Đi vào bệnh viện, dựa theo địa chỉ Bắc Đường Yên đưa cho hắn, hắn rất nhanh liền tìm được phòng bệnh của cha phòng 101.
Đứng ở cửa phòng bệnh là một y tá, xem ra là phòng bệnh chuyên môn.
( Bạn đang đọc truyện : Lão công thực tập, chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc bạn có những giây phúc nghỉ ngơi, thư giãn vui vẻ ^_^)
“Vị tiên sinh này xin hỏi ngài là tới thăm bệnh nhân ?” Y tá rất thân thiết chào đón hỏi thăm, nhưng trong ánh mắt lại mang theo ý dò xét.
“Xin hỏi đây là phòng bệnh của Viêm Quân Đình tiên sinh phải không, tôi là con của ông ấy tên Viêm Liệt, đây là thẻ căn cước của tôi.”
“A…thật xin lỗi vì bệnh viện đối với bệnh nhân trong phòng bệnh phải làm phòng hộ nghiêm mật, nếu ngài là người nhà của bệnh nhân vậy xin mời ngài xin vào đi.” Y tá đổi lại vẻ mặt thân thiết đẩy ra cửa phòng bệnh cho hắn.
Viêm Liệt có chút không thể chờ đợi được đi vào, mặc dù sống ở cùng một thành phố, nhưng hắn đã thật lâu chưa về nhà, không nghĩ tới lần gặp mặt này lại dĩ nhiên là ở trong phòng bệnh.
Phòng bệnh rất lớn cũng rất xa hoa, không phải là ảm đạm ch màu trắng mà giống như là phòng hạng sang trong khách sạn 5 sao, phóng mắt nhìn ti vi, tủ lạnh, điều hòa, máy tính, đầy đủ mọi thứ.
“Này ông, ông nói xem Liệt nhi là làm công việc gì, làm sao có nhiều tiền như vậy mà ở nơi này, nghe nói chỗ này một ngày hết mấy vạn đó.”
Viêm Liệt vẫn chưa đi tới nhưng liền nghe được giọng của cha mẹ, giọng nói mang theo sự nghi hoặc lo lắng, làm cho hắn không khỏi đã ngừng lại cước bộ.
“Tôi cũng không biết, Văn tiểu thư không phải đã nói rồi sao, đây là vì công ty, Viêm Liệt con mình ở công ty biểu hiện rất tốt, ha ha…. con của chúng ta thật có tiền đồ, bà cũng đừng lo linh tinh.”
Đây là giọng của cha hắn, trong đó mang theo vẻ tang thương an ủi, hắn không biết vì cái gì đột nhiên cảm thấy mũi cay cay .
“Cha… mẹ.” Viêm Liệt đi vào, đứng ở trước mặt 2 người.
2 vợ chồng Viêm Quân Đình đầu tiên là sững sờ, nhưng lập tức lộ ra nụ cười mừng rỡ, hiển nhiên thật cao hứng có thể gặp con trai của mình.
“Tiểu Liệt, sao con lại tới đây, không đi làm sao?” Viêm mẫu đầu tiên là quan tâm hỏi.
“Con xin nghỉ đến thăm cha mẹ.” Viêm Liệt để xuống trong tay nước trái cây, ân cần nhìn xem cha của mình, cha già rồi, mái tóc đã có điểm bạc làm cho tim của hắn hơi nhói cảm thán chính mình bỏ quên rất nhiều.
“Ai…. tiểu Liệt, cha không có chuyện gì, con không cần phải lo lắng, mau trở về đi làm đi.” Viêm phụ mặc dù cao hứng có thể nhìn thấy con trai, nhưng trời sinh tính chính trực ông cũng không hi vọng con trai của mình bởi vì mình mà làm trễ nãi công tác, nhất là công ty của con trai lại cho hắn ông điều kiện trị liệu tốt như vậy.
“Không có việc gì…con đã đem sắp xếp công việc tốt, cha không cần lo lắng.” Viêm Liệt ngồi ở bên giường, nắm lấy tay già nua của cha.
“Ai, cha chính là sợ làm trễ nãi công việc của con mới không nói cho con… ai biết con đã biết rồi, Văn tiểu thư nói là viện trưởng bệnh viện này là bạn của con, vậy con nhất định phải thật tốt cảm tạ người ta.” Viêm phụ nắm tay Viêm Liệt, hai đầu lông mày để lộ ra vẻ an ủi.
