*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tui…”
Không đợi Trang Phàm Tâm nói ra một câu trọn vẹn, một đám nam sinh lớp số 3 đã ồ ạt chạy tới, cầm chai nước ngọt, khay thức ăn inox, bày trận thế sẵn sàng giáp lá cà.
Mọi người chặn ở bên ngoài, nhưng không thấy mấy tên quỷ dạ xoa của đội bóng rổ, chỉ thấy Cố Chuyết Ngôn và Trang Phàm Tâm đứng đối diện nhau, bầu không khí hình như còn có vẻ rất bi kịch. Trang Phàm Tâm nhất thời thức tỉnh, lui lại một chút, nhìn Cố Chuyết Ngôn một cái rồi quay đầu chạy.
Cố Chuyết Ngôn nhịn muốn nghẹn, anh đã nói tới mức đó rồi, thái độ khiêm nhường như nâng trứng hứng hoa, tư thái thấp đến mức rơi vào bụi trần, cho dù là một viên đá cứng cỏi cũng phải bị đánh cho run rẩy.
Trang Phàm Tâm run rẩy, chóp mũi bỗng nhiên đỏ lên, nhưng mà còn chưa nói gì đã chạy. Nhìn cái đám “đầu sỏ” này, Cố Chuyết Ngôn nói: “Mọi người giải tán hết đi.”
Ủy viên thể dục hỏi: “Tình hình sao rồi? Tôi rõ ràng nhìn thấy cậu và đội bóng rổ đi cùng nhau mà?”
Cố Chuyết Ngôn cũng không hiểu đây là tình huống gì, chỉ nói không có chuyện gì, ngắt tàn thuốc, mang khuôn mặt lãnh cảm trở về phòng học nghỉ trưa. Vào cửa nhìn thấy Trang Phàm Tâm nằm úp sấp ở chỗ ngồi, đeo tai nghe, có vẻ như sức mạnh lảng tránh lợi hại hơn.
Cứ như vậy đến khi tan học, Trang Phàm Tâm đã thu dọn xong cặp sách và bình nước từ lâu, tiếng chuông vừa vang lên là bỏ chạy, bị Hạ Duy đuổi ở phía sau mắng câu “Thấp thỏm nóng nảy”.
Cố Chuyết Ngôn hiểu, không đuổi theo, sợ Trang Phàm Tâm đạp xe hoảng quá không cẩn thận lại xảy ra tai nạn gì. Anh cố đạp thật chậm, đến ngã ba đầu hẻm muộn hơn mười lăm phút so với lúc thường, liền gặp Trang Hiển Dương tan tầm, đối phương đang nhận điện thoại, nói cái gì mà phải làm bài tập đàng hoàng.
“Chú ơi, là Phàm Tâm ạ?”
“Là nó, nói là đến nhà bạn ngủ một đêm.”
Trang Phàm Tâm đi tìm Bùi Tri, nửa đường mua một phần ăn gia đình ở KFC, vào cửa thì giả bộ như cao hứng nhất thời tới làm khách. Trong nhà yên tĩnh, bà ngoại Bùi Tri được mời đến Thượng Hải làm trao đổi, nên chỉ có hai người bọn họ.
Mới vừa về nước, bài học dày đặc, Bùi Tri hỏi: “Em tìm anh có chuyện gì à?”
Trang Phàm Tâm gật gật đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn còn đáng thương hơn những người lang thang dưới ga tàu điện ngầm, cậu nghĩ tới nghĩ lui, xung quanh mình may là còn có Bùi Tri là gay, vì vậy tới xin cố vấn tâm lý. Bùi Tri đói bụng, vẫn còn đang mở hộp đồ ăn, lấy một cánh gà cay, nói: “Không phải em thích McDonald sao?”
“Sau này em sẽ không ăn McDonald nữa.” Trang Phàm Tâm có bóng ma tâm lý kể từ lần đó.
Cậu uống coca, rốt cuộc cũng nói: “Em có một người bạn, là nam sinh, gần đây bị một nam sinh khác tỏ tình, cậu ấy không biết nên làm gì.”
Bùi Tri gặm cánh gà chợt dừng lại: “Ai tỏ tình với em?”
Phụt một tiếng, Trang Phàm Tâm phun ngụm coca: “Mắc mớ gì đến em! Đừng có đoán mò! Là bạn của em!” Thẹn quá hóa giận, sợ đối phương dỗi, giọng điệu lại mềm đi, “Anh có kinh nghiệm, anh giúp em… bạn của em một chút đi.”
Bùi Tri nói: “Anh thì có kinh nghiệm gì, không phải gay thì từ chối, là gay mà không thích cũng từ chối, có cảm tình thì phát triển thử xem.”
Vấn đề nằm ở đây, Trang Phàm Tâm thấp giọng: “Không biết có phải là gay hay không.”
Bùi Tri ném xương gà xuống, lau tay, hất cằm giống như đang nhìn một kẻ ngốc. Trang Phàm Tâm quẫn bách, giải thích người bạn này chưa từng yêu đường, cũng chưa từng thích ai, lúc thường chỉ biết vẽ vời học tập làm cỏ, đến cả game cũng chưa từng chơi.
Giải thích xong ngơ ngác, có vẻ như đã bị bại lộ rồi. Bùi Tri đầy hứng thú hỏi: “Rốt cuộc là ai tỏ tình với em? Có phải là cậu hàng xóm không?”
Trang Phàm Tâm giật mình: “Sao anh biết là cậu ấy?!”
Bùi Tri cười cười, lần trước Cố Chuyết Ngôn làm người mẫu ở phòng vẽ tranh, cứ nhìn chằm chằm Trang Phàm Tâm, ánh mắt kia lúc đó y đã cảm thấy không tầm thường rồi. Trong lúc thi đấu Trang Phàm Tâm thường xuyên nói chuyện điện thoại, không cần biết là ngày hay đêm, nếu như Cố Chuyết Ngôn không thích thì làm gì có nhẫn nại chờ đợi cả ngày.
