Ngưng Bích dẫn hắn đi qua một đoạn hành lang khác có đông người qua lại hơn. Khiến hắn cứ đụng phải người qua đường rồi rối rít xin lỗi, nom bộ dáng của hắn rất uỷ khuất đáng thương. Hai ải thử thách hắn đã vượt qua được, nhưng Ngưng Bích vẫn tiếp tục bày trò. Nàng dẫn hắn đến một đại sảnh lớn đông nghịt người đang vui chơi náo loạn.
Đại sảnh đường của Hỷ Lạc Phường vô cùng náo nhiệt. Phía trên sân khấu đang có múa hát diễn tuồng. Phía dưới sảnh là mấy trăm bàn tròn đầy ngẹt khách. Đâu đâu cũng thấy cảnh khách nhân đang mua vui hưởng lạc, hai tay đều là ôm ấp tiểu mỹ nhân. Phía bên kia sảnh còn là đổ phường, không khí đâu đâu cũng vô cùng sôi động.
- Kim tiên sinh, mời đi lối này.
Đến khúc này thì hắn vô cùng bối rối, bỏ tay khỏi vách tường mà đi thẳng theo tiếng nói của Ngưng Bích. Nàng ta vẫn chưa hoàn toàn buông tha hắn. Ngưng Bích lấy chân đá một bầu rượu lăn lóc dưới sàn về phía trước mặt Lạc Thiên. Hắn liền phối hợp diễn một màn khổ nhục kế, đạp ngay lên vò rượu trượt té. Nhưng hắn là ai chứ, chính là tên gian thương nổi tiếng nhỏ nhen thù dai đó nha. Dù đang diễn khổ nhục kế cũng không quên trả thù, cùng kéo đối phương lưỡng bại câu thương.
Hắn trượt té vô cùng điệu nghệ, nhào thẳng về hướng Ngưng Bích đang đứng. Tiện thể dùng nàng làm đệm thịt để mà ngã xuống. Cả hai người té ngã lăn lóc, kiến mấy người khách xung quanh cười rộ lên. Đây là chốn yên hoa ăn chơi của bọn vô lại, mấy cảnh kỹ nữ cùng khách nhân rượt đuổi đùa giỡn không hiếm gì, mà cái loại say xỉn té ngã cũng là chuyện bình thường, vì vậy không ai có hảo tâm giúp đỡ họ đứng dậy.
Chỉ có hai người chật vật đứng lên, Lạc Thiên thì luôn miệng rối rít xin lỗi, hai tay vô ý sờ soạng lung tung rất chi là khó xử.
“Ha ha, quân tử trả thù mười năm chưa muộn. Còn tiểu nhân ta đây hữu thù tất báo, việc tốt phải làm ngay.”
Tuy là kỹ nữ nhưng Ngưng Bích bị sờ loạn là không có chuẩn bị trước, trên mặt cũng hiện lên một tầng đỏ hồng. Nàng bối rối dự tính đứng dậy lên thật nhanh, không ngờ lại nghe xoẹt một cái, chiếc váy dài bị kéo rách toan. Thì ra Lạc Thiên lúc nãy té xuống cũng đã dẫm lên váy của nàng. Ngưng Bích gấp rút ly khai làm chiếc váy bị kéo mạnh rách toan phần ngực áo, toàn bộ yếm nhỏ bị phơi lộ ra ngoài. Cả gian sảnh đồng loạt có tiếng ồ lên phấn khích. Thành Lạc Thiên hai mắt nhìn đến đứng tròng. Cái này hoàn toàn không phải dự định của hắn à nha, hoàn toàn là tai nạn. Nhưng quả thật tai nạn này rất đáng xem.
Ngưng Bích bị lâm vào tình trạng khó xử như vậy, vô cùng bối rối. Nàng nhìn quanh tìm xem có biện pháp nào vãn hồi đườc không. Nhưng gần đó chỉ có một mình Lạc Thiên đang đứng như trời trồng nhìn chăm chăm về phía nàng. Hắn đang mặc một bộ trường bào đen thật dài với chiếc áo khoát rộng bên ngoài. Nàng tính toán, chỉ có một chỗ đó là có thể trốn được. Ngưng Bích ngay lập tức nhào về phía Lạc Thiên, nép vào người hắn rồi kéo chiếc áo khoát che kín lại người mình. Xung quanh lại rộ lên tiếng huýt sáo đầy phản đối.
