Viêm Liệt độc chất gây nghiện lại phát tác, thống khổ không chịu nổi, Lôi Sa ở một bên nhìn xem chờ hắncầu khẩn, nhưng hắn lại sít sao cắn cánh tay chính mình, đầy máu và dấu răng làm cho người ta kinh hãi, vài phút qua Viêm Liệt đã đầy máu tươi, mắt lộ ra sự điên cuồng.
Lôi Sa ở một bên, là càng xem càng tức.
“Đủ rồi, anh đúng là chết vì quật cường!” Lôi Sa nhìn không được, cầm lấy ống chích tiêm vào ma túy, Viêm Liệt giãy giụa thân thể dần dần bình tĩnh trở lại, độc lưu lại trong tiếng thở dốc.
“Cần gì thế chứ… chỉ cần nói 1 lời tôi liền có thể thỏa mãn thứ anh cần, ma túy muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.” Lôi Sa vuốt ve cái trán đầy mồ hôi ướt nhẹp của hắn, trên mặt toát ra một tia ôn nhu.
Viêm Liệt nhắm mắt lại, vẻ mặt mệt mỏi đến cực điểm.
Lại 1 lần vượt đi qua, không biết hắn còn có thể vượt qua bao nhiêu lần… Viêm Liệt giật giật khóe miệng, muốn cười lại cười không nổi, khóe miệng chảy ra rất nhiều máu tươi.
“Anhi xem, anh lại chảy ra nhiều máu như vậy .. ài, nghỉ ngơi một chút đi, đừng chết để tôi phải nhặt xác.” Lôi Sa vô lực cười cười, ly khai tầng hầm, ba ngày nàng đã hoàn toàn biết rõ cảm giác vô lực là gì , hơn nữa nàng bây giờ là 1 thân phiền toái, tất cả địa bàn đều vội vã phải đóng cửa, tất cả huynh đệ đều oán than nhưng là nàng coi như hiện tại đem người nam nhân này giao ra phỏng đoán nữ nhân kia cũng sẽ không bỏ qua cho nàng, huống chi nàng không nghĩ đem người nam nhân này giao ra đây.
“Văn Mẫn, lại hai ngày trôi qua, một chút tin tức cũng không có …. làm sao có thể, hay là ở nơi khác, chị cảm chúng ta nhất định là có nơi nào bỏ sót .”
Bắc Đường Yên ánh mắt hồng hồng, không biết bao lâu không có thật tốt nghỉ ngơi.
Đã 5 ngày trôi qua, nơi có thể tìm đều tìm khắp, có thậm chí tìm hai lần ba lượt…, nàng vận dụng tất cả lực lượng nhưng đến hôm nay người nam nhân kia cùng Viêm Liệt tựa như bốc hơi tung tích không hề có.
“Tổng tài, Hoả tiểu thư mới vừa nói, có người ở trong rừng cây phát hiện một thi thể, chỉ là thi thể bị lửa đốt hoàn toàn thay đổi hình dạng nhưng có thể sơ bộ đoán là tên 1 nam nhân…” Văn Mẫn lời còn chưa nói hết đã bị Bắc Đường Yên cắt đứt.
“Không thể nào, Viêm Liệt tuyệt đối không thể chết!” Bắc Đường Yên cảm thấy mình thật sự sắp điên rồi, công việc toàn bộ giao cho phó tổng tài quản lý, hiện tại tâm ý liền ở chỗ này chờ tin tức của hắn, nhưng bặt vô âm tín, nàng sinh ra một loại cảm giác tuyệt vọng ác.
“Tổng tài, em nói không phải là thi thể Viêm Liệt mà đây có lẽ là thi thể người nam nhân hôm đó.” Văn Mẫn bị Bắc Đường Yên rống to sợ hết hồn.
