Mười năm sau.
Căn phòng ánh sáng lờ mờ, chỗ ngồi xếp từ thấp lên cao tạo thành một nửa vòng tròn, người ngồi không ít không nhiều, màn ảnh lấp loé, trên mặt của mỗi người đều chiếu lên vài vệt lốm đốm.
Hàng thứ tư sát vị trí lối đi giữa, có một người ngồi thẳng lưng, thả lỏng vắt chéo hai chân, bộ âu phục cắt may vừa vặn, thân hình anh tuấn cứ như minh tinh nào tới tham gia lễ trao giải.
Hai chỗ ngồi cách xa nhau, người khác truyền danh thiếp tới: “Cố tiên sinh, rất may mắn được tham dự hội nghị cùng anh, mong anh chỉ giáo thêm.”
Cố Chuyết Ngôn nhận lấy, lấy danh thiếp của mình, đáp một câu “Khiêm tốn rồi, không dám”. Thấp giọng trò chuyện, ánh đèn đột nhiên sáng lên, sau mười lăm phút nghỉ ngơi hội nghị tiếp tục.
Anh đứng dậy đi ra ngoài hóng gió, cầm hộp Malboro tìm phòng hút thuốc, đang hút thuốc thì tình cờ gặp Liên Dịch Minh ôm cây đợi thỏ ở cửa phòng. Bớt hút đi, Liên Dịch Minh nói, cùng anh đi một đoạn hành lang, hỏi mấy giờ kết thúc.
“Sao tao biết.” Cố Chuyết Ngôn đáp, còn chút tính khí thiếu gia.
Liên Dịch Minh nói: “Hội nghị của mày mà mày không biết?” Không nhẹ không nặng đấm một quyền, “Cho một cái giờ chính xác, sau khi kết thúc đừng đi, hôm nay Romanee (rượu) vừa tới, nếm thử chứ.”
Cố Chuyết Ngôn vẫn không hoà nhã. Trước khi anh tốt nghiệp đại học đã hợp tác với Tô Vọng mở công ty, quỹ đầu tư Bối Nhân, tự nắm cổ phần, phát triển cũng khá tốt, mà mấy năm gần đây bị Cố Sĩ Bá và Tiết Mạn Tư túm về GSG, nói tầm thường một chút thì gọi là kế thừa gia nghiệp. Chạy hai đầu quá mệt mỏi, anh vẫn muốn phân chia cổ phần và quyền lợi, cũng giao hết cho Tô Vọng, mà Tô Vọng không chịu, bảo anh an tâm ở GSG lo liệu, bên này khỏi cần lo, ăn hoa hồng là được rồi.
Tô Vọng từ nhỏ đã khôn khéo, đánh bàn tính cổ còn vang hơn cả pháo kép, không chịu thả Cố Chuyết Ngôn đi, mặc cho nguy hiểm thế nào vẫn là hai người cùng chịu, nói là không cần quản, thật ra cũng thường thường gọi Cố Chuyết Ngôn hỏi chuyện. Giống như hội nghị giao lưu ba ngày này, đáng lẽ là Tô Vọng đến, kết quả trước một đêm đã cùng Liên Dịch Minh ra biển, say đến như cá thối tôm lạn, liền tìm Cố Chuyết Ngôn cứu giúp.
Liên Dịch Minh cũng đuối lý, may là hội nghị tổ chức ở khách sạn Sophie, hắn đến thỉnh tội. Cố Chuyết Ngôn không chịu nổi, hừ một tiếng, giữ mình trong sạch, mắng một câu “Thối nát”.
“Cũng không đến nỗi chứ.” Liên Dịch Minh biện giải, “Trước khi ra biển tao đã nói rồi, ăn một chút hải sản, nhấm chút rượu thôi, mà hai ông quản lý du thuyền của tao một ông người Thanh Hải một ông người Nga, mẹ nó uống giỏi dữ tợn.”
Cố Chuyết Ngôn nói: “Sao hai đứa mày không uống đến khi bị thống phong luôn đi?”
“Mẹ nó, đừng có thù hằn huynh đệ vậy chứ.” Liên Dịch Minh giả vờ thân thiết, vươn tay phủi phủi vai Cố Chuyết Ngôn, “Nói chung là hội nghị xong thì đừng đi, tao chờ mày đó.”
Cố Chuyết Ngôn cảm thấy khá buồn nôn, thuốc lá cũng không hút nữa, về phòng hội nghị tiếp tục. Ánh đèn toàn bộ mở ra, sáng trưng, các lãnh đạo then chốt đi ngang qua nói vài câu, có thể kết thúc rồi.
Bên này hội nghị ba ngày, GSG bên kia ba ngày không lộ mặt, trợ lý gửi mail nhiều như quảng cáo rác, Cố Chuyết Ngôn ngồi tại chỗ lạnh mắt nhìn, lãnh đạo nói cái gì cũng không nghe, chỉ muốn thầm mắng thằng khốn Tô Vọng kia.
Hơn năm giờ hội nghị kết thúc, vừa tan họp, các tinh anh âu phục giày da rục rà rục rịch, thấp muốn trèo cao, mạnh muốn săn yếu, vừa hạ màn chốc lát đã dồn dập thu xếp cho cuộc hẹn tiếp theo.
Cố Chuyết Ngôn không rảnh đáp lời, người khác mở lời mời gọi, anh đều dùng lí do sức khỏe không tốt để từ chối, quay đầu liền đến nhà hàng Pháp trên tầng bốn mươi tìm Liên Dịch Minh phẩm rượu.
