Trần Hương Thủy đột nhiên có cảm giác như bị người ta bóp chặt lấy cổ họng, sau mấy giây đấu tranh tư tưởng, bà ấy đã nói với vẻ rất kiên định: “Các người muốn lấy mạng tôi thì cứ đến lấy đi, Trần Hương Thủy tôi đã sống được nửa đời người rồi, cũng đủ rồi, các người hãy trả cháu lại cho tôi.”
Người ở đầu bên kia của điện thoại bật cười, tiếng cười làm người ta phải sởn gai óc.
“Thật là cảm động đấy” Người ở đầu bên kia của điện thoại bụm miệng cười một lúc, sau đó nói: “Trần Hương Thủy, trước đây bà luôn xem thường tôi, ngược lại coi trọng Tô Lan Huyên, để cô ta làm con dâu của nhà họ Lục, bi kịch của tôi, tôi phải đi đến bước đường hôm nay, cũng có công lao của bà.
Nếu bà muốn đưa cháu nội của bà về thì bây giờ bà hãy bước lên và đứng trên cầu, mau lên”
“Cô là Kiều Lam sao?” Trần Hương Thủy rất bất ngờ: “Kiều Lam à, sao cháu lại thành ra thế nàu? Dưa ép không ngọt, con trai dì không thích cháu, người nó thích là Tô Lan Huyên, sao cháu lại không thể nghĩ thông được, cứ muốn làm chuyện vô nghĩa thế? Cháu làm như thế không đúng đâu, cháu sẽ tự hại mình đấy”
“Bớt nói nhảm đi, muốn có cháu nội thì lập tức đứng lên cầu cho tôi, mau lên” Người ở đầu bên kia điện thoại không còn kiên nhãn nữa nên hét lên.
“Được, được, được rồi.
Bây giờ dì sẽ đi ngay” vừa dứt lời thì điện thoại liền tắt.
Trần Hương Thủy cũng không biết làm sao, chỉ có thể làm theo lời của đối phương.
Bà ấy bước lên cầu, đứng trong mưa, gió lạnh thổi qua làm cả người bà ấy phải run lên.
Dưới cầu là con sông đang chảy cuồn cuộn, Trần Hương Thủy đứng đó đợi.
Một mặt khác.
“Tô Lan Huyên cũng đã lái xe đến cầu Nhị Tiên, chỉ là vị trí mà đối phương cho cô cách chỗ của Trần Hương Thủy một đoạn.
Một người ở bên này cầu, người kia thì ở phía đối diện Giữa đêm tối, trời lại còn mưa lớn nên rất khó quan sát.
Tô Lan Huyên cũng không nhìn thấy Trân Hương Thủy, bây giờ trong đầu cô chỉ có mỗi Tứ Bảo.
Xe của Tô Lan Huyên dừng lại chưa bao lâu thì một chiếc xe Merces-Benz cùng loại khác cũng dừng lại ở cách đó mấy trăm mét.
Người ngồi trong xe là Lâu Yến Vy.
Lâu Yến Vy ăn mặc giống hệt như Tô Lan Huyên, đến kiểu tóc cũng giống như in, trong kính phản quan, khuôn mặt của Lâu Yến Vy cũng mang dáng vẻ của Tô Lan Huyên.
Đó là báu vật của Lâu Yến Vy và cũng là bí kíp hộ mệnh của cô ta, mặt nạ da người.
Mặt nạ này không phải được làm từ da người thật, nếu như là da người thật thì bản thân cô ta cũng sẽ cảm thấy đáng sợ, sao dám mang lên mặt được.
Lâu Yến Vy liếc nhìn bản thân trong gương, trước đây khi đi làm nhiệm vụ cô ta cũng thường cải trang, chuyện này đã thành chuyện thường rồi, chỉ có điều khi cải trang thành Tô Lan Huyên thì cô cứ cảm thấy hơi không tự nhiên.
Lâu Yến Vy kiểm tra tai nghe có mic cất trong người, thử xem có hiệu quả không: “Alo, alo, chị, có nghe thấy em nói chuyện không?”
Trong chiếc xe còn lại, Tô Lan Huyên nghe thấy tiếng Lâu Yến Vy truyền đến từ chiếc tai nghe có mic trong áo mình, cô trả lời: “Ù, nghe rõ, em đến rồi sao?”
“Đang dừng sau lưng chị mấy trăm mét nè!” Lâu Yến Vy hỏi: “Đối phương đã có thông tin gì chưa?”
Cô ta vừa mới dứt lời thì điện thoại của Tô Lan Huyên liền có tin nhắn, nội dung của tin nhắn là muốn Tô Lan Huyên vào quán bar bên cạnh.
Tô Lan Huyên liếc nhìn qua bên cạnh thì thấy đúng thật là có một quán bar, chỉ có điều không phải loại đông đúc, nhộn nhịp mà rất vắng vẻ, đến cửa cũng đóng kín, không kinh doanh..
/498
|