“Thi thể người nam nhân kia … nhanh lên, ở đâu kêu người ta đi thăm dò, đi thăm dò người nam nhân kia rốt cuộc là thân phận gì, nhất định phải trong thời gian ngắn nhất tra được, mau!”Nàng vui mừng nhìn Văn Mẫn, lo lắng đã làm cho nàng có chút mất đi lý trí, cái đó gọi là tâm tình kinh khủng theo thời gian trôi qua mà càng ngày càng rõ ràng, nàng thật sự không biết mình còn có thể kiên trì bao lâu nữa!
Nàng có lẽ cũng không có đem lời yêu luôn treo ở trên miệng, thậm chí không chưa có nói với hắn gì đây… nàng cũng không có nghĩ qua hắn đối với nàng là lại quan trọng như thế, quan trọng đếnmức không có hắn nàng như mất đi ánh mặt trời khắp thế giới là bóng tối, khó có thể hô hấp.
“Dạ, tổng tài!” Văn Mẫn ở trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cũng không khỏi cầu nguyện hi vọng tin tức lần này là thật cùng Viêm tiên sinh có quan hệ đi, nếu không nàng lo lắng chị ấy sẽ trụ không được…
Sau 1 giờ tin tức truyền lại.
“Tổng tài, tên kia là Owen, là 1 thành viên của bang phái địa phương, lão đại anh ta là 1 nữ nhân tên là Lôi Sa, bang phái bọn họ dùng ma túy là phương thức làm ăn chính, năm ngày trước vì một hồi giao dịch bất hòa, khiến cho người hai bang sống mái với nhau, hơn nữa cảnh sát bên kia cũng truyền đến tin tức, rốt cục bắt được những kẻ ngày đó ở trên đường bắn nhau, bọn họ lộ ra nam tử này tựu ứng cai thị đem Viêm Liệt đi…Chị, theo cảnh sát bắt được những người kia nói người tên Owen này là than tín của Lôi Sa ..tin tức có vậy từ đó không có gặp qua hắn, lại không nghĩ đến sau 5 ngày lại phát hiện kia thi thể của anh ta.”
“Viêm Liệt đâu, những người bị bắt kia có từng thấy Viêm Liệt không?” Bắc Đường Yên cũng không quan tâm những người kia chết sống thế nào, nàng chỉ lo lắng sinh tử của hắn, Viêm Liệt ở nơi nào đây.
“Cái này… bọn họ đều nói chưa từng gặp qua Viêm Liệt, chỉ nói ngày đó sau khi trốn về cũng không nhìn thấy người tên Owen này.”
“Không có… làm sao không có, một người sống sờ sờ làm sao sẽ không có một chút tin tức…. đi, tra mau… tra cái nữ nhân gọi là Lôi Sa…không đem nữ nhân kia trực tiếp trói tới đây…chị muốn tự mình hỏi cô ta!”
Bắc Đường Yên giọng nói tràn đầy sát khí, Văn Mẫn cả kinh, mau rời đi.
Biệt thự Lôi Sa rất lớn, tầng hầm ngầm ngoại trừ nàng không có bất cứ người nào biết rõ, nơi này là nơi tư mật cũng là nơi nàng tồn trữ ma túy, lại là nơi cuối cùng an toàn nhất.
“Đáng giận… quá ghê tởm, nữ nhân kia ác độc thật… Viêm Liệt, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh, nhất định sẽ không!” Lôi Sa thập phần chật vật, sợi tóc rối loạn, quần áo không chỉnh tề, thần sắc lo âu.
“Làm sao vậy?” Viêm Liệt vẫn nằm ở trên chiếc giường lớn kia, sắc mặt tái nhợt nói chuyện lại càng hữu khí vô lực, sáu ngày hắn đã sáu ngày không có ăn cái gì, bị đút một cho chút nước và ma túy.
“Làm sao….còn có thể làm sao, không phải là bởi vì anh sao… cái nữ nhân gọi là Bắc Đường Yên kia thật đúng là lợi hại, nàng thế nhưng tại trong vòng một ngày dẹp tất cả địa bàn của tôi, còn tuyên bố tôi phải đi gặp cô ta….hừ, tôi cũng không phải ngu ngốc, làm sao có thể đi chứ… đi gặp cô ta…tôi phỏng đoán cũng mất mạng, không nghĩ tới một người thương nhân thế nhưng còn có thế lực như thế, tâm địa lại càng so với hắc đạo chúng ta hắc hơn, tay nổ súng ngay cả run cũng không run liền giết một đống người của tôi.”
