Đi từ dưới bếp lên, Hồng Tụ run rẩy cầm một chén trà mới rót, đứng sau lưng Lạc Nhân lý nhí nói.
- Đại ca, muội xin lỗi!
Thế nhưng tấm lưng rộng lớn đó dường như vẫn còn tức giận, không quay lại đếm xỉa gì tới nàng. Lạc Thiên ngồi đối diện đó lắc đầu nói.
- Đi tới trước mặt đại ca xin lỗi.
Hồng Tụ càng sợ hãi. Nàng tuy xuất thân là công chúa. Nhưng từ nhỏ đã nhà tan cửa nát, lưu lạc giang hồ, mấy thứ lễ tiết trang trọng thì coi như là không có được học đi. Hơn nữa nhà họ Thành càng là thế môn gia tộc, cổng càng cao thì quy định càng nhiều, nàng sợ mình sẽ thất thố bị người ta chê cười là thiếu lễ nghĩa. Ai đời lần đầu tiên gặp mặt đã lấy phi đao ném thẳng đại bá, liên luỵ tiểu cô đang có thai. Chỉ tại nàng tài lanh, vừa dỗ Tiểu Thiên Thiên ngủ xong đi ra, thấy có người đánh Lạc Thiên nên mới căng thẳng làm càn. Khi bọn họ lưu lạc tại Triệu Đảo, kẻ thù khắp nơi, không khi nào nàng có thể thôi đề cao cảnh giác.
Nào ngờ Lạc Nhân quay lại, hào hiệp nói với nàng.
- Đệ muội đừng quá lo lắng. Rốt cuộc cũng không có chuyện gì. Tất cả chỉ là hiểu lầm nhỏ. Chỉ tại thính giác ta không tốt, sau này có gì cần nói cứ đến trước mặt ta.
Nghe mấy lời đó Hồng Tụ liền mừng rỡ, nhưng Lạc Thiên lại nhíu mày. Nói đại ca thính giác không tốt chi bằng nói y điếc đặc. Từ bẩm sinh Lạc Nhân đã như vậy rồi. Quá trình trưởng thành của y cũng đủ gian nang vất vả. Ngày ấu thơ nghe mẫu thân kể lại y chẳng khác nào người rừng. Chính vì vậy mới có chuyện thứ tử như Lạc Thiên được đẩy lên hàng kế tự. Tuy nhiên sau năm y mười ba tuổi tình hình hoàn toàn đổi khác. Đại lão trong gia tộc kiên quyết lập trưởng tử này làm người kế thừa. Ngay lập tức Lạc Thiên bị đá văng như vật dư thừa.
- Đại ca dùng trà.
Hồng Tụ vô cùng cảm động khi nhận được sự tha thứ của Lạc Nhân. Vị đại ca này thật ôn hoà dễ tính à nha. Nụ cười rất sảng khoái , độ lượng, hèn chi đặt tên là Lạc Nhân. Già yêu trẻ kính, mọi người quý mến. Không có chút nào nham hiểm, âm độc giống như tướng công của nàng hết. Gương mặt càng thập phần tuấn lãng, đỉnh đạt hơn. Người vui vẻ mà võ công lại cao cường. Thật là nam nhân đẳng cấp nhất trong số các nam nhân. Là mẫu người mơ ước của tất cả các nữ nhi, là mục tiêu phấn đấu của toàn bộ đàn ông trên thế giới. Nàng không kiềm được, nhìn Lạc Thiên thở dài một cái.
Lần này thì tới lượt Lạc Thiên nổi sùng. Ai ai cũng vậy hết, tất cả mọi người khi gặp hắn đều phải giương mắt ngưỡng mộ. Nhưng khi đã gặp đại ca rồi thì giống như vừa ngộ ra chân lý, ánh mắt chỉ còn một điều tôn sùng. Đem hắn đây từ vị trí thứ nhất đánh xuống ngang với hòn đá ven đường. Ngay cả nương tử xem hắn như thần như thánh, bây giờ cũng không giấu nổi vẻ chết mê chết mệt nhìn đại ca. Lại còn thở dài một cái chết tiệt gì chứ? Hắn trên đời này thất bại nhất chính là sinh ra cùng họ với đại ca, để mọi người trên thế gian đều đem hắn với đại ca ra mà so sánh.
