Sở Lâm Minh rất ân cần, anh ta gọi tất cả những món ăn mà Tô Lan Huyên yêu thích.
€ó câu nói rắng, chỉ cần vung cuốc lên tốt thì không có ngóc ngách nào là không đào được.
Thực ra còn có một câu nói khác, chỉ cần con chó biết liếm láp thì cũng có thể làm nên chuyện.
Trong lòng Sở Lâm Minh thầm vui mừng, xem ra Tô Lan Huyên cũng có tình cảm đối với anh ta, nếu không thì cô sẽ chẳng đồng ý đi cùng anh ta tới đây dùng bữa.
Tô Lan Huyên đang rửa tay trong nhà vệ sinh, vừa lau tay xong, thì tiếng chuông điện thoại liền vang lên.
Là Lục Đồng Quân gọi điện thoại tới.
Khóe miệng của Tô Lan Huyên hơi nhếch lên, cô cố tình chần chừ mất vài giây rồi mới nghe điện thoại: “Anh Lục, có chuyện gì sao?”
Một tiếng “anh Lục” làm cho cả người của Lục Đồng Quân mềm nhữn ra.
“Gửi địa chỉ chỗ em và Sở Lâm Minh đang đi ăn qua cho anh đi, anh đến ăn ké bữa cơm”
Tô Lan Huyên không nhịn được bật cười: “Ồ, anh xuống núi rồi à?”
Nếu không phải là đã xuống núi, thì chắc chẳn sẽ không biết rằng cô và Sở Lâm Minh đã ra ngoài ăn cơm.
“Vừa mới tới công ty” Lục Đồng Quân chán nán nói: “Lan Huyên, anh lại mắc bãy của em rồi”
Tô Lan Huyên biết Lục Đồng Quân đích thực là một cái lọ giấm chua, nên lúc trước cô mới cố tình nói là Sở Lâm Minh đã tới rồi.
Quả nhiên là chỉ một câu nói đã có thể đánh lừa được Lục Đồng Quân xuống núi.
“Nhà hàng Hoa Viên, vừa mới đến, anh tự mình tới đây đi, nói không chừng còn có một màn kịch hay để xem đấy”
“Em lại muốn làm chuyện xấu xa gì hả?”
“Một người hiền lành tốt bụng như em đây, làm sao có thế làm chuyện xấu xa được cơ chứ, anh cứ nói linh tỉnh” Tô Lan Huyên khit mũi hừ một tiếng: “Em cúp máy đây”
Lục Đồng Quân sau khi đã biết được địa chỉ, cũng lái xe đi ngay lập tức.
Tâm trạng của Tô Lan Huyên rất tốt, chỉnh lại mới đi ra ngoài.
*Tô Lan Huyên.”
Đột nhiên có một người phụ nữ xông ra, phấn khích ôm chầm lấy u tóc, quần áo rồi cô: “Đúng thật sự là cậu rồi, rốt cuộc là cậu giữ gìn chăm sóc như thế nào thế, sao mà vẫn cứ như trước đây, da dẻ thì mềm mại mịn màng, đúng thật là khiến người ta ghen tị quá mất thôi.”
Tô Lan Huyên ngẩn người ra vài giây, rồi cô mới nhận ra người phụ nữ tóc ngắn đang đứng trước mặt mình là ai.
“Tôn Quế Như?”
“Coi như cậu vẫn còn có chút lương tâm, vẫn còn nhận ra tôi.” Tôn Quế Như mim cười rồi nói: “Tốt nghiệp xong là hai chúng ta không còn gặp nhau lần nào nữa nhỉ? Thoắt cái cũng đã mấy năm trôi qua rồi.”
Tôn Quế Nhự, là bạn học cùng lớp đại học của Tô Lan Huyên, lúc đi học quan hệ của hai người bọn họ cũng rất tốt.
“Ừm, đúng là đã mấy năm rồi, cậu thay đối rất nhiều đấy, suýt chút nữa thì tôi không nhận ra cậu nữa rồi.”
Tính cách của Tôn Quế Như rất lạc quan vui vẻ, cô ta cười nói: “Chắc chắn phải thay đổi nhiều chứ, nếu không thì tiêu tốn hết mất trăm triệu là công cốc rồi, mắt, mũi, cảm của tôi đều đã làm hết cả rồi.”
Tô Lan Huyên: “…”
Đúng thực sự là dám nói.
Người khác đi phẫu thuật thẩm mỹ đều luôn giấu giếm không nói ra, cứ phải khăng khăng là từ cha sinh mẹ đẻ đã như thế, nhưng Tôn Quế Như lại không hề để tâm gì đến những điều đó.
Tô Lan Huyên hỏi: “Sao cậu lại ở chỗ này?”
“Hôm nay các bạn học đại học tụ tập với nhau đấy, lớp trưởng đã gửi thông báo vào trong nhóm, cậu không biết à” Tôn Quế Như nhớ ra: “Tô Lan Huyên, hình như cậu không ở trong nhóm, đi theo tôi đi.
Nếu bọn họ nhìn thấy cậu, chắc chắn sẽ cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Cậu là hoa khôi của lớp chúng ta cơ mà”
“Tôn Quế Như, tí Tô Lan Huyên muốn nói rằng mình còn có chuyện phải làm, nhưng chẳng biết phải làm sao Tôn Quế Như đã kéo cô vào trong buồng riêng.
“Tô Lan Huyên, cậu đã có bạn trai chưa? Đế tôi nói cho cậu biết mấy cậu bạn trong lớp chúng ta đều phát triển rất tốt, nói không chừng có lẽ còn có thế nhìn trúng ai đó nữa kìa.”
Khi Tô Lan Huyên đi học không ai biết cô là thiên kim tiểu thư của nhà họ Tô, mà hiện tại cô đã bước chân vào giới nhà giàu, những người ngoài như Tôn Quế Như và những người khác cũng không biết được một số tin tức..
/498
|