Lôi Sa bây giờ là vừa mới thoát hiểm, khi Bắc Đường Yên nổ súng kêu người đến bắt nàng, nàng tại chỗ chạy trốn, rồi sau liền tự mình mang người đến bắt nàng, nàng cảm thấy chuyện đã bại lộ, cuống quít rời đi nhưng đã thấy được Bắc Đường Yên giống như 1 sát tinh, một người đả thương từng người, khắp người là sát khí bình định tất cả.
Lôi Sa nghĩ đến tình cảnh lúc ấy, toàn thân lạnh lẽo không khỏi lộ ra thần sắc sợ hãi, lập tức có chút bối rối nơi này mặc dù tư ẩn nhưng cũng là đất thuộc về về nàng không biết Bắc Đường Yên kia có thể tìm tới nơi này hay không.
Viêm Liệt sững sờ, sau đó lộ ra một nụ cười suy yếu, chỉ là nụ cười không có sức mà cười.
“Cười, anh cười cái gì…tôi cho anh biết cho dù nữ nhân kia phá hủy tất cả thế lực của tôi, tôi cũng sẽ không đem anh giao cho cô ta, đừng có hy vọng đi.” Lôi Sa bởi vì nụ cười này mà tức giận, mang theo lời nói âm độc nhìn hắn.
“Không giao cũng không giao, giết tôi cũng được.” Viêm Liệt dùng đến giọng nói suy yếu bình tĩnh nói.
“Giết anh… ha ha ha, anh biết mình bây giờ giá trị bao nhiêu tiền không… Bắc Đường Yên ra giá một trăm triệu cho ai tìm được anh… nếu như tôi đem anh giao ra có thể đổi đến một trăm triệu…. thậm chí nhiều hơn, tôi như thế nào lại nhẫn tâm giết anh chứ.” Lôi Sa nói phẫn hận, một trăm triệu… người nam nhân này giá trị một trăm triệu, nhưng là nàng lại làm đem hắn đổi lấy tiền hơn nữa nữ nhân kia nếu là biết rõ người nam nhân này bị nàng bắt lấy, phỏng đoán nàng cũng không còn mạng hưởng số tiền kia .
Người có giao hay không đối với nàng đã không trọng yếu, chứng kiến nữ nhân ánh mắt điên cuồng, nàng cũng biết nàng đã không còn có thể sống, nữ nhân kia tuyệt đối sẽ không buông tha nàng, nhưng là người nam nhân này đây. Nàng rốt cuộc nên xử lý như thế nào….
Giao ra để cho hắn và nữ nhân kia cùng nhau, hay trực tiếp giết hắn rồi cùng mình cùng chết đây… dù sao nàng cũng là bởi vì người nam nhân này mới rơi vào chật vật như vậy, còn không bằng cho người nam nhân này cùng mình chết thôi.
“Một trăm triệu?” Ha ha ha… Viêm Liệt ở trong lòng cười thầm, cười châm chọc, cười khổ sở, quả chỉ là bị nhốt ở chỗ này hắn không thành ra như thế nhưng hắn dính vào ma túy, cái loại nghiện đó khi phát tác điên cuồng, làm cho hắn hoàn toàn tuyệt vọng, có lẽ trước kia hắn còn đáng giá, nhưng bây giờ hắn căn bản cũng không đáng giá.
Yên… Không phải cứu anh , đừng cứu anh , anh bộ dáng thế này sao dám gặp em!