Phòng trữ rượu nội bộ, Cố Chuyết Ngôn vốn không hứng thú lắm, phát hiện là một đống loại nho đen Pinot Noir thì đi không nổi, nếu là thỉnh tội, anh chọn một chai xuất sắc, khui rượu thưởng thức: “Cái này không được, không thích vị chua của nho đen.”
Liên Dịch Minh chê anh nhiều chuyện, đau lòng nghe âm thanh nút chai rơi xuống đất: “Nhiều nhất là ba chai, không thể trong một buổi tối mà đã xúc của tao hết trăm vạn chứ?” truyenfull reup là chó
“Ai thèm xúc mày.” Cố Chuyết Ngôn tự chọn, vừa chọn vừa tán gẫu. Bọn họ sau khi lớn lên đều bận, gặp nhau cũng chỉ có thời gian ăn ăn uống uống, không giống khi còn bé, nhàn rỗi sinh nông nổi, kích động một cái là ngồi máy bay vượt qua hơn một nửa đất Trung Quốc.
Tín hiệu trong phòng trữ rượu không tốt, chọn lựa xong về phòng ăn, điện thoại Cố Chuyết Ngôn thoáng chốc vang lên, anh nhìn thấy hiển thị trên màn hình cũng cảm giác không phải chuyện tốt, chán chường bắt máy: “Alo? Mẹ.”
“Ba ngày không đến công ty?”
Bà Tiết Mạn Tư năm nay năm mươi ba cái xuân xanh, rút khỏi cái ghế cao nhất công ty, mỹ danh viết là trở về với gia đình, nếm thử tư vị làm phụ nữ bình thường, thật ra là buông rèm nhiếp chính (*), con ruột cúp làm ba ngày cũng đừng hòng giấu diếm được bà.
(*) buông rèm nhiếp chính: ngày xưa khi vua còn nhỏ thì mẫu hậu thường hay ngồi ở bên cạnh giúp vua điều hành quản lý sự vụ.
Cố Chuyết Ngôn bịa: “Tô Vọng bị bệnh cấp tính, con thay nó điều hành hội nghị.”
Tiết Mạn Tư không muốn nghiên cứu thêm: “Bây giờ đang ở đâu?”
“Đang ở Sophie, cùng Minh Tử ăn một bữa cơm.” Cố Chuyết Ngôn nói. Anh ở bên ngoài sống trong nhà thuê, tự do tự tại, bình thường không có việc gì thì không về nhà, Tiết Mạn Tư lúc này gọi tới đoán chừng là muốn gọi anh yết kiến.
“Uống rượu phải không?” Làm mẹ nên cái gì cũng biết, “Mấy giờ ăn xong, mẹ gọi tài xế đón con.”
Cố Chuyết Ngôn nhìn đồng hồ: “Chắc là chín giờ.”
Bình thường sẽ không vô duyên vô cớ gọi anh về, bởi vì Tiết Mạn Tư và người khác không giống nhau, các gia trưởng khác sợ con cái làm việc khổ cực, gọi về nhà chăm chút. Mà tư duy của Tiết Mạn Tư là, không có chuyện gì thì không cần lo lắng việc nhà, miễn làm lỡ công việc, chắc đời trước bà là Đại Vũ đi ngang nhà mình ba lần mà không vào. (*)
(*) Đại Vũ: một vị vua của TQ, ông đã hy sinh rất nhiều để kiểm soát lũ lụt, trong suốt 13 năm chống lũ, ông đi ngang qua nhà mình ba lần nhưng chưa bao giờ bước vào trong bởi vì ông cho rằng lũ lụt khiến bao nhiêu người vô gia cư nên ông chưa thể nghỉ ngơi được.
Hay là Hồng Môn yến, Cố Chuyết Ngôn hỏi: “Chuyện gì?”
Tiết Mạn Tư đáp: “Tính là chuyện tốt.”
Không rõ ràng, thực sự không giống diễn xuất của Tiết Mạn Tư, Cố Chuyết Ngôn nhíu mày. Đặt điện thoại xuống tiếp tục uống rượu, ngoài cửa sổ là cảnh đêm trên không, mới vừa bảy giờ, tối đen như mực, mùa đông phương bắc chính là như vậy đấy.
Trên bầu trời đêm ở phương xa chợt lóe một chút ánh sáng, là đèn máy bay.
Cố Chuyết Ngôn cạn hết ly Pinot Noir, cùng Liên Dịch Minh trò chuyện tháng trước đến Trùng Khánh công tác, ở khách sạn trung tâm Quốc Kim nhìn thấy sông Trường Giang và sông Gia Lăng, cảnh sắc đó rất đẹp. Liên Dịch Minh nói, phí lời, đó là Trùng Khánh mà, mày đến Thượng Hải còn có sông Hoàng Phổ, đi Hàng Châu còn có hồ Tây nữa đó anh trai à.
Non xanh nước biếc phương nam đẹp như thế đấy, Cố Chuyết Ngôn nói.
Liên Dịch Minh nói, tao thấy Dung Thành là xanh biếc nhất.
Nói nhầm rồi, trong lúc nhất thời im lặng đến nỗi chỉ còn âm thanh đàn cello nhàn nhã, người phục vụ mang món ăn cũng không dám mở miệng, Liên Dịch Minh rót một ly cho anh, nói xin lỗi: “Tại tao say rượu nói bậy, ngày mai tao sẽ tìm quan hệ đào nhánh sông cho mày.”