Lạc Thiên hai mắt vẫn bất động nhìn xa xăm vào chỗ cũ, ra vẻ mù loà không biết gì. Hắn hoảng hốt hỏi.
- Ngưng Bích cô nương, có chuyện gì xảy ra vậy?
- Áo của tiểu nữ bị rách, thật là bối rối vô cùng. Kim Tiên sinh có thể hay không cho tiểu nữ nấp tạm nơi này, chúng ta cùng đi tới một nơi kín đáo hơn để tránh cảnh xuân quang bị lộ.
Nàng e thẹn hỏi, đánh giá vẻ mặt của hắn. Đôi mắt kia vẫn thuỷ chung nhìn đăm đăm về phía trước. Thì ra lúc nãy không phải hắn đang nhìn nàng, mà chỉ trùng hợp nàng đang đứng trong tầm mắt của hắn.
- Tại hạ hiểu rồi. Thỉnh cô nương dẫn đường.
Hắn lộ ra bộ mặt quân tử, vô cùng đáng để người ta tin tưởng. Lạc Thiên kéo Ngưng Bích nép sát vào hông mình, một tay kéo vạt áo khoát che nàng lại, tay kia mạnh mẽ ôm nàng thật chặt để cả người không lộ ra ngoài. Hai người với tư thế ám muội đó, vừa ôm vừa dìu nhau đi xuyên qua đại sảnh đầy nhóc người. Lần này Ngưng Bích ở sát bên cạnh Lạc Thiên hướng hắn đi, nên hắn không còn đụng phải vất cứ chướng ngại vật nào nữa.
Trốn ở trong lòng người nam nhân cao lớn này, tự nhiên nàng có cảm giác hắn thật đáng tin, trong lòng tràn ngập cảm giác thật an toàn.
Còn tên chính nhân quân tử Thành Lạc Thiên thì mặt không đổi sắc, nhịp tim không loạn, vẫn bình thản nương theo nàng mà đi. Trong đầu hắn lại tích cực gào rú. “Aaaa... thân hình thật nhỏ nhắn nha. Cái eo này đúng là cực phẩm trong số cực phẩm. Hèn chi tên mắc dịch kia đến chết vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra”.
Chết dưới hoa mẫu đơn, làm ma cũng phong lưu!
Tiểu mỹ nhân sát thủ Ngưng Bích, không ngờ vì sự kiện mới xảy ra mà thay đổi đột ngột thái độ đối với Lạc Thiên. Nàng coi hắn như ân nhân cứu mạng mà dịu dàng đối xử.
- Kim tiên sinh, cẩn thận. Chúng ta bước lên bậc thang.
- Đa tạ cô nương nhắc nhở. – Hắn lại mỉm cười đến loá mắt
Nàng ta vẫn đi bên cạnh ôm chặt thắt lưng của hắn. Còn Lạc Thiên thì tay gác nhẹ lên vai nàng, dùng áo khoát che thân nàng lại. Nhìn bọn họ ám muội giống một đôi tình lữ quyến luyến không rời, khiến mấy khách nhân ngồi bên dưới sảnh chắc lưỡi liên tục.
Nàng là ai đó hả? Chính là đệ nhất hoa khôi của Hỷ Lạc Phường, giá ngàn vàng khó cầu. Trước nay khách mà nàng chịu tiếp không phải hàng vương tôn công tử thì cũng là quan, danh, quyền, quý. Bỏ ra ngàn lượng bạc trắng cũng chỉ mời được nàng một chung rượu, trăm lượng hoàng kim mới được nàng ngồi cùng bàn, trước nay chưa từng ai được nắm tay thân mật.
Vậy mà tên thiếu niên kia là ai? Hai người chẳng những ôm ấp thân mật, hơn nữa bọn họ còn kéo nhau lên lầu. Chỉ biết khu vực trên lầu kia chính là tư phòng của kỹ nữ, cũng chính là địa phương vô cùng cao cấp. Chỉ có những khách nhân quý trọng nhất, thân thiết nhất mới được kỹ nữ cho phép vào phòng thôi. Nghĩ tới tên nam nhân kia được Ngưng Bích kéo về tư phòng, không ít người tức hận tiếc nuối, thở dài than van.