Cũng không ngoài dự đoán, Bùi Tri hỏi ngược lại: “Em còn nghĩ nhiều như thế làm gì?”
Sao có thể không nghĩ chứ, Trang Phàm Tâm không xác định được mình có phải gay hay không, chuyện này không thể qua loa, lỡ như cậu không phải gay, vậy không phải là thành tên lừa dối tình cảm của gay sao?
Bùi Tri hỏi: “Lúc đó em nhìn thấy anh hôn môi với đàn ông, em cảm có giác gì?”
Trang Phàm Tâm hồi tưởng, lúc đó vừa kinh sợ cũng bị doạ, một là thật sự bất ngờ, hai Bùi Tri từ trước đến giờ đều hiểu chuyện, mà dáng vẻ kia thì gần như bị lật đổ. Cậu đáp xong sốt sắng nhìn Bùi Tri, giống như người bệnh khai báo bệnh trạng cho bác sĩ, chờ bác sĩ chẩn đoán.
Bùi Tri im lặng một lát, không tuyên án ngay, lại hỏi: “Em có biết thích là cảm giác gì không?”
Trang Phàm Tâm gấp sắp chết rồi: “Không biết.”
Cậu mười bảy tuổi, mỗi thứ hiểu một chút, nhưng không hiểu sao cậu lại muốn nghe Bùi Tri nói. Bùi Tri liền nhìn cậu, nói: “Thích giống như nhìn không thấy sờ không được, nhưng thật ra lại vô cùng thực tế. Em sẽ muốn gặp người đó, nhìn thấy người đó sẽ vui vẻ, không gặp được sẽ nhớ nhung, dù vui hay buồn đều muốn nói cho người đó biết, không nhịn được để ý đến người đó, quan tâm người đó, người đó xảy ra chuyện em lo lắng hơn bất kỳ ai. Mỗi khi em và người đó tiếp xúc thân mật, em sẽ không bài xích mà chỉ thấy tim đập nhanh, phản ứng sinh lý sẽ không bao giờ lừa em. Mà nếu người đó không để ý đến em, cảm giác ấy em nếm thử sẽ biết.”
Nói một tràng rất dài, cũng rất vụn vặt, mỗi một câu như một cây đinh ghim vào cơ thể Trang Phàm Tâm, đóng cậu dính ngay tại chỗ, cả người trở nên căng thẳng. Bùi Tri rũ mắt xuống, tiếng nói cũng hạ thấp đi, thì thầm: “Nếu như người đó phải đi…”
Trang Phàm Tâm đột nhiên mềm nhũn, đó là điểm đau của Bùi Tri, nhưng cậu dường như cũng cảm nhận được, hôm nay khi Cố Chuyết Ngôn nói một năm sau sẽ rời đi, mùi vị đó đến giờ cậu vẫn còn nhớ.
Hai người chợt ngừng lại, sau đó Trang Phàm Tâm kể lại rất nhiều, hiểu lầm từ đầu tới đuôi giữa cậu và Cố Chuyết Ngôn, hai ngày nay cậu trốn thế nào, Cố Chuyết Ngôn buổi trưa nói như thế nào, nói ra hết tất cả. Trước mắt không khỏi trồi lên bộ dáng Cố Chuyết Ngôn hút thuốc, khiến mũi cậu thấy cay cay, cảm giác như giống như mình là một tên trai hư.
Ở nhà Bùi Tri ngủ một đêm, hôm sau Trang Phàm Tâm đến trường, ở cổng trường tình cờ gặp Cố Chuyết Ngôn từ trên xe taxi xuống. Cố Chuyết Ngôn cầm quyển sách, ngẩng đầu nhìn thấy cậu, bước chân ngừng lại, sau đó sải bước tiến vào cổng trường.
Trang Phàm Tâm đẩy xe đạp chen vào dòng người, cậu không cần tốn hơi sức đi trốn, tự Cố Chuyết Ngôn tránh cậu, nhưng cậu cảm thấy không hề yên tâm hay thoải mái chút nào. Đằng sau có bánh xe đụng vào bắp chân cậu, ở bãi đậu xe có người cướp vị trí của cậu, đến tòa nhà ban tự nhiên, lại bị mấy tên nam sinh đùa giỡn xô đẩy cậu nằm nhoài trên tay vịn.
Trang Phàm Tâm không yên lòng đi tới phòng học, đi vào từ cửa sau, ánh mắt vừa vặn nhìn trúng ngay bàn cuối cùng không trật đi đâu. Cậu không tránh đi, bước chân đi tới, yên lặng đứng bên cạnh bàn Cố Chuyết Ngôn. Người ta cúi đầu đọc sách, cậu hạ thấp âm điệu: “Sau này cậu đều gọi xe đi học sao?”
Cố Chuyết Ngôn “Ừ” một tiếng: “Trên đường còn có thể đọc sách.”
Chuông reo, Trang Phàm Tâm lên bục giảng tổ chức đọc bài buổi sáng, ánh mắt không chịu khống chế, cứ kìm lòng không đặng nhìn về phía sau, mà Cố Chuyết Ngôn giống hệt như một bức tường sắt, cả buổi sáng đều rũ thấp mi mắt.
Trang Phàm Tâm nhịn đến khó chịu, muốn chờ Cố Chuyết Ngôn đi qua chỗ ngồi của cậu sẽ chọt vào đùi người ta, tốt xấu gì cũng phá vỡ cục diện bế tắc, nhưng cậu đợi bốn, năm lần ra chơi mới phát hiện, Cố Chuyết Ngôn đi rót nước đều vòng sang lối đi khác.
Lúc cậu thu bài tập sẽ mượn cơ hội nói chuyện, Cố Chuyết Ngôn đã truyền bài tập tới từ sớm, cậu cầm chổi giả bộ quét sàn, Cố Chuyết Ngôn đứng dậy tránh ra ngoài hành lang, tiết thể dục cậu ôm bóng rổ mượn cớ lập nhóm, Cố Chuyết Ngôn lại cầm bảng từ vựng ngồi dưới gốc cây, đến cả hoạt động thể dục cũng không làm!