Lạc Nhân giống như đọc hết được biểu tình trên gương mặt hắn, đột nhiên mở miệng cười ha hả. Vị tiểu đệ này muôn đời vẫn đáng yêu như vậy. Coi như thân thể của hắn trưởng thành đi, nhưng tính tình vẫn giống trẻ con vô cùng. Mỗi con người sinh ra trên đời này đều có một sứ mệnh. Mỗi cá thể đều là duy nhất, không ai giống ai. Càng không thể so sánh bằng bất cứ tiêu chuẩn nào. Chân lý này phải do chính bản thân hắn ngộ ra thì mới có thể lớn khôn được, mới có thể thoát khỏi cái bóng che chở của vị đại ca này.
^_^
Trời đã tối khuya, mọi người đều là đi đường xa vất vả trở về, tuy nhiên Lạc Thiên rất nóng ruột, nên đành cầu cạnh xin đại ca coi dùm Nguyệt Lãnh một chút. Lạc Mai sau khi kiểm tra qua cũng chỉ biết sắc vài thang thuốc tấm bổ thân thể. Ngoại thương của y coi như đã lành lặn, nội thương thì cũng đã tạm ổn rồi. Thế nhưng y cũng không có cách gì tỉnh lại. Nếu đúng giờ mà Hồng Tụ không truyền chân khí, y lập tức chuyển biết nguy kịch, mong manh cũng chẳng khác hấp hối là bao.
Lạc Thiên cũng chỉ đứng nhìn, mà không có chẩn đón, bắt mạch gì cả.
- Y có quan hệ gì với đệ? – Đại ca hỏi.
- Y cứu đệ một mạng. Đệ còn nợ ân tình của y rất nhiều.
- Vấn đề của kẻ này không phải là ngoại thương hay nội thương gì hết. – Lạc Nhân thở dài. - Y tuy dương thọ vẫn còn, nhưng là một cây đèn cạn dầu, sinh mệnh sắp tắt. Đã trải qua một cuộc chiến kinh khủng cỡ nào, mà khiến y đốt cháy hết sinh mệnh của mình thế này?
- Y đấu với sư phụ mình. Dùng nội công chống lại cái chiêu gì gọi là Thực Thiên Hôn Ám. – Hắn lay tay áo của Lạc Nhân hỏi. – Còn có thể cứu được không?
- Thì ra là chiêu thức đáng sợ đó, vậy mà y cũng có thể đứng ra cản được. Đúng là đệ đã nợ người ta một cái mạng rồi. – Lạc Nhân trầm ngâm, sau đó y thở dài như vừa xác nhận một quyết định trọng đại. - Đại ca sẽ dốc sức cứu y.
Lạc Nhân mỉm cười, khiến hắn ấm áp. Đại ca không có chuyện gì trên đời mà không biết, không có chuyện gì là không làm được. Nhiều lúc Lạc Thiên tự thầm hỏi, liệu đại ca có phải là phàm nhân không? Sao y lúc nào cũng phiêu phiêu dật dật, lãng đãng như đang tồn tại ở một thế giới khác với con người vậy. Nếu chính miệng đại ca nói mình là thần tiên, Lạc Thiên cũng có thể đồng ý ngay lập tức.
^_^
Suốt đêm đó Lạc Nhân truyền nội lực cho Nguyệt Lãnh. Y không cho ai ở trong phòng, nên Lạc Thiên và Lạc Mai cùng lui về nghỉ ngơi.
Lạc Nhân ngồi xếp bằng, chỉ dùng tay áp tay để mà truyền công lực của mình cho đối phương. Sau bốn canh giờ, y đã mệt mỏi, cơ thể mồ hôi đầm đìa.