“Vâng…con biết rõ, con nhất định sẽ…cha cứ yên tâm ở nơi này đi, cha nhất định sẽ không có chuyện gì.”
“Ai… già rồi, cha cũng biết thân thể này không còn dùng được, xem con đều lớn như vậy không cần lo lắng quá, sinh lão bệnh tử là bình thường, có thể nhìn thấy con mình ưu tú như vậy, kẻ làm cha như ta cũng an tâm.”
Viêm phụ cảm thán sờ sờ đầu con trai, mặc dù nó đã trưởng thành là 1 người đàn ông nhưng tại trong mắt ông còn vẫn còn là một đứa bé
“Cha… nói cái gì đó, cha còn chưag nhìn thấy con lấy vợ đây, làm sao lại nói chết sau này cha không được nói như vậy, còn có em trai nó còn chưa có lên đại học, cha mẹ chớ suy nghĩ lung tung.” Viêm Liệt giọng nói nặng một chút, hốc mắt đều đỏ.
“Cha sai, cha chỉ nói vậy thôi, xem đó đứa nhỏ này trưởng thành ngay cả cha nó nó cũng mắng.” Viêm phụ ha ha nở nụ cười.
Viêm mẫu ở một bên cũng cười, cười vui mừng.
Viêm Liệt một mực đợi đến tối, buổi tối em trai sau khi tan học sẽ đi bệnh viện, một nhà bốn ngời lại cùng nhau ăn cơm tối, vui vẻ hòa thuận hưởng thụ sự ấm áp của gia đình, cho dù là tại bệnh viện, một nhà tâm tình đều hết sức tốt, nhất là vợ chồng già đều rất lạc quan, làm cho hắn thấy trong lòng đau nhói .
Buổi tối Viêm mẫu ở lại trong phòng bệnh cùng chồng, Viêm Liệt liền cùng tiểu đệ Viêm Thực cùng đi ra bệnh viện, trên đường tiểu đệ cùng anh trai nói chuyện học tập, năm nay nó học lớp 12, còn chưa có đến một tháng chính là kì thi tốt nghiệp trung học, áp lực khá lớn bất quá Viêm Thực học tập không tồi, vẫn luôn là đứng đầu lớp mặc dù không có ưu tú như Viêm Liệt nhưng tựa hồ thi vào Học viện Hoàng gia cũng không là vấn đề.
Viêm Thực luôn coi anh trai này là thần thượng, là động lực, cho nên có thể được nói chuyện với ạnh trai cậu ta thật sự rất vui vẻ.
“Tiểu Thực phải học tập thật giỏi, có cái gì khó khăn liền nói cho anh, biết không?” Viêm Liệt sờ sờ đầu em trai, đối với em trai hắn hiểu biết hắn nhất định yên tâm.
“Vâng, em biết rõ.” Viêm Thực gật đầu nhẹ, cười vui vẻ.
Sau khi cùng em trai từ biệt, Viêm Liệt một mình đi trên đường trong lúc đó cảm thấy lòng có chút tĩnh lặng không như xung quanh phố phường huyên náo quả là đối lập, hắn không muốn ngồi xe 1 mình đi từ từ .
Khi Viêm Liệt một đường trở về, trời đã rất tối nhìn đồng hồ đeo tay một cái, cũng đã chín giờ, hắn đứng trước cửa nhà ngẩng đầu nhìn vị trí trong trí nhớ, chỗ đó có ngọn đèn đã có người trở về, nhận thức thế làm cho hắn tinh thần tỉnh táo, cảm giác cô đơn vừa rồi tựa hồ đã bị quét sạch, không do dự nữa, hắn đi lên.
Mở ra cửa trong phòng rất yên tĩnh cửa phòng Bắc Đường Yên đang đóng, từ bên trong lộ ra ít ánh sáng, hắn đoán rằng người đang ở trong phòng.
Hắn nhẹ nhàng đóng cửa lại, thay dép do dự một chút đi đến cửa phòng Bắc Đường Yên, sau đó lẳng lặng đứng một hồi mới rời đi, trở lại phòng của mình tắm rửa thay y phục, sau đó lẳng lặng nằm tại trên giường của mình, động tác đều rất nhẹ nhàng giống như là không muốn quấy rầy người khác.
