Chương 1
Trần Kiều cũng không rõ ràng cuối cùng mình đã ngủ trong bao lâu, từ lần đầu tiên tỉnh lại, cô đã phát hiện chính mình bị chuyển đi trong vô thức, bây giờ cô cũng không được tỉnh táo lắm.
Chỉ cần mở to mắt thì những người đó sẽ cho cô một ít đồ ăn vặt để không bị chết đói hoặc là đút thuốc ngủ cho cô. Cô cũng biết rằng mình đang ở trên một chiếc xe, trên đường đi mấy ngày quá xóc nảy, đường xá lại xa xôi, ai không biết còn tưởng họ đã đi được nửa đất nước Trung Quốc rồi.
Cô biết rõ ràng là cô đã gặp bọn buôn người rồi.
Hiện tại, cô nghe thấy tài xế cùng đồng bọn đang nói chuyện với nhau, một người nói “Thừa một đứa cuối cùng, xử lý sao đây?”
“Xử lý sao? Nói thật, đưa đến chỗ này một chuyến cũng coi như là hoàn hảo.”
“Đáng tiếc lúc trước đã chết một đứa, cũng trách mày tay đen, cho nó ăn thuốc ngủ nhiều quá, thật lãng phí mà. HAIZ, tao vốn dĩ định mang nó về hưởng thụ.”
Ngồi ở ghế phụ là một người đàn ông trung niên, khoảng 40 tuổi có diện mạo bình thường, đang dùng tăm xỉa răng, trên mặt nếp gấp toàn bộ tụ lại ở khóe mắt, hắn ta phi một tiếng “Tao cho thuốc ngủ quá tay mày cũng không ngăn cản, nó chết rồi còn trách ai? Mà nói luôn, mày xúi giục tao dùng nhiều thuốc ngủ, làm cho nó nửa chết nửa sống, về điểm này mày cũng tâm địa gian xảo lắm, mày tưởng tao không biết à.”
Tài xế "hắc hắc" một tiếng, cười rộ lên. Trần Kiều nghe được vừa tức vừa sợ, cô cố gắng mở to mắt nhìn xung quanh, nhưng thật sự cô không còn chút sức lực nào, mí mắt như có ngàn cân treo trên đó, không thể nào nhúc nhích được.
Cô giả bộ là mình không tỉnh, sợ đám người kia lại bỏ thêm thuốc, cho dù lặng lẽ nhả ra, nhưng mà cũng đã ăn quá nhiều khiến cơ thể cũng không có chút sức lực nào để cử động. Đầu óc vẫn luôn mơ mơ hồ hồ, mỗi một lần tỉnh lại cô đều phát hiện trên xe chỉ còn lại ít người.
Cô nỗ lực để bản thân tỉnh táo lại, ít nhất bây giờ phải thăm dò được tình huống hiện tại, nếu là có thể có cơ hội thương lượng với bọn chúng để mình không bị bán đi càng tốt.
Nhưng những người đó cũng rất linh hoạt, nghiệp vụ cũng rất thành thạo, phát hiện có người tỉnh sẽ không chủ động nói chuyện, chúng biết các cô sẽ không có năng lực phản kháng nên mặc kệ có phát ra động tĩnh gì chúng cũng không có phản ứng gì.
Thời gian đi đường càng lâu, Trần Kiều càng tuyệt vọng. Cô còn không nghĩ ra được chút biện pháp nào, bọn chúng lại tăng thêm liều lượng thuốc ngủ nên mỗi ngày cô chỉ có thể thanh tỉnh được một lát, cả người đều không có tri giác, dạ dày thì bị thiêu đốt. Còn như vậy mãi, nhất định cô sẽ chết trên đường đi mất.
Đi tới này đại lộ quanh co, nhìn như một con rắn đang không ngừng hướng tới núi sâu chui vào, địa hình hung hiểm như xoay chuyển 180°, xe chạy ở trên đường không thấy rõ tình hình phía trước mặt, nếu không xảy ra tai nạn thì đó là vận khí của họ.
Bên trái là núi, bên phải đất đá cuồn cuộn, nhìn xuống chút là có thể thấy một con sông mênh mông đang chảy xiết.
/157
|