“Một trăm triệu… hừ, hoặc là nhiều hơn bất quá tôi tuyệt đối sẽ không đem anh giao ra…Viêm Liệt, chúng ta cùng chết đi, chết đi dù sao chết cũng tốt.” Lôi Sa vẻ chật vật tăng thêm điên cuồng, không biết nghĩ tới điều gì, chạy ra ngoài chỉ chốc lát liền lại chạy trở lại, trong tay cầm một cái cái bật lửa điên cuồng nhìn Viêm Liệt.
“Viêm Liệt, chúng ta cùng chết đi, Bắc Đường Yên nếu đã hoài nghi tôi, sớm muộn sẽ tìm tới nơi này, đến lúc đó dù sao cũng chết, không bằng chết ngay bây giờ còn có thể có anh làm bạn.” Lôi Sa vừa nói, vừa cầm lấy cái bật lửa hướng hắn đến gần.
Viêm Liệt trừng mắt nhìn Lôi Sa, lúc mới đầu còn lộ ra một tia kinh hoảng, nhưng lập tức liền trấn định lại bình tĩnh nhìn.
“Viêm Liệt, anh nói xem chúng ta hỏa thiêu, hay là em đi cầm súng giết anh rồi lại tự sát, cái nào thống khoái hơn…anh nói cái nào tốt hơn?”
Lôi Sa chỉ cảm thấy chính mình thật sự điên rồi, vì người nam nhân này điên rồi, mấy ngày nay nhìn người nam nhân này không ăn không uống nằm ở trên giường, nhìn người nam nhân này kiên nhẫn qua cơn nghiện, nhìn người nam nhân này thỉnh thoảng lưu luyến cùng ôn nhu, nàng biết rõ, nàng đã không cách nào buông tay, mặc dù chỉ là mấy ngày nhưng ngắn ngủi mấy ngày đã đủ lòng của nàng thất lạc.
“Đều được..cô cứ chọn, dù sao đều là chết, chết như thế nào cũng thế.” Viêm Liệt cười cười, đối với cái chết này hắn có vẻ mong đợi, chỉ là ánh mắt anh lên một cái tiếc nuối, hắn không biết Bắc Đường Yên có thể hay không tìm tới nơi này, nhưng hắn thật sự muốn thấy nàng, cho dù là một giây cũng tốt, nói cho nàng biết… hắn yêu nàng…
Lửa cháy lên… Viêm Liệt đã cảm thấy có chút khó thở
Lôi Sa ở một bên, là càng xem càng tức.
“Đủ rồi, anh đúng là chết vì quật cường!” Lôi Sa nhìn không được, cầm lấy ống chích tiêm vào ma túy, Viêm Liệt giãy giụa thân thể dần dần bình tĩnh trở lại, độc lưu lại trong tiếng thở dốc.
“Cần gì thế chứ… chỉ cần nói 1 lời tôi liền có thể thỏa mãn thứ anh cần, ma túy muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.” Lôi Sa vuốt ve cái trán đầy mồ hôi ướt nhẹp của hắn, trên mặt toát ra một tia ôn nhu.
Viêm Liệt nhắm mắt lại, vẻ mặt mệt mỏi đến cực điểm.
Lại 1 lần vượt đi qua, không biết hắn còn có thể vượt qua bao nhiêu lần… Viêm Liệt giật giật khóe miệng, muốn cười lại cười không nổi, khóe miệng chảy ra rất nhiều máu tươi.
“Anhi xem, anh lại chảy ra nhiều máu như vậy .. ài, nghỉ ngơi một chút đi, đừng chết để tôi phải nhặt xác.” Lôi Sa vô lực cười cười, ly khai tầng hầm, ba ngày nàng đã hoàn toàn biết rõ cảm giác vô lực là gì , hơn nữa nàng bây giờ là 1 thân phiền toái, tất cả địa bàn đều vội vã phải đóng cửa, tất cả huynh đệ đều oán than nhưng là nàng coi như hiện tại đem người nam nhân này giao ra phỏng đoán nữ nhân kia cũng sẽ không bỏ qua cho nàng, huống chi nàng không nghĩ đem người nam nhân này giao ra đây.