Không biết qua bao lâu, hắn đột nhiên nghe được trong phòng khách có thanh âm, mở mắt sau đó từ trên giường đứng dậy hướng phòng khách đi đến, mở ra cửa liền chứng kiến Bắc Đường Yên bưng một ly rượu ngồi ở trên ghết của phòng khách, cầm trong tay một tờ báo xem, sau đó nghe được thanh âm quay đầu lại nhìn Viêm Liệt, ánh mắt dừng lại một chút liền lại lần nữa nhìn lên tờ báo trong tay.
Cứ như vậy, Bắc Đường Yên nhìn tờ báo, Viêm Liệt nhìn Bắc Đường Yên ước chừng sau nửa giờ, Bắc Đường Yên mới có động tác ly rượu cũng sớm uống hết Bắc Đường Yên buông tờ báo xuống hướng gian phòng của mình đi đến, giống như lơ đãng nhìn lướt qua Viêm Liệt, cùng cặp mắt sáng ngời kia chống lại, vừa chạm vào tiếp xúc lại tránh như là không có nhìn thẳng rồi lại trở về gian phòng của mình.
Viêm Liệt từ từ lộ ra một nụ cười, nàng cũng chỉ biết để ý hắn hắn có thể cảm giác được.
Ngày chủ nhật hôm qua hai người đều làm thêm giờ, hôm nay Viêm Liệt có ít việc nhưng Bắc Đường Yên lại sớm hơn một chút đi đến công ty. Lưu lại 1 mình Viêm liệt ở nhà một mình.
Viêm Liệt xử lý một chút việc vặt, liền tìm bộ sách tài chính và kinh tế nhìn lại, đây là sách ở trong thư phòng của Bắc Đường Yên, trong đó có rất nhiều sách mỗi một quyển đều có dấu vết đọc qua, hắn suy đoán đây đều là khi Bắc Đường Yên xem qua lưu lại, điều này làm cho hắn đối với mấy quyển sách này tự dưng có hảo cảm, tìm được bóng dáng của Bắc Đường Yên đem chính mình đầu nhập vào trong sách.
Không ý thức được một buổi sáng đã trôi qua, hắn vào phòng bếp làm cơm rang trứng món này hiện tại xem như sở trường tiêu biểu nhất của hắn, mặc dù hương vị vẫn chẳng có gì đặc sắc nhưng cảm giác so với mì tôm tốt hơn nhiều, hơn nữa là tự mình làm dù thế nào ăn cũng không khó ăn.
Giải quyết xong cơm trưa, tiếp tục xem sách cho đến khi điện thoại vang lên, hắn cầm lên điện thoại là 1 số lạ.
“Xin chào, tôi là Viêm Liệt.”
“Chào, tôi là Văn Mẫn, cậu bây giờ đang ở nhà đúng không buổi tối tổng tài phải dự 1 buổi tiệc của các thương nhân, chị ấy hi vọng cậu có thể đi cùng tới đó.” Giọng Văn Mẫn truyền tới.
“Tôi có cần phải làm cái gì không?” Viêm Liệt bản năng dừng lại, hắn cũng không rất thích xã giao, cũng không thích những t nụ cười dối trá kia, bất quá hắn cũng biết đây là không thể cự tuyệt. Mặc dù giọng Văn Mẫn khá khách khí nhưng dù sao đây cùng là quyết định của Bắc Đường Yên.
“Tổng tài đã sắp xếp cho cậu người chuẩn bị, tôi đang ở dưới đây, cậu bây giờ có thể xuống tôi sẽ đi mang cậu đi gặp mặt bon họ.”
“Cảm ơn, tôi ngay lập tức đi xuống.”
Viêm Liệt biết rõ Bắc Đường Yên sắp xếp xong xuôi hết thảy, mà hắn chỉ phục tùng là tốt rồi, cảm giác như thế nói không ra là bất đắc dĩ, nếu như trước kia hắn nhất định sẽ cảm giác mình không được tôn trọng nhưng bây giờ giống như mất đi cảm giác, tựa hồ khi ký xuống hợp đồng kia thì chính mình tất cả liền biến mất, hắn chỉ nghĩ lẳng lặng nhìn Bắc Đường Yên rốt cuộc muốn làm cái gì.
Đi xuống dưới lầu quả nhiên thấy Văn Mẫn chờ ở nơi đó, hai người chào hỏi, liền lên xe, tốc độ xe rất chậm, Văn Mẫn rất trầm lặng, Viêm Liệt cũng không nói chuyện.
Một lát sau xe ngừng lại, lập tức có người dẫn vào, họ chuẩn bị và chính đốn diện mạo khi 1 lần nữa Viêm Liệt đứng ở trước mặt Văm Mẫn đã là hai giờ sau.
