đầu mỗi bước, anh đều sẽ ở bên cạnh giúp em.” Thi Dạ Triêu dùng âm lượng chỉ đủ để cho hai người nghe nói ra lời thề của mình.
Cố Lạc bị nụ cười bên khóe môi anh khuấy động rối loạn đầu óc, khi phản ứng lại thì tất cả mọi người đang chờ cô nói câu “Tôi nguyện ý.”
Môi hồng của Cố Lạc khẽ mở, nhẹ giọng nói ra một câu đơn giản nhất nhưng cũng là cam kết nặng nề nhất: “I do.”
Gần như chỉ trong nháy mắt khi cô nói xong câu nói đó, Thi Dạ Triêu đã không kịp chờ đợi nữa lồng chiếc nhẫn kim cương lqd anh vẫn mang theo người suốt hai năm vào ngón áp út của cô, sau đó vén voan mỏng trên đầu cô, nâng đầu cô lên hôn mạnh mẽ.
Cha sứ thấy nhưng không thể trách chau mày, chú rể nóng lòng như vậy cũng không phải chưa từng thấy, nhưng Thi tiên sinh này có thể hơi khống chế một chút dục vọng trắng trợn trong mắt không?
Đương nhiên là người khác không biết chuyện xảy ra giữa hai người, ở đây chỉ là một buổi hôn lễ, rõ ràng là sống sót sau tai nạn giống như mất đi mà được lại.
Lúc cô gần như bị Thi Dạ Triêu hôn đến không thở nổi thì sau lưng Cố Lạc truyền đến một giọng nói quen thuộc của thiếu niên.
“Mẹ.”
Thân thể cô chấn động, đẩy Thi Dạ Triêu ra quay người lại, đột nhiên nhìn thấy Thi Già Việt mặc âu phục và cao hơn một cái đầu đứng trước mặt cô.
“Con biết mẹ sẽ trở về, cha sẽ tìm được mẹ.” Giọng Thi Già Việt chắc chắn, sung sướng khi gặp lại hiện lên giữa mặt mày không cần nói cũng biết, mà cảm xúc nhiều hơn không nên bị người ngoài dòm ngó đã được cậu không chế tốt trong mắt.
Lúc này Cố Lạc rất muốn khóc, trên người thằng bé này đã có thứ gì đó thay đổi, thậm chí có bóng dáng của Thi Dạ Triêu, đó là tài năng mà chỉ có cha mới có thể cho cậu.
Trước đây, cô chưa từng nghĩ Thi Già Việt sẽ lấy thân phận quang minh chính đại mà xuất hiện trong hôn lễ của cô, d$đ&l@q*đ nhưng vào giờ phút này cậu cứ đứng như vậy ở đó, tất cả mọi người nhìn, hơn nữa không hề thấy nửa điểm khác thường trong ánh mắt của bọn họ, giống như tất cả vốn là như thế.
Cố Lạc đã có thể thấy dáng vẻ sau khi trưởng thành của Thi Già Việt sau nhiều năm, sẽ lớn mạnh đến mức cô không có cách nào tưởng tượng.
…
Cuối cùng hôn lễ đêm đó do Thi Dạ Diễm chống đỡ, Thi Dạ Triêu đã sớm mang theo Cố Lạc đi, ném lại tất cả cho anh ta.
Có một số việc có một số người, tránh né được nhất thời, nhưng dù sao cũng sẽ phải đối mặt vào lúc khác.
Cố Lạc kéo dài thời gian từ phòng tắm ra ngoài, phát hiện trên giường đã chuẩn bị sẵn rượu đỏ cùng hai cái ly, Thi Dạ Triêu đã tắm xong từ sớm ra ban công hút thuốc lá.
Ban đêm gió nhẹ, Thi Dạ Triêu nghe thấy hương vị của cô trong không khí, sau đó điếu thuốc bị cô lấy đi. Lúc này Cố Lạc mới phát hiện điếu thuốc kia vốn không đốt, khóe miệng Thi Dạ Triêu khẽ nhếch lên, ôm cô vào trong ngực, cằm dựa vào tóc cô.