Cố Chuyết Ngôn nở nụ cười: “Ăn đi, tao đói bụng lắm rồi.”
Máy bay ở sân bay quốc tế hạ xuống mặt đất, chặng bay gần mười tiếng, ban đêm đến, hành khách nào cũng đều mệt mỏi. Kết thúc màn hạ cánh, sau khi dừng hẳn hành khách lục tục xuống máy bay, chậm rãi, chỉ có khoang hạng nhất còn lại một vị.
Năm sáu tiếng đau dạ dày, đã nôn, tiếp viên dò hỏi, bạn ơi, có cần liên lạc với nhân viên mặt đất gọi bác sĩ đến không? Người kia khàn giọng từ chối, động tác rất chậm, trùm áo lông lên đứng dậy đi ra ngoài, trong túi rơi ra thẻ lên máy bay, tên là Trang Phàm Tâm.
Phàm trong bất phàm, Tâm trong khai tâm (vui vẻ).
Vừa ra cabin, hơi lạnh lập tức kéo tới, dạ dày trống rỗng của Trang Phàm Tâm quặn đau, bước chân cũng biến thành phù phiếm, hơi không chú ý, rầm một cái ngã ở ống lồng.
Cậu bò lên phủi bụi đất, kiên trì đi vào sảnh, vừa mới đạp lên mặt đất liền cảm giác được giải thoát, trong lòng cũng chân thật thật. Lúc này mới phản ứng được, tiếp viên hàng không gọi cậu là cái gì, bạn ơi?
Trang Phàm Tâm mười mấy ngày sau là sinh nhật hai mươi bảy tuổi của cậu, “bạn” thực sự không dám làm, nhưng cậu tự mình biết mình, bình thường người khác gọi bạn là “bạn” hoặc hỏi bạn là có còn đi học hay không, cũng không phải là bạn có dáng dấp non trẻ, chỉ là bởi vì bạn ăn mặc tương đối giản dị tự nhiên.
Cậu đi máy bay mặc rất thoải mái, quần thể thao thêm áo hoodie, lúc ngủ còn đeo bịt mắt Monchhichi, chắc giống như là một du học sinh.
Người nhận điện thoại không hề ít, làm những người về trong đêm bớt chút cô quạnh, Trang Phàm Tâm vừa ra liền nghe có người gọi tên mình, nhìn quanh một vòng, ở trong biển người trông thấy Bùi Tri đang vẫy tay.
Nếu không phải dạ dày còn đau, cậu tuyệt đối muốn bứt tốc trăm mét.
Gần ngay trước mắt, bạn thân nhìn nhau chốc lát mắt mũi đều cay, ôm nhau thật chặt, Bùi Tri vuốt ve sau gáy Trang Phàm Tâm, vừa chua xót vừa thương mà gọi vài tiếng “Cưng ơi cưng à”.
Trang Phàm Tâm giả bộ không chịu được: “Để cho người khác nghe thấy còn tưởng em với anh hẹn hò đấy.”
“Làm sao?” Bùi Tri buông tay ra, “Hẹn hò với anh oan ức cho em lắm à?”
Hai người cười khúc khích, sắc mặt tái nhợt của Trang Phàm Tâm cũng hiện lên chút hồng hào, tơ máu trong mắt dày đặc, tất cả đều là uể oải, nhưng mà ngũ quan như thế, không cần biết dằn vặt thế nào thì vẫn tinh xảo thanh tú như cũ, hành hạ một chuyến bay, ngược lại có trạng thái như người đẹp yếu đuối.
Sau khi thu lại nụ cười, Trang Phàm Tâm khoác vai Bùi Tri đi ra ngoài, bước chân lướt nhẹ mặt đất, xung quanh gặp lại ôm nhau thắm thiết, tiếng phát thanh sân bay tuần hoàn bất tận, trong dư âm trùng điệp cậu thả lỏng, nói: “Hiện tại em sống rất tốt.”
Bùi Tri “Ừ” một tiếng, câu rất tốt này dù là thật hay giả, nói chung là hi vọng chuyện xưa đừng nhắc tới, y ôm eo Trang Phàm Tâm, đi ra khỏi sảnh bước vào trong gió rét, mở ra một trang mới: “Sau này sẽ càng tốt hơn nữa!”
Chạy xe rời khỏi sân bay, Trang Phàm Tâm một đường nhìn chằm chằm ngoài cửa xe, cao ốc san sát ánh đèn neon lấp loé, thành phố này phồn hoa đến quỷ quyệt, xa lạ đến đáng sợ, đi kèm với gió to tháng mười hai, làm lòng cậu chộn rộn.
Trang Phàm Tâm ở Luân Đôn tham gia một cuộc tranh tài, sau khi kết thúc bay thẳng đến đây, dây thần kinh căng thẳng từ trong sốt sắng cao độ đột nhiên thả lỏng rồi bị cơn đau dạ dày hành hạ đến sống dở chết dở. Lúc này đáp xuống đất nhìn thấy bạn cũ, cảm giác phiêu bạt rút đi, cảm giác đau đớn cũng giảm bớt.
Cậu nhìn biển báo giao thông: “Đi khách sạn hả?”
“Phải.” Bùi Tri nói, “Anh bảo em ở nhà anh, em không chịu, ở khách sạn là phải thôi.”
Trang Phàm Tâm nói: “Em sợ làm phiền bà ngoại nghỉ ngơi.” Cậu móc điện thoại ra báo bình an về nhà, vừa nói, “Thu xếp xong xuôi rồi đến nhà thăm, dù sao bà ngoại cũng là thần tượng của em nha.”