“Văn Mẫn, lại hai ngày trôi qua, một chút tin tức cũng không có …. làm sao có thể, hay là ở nơi khác, chị cảm chúng ta nhất định là có nơi nào bỏ sót .”
Bắc Đường Yên ánh mắt hồng hồng, không biết bao lâu không có thật tốt nghỉ ngơi.
Đã 5 ngày trôi qua, nơi có thể tìm đều tìm khắp, có thậm chí tìm hai lần ba lượt…, nàng vận dụng tất cả lực lượng nhưng đến hôm nay người nam nhân kia cùng Viêm Liệt tựa như bốc hơi tung tích không hề có.
“Tổng tài, Hoả tiểu thư mới vừa nói, có người ở trong rừng cây phát hiện một thi thể, chỉ là thi thể bị lửa đốt hoàn toàn thay đổi hình dạng nhưng có thể sơ bộ đoán là tên 1 nam nhân…” Văn Mẫn lời còn chưa nói hết đã bị Bắc Đường Yên cắt đứt.
“Không thể nào, Viêm Liệt tuyệt đối không thể chết!” Bắc Đường Yên cảm thấy mình thật sự sắp điên rồi, công việc toàn bộ giao cho phó tổng tài quản lý, hiện tại tâm ý liền ở chỗ này chờ tin tức của hắn, nhưng bặt vô âm tín, nàng sinh ra một loại cảm giác tuyệt vọng ác.
“Tổng tài, em nói không phải là thi thể Viêm Liệt mà đây có lẽ là thi thể người nam nhân hôm đó.” Văn Mẫn bị Bắc Đường Yên rống to sợ hết hồn.
“Thi thể người nam nhân kia … nhanh lên, ở đâu kêu người ta đi thăm dò, đi thăm dò người nam nhân kia rốt cuộc là thân phận gì, nhất định phải trong thời gian ngắn nhất tra được, mau!”Nàng vui mừng nhìn Văn Mẫn, lo lắng đã làm cho nàng có chút mất đi lý trí, cái đó gọi là tâm tình kinh khủng theo thời gian trôi qua mà càng ngày càng rõ ràng, nàng thật sự không biết mình còn có thể kiên trì bao lâu nữa!
Nàng có lẽ cũng không có đem lời yêu luôn treo ở trên miệng, thậm chí không chưa có nói với hắn gì đây… nàng cũng không có nghĩ qua hắn đối với nàng là lại quan trọng như thế, quan trọng đếnmức không có hắn nàng như mất đi ánh mặt trời khắp thế giới là bóng tối, khó có thể hô hấp.
“Dạ, tổng tài!” Văn Mẫn ở trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cũng không khỏi cầu nguyện hi vọng tin tức lần này là thật cùng Viêm tiên sinh có quan hệ đi, nếu không nàng lo lắng chị ấy sẽ trụ không được…
Sau 1 giờ tin tức truyền lại.
“Tổng tài, tên kia là Owen, là 1 thành viên của bang phái địa phương, lão đại anh ta là 1 nữ nhân tên là Lôi Sa, bang phái bọn họ dùng ma túy là phương thức làm ăn chính, năm ngày trước vì một hồi giao dịch bất hòa, khiến cho người hai bang sống mái với nhau, hơn nữa cảnh sát bên kia cũng truyền đến tin tức, rốt cục bắt được những kẻ ngày đó ở trên đường bắn nhau, bọn họ lộ ra nam tử này tựu ứng cai thị đem Viêm Liệt đi…Chị, theo cảnh sát bắt được những người kia nói người tên Owen này là than tín của Lôi Sa ..tin tức có vậy từ đó không có gặp qua hắn, lại không nghĩ đến sau 5 ngày lại phát hiện kia thi thể của anh ta.”
“Viêm Liệt đâu, những người bị bắt kia có từng thấy Viêm Liệt không?” Bắc Đường Yên cũng không quan tâm những người kia chết sống thế nào, nàng chỉ lo lắng sinh tử của hắn, Viêm Liệt ở nơi nào đây.
