“Đông Tuyết đáng thương, bị đánh cho thành cái dạng số dở chết dở như thế kia, còn phải đi rửa chân nấu cơm cho người ta, đầu năm nay nữ nhân nô tỳ thật là không vó địa vị, nếu như ta là Đông Tuyết, nhất định sẽ ở trong cơm của ả bỏ thêm ít cát đất, khi đem nước rửa chân sẽ thêm a-xít sun-phu-rít, còn phải đem rắn hổ mang để lên giường của ả…”“Ông trời của em, nhờ cậy người không nên lại đi gây chuyện sinh sự, nếu quả thật chọc giận Nguyệt quý phi, như vậy cuộc sống trong cung tương lai của chúng ta nhất định sẽ rất là thê thảm.”Thu Nguyệt tận tâm hết sức đem gọt sạch một trái táo đưa tới trước mặt Mộ Cẩm Cẩm,” Tiểu thư, ăn trái cây cho bớt giận.”“Tốt, nếu trong cung không sống được, ta liền mang theo em đi ra khỏi cung vân du tứ hải, xông xáo giang hồ.” Vừa nói, Mộ Cẩm Cẩm vừa dùng lực cắn xuống trái táo một miếng,” Ừ, táo thật ngọt!”“Vân du tứ hải? Xông xáo giang hồ?” Thu Nguyệt giống như nghe được tin tức lớn.“Đúng vậy!” Nàng dùng sức gật đầu, “ Ở trong hoàng cung này giống như một phòng giam lớn, mỗi ngày sinh tồn ở chỗ này, ta cảm giác mình giống như sắp thở không ra hơi, cho nên ta quyết định tương lai không xa, sẽ mang theo ngươi rời cung trốn đi, chúng ta làm một đôi nữ hiệp giang hồ vui vẻ, sau đó cướp của người giàu chia cho người nghèo, trừng phạt kẻ làm việc ác, đến một ngày nào đó, đại danh của chúng ta có thể còn được lưu lại sử sách nha.”Mộ Cẩm Cẩm đang vì mình có suy nghĩ to lớn cao cả như vậy không nhịn được mà tự ủng hộ một phen.Còn Thu Nguyệt thì đang bị bộ dáng của tiểu thư dọa cho gần chết.“Trời ạ! Tiểu thư thoạt nhìn bề ngoài người khỏe mạnh nhưng bên trong giống như có chút vấn đề, người một khi bước vào cửa hậu cung, trên thân thể liền dán lên một dấu hiệu vô hình là người của hoàng đế, giống như người một cô nương khi đã có thân phận như vậy đừng nói là vân du tứ hải, đến việc xuất cung một lần để được nhìn thế giới bên ngoài cũng là một loại yêu cầu xa vời.”“A… Ngươi không đề cập tới cái hoàng đế chết tiệt kia làm ta thiếu chút nữa đem tên khốn đó quên mất, rõ ràng bộ dạng mới hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, lại đi giả vờ làm ra một bộ thần thái ông cụ non, đúng là ghê tởm… Cái tên kia lại còn nói ta câu dẫn hắn, có lầm hay không, hoàng đế triều đại này hình như có chút khuynh hướng tự luyến, ngô…”Lời Cẩm Cẩm vừa mới nói được một nửa, miệng đã bị Thu Nguyệt dùng tay che hết, thuận tiện, Thu Nguyệt còn cẩn thận nhìn quanh mọi noi mấy lần.“Tiểu thư, em van cầu người, miệng hạ thủ lưu tình a, bốn chữ “hoàng đế chết tiệt” kia nếu như truyền tới tai hoàng thượng, người và em cho dù có mười cái đầu cũng không đủ để cho hắn chém.”
/105
|