Nha cái đầu em, Bùi Tri mắng cậu, mắng xong lại hỏi có đói bụng không, muốn ăn cái gì? Trước khi Trang Phàm Tâm lên máy bay đã một ngày không ăn cơm, ở trên máy bay còn muốn ói ra cả mật, nhưng cậu cưỡi ngựa xem hoa nhìn thành phố này lại nhớ tới thành phố khác nhiều năm chưa đến thăm, gió lạnh cầm cập, ngoại trừ miệng đầy vị đắng thì không có chút khẩu vị nào.
Mệt mỏi lại nảy mầm, Trang Phàm Tâm dựa vào cửa xe ủ rũ, mắt cũng khép lại, lái vào garage khách sạn mới bị tiếng ma sát lốp xe sắc bén đánh thức.
Xuống xe, trên tường ghi, Khách sạn Sophie.
Trang Phàm Tâm lạ nước lạ cái, khách sạn là Bùi Tri đặt, vào đại sảnh, giải quyết xong thủ tục, chờ thang máy, cậu thấy màn hình trên tường phát đoạn phim quảng cáo.
Khách sạn Sophie có lịch sử lâu đời, qua gần trăm năm, đoạn phim không nhanh không chậm, màu sắc cao cấp, nhịp điệu thì ngạo mạn, có thể sánh ngang với các video tuyên truyền có tiếng trong và ngoài nước.
Hai chiếc thang máy cùng nhau đi xuống, cái bên trái dừng ở tầng bốn mươi rồi đi xuống lầu một, cửa thang máy bên phải cùng lúc mở ra, người ở bên trong nối đuôi nhau mà ra.
Trang Phàm Tâm đi vào, cửa khép kín, Cố Chuyết Ngôn từ thang máy bên trái đi ra.
Chín giờ đúng, một bữa đồ ăn Pháp ăn đến no say, rượu cũng uống rất thỏa mãn, Cố Chuyết Ngôn mang theo một cái hộp rượu chưa khui, chuẩn bị tranh thủ đi hiếu kính Cố Bình Phương.
Tài xế chờ ở ven đường, Cố Chuyết Ngôn ngồi vào hàng sau nhắm mắt dưỡng thần, đợi tiếng động cơ nổ máy, anh hỏi: “Mẹ tôi hôm nay ra ngoài à?”
“Tập đoàn Vạn Việt.” Tài xế hiểu ý trả lời, “Con gái lớn của chủ tịch Ôn làm lễ đính hôn.”
Ban ngày tham gia lễ đính hôn của con nhà người ta, buổi tối liền gọi anh về nhà, Cố Chuyết Ngôn suy nghĩ, chắc không phải là hâm mộ quá muốn thúc giục anh kết hôn chứ?
Chính anh cũng cảm thấy buồn cười, công khai tính hướng mười năm, đối với sự thật anh là gay, ba mẹ anh từ lâu đã chẳng để ý, thỉnh thoảng trên ti vi thấy một nam diễn viên lớn tuổi chưa kết hôn, còn muốn phỏng đoán người ta có phải là cũng gay hay không.
Vậy có thể có chuyện gì “tính là chuyện tốt” chứ?
Cố Chuyết Ngôn nghĩ không ra, cúi đầu nhìn rượu, con người quả nhiên không thể dùng hiện tại mà đoán tương lai, hồi trước anh uống trà sữa ăn kem, bây giờ hút thuốc uống rượu hai tật xấu lớn đều đã nhiễm, lại còn không cai nổi.
Trong phòng khách sạn, Trang Phàm Tâm ngâm bồn nước nóng tắm, cả người đỏ hồng mềm mịn, trùm khăn tắm ngồi trước valy tìm đồ ngủ, tiện tay móc ra con Monchhichi bị đè mười mấy tiếng.
Bùi Tri nhìn thấy, nói: “Không phải em định ôm thú bông đi ngủ chứ?”
“Thì sao?” Trang Phàm Tâm nói, “Chúng ta không có đàn ông bên cạnh, chẳng lẽ không thể ôm thú bông cọ một chút sao?”
Bùi Tri tỏ vẻ khó chịu: “Món đồ chơi này có tuổi rồi, anh đã nói với em, thú bông rất dễ tích lũy vi khuẩn, em đổi con mới đi.”
Trang Phàm Tâm không để ý, mặc đồ ngủ xong rồi lên giường, đói bụng quá lâu, nằm xuống mắt lập tức nổ đom đóm, Monchhichi đặt ở bên gối, cậu nghiêng người nhìn, đầu gối bị trầy đến nỗi drap trải giường đụng vào cũng thấy đau.
Vết trầy khi ngã ở sân bay, đã tím bầm.
Cậu cuộn mình lên, bàn tay che đầu gối.
Bùi Tri giúp cậu tắt đèn, trước khi đi ra còn lẩm bẩm một câu, sao mà cứ ngã hoài vậy, năm ấy đã ngã chổng vó thế rồi.
Trang Phàm Tâm ở trong màn đêm đen kịt mở to hai mắt, không có ngã hoài, đó giờ chỉ ngã ở ống lồng sân bay hai lần, lần đầu tiên là mười năm trước, bởi vì lúc đó cậu không thể chờ đợi được nữa, lòng tràn đầy vui vẻ muốn gặp một người.
Loáng một cái, đã mười năm rồi.