Mà càng bực bội hơn chính là tên nam nhân kia một thân bố y rẻ tiền màu đen, đầu không có kim khôi, thắt lưng không có ngọc bội, trên tay cũng không có ban chỉ. Từ đầu tới chân đều, chỉ có một chữ ‘nghèo’ để hình dung. Chỉ được mỗi cái gương mặt dễ nhìn một chút. Thì ra kỹ nữ chọn khách cũng vẫn là chọn mặt mũi chứ không chọn tiền. “Haizz, đúng là đám nữ nhân vô tri!”
^_^
Ngưng Bích kéo Lạc Thiên vào một căn phòng lớn trên lầu, nhấn hắn ngồi xuống bộ bàn trà xa hoa lộng lẫy. Nàng ra vẻ chủ nhân đãi khách, rót cho hắn một tách trà Bích Loa Xuân thượng hạng.
Vô cùng tin tưởng hắn, Ngưng Bích không dùng tay kéo phần áo rách ra che trước ngực nữa. Nàng dùng cả hai tay chuyên chú rót trà. Bộ ngực sữa căng tròn đung đưa đầy kích thích phía sau chiếc yếm đỏ. Thật sự là khung cảnh mê hồn, khiến thần tiên cũng phải nổi giận. Thế nhưng Lạc Thiên bây giờ là một tên mù mà, làm sao hắn dám làm như bậc quân tử, phi lễ chớ nhìn. Thế là hắn phải giữ mắt đứng tròng, nhìn xa xăm vào khung cảnh hoa xuân đang cận kề trước mặt.
Ngưng Bích đặt chén trà trước mặt hắn, sau đó ân cần cầm tay hắn đặt lên tách trà. Nàng sợ hắn không thấy đường, lại quơ đổ tách trà nóng này.
- Lúc nãy thật đa tạ Kim tiên sinh, tiểu nữ thật bối rối mà. Giữa nơi đông người như vậy bị kéo rách áo thật lấy làm khó xử.
- Không có gì, chỉ là tiện tay tương trợ. Giúp được cô nương, Kim Thành thật lấy làm vui mừng. – Hắn hào hiệp trả lời, phớt lờ nguyên nhân chính là do hắn đã đạp lên áo nàng.
- Xin tiên sinh chờ ở đây một chút. Lát nữa ma ma sẽ đến nói chuyện với ngài. Bây giờ Ngưng Bích phải vào trong chỉnh đốn trang phục lại một chút.
Lạc Thiên mỉm cười đáp trả, ra vẻ hắn không hề phiền lòng tý nào. Ngưng Bích liền nhanh chóng bước ra sau tấm bình phong. Nàng mở tủ lấy đồ, rồi không khách khí thoát bộ y phục đã rách ra thay bộ áo mới vào. Bức bình phong chỉ là một bức tranh thêu trên vải trắng, nói dày không dày, nói mỏng cũng không phải mỏng. Chỉ biết là phong cảnh xuân quang vô tận thoắt ẩn thoắt hiện phía sau đó, thật sự là thách thức đôi mắt tinh anh của Lạc Thiên mà.
Trong lúc Lạc Thiên đang tập trung chuyên chú, giải thoát cực hạn bản thân, giúp đôi mắt mình để nhìn xuyên tầng vải trắng, thì có một người bước vào phòng. Là một cô nương có giọng nói cũng thanh thoát như Ngưng Bích.
- Ngưng Bích, công việc đã làm xong chưa?
Thế nhưng phát hiện có người lạ, nàng ta liền nín bặt. “Đây là ai? Trước giờ Ngưng Bích đâu có cho khách nhân nào vào phòng.”
Xuất hiện thêm một người nữa làm Lạc Thiên cũng hoang man cũng biết phải diễn tiếp như thế nào. Nên chủ động cười chào thân thiện hay làm ra vẻ bối rối? Phải sợ hãi hay tỏ ra tự nhiên? Nên quay lại nhìn hay ra vẻ không quan tâm?
Thế nhưng Ngưng Bích đã đi ra từ bức bình phong đã giải vây cho hắn.
- A, ma ma đã tới rồi!
Vốn đối phó một Ngưng Bích đã vô cùng đau đầu vất vả. Lần này lại là ma ma của nàng, liệu hắn có đủ bản lĩnh để sống sót trở ra được không? Trong đầu hắn vô cùng hoảng loạn, sau gáy không ngừng truyền tới cảm giác lạnh buốt vì bị người ta nhìn săm soi.