“Hay để ta phụ giúp.”
Y nghe tiếng trẻ con văng vẳng bên tai mình. Lạc Nhân mỉm cười ấm áp.
- Hắn chỉ là cơ thể phàm nhân, không chịu nổi đâu.
“Nhưng ngươi đang phí phạm sinh khí của mình.”
- Đệ nợ, huynh trả. Điều này cũng dễ hiểu thôi.
“Tuổi thọ vốn đã bị ngắn đi một đoạn rồi.” Giọng nói trẻ con thở dài phiền muộn.
- Đừng lo, ta sống mỗi ngày đều là rất vui vẻ hạnh phúc! – Lạc Nhân lại cười nói.
Tiếng thở dài thườn thượt trong đêm cũng chỉ có một mình Lạc Nhân nghe được. Trong thế giới vĩnh viễn im lặng của y, chỉ có thể nghe được một ít âm thanh này mà thôi.
^_^
Sáng sớm hôm sau, Lạc Thiên nghe đại thúc quét sân trước nhà nói, Tông chủ đã khởi hành từ rất sớm.
- Thần long thấy đầu không thấy đuôi ... – Lạc Thiên lầm bầm.
Dù đây là nhà y thì cũng rất ít khi thấy được đại ca xuất hiện. Dường như y lúc nào cũng bận rộn, xuất hiện khắp nơi để giải quyết công việc khi người ta cần đến. Khi xong việc thì ngay lập tức rời đi.
Lạc Mai cũng đã quá quen với phong cách làm việc này của Lạc Nhân. Vừa thức dậy nàng đã đi vào phòng Nguyệt Lãnh kiểm tra. Quả nhiên vô cùng thần kỳ, mạch tượng của Nguyệt Lãnh đã bình thường trở lại. Thân thể hắn hoàn toàn bình phục. Cả sắc mặt cũng hồng hào tươi tỉnh hơn. Nhưng Nguyệt Lãnh vẫn không hề tỉnh dậy, nhìn y im lìm như người đang say ngủ, trong một giấc mơ hạnh phúc.
- Dường như không phải do đại ca không cứu được. Mà hình như do y không muốn tỉnh lại. – Lạc Mai đoán. Ngoài ra nàng cũng chẳng thể tìm ra lý do nào khác.
- Vậy thì cứ để hắn ngủ, chừng nào thích thì sẽ tỉnh lại. – Lạc Thiên thở dài.
Hai huynh muội bọn họ vừa đi ra ngoài sảnh, đã nhìn thấy Châu Bình nôn nóng đi qua đi lại chờ đợi.
- Nhị thiếu gia, tam tiểu thư. – Y chấp tay hành lễ.
- Có việc gì? – Lạc Thiên hỏi. Người của Thính Phong các nhấp nhổm như vậy e rằng phải có tin tức cực kỳ quan trọng.
- Đặng đường chủ thông báo Triệu Đảo sắp xảy ra đại biến rồi. Tứ phương đang rục rịch tập trung binh mã. Triếu đế đã truy tung khắp nơi để triệu hồi Hộ Sứ tướng quân Kim Thành hồi kinh.
- Có biết là chuyện gì không?
- Tin tức từ trong cung lọt ra. Tình hình sức khoẻ hoàng đế không tốt lắm. Có lẽ chuẩn bị bước vào giai đoạn chuyển giao quyền lực. Đây sẽ là lúc dễ dàng xảy ra nội loạn nhất, dễ tạo ra cảnh hoàng tộc đổ máu.
“Mẫn Chi!” Tim lạc Thiên đột nhiên thót một cái. Hình ảnh tiểu nữ đơn bạc gục khóc trên cầu tàu ngày hôm đó khiến hắn không cách gì quên được. Người con gái đơn thuần, xinh đẹp với nụ cười vô cùng rạng rỡ. Mỗi lần nhớ đến hắn cũng chỉ có một mong ước duy nhất là bảo vệ nụ cười của nàng. Trong lúc liên quan đến tồn vong đại sự của Triệu tộc, hắn không thể nào có thể làm ngơ. Bảo vệ nàng, đó chỉ là thứ duy nhất mà hắn có khả năng làm được.