Cố Chuyết Ngôn nói được làm được, không đạp xe, không xuất hiện trước mặt Trang Phàm Tâm, ở trường học như vậy, về nhà cũng lẩn đi không thấy tăm hơi. Trang Phàm Tâm hối hận đến xót cả ruột, một tuần nay cũng không biết làm sao mà qua, cầm cự đến thứ sáu, buổi trưa ở căn tin rốt cuộc tìm được cơ hội, đặt mông ngồi bên cạnh Cố Chuyết Ngôn.
Hai phần cơm thố cháy bốc hơi nóng, Trang Phàm Tâm sốt sắng nói: “Cậu cũng ăn thịt bò nạm hả, thật là trùng hợp.” hãy cảm thấy hổ thẹn khi đọc ở truyenfull
Cố Chuyết Ngôn dùng cái muỗng xúc cơm, há miệng ăn, thố đất hâm nóng cả thịt và cơm, đi vào miệng nóng đến nỗi khoang miệng mất đi cảm giác. Trang Phàm Tâm giật túm cánh tay Cố Chuyết Ngôn, không nhịn được kêu la: “Cậu điên rồi sao! Nóng đó! Mau nhả ra!”
Trên bàn không có nước, Trang Phàm Tâm đoạt lấy đồ uống Tề Nam mới vừa mua, Cố Chuyết Ngôn cũng không nhận, lại còn xới mấy miếng thịt bò nóng hôi hổi, lau miệng: “Tôi ăn no rồi, về phòng học trước.”
Trang Phàm Tâm sững sờ, như bị sét đánh, bị điện giật, mãi đến khi cả thố cơm nguội ngắt vẫn chưa hoàn hồn. Tránh cậu đến mức độ này, có lẽ Cố Chuyết Ngôn giận cậu không chịu đồng ý, giận cậu hận cậu, vậy mà còn nói là thích.
Cậu suy đoán lung tung, nghĩ tới đây, cảm thấy sợ sệt.
Cố Chuyết Ngôn gối lên cánh tay nghỉ trưa, trong miệng vừa đau vừa tê, niêm mạc đầu lưỡi bị phỏng đến độ tróc ra một lớp, anh ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại ở góc bàn đặt một hộp dưa hấu, một hộp kẹo ngậm bạc hà, còn có một hộp kẹo cao su. Dường như là tuyệt vọng quá hoá liều, cũng dường như quan tâm sẽ bị loạn.
Vừa nhấc mắt, cái đầu ở hàng thứ ba lập tức quay phắt lại.
Trang Phàm Tâm ở căn tin ngồi bất động đến tuyệt vọng, trở về phòng học nhìn thấy Cố Chuyết Ngôn nóng đỏ cả môi, quên hết luôn, chạy đi tìm cô y tế xin kẹo ngậm. Lúc đặt trên bàn mới chú ý tới, Cố Chuyết Ngôn không đeo vòng tay cậu tặng.
Khi người đó không để ý đến em, cảm giác ấy em nếm thử sẽ biết.
Cậu biết rồi.
Tự học buổi tối cán sự bộ môn đi phát sách ôn tập, Hạ Duy ngồi trên bục giảng nói về kỳ thi giữa học kỳ. Ánh mắt quét đến Trang Phàm Tâm, nói: “Em bỏ lỡ nhiều tiết học, ôn một lúc sẽ không đủ, tuần này lên lớp cảm thấy thế nào?”
Trang Phàm Tâm thành thật trả lời: “Nghe không hiểu lắm.”
Hạ Duy cũng phát sầu, bỗng nhiên nhớ tới Cố Chuyết Ngôn và Trang Phàm Tâm là hàng xóm, liền hỏi: “Cố Chuyết Ngôn, cuối tuần có rảnh thì giúp Trang Phàm Tâm học bù, được không?”
Trang Phàm Tâm siết bút, chờ đợi câu trả lời còn dài hơn cả một tiết học, cuối cùng Cố Chuyết Ngôn “vâng” một tiếng, nói rất nhẹ nhàng, giống như thầy mở miệng nên hết cách rồi, không tình nguyện cũng phải đồng ý.
Tan học, Cố Chuyết Ngôn vẫn đang làm bài tập, Trang Phàm Tâm vừa làm bài vừa chờ, nhưng có hơi sợ, viết vài câu lại xoay mặt nhìn, sợ Cố Chuyết Ngôn bỏ cậu mà đi.
Bạn học dần dần đi hết, hành lang cũng yên tĩnh không người, trong ngoài chỉ còn hai người bọn họ. Cố Chuyết Ngôn làm xong bài cuối cùng thì kết thúc, đứng dậy thu dọn cặp sách, dây kéo mới vừa kéo xong, Trang Phàm Tâm bước chầm chậm tới, rất do dự, mang theo vẻ thăm dò cẩn thận.
“Đi chưa?” Hỏi ra cũng không dám lớn tiếng. sstruyen reup là chó
Cố Chuyết Ngôn nói: “Tôi đi tắt đèn, đi đổ nước giúp tôi đi.”
Trang Phàm Tâm cho là Cố Chuyết Ngôn sẽ không để ý đến cậu, con ngươi sáng ngời, như chú chó con bị lạnh nhạt bỗng được cưng chiều. Nhưng cậu tinh tướng hơn chó con, không nói gì, vặn bình nước ra đổ vào bồn hoa trên bệ cửa sổ.