Nếu các bạn đã quên: Lần vấp ngã đầu tiên ở sân bay là lúc Trang Phàm Tâm đi thi đấu ACC trở về (chương 32)
Căn phòng ánh sáng lờ mờ, chỗ ngồi xếp từ thấp lên cao tạo thành một nửa vòng tròn, người ngồi không ít không nhiều, màn ảnh lấp loé, trên mặt của mỗi người đều chiếu lên vài vệt lốm đốm.
Hàng thứ tư sát vị trí lối đi giữa, có một người ngồi thẳng lưng, thả lỏng vắt chéo hai chân, bộ âu phục cắt may vừa vặn, thân hình anh tuấn cứ như minh tinh nào tới tham gia lễ trao giải.
Hai chỗ ngồi cách xa nhau, người khác truyền danh thiếp tới: “Cố tiên sinh, rất may mắn được tham dự hội nghị cùng anh, mong anh chỉ giáo thêm.”
Cố Chuyết Ngôn nhận lấy, lấy danh thiếp của mình, đáp một câu “Khiêm tốn rồi, không dám”. Thấp giọng trò chuyện, ánh đèn đột nhiên sáng lên, sau mười lăm phút nghỉ ngơi hội nghị tiếp tục.
Anh đứng dậy đi ra ngoài hóng gió, cầm hộp Malboro tìm phòng hút thuốc, đang hút thuốc thì tình cờ gặp Liên Dịch Minh ôm cây đợi thỏ ở cửa phòng. Bớt hút đi, Liên Dịch Minh nói, cùng anh đi một đoạn hành lang, hỏi mấy giờ kết thúc.
“Sao tao biết.” Cố Chuyết Ngôn đáp, còn chút tính khí thiếu gia.
Liên Dịch Minh nói: “Hội nghị của mày mà mày không biết?” Không nhẹ không nặng đấm một quyền, “Cho một cái giờ chính xác, sau khi kết thúc đừng đi, hôm nay Romanee (rượu) vừa tới, nếm thử chứ.”
Cố Chuyết Ngôn vẫn không hoà nhã. Trước khi anh tốt nghiệp đại học đã hợp tác với Tô Vọng mở công ty, quỹ đầu tư Bối Nhân, tự nắm cổ phần, phát triển cũng khá tốt, mà mấy năm gần đây bị Cố Sĩ Bá và Tiết Mạn Tư túm về GSG, nói tầm thường một chút thì gọi là kế thừa gia nghiệp. Chạy hai đầu quá mệt mỏi, anh vẫn muốn phân chia cổ phần và quyền lợi, cũng giao hết cho Tô Vọng, mà Tô Vọng không chịu, bảo anh an tâm ở GSG lo liệu, bên này khỏi cần lo, ăn hoa hồng là được rồi.
Tô Vọng từ nhỏ đã khôn khéo, đánh bàn tính cổ còn vang hơn cả pháo kép, không chịu thả Cố Chuyết Ngôn đi, mặc cho nguy hiểm thế nào vẫn là hai người cùng chịu, nói là không cần quản, thật ra cũng thường thường gọi Cố Chuyết Ngôn hỏi chuyện. Giống như hội nghị giao lưu ba ngày này, đáng lẽ là Tô Vọng đến, kết quả trước một đêm đã cùng Liên Dịch Minh ra biển, say đến như cá thối tôm lạn, liền tìm Cố Chuyết Ngôn cứu giúp.
Liên Dịch Minh cũng đuối lý, may là hội nghị tổ chức ở khách sạn Sophie, hắn đến thỉnh tội. Cố Chuyết Ngôn không chịu nổi, hừ một tiếng, giữ mình trong sạch, mắng một câu “Thối nát”.
“Cũng không đến nỗi chứ.” Liên Dịch Minh biện giải, “Trước khi ra biển tao đã nói rồi, ăn một chút hải sản, nhấm chút rượu thôi, mà hai ông quản lý du thuyền của tao một ông người Thanh Hải một ông người Nga, mẹ nó uống giỏi dữ tợn.”
Cố Chuyết Ngôn nói: “Sao hai đứa mày không uống đến khi bị thống phong luôn đi?”
“Mẹ nó, đừng có thù hằn huynh đệ vậy chứ.” Liên Dịch Minh giả vờ thân thiết, vươn tay phủi phủi vai Cố Chuyết Ngôn, “Nói chung là hội nghị xong thì đừng đi, tao chờ mày đó.”
Cố Chuyết Ngôn cảm thấy khá buồn nôn, thuốc lá cũng không hút nữa, về phòng hội nghị tiếp tục. Ánh đèn toàn bộ mở ra, sáng trưng, các lãnh đạo then chốt đi ngang qua nói vài câu, có thể kết thúc rồi.
Bên này hội nghị ba ngày, GSG bên kia ba ngày không lộ mặt, trợ lý gửi mail nhiều như quảng cáo rác, Cố Chuyết Ngôn ngồi tại chỗ lạnh mắt nhìn, lãnh đạo nói cái gì cũng không nghe, chỉ muốn thầm mắng thằng khốn Tô Vọng kia.
Hơn năm giờ hội nghị kết thúc, vừa tan họp, các tinh anh âu phục giày da rục rà rục rịch, thấp muốn trèo cao, mạnh muốn săn yếu, vừa hạ màn chốc lát đã dồn dập thu xếp cho cuộc hẹn tiếp theo.
Cố Chuyết Ngôn không rảnh đáp lời, người khác mở lời mời gọi, anh đều dùng lí do sức khỏe không tốt để từ chối, quay đầu liền đến nhà hàng Pháp trên tầng bốn mươi tìm Liên Dịch Minh phẩm rượu.