- Chuẩn bị ngay đi. Chúng ta lập tức trở về kinh đô. – Lạc Thiên nóng lòng ra lệnh.
- Vâng! – Mộc Châu Bình nói xong ngay lập tức lui đi làm ngay.
- Nhị ca lại sắp phải đi nữa rồi. – Hắn quay sang dịu dàng nói với muội muội.
- Ca càng lúc càng giống đại ca rồi. Hai người lúc nào cũng vội vội vàng vàng không thể nào ở yên một chỗ.
Lạc Thiên thoáng ngạc nhiên. Thì ra hắn luôn từ góc độ cá nhân để quan sát thế giới, chưa từng đứng ở góc độ của người khác mà quan sát chính bản thân mình. Chẳng phải mới trước đó, hắn còn có thể nhìn thấy hình ảnh của mình trong vai trò đại ca, còn Nguyệt Lãnh đang đứng ở địa vị của hắn. Càng trưởng thành, hắn lại càng có thể hiểu được đại ca nhiều hơn sao. Lạc Thiên mỉm cười.
- Nam nhi chí tại bốn phương. Ta phải gắng sức để bảo vệ những thứ mà bản thân coi trọng thôi.
Thứ đại ca đang muốn bảo vệ cả gia tộc này; còn Lạc Thiên, Lạc Mai cũng là một phần trong đó. Thấy chưa, hắn lại hiểu ra thêm được một thứ rồi. Con người cuối cùng cũng sẽ trưởng thành theo năm tháng thôi. “Hôm nào phải gặng hỏi, thật ra gánh vác nhiều thứ như vậy đại ca có thấy mỏi mệt không?” Hắn mỉm cười. Dĩ nhiên là bản thân cũng muốn san sẻ gánh nặng cùng đại ca một chút. ‘Huynh đệ đồng lòng cả núi đá cũng có thể biến thành cơm’.
- Đại ca, muội xin lỗi!
Thế nhưng tấm lưng rộng lớn đó dường như vẫn còn tức giận, không quay lại đếm xỉa gì tới nàng. Lạc Thiên ngồi đối diện đó lắc đầu nói.
- Đi tới trước mặt đại ca xin lỗi.
Hồng Tụ càng sợ hãi. Nàng tuy xuất thân là công chúa. Nhưng từ nhỏ đã nhà tan cửa nát, lưu lạc giang hồ, mấy thứ lễ tiết trang trọng thì coi như là không có được học đi. Hơn nữa nhà họ Thành càng là thế môn gia tộc, cổng càng cao thì quy định càng nhiều, nàng sợ mình sẽ thất thố bị người ta chê cười là thiếu lễ nghĩa. Ai đời lần đầu tiên gặp mặt đã lấy phi đao ném thẳng đại bá, liên luỵ tiểu cô đang có thai. Chỉ tại nàng tài lanh, vừa dỗ Tiểu Thiên Thiên ngủ xong đi ra, thấy có người đánh Lạc Thiên nên mới căng thẳng làm càn. Khi bọn họ lưu lạc tại Triệu Đảo, kẻ thù khắp nơi, không khi nào nàng có thể thôi đề cao cảnh giác.
Nào ngờ Lạc Nhân quay lại, hào hiệp nói với nàng.
- Đệ muội đừng quá lo lắng. Rốt cuộc cũng không có chuyện gì. Tất cả chỉ là hiểu lầm nhỏ. Chỉ tại thính giác ta không tốt, sau này có gì cần nói cứ đến trước mặt ta.
