Lão Đại Đều Yêu Ta

Chương 80: (17)

/125


Editor: Bắc Chỉ.

Khương Nhuế chân trước về Trường An cung, sau lưng Lục Hành Chu liền theo lại đây.

Nhớ tới khuôn mặt đáng thương vô cùng của tiểu hoàng đế, Khương Nhuế nói với hắn: "Hôm nay Thụy Nhi tìm ta khóc lóc kể lể, nói là bị tiên sinh đánh tay, tuổi nó còn nhỏ, trước nay ta lại chưa từng bắt buộc nó gì nhiều, tính tình sẽ khó tránh khỏi bướng bỉnh một chút, không bằng ngươi đi nói với tiên sinh một tiếng, ngày thường có thể nghiêm khắc chút, đánh đấm linh tinh gì đấy thì thôi đi."

Lục Hành Chu nghe xong lời này, trong lòng lại nghĩ: Còn có tinh lực tới tố khổ, xem ra tiểu hoàng đế vẫn quá nhàn rỗi rồi.

Nghĩ như vậy, mặt vẫn bất động thanh sắc, cười nói: "Được, ngày mai hạ thần sẽ nói chuyện với Mã đại nhân."

Khương Nhuế ngồi ở trước bàn trang điểm, Hàm Yên tháo xuống từng món trang sức giúp cô, đánh tan búi tóc, chải đầu.

Một đầu tóc đen như thác nước xõa tán sau lưng, Lục Hành Chu nhìn trong chốc lát, có chút ý động, đi lên trước nói: "Để ta."

Hàm Yên chần chờ nhìn Khương Nhuế, thấy cô không phản đối, mới đưa lược cho Lục Hành Chu, lại lặng yên không tiếng động lui ra ngoài.

Cây lược tinh mịn chải từ đầu đến đuôi, tóc đen mượt mà sáng bóng, lần lượt từ giữa chiếc răng lược xuôi xuống. Lục Hành Chu giương mắt nhìn người trong gương đồng, vừa lúc Khương Nhuế cũng nhìn gương đồng, hai người nhìn nhau trong chốc lát, hắn bỗng nhiên cười nhẹ nói: "Kết tóc làm phu thê, ân ái không nghi ngờ."

Câu này thơ cùng tình cảnh trước mắt không hề tương xứng, quan hệ hai người không phải là phu thê, nhưng hắn vẫn ngâm ra như vậy, thế nhưng lại không cảm thấy đột ngột.

Khương Nhuế dời mắt, rũ mắt nhìn hộp trang sức trước mặt.

Lục Hành Chu từ phía sau ôm chặt cô. Nhẹ nhàng hôn đỉnh đầu cô, nhẹ giọng hỏi: "Nương nương có từng nghĩ tới sau này không?"

Khương Nhuế khẽ nhíu mày, bộ dáng có chút chán ghét, "Người ở thâm cung, như chim trong lồng sắt, tạm bợ ngày này qua ngày khác, nào có chuyện sau này đáng để mà nói?"

Lục Hành Chu trầm mặc trong chốc lát, nói: "Thì ra nương nương vào cung không phải là tự nguyện, thần cũng thế."

Hắn rất ít đề cập về bản thân, Khương Nhuế không khỏi ngửa đầu nhìn hắn.

Khi Lục Hành Chu niên thiếu, cũng là tiểu thiếu gia khí phách hăng hái, đáng tiếc nhất chiêu vô ý*, Lục gia bị cuốn vào cuộc tranh đấu ngôi vị hoàng đế, lại bị đẩy ra làm người chịu tội thay, xử trảm cả nhà, tuổi nhỏ thì đày đi làm tì làm nô.

*Nhất chiêu vô ý: tương đương với "Sai một ly đi một dặm" - nguồn: lượm từ độc giả thân ái... Hê hê ~

Trong nháy mắt cửa nát nhà tan, từ đỉnh cao nhân sinh rơi vào vũng lầy. Lục Hành Chu trải qua tình đời ấm lạnh, là người khác có khi cả đời cũng chưa từng trải qua, mà đầu sỏ gây tội hãm hại Lục gia rơi vào hoàn cảnh này, vẫn cứ tiêu dao tự tại.

Huyết hải thâm thù, sao có thể không báo? Hắn không từ thủ đoạn bò đến vị trí này, chính là vì muốn tự tay đâm kẻ địch.

Giải quyết xong đại thù, hắn cũng từng mê man. Nhưng nếu đã tới tình trạng này rồi, thì không có đạo lý quay lại được, lui một bước không phải trời cao biển rộng, mà là vạn kiếp bất phục, hắn chỉ mang theo vài phần phiền chán được chăng hay chớ.

Nhưng gần đây, rời xa hết thảy, rời xa nơi giam cầm hắn cả nửa đời, ý niệm này càng ngày càng rõ ràng.

"Nếu có khả năng rời khỏi đây, nương nương nguyện ý đi cùng thần sao?" Hắn thấp giọng hỏi, trên mặt mang theo cười, thoạt nhìn có vài phần không chút để ý, nhưng đôi mắt lại nhìn Khương Nhuế gắt gao, bại lộ khẩn trương bất an trong lòng hắn.

Khương Nhuế than nhẹ một hơi: "Đi thế nào, đem nơi lớn như vậy ném cho một đứa bé như Thụy Nhi sao? Huống hồ ngươi mấy năm nay gây thù chuốc oán không ít, người ta sợ hãi quyền thế trong tay ngươi, nếu dứt bỏ hết thảy. Thanh nhàn thì thanh nhàn, nhưng liệu có an ổn hay không?"

Lục Hành Chu nói: "Nếu phải đi, tất nhiên không phải hiện giờ, thần sẽ sắp xếp tốt mọi chuyện, chỉ mong nương nương chờ một thời gian."

"Chờ thì có gì đáng sợ, nhiều năm như vậy đều ở đây. Cho dù chờ đến mười năm, hai mươi năm thì thế nào?"

Tuy cô không nói thẳng, nhưng ý tứ trong lời nói đã thập phần rõ ràng. Lục Hành Chu kích động đến mức một tay bế cô lên, trán chống trán nhẹ cọ, lẩm bẩm: "Không cần mười năm hai mươi năm, thần sao có thể để nương nương chờ lâu được. Nương nương... Lục Hành Chu cuộc đời này tất không tương phụ."

- -- Quảng Cáo---


/125

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status