“Lúc không có em anh nhớ em muốn điên lên, thậm chí nhớ tới dáng vẻ em hung dữ thu điếu thuốc của anh, cho nên anh vẫn không dám hút.”
Hút xong cả điếu thuốc cô vẫn sẽ không xuất hiện, bởi vì không muốn cảm giác thất vọng cô đơn đó, dần dần, anh lại từ bỏ thuốc.
Lòng Cố Lạc đau xót, ngẩng đầu lqd lên, cố ý trêu ghẹo để ức chế cảm giác này. “Em đã không nhận ra anh rồi.”
Thi Dạ Triêu kéo tay cô đặt lên môi hôn lên chiếc nhẫn kim cương trước mặt. “Em có thời gian một đời để biết rõ anh.”
Cố Lạc rút tay về, đùa bỡn chiếc nhẫn hỏi. “Đây là anh đi đặt lần nữa sao?”
“Nếu như khi đó em không rời khỏi anh, nó đã ở trên tay em hai năm rồi.”
Thi Dạ Triêu không che giấu uất ức này chút nào, chọc cho Cố Lạc bật cười, rúc vào trong ngực anh ôm eo anh. “Ôm em một cái, hơi dùng sức.”
Thi Dạ Triêu siết chặt hai cánh tay, ôm cô chặt chẽ ở trong ngực, ôm đến mức ngay cả hít thở cũng khó khăn, nhưng cô cần cảm giác đó, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể cảm nhận được tim đập cùng nhiệt độ cơ thể của anh.
Cô cho là Thi Dạ Triêu sẽ có nhiều điều muốn hỏi cô, nhưng anh không có, thậm chí từ khi gặp lại cho đến giờ anh vẫn không nhắc đến một chữ về bệnh của cô.
Cố Lạc lẳng lặng cảm nhận sự hiện hữu của anh, lấy dũng khí nói: “Gả cho anh, chính là chuyện dũng cảm nhất mà em đã làm.”
Cô giao phó tất cả bản thân cho anh, nếu anh hiểu lòng cô cùng quyết định của cô, nên biết cô rất sợ hãi. “Em không biết em còn bao nhiêu thời gian, càng không biết một ngày kia em đột nhiên ngã xuống có đứng dậy nổi không, nếu như ——”
Thi Dạ Triêu nâng cằm cô lên lấy môi chặn lại lời của cô, “Ban đầu em không nên tới trêu chọc anh, lại càng không nên đẩy anh xuống nước khiến anh yêu em, nhưng đã là như thế, dieendaânleequuydônn đời này chúng ta đều dây dưa không rõ rồi, là hành hạ hay làm bạn cũng sẽ mãi cho đến cuối cùng, em không tránh được anh, anh cũng sẽ không buông tha em.”
Không phải là ai cùng với ai, mà là làm bạn với nhau, không phải tạm thời dựa vào nhau, mà đã nói rồi đấy thiên trường địa cửu *.
(*) thiên trường địa cửu: dài lâu như trời đất, nghĩa bóng là mãi mãi.
Cùng nhau đến già, trả giá đắt đỏ, anh cũng trả nổi.
Cố Lạc đã chuẩn bị để giải thích xong, nhưng sau lời nói của Thi Dạ Triêu bỗng nhiên cảm thấy không cần thiết phải nói ra miệng nữa.
Giống như anh nói, cô trêu chọc người đàn ông này, rốt cuộc là cô trốn không thoát, cô lại giãy dụa thì phải làm thế nào?
…
Bỗng nhiên, Thi Dạ Triêu bồng cô lên, ánh mắt sáng quắc tỏa sáng: “Thi phu nhân, hay là bỏ lo lắng xuống tối nay thỏa mãn lqd dục vọng đã đè nén vài năm của chồng em đi.”
Tim Cố Lạc đập mạnh, cảm giác được sủng ái mà phát sốt. “Trước… uống chút rượu trước?”
Nhận ra cô khẩn trương, Thi Dạ Triêu cười đến không có ý tốt: “Dĩ nhiên, anh rất mong đợi biểu hiện khi say rượu của em, không ——”
Anh cọ xát bên tai cô, khàn giọng ám chỉ: “Là hoài niệm.”
/110
|