Nghe mấy lời đó Hồng Tụ liền mừng rỡ, nhưng Lạc Thiên lại nhíu mày. Nói đại ca thính giác không tốt chi bằng nói y điếc đặc. Từ bẩm sinh Lạc Nhân đã như vậy rồi. Quá trình trưởng thành của y cũng đủ gian nang vất vả. Ngày ấu thơ nghe mẫu thân kể lại y chẳng khác nào người rừng. Chính vì vậy mới có chuyện thứ tử như Lạc Thiên được đẩy lên hàng kế tự. Tuy nhiên sau năm y mười ba tuổi tình hình hoàn toàn đổi khác. Đại lão trong gia tộc kiên quyết lập trưởng tử này làm người kế thừa. Ngay lập tức Lạc Thiên bị đá văng như vật dư thừa.
- Đại ca dùng trà.
Hồng Tụ vô cùng cảm động khi nhận được sự tha thứ của Lạc Nhân. Vị đại ca này thật ôn hoà dễ tính à nha. Nụ cười rất sảng khoái , độ lượng, hèn chi đặt tên là Lạc Nhân. Già yêu trẻ kính, mọi người quý mến. Không có chút nào nham hiểm, âm độc giống như tướng công của nàng hết. Gương mặt càng thập phần tuấn lãng, đỉnh đạt hơn. Người vui vẻ mà võ công lại cao cường. Thật là nam nhân đẳng cấp nhất trong số các nam nhân. Là mẫu người mơ ước của tất cả các nữ nhi, là mục tiêu phấn đấu của toàn bộ đàn ông trên thế giới. Nàng không kiềm được, nhìn Lạc Thiên thở dài một cái.
Lần này thì tới lượt Lạc Thiên nổi sùng. Ai ai cũng vậy hết, tất cả mọi người khi gặp hắn đều phải giương mắt ngưỡng mộ. Nhưng khi đã gặp đại ca rồi thì giống như vừa ngộ ra chân lý, ánh mắt chỉ còn một điều tôn sùng. Đem hắn đây từ vị trí thứ nhất đánh xuống ngang với hòn đá ven đường. Ngay cả nương tử xem hắn như thần như thánh, bây giờ cũng không giấu nổi vẻ chết mê chết mệt nhìn đại ca. Lại còn thở dài một cái chết tiệt gì chứ? Hắn trên đời này thất bại nhất chính là sinh ra cùng họ với đại ca, để mọi người trên thế gian đều đem hắn với đại ca ra mà so sánh.
Lạc Nhân giống như đọc hết được biểu tình trên gương mặt hắn, đột nhiên mở miệng cười ha hả. Vị tiểu đệ này muôn đời vẫn đáng yêu như vậy. Coi như thân thể của hắn trưởng thành đi, nhưng tính tình vẫn giống trẻ con vô cùng. Mỗi con người sinh ra trên đời này đều có một sứ mệnh. Mỗi cá thể đều là duy nhất, không ai giống ai. Càng không thể so sánh bằng bất cứ tiêu chuẩn nào. Chân lý này phải do chính bản thân hắn ngộ ra thì mới có thể lớn khôn được, mới có thể thoát khỏi cái bóng che chở của vị đại ca này.
^_^
Trời đã tối khuya, mọi người đều là đi đường xa vất vả trở về, tuy nhiên Lạc Thiên rất nóng ruột, nên đành cầu cạnh xin đại ca coi dùm Nguyệt Lãnh một chút. Lạc Mai sau khi kiểm tra qua cũng chỉ biết sắc vài thang thuốc tấm bổ thân thể. Ngoại thương của y coi như đã lành lặn, nội thương thì cũng đã tạm ổn rồi. Thế nhưng y cũng không có cách gì tỉnh lại. Nếu đúng giờ mà Hồng Tụ không truyền chân khí, y lập tức chuyển biết nguy kịch, mong manh cũng chẳng khác hấp hối là bao.
Lạc Thiên cũng chỉ đứng nhìn, mà không có chẩn đón, bắt mạch gì cả.
- Y có quan hệ gì với đệ? – Đại ca hỏi.
- Y cứu đệ một mạng. Đệ còn nợ ân tình của y rất nhiều.