Phòng trữ rượu nội bộ, Cố Chuyết Ngôn vốn không hứng thú lắm, phát hiện là một đống loại nho đen Pinot Noir thì đi không nổi, nếu là thỉnh tội, anh chọn một chai xuất sắc, khui rượu thưởng thức: “Cái này không được, không thích vị chua của nho đen.”
Liên Dịch Minh chê anh nhiều chuyện, đau lòng nghe âm thanh nút chai rơi xuống đất: “Nhiều nhất là ba chai, không thể trong một buổi tối mà đã xúc của tao hết trăm vạn chứ?” truyenfull reup là chó
“Ai thèm xúc mày.” Cố Chuyết Ngôn tự chọn, vừa chọn vừa tán gẫu. Bọn họ sau khi lớn lên đều bận, gặp nhau cũng chỉ có thời gian ăn ăn uống uống, không giống khi còn bé, nhàn rỗi sinh nông nổi, kích động một cái là ngồi máy bay vượt qua hơn một nửa đất Trung Quốc.
Tín hiệu trong phòng trữ rượu không tốt, chọn lựa xong về phòng ăn, điện thoại Cố Chuyết Ngôn thoáng chốc vang lên, anh nhìn thấy hiển thị trên màn hình cũng cảm giác không phải chuyện tốt, chán chường bắt máy: “Alo? Mẹ.”
“Ba ngày không đến công ty?”
Bà Tiết Mạn Tư năm nay năm mươi ba cái xuân xanh, rút khỏi cái ghế cao nhất công ty, mỹ danh viết là trở về với gia đình, nếm thử tư vị làm phụ nữ bình thường, thật ra là buông rèm nhiếp chính (*), con ruột cúp làm ba ngày cũng đừng hòng giấu diếm được bà.
(*) buông rèm nhiếp chính: ngày xưa khi vua còn nhỏ thì mẫu hậu thường hay ngồi ở bên cạnh giúp vua điều hành quản lý sự vụ.
Cố Chuyết Ngôn bịa: “Tô Vọng bị bệnh cấp tính, con thay nó điều hành hội nghị.”
Tiết Mạn Tư không muốn nghiên cứu thêm: “Bây giờ đang ở đâu?”
“Đang ở Sophie, cùng Minh Tử ăn một bữa cơm.” Cố Chuyết Ngôn nói. Anh ở bên ngoài sống trong nhà thuê, tự do tự tại, bình thường không có việc gì thì không về nhà, Tiết Mạn Tư lúc này gọi tới đoán chừng là muốn gọi anh yết kiến.
“Uống rượu phải không?” Làm mẹ nên cái gì cũng biết, “Mấy giờ ăn xong, mẹ gọi tài xế đón con.”
Cố Chuyết Ngôn nhìn đồng hồ: “Chắc là chín giờ.”
Bình thường sẽ không vô duyên vô cớ gọi anh về, bởi vì Tiết Mạn Tư và người khác không giống nhau, các gia trưởng khác sợ con cái làm việc khổ cực, gọi về nhà chăm chút. Mà tư duy của Tiết Mạn Tư là, không có chuyện gì thì không cần lo lắng việc nhà, miễn làm lỡ công việc, chắc đời trước bà là Đại Vũ đi ngang nhà mình ba lần mà không vào. (*)
(*) Đại Vũ: một vị vua của TQ, ông đã hy sinh rất nhiều để kiểm soát lũ lụt, trong suốt 13 năm chống lũ, ông đi ngang qua nhà mình ba lần nhưng chưa bao giờ bước vào trong bởi vì ông cho rằng lũ lụt khiến bao nhiêu người vô gia cư nên ông chưa thể nghỉ ngơi được.
Hay là Hồng Môn yến, Cố Chuyết Ngôn hỏi: “Chuyện gì?”
Tiết Mạn Tư đáp: “Tính là chuyện tốt.”
Không rõ ràng, thực sự không giống diễn xuất của Tiết Mạn Tư, Cố Chuyết Ngôn nhíu mày. Đặt điện thoại xuống tiếp tục uống rượu, ngoài cửa sổ là cảnh đêm trên không, mới vừa bảy giờ, tối đen như mực, mùa đông phương bắc chính là như vậy đấy.
Trên bầu trời đêm ở phương xa chợt lóe một chút ánh sáng, là đèn máy bay.
Cố Chuyết Ngôn cạn hết ly Pinot Noir, cùng Liên Dịch Minh trò chuyện tháng trước đến Trùng Khánh công tác, ở khách sạn trung tâm Quốc Kim nhìn thấy sông Trường Giang và sông Gia Lăng, cảnh sắc đó rất đẹp. Liên Dịch Minh nói, phí lời, đó là Trùng Khánh mà, mày đến Thượng Hải còn có sông Hoàng Phổ, đi Hàng Châu còn có hồ Tây nữa đó anh trai à.
Non xanh nước biếc phương nam đẹp như thế đấy, Cố Chuyết Ngôn nói.
Liên Dịch Minh nói, tao thấy Dung Thành là xanh biếc nhất.
Nói nhầm rồi, trong lúc nhất thời im lặng đến nỗi chỉ còn âm thanh đàn cello nhàn nhã, người phục vụ mang món ăn cũng không dám mở miệng, Liên Dịch Minh rót một ly cho anh, nói xin lỗi: “Tại tao say rượu nói bậy, ngày mai tao sẽ tìm quan hệ đào nhánh sông cho mày.”
Cố Chuyết Ngôn nở nụ cười: “Ăn đi, tao đói bụng lắm rồi.”
