Có điều khi có ý nghĩ hoang đường này, chính Cận Quan Quan cũng bật cười, làm sao có thể là sợi dây thun của cô chứ?
Chẳng qua là lúc còn trẻ, bệnh mơ mộng phát tác đeo dây thun cho anh mà thôi, sao anh có thể đeo sợi dây thun này năm năm mà không tháo ra chứ, chỉ có đồ ngu mới tin, sợi dây thun kia của bà xã anh có thể giống với cái của mình năm ấy, dù có hoang đường cũng phải nhận ra được anh là người đã có vợ.
Cho nên để sợi dây thun của mình vào trong tay anh, dù sao sợi dây thun này không phải là đồ khó tìm, kiểu dáng, màu đen như nhau ai cũng có.
Cô nhớ lại, từ hôm vừa mới gặp mặt đó, lúc cô bị ép đi vào trong phòng thử đồ, trên tay anh đã có sợi dây thun này, chỉ có điều lúc đó sự chú ý bị chuyện khác dời đi, cho nên không nhìn thấy trên tay trái anh có đeo đồ, bởi vì khi đó tay áo âu phục quá dài, che khuất cổ tay anh, hiện tại anh vén tay áo âu phục lên, ký văn kiện đương nhiên là nhìn thấy được.
Cận Quan Quan chỉ có thể ở đây chờ, bởi vì thư ký nói với cô chỉ có đợi sau khi anh bận xong mới có thời gian rảnh nói chuyện với cô, cho nên bảo cô ngồi trên ghế sô pha chờ sau khi anh hết bận rồi nói, thế nhưng cũng không biết anh đang làm cái quỷ gì, cả buổi sáng ký văn kiện làm việc. Cái dáng vẻ này của anh căn bản là làm không hết việc.
Cô tức giận nhìn anh, cà phê uống một ly lại một ly, nghĩ đến lúc bọn họ học cấp 3 anh cũng như vậy, hai người bọn họ chưa ở bên nhau, anh cũng chìm đắm vào học tập, một mực viết viết viết xem xem xem rất nghiêm túc, sau khi hai người ở bên nhau thì ngay cả hẹn hò cũng đến thư viện.
Rất lâu chưa thấy dáng vẻ nghiêm túc như vậy của anh, nhìn thoáng qua vậy mà cũng có thể mê mẩn. Trước kia anh mặc áo thun trắng, cúi đầu viết chữ thôi mà cũng làm cho trong đầu cô lên đỉnh, chớ nói chi hiện tại anh mặc trang phục chính thức âu phục giày da, bàn tay khớp xương rõ ràng đang lưu loát ký tên trên văn kiện.
Bàn tay này thật sự xinh đẹp, được đôi tay này sờ vào càng là kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến mức trên người có thể nhiễm điện.
Cận Quan Quan không tiện quấy rầy anh, dù sao anh bây giờ là ông chủ lớn, không giống với năm đó quấy rầy anh, chỉ là bị anh mắng một trận, hiện tại nếu khiến anh bị mất đi mấy phút, việc làm ăn hơn ngàn vạn sẽ không tốt, một mực ngồi đến giữa trưa, cô chờ đến hồi sắp ngủ thiếp đi rồi.
Cô ngồi ngáp ngắn ngáp dài, cô làm việc và nghỉ ngơi không bình thường, hoàn toàn là thiếu nữ cú đêm, bình thường toàn hai ba giờ sáng mới đi ngủ, sau đó ngủ đến hai ba giờ chiều dậy, hôm nay là ngày cô dậy sớm nhất, hiện tại đã mệt rã rời.
Cận Quan Quan ngồi thẳng lưng trên ghế sô pha, lúc thấy mệt rã rời ngủ gật đến sắp ngã xuống, đột nhiên một cái tay nâng nửa bên mặt của cô, tránh để cô ngã xuống.
Cận Quan Quan bị đôi tay này kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến mở to mắt, nhìn thấy Hoắc Mộ đứng trước mặt mình, hiện tại chiều cao giữa hai người rất chênh lệch, cô ngồi thấp hơn anh một nửa và đưa USB trong tay cho anh nói: “Bây giờ anh bận xong rồi đúng không? Có thể xem một chút không? Nếu như anh hài lòng, bây giờ tôi lấy về in phóng to cho anh.”
Hoắc Mộ nhận cái USB này, tùy ý để qua một bên, kéo tay cô nói: “Ra ngoài ăn cơm đi, nghe thấy bụng em đói rồi.”
Cận Quan Quan: “???”
Con mẹ nó, bà đây đến ăn cơm với anh sao?
Cô thẹn quá thành giận đẩy tay anh ra: “Anh thả ra, tôi không có tâm tình ăn cơm với anh, tôi tới giải quyết công việc với anh, hơn nữa cũng không muốn ra ngoài ăn cơm với anh, chúng ta có quan hệ gì mà bảo tôi ra ngoài ăn cơm với anh. Có xem cái này không, nếu anh không xem thì tôi trực tiếp in ra như vậy luôn. Đến lúc đó anh muốn hoàn tiền, chúng tôi sẽ không trả.”
Hoắc Mộ trầm mặc nhìn cô, nhìn thấy khuôn mặt tức giận của cô, sau đó nói: “In đi, không cần xem nữa, cứ in ra như vậy.”
“… Vậy vợ chưa cưới của anh cũng không cần xem sao? Không cần xem xem cô ấy thế nào sao?”
“Không cần.”