“Cái này… bọn họ đều nói chưa từng gặp qua Viêm Liệt, chỉ nói ngày đó sau khi trốn về cũng không nhìn thấy người tên Owen này.”
“Không có… làm sao không có, một người sống sờ sờ làm sao sẽ không có một chút tin tức…. đi, tra mau… tra cái nữ nhân gọi là Lôi Sa…không đem nữ nhân kia trực tiếp trói tới đây…chị muốn tự mình hỏi cô ta!”
Bắc Đường Yên giọng nói tràn đầy sát khí, Văn Mẫn cả kinh, mau rời đi.
Biệt thự Lôi Sa rất lớn, tầng hầm ngầm ngoại trừ nàng không có bất cứ người nào biết rõ, nơi này là nơi tư mật cũng là nơi nàng tồn trữ ma túy, lại là nơi cuối cùng an toàn nhất.
“Đáng giận… quá ghê tởm, nữ nhân kia ác độc thật… Viêm Liệt, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh, nhất định sẽ không!” Lôi Sa thập phần chật vật, sợi tóc rối loạn, quần áo không chỉnh tề, thần sắc lo âu.
“Làm sao vậy?” Viêm Liệt vẫn nằm ở trên chiếc giường lớn kia, sắc mặt tái nhợt nói chuyện lại càng hữu khí vô lực, sáu ngày hắn đã sáu ngày không có ăn cái gì, bị đút một cho chút nước và ma túy.
“Làm sao….còn có thể làm sao, không phải là bởi vì anh sao… cái nữ nhân gọi là Bắc Đường Yên kia thật đúng là lợi hại, nàng thế nhưng tại trong vòng một ngày dẹp tất cả địa bàn của tôi, còn tuyên bố tôi phải đi gặp cô ta….hừ, tôi cũng không phải ngu ngốc, làm sao có thể đi chứ… đi gặp cô ta…tôi phỏng đoán cũng mất mạng, không nghĩ tới một người thương nhân thế nhưng còn có thế lực như thế, tâm địa lại càng so với hắc đạo chúng ta hắc hơn, tay nổ súng ngay cả run cũng không run liền giết một đống người của tôi.”
Lôi Sa bây giờ là vừa mới thoát hiểm, khi Bắc Đường Yên nổ súng kêu người đến bắt nàng, nàng tại chỗ chạy trốn, rồi sau liền tự mình mang người đến bắt nàng, nàng cảm thấy chuyện đã bại lộ, cuống quít rời đi nhưng đã thấy được Bắc Đường Yên giống như 1 sát tinh, một người đả thương từng người, khắp người là sát khí bình định tất cả.
Lôi Sa nghĩ đến tình cảnh lúc ấy, toàn thân lạnh lẽo không khỏi lộ ra thần sắc sợ hãi, lập tức có chút bối rối nơi này mặc dù tư ẩn nhưng cũng là đất thuộc về về nàng không biết Bắc Đường Yên kia có thể tìm tới nơi này hay không.
Viêm Liệt sững sờ, sau đó lộ ra một nụ cười suy yếu, chỉ là nụ cười không có sức mà cười.
“Cười, anh cười cái gì…tôi cho anh biết cho dù nữ nhân kia phá hủy tất cả thế lực của tôi, tôi cũng sẽ không đem anh giao cho cô ta, đừng có hy vọng đi.” Lôi Sa bởi vì nụ cười này mà tức giận, mang theo lời nói âm độc nhìn hắn.
“Không giao cũng không giao, giết tôi cũng được.” Viêm Liệt dùng đến giọng nói suy yếu bình tĩnh nói.
“Giết anh… ha ha ha, anh biết mình bây giờ giá trị bao nhiêu tiền không… Bắc Đường Yên ra giá một trăm triệu cho ai tìm được anh… nếu như tôi đem anh giao ra có thể đổi đến một trăm triệu…. thậm chí nhiều hơn, tôi như thế nào lại nhẫn tâm giết anh chứ.” Lôi Sa nói phẫn hận, một trăm triệu… người nam nhân này giá trị một trăm triệu, nhưng là nàng lại làm đem hắn đổi lấy tiền hơn nữa nữ nhân kia nếu là biết rõ người nam nhân này bị nàng bắt lấy, phỏng đoán nàng cũng không còn mạng hưởng số tiền kia .