- Vấn đề của kẻ này không phải là ngoại thương hay nội thương gì hết. – Lạc Nhân thở dài. - Y tuy dương thọ vẫn còn, nhưng là một cây đèn cạn dầu, sinh mệnh sắp tắt. Đã trải qua một cuộc chiến kinh khủng cỡ nào, mà khiến y đốt cháy hết sinh mệnh của mình thế này?
- Y đấu với sư phụ mình. Dùng nội công chống lại cái chiêu gì gọi là Thực Thiên Hôn Ám. – Hắn lay tay áo của Lạc Nhân hỏi. – Còn có thể cứu được không?
- Thì ra là chiêu thức đáng sợ đó, vậy mà y cũng có thể đứng ra cản được. Đúng là đệ đã nợ người ta một cái mạng rồi. – Lạc Nhân trầm ngâm, sau đó y thở dài như vừa xác nhận một quyết định trọng đại. - Đại ca sẽ dốc sức cứu y.
Lạc Nhân mỉm cười, khiến hắn ấm áp. Đại ca không có chuyện gì trên đời mà không biết, không có chuyện gì là không làm được. Nhiều lúc Lạc Thiên tự thầm hỏi, liệu đại ca có phải là phàm nhân không? Sao y lúc nào cũng phiêu phiêu dật dật, lãng đãng như đang tồn tại ở một thế giới khác với con người vậy. Nếu chính miệng đại ca nói mình là thần tiên, Lạc Thiên cũng có thể đồng ý ngay lập tức.
^_^
Suốt đêm đó Lạc Nhân truyền nội lực cho Nguyệt Lãnh. Y không cho ai ở trong phòng, nên Lạc Thiên và Lạc Mai cùng lui về nghỉ ngơi.
Lạc Nhân ngồi xếp bằng, chỉ dùng tay áp tay để mà truyền công lực của mình cho đối phương. Sau bốn canh giờ, y đã mệt mỏi, cơ thể mồ hôi đầm đìa.
“Hay để ta phụ giúp.”
Y nghe tiếng trẻ con văng vẳng bên tai mình. Lạc Nhân mỉm cười ấm áp.
- Hắn chỉ là cơ thể phàm nhân, không chịu nổi đâu.
“Nhưng ngươi đang phí phạm sinh khí của mình.”
- Đệ nợ, huynh trả. Điều này cũng dễ hiểu thôi.
“Tuổi thọ vốn đã bị ngắn đi một đoạn rồi.” Giọng nói trẻ con thở dài phiền muộn.
- Đừng lo, ta sống mỗi ngày đều là rất vui vẻ hạnh phúc! – Lạc Nhân lại cười nói.
Tiếng thở dài thườn thượt trong đêm cũng chỉ có một mình Lạc Nhân nghe được. Trong thế giới vĩnh viễn im lặng của y, chỉ có thể nghe được một ít âm thanh này mà thôi.
^_^
Sáng sớm hôm sau, Lạc Thiên nghe đại thúc quét sân trước nhà nói, Tông chủ đã khởi hành từ rất sớm.
- Thần long thấy đầu không thấy đuôi ... – Lạc Thiên lầm bầm.
Dù đây là nhà y thì cũng rất ít khi thấy được đại ca xuất hiện. Dường như y lúc nào cũng bận rộn, xuất hiện khắp nơi để giải quyết công việc khi người ta cần đến. Khi xong việc thì ngay lập tức rời đi.
Lạc Mai cũng đã quá quen với phong cách làm việc này của Lạc Nhân. Vừa thức dậy nàng đã đi vào phòng Nguyệt Lãnh kiểm tra. Quả nhiên vô cùng thần kỳ, mạch tượng của Nguyệt Lãnh đã bình thường trở lại. Thân thể hắn hoàn toàn bình phục. Cả sắc mặt cũng hồng hào tươi tỉnh hơn. Nhưng Nguyệt Lãnh vẫn không hề tỉnh dậy, nhìn y im lìm như người đang say ngủ, trong một giấc mơ hạnh phúc.