Ánh mắt Văn Mẫn sáng lên, hài lòng gật đầu nhẹ.
“Rất tuyệt.” Văn Mẫn cười đối với Viêm Liệt nói ra.
Viêm Liệt có vẻ xin lỗi cười lại, thấy bất an của mình nhẹ rất nhiều.
“Hiện tại phải đi luôn không?” Viêm Liệt hỏi.
“Không, còn phải lại chờ một lát, tổng tài sẽ tới đây, cậu ngồi nghỉ ngơi 1 lát đi.” Văn Mẫn nhìn đồng hồ một cái hồi đáp.
Nghe Văn Mẫn trả lời, ánh mắhắn sáng lên, lộ ra là mong đợi, Văn Mẫn cười cười, tựa hồ cái gì đều hiểu.
Ước chừng mười phút sau, Bắc Đường Yên xuất hiện ở cửa, ánh mắt của mọi người đều bị hấp dẫn, hôm nay Bắc Đường Yên mặc một thân lễ phục màu đỏ, tóc dài xõa ra trông rất phong tình vạn chủng.
Văn Mẫn đứng dậy nghênh đón, hai người nói chuyện với nhau rồi sau đó Văn Mẫn liền rời đi, Bắc Đường Yên đi tới trước mặt hắn, dùng đến ánh mắt vẻ xem kỹ nhìn Viêm Liệt, sau đó tựa hồ có vẻ hài lòng gật đầu nhẹ nói :
“Đi thôi.”
Ngoài cửa đã có xe chờ hai người, không phải là xe Bắc Đường Yên thường lái, mà là một chiếc màu đen, trên xe có lái xe, thoạt nhìn có vẻ rất sang trọng.
Viêm Liệt mở cửa xe cho Bắc Đường Yên, Bắc Đường Yên nhìn thoáng qua Viêm Liệt rồi vào xe, sau đó hắn cũng lên xe, hai người đều ngồi ở phía sau, xe khởi hành.
“Tựa hồ rất quan trọng ư ? Có thể nói cho tôi biết là tiệc rượu gì vậy?” Viêm Liệt không có thói quen trầm mặc, thử đánh vỡ sự trầm mặc.
“Tiệc mừng thọ Tô lão tiên sinh.”
Theo Bắc Đường Yên trả lời, không khí trong xe tựa hồ có chút ngưng trọng, làm đầu dấn thân vào thương giới Viêm Liệt đối với mọi nhân vật trong giới này cũng có nghiên cứu, vị này Tô lão tiên sinh là chủ tịch Tô thị tập đoàn, cũng là cha của Tô Sáng.
Viêm Liệt nghe được tin tức như thế không khỏi nghĩ tới Tô Sáng người đàn ông đó là bạch mã hoàng tử của tất cả nữ nhân chỉ là cũng không khỏi sinh ra nghi hoặc, mặc dù không biết Yên cùng hắn ta rốt cuộc là quan hệ như thế nào, nhưng rất mập mờ thân mật làm cho người ta không phân biệt được, hai người bọn họ nhất định là hết sức quen thuộc chỉ là đã như vậy vì sao lại để cho hắn đi cùng nàng tới đây làm gì.
Hai người đối thoại đến chỗ này đình chỉ, ước chừng 20 phút sau, xe vào Tô gia biệt thự, dừng ở một bãi để xe đầy xe đắt tiền, cao cấp.
Viêm Liệt rất ân cần, hắn xuống xe trước mở cửa xe cho Bắc Đường Yên, sau đó Bắc Đường Yên như 1 công chúa từ trong xe đi ra, sau đó rất phần tự nhiên để lên tay của Viêm liệt, thân thể hắn tựa hồ cứng đờ, nhưng lập tức lộ ra một nụ cười.
“Anh hôm nay là bạn trai của em, vô luận anh có nguyện ý hay không, hi vọng không làm ra chuyện gì để cho em không thích.” Trước khi tiến vào hội trường Bắc Đường Yên ở bên tai nói.
Viêm Liệt nụ cười trong tích tắc dừng lại nhưng lập tức khôi phục lại.
“Tôi hiểu rõ.” Nụ cười của hắn đang tiếp tục chỉ là trong đó tựa hồ them một chút ít ảm đạm.
Bắc Đường Yên nhìn ở trong mắt, gật đầu nhẹ, cùng đi vào.