Người có giao hay không đối với nàng đã không trọng yếu, chứng kiến nữ nhân ánh mắt điên cuồng, nàng cũng biết nàng đã không còn có thể sống, nữ nhân kia tuyệt đối sẽ không buông tha nàng, nhưng là người nam nhân này đây. Nàng rốt cuộc nên xử lý như thế nào….
Giao ra để cho hắn và nữ nhân kia cùng nhau, hay trực tiếp giết hắn rồi cùng mình cùng chết đây… dù sao nàng cũng là bởi vì người nam nhân này mới rơi vào chật vật như vậy, còn không bằng cho người nam nhân này cùng mình chết thôi.
“Một trăm triệu?” Ha ha ha… Viêm Liệt ở trong lòng cười thầm, cười châm chọc, cười khổ sở, quả chỉ là bị nhốt ở chỗ này hắn không thành ra như thế nhưng hắn dính vào ma túy, cái loại nghiện đó khi phát tác điên cuồng, làm cho hắn hoàn toàn tuyệt vọng, có lẽ trước kia hắn còn đáng giá, nhưng bây giờ hắn căn bản cũng không đáng giá.
Yên… Không phải cứu anh , đừng cứu anh , anh bộ dáng thế này sao dám gặp em!
“Một trăm triệu… hừ, hoặc là nhiều hơn bất quá tôi tuyệt đối sẽ không đem anh giao ra…Viêm Liệt, chúng ta cùng chết đi, chết đi dù sao chết cũng tốt.” Lôi Sa vẻ chật vật tăng thêm điên cuồng, không biết nghĩ tới điều gì, chạy ra ngoài chỉ chốc lát liền lại chạy trở lại, trong tay cầm một cái cái bật lửa điên cuồng nhìn Viêm Liệt.
“Viêm Liệt, chúng ta cùng chết đi, Bắc Đường Yên nếu đã hoài nghi tôi, sớm muộn sẽ tìm tới nơi này, đến lúc đó dù sao cũng chết, không bằng chết ngay bây giờ còn có thể có anh làm bạn.” Lôi Sa vừa nói, vừa cầm lấy cái bật lửa hướng hắn đến gần.
Viêm Liệt trừng mắt nhìn Lôi Sa, lúc mới đầu còn lộ ra một tia kinh hoảng, nhưng lập tức liền trấn định lại bình tĩnh nhìn.
“Viêm Liệt, anh nói xem chúng ta hỏa thiêu, hay là em đi cầm súng giết anh rồi lại tự sát, cái nào thống khoái hơn…anh nói cái nào tốt hơn?”
Lôi Sa chỉ cảm thấy chính mình thật sự điên rồi, vì người nam nhân này điên rồi, mấy ngày nay nhìn người nam nhân này không ăn không uống nằm ở trên giường, nhìn người nam nhân này kiên nhẫn qua cơn nghiện, nhìn người nam nhân này thỉnh thoảng lưu luyến cùng ôn nhu, nàng biết rõ, nàng đã không cách nào buông tay, mặc dù chỉ là mấy ngày nhưng ngắn ngủi mấy ngày đã đủ lòng của nàng thất lạc.
“Đều được..cô cứ chọn, dù sao đều là chết, chết như thế nào cũng thế.” Viêm Liệt cười cười, đối với cái chết này hắn có vẻ mong đợi, chỉ là ánh mắt anh lên một cái tiếc nuối, hắn không biết Bắc Đường Yên có thể hay không tìm tới nơi này, nhưng hắn thật sự muốn thấy nàng, cho dù là một giây cũng tốt, nói cho nàng biết… hắn yêu nàng…
Lửa cháy lên… Viêm Liệt đã cảm thấy có chút khó thở
/68
|