“Là phước không phải hoạ. Là hoạ thì không tránh khỏi”
Đại sảnh đường của Hỷ Lạc Phường vô cùng náo nhiệt. Phía trên sân khấu đang có múa hát diễn tuồng. Phía dưới sảnh là mấy trăm bàn tròn đầy ngẹt khách. Đâu đâu cũng thấy cảnh khách nhân đang mua vui hưởng lạc, hai tay đều là ôm ấp tiểu mỹ nhân. Phía bên kia sảnh còn là đổ phường, không khí đâu đâu cũng vô cùng sôi động.
- Kim tiên sinh, mời đi lối này.
Đến khúc này thì hắn vô cùng bối rối, bỏ tay khỏi vách tường mà đi thẳng theo tiếng nói của Ngưng Bích. Nàng ta vẫn chưa hoàn toàn buông tha hắn. Ngưng Bích lấy chân đá một bầu rượu lăn lóc dưới sàn về phía trước mặt Lạc Thiên. Hắn liền phối hợp diễn một màn khổ nhục kế, đạp ngay lên vò rượu trượt té. Nhưng hắn là ai chứ, chính là tên gian thương nổi tiếng nhỏ nhen thù dai đó nha. Dù đang diễn khổ nhục kế cũng không quên trả thù, cùng kéo đối phương lưỡng bại câu thương.
Hắn trượt té vô cùng điệu nghệ, nhào thẳng về hướng Ngưng Bích đang đứng. Tiện thể dùng nàng làm đệm thịt để mà ngã xuống. Cả hai người té ngã lăn lóc, kiến mấy người khách xung quanh cười rộ lên. Đây là chốn yên hoa ăn chơi của bọn vô lại, mấy cảnh kỹ nữ cùng khách nhân rượt đuổi đùa giỡn không hiếm gì, mà cái loại say xỉn té ngã cũng là chuyện bình thường, vì vậy không ai có hảo tâm giúp đỡ họ đứng dậy.
Chỉ có hai người chật vật đứng lên, Lạc Thiên thì luôn miệng rối rít xin lỗi, hai tay vô ý sờ soạng lung tung rất chi là khó xử.
“Ha ha, quân tử trả thù mười năm chưa muộn. Còn tiểu nhân ta đây hữu thù tất báo, việc tốt phải làm ngay.”
Tuy là kỹ nữ nhưng Ngưng Bích bị sờ loạn là không có chuẩn bị trước, trên mặt cũng hiện lên một tầng đỏ hồng. Nàng bối rối dự tính đứng dậy lên thật nhanh, không ngờ lại nghe xoẹt một cái, chiếc váy dài bị kéo rách toan. Thì ra Lạc Thiên lúc nãy té xuống cũng đã dẫm lên váy của nàng. Ngưng Bích gấp rút ly khai làm chiếc váy bị kéo mạnh rách toan phần ngực áo, toàn bộ yếm nhỏ bị phơi lộ ra ngoài. Cả gian sảnh đồng loạt có tiếng ồ lên phấn khích. Thành Lạc Thiên hai mắt nhìn đến đứng tròng. Cái này hoàn toàn không phải dự định của hắn à nha, hoàn toàn là tai nạn. Nhưng quả thật tai nạn này rất đáng xem.
Ngưng Bích bị lâm vào tình trạng khó xử như vậy, vô cùng bối rối. Nàng nhìn quanh tìm xem có biện pháp nào vãn hồi đườc không. Nhưng gần đó chỉ có một mình Lạc Thiên đang đứng như trời trồng nhìn chăm chăm về phía nàng. Hắn đang mặc một bộ trường bào đen thật dài với chiếc áo khoát rộng bên ngoài. Nàng tính toán, chỉ có một chỗ đó là có thể trốn được. Ngưng Bích ngay lập tức nhào về phía Lạc Thiên, nép vào người hắn rồi kéo chiếc áo khoát che kín lại người mình. Xung quanh lại rộ lên tiếng huýt sáo đầy phản đối.
Lạc Thiên hai mắt vẫn bất động nhìn xa xăm vào chỗ cũ, ra vẻ mù loà không biết gì. Hắn hoảng hốt hỏi.