“Yên, nàng thật xinh đẹp.” Một giọng nam nhân vang lên.
Đứng ở cửa phòng bệnh là một y tá, xem ra là phòng bệnh chuyên môn.
( Bạn đang đọc truyện : Lão công thực tập, chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc bạn có những giây phúc nghỉ ngơi, thư giãn vui vẻ ^_^)
“Vị tiên sinh này xin hỏi ngài là tới thăm bệnh nhân ?” Y tá rất thân thiết chào đón hỏi thăm, nhưng trong ánh mắt lại mang theo ý dò xét.
“Xin hỏi đây là phòng bệnh của Viêm Quân Đình tiên sinh phải không, tôi là con của ông ấy tên Viêm Liệt, đây là thẻ căn cước của tôi.”
“A…thật xin lỗi vì bệnh viện đối với bệnh nhân trong phòng bệnh phải làm phòng hộ nghiêm mật, nếu ngài là người nhà của bệnh nhân vậy xin mời ngài xin vào đi.” Y tá đổi lại vẻ mặt thân thiết đẩy ra cửa phòng bệnh cho hắn.
Viêm Liệt có chút không thể chờ đợi được đi vào, mặc dù sống ở cùng một thành phố, nhưng hắn đã thật lâu chưa về nhà, không nghĩ tới lần gặp mặt này lại dĩ nhiên là ở trong phòng bệnh.
Phòng bệnh rất lớn cũng rất xa hoa, không phải là ảm đạm ch màu trắng mà giống như là phòng hạng sang trong khách sạn 5 sao, phóng mắt nhìn ti vi, tủ lạnh, điều hòa, máy tính, đầy đủ mọi thứ.
“Này ông, ông nói xem Liệt nhi là làm công việc gì, làm sao có nhiều tiền như vậy mà ở nơi này, nghe nói chỗ này một ngày hết mấy vạn đó.”
Viêm Liệt vẫn chưa đi tới nhưng liền nghe được giọng của cha mẹ, giọng nói mang theo sự nghi hoặc lo lắng, làm cho hắn không khỏi đã ngừng lại cước bộ.
“Tôi cũng không biết, Văn tiểu thư không phải đã nói rồi sao, đây là vì công ty, Viêm Liệt con mình ở công ty biểu hiện rất tốt, ha ha…. con của chúng ta thật có tiền đồ, bà cũng đừng lo linh tinh.”
Đây là giọng của cha hắn, trong đó mang theo vẻ tang thương an ủi, hắn không biết vì cái gì đột nhiên cảm thấy mũi cay cay .
“Cha… mẹ.” Viêm Liệt đi vào, đứng ở trước mặt 2 người.
2 vợ chồng Viêm Quân Đình đầu tiên là sững sờ, nhưng lập tức lộ ra nụ cười mừng rỡ, hiển nhiên thật cao hứng có thể gặp con trai của mình.
“Tiểu Liệt, sao con lại tới đây, không đi làm sao?” Viêm mẫu đầu tiên là quan tâm hỏi.
“Con xin nghỉ đến thăm cha mẹ.” Viêm Liệt để xuống trong tay nước trái cây, ân cần nhìn xem cha của mình, cha già rồi, mái tóc đã có điểm bạc làm cho tim của hắn hơi nhói cảm thán chính mình bỏ quên rất nhiều.
“Ai…. tiểu Liệt, cha không có chuyện gì, con không cần phải lo lắng, mau trở về đi làm đi.” Viêm phụ mặc dù cao hứng có thể nhìn thấy con trai, nhưng trời sinh tính chính trực ông cũng không hi vọng con trai của mình bởi vì mình mà làm trễ nãi công tác, nhất là công ty của con trai lại cho hắn ông điều kiện trị liệu tốt như vậy.
“Không có việc gì…con đã đem sắp xếp công việc tốt, cha không cần lo lắng.” Viêm Liệt ngồi ở bên giường, nắm lấy tay già nua của cha.
“Ai, cha chính là sợ làm trễ nãi công việc của con mới không nói cho con… ai biết con đã biết rồi, Văn tiểu thư nói là viện trưởng bệnh viện này là bạn của con, vậy con nhất định phải thật tốt cảm tạ người ta.” Viêm phụ nắm tay Viêm Liệt, hai đầu lông mày để lộ ra vẻ an ủi.
“Vâng…con biết rõ, con nhất định sẽ…cha cứ yên tâm ở nơi này đi, cha nhất định sẽ không có chuyện gì.”