- Dường như không phải do đại ca không cứu được. Mà hình như do y không muốn tỉnh lại. – Lạc Mai đoán. Ngoài ra nàng cũng chẳng thể tìm ra lý do nào khác.
- Vậy thì cứ để hắn ngủ, chừng nào thích thì sẽ tỉnh lại. – Lạc Thiên thở dài.
Hai huynh muội bọn họ vừa đi ra ngoài sảnh, đã nhìn thấy Châu Bình nôn nóng đi qua đi lại chờ đợi.
- Nhị thiếu gia, tam tiểu thư. – Y chấp tay hành lễ.
- Có việc gì? – Lạc Thiên hỏi. Người của Thính Phong các nhấp nhổm như vậy e rằng phải có tin tức cực kỳ quan trọng.
- Đặng đường chủ thông báo Triệu Đảo sắp xảy ra đại biến rồi. Tứ phương đang rục rịch tập trung binh mã. Triếu đế đã truy tung khắp nơi để triệu hồi Hộ Sứ tướng quân Kim Thành hồi kinh.
- Có biết là chuyện gì không?
- Tin tức từ trong cung lọt ra. Tình hình sức khoẻ hoàng đế không tốt lắm. Có lẽ chuẩn bị bước vào giai đoạn chuyển giao quyền lực. Đây sẽ là lúc dễ dàng xảy ra nội loạn nhất, dễ tạo ra cảnh hoàng tộc đổ máu.
“Mẫn Chi!” Tim lạc Thiên đột nhiên thót một cái. Hình ảnh tiểu nữ đơn bạc gục khóc trên cầu tàu ngày hôm đó khiến hắn không cách gì quên được. Người con gái đơn thuần, xinh đẹp với nụ cười vô cùng rạng rỡ. Mỗi lần nhớ đến hắn cũng chỉ có một mong ước duy nhất là bảo vệ nụ cười của nàng. Trong lúc liên quan đến tồn vong đại sự của Triệu tộc, hắn không thể nào có thể làm ngơ. Bảo vệ nàng, đó chỉ là thứ duy nhất mà hắn có khả năng làm được.
- Chuẩn bị ngay đi. Chúng ta lập tức trở về kinh đô. – Lạc Thiên nóng lòng ra lệnh.
- Vâng! – Mộc Châu Bình nói xong ngay lập tức lui đi làm ngay.
- Nhị ca lại sắp phải đi nữa rồi. – Hắn quay sang dịu dàng nói với muội muội.
- Ca càng lúc càng giống đại ca rồi. Hai người lúc nào cũng vội vội vàng vàng không thể nào ở yên một chỗ.
Lạc Thiên thoáng ngạc nhiên. Thì ra hắn luôn từ góc độ cá nhân để quan sát thế giới, chưa từng đứng ở góc độ của người khác mà quan sát chính bản thân mình. Chẳng phải mới trước đó, hắn còn có thể nhìn thấy hình ảnh của mình trong vai trò đại ca, còn Nguyệt Lãnh đang đứng ở địa vị của hắn. Càng trưởng thành, hắn lại càng có thể hiểu được đại ca nhiều hơn sao. Lạc Thiên mỉm cười.
- Nam nhi chí tại bốn phương. Ta phải gắng sức để bảo vệ những thứ mà bản thân coi trọng thôi.
Thứ đại ca đang muốn bảo vệ cả gia tộc này; còn Lạc Thiên, Lạc Mai cũng là một phần trong đó. Thấy chưa, hắn lại hiểu ra thêm được một thứ rồi. Con người cuối cùng cũng sẽ trưởng thành theo năm tháng thôi. “Hôm nào phải gặng hỏi, thật ra gánh vác nhiều thứ như vậy đại ca có thấy mỏi mệt không?” Hắn mỉm cười. Dĩ nhiên là bản thân cũng muốn san sẻ gánh nặng cùng đại ca một chút. ‘Huynh đệ đồng lòng cả núi đá cũng có thể biến thành cơm’.
/90
|