- Ngưng Bích cô nương, có chuyện gì xảy ra vậy?
- Áo của tiểu nữ bị rách, thật là bối rối vô cùng. Kim Tiên sinh có thể hay không cho tiểu nữ nấp tạm nơi này, chúng ta cùng đi tới một nơi kín đáo hơn để tránh cảnh xuân quang bị lộ.
Nàng e thẹn hỏi, đánh giá vẻ mặt của hắn. Đôi mắt kia vẫn thuỷ chung nhìn đăm đăm về phía trước. Thì ra lúc nãy không phải hắn đang nhìn nàng, mà chỉ trùng hợp nàng đang đứng trong tầm mắt của hắn.
- Tại hạ hiểu rồi. Thỉnh cô nương dẫn đường.
Hắn lộ ra bộ mặt quân tử, vô cùng đáng để người ta tin tưởng. Lạc Thiên kéo Ngưng Bích nép sát vào hông mình, một tay kéo vạt áo khoát che nàng lại, tay kia mạnh mẽ ôm nàng thật chặt để cả người không lộ ra ngoài. Hai người với tư thế ám muội đó, vừa ôm vừa dìu nhau đi xuyên qua đại sảnh đầy nhóc người. Lần này Ngưng Bích ở sát bên cạnh Lạc Thiên hướng hắn đi, nên hắn không còn đụng phải vất cứ chướng ngại vật nào nữa.
Trốn ở trong lòng người nam nhân cao lớn này, tự nhiên nàng có cảm giác hắn thật đáng tin, trong lòng tràn ngập cảm giác thật an toàn.
Còn tên chính nhân quân tử Thành Lạc Thiên thì mặt không đổi sắc, nhịp tim không loạn, vẫn bình thản nương theo nàng mà đi. Trong đầu hắn lại tích cực gào rú. “Aaaa... thân hình thật nhỏ nhắn nha. Cái eo này đúng là cực phẩm trong số cực phẩm. Hèn chi tên mắc dịch kia đến chết vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra”.
Chết dưới hoa mẫu đơn, làm ma cũng phong lưu!
Tiểu mỹ nhân sát thủ Ngưng Bích, không ngờ vì sự kiện mới xảy ra mà thay đổi đột ngột thái độ đối với Lạc Thiên. Nàng coi hắn như ân nhân cứu mạng mà dịu dàng đối xử.
- Kim tiên sinh, cẩn thận. Chúng ta bước lên bậc thang.
- Đa tạ cô nương nhắc nhở. – Hắn lại mỉm cười đến loá mắt
Nàng ta vẫn đi bên cạnh ôm chặt thắt lưng của hắn. Còn Lạc Thiên thì tay gác nhẹ lên vai nàng, dùng áo khoát che thân nàng lại. Nhìn bọn họ ám muội giống một đôi tình lữ quyến luyến không rời, khiến mấy khách nhân ngồi bên dưới sảnh chắc lưỡi liên tục.
Nàng là ai đó hả? Chính là đệ nhất hoa khôi của Hỷ Lạc Phường, giá ngàn vàng khó cầu. Trước nay khách mà nàng chịu tiếp không phải hàng vương tôn công tử thì cũng là quan, danh, quyền, quý. Bỏ ra ngàn lượng bạc trắng cũng chỉ mời được nàng một chung rượu, trăm lượng hoàng kim mới được nàng ngồi cùng bàn, trước nay chưa từng ai được nắm tay thân mật.
Vậy mà tên thiếu niên kia là ai? Hai người chẳng những ôm ấp thân mật, hơn nữa bọn họ còn kéo nhau lên lầu. Chỉ biết khu vực trên lầu kia chính là tư phòng của kỹ nữ, cũng chính là địa phương vô cùng cao cấp. Chỉ có những khách nhân quý trọng nhất, thân thiết nhất mới được kỹ nữ cho phép vào phòng thôi. Nghĩ tới tên nam nhân kia được Ngưng Bích kéo về tư phòng, không ít người tức hận tiếc nuối, thở dài than van.