Từng ngọn đèn tắt dần, chỉ chừa lại một cái tỏa ra chút ánh sáng, Trang Phàm Tâm đổ nước xong, nghe thấy bước chân Cố Chuyết Ngôn tới gần, quay người nói: “Chúng ta cùng đi —— “
Âm cuối biến thành tiếng thốt lên kinh ngạc, thân thể Trang Phàm Tâm bị ôm lên nhẹ bẫng, cánh tay theo bản năng mà vòng qua cổ Cố Chuyết Ngôn. Cố Chuyết Ngôn đặt cậu trên bệ cửa sổ, chen tách đầu gối của cậu ra đứng giữa hai chân cậu, che chắn cậu, khuôn mặt nhờ ánh đèn đổ bóng nhìn càng thâm thúy hơn.
Trang Phàm Tâm ngây người: “Sao thế?”
Cố Chuyết Ngôn nói: “Nói chuyện đi.”
Giọng nói kia rất lạnh lùng, không tương xứng với tư thế thân mật lúc này, Trang Phàm Tâm sợ Cố Chuyết Ngôn một giây sau sẽ buông cậu ra, vì vậy càng quấn chặt lấy cổ anh. Hai tay Cố Chuyết Ngôn chống trên bệ cửa sổ: “Cậu còn có điều gì không hài lòng?”
Trang Phàm Tâm dán vào cửa sổ thủy tinh: “Không có.”
“Cậu không có sao? Cậu không thích tôi, tôi không ép cậu, cậu trốn không muốn gặp tôi, tôi vì để cho cậu thoải mái nên cũng tránh cậu, sau đó cậu lại cứ đến trêu chọc tôi, rốt cuộc là cậu muốn thế nào?”
Trang Phàm Tâm hoảng loạn nói: “Tui vẫn chưa nghĩ kĩ—— “
“Chờ cậu nghĩ kĩ thì Đài Loan cũng đã trở về rồi?” Cố Chuyết Ngôn thay đổi giọng điệu, kiêu căng, cường thế, giống như tra tấn bức cung, “Lúc trước cậu chưa biết chắc chắn nguyên nhân tôi chuyển trường lại nói như thể đúng rồi, hại tôi hiểu lầm, sau đó trong tình huống giả tưởng cậu không chú ý chừng mực, nhiều lần làm nũng làm cưng, tiếp xúc thân mật, dùng ngôn ngữ trêu chọc tôi, hại tôi càng lún càng sâu, nếu như cậu có lương tâm thì nên chịu trách nhiệm với tôi.”
Trang Phàm Tâm há hốc mồm: “Tui —— “
“Nhưng cậu lại là một tên nhóc không có lương tâm, chạy còn nhanh hơn thỏ, trốn còn sâu hơn cả chuột trù, tôi khiến cậu chịu không nổi như vậy sao? Nếu như cậu không chịu nổi thì nói rõ, một câu không thích, lẽ nào tôi còn dây dưa à?”
“Không phải —— “
“Không phải cái gì? Cậu tránh như ôn thần, vậy nên tôi thức thời một chút, không muốn khiến cậu vì tôi mà mệt mỏi, tôi trốn tránh cậu như vậy đã được chưa? Tôi tránh đi rất xa, mẹ nó chứ tôi thích cậu, trốn cậu một lần chính là chịu tội một lần, nhưng mà cậu cứ sấn tới, người Dung Thành các cậu đều không có lương tâm như vậy sao?”
Một tràng lời mắng truyền tới, uất ức mấy ngày của Trang Phàm Tâm rốt cuộc cũng bạo phát: “Tôi không muốn cậu trốn tránh tôi!”
“Vậy rốt cuộc cậu muốn tôi làm thế nào?!”
Cố Chuyết Ngôn rống lên một tiếng, gân xanh trên trán nhô ra, lần đầu tiên điên cuồng mà hai mắt tức giận, Trang Phàm Tâm bị anh gằn đến sững sờ, vành mắt đỏ lừ. Anh cúi đầu chặn lại trán Trang Phàm Tâm, đưa ngón tay đặt trên lồng ngực Trang Phàm Tâm, ấn ấn.
Sau cơn bạo phát tàn ác chỉ còn lại dịu dàng, Cố Chuyết Ngôn hỏi: “Rõ ràng Phàm Tâm đã động lòng phàm rồi, đến khi nào mới chịu thừa nhận?”
Đuôi mắt Trang Phàm Tâm ẩm ướt: “… Hôm nay có bị bỏng không?”
Cố Chuyết Ngôn ngẩn ra vài giây, kéo Trang Phàm Tâm vào trong lồng ngực siết chặt, nghiêng đầu ngăn chặn đôi môi Trang Phàm Tâm.
Dùng môi lưỡi nóng đỏ cọ xát bờ môi man mát của Trang Phàm Tâm, trở nên ấm áp mềm mại, sau đó mơ hồ nóng lên. Anh ôm người ta đến mềm nhũn, đến cả không khí trong khoang miệng cũng bị anh hút hết, Trang Phàm Tâm bị hôn đến nỗi hai chân mất sức, không thở nổi, tim đập muốn nổ tung lồng ngực.
Một lúc lâu sau mới tách ra, cậu nằm nhoài trên vai Cố Chuyết Ngôn hơi run rẩy, khóe miệng còn vương vấn dư vị.
“Bây giờ thừa nhận, còn kịp không?”
“Rõ ràng Phàm Tâm đã động lòng phàm rồi, đến khi nào mới chịu thừa nhận?” ~~ ở đây tác giả chơi chữ, Phàm Tâm có nghĩa là lòng phàm (凡心). “Động lòng phàm” là động lòng á, bạn nào hay xem phim cổ trang sẽ biết, nguyên câu này nói đơn giản là “Phàm Tâm đã yêu rồi mà sao quài hổng chịu thừa nhận?”. Hồi bộ này ra, trên topic “Lâu rồi không gặp Bắc Nam” ở weibo câu nói này được spam cả nghìn lần, là một trong những câu nói được xem là đáng ghi nhớ nhất trong bộ này. Nhũn hết cả tim các bạn ạ:((( Nhờ câu nói này mà fan Bắc Nam gọi Phàm Tâm là thần tiên giáng trần:)))
“Tui…”
Không đợi Trang Phàm Tâm nói ra một câu trọn vẹn, một đám nam sinh lớp số 3 đã ồ ạt chạy tới, cầm chai nước ngọt, khay thức ăn inox, bày trận thế sẵn sàng giáp lá cà.