Máy bay ở sân bay quốc tế hạ xuống mặt đất, chặng bay gần mười tiếng, ban đêm đến, hành khách nào cũng đều mệt mỏi. Kết thúc màn hạ cánh, sau khi dừng hẳn hành khách lục tục xuống máy bay, chậm rãi, chỉ có khoang hạng nhất còn lại một vị.
Năm sáu tiếng đau dạ dày, đã nôn, tiếp viên dò hỏi, bạn ơi, có cần liên lạc với nhân viên mặt đất gọi bác sĩ đến không? Người kia khàn giọng từ chối, động tác rất chậm, trùm áo lông lên đứng dậy đi ra ngoài, trong túi rơi ra thẻ lên máy bay, tên là Trang Phàm Tâm.
Phàm trong bất phàm, Tâm trong khai tâm (vui vẻ).
Vừa ra cabin, hơi lạnh lập tức kéo tới, dạ dày trống rỗng của Trang Phàm Tâm quặn đau, bước chân cũng biến thành phù phiếm, hơi không chú ý, rầm một cái ngã ở ống lồng.
Cậu bò lên phủi bụi đất, kiên trì đi vào sảnh, vừa mới đạp lên mặt đất liền cảm giác được giải thoát, trong lòng cũng chân thật thật. Lúc này mới phản ứng được, tiếp viên hàng không gọi cậu là cái gì, bạn ơi?
Trang Phàm Tâm mười mấy ngày sau là sinh nhật hai mươi bảy tuổi của cậu, “bạn” thực sự không dám làm, nhưng cậu tự mình biết mình, bình thường người khác gọi bạn là “bạn” hoặc hỏi bạn là có còn đi học hay không, cũng không phải là bạn có dáng dấp non trẻ, chỉ là bởi vì bạn ăn mặc tương đối giản dị tự nhiên.
Cậu đi máy bay mặc rất thoải mái, quần thể thao thêm áo hoodie, lúc ngủ còn đeo bịt mắt Monchhichi, chắc giống như là một du học sinh.
Người nhận điện thoại không hề ít, làm những người về trong đêm bớt chút cô quạnh, Trang Phàm Tâm vừa ra liền nghe có người gọi tên mình, nhìn quanh một vòng, ở trong biển người trông thấy Bùi Tri đang vẫy tay.
Nếu không phải dạ dày còn đau, cậu tuyệt đối muốn bứt tốc trăm mét.
Gần ngay trước mắt, bạn thân nhìn nhau chốc lát mắt mũi đều cay, ôm nhau thật chặt, Bùi Tri vuốt ve sau gáy Trang Phàm Tâm, vừa chua xót vừa thương mà gọi vài tiếng “Cưng ơi cưng à”.
Trang Phàm Tâm giả bộ không chịu được: “Để cho người khác nghe thấy còn tưởng em với anh hẹn hò đấy.”
“Làm sao?” Bùi Tri buông tay ra, “Hẹn hò với anh oan ức cho em lắm à?”
Hai người cười khúc khích, sắc mặt tái nhợt của Trang Phàm Tâm cũng hiện lên chút hồng hào, tơ máu trong mắt dày đặc, tất cả đều là uể oải, nhưng mà ngũ quan như thế, không cần biết dằn vặt thế nào thì vẫn tinh xảo thanh tú như cũ, hành hạ một chuyến bay, ngược lại có trạng thái như người đẹp yếu đuối.
Sau khi thu lại nụ cười, Trang Phàm Tâm khoác vai Bùi Tri đi ra ngoài, bước chân lướt nhẹ mặt đất, xung quanh gặp lại ôm nhau thắm thiết, tiếng phát thanh sân bay tuần hoàn bất tận, trong dư âm trùng điệp cậu thả lỏng, nói: “Hiện tại em sống rất tốt.”
Bùi Tri “Ừ” một tiếng, câu rất tốt này dù là thật hay giả, nói chung là hi vọng chuyện xưa đừng nhắc tới, y ôm eo Trang Phàm Tâm, đi ra khỏi sảnh bước vào trong gió rét, mở ra một trang mới: “Sau này sẽ càng tốt hơn nữa!”
Chạy xe rời khỏi sân bay, Trang Phàm Tâm một đường nhìn chằm chằm ngoài cửa xe, cao ốc san sát ánh đèn neon lấp loé, thành phố này phồn hoa đến quỷ quyệt, xa lạ đến đáng sợ, đi kèm với gió to tháng mười hai, làm lòng cậu chộn rộn.
Trang Phàm Tâm ở Luân Đôn tham gia một cuộc tranh tài, sau khi kết thúc bay thẳng đến đây, dây thần kinh căng thẳng từ trong sốt sắng cao độ đột nhiên thả lỏng rồi bị cơn đau dạ dày hành hạ đến sống dở chết dở. Lúc này đáp xuống đất nhìn thấy bạn cũ, cảm giác phiêu bạt rút đi, cảm giác đau đớn cũng giảm bớt.
Cậu nhìn biển báo giao thông: “Đi khách sạn hả?”
“Phải.” Bùi Tri nói, “Anh bảo em ở nhà anh, em không chịu, ở khách sạn là phải thôi.”
Trang Phàm Tâm nói: “Em sợ làm phiền bà ngoại nghỉ ngơi.” Cậu móc điện thoại ra báo bình an về nhà, vừa nói, “Thu xếp xong xuôi rồi đến nhà thăm, dù sao bà ngoại cũng là thần tượng của em nha.”
