Điền Yên còn chưa tỉnh. Năm giờ sáng hôm qua còn nghe được tiếng cô kêu đau, anh khó có khi không trực tiếp ném người ra khỏi nhà.
Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của anh luôn có quy luật. Uống trà xong, sau đó ăn sáng. Lúc tɾong nhà chỉ có một mình anh, tɾong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Điền Yên lảo đảo đứng dậy khỏi giường, chân trần đạp lên thảm mềm mại, lông tơ thoải mái chui vào khe hở ngón chân, khiến cả người cô run rẩy một trận. Bụng đau nhức, cô cong e0 ra khỏi phòng.
Cô không biết phòng nào là phòng vệ sinh. Phong cách căn nhà lãnh đạm, cửa phòng thống nhất đều là màu đen. Nhưng dựa the0 bố cục, trực giác nói cho cô biết phòng thứ nhất bên tay trái là nhà vệ sinh.
Điền Yên tự tin mà đẩy cửa bước vào.
Người đàn ông đang giải quyết nhu cầu sinh lý bên tɾong cứng đờ người, dòng nước rấtnhỏ bỗng nhiên im bặt.
Điền Yên hoảng sợ lập tức đóng cửa lại.
Trong phòng khách truyền đến tiếng hoảng loạn chạy trốn của cô.
Cô về phòng tìm lại g͙iày nhưng không thấy, nghĩ là ở huyền quan nên liền đi ra ngoài. Lúc cô đang mở tủ g͙iày thì cảm nhận được ót lạnh băng, ấn ma͙nh xuống một cách tàn nhẫn. Cô bị bắt phải cúi đầụ
“Vừa rồi cô nhìn thấy cái gì.”
Giọng nói này không phải giọng điệu thường ngày của anh, dường như phát ra từ kẽ răng, giống như một mũi tên lạnh buốt xuyên qua da thịt.
Đồng tử của Điền Yên run rẩy. Tủ g͙iày cô vừa mở chứa đầy đầu đạn của hơn hai mươi loại súng. Tất cả đều tre0 lên tấm đục lỗ màu đen, tɾong rương tầng một thậm chí còn chứa sáu quả lựu đạn M67.
Bàng Kinh Phú cười lạnh như đang nói một bản án tử hình cho cô.
“Mắt của cô thật sự rấttốt, để tôi biến cô thành người mù, hay là xác chết đây?”
Cô giơ tay lên, đầu ngón tay run rẩy bộc lộ nội tâm bất an, lòng bàn tay lấm tấm mồ hôi lạnh.
Nghe những âm thanh máy móc vụn vặt từ phía sau truyền đến, nỗi sợ hãi càng bị phóng đại lên gấp bội.
“Tôi cái gì cũng chưa”
Đầu họng súng trên đầu cô càng ấn ma͙nh hơn, tiếng nạp đạn thanh thúy khiến lông tơ cô lập tức dựng đứng.
“Tôi đã nhìn thấy rồi Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi để cho anh nhìn tôi được không? Chúng ta hòa nhé, xin đó anh trai ”
Bàng Kinh Phú lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, cô buộc phải cúi đầu nghe anh nghiến răng nghiến lợi “Cô có cái gì đáng để ông đây nhìn, cô thật coi trọng bản thân, đáng lẽ đêm qua nên bị ông đây đánh chết Bây giờ cô nên quỳ xuống lạy mới giữ được mạng ”
Vừa dứt lời, cô nhanh chóng quỳ xuống.
Bàng Kinh Phú híp mắt, nhìn cô đối mặt với cánh cửa tủ g͙iày đang mở, bắt đầu cởi chiếc tay áo ngắn cũn cỡn và dây đe0 quần bên tɾong.
Làn da của cô thật sự trắng trẻo, da thịt không có chút tì vết, giống như một khối ngọc thượng đẳng. Xương bướm gợi cảm, ngoại trừ một vài vết xước rấtbắt mắt trên vai còn sót lại khi quần áo của cô bị xé rách.
Những vết bầm không đều nhau từ vết móng vuốt làm ố màu khối ngọc bích, tạo nên một khuyết điểm tươi sáng, hấp dẫn càng thêm mê người.
Điền Yên run rẩy giơ tay lên, Bàng Kinh Phú dùng họng súng nhắm chuẩn vào đầu cô.
“Quay người lại.”
Điền Yên chống hai tay xuống đất, chậm rãi xoay người. Bộ ngực to bằng lòng bàn tay đung đưa, mượt mà no đủ đứng thẳng trước mặt cô gái.
Quầng vú màu hồng nhạt ở giữa điểm xuyết một quả đào màu đào, núm vú trũng xuống bị ánh mắt kích thích, sung huyết từ từ phồng ra ngoài.
Những vết bầm tím lớn trên bụng chuyển sang màu tím sẫm sau một đêm.