Mọi người chặn ở bên ngoài, nhưng không thấy mấy tên quỷ dạ xoa của đội bóng rổ, chỉ thấy Cố Chuyết Ngôn và Trang Phàm Tâm đứng đối diện nhau, bầu không khí hình như còn có vẻ rất bi kịch. Trang Phàm Tâm nhất thời thức tỉnh, lui lại một chút, nhìn Cố Chuyết Ngôn một cái rồi quay đầu chạy.
Cố Chuyết Ngôn nhịn muốn nghẹn, anh đã nói tới mức đó rồi, thái độ khiêm nhường như nâng trứng hứng hoa, tư thái thấp đến mức rơi vào bụi trần, cho dù là một viên đá cứng cỏi cũng phải bị đánh cho run rẩy.
Trang Phàm Tâm run rẩy, chóp mũi bỗng nhiên đỏ lên, nhưng mà còn chưa nói gì đã chạy. Nhìn cái đám “đầu sỏ” này, Cố Chuyết Ngôn nói: “Mọi người giải tán hết đi.”
Ủy viên thể dục hỏi: “Tình hình sao rồi? Tôi rõ ràng nhìn thấy cậu và đội bóng rổ đi cùng nhau mà?”
Cố Chuyết Ngôn cũng không hiểu đây là tình huống gì, chỉ nói không có chuyện gì, ngắt tàn thuốc, mang khuôn mặt lãnh cảm trở về phòng học nghỉ trưa. Vào cửa nhìn thấy Trang Phàm Tâm nằm úp sấp ở chỗ ngồi, đeo tai nghe, có vẻ như sức mạnh lảng tránh lợi hại hơn.
Cứ như vậy đến khi tan học, Trang Phàm Tâm đã thu dọn xong cặp sách và bình nước từ lâu, tiếng chuông vừa vang lên là bỏ chạy, bị Hạ Duy đuổi ở phía sau mắng câu “Thấp thỏm nóng nảy”.
Cố Chuyết Ngôn hiểu, không đuổi theo, sợ Trang Phàm Tâm đạp xe hoảng quá không cẩn thận lại xảy ra tai nạn gì. Anh cố đạp thật chậm, đến ngã ba đầu hẻm muộn hơn mười lăm phút so với lúc thường, liền gặp Trang Hiển Dương tan tầm, đối phương đang nhận điện thoại, nói cái gì mà phải làm bài tập đàng hoàng.
“Chú ơi, là Phàm Tâm ạ?”
“Là nó, nói là đến nhà bạn ngủ một đêm.”
Trang Phàm Tâm đi tìm Bùi Tri, nửa đường mua một phần ăn gia đình ở KFC, vào cửa thì giả bộ như cao hứng nhất thời tới làm khách. Trong nhà yên tĩnh, bà ngoại Bùi Tri được mời đến Thượng Hải làm trao đổi, nên chỉ có hai người bọn họ.
Mới vừa về nước, bài học dày đặc, Bùi Tri hỏi: “Em tìm anh có chuyện gì à?”
Trang Phàm Tâm gật gật đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn còn đáng thương hơn những người lang thang dưới ga tàu điện ngầm, cậu nghĩ tới nghĩ lui, xung quanh mình may là còn có Bùi Tri là gay, vì vậy tới xin cố vấn tâm lý. Bùi Tri đói bụng, vẫn còn đang mở hộp đồ ăn, lấy một cánh gà cay, nói: “Không phải em thích McDonald sao?”
“Sau này em sẽ không ăn McDonald nữa.” Trang Phàm Tâm có bóng ma tâm lý kể từ lần đó.
Cậu uống coca, rốt cuộc cũng nói: “Em có một người bạn, là nam sinh, gần đây bị một nam sinh khác tỏ tình, cậu ấy không biết nên làm gì.”
Bùi Tri gặm cánh gà chợt dừng lại: “Ai tỏ tình với em?”
Phụt một tiếng, Trang Phàm Tâm phun ngụm coca: “Mắc mớ gì đến em! Đừng có đoán mò! Là bạn của em!” Thẹn quá hóa giận, sợ đối phương dỗi, giọng điệu lại mềm đi, “Anh có kinh nghiệm, anh giúp em… bạn của em một chút đi.”
Bùi Tri nói: “Anh thì có kinh nghiệm gì, không phải gay thì từ chối, là gay mà không thích cũng từ chối, có cảm tình thì phát triển thử xem.”
Vấn đề nằm ở đây, Trang Phàm Tâm thấp giọng: “Không biết có phải là gay hay không.”
Bùi Tri ném xương gà xuống, lau tay, hất cằm giống như đang nhìn một kẻ ngốc. Trang Phàm Tâm quẫn bách, giải thích người bạn này chưa từng yêu đường, cũng chưa từng thích ai, lúc thường chỉ biết vẽ vời học tập làm cỏ, đến cả game cũng chưa từng chơi.
Giải thích xong ngơ ngác, có vẻ như đã bị bại lộ rồi. Bùi Tri đầy hứng thú hỏi: “Rốt cuộc là ai tỏ tình với em? Có phải là cậu hàng xóm không?”
Trang Phàm Tâm giật mình: “Sao anh biết là cậu ấy?!”
Bùi Tri cười cười, lần trước Cố Chuyết Ngôn làm người mẫu ở phòng vẽ tranh, cứ nhìn chằm chằm Trang Phàm Tâm, ánh mắt kia lúc đó y đã cảm thấy không tầm thường rồi. Trong lúc thi đấu Trang Phàm Tâm thường xuyên nói chuyện điện thoại, không cần biết là ngày hay đêm, nếu như Cố Chuyết Ngôn không thích thì làm gì có nhẫn nại chờ đợi cả ngày.