“Ai… già rồi, cha cũng biết thân thể này không còn dùng được, xem con đều lớn như vậy không cần lo lắng quá, sinh lão bệnh tử là bình thường, có thể nhìn thấy con mình ưu tú như vậy, kẻ làm cha như ta cũng an tâm.”
Viêm phụ cảm thán sờ sờ đầu con trai, mặc dù nó đã trưởng thành là 1 người đàn ông nhưng tại trong mắt ông còn vẫn còn là một đứa bé
“Cha… nói cái gì đó, cha còn chưag nhìn thấy con lấy vợ đây, làm sao lại nói chết sau này cha không được nói như vậy, còn có em trai nó còn chưa có lên đại học, cha mẹ chớ suy nghĩ lung tung.” Viêm Liệt giọng nói nặng một chút, hốc mắt đều đỏ.
“Cha sai, cha chỉ nói vậy thôi, xem đó đứa nhỏ này trưởng thành ngay cả cha nó nó cũng mắng.” Viêm phụ ha ha nở nụ cười.
Viêm mẫu ở một bên cũng cười, cười vui mừng.
Viêm Liệt một mực đợi đến tối, buổi tối em trai sau khi tan học sẽ đi bệnh viện, một nhà bốn ngời lại cùng nhau ăn cơm tối, vui vẻ hòa thuận hưởng thụ sự ấm áp của gia đình, cho dù là tại bệnh viện, một nhà tâm tình đều hết sức tốt, nhất là vợ chồng già đều rất lạc quan, làm cho hắn thấy trong lòng đau nhói .
Buổi tối Viêm mẫu ở lại trong phòng bệnh cùng chồng, Viêm Liệt liền cùng tiểu đệ Viêm Thực cùng đi ra bệnh viện, trên đường tiểu đệ cùng anh trai nói chuyện học tập, năm nay nó học lớp 12, còn chưa có đến một tháng chính là kì thi tốt nghiệp trung học, áp lực khá lớn bất quá Viêm Thực học tập không tồi, vẫn luôn là đứng đầu lớp mặc dù không có ưu tú như Viêm Liệt nhưng tựa hồ thi vào Học viện Hoàng gia cũng không là vấn đề.
Viêm Thực luôn coi anh trai này là thần thượng, là động lực, cho nên có thể được nói chuyện với ạnh trai cậu ta thật sự rất vui vẻ.
“Tiểu Thực phải học tập thật giỏi, có cái gì khó khăn liền nói cho anh, biết không?” Viêm Liệt sờ sờ đầu em trai, đối với em trai hắn hiểu biết hắn nhất định yên tâm.
“Vâng, em biết rõ.” Viêm Thực gật đầu nhẹ, cười vui vẻ.
Sau khi cùng em trai từ biệt, Viêm Liệt một mình đi trên đường trong lúc đó cảm thấy lòng có chút tĩnh lặng không như xung quanh phố phường huyên náo quả là đối lập, hắn không muốn ngồi xe 1 mình đi từ từ .
Khi Viêm Liệt một đường trở về, trời đã rất tối nhìn đồng hồ đeo tay một cái, cũng đã chín giờ, hắn đứng trước cửa nhà ngẩng đầu nhìn vị trí trong trí nhớ, chỗ đó có ngọn đèn đã có người trở về, nhận thức thế làm cho hắn tinh thần tỉnh táo, cảm giác cô đơn vừa rồi tựa hồ đã bị quét sạch, không do dự nữa, hắn đi lên.
Mở ra cửa trong phòng rất yên tĩnh cửa phòng Bắc Đường Yên đang đóng, từ bên trong lộ ra ít ánh sáng, hắn đoán rằng người đang ở trong phòng.
Hắn nhẹ nhàng đóng cửa lại, thay dép do dự một chút đi đến cửa phòng Bắc Đường Yên, sau đó lẳng lặng đứng một hồi mới rời đi, trở lại phòng của mình tắm rửa thay y phục, sau đó lẳng lặng nằm tại trên giường của mình, động tác đều rất nhẹ nhàng giống như là không muốn quấy rầy người khác.
Không biết qua bao lâu, hắn đột nhiên nghe được trong phòng khách có thanh âm, mở mắt sau đó từ trên giường đứng dậy hướng phòng khách đi đến, mở ra cửa liền chứng kiến Bắc Đường Yên bưng một ly rượu ngồi ở trên ghết của phòng khách, cầm trong tay một tờ báo xem, sau đó nghe được thanh âm quay đầu lại nhìn Viêm Liệt, ánh mắt dừng lại một chút liền lại lần nữa nhìn lên tờ báo trong tay.