Nha cái đầu em, Bùi Tri mắng cậu, mắng xong lại hỏi có đói bụng không, muốn ăn cái gì? Trước khi Trang Phàm Tâm lên máy bay đã một ngày không ăn cơm, ở trên máy bay còn muốn ói ra cả mật, nhưng cậu cưỡi ngựa xem hoa nhìn thành phố này lại nhớ tới thành phố khác nhiều năm chưa đến thăm, gió lạnh cầm cập, ngoại trừ miệng đầy vị đắng thì không có chút khẩu vị nào.
Mệt mỏi lại nảy mầm, Trang Phàm Tâm dựa vào cửa xe ủ rũ, mắt cũng khép lại, lái vào garage khách sạn mới bị tiếng ma sát lốp xe sắc bén đánh thức.
Xuống xe, trên tường ghi, Khách sạn Sophie.
Trang Phàm Tâm lạ nước lạ cái, khách sạn là Bùi Tri đặt, vào đại sảnh, giải quyết xong thủ tục, chờ thang máy, cậu thấy màn hình trên tường phát đoạn phim quảng cáo.
Khách sạn Sophie có lịch sử lâu đời, qua gần trăm năm, đoạn phim không nhanh không chậm, màu sắc cao cấp, nhịp điệu thì ngạo mạn, có thể sánh ngang với các video tuyên truyền có tiếng trong và ngoài nước.
Hai chiếc thang máy cùng nhau đi xuống, cái bên trái dừng ở tầng bốn mươi rồi đi xuống lầu một, cửa thang máy bên phải cùng lúc mở ra, người ở bên trong nối đuôi nhau mà ra.
Trang Phàm Tâm đi vào, cửa khép kín, Cố Chuyết Ngôn từ thang máy bên trái đi ra.
Chín giờ đúng, một bữa đồ ăn Pháp ăn đến no say, rượu cũng uống rất thỏa mãn, Cố Chuyết Ngôn mang theo một cái hộp rượu chưa khui, chuẩn bị tranh thủ đi hiếu kính Cố Bình Phương.
Tài xế chờ ở ven đường, Cố Chuyết Ngôn ngồi vào hàng sau nhắm mắt dưỡng thần, đợi tiếng động cơ nổ máy, anh hỏi: “Mẹ tôi hôm nay ra ngoài à?”
“Tập đoàn Vạn Việt.” Tài xế hiểu ý trả lời, “Con gái lớn của chủ tịch Ôn làm lễ đính hôn.”
Ban ngày tham gia lễ đính hôn của con nhà người ta, buổi tối liền gọi anh về nhà, Cố Chuyết Ngôn suy nghĩ, chắc không phải là hâm mộ quá muốn thúc giục anh kết hôn chứ?
Chính anh cũng cảm thấy buồn cười, công khai tính hướng mười năm, đối với sự thật anh là gay, ba mẹ anh từ lâu đã chẳng để ý, thỉnh thoảng trên ti vi thấy một nam diễn viên lớn tuổi chưa kết hôn, còn muốn phỏng đoán người ta có phải là cũng gay hay không.
Vậy có thể có chuyện gì “tính là chuyện tốt” chứ?
Cố Chuyết Ngôn nghĩ không ra, cúi đầu nhìn rượu, con người quả nhiên không thể dùng hiện tại mà đoán tương lai, hồi trước anh uống trà sữa ăn kem, bây giờ hút thuốc uống rượu hai tật xấu lớn đều đã nhiễm, lại còn không cai nổi.
Trong phòng khách sạn, Trang Phàm Tâm ngâm bồn nước nóng tắm, cả người đỏ hồng mềm mịn, trùm khăn tắm ngồi trước valy tìm đồ ngủ, tiện tay móc ra con Monchhichi bị đè mười mấy tiếng.
Bùi Tri nhìn thấy, nói: “Không phải em định ôm thú bông đi ngủ chứ?”
“Thì sao?” Trang Phàm Tâm nói, “Chúng ta không có đàn ông bên cạnh, chẳng lẽ không thể ôm thú bông cọ một chút sao?”
Bùi Tri tỏ vẻ khó chịu: “Món đồ chơi này có tuổi rồi, anh đã nói với em, thú bông rất dễ tích lũy vi khuẩn, em đổi con mới đi.”
Trang Phàm Tâm không để ý, mặc đồ ngủ xong rồi lên giường, đói bụng quá lâu, nằm xuống mắt lập tức nổ đom đóm, Monchhichi đặt ở bên gối, cậu nghiêng người nhìn, đầu gối bị trầy đến nỗi drap trải giường đụng vào cũng thấy đau.
Vết trầy khi ngã ở sân bay, đã tím bầm.
Cậu cuộn mình lên, bàn tay che đầu gối.
Bùi Tri giúp cậu tắt đèn, trước khi đi ra còn lẩm bẩm một câu, sao mà cứ ngã hoài vậy, năm ấy đã ngã chổng vó thế rồi.
Trang Phàm Tâm ở trong màn đêm đen kịt mở to hai mắt, không có ngã hoài, đó giờ chỉ ngã ở ống lồng sân bay hai lần, lần đầu tiên là mười năm trước, bởi vì lúc đó cậu không thể chờ đợi được nữa, lòng tràn đầy vui vẻ muốn gặp một người.
Loáng một cái, đã mười năm rồi.
Nếu các bạn đã quên: Lần vấp ngã đầu tiên ở sân bay là lúc Trang Phàm Tâm đi thi đấu ACC trở về (chương 32)
/99
|