Cũng không ngoài dự đoán, Bùi Tri hỏi ngược lại: “Em còn nghĩ nhiều như thế làm gì?”
Sao có thể không nghĩ chứ, Trang Phàm Tâm không xác định được mình có phải gay hay không, chuyện này không thể qua loa, lỡ như cậu không phải gay, vậy không phải là thành tên lừa dối tình cảm của gay sao?
Bùi Tri hỏi: “Lúc đó em nhìn thấy anh hôn môi với đàn ông, em cảm có giác gì?”
Trang Phàm Tâm hồi tưởng, lúc đó vừa kinh sợ cũng bị doạ, một là thật sự bất ngờ, hai Bùi Tri từ trước đến giờ đều hiểu chuyện, mà dáng vẻ kia thì gần như bị lật đổ. Cậu đáp xong sốt sắng nhìn Bùi Tri, giống như người bệnh khai báo bệnh trạng cho bác sĩ, chờ bác sĩ chẩn đoán.
Bùi Tri im lặng một lát, không tuyên án ngay, lại hỏi: “Em có biết thích là cảm giác gì không?”
Trang Phàm Tâm gấp sắp chết rồi: “Không biết.”
Cậu mười bảy tuổi, mỗi thứ hiểu một chút, nhưng không hiểu sao cậu lại muốn nghe Bùi Tri nói. Bùi Tri liền nhìn cậu, nói: “Thích giống như nhìn không thấy sờ không được, nhưng thật ra lại vô cùng thực tế. Em sẽ muốn gặp người đó, nhìn thấy người đó sẽ vui vẻ, không gặp được sẽ nhớ nhung, dù vui hay buồn đều muốn nói cho người đó biết, không nhịn được để ý đến người đó, quan tâm người đó, người đó xảy ra chuyện em lo lắng hơn bất kỳ ai. Mỗi khi em và người đó tiếp xúc thân mật, em sẽ không bài xích mà chỉ thấy tim đập nhanh, phản ứng sinh lý sẽ không bao giờ lừa em. Mà nếu người đó không để ý đến em, cảm giác ấy em nếm thử sẽ biết.”
Nói một tràng rất dài, cũng rất vụn vặt, mỗi một câu như một cây đinh ghim vào cơ thể Trang Phàm Tâm, đóng cậu dính ngay tại chỗ, cả người trở nên căng thẳng. Bùi Tri rũ mắt xuống, tiếng nói cũng hạ thấp đi, thì thầm: “Nếu như người đó phải đi…”
Trang Phàm Tâm đột nhiên mềm nhũn, đó là điểm đau của Bùi Tri, nhưng cậu dường như cũng cảm nhận được, hôm nay khi Cố Chuyết Ngôn nói một năm sau sẽ rời đi, mùi vị đó đến giờ cậu vẫn còn nhớ.
Hai người chợt ngừng lại, sau đó Trang Phàm Tâm kể lại rất nhiều, hiểu lầm từ đầu tới đuôi giữa cậu và Cố Chuyết Ngôn, hai ngày nay cậu trốn thế nào, Cố Chuyết Ngôn buổi trưa nói như thế nào, nói ra hết tất cả. Trước mắt không khỏi trồi lên bộ dáng Cố Chuyết Ngôn hút thuốc, khiến mũi cậu thấy cay cay, cảm giác như giống như mình là một tên trai hư.
Ở nhà Bùi Tri ngủ một đêm, hôm sau Trang Phàm Tâm đến trường, ở cổng trường tình cờ gặp Cố Chuyết Ngôn từ trên xe taxi xuống. Cố Chuyết Ngôn cầm quyển sách, ngẩng đầu nhìn thấy cậu, bước chân ngừng lại, sau đó sải bước tiến vào cổng trường.
Trang Phàm Tâm đẩy xe đạp chen vào dòng người, cậu không cần tốn hơi sức đi trốn, tự Cố Chuyết Ngôn tránh cậu, nhưng cậu cảm thấy không hề yên tâm hay thoải mái chút nào. Đằng sau có bánh xe đụng vào bắp chân cậu, ở bãi đậu xe có người cướp vị trí của cậu, đến tòa nhà ban tự nhiên, lại bị mấy tên nam sinh đùa giỡn xô đẩy cậu nằm nhoài trên tay vịn.
Trang Phàm Tâm không yên lòng đi tới phòng học, đi vào từ cửa sau, ánh mắt vừa vặn nhìn trúng ngay bàn cuối cùng không trật đi đâu. Cậu không tránh đi, bước chân đi tới, yên lặng đứng bên cạnh bàn Cố Chuyết Ngôn. Người ta cúi đầu đọc sách, cậu hạ thấp âm điệu: “Sau này cậu đều gọi xe đi học sao?”
Cố Chuyết Ngôn “Ừ” một tiếng: “Trên đường còn có thể đọc sách.”
Chuông reo, Trang Phàm Tâm lên bục giảng tổ chức đọc bài buổi sáng, ánh mắt không chịu khống chế, cứ kìm lòng không đặng nhìn về phía sau, mà Cố Chuyết Ngôn giống hệt như một bức tường sắt, cả buổi sáng đều rũ thấp mi mắt.
Trang Phàm Tâm nhịn đến khó chịu, muốn chờ Cố Chuyết Ngôn đi qua chỗ ngồi của cậu sẽ chọt vào đùi người ta, tốt xấu gì cũng phá vỡ cục diện bế tắc, nhưng cậu đợi bốn, năm lần ra chơi mới phát hiện, Cố Chuyết Ngôn đi rót nước đều vòng sang lối đi khác.
Lúc cậu thu bài tập sẽ mượn cơ hội nói chuyện, Cố Chuyết Ngôn đã truyền bài tập tới từ sớm, cậu cầm chổi giả bộ quét sàn, Cố Chuyết Ngôn đứng dậy tránh ra ngoài hành lang, tiết thể dục cậu ôm bóng rổ mượn cớ lập nhóm, Cố Chuyết Ngôn lại cầm bảng từ vựng ngồi dưới gốc cây, đến cả hoạt động thể dục cũng không làm!