Cận Quan Quan: “…” Tại sao lại có thể có ông chồng không đáng tin như thế chứ, nếu chồng tương lai của cô và cô chụp ảnh cưới mà gã không cho cô xem ảnh, cô chắc chắn sẽ nện cái đầu chó của anh ta.
Cận Quan Quan thấy nếu đã như vậy thì cũng không ở đây hầu hạ nữa, sớm nói không xem thì cô cũng chả cần ở đây đợi anh mấy tiếng đồng hồ nhạt nhẽo, chờ từ sáng đến trưa, cô cầm lấy túi xách trên bàn chuẩn bị đi, lại bị Hoắc Mộ dây dưa giữ cổ tay lại. Hoắc Mộ không cho cô đi, giọng điệu cầu xin hỏi cô: “Cùng tôi ăn cơm có được không? Tôi thật sự đói rồi, nếu tôi đói thì dạ dày sẽ đau, tôi mà đau dạ dày thì thật sự rất đáng sợ.”
Cận Quan Quan nghe lời này thì động đậy cánh môi, lời nói muốn từ chối làm thế nào cũng không nói nên lời, bởi vì từng nhìn thấy sự đáng sợ khi anh đau dạ dày, hoàn cảnh điều kiện trong nhà anh không tốt, cho nên thường xuyên thấy anh chỉ ăn một bữa, miễn cưỡng bỏ đói dạ dày đến mức bị đau.
…
Cận Quan Quan được anh đưa đến một nhà hàng Tây cao cấp, bò bít tết của nhà hàng Tây này vô cùng nổi tiếng, nghe nói là ngon hảo hạng, trước kia người chị em của cô hẹn cô đến nhưng cô vẫn luôn không có thời gian tới đây, hiện tại cùng anh tới, sau khi hai người bọn họ vào cửa, Hoắc Mộ nắm chặt tay cô muốn dắt cô vào, cô bị anh bắt lấy tay, khẽ giãy giụa muốn hất tay anh ra.
Kết quả Hoắc Mộ vẫn lôi kéo tay cô đi vào. Cô không muốn mất mặt, cũng không thể ở đây cãi nhau với anh, cho nên không còn cách nào, chỉ có thể tay trong tay đi vào với anh.
Lòng bàn tay lại là nhiệt độ quen thuộc.
Tay của anh luôn lạnh buốt như thế, có thể nguyên nhân là bởi vì người lạnh trời sinh, mãi mãi đều ủ không ấm.
Trước kia mùa đông đến, Cận Quan Quan nhìn bàn tay anh lạnh lẽo, sợ anh sẽ lạnh chết, cho nên lúc chỉ có hai người, anh thường xuyên bỏ tay vào trong nội y của cô, để Hoắc Mộ sờ ngực cô tùy tiện chơi đùa, sưởi ấm cho anh.
Thời điểm đó cô cũng thật khờ.
Lúc cô và Hoắc Mộ ở bên nhau là mùa đông.
Mùa hè theo đuổi anh, theo đuổi hết hai mùa, đến mùa đông mới đồng ý, ở bên nhau một tháng, mỗi ngày Cận Quan Quan đều cùng anh đến thư viện tìm đề.
Cận Quan Quan từ nhỏ không có bất kỳ hứng thú gì đối với mấy cái này, cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn anh.
Mùa đông ở phương Bắc bên này cần độ ấm, cho nên nhiệt độ trong phòng rất cao.
Cận Quan Quan nhìn trái nhìn phải không có ai, cũng không sợ quấy nhiễu, cho nên nhẹ nhàng gọi anh: “Hoắc Mộ, đưa tay cho em.”
Cô muốn dắt tay anh, Hoắc Mộ ngoan ngoãn đưa tay cho cô, kết quả phát hiện ra anh ở trong phòng cung cấp độ ấm mà vẫn lạnh như thế, cô sốt ruột, lo lắng hỏi: “Tay của anh sao vẫn lạnh như vậy? Chúng ta cũng vào đây rất lâu rồi, anh không phải là người lạnh bẩm sinh chứ?”
Hoắc Mộ gật đầu, Cận Quan Quan nhìn trái nhìn phải thật sự không có ai, hơn nữa ngay cả nhân viên quản lý cũng không ở đây, trong này còn không có camera, liền suy nghĩ, cô để tay của Hoắc Mộ chui vào từ dưới áo lông, trực tiếp để tay anh trên ngực mình, giọng nói mập mờ trầm thấp nói với anh: “Hoắc Mộ, anh đẩy áσ ɭóŧ của em lên cao, sau đó để tay lên trên ngực em, bóp ngực em sưởi ấm được không? Em cho anh sờ, như vậy chắc chắn rất ấm áp.”
Hoắc Mộ sờ đến lớp áσ ɭóŧ mỏng manh cô mặc, tay cũng run rẩy.
Hai người bọn họ ở bên nhau hơn một tháng, chuyện thân mật nhất từng làm cũng chỉ có hôn môi mà thôi, kết quả, bây giờ sờ ngực cô ở trước mặt mọi người như thế, Hoắc Mộ sợ đến mức muốn rụt tay lại: “Quan Quan, buông tay, đừng nghịch, đây là bên ngoài, hơn nữa, chúng ta còn quá sớm.”
Cận Quan Quan không nghe, kéo tay anh không cho anh rời đi, cái dáng dấp quyến rũ này, hiển nhiên cực kỳ giống yêu tinh: “Thế nhưng người ta muốn mà, nơi này đâu có ai, anh sờ em một chút, em muốn thử cảm giác được sờ.”
/59
|