Mà càng bực bội hơn chính là tên nam nhân kia một thân bố y rẻ tiền màu đen, đầu không có kim khôi, thắt lưng không có ngọc bội, trên tay cũng không có ban chỉ. Từ đầu tới chân đều, chỉ có một chữ ‘nghèo’ để hình dung. Chỉ được mỗi cái gương mặt dễ nhìn một chút. Thì ra kỹ nữ chọn khách cũng vẫn là chọn mặt mũi chứ không chọn tiền. “Haizz, đúng là đám nữ nhân vô tri!”
^_^
Ngưng Bích kéo Lạc Thiên vào một căn phòng lớn trên lầu, nhấn hắn ngồi xuống bộ bàn trà xa hoa lộng lẫy. Nàng ra vẻ chủ nhân đãi khách, rót cho hắn một tách trà Bích Loa Xuân thượng hạng.
Vô cùng tin tưởng hắn, Ngưng Bích không dùng tay kéo phần áo rách ra che trước ngực nữa. Nàng dùng cả hai tay chuyên chú rót trà. Bộ ngực sữa căng tròn đung đưa đầy kích thích phía sau chiếc yếm đỏ. Thật sự là khung cảnh mê hồn, khiến thần tiên cũng phải nổi giận. Thế nhưng Lạc Thiên bây giờ là một tên mù mà, làm sao hắn dám làm như bậc quân tử, phi lễ chớ nhìn. Thế là hắn phải giữ mắt đứng tròng, nhìn xa xăm vào khung cảnh hoa xuân đang cận kề trước mặt.
Ngưng Bích đặt chén trà trước mặt hắn, sau đó ân cần cầm tay hắn đặt lên tách trà. Nàng sợ hắn không thấy đường, lại quơ đổ tách trà nóng này.
- Lúc nãy thật đa tạ Kim tiên sinh, tiểu nữ thật bối rối mà. Giữa nơi đông người như vậy bị kéo rách áo thật lấy làm khó xử.
- Không có gì, chỉ là tiện tay tương trợ. Giúp được cô nương, Kim Thành thật lấy làm vui mừng. – Hắn hào hiệp trả lời, phớt lờ nguyên nhân chính là do hắn đã đạp lên áo nàng.
- Xin tiên sinh chờ ở đây một chút. Lát nữa ma ma sẽ đến nói chuyện với ngài. Bây giờ Ngưng Bích phải vào trong chỉnh đốn trang phục lại một chút.
Lạc Thiên mỉm cười đáp trả, ra vẻ hắn không hề phiền lòng tý nào. Ngưng Bích liền nhanh chóng bước ra sau tấm bình phong. Nàng mở tủ lấy đồ, rồi không khách khí thoát bộ y phục đã rách ra thay bộ áo mới vào. Bức bình phong chỉ là một bức tranh thêu trên vải trắng, nói dày không dày, nói mỏng cũng không phải mỏng. Chỉ biết là phong cảnh xuân quang vô tận thoắt ẩn thoắt hiện phía sau đó, thật sự là thách thức đôi mắt tinh anh của Lạc Thiên mà.
Trong lúc Lạc Thiên đang tập trung chuyên chú, giải thoát cực hạn bản thân, giúp đôi mắt mình để nhìn xuyên tầng vải trắng, thì có một người bước vào phòng. Là một cô nương có giọng nói cũng thanh thoát như Ngưng Bích.
- Ngưng Bích, công việc đã làm xong chưa?
Thế nhưng phát hiện có người lạ, nàng ta liền nín bặt. “Đây là ai? Trước giờ Ngưng Bích đâu có cho khách nhân nào vào phòng.”
Xuất hiện thêm một người nữa làm Lạc Thiên cũng hoang man cũng biết phải diễn tiếp như thế nào. Nên chủ động cười chào thân thiện hay làm ra vẻ bối rối? Phải sợ hãi hay tỏ ra tự nhiên? Nên quay lại nhìn hay ra vẻ không quan tâm?
Thế nhưng Ngưng Bích đã đi ra từ bức bình phong đã giải vây cho hắn.
- A, ma ma đã tới rồi!
Vốn đối phó một Ngưng Bích đã vô cùng đau đầu vất vả. Lần này lại là ma ma của nàng, liệu hắn có đủ bản lĩnh để sống sót trở ra được không? Trong đầu hắn vô cùng hoảng loạn, sau gáy không ngừng truyền tới cảm giác lạnh buốt vì bị người ta nhìn săm soi.
“Là phước không phải hoạ. Là hoạ thì không tránh khỏi”
/90
|