Cố Chuyết Ngôn nói được làm được, không đạp xe, không xuất hiện trước mặt Trang Phàm Tâm, ở trường học như vậy, về nhà cũng lẩn đi không thấy tăm hơi. Trang Phàm Tâm hối hận đến xót cả ruột, một tuần nay cũng không biết làm sao mà qua, cầm cự đến thứ sáu, buổi trưa ở căn tin rốt cuộc tìm được cơ hội, đặt mông ngồi bên cạnh Cố Chuyết Ngôn.
Hai phần cơm thố cháy bốc hơi nóng, Trang Phàm Tâm sốt sắng nói: “Cậu cũng ăn thịt bò nạm hả, thật là trùng hợp.” hãy cảm thấy hổ thẹn khi đọc ở truyenfull
Cố Chuyết Ngôn dùng cái muỗng xúc cơm, há miệng ăn, thố đất hâm nóng cả thịt và cơm, đi vào miệng nóng đến nỗi khoang miệng mất đi cảm giác. Trang Phàm Tâm giật túm cánh tay Cố Chuyết Ngôn, không nhịn được kêu la: “Cậu điên rồi sao! Nóng đó! Mau nhả ra!”
Trên bàn không có nước, Trang Phàm Tâm đoạt lấy đồ uống Tề Nam mới vừa mua, Cố Chuyết Ngôn cũng không nhận, lại còn xới mấy miếng thịt bò nóng hôi hổi, lau miệng: “Tôi ăn no rồi, về phòng học trước.”
Trang Phàm Tâm sững sờ, như bị sét đánh, bị điện giật, mãi đến khi cả thố cơm nguội ngắt vẫn chưa hoàn hồn. Tránh cậu đến mức độ này, có lẽ Cố Chuyết Ngôn giận cậu không chịu đồng ý, giận cậu hận cậu, vậy mà còn nói là thích.
Cậu suy đoán lung tung, nghĩ tới đây, cảm thấy sợ sệt.
Cố Chuyết Ngôn gối lên cánh tay nghỉ trưa, trong miệng vừa đau vừa tê, niêm mạc đầu lưỡi bị phỏng đến độ tróc ra một lớp, anh ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại ở góc bàn đặt một hộp dưa hấu, một hộp kẹo ngậm bạc hà, còn có một hộp kẹo cao su. Dường như là tuyệt vọng quá hoá liều, cũng dường như quan tâm sẽ bị loạn.
Vừa nhấc mắt, cái đầu ở hàng thứ ba lập tức quay phắt lại.
Trang Phàm Tâm ở căn tin ngồi bất động đến tuyệt vọng, trở về phòng học nhìn thấy Cố Chuyết Ngôn nóng đỏ cả môi, quên hết luôn, chạy đi tìm cô y tế xin kẹo ngậm. Lúc đặt trên bàn mới chú ý tới, Cố Chuyết Ngôn không đeo vòng tay cậu tặng.
Khi người đó không để ý đến em, cảm giác ấy em nếm thử sẽ biết.
Cậu biết rồi.
Tự học buổi tối cán sự bộ môn đi phát sách ôn tập, Hạ Duy ngồi trên bục giảng nói về kỳ thi giữa học kỳ. Ánh mắt quét đến Trang Phàm Tâm, nói: “Em bỏ lỡ nhiều tiết học, ôn một lúc sẽ không đủ, tuần này lên lớp cảm thấy thế nào?”
Trang Phàm Tâm thành thật trả lời: “Nghe không hiểu lắm.”
Hạ Duy cũng phát sầu, bỗng nhiên nhớ tới Cố Chuyết Ngôn và Trang Phàm Tâm là hàng xóm, liền hỏi: “Cố Chuyết Ngôn, cuối tuần có rảnh thì giúp Trang Phàm Tâm học bù, được không?”
Trang Phàm Tâm siết bút, chờ đợi câu trả lời còn dài hơn cả một tiết học, cuối cùng Cố Chuyết Ngôn “vâng” một tiếng, nói rất nhẹ nhàng, giống như thầy mở miệng nên hết cách rồi, không tình nguyện cũng phải đồng ý.
Tan học, Cố Chuyết Ngôn vẫn đang làm bài tập, Trang Phàm Tâm vừa làm bài vừa chờ, nhưng có hơi sợ, viết vài câu lại xoay mặt nhìn, sợ Cố Chuyết Ngôn bỏ cậu mà đi.
Bạn học dần dần đi hết, hành lang cũng yên tĩnh không người, trong ngoài chỉ còn hai người bọn họ. Cố Chuyết Ngôn làm xong bài cuối cùng thì kết thúc, đứng dậy thu dọn cặp sách, dây kéo mới vừa kéo xong, Trang Phàm Tâm bước chầm chậm tới, rất do dự, mang theo vẻ thăm dò cẩn thận.
“Đi chưa?” Hỏi ra cũng không dám lớn tiếng. sstruyen reup là chó
Cố Chuyết Ngôn nói: “Tôi đi tắt đèn, đi đổ nước giúp tôi đi.”
Trang Phàm Tâm cho là Cố Chuyết Ngôn sẽ không để ý đến cậu, con ngươi sáng ngời, như chú chó con bị lạnh nhạt bỗng được cưng chiều. Nhưng cậu tinh tướng hơn chó con, không nói gì, vặn bình nước ra đổ vào bồn hoa trên bệ cửa sổ.