Cứ như vậy, Bắc Đường Yên nhìn tờ báo, Viêm Liệt nhìn Bắc Đường Yên ước chừng sau nửa giờ, Bắc Đường Yên mới có động tác ly rượu cũng sớm uống hết Bắc Đường Yên buông tờ báo xuống hướng gian phòng của mình đi đến, giống như lơ đãng nhìn lướt qua Viêm Liệt, cùng cặp mắt sáng ngời kia chống lại, vừa chạm vào tiếp xúc lại tránh như là không có nhìn thẳng rồi lại trở về gian phòng của mình.
Viêm Liệt từ từ lộ ra một nụ cười, nàng cũng chỉ biết để ý hắn hắn có thể cảm giác được.
Ngày chủ nhật hôm qua hai người đều làm thêm giờ, hôm nay Viêm Liệt có ít việc nhưng Bắc Đường Yên lại sớm hơn một chút đi đến công ty. Lưu lại 1 mình Viêm liệt ở nhà một mình.
Viêm Liệt xử lý một chút việc vặt, liền tìm bộ sách tài chính và kinh tế nhìn lại, đây là sách ở trong thư phòng của Bắc Đường Yên, trong đó có rất nhiều sách mỗi một quyển đều có dấu vết đọc qua, hắn suy đoán đây đều là khi Bắc Đường Yên xem qua lưu lại, điều này làm cho hắn đối với mấy quyển sách này tự dưng có hảo cảm, tìm được bóng dáng của Bắc Đường Yên đem chính mình đầu nhập vào trong sách.
Không ý thức được một buổi sáng đã trôi qua, hắn vào phòng bếp làm cơm rang trứng món này hiện tại xem như sở trường tiêu biểu nhất của hắn, mặc dù hương vị vẫn chẳng có gì đặc sắc nhưng cảm giác so với mì tôm tốt hơn nhiều, hơn nữa là tự mình làm dù thế nào ăn cũng không khó ăn.
Giải quyết xong cơm trưa, tiếp tục xem sách cho đến khi điện thoại vang lên, hắn cầm lên điện thoại là 1 số lạ.
“Xin chào, tôi là Viêm Liệt.”
“Chào, tôi là Văn Mẫn, cậu bây giờ đang ở nhà đúng không buổi tối tổng tài phải dự 1 buổi tiệc của các thương nhân, chị ấy hi vọng cậu có thể đi cùng tới đó.” Giọng Văn Mẫn truyền tới.
“Tôi có cần phải làm cái gì không?” Viêm Liệt bản năng dừng lại, hắn cũng không rất thích xã giao, cũng không thích những t nụ cười dối trá kia, bất quá hắn cũng biết đây là không thể cự tuyệt. Mặc dù giọng Văn Mẫn khá khách khí nhưng dù sao đây cùng là quyết định của Bắc Đường Yên.
“Tổng tài đã sắp xếp cho cậu người chuẩn bị, tôi đang ở dưới đây, cậu bây giờ có thể xuống tôi sẽ đi mang cậu đi gặp mặt bon họ.”
“Cảm ơn, tôi ngay lập tức đi xuống.”
Viêm Liệt biết rõ Bắc Đường Yên sắp xếp xong xuôi hết thảy, mà hắn chỉ phục tùng là tốt rồi, cảm giác như thế nói không ra là bất đắc dĩ, nếu như trước kia hắn nhất định sẽ cảm giác mình không được tôn trọng nhưng bây giờ giống như mất đi cảm giác, tựa hồ khi ký xuống hợp đồng kia thì chính mình tất cả liền biến mất, hắn chỉ nghĩ lẳng lặng nhìn Bắc Đường Yên rốt cuộc muốn làm cái gì.
Đi xuống dưới lầu quả nhiên thấy Văn Mẫn chờ ở nơi đó, hai người chào hỏi, liền lên xe, tốc độ xe rất chậm, Văn Mẫn rất trầm lặng, Viêm Liệt cũng không nói chuyện.
Một lát sau xe ngừng lại, lập tức có người dẫn vào, họ chuẩn bị và chính đốn diện mạo khi 1 lần nữa Viêm Liệt đứng ở trước mặt Văm Mẫn đã là hai giờ sau.