Người phụ nữ chỉ khỏa thân phần thân trên còn dâm đãng hơn cả khi khỏa thân h0àn toàn. Phần thân dưới hở hang đến mức khiến người ta phải nhìn trộm, cô giơ hai tay lên, bày ra tư thế đầu hàng, chờ đợi được anh sử dụng͟͟.
Đặc biệt là bộ dáng với mái tóc rối bù này, cực kỳ giống như thê thảm sau khi bị chà đạp, ngây thơ khiến không người đàn ông nào có thể chịu đựng được.
Bàng Kinh Phú nhẹ nhàng nói “Cô nhìn nơi nào của tôi còn không tự mình rõ sao? Chỉ cho tôi nhìn phía trên, cô cảm thấy công bằng không?”
Điền Yên run rẩy đặt đôi tay của mình xuống chiếc quần iean của mình. Cô cởi cúc và kéo khóa rồi quỳ xuống.
“Cởi sach ra.”
Khẩu súng lục có ống giảm thanh, nòng chĩa về phía trước áp sát vào trán cô.
Điền Yên sợ hãi đứng dậy, cởi quần xuống mắt cá chân, che quần bằng đồ lót màu xám.
Bàng Kinh Phú hạ mí mắt xuống, nhìn kỹ ngón chân lạc đà trắng nõn tinh tế và mềm mại kia.
Không có một sợi lông nào, thậm chí còn có chút sach sẽ dị thường.
Anh ấn nòng súng vào mông cô, khiến da thịt mềm mại bị móp vào. Bộ phận nhạy cảm bị thiết bị lạnh kích thích, cô thở ra một âm điệu không bình thường, e0 cũng cong xuống, cảm thấy xấu hổ giơ cánh tay kẹp chặt.
“Đứng thẳng.”
“Ừ…”
Yết hầu lăn lộn lên xuống.
Mặc dù Bàng Kinh Phú đã nhìn thấy âm đa͙o của phụ nữ trông như thế nào, nhưng đây là lần đầu tiên anh quan sát gần gũi như vậy. Cảm giác rấtkhác so với lúc nhìn qua màn hình, da thịt của cô the0 động tác kẹp chặt hai chân trở nên no đủ mượt mà.
Đầu súng đen nhánh di chuyển tới trước âm đế của cô, bỗng nhiên anh ấn ma͙nh xuống, chuyển động họng súng. Anh dùng sức nghiền ma͙nh, nó càng lúc càng chìm sâu vào âm đế hơn.
Điền Yên thê lương mà nức nở một tiếng, đau đớn cong e0, hai chân run rẩy sắp quỳ xuống đất.
Âm đế nhạy cảm của cô bị kích thích đến mức đau đớn tê dại, nhất là khi đối mặt với nỗi sợ hãi, cô sợ anh bắn nhầm, bắp đùi run rẩy.
Họng súng đột nhiên xuyên qua bắp đùi của cô, lộ ra vết nứt trên mông cô. Nòng súng giảm thanh lạnh lẽo cọ xát qua lại giữa môi âm hộ của cô, anh di chuyển không ngừng, như thể đang bắt chước động tác làm t̠ình.
Âm vật cô cứng lại đang cọ vào cán súng cứng ngắc, càng lúc càng mãnh liệt, ở góc nghiêng của cô, cô khom lưng, đỉnh đầu sắp chạm vào lòng ngực của người đàn ông.
Bàng Kinh Phú không yêu cầu cô đứng thẳng nữa mà điều khiển vật tɾong tay anh, nhét nó vào giữa hai chân cô để giúp cô thủ dâm.
Hai môi âm hộ giống như bào ngư kẹp chặt vào báng súng, dường như coi nó như một bộ ρhận sinh dục, cắn nó như râu của bạch tuộc, âm đế bị chà đạp, dần dần đỏ lên và sưng tấy.
Báng súng màu đen được rút ra từ giữa đùi cô, mặt trên phủ một vết nước tɾong suốt như pha lê.
Bàng Kinh Phú dừng lại.
Điền Yên nức nở, hai tay giơ lên
đặt trước ngực, đầu ngón tay cong lại, cô run rẩy nức nở “Ưm…”
Bàng Kinh Phú đưa nòng súng lên trước mắt, nghiêng đầu như phát hiện ra điều gì đó, anh nghiêng đầu đánh giá.
“Cô có nghĩ mình gợi cảm không?”
Lời nói nhục nhã khiến cô vô thức siết chặt, vết nước nhớp nháp trên chân khiến cô nhận thức rõ ràng chuyện gì vừa xảy ra.
“Chính cô ngửi xem, hửm?”
Bàng Kinh Phú áp nòng giảm thanh vào mặt cô.
Điền Yên chống cự quay đầu đi, mái tóc che đi đôi má xấu hổ và gương mặt tức giận.
/199
|