Từng ngọn đèn tắt dần, chỉ chừa lại một cái tỏa ra chút ánh sáng, Trang Phàm Tâm đổ nước xong, nghe thấy bước chân Cố Chuyết Ngôn tới gần, quay người nói: “Chúng ta cùng đi —— “
Âm cuối biến thành tiếng thốt lên kinh ngạc, thân thể Trang Phàm Tâm bị ôm lên nhẹ bẫng, cánh tay theo bản năng mà vòng qua cổ Cố Chuyết Ngôn. Cố Chuyết Ngôn đặt cậu trên bệ cửa sổ, chen tách đầu gối của cậu ra đứng giữa hai chân cậu, che chắn cậu, khuôn mặt nhờ ánh đèn đổ bóng nhìn càng thâm thúy hơn.
Trang Phàm Tâm ngây người: “Sao thế?”
Cố Chuyết Ngôn nói: “Nói chuyện đi.”
Giọng nói kia rất lạnh lùng, không tương xứng với tư thế thân mật lúc này, Trang Phàm Tâm sợ Cố Chuyết Ngôn một giây sau sẽ buông cậu ra, vì vậy càng quấn chặt lấy cổ anh. Hai tay Cố Chuyết Ngôn chống trên bệ cửa sổ: “Cậu còn có điều gì không hài lòng?”
Trang Phàm Tâm dán vào cửa sổ thủy tinh: “Không có.”
“Cậu không có sao? Cậu không thích tôi, tôi không ép cậu, cậu trốn không muốn gặp tôi, tôi vì để cho cậu thoải mái nên cũng tránh cậu, sau đó cậu lại cứ đến trêu chọc tôi, rốt cuộc là cậu muốn thế nào?”
Trang Phàm Tâm hoảng loạn nói: “Tui vẫn chưa nghĩ kĩ—— “
“Chờ cậu nghĩ kĩ thì Đài Loan cũng đã trở về rồi?” Cố Chuyết Ngôn thay đổi giọng điệu, kiêu căng, cường thế, giống như tra tấn bức cung, “Lúc trước cậu chưa biết chắc chắn nguyên nhân tôi chuyển trường lại nói như thể đúng rồi, hại tôi hiểu lầm, sau đó trong tình huống giả tưởng cậu không chú ý chừng mực, nhiều lần làm nũng làm cưng, tiếp xúc thân mật, dùng ngôn ngữ trêu chọc tôi, hại tôi càng lún càng sâu, nếu như cậu có lương tâm thì nên chịu trách nhiệm với tôi.”
Trang Phàm Tâm há hốc mồm: “Tui —— “
“Nhưng cậu lại là một tên nhóc không có lương tâm, chạy còn nhanh hơn thỏ, trốn còn sâu hơn cả chuột trù, tôi khiến cậu chịu không nổi như vậy sao? Nếu như cậu không chịu nổi thì nói rõ, một câu không thích, lẽ nào tôi còn dây dưa à?”
“Không phải —— “
“Không phải cái gì? Cậu tránh như ôn thần, vậy nên tôi thức thời một chút, không muốn khiến cậu vì tôi mà mệt mỏi, tôi trốn tránh cậu như vậy đã được chưa? Tôi tránh đi rất xa, mẹ nó chứ tôi thích cậu, trốn cậu một lần chính là chịu tội một lần, nhưng mà cậu cứ sấn tới, người Dung Thành các cậu đều không có lương tâm như vậy sao?”
Một tràng lời mắng truyền tới, uất ức mấy ngày của Trang Phàm Tâm rốt cuộc cũng bạo phát: “Tôi không muốn cậu trốn tránh tôi!”
“Vậy rốt cuộc cậu muốn tôi làm thế nào?!”
Cố Chuyết Ngôn rống lên một tiếng, gân xanh trên trán nhô ra, lần đầu tiên điên cuồng mà hai mắt tức giận, Trang Phàm Tâm bị anh gằn đến sững sờ, vành mắt đỏ lừ. Anh cúi đầu chặn lại trán Trang Phàm Tâm, đưa ngón tay đặt trên lồng ngực Trang Phàm Tâm, ấn ấn.
Sau cơn bạo phát tàn ác chỉ còn lại dịu dàng, Cố Chuyết Ngôn hỏi: “Rõ ràng Phàm Tâm đã động lòng phàm rồi, đến khi nào mới chịu thừa nhận?”
Đuôi mắt Trang Phàm Tâm ẩm ướt: “… Hôm nay có bị bỏng không?”
Cố Chuyết Ngôn ngẩn ra vài giây, kéo Trang Phàm Tâm vào trong lồng ngực siết chặt, nghiêng đầu ngăn chặn đôi môi Trang Phàm Tâm.
Dùng môi lưỡi nóng đỏ cọ xát bờ môi man mát của Trang Phàm Tâm, trở nên ấm áp mềm mại, sau đó mơ hồ nóng lên. Anh ôm người ta đến mềm nhũn, đến cả không khí trong khoang miệng cũng bị anh hút hết, Trang Phàm Tâm bị hôn đến nỗi hai chân mất sức, không thở nổi, tim đập muốn nổ tung lồng ngực.
Một lúc lâu sau mới tách ra, cậu nằm nhoài trên vai Cố Chuyết Ngôn hơi run rẩy, khóe miệng còn vương vấn dư vị.
“Bây giờ thừa nhận, còn kịp không?”
“Rõ ràng Phàm Tâm đã động lòng phàm rồi, đến khi nào mới chịu thừa nhận?” ~~ ở đây tác giả chơi chữ, Phàm Tâm có nghĩa là lòng phàm (凡心). “Động lòng phàm” là động lòng á, bạn nào hay xem phim cổ trang sẽ biết, nguyên câu này nói đơn giản là “Phàm Tâm đã yêu rồi mà sao quài hổng chịu thừa nhận?”. Hồi bộ này ra, trên topic “Lâu rồi không gặp Bắc Nam” ở weibo câu nói này được spam cả nghìn lần, là một trong những câu nói được xem là đáng ghi nhớ nhất trong bộ này. Nhũn hết cả tim các bạn ạ:((( Nhờ câu nói này mà fan Bắc Nam gọi Phàm Tâm là thần tiên giáng trần:)))
/99
|