Ánh mắt Văn Mẫn sáng lên, hài lòng gật đầu nhẹ.
“Rất tuyệt.” Văn Mẫn cười đối với Viêm Liệt nói ra.
Viêm Liệt có vẻ xin lỗi cười lại, thấy bất an của mình nhẹ rất nhiều.
“Hiện tại phải đi luôn không?” Viêm Liệt hỏi.
“Không, còn phải lại chờ một lát, tổng tài sẽ tới đây, cậu ngồi nghỉ ngơi 1 lát đi.” Văn Mẫn nhìn đồng hồ một cái hồi đáp.
Nghe Văn Mẫn trả lời, ánh mắhắn sáng lên, lộ ra là mong đợi, Văn Mẫn cười cười, tựa hồ cái gì đều hiểu.
Ước chừng mười phút sau, Bắc Đường Yên xuất hiện ở cửa, ánh mắt của mọi người đều bị hấp dẫn, hôm nay Bắc Đường Yên mặc một thân lễ phục màu đỏ, tóc dài xõa ra trông rất phong tình vạn chủng.
Văn Mẫn đứng dậy nghênh đón, hai người nói chuyện với nhau rồi sau đó Văn Mẫn liền rời đi, Bắc Đường Yên đi tới trước mặt hắn, dùng đến ánh mắt vẻ xem kỹ nhìn Viêm Liệt, sau đó tựa hồ có vẻ hài lòng gật đầu nhẹ nói :
“Đi thôi.”
Ngoài cửa đã có xe chờ hai người, không phải là xe Bắc Đường Yên thường lái, mà là một chiếc màu đen, trên xe có lái xe, thoạt nhìn có vẻ rất sang trọng.
Viêm Liệt mở cửa xe cho Bắc Đường Yên, Bắc Đường Yên nhìn thoáng qua Viêm Liệt rồi vào xe, sau đó hắn cũng lên xe, hai người đều ngồi ở phía sau, xe khởi hành.
“Tựa hồ rất quan trọng ư ? Có thể nói cho tôi biết là tiệc rượu gì vậy?” Viêm Liệt không có thói quen trầm mặc, thử đánh vỡ sự trầm mặc.
“Tiệc mừng thọ Tô lão tiên sinh.”
Theo Bắc Đường Yên trả lời, không khí trong xe tựa hồ có chút ngưng trọng, làm đầu dấn thân vào thương giới Viêm Liệt đối với mọi nhân vật trong giới này cũng có nghiên cứu, vị này Tô lão tiên sinh là chủ tịch Tô thị tập đoàn, cũng là cha của Tô Sáng.
Viêm Liệt nghe được tin tức như thế không khỏi nghĩ tới Tô Sáng người đàn ông đó là bạch mã hoàng tử của tất cả nữ nhân chỉ là cũng không khỏi sinh ra nghi hoặc, mặc dù không biết Yên cùng hắn ta rốt cuộc là quan hệ như thế nào, nhưng rất mập mờ thân mật làm cho người ta không phân biệt được, hai người bọn họ nhất định là hết sức quen thuộc chỉ là đã như vậy vì sao lại để cho hắn đi cùng nàng tới đây làm gì.
Hai người đối thoại đến chỗ này đình chỉ, ước chừng 20 phút sau, xe vào Tô gia biệt thự, dừng ở một bãi để xe đầy xe đắt tiền, cao cấp.
Viêm Liệt rất ân cần, hắn xuống xe trước mở cửa xe cho Bắc Đường Yên, sau đó Bắc Đường Yên như 1 công chúa từ trong xe đi ra, sau đó rất phần tự nhiên để lên tay của Viêm liệt, thân thể hắn tựa hồ cứng đờ, nhưng lập tức lộ ra một nụ cười.
“Anh hôm nay là bạn trai của em, vô luận anh có nguyện ý hay không, hi vọng không làm ra chuyện gì để cho em không thích.” Trước khi tiến vào hội trường Bắc Đường Yên ở bên tai nói.
Viêm Liệt nụ cười trong tích tắc dừng lại nhưng lập tức khôi phục lại.
“Tôi hiểu rõ.” Nụ cười của hắn đang tiếp tục chỉ là trong đó tựa hồ them một chút ít ảm đạm.
Bắc Đường Yên nhìn ở trong mắt, gật đầu nhẹ, cùng đi vào.
“Yên, nàng thật xinh đẹp.” Một giọng nam nhân vang lên.
/68
|